Ngây ngốc làm ruộng – Chương 39

    Thuộc truyện: Ngây ngốc làm ruộng

    Chương 39: Lại tới cửa

    Nói đến bọn người Trương Phượng Thái bị ánh mắt sắc bén của Triệu Chính An làm cho giật mình, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

    A mẫu còn lại nhìn theo bóng dáng đang dần đi xa, thì thào: “Sao lại giống như đã thay đổi thành người khác?”

    Trương Phượng Thái cũng nhìn thấy: “Đúng vậy… Thay đổi.”

    Trương Phượng Thái đã từng tiếp xúc với Triệu Chính An, cũng từng tiếp túc với Ngốc Chính An, cho nên hắn liền biết được Triệu Chính An khác thường.

    “Ngươi đi về trước đi, ta có việc đi trước.” Trương Phượng Thái nói xong liền vội vàng rời đi.

    Triệu gia, Vương Thúy Hoa vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa cho gà ăn, mới vừa cho ăn xong thì cửa liền bị gõ vang.

    “Trời ơi, cửa bị gõ đến hư luôn rồi.” Vương Thúy Hoa uốn éo đi mở cửa: “Phượng Thái à, sao ngươi lại tới đây?”

    Trương Phượng Thái cười đi vào: “Đến thăm ngươi.”

    “Ôi, người đến chính là khách, lâu rồi ngươi không tới.” Vương Thúy Hoa che miệng cười. Trương Phượng Thái là một trong ít những người thân thiết với hắn.

    Trương Phượng Thái xem xét xung quanh rồi nói: “Người nhà ngươi không có ở nhà à?”

    “Không có, dẫn hài tử ra ngoài chơi rồi, có chi không? Tìm hắn có việc à?”

    “Ta thì có gì để tìm hắn chứ.” Trương Phượng Thái thần bí đi đến trước mặt Vương Thúy Hoa: “Ngươi đoán hôm nay ta gặp được ai?”

    “Ai?”

    “Gặp được Triệu Chính An nhà các ngươi.”

    Vương Thúy Hoa không quan tâm: “Gặp thì gặp thôi, ta còn tưởng là có chuyện gì!”

    Trương Phượng Thái lắc đầu: “Ngươi có biết ta thấy hắn ở đâu không?”

    “Ở đâu?”

    “Ở trong thôn, trên tay hắn còn cầm hai hộp điểm tâm, không biết là tặng cho ai.”

    Điều này làm Vương Thúy Hoa cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì mọi người đều biết Chung Tử Kỳ chưa bao giờ cho Triệu Chính An ra ngoài một mình, ngày thường muốn gặp mặt Triệu Chính An còn khó hơn lên trời, sao đột nhiên lại thay đổi rồi.

    Trương Phượng Thái thấy hắn nghe lọt liền nói tiếp: “Ta nghi ngờ Triệu Chính An đã khoẻ, không còn ngốc nữa.”

    Vương Thúy Hoa giật mình: “Sao có thể? Ta đã hỏi đại phu, đại phu nói tỷ lệ bình phục rất xa vời.”

    “Ngươi đừng có không tin.” Trương Phượng Thái kể chuyện xảy ra trên đường cho Vương Thúy Hoa nghe: “Ngươi nói xem việc này có kỳ lạ hay không, thằng ngốc kia không thể nói như vậy, cũng không có ánh mắt doạ người như vậy, ngươi là A mẫu hắn, ngươi hiểu hắn nhất.”

    Vương Thúy Hoa há miệng, đúng là hắn hiểu rõ Triệu Chính An, cũng bởi vì thế, nếu Trương Phượng Thái nói thật, vậy có lẽ Triệu Chính An đã bình phục, mà điều làm hắn khủng hoảng chính là Triệu Chính An sẽ cảm thấy thế nào về chuyện khi vừa tân hôn đã ở riêng.

    Nhưng mà Vương Thúy Hoa rất nhanh đã bình tĩnh, trước kia Triệu Chính An rất nghe lời hắn, hắn nói một thì Triệu Chính An sẽ không dám nói hai, bình phục rất tốt, hắn đi nhận sai, hắn không tin Triệu Chính An sẽ không mềm lòng. Đến lúc đó còn sợ không đối phó được với Chung Tử Kỳ xương cốt cứng rắn hay sao?

    Chung Tử Kỳ chỉ là một ca nhi, giá kê tuỳ kê giá cẩu tuỳ cẩu, nếu Chung Tử Kỳ dám không nghe lời Triệu Chính An, hắn sẽ kêu Triệu Chính An hưu Chung Tử Kỳ, xem Chung Tử Kỳ có sợ hay không.

