Nam vu – Chương 73-74

    Thuộc truyện: Nam vu

    Chương 73: Tế điển của Vu thành 1

    Đồng hoang phía tây đại lục Aram.

    Chiến tranh của liên minh bộ tộc do người Bờm Đen đứng đầu cùng người Canyon vẫn đang tiếp tục.

    Nhìn từ trên trời xuống, máu của chiến sĩ man tộc đã nhuộm đỏ chiến trường đồng hoang.

    Chiến sĩ đã chết và bị thương trên chiến trường càng lúc càng nhiều, các tộc trưởng ban đầu bị dã tâm xui khiến liên minh với người Bờm Đen bắt đầu nảy sinh thoái ý. Người Canyon không phải cô độc không trợ giúp, mà người Bờm Đen thì cũng không cường đại như trong tưởng tượng.

    Vì báo thù, người Bờm Đen có thể không quan tâm gì cả, nhưng bọn họ không giống.

    “Người Bờm Đen không phải được đại vu ban thưởng sao? Tại sao không cầu trợ đại vu?”

    Mấy tộc trưởng bộ tộc thế lực khá mạnh ngồi trong lều, trên người đều có không ít vết sẹo. Vết sẹo tượng trưng cho vinh quang của man tộc, cũng đại biểu họ đã trải nghiệm qua vô số chiến trận.

    Chiến đấu khiến bọn họ trở nên dũng mãnh, cũng trở nên gian trá.

    Sở dĩ liên minh với người Bờm Đen, tấn công người Canyon, là vì muốn đạt được lợi ích, nhưng tình huống chiến trường lại khác với kỳ vọng của họ. Tiếp tục đánh nữa, thương vong sẽ càng lớn, thậm chí liên lụy cả bộ tộc, còn khiến kẻ địch có cơ hội nhắm vào bộ tộc.

    Hậu quả thế này rất đáng sợ.

    Một khi tộc trưởng quyết định sai lầm, hơn nữa không thể vãn hồi, khiến bộ tộc chìm vào khốn cảnh cực đại, sự thống trị của hắn cũng đã đến lúc kết. Thủ lĩnh mới sẽ không chỉ giết chết tộc trưởng đã bị đá xuống, còn sẽ giết chết người nhà của tộc trưởng, đây là điều tất nhiên khi thay đổi thủ lĩnh, không có bất cứ ai có thể may mắn tránh khỏi. Trừ khi tộc trưởng anh dũng tử chiến, hoặc là giống như người Bờm Đen gần như bị diệt tộc.

    “Không thể tiếp tục như thế, không thể không nghĩ biện pháp khác.”

    “Vậy nên làm sao?”

    “Nếu lui khỏi chiến trường chỉ sợ sẽ gặp sự báo thù của người Bờm Đen.”

    “Nhưng tiếp tục như thế, chiến sĩ chúng ta mang tới sẽ chết sạch!” Một tộc trưởng tính cách cực đoan nóng nảy đấm mạnh lên đất, “Không đợi người Bờm Đen báo thù, chúng ta sẽ chết trong tay người Canyon!”

    Trong lều, các tộc trưởng tranh chấp không ngừng, ngoài lều, chiến sĩ man tộc hoặc ngồi hoặc đứng, rõ ràng tê liệt suy sụp.

    Chiến ý cuồng nhiệt và đấu chí bừng bừng đang dần bị thương vong đáng sợ mài mòn.

    Man tộc quả thật là chiến sĩ trời sinh, trời sinh khát vọng chiến đấu và thắng lợi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không mệt mỏi, sẽ không chán nản.

    Chiến đấu vì tộc nhân của mình đến chết với làm pháo hôi cho bộ tộc khác, hoàn toàn là hai khái niệm.

    Người Bờm Đen phát hiện tình trạng này, cũng phát giác được dị động giữa các tộc trưởng trong liên minh, nhưng không có biện pháp gì tốt.

    Ito được tôn làm thủ lĩnh vẫn còn quá trẻ, hắn là một chiến sĩ cường hãn dũng mãnh, cũng có dã tâm cực lớn, nhưng lại không có quá nhiều kinh nghiệm cùng trao đổi với những tộc trưởng bộ tộc khác, cảm thấy không biết làm sao. Tế tự trong bộ tộc lại tuyên bố tách riêng với đám người Ito, càng là chuyện như tuyết pha sương.

    “Ito, tiếp tục tiến công hay là…”

    Một chiến sĩ Bờm Đen do dự mở miệng, dưới ánh mắt tràn đầy tức giận của Ito, thanh âm càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng nuốt vào trong miệng.

    “Ito, đưa chủ ý đi.” Một người Bờm Đen tuổi tác khá lớn, có quan hệ thân thiết với Ito mở miệng nói, “Ngươi có thể làm được, tình trạng hiện tại đối với chúng ta rất bất lợi, nếu bộ tộc liên minh trở giáo, cho dù chỉ là lâm trận rút lui, chúng ta đều sẽ chết ở đây.”

