Nam vu – Chương 67-68

    Thuộc truyện: Nam vu

    Chương 67: Dân biển 2

    Tóc dài màu đen, đôi mắt như ngọc thạch đen, ngũ quan nhu hòa, tướng mạo quen thuộc.

    Hà Ninh thế này, khiến các dân biển ngồi quanh trước lều không tự chủ nhớ tới tượng thủy tinh trong cung điện giấu dưới đáy biển.

    Thời đại đế quốc, họa sư và điêu khắc sư cung đình gần như toàn bộ tới từ dân biển phía nam. Vương thành Aram bị thiêu hủy trong ngọn lửa, tất cả những gì trong cung điện đế quốc cũng bị lửa nuốt chửng. Nhưng ở phía nam đế quốc, họa sư thoát được lại bảo tồn mấy bức chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu. Trong đó có tượng điêu khắc của đế vương Aram cuối cùng và đại vu cuối cùng.

    So với nghệ thuật theo phái trừu tượng của thành Ariel, những bức chân dung và tượng điêu khắc này vô cùng tinh xảo, đặc biệt là tượng thủy tinh của đại vu cuối cùng của đế quốc, càng sống động như thật, giống hệt đại vu bốn trăm năm trước, cùng Hà Ninh cũng cực kỳ tương tự.

    Dưới thần điện Vu thành giấu cuộn da dê và bảng đồng ghi chép lịch sử đế quốc, còn dân biển phía nam thì giấu chân dung của đế vương và tượng điêu khắc của đại vu dưới đáy biển. Vu nữ của thần điện Ortiramhs có lẽ có từng nghi ngờ, nhưng sau khi đạt thành hiệp nghị với dân biển thì không thể tiếp tục truy cứu. Huống hồ, cung điện trong biển chỉ là truyền thuyết, trừ dân biển không ai có thể đi sâu vào đáy biển như thế, thần điện dù có không cam tâm cũng chỉ có thể từ bỏ.

    Thần điện Ortiramhs vẫn luôn muốn triệt để xóa sạch đại vu đế quốc khỏi lịch sử Aram, trải qua bốn trăm năm đăng đẳng, bọn họ cho rằng mình đã thành công, nhưng vào lúc lời nói dối bị vạch trần mới phát hiện, lịch sử căn bản không thể nào che giấu, âm mưu cuối cùng cũng có ngày bại lộ, khi lời nói dối bị vạch trần, hậu quả còn đáng sợ hơn tưởng tượng trăm ngàn lần.

    Địa vị cao quý không còn nữa, sự phục tùng và tín ngưỡng của tộc nhân trong chớp mắt biến thành khinh bỉ không chút che giấu, chửi rủa và trục xuất không chút tình cảm, tôi tớ trung thành nhất cũng không còn tin tưởng bất cứ lời nào của họ.

    Trước khi thần điện bị hủy diệt, vu nữ bị trục xuất vẫn còn có nơi để trở về, bất luận ở đó còn tiềm ẩn uy hiếp tử vong, sau khi thần điện sụp đổ, vu nữ mất đi vinh quang và địa vị chỉ có thể giống như tội nhân lang thang trong hoang mạc. Tất cả kiêu ngạo ngày xưa đều trở thành hoa trong gương, không có thành và bộ lạc nào nguyện ý tiếp nhận họ, cho dù là người đồng dạng lang thang cũng không muốn cùng đồng hành với vu nữ bị trục xuất.

    Vu nữ Ortiramhs giết chết đại vu, liên kết với kẻ âm mưu hủy diệt đế quốc. Âm mưu và lời nói dối đáng sợ chọc giận thần linh, đại lục Aram mới gặp phải hạn hán mấy trăm năm. Tất cả chân tướng vào lúc mà thần điện bị sụp đổ đã bị vạch trần, các vu nữ Ortiramhs giống như chuột trong cống, người người căm ghét, người người chủi rủa, khổ sở giãy dụa trong hoang mạc, không chốn dung thân.

    Chim ăn thịt thối cả ngày luẩn quẩn trên đầu họ, chờ cái chết đến.

    Vu nữ bị nhốt trong địa lao thành Battier và thành Burang, so với những đồng bạn cô độc chết trong hoang mạc có thể nói là may mắn, ít nhất bọn họ không cần đối diện với sự chán ghét của thế nhân, cũng không phải cô độc mà chết.

    Nhắm hai mắt lại, tất cả những gì đã có lúc xưa lại hiện về. Tộc nhân quỳ bái kính lễ, tộc trưởng và các trưởng lão nghe lời phục tùng, chiến sĩ bộ lạc chịu vì một câu nói của họ mà rút trường đao… trang sức chói mắt, váy sa thêu tơ vàng, thức ăn thơm ngon… nếu thần điện Ortiramhs chưa từng diệt vong, nếu nam nhân tóc đen đó chết trong đại mạc, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ tất cả, thậm chí có thể thay thế đại vu già cả đứng trên đỉnh cao của đại lục Aram.

    Hiện tại tất cả đã hết rồi.

    Giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, có người sẽ ân hận vì tội nghiệt đã phạm, cũng có người kiên tin mình không phạm sai lầm.

    Các vu nữ thần điện Ortiramhs đang nghĩ gì? Chỉ có bọn họ biết.

    Gió mang theo cát vàng thổi mù mịt, đồi cát chậm rãi di chuyển, cát vàng che lấp di thể bên dưới, chim ăn thịt thối kêu lên trong không trung, càng lúc càng đông.

    Ngọn lửa sinh mệnh hoàn toàn tắt ngúm, không cần bao lâu, dấu vết các vu nữ Ortiramhs từng tồn tại trên đời sẽ biến mất, giống như bọn họ đã từng làm đối với đại vu Aram.

    Trong bóng đêm, lại một vu nữ ngã xuống, đống lửa trong doanh tại ốc đảo đang cháy bừng bừng.

    Dân biển trước lều nhìn Hà Ninh đi xa, không tiếp tục ăn uống, mà dùng ngôn ngữ mục dân phía đông không hiểu để trao đổi với nhau. Trong lúc nói tựa hồ có xảy ra tranh chấp, nhưng rất nhanh đã thống nhất. Dẫn đội đứng ra, đi tới cạnh chỗ Mudy, dừng lại tại nơi ánh lửa có thể miễn cưỡng chiếu tới, cong lưng hành lễ, “Đại nhân tôn kính.”

    Mudy ngẩng đầu lên, ánh lửa chiếu đỏ một bên gương mặt hắn, chợt sáng chợt tối. Trong con ngươi màu lam lóe qua tia vàng, đôi môi đỏ tươi như nhỏ máu. Mang sau tai dân biển lập tức đóng chặt, đây là biểu hiện khẩn trương khi bọn họ cảm thấy uy hiếp.

    Dân biển cố gắng để mình trấn định, nhưng sự run rẩy trong giọng nói lại không thể nào che giấu, “Thành chủ đại nhân, người vừa rồi ly khai, có phải là người thần dụ vừa tới thành Burang, mang tới nước mưa và phì nhiêu cho Aram, đại vu chân chính?”

    Mudy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cho tới khi mắt dân biển bắt đầu biến hóa, từ màu nhạt biến thành gần như trong suốt, mới cho đáp án khẳng định.

    Khi hai người nói chuyện, Hà Ninh đã rửa mặt xong, lau khô nước trên mặt, thoải mái thở ra một hơi. Không vội trở về trướng, mà đi tới chỗ nghỉ ngơi của thằn lằn xanh và thằn lằn đen, sau khi đứng lại liền che mặt, quả nhiên lại lăn vào nhau, đang đánh nhau.

    “Aya!”

    Giọng Hà Ninh không cao, nhưng thằn lằn xanh lại lập tức chạy qua, không thèm đánh nữa, hưng phấn há to miệng với Hà Ninh. Đừng hiểu lầm, nó không phải đánh nhau tới lục thân bất nhận muốn cắn người, mà là bị Hà Ninh nuôi thành thói quen, súc miệng trước khi ngủ.

    Hà Ninh búng tay một cái, một cột nước chảy vào miệng thằn lằn xanh, thằn lằn xanh ngửa cổ, híp mắt lại. Thằn lằn đen cũng chạy tới, cũng há miệng, Hà Ninh cười, lại búng tay một cái, một cột nước rào rào chảy vào miệng thằn lằn đen.

    Hà Ninh xoa cằm đứng một hồi, nhíu mày nhìn vảy dính đầy bùn đất của chúng, hai cột nước lớn hơn từ trời giáng xuống, dội thẳng vào đầu, thằn lằn xanh và thằn lằn đen không dám kháng nghị, thành thật đứng nguyên tại chỗ chịu xối nước.

    Không phải không tránh thử, ngặc nỗi đại vu quá hung tàn, chạy tới đâu xối tới đó, hơn nữa nước càng lúc càng lớn.

    Hà Ninh ngáp một cái, đang định về lều, đột nhiên phát hiện ánh mắt thằn lằn xanh và thằn lằn đen không đúng, còn bày ra tư thế uy hiếp, gầm nhẹ.

    Hà Ninh dừng bước, chậm rãi quay đầu, hai con hải thú vô thanh vô tức đứng sau lưng y, đang duỗi dài cổ, nhìn thằn lằn xanh và thằn lằn đen dưới cột nước mà tràn đầy ngưỡng mộ.

    Đừng hỏi tại sao Hà Ninh có thể nhìn ra được những vẻ mặt khác nhau trên mặt hai đứa này, tóm lại, y chính là biết.

    “Muốn xối một chút không?”

    Hà Ninh cười híp mắt đưa tay ra, chọc đầu hải thú, không chút sợ hãi cái miệng hình móc câu và hàm răng sắc bén vô cùng của hải thú.

    Hải thú nghiêng đầu, vẻ ngoài hung ác, hiếm khi lộ ra một mặt đáng yêu.

    Hà Ninh cười, ước lượng thân hình của hai vị này, niệm một đoạn vu văn, một cơn mưa xối xả quy mô nhỏ dội lên đầu hải thú. Hai bé bự duỗi thắng tứ chi trong mưa, còn lật người, biểu hiện càng thân thiện với Hà Ninh.