    Vương Thúy Hoa nghĩ rất đẹp, việc buôn bán nhà Chung Tử Kỳ đang đắt như thế, người trong thôn đều lén nói nhà bọn họ rất có tiền, ngay cả hắn cũng cho rằng như vậy, ngày thường khi hắn đi tìm thì Chung Tử Kỳ đều đóng cửa, bây giờ Triệu Chính An đã bình phục, vậy cơ hội của hắn đã tới.

    Nghĩ đến việc sau này tiền bạc sẽ cuồn cuộn vào nhà, hắn sẽ giống như địa chủ mặc quần áo tơ lụa, mang đồ trang sức, mỗi ngày đều ăn thịt cá, xây nhà lớn, thú một ca nhi thượng đẳng cho hài tử, tìm mấy nha hoàn hầu hạ, ngày ấy đúng là rất đẹp mà.

    Vương Thúy Hoa sa vào bên trong ảo tưởng, hoàn toàn quên mất chuyện nếu Triệu Chính An không tha thứ cho hắn thì phải làm sao bây giờ?

    Cũng quên mất chuyện Triệu Chính An bình phục nhưng không báo tin cho nhà bọn họ biết, cho dù mang điểm tâm ra cửa cũng không đưa đến nhà bọn họ.

    Giữa trưa, Triệu Thành và hài tử Triệu Chính Hoành từ bên ngoài trở về, Vương Thúy Hoa đuổi thằng nhãi nhà mình đi chỗ khác chơi, nhanh chóng nói chuyện với Triệu Thành.

    Quả nhiên, Triệu Thành cũng nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ giống như Vương Thúy Hoa, đều nhắm đến tiền bạc của Chung Tử Kỳ.

    “Cơm nước xong chúng ta đi xem.” Triệu Thành nói.

    Vương Thúy Hoa cao hứng nhếch miệng cười, tuy đầu óc không linh hoạt nhưng vẫn có hơi lo lắng: “Chính An sẽ không trách chúng ta chứ?”

    Triệu Thành hừ một tiếng: “Nó có gì để trách chúng ta, ta là phụ thân nó, nó còn có thể đánh ta sao? Nói sao thì Chung Tử Kỳ kia vẫn là chúng ta tìm cho nó, nếu không sao nó lại có một ca nhi lợi hại như vậy chứ!”
    ads by ants

    Vương Thúy Hoa cảm thấy Triệu Thành nói rất có đạo lý cho nên liền quăng lo lắng ra sau đầu.

    Triệu Chính An hoàn toàn không biết mình đi ra ngoài một vòng mà đã kéo theo phiền toái tới cửa.

    Rời khỏi nhà Lý Chính, Triệu Chính An đi đến nhà Nhị Trụ Tử, phụ thân Nhị Trụ Tử tên là Triệu Vượng Tài, tất cả mọi người đều gọi hắn là Vượng Tài thúc.

    Thấy Triệu Chính An đến mua đậu hũ, Triệu Vượng Tài cũng không nói gì, biết chuyện Triệu Chính An bình phục thì cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi cười cười.

    “Nhị Trụ Tử đâu? Đã lâu rồi chưa gặp nó.” Triệu Chính An cười nói, hắn rất thích tiểu đồng bọn đáng yêu kia, giống như đệ đệ của hắn vậy.

    “Trụ Tử à, không biết đã chạy đi đâu chơi rồi.” Triệu Vượng Tài nhắc tới hài tử của mình thì tươi cười liền đầy mặt.

    Triệu Chính An cũng không ở nhà Triệu Vượng Tài quá lâu, hắn mua hai miếng đậu hủ và đậu hủ hoa rồi chậm rãi về nhà.

    Giữa trưa vừa qua chưa được bao lâu, Chung Tử Kỳ liền vội vàng về nhà, thường thì thời gian hắn về nhà không cố định, khi nào bán xong thì hắn sẽ về.

    “Ăn cơm chưa?” Chung Tử Kỳ hỏi Triệu Chính An.

    Triệu Chính An gật đầu: “Ăn rồi, còn ngươi?”

    “Ta cũng vậy.” Chung Tử Kỳ vào nhà uống một chén nước lạnh hạ nhiệt: “Mua đậu hũ chưa?”

    Triệu Chính An bất đắc dĩ: “Mua rồi, ngươi gấp cái gì chứ! Nghỉ ngơi chút đi.”

    Chung Tử Kỳ nhức đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.

    “Cộc cộc” cửa nhà bọn họ vang lên.

