Nâng mông đến gặp – Chương 1-6

    3784

    Thuộc truyện: Nâng mông đến gặp

    Chương 1

    Phòng 304 của kí túc xá nam Tây Ngũ giờ khắc này yên lặng như tờ, ở trên bàn học lộn xộn nằm gần cửa có một hộp giấy các tông bị xé toạc, bên trong là gel bôi trơn và bao cao su loạn xà ngầu, rõ ràng đã bị người mở ra xem.

    Ba nam sinh đứng vây quanh hộp các tông, da người ở giữa trắng đến lóa mắt, trong tay vẫn đang cầm dao rọc giấy, chính là đầu sỏ chuyện này.

    “Hà Tử Vi, mắc mớ gì cưng đi tọc mạch bưu kiện của Đường Chu hả?” Lý Tín Hiệt và Tôn Thời Triều hai mắt nhìn nhau, hắng giọng khô cằn hỏi. Chẳng hiểu sao cậu ta có lòng tốt nhận hàng giúp bạn cùng phòng, vừa mới lơ là chút xíu, chuyện đã thành ra nông nỗi này rồi.

    Tôn Thời Triều cũng cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, vội vàng phụ họa: “Đúng á, cậu đó Hà Tử Vi, tự dưng đang yên đang lành đi quậy đồ của Đường Chu làm gì, giờ thì ngon rồi, để xem Đường Chu trở về có đập chết cậu không?”

    Hà Tử Vi cảm thấy đầu mình gần đây như bị úng nước. Cậu chưa cày game hơn hai tháng, đêm qua nhất thời hưng phấn thức trắng tu tiên, bảy tám giờ sáng mới ngủ. Lúc nãy mơ mơ màng màng mò xuống, đập vào mắt là cái hộp mới toanh nằm trên bàn bên.

    Bàn của Hà Tử Vi và Đường Chu đặt sát cạnh nhau, bưu kiện lại trùng hợp để ngay ranh giới, suy nghĩ chợt lóe bèn quên béng mất gần đây cậu chẳng mua món đồ nào cả, giống hệt phản xạ có điều kiện mà vớ lấy con dao cắt mạc niêm phong.

    Vốn dĩ mở bưu kiện cũng chả phải việc gì to tát, vẫn có thể cưỡng ép giải thích thành lí do ngoài ý muốn nào đấy, nhưng nếu bị bắt quả tang ngay tại chỗ còn lôi ra một đống bao cao su, vậy thì đúng là xấu hổ muốn chết.

    Hiện tại bị chất vấn, trong lòng Hà Tử Vi cũng cảm thấy mình đuối lý, nhưng người thua chứ mồm không thua, vẫn phải cứng đầu lườm một cái, giọng hết sức khinh thường: “Đường Chu đã dám mua rồi còn sợ người khác biết hả?”

    “Hay là giờ chúng ta dán đỡ cái hộp lại, mọi người cứ xem như chưa từng thấy thứ này được không?” Lí Tín Hiệt nhíu mày, cố gắng vì sự hòa bình của phòng ngủ sau này mà giãy giụa lần cuối.

    Hà Tử Vi vứt dao rọc giấy lên bàn, xoay người rời đi: “Hừ! Dán cái đéo!”

    Dứt lời lại cười nhạo một tiếng: “Bình thường luôn giả vờ mình đứng đắn lắm, hóa ra lại là một tên fuckboy chịch xã giao.”

    “Ai là fuckboy chịch xã giao?” Hiện trường vụ án thoắt cái xuất hiện kẻ thứ tư, vì đang là ban ngày ban mặt nên mọi người cũng lơ là quên đóng cửa phòng ngủ, đàn anh phòng bên tới lôi Tôn Thời Triều đi đánh Tam Quốc Sát, nào ngờ đến rất đúng lúc, vừa mò vào đã hóng được tin sốt dẻo. Hộp giấy còn chưa kịp dán lại, chình ình trên bàn rất chi là bắt mắt, lại nhớ đến câu “Fuckboy chịch xã giao” ban nãy, thị lực 2.0 của gã lập tức sáng rực.

    Tam Quốc Sát là một thể loại Card Game được ra mắt vào năm 2010 của tác giả KayaK và do nhà phát hành Yoka Games phát triển tiếp. Nhưng thực sự game chỉ bắt đầu nhận được sự tán đồng và hưởng ứng từ người chơi từ năm 2015.

    “Ghê quá ghê quá, xịn sò thiệt nha.” Đàn anh bùi ngùi mãi thôi, sau đó đánh thẳng vào trọng tâm, “Của ai đấy? Đường Chu hả?”

    “Chứ còn ai nữa? Đương nhiên là nam thần Đường Chu trường mình rồi.” Hà Tử Vi lạnh lùng mở miệng.

    Bầu không khí trong phòng lập tức hết sức vi diệu, Tôn Thời Triều lúng túng ho khan một cái, tiện thể đẩy người sang phòng bên, đi đánh bài cho lành.

    Sự tình tạm thời gác lại, Hà Tử Vi thấy hơi đói bụng, thay quần áo xuống mua cơm. Lý Tín Hiệt suy nghĩ một lát, quyết định âm thầm báo cho Đường Chu: [Biết gì chưa, Hà Tử Vi lỡ tay bóc bưu kiện của mày rồi.]

    Đường Chu còn thực tập ở ngoại ô, buổi chiều làm việc không mang theo di động, ban đêm trở về chỗ ở mới nhìn thấy tin nhắn Wechat. Hắn thầm mắng Hà Tử Vi liên tục, đang yên lành đột nhiên gây sự, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì hình tượng bình tĩnh chính trực, trả lời hai chữ: [Đã biết.]

    Qua hồi lâu, bên kia lại nhắn tới một câu: [Cái đó… Đồ ở bên trong tụi tao đều nhìn thấy…]

    Giọng điệu muốn nói lại thôi đúng là khiến người ta nghi ngờ, Đường Chu nhanh chóng trở lại danh bạ Wechat, ấn vào khung chat nọ được set ava là một tấm ảnh chế: [Chị gởi cho em thứ gì thế?]

    Người này là chị gái hắn, hơn hắn năm tuổi, bình thường luôn cưng chiều mua cho hắn không ít đồ, từ sữa bò bít tất đến gối dựa bột giặt các kiểu, chất thành đống lớn. Ngoại trừ mỗi lần muốn tạo bất ngờ giấu giếm hắn, hoặc nửa năm nay cứ lải nhải hỏi hắn sao chưa tìm bạn gái, thì có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

    Đối phương nhanh chóng trả lời: [Đồ vật cần thiết trong sinh hoạt, bình thường đều phải xài, tuyệt đối thực dụng!]

    Chị của Đường Chu gởi cho hắn ba con sói là muốn ngầm thúc giục hắn tìm bạn gái, nhưng rõ ràng Đường Chu không hề ngờ tới là thứ ấy. Sau khi hắn trông thấy câu trả lời như chưa trả lời này của cô thì bèn lơ đẹp cô luôn, ngẫm nghĩ một chút, chắc chắn không phải là băng vệ sinh rồi, vậy tội gì phải hoảng, quay về nhắn cho Lý Tín Hiệt một chữ đầy thâm ý: [Ừ.]

    Bên kia Lý Tín Hiệt đợi cả buổi trời cũng không thấy Đường Chu đề cập đến vấn đề khác, y ngẩng đầu nhìn Hà Tử Vi đang lạch cạch múa phím vang dội, đột nhiên nhạy bén từ một chữ “Ừ” của Đường Chu mà linh cảm được, đây chính là bình yên trước cơn bão.

    Chương 2

    Hầu như cả khoa đều biết mâu thuẫn giữa Hà Tử Vi và Đường Chu. Từ lúc mới nhập học năm đầu, Hà Tử Vi đã chướng mắt Đường Chu, loại chướng mắt này cứ duy trì đến tận khi Đường Chu tán đổ Tống Thi Nhạc rồi vẫn chưa chịu dứt.

    Thực ra ngoại trừ Hà Tử Vi, chẳng ai biết chuyện cậu thích Tống Thi Nhạc cả. Ban đầu Đường chu còn cố gắng giữ nụ cười với thái độ thù địch khó hiểu kia, qua một thời gian đã xóa sổ hoàn toàn ý nghĩ sống chung hòa hợp. Rõ ràng ngủ cùng một phòng, nếu tình cờ gặp nhau trên đường, cũng chỉ cười khinh coi như chào hỏi.