    Đại vu nào đó sờ cằm, sinh sống trong biển… có cần thêm muối không?

    Cột nước dẫn tới hải thú, cơn mưa dẫn tới dân biển.

    Nhìn thấy hải thú và Hà Ninh đứng trong mưa, dân biển đi đầu kéo khăn đầu xuống, lộ ra mái tóc màu bạc như ánh trăng, đi tới hứng lấy mấy giọt nước mưa, nước mưa lăn trong lòng bàn tay, như trân châu trong suốt.

    “Đại vu!”

    Dẫn đội của dân biển quỳ một gối trước mặt Hà Ninh, đây là lễ nghi cao nhất của dân biển, trước mặt Mudy, hắn cũng chỉ cong lưng mà thôi.

    “Cảm tạ thần linh, cảm tạ ngài đã trở về.”

    Ngôn ngữ của dân biển, trừ đồng tộc thì chỉ có đại vu có thể hiểu. Bốn trăm năm trước, vu nữ Ortiramhs nuốt tim đại vu, uống máu đại vu, đạt được vu lực lớn hơn, nhưng không hoàn toàn. Bà không hiểu ngôn ngữ của dân biển, tự nhiên cũng sẽ không hiểu mối liên hệ giữa đại vu đế quốc các đời và dân biển.

    Vào thời đại đế quốc, dân biển tín ngưỡng thần linh, hiếu trung với đại vu. Nếu bảo dân biểu dùng thân phận họa sư để phục vụ đế vương, không bằng nói là bọn họ chỉ muốn đạt được nhiều cơ hội hơn để ở bên cạnh đại vu.

    Khi nói chuyện với Mudy, dân biển sử dụng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, ngữ điệu có hơi cổ quái nhưng vẫn nghe hiểu được. Khi ở trước mặt Hà Ninh, bọn họ lại nói hoàn toàn khác.

    Ngôn ngữ kỳ quái, giống như hơi thở của thủy triều.

    Trong đầu Hà Ninh đột nhiên hiện ra mấy cảnh tượng, bất giác ngẩng đầu che trán, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm dân biển dưới ánh trăng, nói ra một cái tên xưa cũ, “Radis?”

    Nghe Hà Ninh gọi thế, dân biển đi đầu vẻ mặt kích động, đôi mắt gần như trong suốt phản chiếu lại dung mạo của Hà Ninh, “Đại vu vĩ đại, Radis là tổ tiên của tôi, bốn trăm năm trước từng đảm nhận họa sư tại cung đình, cũng là họa sư đế quốc cuối cùng.”

    “Vậy sao?’

    Hà Ninh xoa xoa góc trán, cảm giác choáng váng và đau đầu này đã lâu không có rồi, tại thành Ariel, y còn cho rằng ký ức kế thừa đã hoàn chỉnh, nhưng hiện tại… thật sự nghĩ không ra.

    Chuyện về những dân biển này, Mudy biết không?

    Hà Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng Mudy trong đám người, phát hiện hắn đang đứng cách đó không xa, không đợi y lên tiếng, đã bước tới cạnh y.

    “Các người đứng lên trước đi.”

    Các dân biển đứng lên, Hà Ninh buông tay xuống, không tiếp tục nghiên cứu chuyện Radis và dân biển, mà lại nói một câu hoàn toàn ngoài dự liệu, “Các người cũng muốn xối một chút chứ?’

    Sững ra mấy giây, dân biển mới hiểu ý của Hà Ninh, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu.

    Vào đại mạc phía đông, nước dân biển mang theo đã hết, mỗi lần tìm được nguồn nước đều phải để hải thú uống no trước. Trong tình trạng này, có thể duy trì đủ lượng nước cần mỗi ngày không bị phơi khô đã là vạn hạnh, muốn được ngâm nước giống như ở phía nam sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

    Mudy đi tới đỡ lưng Hà Ninh, “Không sao chứ?”

    “Không sao.” Hà Ninh lắc đầu, trong ánh mắt mong đợi của các dân biển, niệm một chuỗi vu văn, khuyên tai bên trai bắt đầu phát sáng, cơn mưa đổ xuống càng lúc càng nhiều, dính thành một màn mưa.

    Mưa đêm lạnh lẽo ngay cả các kỵ sĩ cũng ăn không tiêu, nhưng hơn ba mươi dân biển lại hoan hô một tiếng, tranh nhau chạy tới nơi nước mưa dày đặc nhất, mái tóc bị thấm ướt, đôi mắt màu nhạt hình như đang phát sáng.

    “Lỗi giác chăng?”

    Hà Ninh biết trong biển sâu có cá phát sáng, nhưng người phát sáng… được rồi, thế giới này không có gì không có, mình đã tự trải nghiệm bao nhiêu chuyện kỳ lạ rồi mà? Thêm một chuyện cũng không khác gì.

    Các dân biển hưng phấn ‘ngâm’ trong mưa, bầu bạn với họ chỉ có hải thú, ngay cả da dày thịt thô như thằn lằn xanh và thằn lằn đen cũng cam bái hạ phong.

