Ngây ngốc làm ruộng – Chương 63

    Thuộc truyện: Ngây ngốc làm ruộng

    Chương 63: Kếch xù

    “Sao lại nhiều vậy?” Chung Tử Kỳ hỏi, ngân phiếu này có hơn ba trăm lượng bạc, sao Triệu Chính An lại kiếm được nhiều như vậy?

    Chẳng lẽ là… Cướp?

    Khụ khụ, Chung Tử Kỳ đánh bay ý tưởng sai trái trong đầu mình. Nhưng mà lúc trước hắn kiếm được một trăm hai mươi đã là nhiều lắm rồi, lúc đi Triệu Chính An cũng chỉ đem theo mười hai lượng bạc mà thôi, ai ngờ lúc về lại kiếm được nhiều tiền như vậy chứ.

    Triệu Chính An nhìn thấy dáng vẻ vừa mừng vừa lo của Chung Tử Kỳ thì liền cảm thấy thoả mãn, cho dù dọc theo đường đi có cực khổ thế nào, hoặc là gặp phải bọn cướp suýt nữa thì mất mạng, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

    Triệu Chính An không muốn kể cho Chung Tử Kỳ nghe những chuyện nguy hiểm, hắn chỉ nói vài chuyện thú vị, ví dụ như hắn kiếm lời từ việc buôn bán vỏ sò, còn có rất nhiều chuyện ngạc nhiên và kỳ lạ, chuyện kiếm tiền, thật ra nếu không có những công tử nhà giàu ra tay rộng rãi thì hắn cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc đầu hắn đã ra giá vừa phải, nhưng những công tử nhà giàu đó lại ỷ mình có tiền mà boa cho hắn rất nhiều.

    “Đúng là có tiền rồi tuỳ hứng mà!”

    Chung Tử Kỳ lắc đầu, dân chúng bình thường như bọn họ đều hận không thể biến một đồng thành hai đồng mà tiêu xài, những kẻ có tiền đó lại tiêu xài tuỳ ý, đúng là tiền của phụ mẫu vất vả kiếm được nên không biết quý trọng mà.

    Thật ra Chung Tử Kỳ cũng không ghét người giàu, chỉ là có chút cảm khái mà thôi, bởi vì kiếp trước cũng không thiếu người như vậy, có thể nói là chỗ nào cũng có. Nhưng mà bây giờ sinh hoạt dưới tầng áp chót mới cảm nhận được sự chênh lệch giàu nghèo lớn đến cỡ nào, mà quan lớn có tiền chỉ để ý đến mình tiêu xài có thoả thích hay không, có ai thật suy nghĩ vì dân chúng đâu.

    “Còn nữa…”

    Triệu Chính An ghinh bao lớn bao nhỏ mà hắn mua về lên giường sưởi.

    “Gì vậy?”

    Chung Tử Kỳ tò mò mở hộp ra, bên trong là loại trái cây gì đó mà hắn không biết tên, Chung Tử Kỳ nhìn vỏ ngoài đen thui của nó, do dự một lát rồi ăn thử, hai mắt hắn lập tức sáng lên, chua chua ngọt ngọt, thật là ngon.

    Chung Tử Kỳ mở hết tất cả ra. Bên trong có đầy đủ mọi thứ, giống như phía Nam thì có ngó sen, ô mai, với một loại trái cây mà hắn không biết, còn có ngọc trai trắng như tuyết, vỏ sò ốc biển đầy đủ kiểu dáng, còn có củ từ, Triệu Chính An nghe nói nó tốt cho thân thể nên mua, với vài thứ dược liệu gì đó.

    Chung Tử Kỳ đau lòng: “Ngươi… Sao lại mua nhiều thứ như vậy hả? Hết bao nhiêu tiền?”

    Triệu Chính An cười cười: “Không tốn bao nhiêu, mấy thứ này ở chỗ chúng ta thì thấy quý chứ ở mấy nơi khác thì tràn đầy, ta mua tận nhà nên rất rẻ.”