    Lần đầu Hà Tử Vi gặp Tống Thi Nhạc là từ hồi đi quân sự, bên cạnh vừa khéo là đội ngũ nữ sinh duy nhất suốt vài dặm xung quanh, Tống Thi Nhạc đứng đầu hàng thứ ba, cao xấp xỉ một mét bảy, xinh đẹp kiều diễm, mũ kéo thấp che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm nhọn mảnh khảnh, lúc hai đội hình phải đi ngược trở lại, Hà Tử Vi gần như đứng đối diện với cô.

    Có lần Hà Tử Vi mất tập trung, vô tình vung nhầm vị trí tay chân, bị huấn luyện viên xách ra, trùng hợp đám nữ sinh bên cạnh nhìn thấy, Tống Thi Nhạc đứng hàng đầu tiên chứng kiến trọn một màn, cười đến vai khẽ run, để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ đáng yêu, Hà Tử Vi đột nhiên cảm giác trái tim của mình có chút khó kiểm soát.

    Con gái ở trường bách khoa rất khan hiếm, cứ cách vài hôm tên của mấy cô em xinh đẹp lại bị hội nam sinh gọi hồn một lần, xuất hiện thường xuyên nhất chính là Tống Thi Nhạc và Từ Đông Duyệt, đặt hiệu “Song Nguyệt”, trở thành ánh trăng sáng trong lòng đa số các nam sinh.

    Hà Tử Vi chưa từng chủ động tham gia đề tài nào liên quan đến Tống Thi Nhạc, bề ngoài thì cứ trưng vẻ mặt hào hứng lấy lệ, trong lòng lại nổi trống điên cuồng. Thực ra vì Hà Tử Vi có chút mặc cảm, Tống Thi Nhạc quá chói lóa, cậu sợ bị người khác mỉa mai sau lưng rằng mình không xứng với cô rằng mình ảo tưởng sức mạnh, nên ngay cả thầm mến cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

    Lý Tín Hiệt hỏi cậu thích ai hơn trong “Song Nguyệt”, cậu bèn gạt Tống Thi Nhạc ra theo bản năng, thuận miệng nói thích người kia. “Hóa ra cưng khoái loại hình xinh xắn mắt to dáng nhỏ à!” Hà Tử Vi giữ im lặng như thể ngầm thừa nhận, thực sự thì dáng dấp Từ Đông Duyệt tròn méo thế nào cậu cũng chẳng rõ lắm.

    Song còn chưa đợi cậu vỗ về tâm tư thiếu nam nhạy cảm của mình xong, cái tên Tống Thi Nhạc đã gắn bó keo sơn với Đường Chu.

    Ngày huấn luyện thứ tám, nhân lúc đại đội đối diện tổ chức múa hát buổi tối, nữ sinh liên tục láo nháo bắt nam sinh trình bày tiết mục. Đường Chu đứng lên hát được nửa bài, đột nhiên mời Tống Thi Nhạc cùng song ca. Đám đông gào rú vang dội, Hà Tử Vi lặng lẽ nhìn hai cái bóng đang đứng hát chung với nhau, cảm thấy chướng mắt dữ dội. Cơ mà vụ này vẫn chưa hết, ngày thứ hai Tống Thi Nhạc chủ động chào hỏi Đường Chu, ngày thứ ba Đường Chu bèn mua trà sữa cho Tống Thi Nhạc, ngày thứ năm hai người hẹn ăn cơm chung ở canteen, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự thì cả hai chưa mập mờ bao lâu đã danh chính ngôn thuận hẹn hò.

    Hà Tử Vi cao một mét bảy tám, mình hạc xương mai chả có tí cơ bắp nào, nhìn kiểu gì cũng chẳng khí thế nổi, lúc làm mặt lạnh biểu cảm còn hơi đanh đá, tóm lại từ trên xuống dưới chẳng có gì bắt mắt.

    Đường Chu thì hoàn toàn ngược lại với cậu, một mét tám sáu cao hơn mặt biển, tập thể hình luyện được cơ ngực cơ bụng ngay ngắn chỉnh tề, thái độ rộng rãi chững chạc, quan hệ xã hội rộng, nào là lớp trưởng cũ, chủ tịch hội học sinh cũ, mọi khi đi trong sân trường cứ cách nửa đường lại có người chào hỏi.

    Hà Tử Vi thừa nhận so với Đường Chu, bản thân không hề xứng đôi với Tống Thi Nhạc xinh đẹp tài hoa chút nào, nhưng chuyện này đâu đồng nghĩa với việc cậu sẽ vui vẻ tiếp nhận nó, nuốt xuống phần bả chó này. Dựa vào cái gì mà Đường Chu và Tống Thi Nhạc có thể trắng trợn thành đôi, mùi yêu đương chua thúi xa trăm dặm vẫn ngửi được, Hà Tử Vi cậu thầm mến một cô gái còn chẳng dám để kẻ thứ hai biết, thậm chí chút tâm tư nhỏ bé còn chưa kịp ngỏ lời đã bị người khác nhanh chân giành mất. Muốn cậu mặt mày rạng rỡ làm anh em với Đường Chu, hừ, vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi!

    Nhưng cậu lại xui xẻo ở chung phòng ngủ với Đường Chu, giường hai người đối diện nhau, mỗi khi Đường Chu gọi điện cho Tống Thi Nhạc trong phòng, cậu đều nghe rõ từng câu từng chữ cậu, tâm lí khó chịu như nuốt trúng con ruồi, vậy nên ngày thường sẽ liều mạng chọc tức Đường Chu. Buổi sáng rời giường không thèm xếp chăn, quần áo bẩn dồn suốt hai tuần, giày dép để lung tung, mì ly ăn xong ném vào thùng rác bốc mùi nồng nặc, từng điều từng điều đều là sự tích ác liệt được cậu liệt kê vì công cuộc cà khịa, ngay cả chuyện hắn đi vệ sinh tè ra quần hai giọt cậu cũng muốn chọc ngoáy hai câu. Đường Chu cho rằng cậu quá xoi mói, cả ngày kiếm chuyện với hắn y như con gái.

    Hà Tử Vi cũng nhận ra trạng thái bây giờ của mình cực kì thiếu bình thường, cố chấp tìm đủ mọi cách chứng minh Đường Chu không xứng với Tống Thi Nhạc, nhưng thực tế thì đôi tình nhân vẫn dính lấy nhau gọi anh anh em em như xưa.

    Cứ vậy mà một mình Hà Tử Vi đơn độc gây hấn ở giữa, Đường Chu và Tống Thi Nhạc yên ổn lui tới hơn một năm. Chờ Hà Tử Vi thật sự tỉnh táo tự kiểm điểm lại hành động ngây thơ của mình, lúc quyết định hối cãi tự sửa đổi bản thân, thì tình cảnh đã hoàn toàn mất khống chế, quan hệ giữa cậu và Đường Chu đã phát triển đến trình độ nhìn nhau là chướng mắt rồi.

    Hà Tử Vi tự hối cãi đàng hoàng mấy ngày, kết quả quan hệ căng thẳng này còn chưa kịp hòa hoãn, Đường Chu đã rạn nứt với Tống Thi Nhạc, nguyên nhân chia tay thần bí khó lường, đôi bên trong cuộc đều nhất trí giữ im lặng đối với mọi câu hỏi, bên ngoài thì tuyên bố đơn giản là do tính cách không hợp.

    Lúc mới chia tay Tống Thi Nhạc vẫn gọi điện cho Đường Chu, Đường Chu hoặc là không nghe, hoặc là lạnh lùng khuyên cô đừng gọi nữa, cuối cùng dứt khoát đổi số luôn.

