Nằm Vùng Không Phải Làm Đại Tẩu – Chương 2

    2024

    Thuộc truyện: Nằm Vùng Không Phải Làm Đại Tẩu

    ♣Chương 2♣

    Editor: Hạ Vũ

    Nhàn rỗi ở cạnh Nghiêm tổng đến ngày thứ năm, Lâm Viễn Nhạc nhịn không nổi, vì ngày mai đại ác ma sẽ đi nên phải nắm lấy cơ hội.

    “Lãnh đạo, mấy ngày nay tôi làm việc thế nào?” Lâm Viễn Nhạc thừa dịp tổng giám đốc đang nghỉ ngơi bước vào văn phòng của lãnh đạo Hàn.

    Hàn Phi: “Rất tốt.”

    Lâm Viễn Nhạc: “Vậy, khụ khụ, ừm, có thể thăng chức không?”

    Hàn Phi lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Tổng giám đốc nói, nhìn tình cảm sâu đậm của cậu thì có thể.”

    Lâm Viễn Nhạc: “??!… Tổng giám đốc có phải đã nhầm lẫn gì đó hay không?”

    Lâm Viễn Nhạc được thăng chức nhưng hắn lại không vui, vì lý do thăng chức này có vẻ vô cùng kỳ quái!! Cái gì mà tình cảm sâu đậm!! Đều là tại đám lão đại nương bát quái (*) kia!!!

    (*) Chuyện bát quái là chuyện phiếm, tin đồn nhảm

    Tập thể tháo hán tử tổ bát quái vỗ tay đôm đốp: “A! Tiểu Nhạc, chúc mừng chúc mừng, rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện rồi!”

    Lâm Viễn Nhạc: “…….”

    Các tháo hán tử: “Không cần cảm ơn chúng tớ, chúng tớ đây đều rất xúc động! Đều là huynh đệ, đây là việc chúng tớ nên làm!”

    Lâm Viễn Nhạc oán thầm: “Ai muốn tạ ơn các người a a a a!”

    Nhưng gương mặt chỉ có thể bày ra bộ dạng ha ha như bị táo bón.

    Vì vậy Lâm Viễn Nhạc đã thành công xâm nhập vào cấp cao của tổ chức.

    Ngày Lâm Viễn Nhạc đi nhậm chức, toàn bộ công ty đều buông thả nghỉ ngơi, nhưng lãnh đạo sắc mặt lại thập phần không dễ coi, vì lại phải tự bỏ tiền mua thức ăn.

    Một bọn đại hán “Tiểu Nhạc, đi mạnh giỏi, à, nếu bị xem thường hãy trở về, chúng tớ sẽ che chở cậu!”

    Lâm Viễn Nhạc kỳ thật rất cảm động, đám người này tuy rằng ai nhìn cũng có vẻ hung tàn lại còn bát quái, nhưng mà đều đặc biệt coi trọng tình cảm.

    Bọn đại hán gạt lệ: “Dù sao chúng tớ cũng giống như người nhà mẹ đẻ!”

    Lâm Viễn Nhạc ‘Ai nói bọn họ trọng tình cảm chứ, mình hóa ra thật ngu a a a a!!! Tổ trưởng mau tới bắt bọn hắn!!!’

    Nhưng lúc Lâm Viễn Nhạc rời đi thì mắt vẫn đỏ hoe, từng bước ra khỏi cổng công ty. Hắn rời cảnh cục cũng không ngẩn ngơ lâu đến thế, tổ trưởng dù sao vẫn bắt nạt hắn, còn lãnh đạo tuy mặt than còn keo kiệt, nhưng đối xử với mình rất tốt.

    Lâm Viễn Nhạc dao động rồi, hắn biết rõ những người này đều không phải người xấu, nhưng cục cảnh sát sẽ tin hắn sao, nếu quả thật tìm được chứng cứ, những người này chỉ sợ sẽ ghi hận với hắn. Hắn tưởng tượng đến viễn cảnh sau này, mắt lại càng đỏ, trong nội tâm cũng kịch liệt khó chịu.

    Công ty sau khi Lâm Viễn Nhạc đi…

    Một đại hán áo đen: “Tiểu Nhạc có phải đang khóc hay không? Lãnh đạo, chúng ta làm vậy có vẻ không tốt cho lắm?”

    Hàn lãnh đạo: “Không tốt mà cậu còn già mồm hăng hái như thế.”

    Lại là một đại hán áo đen khác: “Lãnh đạo, Tiểu Nhạc đi rồi, đồ ăn sẽ không đủ ăn.”