    Sự cường hãn của người Canyon, bọn họ đã hoàn thành thấy rõ. Cho dù có chiến đấu với kẻ địch đông gấp đôi, cũng không hề thoái lui. Bọn họ giống như một đám dã thú, ngửi được mùi máu trên chiến trường thì sẽ trở nên điên cuồng.

    Kony Canyon, nam nhân gần như khiến Bờm Đen diệt tộc, sự đáng sợ của hắn, chỉ có người đích thân chiến đấu qua mới hiểu rõ nhất. Ito một tay để lên vết thương trên vai trái, trong trận chiến vừa kết thúc, vai hắn bị Kony dùng trường mâu đâm xuyên, nếu không phải có tộc nhân liều chết tương cứu, sớm đã đi gặp tử thần, căn bản không thể nào ngồi ở đây.

    Đối diện với ánh mắt kỳ vọng và lo lắng đan xen của tộc nhân, Ito bóp chặt vết thương, để mặc vết thương nứt ra, đau đớn có thể khiến hắn tỉnh táo.

    Máu nhanh chóng thấm đỏ vải bọc trên vai. Giọng nói của Ito vang vọng trong lều, mỗi chữ đều giống như tiết từ kẽ răng, “Lui về lãnh địa.”

    Một câu nói ra, mọi người lập tức thở phào.

    Tiếp tục chiến đấu, kết quả rất khó dự liệu, không bằng tạm thời lui về chờ đợi thực tế tốt hơn.

    Quan trọng hơn là bọn họ phát hiện, không có tế tự rất nhiều chuyện đều không thuận tiện. Nhất định phải nghĩ cách xoay chuyển tế tự đang ở phía đông, bộ tộc không có tế tự vĩnh viễn không thể nào cường đại chân chính.

    “Ito, sau khi trở về phái người đến phía đông bái kiến người thần dụ đi.” Người Bờm Đen có quan hệ không tồi với Ito kiến nghị, “Bất luận thế nào, người thần dụ vẫn đứng về phía chúng ta.”

    Đứng về phía bọn họ?

    Ito buông vết thương ra, nhìn màu đỏ trên bàn tay, là vậy sao?

    Khi hắn để lộ dã tâm của mình đối với đồng hoang phía tây, cùng khát vọng với quyền lực, hắn nhìn thấy vẻ mặt của người thần dụ, không tức giận, chỉ là thất vọng.

    Lúc đó Ito không hề hối hận, nhưng hiện tại… siết chặt nắm tay, không có chỗ để hối hận nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường đã lựa chọn lúc đầu! Nếu không, người Bờm Đen mới thật sự sẽ mất hết tất cả.

    So với đám người Ito, tâm tình của Kony coi như không tồi.

    Trên đống lửa to, mấy con linh dương đã lột da rút máu được gác lên trên. Mỡ nướng rớt xuống nhảy nhót trong lửa, vang lên lách tách. Mùi thơm dần lan tỏa trong doanh, lớp ngoài thịt linh dương được nướng giòn tan, dùng dao rạch, phần thịt trong đỏ hồng vẫn còn mang máu.

    Chỉ có muối, không có bất cứ hương liệu nào, nhưng người Canyon không để ý.

    Linh dương được đưa xuống khỏi đống lửa, Kony cắt một cái chân, ngồi trên đất, cắn mạnh bạo. Thịt cắt từ trên sống lưng linh dương xuống được đưa tới trước mặt tế tự già.

    Người Canyon ngồi vây quanh đống lửa hưởng thụ bữa tối của họ, sau khi chiến đấu kịch liệt, dùng thịt nướng lấp đầy bụng là hưởng thụ bậc nhất.

    “Tộc trưởng.” Tế tự già cầm một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, nhìn thì lớn tuổi, nhưng thể lực của ông vẫn rất sung mãn, dạ dày cũng không tồi, “Người Bờm Đen đã sắp lùi về.”

    “Vậy sao?” Kony cắn nát xương linh dương, cánh tay cường tráng nổi đầy cơ bắp, “Là chỉ thị của thần linh?’

    Tế tự già không trả lời, vỗ vỗ tay, một nam nhân toàn thân dính đầy bùn đất, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác bị dẫn lên. Đồ đằng trên mặt và trước ngực nam nhân nói rõ hắn không phải người Canyon, cũng không thuộc về bất cứ bộ tộc nào khác của liên minh Canyon.

    “Người Cáo Xám?’

    Kony nhận ra đồ dằng trên mặt hắn, thuộc về một bộ tộc nổi tiếng gian xảo của phía tây, bộ tộc này nằm cạnh lãnh địa của người Bờm Đen, có hiệp ước trường kỳ với nhau.

    Tế tự xoay đầu nhìn người Cáo Xám, đôi mắt màu xám trắng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại có thể khiến đối phương sợ hãi.

    “Lời ngươi đã nói với ta, lặp lại lần nữa.”

    “Vâng, vâng, tế tự đại nhân, là thế này…”

    Người Cáo Xám này không phải tù binh bị bắt trên chiến trường, mà là âm thầm chạy tới. Hắn theo lệnh tộc trưởng đưa tin tức cho người Canyon, nếu có thể, người Cáo Xám hy vọng có thể liên minh với người Canyon, thậm chí có thể trở thành phụ thuộc của người Canyon.