    Theo lí mà nói được tận mắt chứng kiến hai người Đường Tống chia tay, trong đám người khoái trá nhất chắn hẳn phải có Hà Tử Vi. Thế nhưng theo cậu quan sát, dáng vẻ Tống Thi Nhạc tiều tụy suốt mấy ngày liền, vừa nhìn đã biết là do hứng chịu đả kích tinh thần cực kì nghiêm trọng, nhưng rồi cô vẫn chưa từng chỉ trích Đường Chu một câu. Quả thực xem phát hiểu ngay nội dung câu chuyện, đây chẳng phải là nữ thần si tình bị thằng khốn đê tiện cắm sừng hay sao?! Lại nhớ đến nữ sinh trong trường mê mệt Đường Chu nhiều vô số kể, cho dù đang hẹn họ với Tống Thi Nhạc, Đường Chu vẫn nhận được không ít lời bày tỏ, thậm chí rất lâu trước kia cậu còn tận mắt nhìn thấy một lần. Hà Tử Vi cảm giác mình đã chạm đến bến bờ chân tướng, bội tình bạc nghĩa, nữ thần tốt đẹp bị Đường Chu chà đạp! Trong lòng Hà Tử Vi cực kì bực bội, vì nữ thần cảm thấy không đáng, càng thêm ấn tượng xấu với Đường Chu.

    Đường Chu và Tống Thi Nhạc hẹn hò lâu như vậy, bây giờ nhớ đến mấy lốc áo mưa trong hộp các tông, Hà Tử Vi lập tức khó chịu, nhận định chắc chắn hai người đã lên giường lăn lộn rồi, lăn chán chê xong thì chia tay! Chẳng có chút ý thức trách nhiệm nào! Mua nhiều khủng khiếp, lại không nghe nói có người yêu, đừng bảo là đi chịch xã giao chứ? Đậu xanh rau má đời tư hỗn loạn như thế cậu ta không phải cặn bã thì là cái gì?!

    Hà Tử Vi âm thầm gắn cho Đường Chu cái mác thằng khốn cặn bã, yên lặng ghi nhớ khoản nợ này.

    Chương 3

    Lời đồn nhảm luôn luôn truyền bá với tốc độ cực kì mãnh liệt, bài tập quá ít, cuộc sống đại học sau giờ lên lớp nhàm chán tẻ nhạt, nam sinh bà tám so với nữ sinh chả kém bao nhiêu.

    Nhờ ơn đàn anh phòng bên cạnh khi chơi bài thuận miệng khai sạch bách, các bạn bài xung quanh một truyền mười mười truyền một trăm, đến lúc tin tức truyền tới tai Hà Tử Vi thì mọi chuyện đã nát bét, thậm chí còn có bài viết hot ơi là hot đầu trang diễn đàn, vạch trần nam thần học chuyên ngành họ Đ nào đó nghiện chịch xã giao.

    Đường Chu vốn là nhân vật quan trọng của trường, dễ dàng có người đoán được hắn, mọi người tiện thể hồi tưởng lại một phen tin đồn bao năm qua, nam sinh còn mang theo tâm trạng ghen tị lẫn hâm mộ, lần này Đường Chu đã nhanh chóng trèo lên vị trí fuckboy số một của trường dưới miệng mọi người, ly kỳ phức tạp hệt như chân tướng ngoạn mục của hai mươi tập Tây Du ký vậy.

    Bình thường Hà Tử Vi cũng đâm chọt sau lưng Đường Chu không ít, ác ý vô tình, nhưng đều là chút trò đùa trẻ con chẳng đáng kể. Đối với Đường Chu mà nói, chỉ sợ giống như vết muỗi cắn, tầm thường không mấy quan trọng, đợi vài ngày là gió êm sóng lặng ngay.

    Rõ ràng Hà Tử Vi không ngờ tới lần trước lỡ miệng lại gây ra tác động lớn như vậy, mặc dù vui như mở cờ với tin đồn này, nội tâm còn thoáng chút sảng khoái, nhưng Hà Tử Vi biết rõ đằng sau vụ lộn xộn yêu đương đời tư lẫn tình dục phóng túng này đều bắt nguồn từ việc cậu hèn hạ xé bưu kiện của Đường Chu. Chờ Đường Chu trở về, quan hệ bạn cùng phòng ở ngoài yên ổn thực chất sóng to gió lớn giương cung bạt kiếm e rằng phải triệt để giải quyết một lần.

    Mua đồ là vấn đề sinh dục, cởi đồ là vấn đề danh dự. Chạm đến ranh giới cuối cùng của hiệp ước hòa bình, Đường Chu giỏi nhịn đến đâu cũng chả nhịn nổi. Trong lòng Hà Tử Vi hoảng loạn, cậu liên tục suy đoán Đường Chu định dùng phương thức nào trả thù cậu, cậu biết tỏng Đường Chu sẽ không lãng phí miệng lưỡi tranh chấp với cậu đâu.

    Chẳng lẽ muốn choảng một trận? Đánh solo hay đánh hội đồng?

    Yên lặng tự so sánh vũ lực chênh lệch giữa mình với Đường Chu, Hà Tử Vi có chút sợ hãi, rồi lại cảm thấy không thể dễ dàng yếu đuối như vậy được.

    Đánh thì đánh! Muốn đầu có đầu muốn mạng có mạng! Cùng lắm thì… Cùng lắm thì chờ đến lúc định tẩn lại xin lỗi năn nỉ thằng cha đó?

    Không sai, Hà Tử Vi vẫn là sợ muốn chết.

    Chương 4

    Giai đoạn thực tập năm tư đại học kết thúc, nhóm Đường Chu là trễ nhất, lúc trở về trường đã là hai ngày sau.

    Thời điểm Đường Chu bước vào phòng thì chưa phát hiện có người ở trong, vừa thả hành lý xuống quay sang đã thấy Hà Tử Vi quấn khăn tắm ra khỏi phòng vệ sinh, da dẻ quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, trắng đến chói mắt, hai điểm béo mập trước ngực càng hiện lên rất rõ ràng.

    Đương nhiên Hà Tử Vi cũng nghĩ rằng phòng ngủ vắng người, phản xạ có điều kiện đem áo T shirt bẩn đang cầm trên tay che trước thân, rồi lại cảm thấy hành động của mình cực kì buê đuê, đều là đấng mày râu có cái gì cần giấu giếm, do dự tính bỏ tay xuống.

    Chính mấy giây ngập ngừng do dự này, Đường Chu đã đi tới trước mặt cậu, mạnh mẽ đẩy cậu vào tường, Đường Chu lập tức giơ tay lên, Hà Tử Vi sợ hết hồn nhắm mắt rụt cổ về sau, nhưng chờ cả buổi vẫn chưa cảm giác được lực độ phải rơi xuống mặt, Hà Tử Vi mở mắt phát hiện Đường Chu đang ở trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt hết sức u ám, khóe miệng mang theo độ cong cười như không cười: “Em gái nhỏ, nói, lần này lại xảy ra chuyện gì?”

    “Xảy ra chuyện gì là sao?” Ban đầu Hà Tử Vi rất chột dạ, nhưng bị câu “Em gái nhỏ” này khích, cưỡng ép vùng dậy giành lại công bằng “Cậu dám bảo không phải của cậu? Chính mình là hạng người gì còn không để cho người ta nói?”

    Sắc mặt Đường Chu lạnh xuống mấy độ, chẳng đáp lời nào, thật lâu sau mới đưa tay phải vỗ hai cái lên mặt Hà Tử Vi, hừ lạnh một tiếng rồi lướt qua Hà Tử Vi vào phòng vệ sinh.

    Hà Tử Vi vẫn còn rùng mình thở hổn hển, giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn, thời gian tiếp theo đều lo yên phận. Quan sát mấy ngày, thấy phản ứng của Đường Chu cũng không khủng bố như trong tưởng tượng, đừng nói đến lén lút ném đá giấu tay, ngay cả quang minh chính đại đánh đấm còn chả thấy bóng dáng.

    Cậu cẩn thận phân tích từ sau khi phát sinh sự kiện áo mưa một chút, mỗi lần mình thấy Đường Chu là cứ y như rằng chuột thấy mèo, da gà da vịt toàn thân dựng đứng giống hệt gặp phải khắc tinh, chuông báo động nguy hiểm reo inh ỏi trong đầu, lẽ nào thần kinh mình quá căng thẳng, chắc Đường Chu cũng không thèm để bụng chuyện này đâu ha?