    Lãnh đạo đột nhiên u sầu phiền muộn: “Vậy cậu tự nguyện hiến dâng một tháng tiền thưởng đi.”

    Lãnh đạo ngươi quả là tên mặt than keo kiệt!!!?

    ?!!!

    Hàn Phi: “Dược rồi, đừng tán gẫu nữa, chuẩn bị một chút, tối nay hãy bắt đầu làm việc.

    “Vâng!”

    Ai nấy đột nhiên đều nghiêm túc hẳn lên, tự mình tản đi, sau đó qua một hồi tiếng động lạch cạch, mọi người đổi trang phục chuyên nghiệp, cầm trong tay các loại súng ống bị cấm tập hợp lại.

    Lâm Viễn Nhạc nếu trông thấy sẽ phải khóc, dù sao chứng cứ phạm tội liền ngay bên người mà lại không tìm thấy, nghe xong tổ trưởng sẽ đánh chết hắn.

    Lâm Viễn Nhạc quay về ký túc xá thu dọn hành lý, đã có người đến đón hắn tới chỗ ở mới ở tổng bộ (trụ sở chính/cơ quan đầu não). Lâm Viễn Nhạc chậc lưỡi nhìn người đang vật lộn ôm hành lý cho hắn ở đằng trước, quả nhiên đãi ngộ hậu thăng chức rất khác xưa, lúc trước hắn đều phải tự mình kéo lấy.

    Nhà trọ tổng bộ rất rộng và cao cấp, hơn nữa phong thủy cũng không tệ, ngoài cửa sổ chính là vườn hoa ven sông, Lâm Viễn Nhạc đứng từ cửa sổ tầng tám có thể nhìn ngắm thành phố bên dưới lên đèn cả đêm.

    Tổng bộ quả nhiên vô cùng có tiền, mẹ kiếp công ty nhà ai hở ra là lại mua đến nửa tiểu khu cho nhân viên ở chứ!!!! Lại còn tọa lạc ở nơi tấc đất tấc vàng này.

    “Này, tổ trưởng, ừ, em đã chuyển vào tổng bộ. Trong nhà ở có lẽ đều là nhân viên cấp thấp, tạm thời chưa phát hiện tình huống gì đặc biệt, nhưng mà tổ trưởng…”

    “Có rắm thì đánh đi.”

    “…… Nơi đây thật sự rất đẹp!!! Tổ trưởng anh nhất định phải liên hệ cục Công Thương, bọn họ khẳng định có tham ô!! Tổ trưởng, chỗ ở hiện tại của em ngay cả cái ga ra anh cũng mua không nổi a a!!!”

    Tổ trưởng: Mẹ kiếp lúc trước tại sao lại phái thằng ngốc này tới đây chứ?

    Với Lâm Viễn Nhạc cả đêm chờ đợi lo lắng không là gì so với cảm giác hưng phấn, hắn nhận được thông báo ngày mai đến bộ phận nhân sự của tổng bộ để huấn luyện người mới, cũng là để hiểu rõ sắp xếp công việc.

    Nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng theo kinh nghiệm Lâm Viễn Nhạc biết rõ công ty này có tiền không phải bình thường, bên trong nhất định có chuyện mờ ám, vì vậy suy nghĩ sách lược cả đêm, sau đó mới chảy nước miếng khò khò ngủ.

    Văn phòng ở tầng cao nhất của tổng bộ dù đã nửa đêm nhưng vẫn sáng đèn. Nữ thư ký An Yên khuôn mặt trang điểm kỹ lễ độ đứng trước bàn tổng giám đốc “Nghiêm tổng, nên tan ca thôi, Lâm Viễn Nhạc bên kia đã sắp xếp xong xuôi, không có sơ suất gì. Trong tổ chức cũng đã thu xếp.”

    Nghiêm Uyên gật đầu, “Tháng này tiền thưởng gấp bội. Còn cục cảnh sát bên kia, cô biết phải ứng phó thế nào rồi đấy.” Y không ngẩng đầu lên nhưng ngữ khí rõ ràng đã nặng hơn một phần. Thư ký đáp ứng, “Đã bắt đầu sắp xếp, Phùng Hi đang làm, không có vấn đề gì.”

    “Ừm, cô về trước đi, nếu không Phùng Hi sẽ gọi điện thoại đến mắng.”

    Thư ký ra khỏi văn phòng, cả tòa lầu chỉ có âm thanh của giày cao gót quanh quẩn.

    Sau đó vài phút, điện thoại của Nghiêm Uyên trên bàn bật sáng. Nghiêm Uyên không kiên nhẫn tiếp nhận.