    Rất rõ ràng, người Cáo Xám không xem trọng người Bờm Đen, dự định từ bỏ liên minh với người Bờm Đen, giống như những bộ tộc phản bội Canyon trên chiến trường.

    “Hử?”

    Kony ném xương chân đã cắn nát đi, liếm dầu mỡ bên môi, nếu người Cáo Xám nói đều là thật, hắn tuyệt đối sẽ không để người Bờm Đen rời khỏi chiến trường dễ như thế. Nếu người Bờm Đen tiếp tục chiến đấu, có lẽ hắn còn xem trọng một chút, nhưng hiện tại, chậc!

    Kony cười chế nhạo, xâm phạm lãnh địa Canyon, khiêu chiến quyền uy của hắn, còn muốn toàn thân thoát khỏi? So với tộc trưởng Bờm Đen tiền nhậm chết trong tay hắn, người Bờm Đen hiện tại đạt được sức mạnh nhưng lại rớt mất đầu.

    Nếu đổi lại là hắn đạt được cơ hội tiếp cận đại vu, tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn giống người Bờm Đen. Báo thù và thực hiện dã tâm có rất nhiều biện pháp, nếu muốn đứng trên đỉnh cao đại lục Aram, đạt được đại vu quan trọng hơn bất cứ cái gì!

    Người Bờm Đen quả thật là đã ném bỏ cơ hội từ trời giáng xuống, như vậy bị giết cũng không nên oán trách bất cứ ai.

    “Tộc trưởng?”

    Âm thanh của tế tự già cắt ngang suy tư của Kony, Kony vung dao găm vài cái, trong đôi mắt màu hổ phách xẹt qua tia sáng thị huyết, “Nếu người Bờm Đen dự định cụp đuôi chạy trốn, ta sẽ đưa họ một đoạn, giống như đã đưa tộc trưởng Bờm Đen đời trước.”

    Kony phất tay ý bảo dẫn người Cáo Xám đó xuống, tuy là một bộ tộc nhỏ yếu, nhưng tác dụng lại không nhỏ.

    Tất cả những gì diễn ra tại đồng hoang, cứ cách một thời gian thì sẽ truyền tới Vu thành.

    Hà Ninh nhận được tin tức, tâm tình có hơi phức tạp.

    Chuyện đang phát triển theo dự định của Mudy, chấp niệm báo thù và dã tâm của người Bờm Đen, người Canyon bị chọc giận, các bộ tộc bị cuốn vào vì đủ loại nguyên nhân, chiến hỏa nổi lên tại phía tây đại lục sẽ không dễ dàng dập tắt, trừ khi bỏ ra càng nhiều máu và sinh mạng.

    Y có thể thu hồi sức mạnh đã ban cho người Bờm Đen, cũng có thể thông qua huyết mạch kế thừa trói buộc người Canyon, nhưng y không làm thế, mà để mặc chuyện diễn ra tới nay. Man tộc phía tây đã định là sẽ bị suy yếu, sức mạnh so sánh của đại lục phía đông và đại lục phía tây rất nhanh sẽ biến hóa, Hà Ninh thường xuyên suy nghĩ, đưa ra quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai?

    “Chủ nhân.”

    Miya đi vào phòng, Hà Ninh đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, gọi hai tiếng, Hà Ninh mới hoàn hồn.

    “Miya?”

    Thấy Hà Ninh vẻ mặt hoang mang, Miya chống tay lên trán, thở dài.

    “Chủ nhân, ngài có phải đã quên gì không?”

    “Hả?”

    “Tế điển.”

    Miya buông tay xuống, ngẩng đầu lên, giọng nói hơi mang chút nghiến răng nghiến lợi, “Ngài không thể ném hết toàn bộ mọi chuyện lại cho tôi, đặc biệt là phần mà đại vu nên đích thân hoàn thành.”

    Nghe Miya trách mắng mang theo lửa giận, Hà Ninh lúng túng cong miệng.

    Được rồi, là y sai.

    Tổ chức lại tế điển đã bị ngắt bốn trăm năm, quen thuộc toàn bộ lưu trình chỉ có y và Mudy, ngay cả Miya cũng chỉ biết một nửa.

    Hà Ninh muốn phẩy tay ngồi ngó, có thể mời Mudy tới giúp đỡ, nhưng xin thành chủ dại nhân giúp đỡ thì phải trả giá, hơn nữa giá không thấp.

    Bảo thạch lam Hà Ninh tặng được Mudy làm thành trang sức cột trên tóc, giống như luôn luôn nhắc nhở Hà Ninh, y đã sắp trở thành nhân sĩ đã kết hôn.

    Bất kể cầu hôn mà Mudy nói là thật hay giả, cũng bất luận Hà Ninh có hung tợn tẩn thành chủ đại nhân một bữa, thân phận địa vị của hai người, tới từ huyết thống kế thừa, đã định là cả đời họ sẽ quấn lấy nhau, trừ khi Hà Ninh lại xuyên lần nữa.

    Hà Ninh có hơi nghẹn tức, cảm thấy mình bị dắt mũi kéo đi, lửa giận phát tiết xong, lại cảm thấy một cách quái dị rằng mình đã được lợi.