    Thứ bảy Hà Tử Vi có buổi họp mặt nhỏ với đồng hương, vào quán trúng giờ cao điểm nên không đủ ghế, đành phải liều mạng ghép chung với tốp người khác, khoảng chừng hai bàn đặt trong phòng ăn lớn. Bọn Hà Tử Vi đi khá là sớm, ăn được một lúc thì các cao thủ bàn bên bắt đầu đấu võ mồm, Hà Tử Vi hiếu kì ngoảnh đầu nhìn về phía sau một chút, trùng hợp đụng trúng ánh mắt của Đường Chu.

    Hội học sinh tổ chức liên hoan, Đường Chu làm hội trưởng cũ bị mọi người rối rít mời tham gia. Hà Tử Vi quay đầu cái vút, thẳng tắp nhìn chằm chằm cái bàn xoay không dám nhúc nhích, quả thực như ngồi trên đống lửa, thế mà một nam sinh đồng hương lạ mặt ngồi bên cạnh sau khi nghe cậu học kỹ thuật cơ khí, lập tức hứng thú hỏi: “Ê ê nghe bảo trường đằng ấy có thằng sinh viên nào thường xuyên đá phò hả, tên là Đường gì gì đó í?”

    Âm thanh khá lớn, Hà Tử Vi hận không thể ném người bên cạnh ra khỏi cửa sổ, cậu thề chắc chắn Đường Chu đã nghe rõ ràng!

    Hà Tử Vi nào dám trả lời cậu ta, tập trung xơi đồ ăn trước mặt, tiêu diệt nửa khay sứa trộn rau trong chớp nhoáng. Một lát sau cậu cảm giác được có kẻ đứng sau lưng mình, nam sinh đồng hương lấy tay chọt mạnh cậu, Đường Chu đang cầm đợi ly bia đợi cậu, lúc Hà Tử Vi quay người thì đã tràn ngập tuyệt vọng.

    Sứa trộn rau

    “Trùng hợp quá, ở nơi này cũng gặp được nhau, uống một ly chứ?” Nụ cười trên mặt Đường Chu khéo léo cởi mở, nhưng Hà Tử Vi như thể trông thấy có con rắn độc cuộn tròn đang thè lưỡi với cậu ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nổi điên diệt khẩu cậu.

    Lúc Hà Tử Vi bưng bia uống được nửa ly thì bị Đường Chu cản lại, Đường Chu quơ quơ ly thủy tinh đã thấy đáy: “Chỉ bia thôi thì hơi vô vị nhỉ? Hôm nay vui vẻ, là đàn ông thì phải uống chút rượu chứ? Để tớ mời cậu thêm một ly nữa.”

    Hà Tử Vi nhận ly rượu trắng từ trong tay cán sự của hội học sinh rồi nốc một hơi cạn sạch, bấy giờ Đường Chu mới có vẻ hài lòng, âm thanh mang theo chút ý cười, hắn ngoắc ngoắc với phía sau: “Nào nào nào các đàn em, đây là bạn cùng phòng của tôi, đàn anh năm tư của các chú đấy, mau tới mời đàn anh một ly.”

    Hà Tử Vi bỗng giật mình giương mắt trợn Đường Chu, muốn đi ra ngoài thì bị Đường Chu túm chặt cổ tay, giờ khắc này lập tức hiện rõ chênh lệch cực lớn giữa tố chất thân thể, Đường Chu cười rạng rỡ xích tới gần cậu, âm thanh lại tràn đầy giễu cợt, xé nát hình tượng bình tĩnh vốn có: “Em gái nhỏ, mới uống một chút đã chịu không được?”

    “Cậu mới không được!” Là đàn ông không thể nói mình không được! Toàn thân Hà Tử Vi run lên một cái, mặc dù biết rõ đây là phép khích tướng, nhưng vẫn quyết không chùn bước tiếp chiêu, cậu dùng sức đẩy Đường Chu, sau đó yên lặng nâng ly rượu lên.

    Tửu lượng của Hà Tử Vi cũng chẳng tốt, dựa vào Đường Chu thống kê, liều mạng được năm chai bia. Lúc Đường Chu kéo người ra khỏi quán ăn thì Hà Tử Vi đã say mơ màng, thế nhưng rượu phẩm của cậu khá ổn, không khóc cũng không quậy, thậm chí còn có thể đi hai bước, chỉ là luôn hung hăng trừng Đường Chu.

    Đường Chu cảm thấy hết sức buồn cười: “Biết tớ là ai không?”

    “Đường… Đường Chu.” Người đang nghĩ ngợi nom khá tỉnh táo kia lại bổ sung thêm một câu: “Đồ óc chó!”

    Tay Đường Chu dìu ở nách Hà Tử Vi cứng một chút, Hà Tử Vi lập tức vô cùng hăng hái: “Ngu si! Tớ hổng có sai! Đồ ngu si mua ba con sói online!”

    Đường Chu chợt quay mặt sang. Phát hiện Đường Chu đến gần, Hà Tử Vi bỗng dưng né về phía sau một chút, giống hệt chú thỏ con bị giật mình, nhưng vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Cũng chẳng biết vì sao, ánh mắt mọi khi chỉ cảm thấy u ám lại như thể có chút khác biệt khó hiểu vào ngày hôm nay, giống hệt đã kéo xuống lớp mặt nạ gai góc này, Đường Chu cảm giác tất cả dáng vẻ chua ngoa của Hà Tử Vi đều là cố gắng giả vờ, phía sau bộ dạng bình tĩnh ấy, hắn có thể nhận ra được Hà Tử Vi sợ hắn.

    Hà Tử Vi sợ hắn, loại nhận thức này khiến Đường Chu vô cùng khoái trá, mặc kệ trước kia có phải sợ thật hay không, từ bây giờ hắn muốn để Hà Tử Vi sợ hắn đến chết. Cơn thịnh nộ tích lũy hơn ba năm bùng nổ trong một buổi tối, uống một chai rượu lập tức hóa giải thù hận, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Vừa nãy chỉ là khai vị, hiện tại mới là món chính.

    Chương 5

    Lúc Hà Tử Vi mở mắt ra chỉ cảm giác cả người cứng nhắc, huyệt thái dương đau nhói từng cơn khiến suy nghĩ của cậu đình trệ, cậu nhắm chặt mắt lại, tính ngồi dậy mới phát hiện tình huống không đúng, từ trên xuống dưới cả người cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, hai tay và hai chân bị người tách ra, dùng băng keo trong suốt quấn chặt dán trên bốn cái cột giường. Giãy giụa mãnh liệt khiến ván gỗ dưới giường phát ra tiếng kẽo kẹt, thế nhưng hiệu quả chẳng thấm vào đâu.

    “Tỉnh?” Đáy lòng Hà Tử Vi thoáng hồi hộp. Đường Chu ngồi trên giường đối diện, bưng nửa bát cháo trứng muối thịt nạc thong thả ăn, thấy cậu nhìn sang thì nuốt cháo xuống hất cầm về phía cậu: “Thích không? Băng keo dán bưu kiện đấy”. Dứt lời lại cười nhạo một tiếng: “Cậu có thể mong đợi, lát nữa chúng ta sẽ chơi một trò thật thú vị.”

    Đường Chu bật đèn bàn, rèm cửa sổ khép kín khiến trong phòng có chút tối tăm, nhưng từ khe hở nhìn ra ngoài thì trời đã sáng choang. Lý Tín Hiệt và Tôn Thời Triều đều là dân bản địa, nếu không có chuyện gì đột xuất sẽ kiên trì về nhà cuối tuần, đương nhiên tuần này cũng chẳng ngoại lệ.

    Cuối tuần, say rượu, hai người, hoàn toàn thiên thời địa lợi nhân hòa, mặc kệ đây có phải là cố ý trả thù hoặc hứng thú nhất thời hay không, Hà Tử Vi cảm thấy hôm nay mình nhất định sẽ bỏ mạng ở đây. Trong lòng Hà Tử Vi đã chào hỏi hết tổ tiên ba đời nhà Đường Chu mấy lần rồi, mà vẫn nghĩ mãi không ra. Thế là chợt nảy sinh ý định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, song giờ phút này ngay cả động tác quỳ xuống đất cũng chả làm được.