    “Những cái này đều tốt cho thân thể, ta đã hỏi đại phu rồi, bỏ vào một ít khi nấu ăn là được, dược tính ôn hoà không có tương khắc với cái gì, có thể bồi bổ thân thể.”

    Chung Tử Kỳ gật đầu. Nếu không thì hắn cũng không dám ăn bậy.

    Triệu Chính An lại lấy ra một cái hộp, bên trong là hai cái trâm gỗ, chính là hai cây trâm mà hắn mua ở thành Ung Tuyền: “Nghe xem xem, đẹp không?”

    Chung Tử Kỳ gật đầu: “Đẹp.”

    Hắn không yêu thích vật trang sức cho lắm, cái bây giờ mà hắn đang mang là trâm gỗ đơn giản nhất, không tốn bao nhiêu tiền, cho nên ở trên không được chạm khắc hoa văn gì.

    Nhưng mà hắn chưa từng để ý đến mấy thứ này, đối với son phấn mà Triệu Chính An mua về, hắn cũng chỉ cảm thán một câu lãng phí, hắn không thích vẽ loạn lên mặt mình, giống như yêu quái vậy, nói chuyện bình thường mà cũng làm rớt một lớp phấn cho được, rất là doạ người.

    “Ta cài cho ngươi.” Triệu Chính An đứng dậy rút trâm cài trên đầu Chung Tử Kỳ ra, sau đó thay bằng cái của hắn mua, lui về phía sau đánh giá một chút, vừa lòng gật đầu: “Nhìn đẹp lắm, sau ngày ngươi cứ mang nó đi.”

    Chung Tử Kỳ sờ trâm cài, dù sao thì cũng thanh lịch, cho nên cứ mang đi.

    “Đúng rồi, ngươi có nghe thấy tin tức của thần y không?”

    Triệu Chính An nghe thấy như vậy thì liền xấu hổ cúi đầu.

    Vẻ mặt Chung Tử Kỳ lập tức u ám: “Đừng nói là ngươi quên rồi chứ?”

    Đúng là Triệu Chính An đã quên, lúc đầu hắn có hỏi thăm, nhưng sau đó bởi vì bận quá mà quên mất.

    “Quên đi, may mà ta đã nói với tiểu cữu, hắn cũng đã đồng ý sẽ tìm dùm ta rồi.”

    Chung Tử Kỳ có cảm giác hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.

    Triệu Chính An tự biết đuối lý nên đi qua hôn vào hai má Chung Tử Kỳ.

    Buổi tối, đương nhiên là hai người chia lìa một tháng rưỡi nóng bỏng giống như lửa đốt củi khô. Hai người ở trên giường sưởi lật tới lật lui làm hoạt động có quy luật nào đó, tiếng kêu tiếng rên không ngừng vang lên.

    Ngày hôm sau, Chung Tử Kỳ lại dậy trễ, khi hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, trong phòng hay trong nhà đều không có tiếng người, thỉnh thoảng vang lên tiếng gà gáy và tiếng sủa của Đại Hắc và Tiểu Hắc.

    Chung Tử Kỳ mặc quần áo, hai chân mềm nhũn bước xuống giường, đi vào nhà bếp thì nhìn thấy Triệu Trữ đang nấu cơm.

    “Hê hê, ngươi dậy rồi à!” Triệu Trữ nói.

    “Hắn đâu?”

    “Triệu Chính An nhà ngươi vào trấn rồi!”

    Chung Tử Kỳ gật đầu, không thể nào hai người đều ở nhà.

    Sau khi Chung Tử Kỳ rửa mặt xong thì liền ngồi xuống bàn ăn bữa sáng muộn.

    “Tử Kỳ, ngươi kể cho ta nghe đi.” Hai mắt Triệu Trữ lấp lánh.

    “Kể gì?”

    “Triệu Chính An có nhìn thấy hay nghe thấy cái gì không? Ngươi kể cho ta nghe được không?”

    Chung Tử Kỳ ăn cháo, lắc đầu: “Có gì đâu, chỉ nói về mấy nơi thú vị thôi.”

    Chung Tử Kỳ chọn một vài chuyện để kể cho Triệu Trữ nghe.