    Mudy là mỹ nhân, còn là mỹ nhân vô cùng phù hợp với thẩm mỹ quan của Hà Ninh, nam nhân đều là động vật thị giác, Hà Ninh bắt buộc phải thừa nhận.

    Nhìn khắp cả đại lục, người có thể phù hợp với thẩm mỹ quan của đại vu, trừ Mudy thì chỉ có Sekurus.

    Ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt thế này, nên nói là cao không thể tin hay là căn bản không thể dùng lẽ thường hình dung? Chỉ sợ ngay cả Hà Ninh cũng không thể nói rõ.

    Khi Mudy tới, Hà Ninh đang thở dài than ngắn không biết nguyên nhân.

    Thành chủ đại nhân hơi ngừng bước, vừa khéo đụng phải đôi mắt màu đen của Hà Ninh.

    Hà Ninh không lên tiếng, một tay chống cằm, tầm mắt đảo qua toàn thân Mudy, ánh mắt không hề chớp, nhìn đến mức Mudy toàn thân khó chịu.

    “Sao vậy?” Mudy nhíu mày.

    “Không có gì?” Hà Ninh cười cười, tiếp tục nhìn.

    “…”

    Miya đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không ngừng ám thị mình, cô không thấy gì cả, cũng không biết gì cả, cảm tạ thần linh.

    Mấy ngày tiếp theo, Hà Ninh không còn nghĩ đông nghĩ tây, hăng hái tinh thần, toàn thân tâm đều chuyên chú vào công tác chuẩn bị tế điển.

    Nghiêm túc lên rồi mới phát hiện, oán trách của Miya không phải không có đạo lý, nhiều công việc rườm rà như thế, quả thật không nên ném hết cho một cô nương yếu đuối.

    Yếu đuối?

    Hà Ninh sững người một chút, lập tức lắc đầu, ai rảnh để ý yếu đuối hay không, tóm lại là một cô nương.

    Nghe tin sắp tổ chức tế điển, các công thợ tràn đầy tinh lực, ban ngày không hoàn thành công việc, thì vào đêm sẽ thắp đuốc làm tiếp.

    Làm việc suốt cả ngày lẫn đêm, tay các công thợ đã bị cọ quẹt ra đầy mụn nước, hai mắt giăng đầy tơ máu, da bị phơi đen thui, nhưng tinh thần thì đặc biệt tốt. Không có bất cứ oán trách nào, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng than mệt nào, trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng sửa xong thần điện!

    Các dân biển nghe nói Vu thành sắp cử hành tế điển, liền dời ngày lên đường lại, ngay lập tức đưa tin về phía nam.

    Mudy hạ lệnh quan viên thành Burang thông báo tin Vu thành sắp tổ chức tế điển cho các thành phía đông, chấn động và oanh động dẫn tới có thể tưởng tượng.

    Đội thương buôn của Wamu đã lên đường vài ngày nhận được tin tức giữa đường, sau khi Wamu và thành viên đội thương buôn thương lượng xong, quyết định ngày đêm khởi hành, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phía bắc, rồi lại dùng tốc độ nhanh nhất khởi hành. Hàng hóa có thể bán hết không, có thể kiếm bao nhiêu tiền đã không còn quan trọng, bọn họ nhất định phải mau trở về Vu thành, tuyệt không thể bỏ qua lần tế điển này.

    Man tộc phía tây cũng nhận được tin tức, trừ người Bờm Đen và người Canyon, những bộ tộc khác đã không còn ham chiến, nếu có thể tham gia tế điển, chính là cơ hội để bọn họ lấy được tín nhiệm của đại vu và sức mạnh lớn hơn! Nếu thành công, thì không còn cần phải khuất phục dưới Canyon và Bờm Đen nữa.

    Cách bốn trăm năm, tế điển do đại vu Aram chủ trì, tác động tới lòng mọi người.

    Các thành chủ phía đông tổ chức đội ngũ, dựng vương kỳ đích thân đến Vu thành. Dân biển phía nam trải qua thảo luận, mấy trưởng lão đức cao vọng trọng quyết định ngày khởi hành. Thương dân phía bắc phần nhiều lấy gia tộc làm trung tâm, mấy gia tộc thực lực mạnh nhất phái người đi tìm Wamu, hy vọng do Wamu dẫn đầu cùng đi tới phía đông. Man tộc phía tây quyết định ngừng chiến, vì thế, Kony thậm chí bỏ qua kế hoạch truy theo người Bờm Đen.

    Khi Hà Ninh ra quyết định, tuyệt đối không nghĩ tới lực ảnh hưởng của tế điển sẽ lớn như thế, bảo là rầm rộ chưa từng thấy cũng không ngoa.

    Khi y nhận được tin bộ tộc các thành tại đại lục lũ lượt tiến tới Vu thành, mặt không chút biểu tình ngồi đờ nửa ngày, đột nhiên siết chặt nắm tay, ngẩng mạnh đầu lên, tới thì tới, binh tới nước ngăn nước đến đắp đê, muốn làm một thần côn hợp cách, thì nhất định phải có khí thế cường đại này!