    Hà Tử Vi chỉ có thể liều chết nhìn Đường Chu chằm chằm, hi vọng đối phương có thể nhận ra ánh mắt sắc bén đầy chính nghĩa của mình mà hoàn lương, đương nhiên người trong cuộc kia cũng không có tư tưởng giác ngộ cao như vậy. Đường Chu hứng chịu hai ánh mắt đó rút tờ giấy ở trên bàn học lau miệng, cột chặt bao đồ ăn thừa ném vào thùng rác, lật tung cái bàn xốc xếch lộn xộn của Hà Tử Vi tìm đồ, một lát sau lôi được cái dao rọc giấy, khẽ rạch vài đường trên mặt vở, rồi cầm cán dao đến chỗ Hà Tử Vi.

    Hà Tử Vi lập tức vùng vẫy, nhảy đành đạch trên ván giường y như cá trên thớt: “Đường Chu, cậu tính làm cái gì?! Cởi trói cho tớ! Đây là giam giữ trái phép!”

    “Có muốn tớ báo cảnh sát giúp cậu hay không?” Đường Chu hừ lạnh một tiếng, cắt ngang câu trả lời của Hà Tử Vi: “Là cái này đúng chứ?”

    “Hả?” Hà Tử Vi chưa hiểu hướng phát triển của kịch bản, lập tức ngẩn người lặp lại: “Cái này là cái gì?”

    “Dao dùng để rạch hộp bưu kiện của tớ, hẳn là nó nhỉ.”

    Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng khẳng định, Hà Tử Vi khóc không ra nước mắt, xé bưu kiện với cái dao kia thì lan quyên méo gì?!

    Đường Chu quan sát biểu cảm trên mặt Hà Tử Vi, bình tĩnh nói: “Ồ, xem ra là cái này. Vậy chúng ta bắt đầu trò chơi đi.”

    Hà Tử Vi bị Đường Chu dùng sức giữ chặt nửa người trên, mắt thấy hắn cầm con dao lướt xuống nửa người dưới của mình, lập tức sợ hãi hét ầm lên: “Đường Chu! Đường Chu cậu tính làm gì thế? Cậu đừng manh động có gì từ từ nói!”

    Đường Chu đè lại cái chân đang giãy dụa kịch liệt của Hà Tử Vi xuống: “Đậu má đừng có nhúc nhích! Còn cử động thiến luôn dưa leo của cậu!”

    Cả người Hà Tử Vi chợt cứng đờ, cậu cảm giác được lưỡi dao rọc giấy sắc bén đang kề sát dương vật mình, kim loại cực kì lạnh buốt dán vào nơi đó, cảm giác sợ hãi từ đầu dây thần kinh tập kích về phía đại não, sau đó dưới loại tác động khiến người ta run sợ hồi hộp này, cậu phát hiện mình cương rồi, giống như bị điện giật, càng sợ hãi khoái cảm càng mãnh liệt, thân thể hoàn toàn mất tự chủ, đầu óc trống rỗng, chỉ có hưng phấn kéo dài không ngớt là chân thật, y hệt cơn sóng khí thế hung hăng cuốn sạch lấy cậu.

    Có lẽ là hai mươi giây, có lẽ là một phút, thời gian bao lâu cũng chẳng quan trọng nữa, Hà Tử Vi chỉ biết là, thời điểm cậu phản ứng lại, đã bắn tinh xong rồi, dưới tình huống không hề có bất kỳ sự đụng chạm nào. Tinh dịch của Hà Tử Vi rất nhiều, chất lỏng màu sữa sền sệt phun ra ngoài từng chút từng chút một, cả buổi sau mới ngừng, quần lót thấm ướt mảng lớn, khiến màu xanh lam đậm trông càng giống với màu đen hơn.

    Người dưới thân đột nhiên cao trào để lộ vẻ mặt ngơ ngác, Đường Chu nhất thời cũng chả biết phản ứng sao cho hợp lý dưới tình huống bất ngờ này, chỉ có thể nhìn gò má Hà Tử Vi nóng dần lên vì xấu hổ sau khi tỉnh táo lại, làn da trắng nõn trở nên đỏ bừng. Qua một lúc Đường Chu mới hỏi: “Cậu bắn?” Giọng điệu phức tạp, không phân biệt nổi là do kinh ngạc hay là kết luận hiện trạng.

    Hà Tử Vi không nói lời nào, cậu chỉ xoay mặt úp vào tường. Có một số người sẽ sinh ra tính khoái cảm dưới tình huống hồi hộp hoặc sợ hãi, trước kia Hà Tử Vi đã từng trải qua một lần, hồi thi môn vật lí cuối kì lớp mười một cậu lỡ ngủ gật, chưa kịp làm hết bài, cậu phải hứng chịu khoái cảm xâm nhập đến choáng ngợp ngay trước mặt mọi người, may mà mùa đông mặc quần áo dày, mới tránh khỏi lúng túng. Mà lần này, lại là giữa ánh mắt kì dị của Đường Chu, cậu cảm giác được đường nhìn ấy muốn thiêu bỏng cậu.

    Đường Chu thấy cậu như vậy cũng chả thèm để ý, cúi đầu tiện tay gảy núm vú Hà Tử Vi mấy cái, rõ ràng phát hiện người dưới thân co rúm một chút, mấy giây sau núm vú phồng lớn gấp đôi, run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, chẳng khác gì đóa mai đỏ nở rộ trên làn da trắng tựa men sứ. Đường Chu khẽ mỉm cười, như thể lúc tẻ nhạt tình cờ tìm ra món đồ chơi thú vị, tiếp tục nắn bóp lúc nặng lúc nhẹ, mũi Hà Tử Vi bắt đầu hô hấp gấp gáp, đột nhiên quay mặt sang nhìn hắn, cảm giác xấu hổ vì bắn tinh còn chưa biến mất, chỉ có thể dùng thẹn quá hóa giận che giấu: “Đường Chu cậu là biến thái hả!”

    Mai đỏ

    “Thầy phụ đạo tìm tớ khắp nơi để chửi.” Đường Chu đứng dậy ngắm nghía dạo rọc giấy, dùng lưỡi dao móc một góc quần lót của Hà Tử Vi lên, nói chuyện chả liên quan gì đến nhau: “Cậu định đền bù cho tớ thế nào?”

    Hà Tử Vi cắn môi dưới hít sâu một hơi, vụ này mà không giải quyết thì coi bộ không xong rồi: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Hay tớ mua vài hộp bao cao su về đưa cậu xé ha?”

    “Ý kiến hay đấy.” Đường Chu dời khóe mắt xuống liếc cậu, trên tay dùng chút sức, lưỡi dao lập tức cắt đứt vải vóc, chất lượng quần lót rõ ràng không tốt lắm, dần dần bị xẻ thành cái miệng lớn, dường như Đường Chu cảm thấy làm việc theo thứ tự hơi nhàm chán, bèn ném dao rọc giấy đi, hai tay siết chặt chỗ rách kéo cái roạt sang hai bên, quần lót Hà Tử Vi dứt khoát đi đời nhà ma.

    Tinh dịch vừa mới bắn còn dính trên vải vóc, bụng dưới cũng nhớp nháp cả mảnh nom hết sức dâm mỹ, Đường Chu có vẻ hài lòng gật đầu, đứng dậy rút điện thoại di động ra: “Khỏi cần phiền toái như vậy, bưu kiện mở cũng mở rồi, trùng hợp chỗ tớ quen đang thiếu trai bao, giờ đúng dịp gởi mấy tấm ảnh nude của cậu, lại cho ông chủ thêm cái đánh giá năm sao.”

    Chờ đến lúc Hà Tử Vi muốn mở miệng ngăn cản, Đường Chu đã chụp xong mấy tấm rồi, bởi vì da dẻ nam sinh quá trắng, nên màu sắc vùng kín cũng nhạt, dương vật không coi là nhỏ lại khá thanh tú, Đường Chu bị ma xui quỷ khiến cầm lấy tuốt vài lần, ngón cái mạnh mẽ xoa ấn trên đỉnh lỗ nhỏ, Hà Tử Vi chưa kịp đề phòng chuyển biến bất ngờ nên bật ra tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, thân thể mãnh liệt giãy giụa.

    Hà Tử Vi chống cự, nhưng chỉ làm cho thân dưới ma sát kịch liệt với bàn tay thanh niên hơn hơn, lòng bàn tay thanh niên có vết chai, ắt hẳn là do luyện xà đơn hoặc bị mài khi dùng dụng cụ, lúc tuốt mạnh vừa đau vừa kích thích, khoái cảm bên trong tê dại cả da đầu, cậu mất kiểm soát cương cứng.