    Triệu Trữ nghe xong liền mê mẩn không thôi: “Nghe nói phía Nam rất ấm áp, còn có nhiều món ăn ngon, đúng không?”

    “Đúng là mùa đông ở nơi đó ấm áp hơn chỗ chúng ta, có nơi còn có bốn mùa đều là mùa xuân.”

    Chung Tử Kỳ nói xong, nhìn thấy vẻ mặt say mê của Triệu Trữ thì liền trêu ghẹo: “Nếu không thì… Ta nhờ tiểu cữu ở phía Nam tìm một nhà cho ngươi, cho ngươi qua đó làm dâu, như vậy là ngươi có thể nhìn xem phía Nam thế nào.”

    Triệu Trữ tin là thật nên vội vàng lắc đầu từ chối: “Đừng… Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, ta không muốn gả đi xa như vậy đâu, mỗi lần muốn về nhà đều rất cực khổ, nếu ở nhà phu quân bị uỷ khuất, cũng không biết tìm ai mà khóc.”
    ads by ants

    ads by ants

    “À… Ngươi chắc chắn là mình không có lý do nào khác sao? Ví dụ như là… Có thân ái?” Chung Tử Kỳ cố ý nói bằng giọng quái gở.

    Gương mặt Triệu Trữ lập tức đỏ bừng, nói lắp: “Ngươi… Ngươi nói gì vậy hả? Cái gì… Cái gì mà thân ái? Để người khác nghe thấy thì sao?”

    Chung Tử Kỳ làm bộ như hiểu ra điều gì đó: “Thì ra là dáng vẻ phát xuân của ngươi không phải là có thân ái, vậy để ta giới thiệu cho ngươi một người, thế nào? Đảm bảo là người tốt, gia thế cũng tốt.”

    “Ngươi ăn cơm của ngươi đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Triệu Trữ tức giận.

    Chung Tử Kỳ cười lắc đầu.

    Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ liền đi vào phòng ngủ, Chung Tử Kỳ lấy một hộp son và một ít đồ ăn ngon đưa cho Triệu Trữ.

    Triệu Trữ lập tức bị đồ ăn hấp dẫn, vừa ăn vừa khen ngợi không ngớt.

    Sau đó lại cầm lấy hộp son mà Chung Tử Kỳ đưa nghiên cứu.

    “Thích không?” Chung Tử Kỳ hỏi.

    “Thích, là Triệu Chính An mua ở phía Nam cho ngươi đó hả? Thơm quá đi, còn tốt hơn của tướng công Đại Mỹ mua tặng hắn nữa.” Triệu Trữ nói.

    Chung Tử Kỳ đã từng nghe nói về Đại Mỹ, là biểu ca ở phương xa của Triệu Trữ, tuy rằng gả cho hộ nông dân, nhưng mà gia cảnh nhà đó tốt, mua trang sức hay son phấn gì cho hắn cũng tốt hơn nhà bình thường.

    “Thích thì tặng cho ngươi đó.”

    Triệu Trữ vội vàng trả lại cho Chung Tử Kỳ: “Ta không cần, đây là Triệu Chính An mua cho ngươi, ta mới không cần đâu, ngươi giữ đi.”

    Chung Tử Kỳ cười cười, lại đưa cho hắn: “Lấy đi, ta còn có, hắn mua hai hộp lận, ta cũng không thích dùng cái này, đưa ta cái này cũng như không, không bằng ngươi cứ giữ lấy mà dùng.”

    Chung Tử Kỳ khuyên mãi thì Triệu Trữ mới vui vẻ nhận lấy.

    Buổi tối, Triệu Chính An trở về, hắn đã nhìn thấy hài tử của Hoàng đại thúc, cứ nghe Hoàng A mẫu và Hoàng đại thúc khen hài tử nhà hắn tốt đến cỡ nào, nhưng mà chưa từng gặp mặt, hôm qua bởi vì quá vui mà Chung Tử Kỳ cũng quên nói cho Triệu Chính An biết, cho nên hôm nay hai người gặp nhau đều sửng sốt một phen.