    Mudy buông cuộn da dê xuống, nhìn Hà Ninh vẻ mặt kiên nghị ngoan cường, đấu chí vùn vụt như sắp lên chiến trường, chậm rãi quay đầu, một tay che miệng, bờ vai run lên vài cái khả nghi.

    Chương 74: Tế điển của Vu thành 2

    Tiếng kêu của long ưng rạch phá bầu trời, Sekurus ngồi trên lưng long ưng, khăn đầu màu vàng nâu bị gió thổi lên, ánh mắt nhìn thảo nguyên xanh rờn không thấy điểm cuối, nơi đó có dấu tích của đại lục Aram, cổ thành đã biến mất bốn trăm năm sau lại bùng phát sức sống, cùng người thần dụ đã sáng tạo kỳ tích này, mang tới hy vọng cho đại lục Aram, đại vu kế thừa từ thời đại đế quốc, đại vu Aram chân chính.

    Chị em long ưng bay hai bên Shim, kỵ sĩ hộ vệ thành chủ trên lưng nó, khi nhìn thấy thảo nguyên xa xa trong ánh mắt liền mang theo kinh ngạc. Nếu biến hóa của thành Burang khiến người Battier ngưỡng mộ, thì Vu thành khiến những người từng tận mắt nhìn thấy sẽ không dám tin vào mắt mình.

    Thảo nguyên bao la không điểm cuối, cát vàng bị lấp kính trong màu xanh, dê bò thành đàn và linh dương hoang dã, mục dân cưỡi trên lạc đà vung roi dài, tất cả, không có cái này không khiến người Battier nhớ tới truyền thuyết cổ xưa, thời đại huy hoàng chôn vùi bốn trăm năm trước.

    “Thần linh!”

    Thần thoại truyền thuyết xa vời như thế, cảnh tượng trước mắt thì lại vô cùng chân thật.

    Sekurus kéo khăn đầu trên mặt xuống, gió mang theo hơi nước, mấy lọn tóc màu nâu lướt qua mặt, cánh tay sau lớp áo chậm rãi thu chặt.

    Trong tòa thành này có đại vu có thể lắng nghe lời thần linh. Hắn từng bắt được y, thanh niên tóc đen mắt đen, lang thang trong hoang mạc, mặt đầy cát bụi, thê thảm nhếch nhác, nhưng lại đặc biệt như thế, cho tới nay Sekurus vẫn nhớ sự đặc sắc trong con ngươi màu đen đó, giống như có ngọn lửa thiêu đốt.

    Bắt được rồi, lại đánh mất, không còn cơ hội nữa.

    Không cam lòng sao? Có lẽ.

    Cự thú màu vàng xuất hiện tại Vu thành trong lời đồn càng khiến tâm tình của Sekurus trở nên phức tạp. Vảy vàng tượng trưng cho huyết thống thuần nhất, đại biểu sức mạnh cường hãn nhất. Hóa thành hình dạng chân thật nhất, chỉ có huyết mạch trực hệ của đế vương mới có thể làm được. Cho dù không cam lòng cũng phải cúi đầu. Áp chế của huyết thống tới từ pháp điển của thời đại cổ xưa nhất, hắn là vảy xám, đã định là không thể nghịch lại, chỉ có thể tuân theo.

    “Thành chủ đại nhân!”

    Đội ngũ Battier càng lúc càng lại gần Vu thành, các kỵ sĩ dưới long ưng nhìn thấy hai đội ngũ của thành chủ khác, còn có mấy đội thương buôn phía bắc nối gót tới. Lạc đà đông đúc, thỉnh thoảng sẽ bị cỏ xanh dưới chân hấp dẫn, những lúc này, bất luận là kỵ sĩ hay thương nhân đều hoàn toàn không biết làm sao.

    Xuất hiện sau gò núi được cỏ xanh bao kín, là dân biển tới từ phía nam. Năm con hải thú cực lớn sóng vai mà đi, trên lớp mai cứng chắc dựng lều hoa lệ, trong không khí tựa hồ còn lan tràn mùi vị tới từ gió biển.

    Mục dân ngoài Vu thành liên tiếp huýt vang, trong thành truyền tới tiếng còi hiệu kéo dài, không còn thê lương như ngày xưa, mà mang theo âm luật như tiền dân viễn cổ đang ngâm nga. Trên còi hiệu có khắc vu văn Hà Ninh viết xuống, cùng vu văn trên tường thành Burang giống nhau như đúc.

    Trong tiếng còi hiệu, đàn chim bay tới, luẩn quẩn trên thần điện đã sửa hoàn tất, lông vũ các màu giao vào nhau, giống như từng cụm mây màu.

    Ngoài thành vừa đổ một cơn mưa lớn, trong bầu trời còn cầu vồng chưa tan, trong không khí còn mang theo mùi cỏ xanh, giống như hoan nghênh khách từ xa tới.

    Sekurus vỗ lưng long ưng, long ưng kêu một tiếng, chậm rãi hạ xuống. Nơi này không phải Battier, cũng không phải thành trì nào khác, hắn nhất định phải biểu thị ra tôn kính nên có.