    “Đậu má cậu buông tay! Á…” Hà Tử Vi cắn chặt môi dưới, thở dốc kịch liệt tràn ra khỏi xoang mũi, động tác trên tay Đường Chu vừa nhanh vừa mạnh, trên mặt lại chẳng có biểu cảm dư thừa, dáng vẻ vẫn giống như bình thường nhìn cậu, lạnh lùng châm chọc, bây giờ còn có trả thù hoặc thứ gì khác, tầm mắt của cậu bị tình dục hun đến thoáng mơ hồ, bèn quay mặt nhắm mắt tự giận chính mình.

    Có lẽ vì đã bắn lúc trước, thời gian lần này của Hà Tử Vi kéo dài hơi lâu, Đường Chu nhìn chằm chằm Hà Tử Vi mười mấy phút, dương vật nóng bỏng của đối phương phồng lớn trong tay hắn, thân thể dần toát ra lớp mồ hôi mỏng, để lộ chút ánh sáng trong suốt, người dưới thân bị khoái cảm thiêu đốt, cả lồng ngực và cổ đều bị nhuộm hồng. Đường Chu dùng ánh mắt vuốt ve từng tấc da thịt tinh tế của người dưới thân đang nỗ lực kìm nén rên rỉ lẫn thở dốc, cảnh tượng trước mắt không hề khiến người ta ghét bỏ, thậm chí, đối phương có cảm giác khi nằm trong tay của hắn khiến hắn cảm thấy hưng phấn bí ẩn. Đường Chu phát hiện bản thân có chút mê muội, hắn bỗng nhận ra hình như mình cũng hơi cương rồi.

    Đường Chu chợt nhớ tới lần duy nhất phòng ngủ xúm lại xem phim hành động tập thể hồi mới vào đại học, là của một nữ diễn viên khiêu dâm Nhật Bản nào đó, ngực tấn công mông phòng thủ. Ngồi xem hơn một giờ, lúc chiếu tới đoạn giữa, Hà Tử Vi bèn nghẹn đỏ mặt bật dậy đi phòng vệ sinh, khoảnh khắc Đường Chu vô tình nhìn lướt qua cậu, chợt bắt gặp một đôi mắt ướt át, quét sạch sành sanh phong cách u ám ngày thường.

    Cảm giác được đối phương sắp cao trào, Đường Chu gỡ một cái bao cao su tròng lên, mở chế độ chụp hình. Hà Tử Vi khàn khàn rên rỉ phóng tinh, không sền sệt bằng ban nãy, nhưng vẫn rót đầy chóp đỉnh hẹp của bao cao su.

    Đường Chu cầm điện thoại tùy ý chụp vài bức, nhìn sơ không hài lòng lắm, lại cố ý mở chế độ phát sáng, tách tách, giơ ra ngay trước mắt Hà Tử Vi để cậu nhìn. Ba chữ “khách làng chơi” vô cùng rõ ràng hoàn mỹ, hắn nghĩ phen này Hà Tử Vi sắp tức chết rồi, nhưng ngoài dự đoán chính là, Hà Tử Vi chẳng nói lời nào.

    Đường Chu giương mắt nhìn cái ót của Hà Tử Vi, mái tóc phía sau bị mồ hôi chảy bết dính từng sợi vào nhau, nam sinh chẳng thèm nhúc nhích, nghiêng đầu về một phía che khuất biểu cảm, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy khóe mắt bên trái ửng đỏ, lông mi ướt nhẹp, vẫn còn sót lại chút nước mắt. Ban đầu Đường Chu cứ ngỡ là nước mắt sinh lý, mãi đến khi đột nhiên phát hiện bả vai Hà Tử Vi khẽ run, mới bắt đầu ý thức được Hà Tử Vi đang khóc.

    Đường Chu lập tức xoay đầu nam sinh lại, Hà Tử Vi hung dữ nguýt hắn một cái, sau đấy bèn nhắm tịt mắt, nước mắt vẫn cứ rơi xuống cuồn cuộn, ga trải giường dần dần bị thấm ướt một bãi nhỏ.

    Bỗng dưng Đường Chu có chút lúng túng, suốt ba năm qua Hà Tử Vi không châm chọc khiêu khích thì cũng là bất đồng ý kiến, luôn là bộ dạng chanh chua khắc nghiệt, đừng nói là khóc, thậm chí ở trong ấn tượng của hắn còn chẳng lộ được mấy cái mặt mày tươi cười. Bất thình lình vỡ òa thế này đúng là có chút kinh dị, chớ nói chi chuyện này còn do chính hắn gây ra.

    Đường Chu cảm thấy mình trả đũa hơi quá đáng, đành phải vớt vát rút khăn giấy lau sạch tinh dịch trên người nam sinh, sau đó giúp cậu nhặt quần lót tơi tả lên che lại. Giọng điệu có chút giễu cợt mở miệng: “Đến mức đó luôn hả? Khóc cái con khỉ khô, giống hệt đàn bà, tuốt ống cho cậu cậu không thoải mái sao?”

    Cũng chả rõ chữ nào chọt trúng tim đen Hà Tử Vi, dường như cậu muốn phản bác một chút, nhưng vừa mở miệng lại không nhịn được bật khóc, cả người kích động run rẩy, nấc cụt liên tục, thút tha thút thít từng hồi, cậu chửi bậy đứt quãng: “Cậu — đậu xanh rau má — câm, câm mồm —”

    Giọng mũi dày đặc đan xen tiếng khóc nức nở rõ ràng chẳng uy hiếp được ai, làn da nam sinh cực kì trắng trẻo, giọt lệ dọc theo khóe mắt chảy vào trong tóc mai thưa thớt. Đường Chu đột nhiên cảm thấy Hà Tử Vi thế này hình như có chút đáng yêu tiềm ẩn, hoặc chắc hẳn là do đầu óc của mình có vấn đề thôi.

    Hắn rón rén cắt băng keo quấn trên cổ tay Hà Tử Vi, còn chưa kịp nói gì, nắm đấm lập tức thẳng tắp chào hỏi tới trước mặt hắn, Đường Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ được, mạnh mẽ ép trở về. Quả nhiên đầu óc của hắn có vấn đề mới cảm thấy loại tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi giống Hà Tử Vi đáng yêu!

    Vốn dĩ toàn thân Hà Tử Vi đều cứng đờ vì phải duy trì một tư thế trong suốt thời gian dài, vừa rồi giận quá mất khôn mới vung ra được một quyền, bấy giờ cả người lập tức đau nhức mệt mỏi. Đường Chu phải ngăn cản cú đấm ban nãy của cậu, đè hết cả nửa người trên thân cậu, ánh mắt sắc bén nhìn cậu chằm chằm dưới khoảng cách chưa tới ba mươi centimet, như thể muốn khoét cả cái động trên mặt cậu vậy. Hà Tử Vi công kích vũ lực thất bại bèn chuyển sang công kích tinh thần, cậu quật cường mở miệng oán hận, vẫn còn chút thút tha thút thít nức nở: “Cái thứ cô hồn các đảng hà bá đụ… Phắn ngay cho bố… Lăn xuống mau…”

    Đường Chu quả thực giận quá hóa cười, hắn thờ ơ nhìn người trước mắt, hai người chưa từng giáp mặt nhau ở khoảng cách gần thế này, quan sát một chút, lần đầu tiên Đường Chu phát hiện ra hình như Hà Tử Vi vén tóc mái lên còn rất dễ thương.

    Đường viền lông mày bằng phẳng nhưng khá mỏng hẹp, mọc trên mặt nam giới thì có chút nữ tính, đôi mắt hơi hẹp dài, đuôi cong lên, mỗi lần liếc mắt nhìn người khác đều trông hết sức ngứa đòn, nhưng giờ phút này khóe mắt ửng hồng còn chưa phai, để lộ mấy phần ngụ ý tình sắc, ánh mắt mờ mịt mở to, khiến ngũ quan hơi nhạt nhẽo ngày thường hiện rõ nét quyến rũ diễm lệ. Lúc này còn cố gắng tỏ vẻ hung ác, dở dở ương ương lại đầy ắp cám dỗ. Sống mũi không cao lắm nhưng rất thanh tú, bờ môi rất mỏng nhưng non mềm hồng hào, nom vô cùng ướt át, bờ môi hé mở, lồng ngực thỉnh thoảng phập phồng thút thít một chút, một giây sau lại liên tục văng phụ khoa hết sức khó nghe.