    “Ta đi mở cửa.” Triệu Chính An đứng dậy đi ra ngoài.

    Trong nháy mắt khi mở cửa, hai bên đều sửng sốt.

    “Chính An.” Vương Thúy Hoa nở nụ cười.

    “Sao các ngươi lại đến đây?” Triệu Chính An nhíu mày hỏi.

    Vương Thúy Hoa và Triệu Thành liếc nhìn nhau, đều biết Triệu Chính An thật sự bình phục.

    “Chính An ngươi thật sự tốt rồi?” Vương Thúy Hoa vui vẻ nói: “Ngươi hài tử này, bình phục mà cũng không biết gọi ta một tiếng.”

    “Nói hay không nói cho mấy người biết thì có gì khác nhau sao?” Triệu Chính An cười lạnh, hắn biết chắc chắn là có người bắn tin cho Vương Thúy Hoa, nếu không thì sao Vương Thúy Hoa lại biết hắn bình phục chứ.

    “Hài tử này, sao ngươi có thể nói như vậy, chúng ta là phụ thân của ngươi!” Triệu Thành trách mắng: “Sao? Ngay cả nhà cũng không cho chúng ta vào?”

    Triệu Chính An cũng không muốn đứng ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ rất mất mặt cho nên nghiêng người để bọn họ đi vào.

    “Sao? Lại đây đòi tiền à?” Chung Tử Kỳ ngồi trên ghế không đứng dậy, thái độ ác liệt, hắn không sợ Triệu Chính An mất hứng, nếu Triệu Chính An bị Vương Thúy Hoa ba xạo rồi bị tẩy não, vậy hắn tuyệt đối phải hợp ly, nhà này cũng bỏ luôn, nhưng mà hắn tin Triệu Chính An không phải là người ngu hiếu như vậy.

    “Chính An, ngươi xem nương tử ngươi nói chuyện với ta như thế nào kìa, dù sao thì ta cũng là trưởng bối, bị người ta nghe thấy thì không tốt.” Triệu Thành nghiêm mặt nói.

    “Kỳ ca nhi, lúc trước là ta không đúng, A mẫu cũng có chỗ khó xử, A mẫu giải thích với ngươi, chúng ta là người một nhà, không thể phân thành hai họ, nên ở chung hoà thuận mới đúng, ngươi nói xem có đúng không Chính An?” Vương Thúy Hoa nở nụ cười hiền lành, giống như hắn thật sự là A mẫu tốt bụng có nỗi khổ tâm trong lòng.

    Chung Tử Kỳ không nói lời nào, cười cười nhìn Triệu Chính An — Nhìn thấy không? Một người mặt đỏ một người mặt trắng đúng là hợp với nhau mà.

    Triệu Chính An da mặt dày cũng bị Chung Tử Kỳ nhìn đến ngại ngùng, hắn hoàn toàn thất vọng với người nhà mình rồi.

    “A mẫu, bây giờ chúng ta đã ở riêng, hoà thuận hay không cũng không sao cả, ta sẽ không ăn không uống ở nhà các ngươi, không bắt các ngươi bỏ ra một đồng nào.” Chung Tử Kỳ nói, làm sao Triệu Chính An có thể nhẫn tâm nói lời như vậy được chứ, dù sao thì đây cũng là phụ mẫu đã nuôi dưỡng Triệu Chính An, còn Chung Tử Kỳ hắn thì không sao cả, bởi vì bọn họ không có chút quan hệ nào.

    Sắc mặt Vương Thúy Hoa và Triệu Thành đỏ bừng, ý tứ của Chung Tử Kỳ là ta không bắt ngươi ra tiền, ngươi cũng không được lấy tiền của ta.

    Sao có thể chứ?

    Mục đích cuối cùng của bọn họ chính là lấy lấy lấy mà!!

    “Đương nhiên, nếu lương tâm các ngươi thức tỉnh, muốn thân thiết với hài tử của mình cũng được, ta không ngăn cản.” Chung Tử Kỳ nói xong liền nhìn thoáng qua Triệu Chính An, nói: “Thuận tiện tặng các ngươi một câu, nhà này ta làm chủ!”

    Hiện tại người mà Vương Thúy Hoa và Triệu Thành ghét nhất chính là Chung Tử Kỳ, không dễ dàng khống chế, nhưng mà lại không thể xé rách mặt, bọn họ muốn diễn cho Triệu Chính An xem, làm Triệu Chính An cảm thấy bọn họ là thật lòng thương hắn, cũng muốn cho hắn xem nương tử của hắn cứng đầu thế nào.

    Thuộc truyện: Ngây ngốc làm ruộng