    Cửa thành mở rộng, trên tường có vu văn vàng ngân đan xen, dưới mặt trời tỏa ra tia sáng chói mắt.

    Các thành chủ gật đầu hỏi thăm, cờ hiệu đại biểu những tộc huy khác nhau bay phất phới, các kỵ sĩ áo giáp sáng choang, xếp hàng vào thành.

    Quan viên thành Burang phái tới đang chờ đợi trong thành, trên danh nghĩa, nơi này vẫn là lãnh thổ của Mudy Burang.

    Trên đường đá xuyên suốt cả tòa thành khắc hoa văn và đồ án đủ loại, nước sông trong vắt chảy trong thành, kiến trúc kiểu dáng cổ xưa nhưng đầy màu sắc, thần điện cao to uy nghiêm, giống như có bàn tay vô hình lau đi dấu vết thời gian, bướt qua lịch sử bốn trăm năm, tất cả cổ xưa lại triển hiện rõ ràng trước mặt mọi người.

    “Chủ thành Battier, chủ thành Decibri, chủ thành Ahamo tôn kính, các khách nhân tới từ phương bắc và phương nam xa xôi.” Quan viên bắt chéo một tay trên ngực, hơi cong lưng, trên mặt mang nụ cười thân thiện, không có chút cao ngạo, cũng không khiến người ta cảm thấy nhún nhường, “Hoan nghênh tới Vu thành.”

    Quan viên thẳng người lại, gương mặt trẻ tuổi có bảy tám phần giống với Musha, hắn là trưởng tử của Musha, lấy địa vị kế thừa Musha trong thành Burang để gánh lấy tương lai gia tộc, có thể được phái tới Vu thành, hắn cảm thấy vô cùng vinh quang.

    Tiếng huyên náo vừa vang, hai chị em long ưng đột nhiên rúc lên chói tai, mở to đôi cánh rộng lớn bay lên, như hai mũi tên nhọn bắn thẳng lên trời.

    Giữa không trung truyền tới một tiếng gầm lớn, thân ảnh to lớn màu đỏ lửa xuất hiện từ xa.

    Người của Vu thành vừa nhìn đã nhận ra đó là tọa thú của đại vu. Rất nhiều người tới viếng thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, nhìn đội ngũ càng lúc càng rõ ràng bên dưới, nhận ra không ít gương mặt quen thuộc, tiếng kêu của chị em long ưng dẫn tới tiếng gào đáp của thằn lằn xanh, hai bên có lẽ chỉ là đang hỏi thăm ‘hảo hữu’ lẫn nhau, không ngờ ngọn lửa phun ra từ miệng thằn lằn xanh xém chút đã thiêu cháy lông vũ của hai chị em.

    Long ưng Shim bên dưới không còn bình tĩnh nữa, tựa hồ đã quên Sekurus còn đang ngồi trên lưng nó, rống lên một tiếng rồi bay vọt lên, rõ ràng là muốn đánh nhau.

    Không đợi Shim bay lên cao, mặt đất đột nhiên truyền tới một trận chấn động, thằn lằn đen chạy bước lớn, khí thế bừng bừng lao thẳng tới, miệng há rộng, liên tục gào lên, răng nanh sắc nhọn lấp lánh hàn quang.

    Sau lưng thằn lằn đen đi theo mấy con mèo cát hoàn toàn có thể bỏ qua không tính cùng một đàn chim tước xám. Trận thế như vậy, so với nói là hoan nghênh bạn cũ, không bằng bảo là muốn trực tiếp xử lý phức những người khách muốn vào cửa này.

    Mọi người đều có hơi sững ra, nửa ngày cũng không thể phản ứng gì được.

    Chân mày Sekurus nhíu dính lại, nắm chặt dây cương trong tay, cố gắng để không bị hất xuống.

    Trên mặt quan viên trẻ tuổi nghênh tiếp khách nhân vẫn mang theo nụ cười, trấn định tới mức khiến người kinh ngạc. Nhưng tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, độ cong khóe miệng của hắn đã cứng đờ. Căn bản không phải là trầm ổn trấn định, mà là thạch hóa tại chỗ.

    Đối diện với cục diện này, cho dù là Musha ở đây, chỉ sợ cũng không thể lập tức phản ứng lại được.

    May là trên lưng thằn lằn xanh còn có Hà Ninh đang ngồi, sau một tia sáng vàng, vu văn trong suốt tản ra xung quanh y, không chỉ xoa dịu long ưng và thằn lằn đen xém chút đánh nhau, ngay cả đám người Sekurus, vẻ mặt cũng có chút biến hóa.

    Xung quanh như được khí lưu ấm áp bao lấy, mệt mỏi cả quãng đường lập tức tan biến, nhìn thanh niên tóc đen tỏa ra ánh vàng, mọi người khẽ giật mình, đây chính là sức mạnh của đại vu?

    “Aya, đừng quậy.” Hà Ninh vỗ thằn lằn xanh một cái, “Khó khăn lắm mới gặp bạn cũ, thái độ vậy là sao? Còn nữa.” Y cong lưng xuống, thò đầu vẫy tay với thằn lằn đen bên dưới, “Ady, nếu còn đánh nhau, thì ngâm vào hồ cho tao, tao sẽ bảo Miya trông chừng mày!”