    Đường Chu cảm thấy cái miệng này dùng để khẩu nghiệp thì có chút phí của trời, miệng xinh nên dùng để… Dùng để làm gì nhỉ? Đường Chu tạm thời cũng chưa nghĩ ra được, Hà Tử Vi giãy giụa ngày càng dữ dội, thêm chút nữa là có thể thoát thân rồi, mồm mép vẫn luôn bận rộn phun ra vô số tạp âm khó nghe, khiến đầu óc hắn cực kì choáng váng bực bội. Thế là hắn gia tăng lực độ đè chặt người dưới thân, tức tốc cúi đầu hôn xuống. Khoảnh khắc bờ môi chạm vào nhau mềm mại kỳ lạ, mang theo ẩm ướt bồng bềnh, hắn không tự chủ được cắn nhẹ một chút, giây phút đó hắn nghĩ, cái miệng này hẳn là dùng để hôn.

    Cứ như vậy trong chớp mắt, Đường Chu nhận ra hắn bị Hà Tử Vi kích thích, mặc dù trong lòng hết sức bài xích tình cảm với đối phương, nhưng về mặt sinh lý lại xuất hiện tiềm thức dục vọng.

    Hắn như thể bị ý nghĩ này dọa sợ, bỗng dưng giật bắn lui về sau một bước dài.

    Trong lúc nhất thời Hà Tử Vi cũng quên khóc quên chửi rủa, đại não ngưng trệ cứng ngắc thật lâu, lại có chút phản ứng không kịp, cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn khuôn mặt vô cảm của Đường Chu, mấy lần định mở miệng nói, cuối cùng chỉ nhả ra được một câu: “Đm Đường Chu cậu có bị hâm không!”

    Đường Chu nhìn cậu giống như nhìn rác rưởi mà đáp: “Tớ đổi ý, khách làng chơi có vẻ không chuộng kiểu cậu lắm, tốt nhất vẫn nên đăng lên diễn đàn trường học đi.”

    “Đậu má thích đăng thì cứ đăng! Bố cóc sợ!” Hà Tử Vi giận phát run.

    “Được.” Đường Chu gật đầu.

    Mắt thấy đối phương thực sự truy cập diễn đàn trường học bắt đầu soạn bài viết, Hà Tử Vi nhào qua ôm chặt cánh tay Đường Chu, âm điệu khẽ run rẩy, giống như sắp bật khóc: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?! Tớ biết lỗi rồi mà! Chỉ mới lỡ lời một lần cậu có cần phải làm đến mức này không?”

    “Một lần? Cậu bịa đặt tin đồn thất thiệt về tớ kể ba ngày ba đêm chưa hết, hay là chúng ta cẩn thận đếm lại xem? Cậu nói xạo nhiều như vậy, dù sao tớ cũng nên ngồi vững hình tượng đó một lần chứ.” Đường Chu cười lạnh nói tiếp, “Không muốn tớ công khai đúng không, cũng được, cậu cứ đưa mông cho tớ chịch, chừng nào sử dụng xong mấy hộp này, lúc ấy coi như thanh toán xong.”

    “Mơ đi cưng!”

    “Vậy được thôi, bây giờ tớ sẽ tạo topic, cậu tự chọn.” Đường Chu thờ ơ nhíu mày, biểu cảm bình tĩnh mà nghiêm túc, chẳng mảy may nhìn ra chút thủ đoạn độc ác hay ham muốn trả thù nào, tốc độ gõ chữ của hắn rất nhanh, mắt thấy đã đến bước upload hình lên diễn đàn, chuẩn bị gởi thật, Hà Tử Vi quyết liều chết tới cùng hét to: “Tớ đồng ý! Tớ đồng ý cậu.”

    “Đồng ý rồi?” Đường Chu như thể có chút tiếc nuối, nhìn một lát mới cất di động vào, “Thời gian địa điểm số lần tớ quyết định, cậu không có quyền từ chối.”

    “Vậy ảnh đâu?” Hà Tử Vi sốt ruột hỏi.

    “Sau khi dùng xong đống bao tớ sẽ xóa toàn bộ, nói được thì làm được.” Dứt lời Đường Chu bèn đạp cửa ra khỏi phòng ngủ.

    “Đệt!” Hà Tử Vi mắng to về phía cánh cửa lay động, sau đó ngẫn ngờ ngồi trên giường, vẫn chưa thông hết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu xoa xoa vết đỏ bị ghì trên cánh tay, nghĩ lung tung ban nãy giãy dụa quá dữ dội, nói không chừng ngày mai mấy dấu này sẽ biến thành máu bầm mất.

    Vô duyên vô cớ xảy ra quá nhiều chuyện, Hà Tử Vi chỉ thoáng cảm giác được, quan hệ giữa cậu và Đường Chu sau này sẽ càng thêm phức tạp, mà cũng thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    Chương 6

    Lý Tín Hiệt phát hiện bầu không khí trong phòng gần đây hơi kì quái.

    Ví dụ như bây giờ, Đường Chu mới từ bên ngoài chạy về, hỏi một câu: “Phòng vệ sinh có người à?”

    “Hà Tử Vi đang tắm.” Lý Tín Hiệt thuận miệng đáp.

    Nếu lúc trước nghe được câu trả lời kiểu này, Đường Chu nhất định sẽ phủi mông lết sang phòng bên cạnh, hoặc dù có vỡ bàng quang cũng cắn răng chờ Hà Tử Vi đi ra. Nhưng giờ đây hắn chỉ “Ờ” một tiếng, thoáng liếc giường ngủ của Hà Tử Vi, tiện tay cởi áo, để trần nửa người trên rồi đi gõ cửa phòng toilet.

    Hà Tử Vi vừa vào chưa tới năm phút, đang tắm giữa chừng, giọng hơi bực bội vì bị làm phiền: “Gì đấy?”

    “Người có ba gấp, lẹ lên, mở cái cửa!” Đường Chu đập rầm rầm hai lần.

    Cái cớ này vô cùng hợp lí, huống chi đều là nam sinh với nhau, nếu thật sự bảo rằng cho tớ ké phòng vệ sinh các kiểu thì thảo mai quá. Lề mề hết mười mấy giây, người bên ngoài cũng chưa có ý định buông tha cậu chút nào, Hà Tử Vi bèn dội sạch bọt trên tóc, bất đắc dĩ tắt nước, kéo chốt cài cửa ra.

    Đường Chu nghiêng người chen vào, cả hai đều trần truồng nửa người trên, cánh tay Đường Chu sượt ngang lồng ngực mát lạnh vì dính nước của Hà Tử Vi, vô tình cọ sát núm vú vểnh cao bên phải, Hà Tử Vi hơi co rúm lại, lập tức lui về phía sau một bước, cảm thấy thân nhiệt Đường Chu nóng bỏng giống hệt như lửa vậy.

    Có lẽ Đường Chu bị phản ứng của cậu chọc cười, nhẹ nhàng liếc cậu một cái, vẻ mặt mang chút khinh bỉ, giống như đang giễu cợt cậu phản ứng quá lố.

    Vốn dĩ không gian trong phòng tắm kí túc xá đã nhỏ vô cùng, huống chi còn nhét cả hai người một lần, Hà Tử Vi mới lui một bước đã sắp dính lên tường rồi, nhiệt độ gạch tráng sứ lạnh như băng thoáng kéo tới sau lưng, khiến cậu khẽ run rẩy. Cậu do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nhích về phía trước, lại rút ngắn khoảng cách với Đường Chu.

    Bầu không khí lúng túng nhanh chóng tràn ra trong vòng mấy mét vuông, đôi má của Hà Tử Vi dần nóng ran, mở miệng luống cuống hỏi: “Sao cậu không mặc áo?”

    Đường Chu nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt quét từ đôi chân trơn bóng đến khăn lông quấn ngang hông cậu, cuối cùng dừng trên mặt cậu. Đường Chu kéo kéo quần thể thao, hỏi cậu: “Cậu ngại lắm hả?”