    Khó trách có thể đi vào biển sâu, khiến thần điện Ortiramhs cũng bó tay không biện pháp.

    Mưa lớn đủ một đêm, các dân biển đứng trong mưa bao lâu, Hà Ninh không rõ.

    Sau khi về lều, trường bào trên người Hà Ninh trực tiếp bị xé ra ném qua một bên, được nhiệt độ ấm áp bao lấy, mệt mỏi và buồn ngủ cùng dâng lên, ngủ trong lúc Mudy đang lau tóc cho y.

    Tiếng ngáy nho nhỏ, khóe môi cong lên, Mudy cầm một lọn tóc còn ẩm lên, giận cũng không được, cười cũng không xong.

    Tức giận với người đang ngủ sao? Võ lực của Hà Ninh còn bày ra trước mắt, dỡ thêm một cái lều nữa không thành vấn đề.

    Thành chủ đại nhân cũng chỉ cười khổ một tiếng, tiếp tục lau tóc cho đại vu đang say giấc.

    Hôm sau, khi Hà Ninh tỉnh lại, trong lều chỉ còn lại mình y. Ngoài lều, Miya đã chuẩn bị xong bữa sáng, trong canh có thêm vào hương liệu dân biển mang tới, mùi vị càng tươi ngọt.

    Các dân biển thoải mái thư sướng, cũng không còn bao như cái bánh chưng như khi vừa gặp, nhiều lắm chỉ là áo bào và khăn đầu dày hơn chút, có thể thấy có đại vu rồi quả thật sẽ khác.

    Các thương nhân trong đội thương buôn của Wamu và các dân biển có chung đề tài nói, tuy đa phần hàng hóa mang tới đều là muối và hương liệu, vàng và bảo thạch đổi được ở mấy thành tại phía đông có thể giao dịch với dân biển. Muối của phía nam, thương dân phía bắc không thích, nhưng hương liệu lại khác, hương liệu do dân biển điều chế được hoan nghênh trên khắp đại lục Aram.

    “Ba đồng vàng, lại thêm sáu viên bảo thạch.”

    “Bốn đồng vàng, bảo thạch này quá nhỏ.”

    “Vậy hương liệu cũng phải thêm một chút.”

    Trả giá thế này đã bắt đầu từ sáng sớm, duy trì mãi cho tới lúc nhổ trại lên đường.

    Đội thương buôn của Wamu tính đến Vu thành, các dân biển biết rồi cũng thay đổi lộ tuyến, đến phía đông vốn là vì đại vu, đội thương buôn chỉ là che giấu, buôn bán hàng hóa chỉ là thuận đường.

    Hà Ninh không cự tuyệt thỉnh cầu của các dân biển, muốn đi thì đi.

    Người Bờm Đen đã định chủ ý sẽ ly khai, cưỡng ép lưu lại cũng không tất yếu.

    Man tộc đều không đáng tin cậy lắm, có lẽ y nên thử tiếp xúc nhiều hơn với dân biển, một vài thứ trong ký ức khiến Hà Ninh cảm thấy rất thú vị.

    Giữa trưa, đội ngũ lại lần nữa gặp được một chỗ đồi cát liền nhau, Hà Ninh dứt khoát tạo một thông đạo dưới đồi cát, các kỵ sĩ và thương nhân đã thấy qua một lần, nhưng vẫn kinh động không nhỏ, khỏi nói tới các dân biển đi sau lưng.

    Hà Ninh đứng trên lưng thằn lằn xanh, quay đầu nhìn dân biển được hải thú chở, vì tránh mặt trời nóng bức, bọn họ còn dựng cả lều trên mai hải thú!

    Tuy chỉ là dùng dây thừng buộc lại, miễn cưỡng có thể che nắng, nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp bị mặt trời thiêu.

    Thu mắt lại, Hà Ninh vỗ lưng thằn lằn xanh, “Yên tâm đi, anh bạn, cho dù không thể dựng lều trên lưng mày, tao cũng không chê mày đâu.”

    Thằn lằn xanh đang bay ra khỏi đồi cát, vừa muốn bay lên trời, nghe lời của Hà Ninh đột nhiên rùng mình một cái, xém chút ngã xuống đất.

    Dựng lều trên lưng nó? Đôi mắt to hung tợn trừng hải thú chậm rãi đi vào đồi cát, miệng phả ra khí tức nóng bức, nó phát thệ không đội trời chung với cái thứ có mai đó!

    Chương 68: Chấp niệm

    Đội ngũ đã đi được hai ngày, ốc đảo trên đường càng lúc càng nhiều, nhìn ra xa, ốc đảo kéo dài tạo nên một thảo nguyên mênh mông.

    Bên bờ hồ nước trong ốc đảo, thường xuyên có thể thấy động vật hoang dã uống nước, nghe tiếng chuông lạc đà, rất nhanh lại chạy sâu vào bụi cỏ không thấy bóng dáng.