    Uy hiếp nghe có vẻ không đáng ngại gì đó, lại khiến thằn lằn xanh và thằn lằn đen đồng thời dập tắt hết lửa. Mèo cát đi theo thằn lằn đen ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, chốc chốc liếm móng vuốt, kêu meo meo với Hà Ninh trên không, không tiếc sức bán manh lấy lòng. Đàn chim tước xám vỗ cánh phành phạch, bay đi nhanh như lúc tới, tình huống không đúng, chạy trước.

    Cảnh báo giải trừ, Hà Ninh bảo thằn lằn xanh hạ xuống, khách nhân tới cửa, không thể không hỏi thăm.

    Hà Ninh quen nhất là Sekurus, tuy vị chủ thành Battier này lúc đầu đối đãi với y không tốt lành lắm, xém chút khiến y rơi tự do, nhưng nếu không có Sekurus trợ thủ, không có người Battier cản man tộc, chiến tranh phía đông không thể kết thúc trong thời gian ngắn như thế, tương ứng, thần điện Ortiramhs cũng sẽ không lập tức hủy diệt.

    Hà Ninh tỏ ý, y ghi thù rất sâu, nhưng cũng sẽ không quên công sức của người khác.

    “Hoan nghênh.”

    Hà Ninh cười hỏi han mấy vị thành chủ, trừ Sekurus, chủ thành Decibri và chủ thành Ahamo đều có duyên gặp mặt y mấy lần, lúc đầu còn từng sóng vai tác chiến. Dân biển phía nam lại đều là gương mặt xa lạ, nhưng nhìn độ phô trương, thân phận địa vị khẳng định không bình thường.

    Nhìn thấy nghi hoặc của Hà Ninh, các dân biển tự bộc rõ thân phận, một vị trưởng lão dân biển tóc và mắt đều là màu bạc trắng, ưu nhã đứng trên lưng hải thú, đôi môi hồng nhạt, đường nét tinh xảo, khiến người ta rất khó tin tưởng ông đã sống hơn hai thế kỷ rồi.

    Lễ nghĩa của dân biển có khác biệt với các mục dân, chẳng qua, lẽ nào là thực lực của trưởng lão khá mạnh? Hà Ninh phát hiện, trừ trường bào vào khăn đầu hơi dày trên người họ ra, không còn bọc giống cái bánh chưng cỡ lớn như mấy người Moss.

    “Đại vu tôn quý, vô cùng vinh hạnh được gặp ngài.”

    Giọng của trưởng lão dân biển rất trong, nụ cười cũng ôn hòa, Hà Ninh không biết nên hình dung ông thế nào, trên người ông không mang theo bất cứ tính xâm lược nào, giống như mặt biển lăn tăn gợn sóng dưới mặt trời.

    So với thành chủ phía đông và trưởng lão dân biển phía nam, vị trí của các thương dân tụt về sau rất nhiều, nhưng Hà Ninh lại không phân biệt đối đãi, hỏi rõ tên của mấy người dẫn đội, thuận tiện tìm hiểu Wamu sẽ tới sau mấy ngày, rồi cáo biệt với mọi người, công việc chuẩn bị tế điển đã gần xong, nhưng công việc của y còn chưa hoàn thành, vì để không bị Miya lải nhải, cũng vì sắm vai một thần côn thành công, người họ Hà nào đó cần cù và nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào trước kia.

    Đợi thằn lằn xanh mang Hà Ninh bay đi, thằn lằn đen cũng xoay người về thần điện, quan viên trẻ tuổi lúc này mới an bài mọi người tới nơi nghỉ ngơi. Cư dân ở đây phần lớn trú ở phía tây thành, phiên chợ của các thương dân cũng mở tại đó. Phía nam và phía bắc thành hơi hoang vu, trải qua suy nghĩ cẩn thận, phía đông thành tương đối gần với thần điện được dùng để tiếp đãi khách từ xa tới tham gia tế điển.

    Thành chủ phía đông và trưởng lão dân biển phía nam vô cùng thỏa mãn với an bài thế này, các thương dân thì không quan tâm mình trú ở đâu, sau khi an bày xong hành lý và lạc đà, lập tức mang hàng hóa tới phía tây thành.

    Đội thương buôn của dân biển ở lại trong thành bái kiến các trưởng lão, ấn tượng của mấy vị trưởng lão đối với Hà Ninh không tồi, hôm đó liền dâng tế phẩm lên thần điện, trong đó bao gồm hai rương châu bảo hiếm có, hoàn toàn khác thứ dân biển bán ra với ‘giá tốt’.

    Sekurus rời khỏi nơi nghỉ ngơi, dự định đi vào thành một chuyến.

    Vì tế điển, phòng vệ trong thành vô cùng nghiêm ngặt, đây là mệnh lệnh Mudy đích thân đưa ra. Sekurus men theo con sông trong thành đi tới trước thần điện, đúng lúc gặp được Mudy vừa trong thần điện đi ra. Sekurus nâng tay phải lên, các kỵ sĩ đi theo hắn lập tức hành lễ, rồi đứng yên tại chỗ không đi tới nữa.