    “Lão bà của cậu về rồi. Tự mình gọi điện thoại cho cô ấy đi!”

    Đầu kia điện thoại là giọng nam thấp của một tên lưu manh “Lão đại, anh cũng không phải không biết vợ em, cô ấy cưỡi bảo bối Halley kia không chút tiếng động. Em lo lắm, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao, lão đại anh sau này đừng để cô ấy tan việc muộn như thế nữa.”

    Lông mày Nghiêm Uyên lông mi đều muốn co giật, lúc trước Phùng Hi tới công ty, liền thích thư ký An Yên của y. Phùng Hi đi tới bãi để xe chặn người, mỗi tội chưa kịp phản ứng đã bị ném thẳng ra xa hai mét, sau đó sõng soài nằm trên mặt đất nhìn mỹ nhân lãnh diễm xinh đẹp trong lòng phóng xe máy Halley ầm ầm đi mất, kết quả Phùng Hi lại càng say đắm, liên tục tán tỉnh hơn nửa năm mới đem mỹ nhân bắt lại được, hiện tại cũng đã kết hôn hai năm rồi, chẳng biết đang cảm thấy hạnh phúc hay đang nửa sống nửa chết đây.

    Chẳng lẽ không thấy lão bà bảo bối kia của cậu chẳng ai động được à!!

    Phùng Hi lúc trước bị trói đến Hắc Liên bang, An Yên một mình mang vũ khí đến, một thương kết liễu lão đại nhà người ta, sau này mới biết được trước khi làm thư ký, người ta là vệ sĩ của một vị lão đại người Âu, chính là kiểu người thập hạng toàn năng. Vì vậy Phùng Hi đến bây giờ vẫn gắt gao quản vợ nghiêm ngặt, vì căn bản đánh không lại.

    “Ngươi lo lắng cái rắm, có rảnh thì giải quyết cho xong đám lão già kia đi.” Nghiêm Uyên thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về đi ngủ.

    Phùng Hi vẫn lưu manh như trước: “Yên tâm đi, lão đại, nhưng mà, tiểu hài này thật là người kia hả? Sao lại ngây ngốc như vậy?”

    Nghiêm Uyên khẽ cười nói: “May mà ngây ngốc đấy.”

    Nếu không ngốc, đoán chừng đã sớm nhìn ra sự bất bình thường, nhưng hành động của Hàn Phi cùng đám thuộc hạ tháo hán tử kia, hắn đều bị làm cho lúng túng.

    Bên này Lâm Viễn Nhạc đang ngủ ngon, bất ngờ nhận được điện thoại của mật thám.

    Mật thám: “Kế hoạch thay đổi rồi.”

    Lâm Viễn Nhạc giật mình một cái liền tỉnh táo, kế hoạch thay đổi? Chẳng lẽ muốn ra tay sớm hơn?

    Mật thám: “Tổ trưởng cảm thấy với bản lĩnh của cậu, muốn lên tới cấp cao quá lãng phí thời gian, theo như tin tức tình báo của nhãn tuyến chúng ta, Nghiêm Uyên kia hình như có ý với cậu.”

    Lâm Viễn Nhạc lơ mơ một hồi, mới lắp bắp hỏi: “Cái gì mà nhãn tuyến? Tôi không phải nhãn tuyến sao… Các người, các người còn có người khác?” Giọng điệu hơi có chút đáng thương.

    Mật thám: … … … Ha ha.

    “Đợi chút, cái gì gọi là có ý với tôi? Hắn muốn nhắm vào tôi?” Lâm Viễn Nhạc phản xạ có chút chậm chạp.

    Mật thám sợ chỉ số thông minh lây nhiễm, cuối cùng quẳng xuống một câu rồi cúp điện thoại: “Tức là trước tiên cho cậu bò lên giường của hắn, rồi sau đó sẽ moi ra tin tức.”

    Lâm Viễn Nhạc cầm điện thoại cảm thấy không tốt lắm. Cái gì mà bò, bò lên giường chứ?!

    Cuối cùng Lâm Viễn Nhạc vẫn phải cam chịu số phận đi thực hiện, ngộ nhỡ tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao não chuột rút đột nhiên đề bạt hắn, hoặc là nhỡ uống rượu say chuyện cơ mật không nên nói cũng ngăn không được, hay nhỡ là muốn có liền thực hiện? Lâm Viễn Nhạc cùng tên của hắn giống nhau, vĩnh viễn nhạc thiên phái (lạc quan).

    Thuộc truyện: Nằm Vùng Không Phải Làm Đại Tẩu