    Khi đội ngũ đi vào một ốc đảo có mọc mạch hoang, kinh động chim tước xám đang ăn, đàn chim vỗ cách phành phạch bay lên, giống như một đám mây đen dâng lên cao.

    Số lượng đàn chim tước xám này không nhiều, so với mấy lần trước Hà Ninh thấy thì chỉ có thể tính là tiểu vu thấy đại vu, giống như bang đầu đường gặp băng nhóm xã hội đen có tổ chức có kỷ luật, hoàn toàn không đủ liếc mắt, nhưng vẫn mang tới kinh thán không thôi của các dân biển từ xa tới.

    Thằn lằn xanh đậu xuống đất, Hà Ninh giơ cao tay, hai con chim tước xám tròn vo đậu lên ngón tay y, mấy con khác thì đậu lên vai, vừa chỉnh lông vũ, vừa nhẹ nhảy nhót, kêu chíp chíp.

    Hải thú chậm rãi đi tới cạnh thằn lằn xanh, duỗi cổ ra, độ cao hơi khiêm nhường một chút, nhưng phần gầm lại khiến thằn lằn xanh không sánh kịp. Người ta có thể dựng lều, nó không được.

    Hà Ninh quay đầu, nhìn dân biển trên lưng hải thú, “Chúng rất dễ thương đúng không?’

    “Rất dễ thương.” Một dân biển kéo khăn trên mặt xuống, mở túi nước uống một ngụm, “Phía nam có rất nhiều hải điểu, nhưng không khôn khéo như thế, tiếng hót cũng không dễ nghe, đáng tiếc chúng chỉ có thể sống ở phía đông.”

    Hà Ninh để mặc chim tước xám cọ cọ lên mặt mình, cười cười. Nếu những người này biết đám bạn nhỏ này đang thảo luận thịt của hải thú có mùi vị gì, còn muốn mổ thử mấy cái, không biết sẽ có vẻ mặt nào? Tính ra sẽ rất đặc sắc.

    “Đi thôi.”

    Suy nghĩ đùa dai chỉ thoảng qua, không thực hiện. Hà Ninh hôn lên đầu nhỏ của chim tước xám, rồi thả nó bay đi.

    Chim tước xám được hôn rúc lên một tiếng vui vẻ, những con chim tước khác vây quanh nó kêu không ngừng, giống như đang ngưỡng mộ và ghen tỵ, thật là cái con hạnh phúc.

    Đàn chim tước xám theo Hà Ninh không muốn đi, cho tới khi thằn lằn đen đi lại mới luyến tiếc không nỡ mà bay đi.

    Chim tước xám không phải sợ thằn lằn đen, vóc dáng có lớn cũng vẫn có thể mổ đứt mấy miếng thịt. Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen mới là căn nguyên đàn chim tước tránh né không kịp.

    Hà Ninh rất khó hiểu, Mudy rốt cuộc là huyết thống gì, sao lại khiến động vật không yêu thích như thế? Trừ thằn lằn xanh và thằn lằn đen, ngay cả ma mút và địa hành thú cũng tránh hắn. Đừng thấy hải thú chậm rãi như thế, nhưng khi Mudy tới gần, cũng sẽ chạy đi rất nhanh.

    Có thể thấy, thành chủ đại nhân rốt cuộc ‘đáng ghét’ cỡ nào.

    Nghỉ ngơi một chút tại ốc đảo, đội ngũ lại lên đường.

    Đi qua một đồi cát, mọi người không khỏi kêu lên kinh ngạc.

    Thảo nguyên vô tận vô biên, dê bò thành đàn và động vật hoang dã trộn lẫn trong đó, các mục dân cưỡi lạc đà huýt sáo, vung roi, cảnh tượng thế này chỉ có ghi chép trên bảng đồng cổ xưa.

    Hạn hán khốc liệt bốn trăm năm, đã khiến đại lục Aram trở thành một vùng hoang mạc, mọi người không còn nhớ cỏ xanh mơn mởn ngày xưa, cũng không còn vẽ ra được bộ dáng thực vật um tùm.

    Tình cảnh này đột nhiên đập vào mắt, trong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

    Các dân biển chưa từng thấy qua thảo nguyên bao la như thế, các thương dân khi tới thành Burang, từng nghe Wamu miêu tả, trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị tình cảnh trước mắt khiến cho ngây ngẩn.

    Không thể tin nổi, nhưng tuyệt đối không phải là ảo ảnh sa mạc.

    Thằn lằn xanh gầm lên một tiếng lớn, tiếng gầm vang đi rất xa. Người trong thành đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo hưng phấn kêu lên.

    “Người thần dụ, người thần dụ trở về rồi!”

    Các mục dân và công thợ xếp thành đội ào ra khỏi thành, thậm chí không cưỡi lạc đà.

    “Người thần dụ!”

    “Đại vu!”

    “Cảm tạ thần linh!”

    Thằn lằn xanh phả ra hơi thở nóng bức, mây trên không cũng muốn bốc cháy.