    Trong lòng Hà Tử Vi ngại muốn chết ấy chứ, tâm trí cậu những ngày qua đều là cảnh tượng Đường Chu thề non hẹn biển muốn chịch cậu, nằm mơ toàn thấy cái mông nở hoa, cúc rách tơi tả hậu môn tàn phế nằm thoi thóp trên giường bệnh rơi lệ, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng mở miệng: “…Cũng không phải là ngại lắm.”

    “Thì vẫn là ngại đấy thôi.” Đường Chu xác nhận gật đầu, xoay người sang chỗ khác bắt đầu cởi thắt lưng.

    Cấp cứu hoàn toàn thất bại, “bác sĩ Hà” bó tay rồi.

    “Cậu chuẩn bị xong chưa?”

    “Cái gì?”

    “Vậy thứ bảy tuần này đi.” Đường Chu không trả lời cậu, tự hỏi tự đáp.

    Hà Tử Vi hơi thông được chút chút, nhận ra có lẽ hắn đang nói sự kiện kia, lập tức đau bi đau cúc: “Hay là… Để tuần sau ha?” Quả nhiên cứ sợ cái gì thì đến cái đó mà!

    Đường Chu đã cởi xong quần thể thao, vừa móc cậu bé từ trong quần lót ra, vừa quay đầu lại liếc cậu: “Vì sao? Cậu tới tháng à?”

    Trên mặt của Hà Tử Vi càng nóng hơn, bờ môi run rẩy nhưng chẳng nói được lời nào, cảm giác tế bào não sắp sửa bốc hơi đến nơi rồi.

    “Tớ chỉ thông báo cho cậu biết thôi, thực ra cậu đâu có quyền lựa chọn, tớ mới có quyền.”

    Đường Chu vừa dứt lời bèn bắt đầu giải quyết, hiệu quả tiếng vọng trong phòng vệ sinh còn rõ ràng hơn rạp hát nhỏ rất nhiều, hai người im thin thít giữa tiếng nước chảy mênh mông này. Hà Tử Vi không nhịn được bắt đầu soi mói, thời gian xả nước lâu thật í, bàng quang hẳn là phải khỏe dữ dội, tính năng của thận cũng cực kì tốt, bình thường thấy hay rèn luyện nom sức eo khá lắm, về phần anh bạn nhỏ kia… Ánh mắt của Hà Tử Vi mất kiểm soát dòm ngó bộ phận mấu chốt của Đường Chu, dương vật Đường Chu cũng không khó nhìn, nhưng chẳng rõ vì lí do gì mà trông hơi dữ tợn, “anh bạn nhỏ” trong đầu bị biến thành “đồ to xác”, trước mắt của Hà Tử Vi không ngừng lặp lại suy nghĩ lớn hơn mình những một vòng, ý thức được tới thứ bảy tuần này nó sẽ ra ra vào vào ở trong thân thể mình, thứ này… thật sự phải nhét vào sao? Sẽ vào bệnh viện thật đó! Hay là hẹn trước bác sĩ chuyên khoa hậu môn trực tràng nhỉ?

    Lúc Đường Chu giải quyết xong vấn đề sinh lý ngoảnh đầu lại, Hà Tử Vi còn chưa kịp rút ánh mắt theo dõi liên tục về, đột nhiên bị tầm mắt của Đường Chu dọa hú hồn, con ngươi lập tức lấp lóe.

    “Có vẻ cậu rất mong chờ ha?” Đường Chu nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn quyết định dẹp mấy lời thoại nổ banh nóc kiểu “Cưng có hài lòng với thứ cưng vừa ngắm không?”

    “Không hề nhá.” Hà Tử Vi cố gắng giữ bình tĩnh, “Chẳng lẽ cậu rất mong chờ sao?”

    Hà Tử Vi vừa dứt lời chợt có chút hối hận, nếu như Đường Chu nói “Mong chờ”, vậy cậu sẽ hoàn toàn thua về khí thế; nếu như Đường Chu nói “Không mong chờ”, vậy sẽ đồng nghĩa với việc bản thân chả có tí mị lực nào. Tuy rằng cậu cũng chẳng thèm show mị lực gì với Đường Chu, nhưng cái thói hay ganh đua so sánh vẫn đáng sợ lắm đó.

    Cuối cùng Đường Chu chỉ dứt khoát nói: “Hôm nay là thứ tư, thứ bảy nhanh thôi.”

    Hiếm khi Hà Tử Vi cũng không bắt bẻ lại, trong đầu cậu giờ toàn quanh quẩn suy nghĩ “Chỉ còn ba buổi tối”, “Bác sĩ Hà” đã sớm tự viết xong giấy báo tử cho mình từ tận đáy lòng rồi.

    Sau khi Đường Chu ra khỏi phòng vệ sinh bèn phát hiện Lý Tín Hiệt luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, vẻ mặt cực kì khó có thể diễn tả bằng lời.

    “Sao vậy?” Đường Chu mở miệng hỏi trước.

    “Mày… khụ, quan hệ giữa mày và Hà Tử Vi tốt như thế từ bao giờ? Chẳng phải trước kia tụi bây luôn…” Lý Tín Hiệu ngầm ra hiệu ‘Chú hiểu mà’, “Trước kia tụi mày mới nói ba câu đã lo chửi xéo, mấy ngày nay hài hòa đến mức có thể giật được giải Nobel Hòa Bình luôn đấy.”

    “Tao quên chưa nói với phòng mình, người cậu ta thích tỏ tình với tao, trùng hợp bị cậu ta nhìn thấy, có lẽ do trong lòng cậu ta khó chịu. Ban đầu tao muốn tránh một chút, sau đó thái độ của cậu ta cứ như vậy mãi, tao cũng chả rảnh đi nịnh bợ người khác, cuối cùng chuyển sang chướng mắt lẫn nhau thôi.” Đường Chu vuốt tóc một chút, như thể dù sao cũng chả phải chuyện gì to tát, đều là chút lông gà vỏ tỏi góp gió thành bão ấy mà. Vốn dĩ cảm thấy đối phương là kẻ thù một mất một còn chướng tai gai mắt, mà sau khi giải thích kiểu này tự dưng lại có cảm giác đã buông bỏ được rất nhiều.

    “Gần đây hình như cô em kia vừa tìm được bạn trai, dĩ nhiên chưa thể tốt nghiệp ngay lập tức được, vậy chẳng phải là…” Đường Chu chỉ nói nửa câu, cũng đủ để cho người khác tự tưởng tượng ra diễn biến tiếp theo.

    Lý Tín Hiệt “Chậc” hai tiếng, vô cùng bùi ngùi: “Không ngờ Hà Tử Vi si tình đến thế, cơ mà chẳng thấy thẳng nhóc đó có hứng thú với con gái bao giờ, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.”

    Đường Chu mỉm cười lấy lệ, trong bụng thì ngầm khinh bỉ. Tất nhiên hắn cũng chả biết rốt cuộc Hà Tử Vi đang suy nghĩ gì, bù lại hắn biết, bằng bản lĩnh xã giao chỉ cần vài ngày đã có thể xưng anh gọi em với người khác của hắn, có lẽ mạch não trong đầu cậu cơ bản khác hẳn với người bình thường.

    “Vậy mày cố gắng duy trì, sau này tiếp tục làm anh em thật tốt với Hà Tử Vi, dù sao cũng ở chung một phòng.” Lý Tín Hiệt thở dài, “Tao với Tôn Thời Triều thực sự đều vì tụi mày mà khó xử.”

    “Tất nhiên rồi.” Đường Chu cười đáp, Lý Tín Hiệt thoáng cảm giác được nụ cười này như thể chất chứa ý tứ sâu xa gì đó, nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, có lẽ là do cậu ta cả nghĩ quá thôi.

    Ý tứ của Đường Chu đương nhiên vừa thâm vừa sâu hơn, hắn không chỉ muốn làm anh em tốt với Hà Tử Vi, mà anh em của hắn càng phải làm Hà Tử Vi thật tốt. Thứ bảy, Đường Chu vô thức liếm môi một chút, dường như hắn hơi mất kiên nhẫn rồi

    Thuộc truyện: Nâng mông đến gặp