    Một chùm sáng rọi lên bậc thềm thần điện, thành chủ tóc vàng mặc trường bào trắng, cổ áo và tay áo có thêu viền vàng, còn thêu vu văn màu bạc, thắt lưng thắt sợi lụa khảm ngọc thạch, lưu tô màu bạc không ngừng va nhau theo bước đi của hắn. Vảy giữa chân mày như ẩn như hiện, bị đè dưới một viên bảo thạch lam cùng màu với mắt hắn.

    Thấy Sekurus trước thần điện, Mudy dừng bước, tay cầm quyền trượng màu vàng lại càng thêm chặt.

    Sekurus dùng lễ nghĩa vương tộc hỏi thăm Mudy.

    Một chuỗi tiếng trống truyền tới, ngực Sekurus lập tức trào lên một cơn phiền muộn, đôi mắt màu nâu biến thành con ngươi dọc màu xám, trên mặt hiện lên vảy màu xám bạc, dục vọng khát máu và hủy diệt đột nhiên sôi sục trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể phá chuồng.

    “Cảm thấy được sao?”

    “Phải.”

    Sekurus nhíu mày, “Bệ hạ, là nhạc sư của Vu tộc?”

    “Không phải.” Mudy lắc đầu, ngón tay ấn lên vảy giữa trán, “Là tay trống của Amoxi, nếu là nhạc sư của vu tộc…”

    Lời tiếp theo Mudy không nói ra, Sekurus rũ mắt xuống. Tuy Sekurus không giống như Hà Ninh và Mudy kế thừa đại vu và đế vương, nhưng huyết thống vương tộc lại khắc sâu ký ức cổ xưa vào trong hắn.

    Trống trận, điệu vũ của vu nữ, tế điển của Vu thành.

    Đại vu là tế phẩm của đế vương, cũng là trói buộc.

    Tiếng trống sẽ thức tỉnh hiếu sát trong huyết thống cổ xưa, cũng sẽ kích phát sức mạnh vương tộc. Chịu ảnh hưởng sâu nhất, cũng đạt được sức mạnh lớn nhất, chính là đế vương Aram, độ thuần của huyết mạch đã định sẵn tất cả.

    Tiếng trống dần trở nên khẩn cấp, hai mắt Mudy hoàn toàn hóa thành màu vàng ròng, Sekurus quỳ một gối xuống đất, góc trán nổi lên gân xanh, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, rất nhanh thấm ướt cổ áo hắn.

    Sức mạnh, giết chóc, dục vọng bạo ngược khát máu giày vò họ, lại hấp dẫn họ.

    Theo tiếng trống, một sức mạnh sôi sục đang dâng lên như thủy triều trước thần điện, sức mạnh màu vàng và màu xám bạc va chạm lẫn nhau, Sekurus che ngực, đè nén vị ngọt tanh đang trào lên, lại lần nữa chân thật thể nghiệm sự chênh lệch của huyết mạch đế vương.

    Giống như những gì từng trải qua trong thành Battier.

    Không cần mở miệng, đã khuất phục.

    Nam nhân tóc vàng mắt vàng, hắn là đế vương Aram.

    Gió bắt đầu thay đổi, trên thần điện đột nhiên truyền tới tiếng rống của thằn lằn xanh, Hà Ninh dường như có thể phát giác được bầu không khí quái dị bên dưới, nhảy xuống từ độ cao mà người bình thường sẽ ngã tan xương nát thịt, toàn thân được ánh vàng bao bọc, trường bào như cánh bướm phất phới, bảo thạch trên khuyên tai bạc chiếu sáng hai mắt.

    Mudy bước lên vài bước, đi xuống bậc thềm, vươn tay tiếp lấy đại vu đang rơi xuống.

    Một tay đỡ hai chân Hà Ninh, vẻ mặt mang theo bất đắc dĩ và dung túng.

    Sekurus đứng lên, tiếng trống cũng dừng lại, Hà Ninh vỗ vai Mudy một cái, bảo hắn buông y xuống, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

    Mudy gật đầu, kéo Hà Ninh về thần điện trước mặt Sekurus.

    Hà Ninh không quên thăm hỏi tạm biệt thành chủ Battier, biểu tình của Sekurus lại khác với khi mới vào thành, hắn dùng một tư thế kẻ hạ vị cong lưng với Hà Ninh. Tóc dài màu nâu rũ xuống, che mặt hắn, cũng khiến người ta không nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này.

    Đế vương, đại vu.

    Sekurus thẳng người dậy, đưa mắt nhìn bóng lưng Hà Ninh và Mudy biến mất ở góc khuất hành lang, kéo khăn đầu xuống, nhắm hai mắt lại, khi mở ra, con ngươi dọc màu xám đã trở về màu nâu.

    Hắn xoay người đi, không quay đầu lại nữa.

    Phục tùng kẻ mạnh, thần phục đế vương, ném bỏ những dã tâm và không cam, đây là số mệnh hắn không thể giãy thoát.

    Thuộc truyện: Nam vu