    Người trong Vu thành nhìn thằn lằn xanh trên không, lớn tiếng hoan hô, nghênh đoán Hà Ninh trở về. Người Naldlin được Hà Ninh tiếp nhận trước đó cũng hoan hô, đứng chung với các công thợ và mục dân, mấy người già quỳ rạp xuống đất, thành khẩn cầu nguyện. Người Bờm Đen đứng ở nơi khá xa, hiển nhiên, cho dù sinh sống với nhau, man tộc cùng mục dân vẫn không quá dung hợp. Miễn cưỡng có thể an bình vô sự, không phát sinh xung đột đã phải đáng mừng, còn muốn thân thiết như anh em gì đó, thuần túy là chuyện viển vông.

    Các kỵ sĩ thổi còi hiệu, cửa thành mới xây của Vu thành mở ra, nhìn từ trên không, cả tòa thành trì giống như một con cự thú, duỗi thẳng tứ chi nằm trong đại mạc.

    Trước đó xem cuộn da dê không cảm thấy, khi thấy kiến trúc sau khi được các công thợ sửa chữa, Hà Ninh càng lúc càng cảm thấy bố cục trong thành kỳ diệu, mấy dòng sông chảy suốt trong thành, liên kết với thần điện cao lớn, tạo thành một vu văn cực đại.

    Vu thành.

    Thần điện sừng sững, nước chảy róc rách, Vu văn như đang sống, nghênh đón thành chủ trở về.

    Hà Ninh đờ người một chút, cảm giác kỳ diệu bao lấy y, trong đầu dường như có một âm thanh, không ngừng tuần hoàn, nơi này là nhà của y, là nơi trở về của y.

    Tỉ mỉ nghe, âm thành này vô cùng quen thuộc, từng vô số lần xuất hiện trong mộng và ký ức của y.

    Là đại vu, bốn trăm năm trước vì cứu người, chảy cạn máu, đại vu mất đi trái tim.

    Cười nhẹ một tiếng, Hà Ninh cúi người dựa lên lưng thằn lằn xanh, đây là nhà của đại vu, nơi trở về của đại vu, cũng là của y.

    “Aya, xuống thôi.”

    Thằn lằn xanh lại gầm lên một tiếng, mang theo vui sướng và thoải mái, cảm giác về nhà, không chỉ có mình Hà Ninh có.

    “Đại nhân.”

    Mudy dừng lại trước thành, đợi thằn lằn xanh bay xuống, thấy nụ cười trên mặt Hà Ninh, vẻ mặt thư thái, đưa tay cho hắn.

    Trên danh nghĩa, tòa hoang thành này thuộc về chủ thành Burang, nhưng thực tế, Hà Ninh mới là chủ nhân nơi này.

    Bước vào cửa thành, cảnh tượng hiện ra trước mắt, khiến thương dân và dân biển lại kêu lên kinh ngạc. Đường phố rộng rãi sạch sẽ, kiến trúc đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ trên tường, dòng sông chảy trên đường lát đá, cá nhỏ bơi trong nước, đều khiến nơi này khác biệt với mọi tòa thành khác.

    Thần điện nguy nga sừng sững, là nơi tinh xảo nhất cũng là cao nhất trong thành.

    Hà Ninh dừng bước, nhìn đỉnh thần điện, bước vào dòng sông. Khuyên tai màu bạc tỏa ra tia sáng màu vàng, như tơ lụa trôi giữa không, bay lượn dập dờn, bao trùm toàn thân Hà Ninh.

    Miya tụt lại vài bước, đi tới sau lưng Hà Ninh.

    Gió thổi qua hoang thành, hóa thành tiếng trống rộn rã và tiếng đàn đẹp đẽ, âm thanh phiêu dật xa xăm đang ngâm hát, truyền đạt vui sướng tận tâm can.

    Hoan nghênh ngài trở về, cảm tại ngài đã trở về, chủ nhân của Vu thành…

    Nước sông gợn lên lăn tăn, mái tóc đen bị gió thổi, đôi mắt thâm sâu mang theo hoài niệm. Khuyên tai biến thành quyền trượng, trong hơi thở như có hương hoa, vào lúc này, Hà Ninh và bóng dáng bốn trăm năm trước chồng vào nhau, bước từng bước vào nơi bắt đầu và trở về của sinh mạng.

    Kim quang lưu chuyển, như chúc phúc của thần linh.

    “Đại vu!”

    Tế tự Bờm Đen ở lại trong Vu thành quỳ rạp xuống đất, giơ ngang quyền trượng cao hơn cả nó, âm thanh non nớt vì kích động mà hơi khàn.

    “Đại vu Aram!”

    Kỵ sĩ thành Burang, thương dân phía bắc, dân biển phía nam, đều cong lưng vào lúc này, thành khẩn cầu nguyện.

    Mudy kéo khăn đầu xuống, con ngươi màu lam trở thành con ngươi dọc màu vàng, vẩy vàng hiện lên giữa trán, nhìn bóng lưng Hà Ninh, đây là đại vu của hắn!

    Miya bắt chéo hai tay, xuyến bạc trên cổ tay vang đinh đang.

    Trước thần điện, ba người Dorsha cung kính quỳ rạp, nghênh đón đại vu trở về.

    Đàn chim bay múa trên không, suối sinh mạng trong đại thính, tiếng nước chảy tựa như còn mang theo âm vui mừng, Hà Ninh đứng trước bậc thềm thần điện, nhắm hai mắt lại, từng hàng vu văn trong suốt nổi lên trong kim quang, dưới mặt trời, làn da gần như trong suốt. Hà Ninh giơ một tay lên, chậm rãi vươn tới nơi cao, giờ phút này, trường bào phất phới theo gió, như muốn nắm bắt ánh sáng, lại như muốn biến mất trong ánh sáng.

    Tim mọi người đều run rẩy, nhưng miệng lại khô khàn, không thể phát ra tiếng, dù chỉ là những âm thanh nhỏ nhặt cũng là khinh nhờn.

    Đột nhiên, tay trong ánh sáng bị nắm mạnh lấy, Hà Ninh mở mắt ra, thành chủ tóc vàng mắt vàng nắm chặt cổ tay y, sức lực lớn tới mức muốn vặn gãy xương.

    “Không cho phép!”

    Âm thanh trầm thấp mang theo mùi hung ác, thần thánh và phiêu diêu thoáng chốc bị đánh vỡ, Mudy dùng sức, kéo Hà Ninh vào lòng, cong lưng ôm lên, xoay người đi, động tác nhanh chóng gọn gàng, liền mạch dứt khoát.

    Mọi người ngốc lăng.

    Đây là, tình huống gì?

    Miya muốn đi theo, nhưng rất nhanh lại đứng lại, quay đầu nhìn sang thằn lằn xanh bên cạnh, “Ngươi đi?’

    Thằn lằn xanh hếch đầu, nghĩ nó ngốc?

    Miya híp mắt lại, thằn lằn xanh nghiêng người lùi ra hai bước, kiên quyết không chịu chi phối.

    Hà Ninh bị thành chủ đại nhân cướp đi, mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn nơi Hà Ninh vừa mới đứng, ánh mắt mang theo kính sợ, miệng cảm thán.

    Tế tự Bờm Đen quỳ trên đất, đẩy tay tộc nhân ra, rất lâu sau mới tự đứng lên.

    “Ta biết các người đang nghĩ gì.”

    Tế tự nhỏ tuổi nắm chặt trượng mây, nhìn thần điện, âm thanh non nớt, trong vẻ mặt mang theo ngưng trọng.

    “Ta biết Ito đang tính toán cái gì.”

    “Tế tự.”

    “Sức mạnh của người Bờm Đen tới từ đại vu, người Bờm Đen có thể sống sót tới ngày hôm nay là vì đại vu, đừng để dã tâm và lòng tham che mờ hai mắt.”

    “Tế tự đại nhân, lẽ nào ngài đã quên tộc nhân bị Canyon giết chết sao?!”

    “Không.” Tế tự nhìn tộc nhân vừa nói, ánh mắt kỹ lưỡng, “Nhưng, ta cũng biết các người không phải chỉ vì báo thù.”

    “Nhưng…”

    “Người Bờm Đen có sức mạnh, vậy thì sao?” Tế tự Bờm Đen xoay người, không nhìn tộc nhân nữa, “Ta sẽ không rời khỏi nơi này, các hài tử cũng nhất định phải ở lại. Từ nay về sau, người Bờm Đen phân làm hai nhánh, vinh quang hay là suy tàn không còn liên quan nhau.”

    “Tế tự đại nhân, ngài biết mình đang nói gì không?!”

    Không bận tâm tới chất vấn mang theo tức giận của tộc nhân, tế tự nhỏ tuổi bước đi, không còn quay đầu lại.

    Thù của tộc nhân phải báo, nhưng dã tâm của đám người Ito đã không cách nào che giấu, vốn nên trung tâm hầu hạ đại vu, nhưng lại nổi lên tâm tư không nên có.

    Bị sức mạnh và dã tâm che mờ hai mắt, cuối cùng cũng có một ngày sẽ bước trên con đường tử vong, giống như tất cả những bộ tộc đã từng phản bội lời nguyền, từng cường thịnh, chớp mắt lại biến thành cát bụi.

    Tế tự nhỏ tuổi có thể nghĩ đến kết cục, chiến tranh và hủy diệt, nhưng nó vô lực ngăn cản.

    Nếu tế tự dạy dỗ nó vẫn còn sống, có phải có thể thay đổi vận mệnh của người Bờm Đen? Có lẽ vẫn không được.

    Điều duy nhất nó có thể làm, chính là tuân theo di nguyện của lão tộc trưởng,vì người Bờm Đen lưu lại huyết mạch cuối cùng, sinh sống trong tòa thành được đại vu bảo vệ này, bất luận có thể trở về đồng hoang phía tây nữa hay không, trở về nơi ra đời của người Bờm Đen hay không.

    Trở về doanh trại của người Bờm Đen ngoài thành, tế tự đi vào lều, gọi mấy hài tử nhỏ nhất ra, tránh không gặp những tộc nhân muốn khuyên nó thay đổi tâm ý.

    Doanh trại của người Naldlin cách người Bờm Đen không xa, thấy dị thường của người Bờm Đen, lập tức báo cho tộc trưởng.

    Tộc trưởng Naldlin và trưởng lão ngồi vây quanh lều, bình thuốc lào các công thợ mới chế ra vang lên lục cục.

    Tộc trưởng và trưởng lão thấp giọng thảo luận một phen, rồi nói với tộc nhân, bất luận những man tộc này muốn làm gì, đều không liên quan tới Naldlin.

    “Nếu bọn họ muốn đối với người thần dụ…”

    “Sẽ không.” Tộc trưởng Naldlin lắc đầu, “Nếu chọc giận người thần dụ, bọn họ sẽ bị đuổi khỏi đây, thậm chí diệt tộc. Có thể chạy thoát khỏi đồng hoang phía tây tới đây, những man tộc này không phải không có não, ít nhất tế tự chưa thành niên đó thì rất có trí tuệ.”

    “Hay là phái vài chiến sĩ canh chừng đi.” Một trưởng lão nhíu mày, “Cũng phải có phòng bị.”

    “Cũng tốt.”

    Người Naldlin quyết định xong, trước sau phái mấy chiến sĩ trông chừng doanh trại của người Bờm Đen, vì bảo đảm, vẫn đưa tin cho thần điện. Người đưa tin không gặp được Hà Ninh, chỉ thấy người Dorsha tuyên thệ hiếu trung với Hà Ninh, người Dorsha lập tức tìm tới Miya.

    “Xác định chứ?”

    “Vâng.”

    Người Naldlin biết Miya là thị nữ Hà Ninh tín nhiệm nhất, không che giấu chút gì.

    “Chuyện này ta sẽ chuyển cáo cho đại vu, đa tạ.”

    “Đây cũng là việc người Naldlin nên làm.” Chiến sĩ bộ tộc đưa tin đỏ tai, vẻ mặt hơi hoảng loạn, vừa nói xong đã chạy mất dạng, vừa chạy vừa thầm mắng mình không ra gì, không dễ dàng gì mới đạt được cơ hội này…

    Cùng lúc này, đội thương buôn của Wamu và các dân biển cũng đã nghỉ ngơi trong thành. Các công thợ vẫn trú ngoài thành, người Naldlin và người Bờm Đen cũng không vào ở trong thành. Sinh sống trong thành chỉ có Miya và các cô nương dẫn tới từ thôn bọn cướp, quy củ này vẫn chưa bị phá vỡ.

    Hà Ninh trở về hoang thành, trước dặn dò an trí hai đội thương buôn vào thành, nếu các công thợ muốn, có thể chọn một chỗ ở phía tây thành để ở, người Naldlin và các mục dân cũng vậy. Còn về người Bờm Đen, Hà Ninh ban đầu thật lòng muốn tiếp nhận họ, nhưng sau khi phát giác dã tâm của đám người Ito, thì y lại không còn xác định nữa.

    “Nên để bọn họ dọn vào thành không?”

    Hà Ninh đang do dự, có lẽ nên đợi một chút, đám người Ito đã định là sắp ly khai, người Bờm Đen còn ở lại bao nhiêu? Nói không chừng ngày mai toàn bộ đều đi hết, cũng không cần y tiếp tục lo nghĩ nữa.

    Một đêm yên tĩnh, sáng sớm, trước thần điện tụ tập một lượng lớn các loài chim, Hà Ninh trở về, công thợ và mục dân lại đưa cống phẩm tới, trái cây thơm ngọt hấp dẫn đàn chim sinh sống gần đó, còn có vô số động vật nhỏ.

    Hà Ninh ngủ rất say, tóc đen xõa trên gối, trên cánh tay và vai lộ ra ngoài thảm, rải rác chi chít những vết đỏ có cạn có sâu, màu sắc mị diệm.

    Mudy một tay chống cằm, nằm nghiêng bên cạnh Hà Ninh, ngón tay thon dài men theo vai Hà Ninh chậm rãi đi xuống, trượt qua tay, nhẹ ma sát ở nơi lõm xuống của thảm, dẫn tới một cơn run rẩy nhỏ bé, cuối cùng cắt ngang giấc ngủ của đại vu tóc đen.

    Ánh mắt tức giận bắn vào Mudy, không tạo nên bất cứ hổ thẹn nào, ngược lại dẫn tới một tiếng cười thấp trầm, giống như lông vũ cọ qua tim, xúc cảm như nhung.

    “Buồn cười lắm à?” Hà Ninh híp mắt lại, móng tay sắc bén kê lên cổ họng Mudy, “Hử?”

    Trong âm mũi mang theo lười biếng và mị hoặc, đôi mắt màu vàng lại trở nên thâm trầm, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, ngậm lấy môi Hà Ninh, rồi trượt xuống cằm và cổ, cắn xương quai xanh cùng hầu kết.

    Khi cánh tay to để sau đầu gối y, ấn vai y, Hà Ninh cắn môi, trong ngực trào lên một cơn giận, từ khi về phòng tới giờ, đây là lần thứ mấy rồi? Còn chưa chịu xong sao? Muốn giết y à?!

    Thuộc truyện: Nam vu