    May mà sau khi Hoàng A mẫu giới thiệu thì hai liền chậm rãi làm quen.

    Từ trước đến nay, Triệu Chính An là người hướng ngoại, lúc ở bến tàu còn có thể như cá gặp nước, đừng nói là Hoàng Tấn Lỗi, chưa đến nửa ngày thì đã dụ dỗ được Hoàng Tấn Lỗi trầm mặc ít lời bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

    “Con người của Lỗi ca không tệ, quang minh lỗi lạc, mặc dù ít nói nhưng tính tình rất hợp ý ta.” Triệu Chính An đánh giá về Hoàng Tấn Lỗi như thế.

    “Đúng vậy, nhưng mà không phải chỉ một mình ngươi cảm thấy không tệ đâu.”

    “Xin được chỉ giáo?”

    Chung Tử Kỳ cười xấu xa: “Mấy ngày nay ta thấy Triệu A mẫu lén lút quan sát Lỗi ca, ta đoán, Triệu A mẫu muốn kết thân với Hoàng A mẫu!”

    “Đó là chuyện tốt mà, con người của Lỗi ca không tệ, hai nhà cũng hiểu rõ nhau, hai nhà kết thân thì rất tốt.” Triệu Chính An nói.

    Chung Tử Kỳ nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà còn chưa có quyết định, chuyện nhà người ta, chúng ta cũng không nên nói nhiều.”

    “Ừ.”

    Triệu Chính An chuyển đề tài: “Ngươi đã suy nghĩ nên sử dụng số tiền đó thế nào chưa? Là muốn mua đất trên núi hay là mở tửu lâu tiếp tục buôn bán?”

    Vấn đề này hắn cũng đã từng nghĩ tới, nếu làm địa chủ thì cũng không tệ, chỉ cần lấy tiền thuê hằng năm là được rồi.

    Mà mở tửu lâu lại dễ kiếm tiền, nhưng mà lại rất phiền phức.

    Cho nên hắn không biết nên chọn lựa cách nào, cuối cùng đành phải vứt vấn đề cho Triệu Chính An.

    Triệu Chính An không hề nghĩ ngợi mà đã nói: “Làm cả hai!”

    “Chỉ một mình tửu lâu mà ngươi còn chưa đủ tiền để mở đâu, cho dù có đủ thì cũng đâu có dư tiền mà mua đất chứ?”

    Triệu Chính An cười: “Chẳng phải chúng ta khai trương tửu lâu là có thể có tiền hay sao!” Với tay nghề của Chung Tử Kỳ, còn sợ không kiếm được tiền sao?

    Tuy Chung Tử Kỳ cảm thấy như vậy rất có đạo lý nhưng mà vẫn lắc đầu: “Để ta suy nghĩ thêm.”

    Mở tửu lâu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, dù sao thì còn có tửu lâu Kim Hoa ở đây mà, hắn tin tưởng với tay nghề của hắn là có thể cướp được một nửa khách của tửu lâu Kim Hoa, nhưng mà làm như vậy thì quá…

    Lúc trước người ta còn giúp đỡ hắn nhiều như thế, bây giờ hắn lại muốn cướp công ăn việc làm của người ta, như vậy thì rất quá đáng, hắn phải suy nghĩ một cách khác vẹn toàn.

    “Được rồi, ngươi cứ nghĩ đi, dù sao thì cũng không vội. Ta nói cho ngươi nghe một chuyện.”

    “Chuyện gì?”

    “Ngoại công muốn tới.”

    “Hả? Bao giờ tới?” Chung Tử Kỳ há to miệng, đừng nói là đã đến rồi chứ?

    “Khoảng đầu xuân, bây giờ trời rất lạnh cho nên tiểu cữu đã ngăn cản.” Triệu Chính An nói.

    “Vậy là tốt rồi.”

    Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nếu tới đây, mùa đông đến nếu hắn hầu hạ không chu đáo thì biết làm sao bây giờ?

    Khí hậu Nam Bắc chênh lệch rất lớn, lỡ như bị bệnh gì đó, rồi sao mà hắn tìm đại phu được, trấn Thanh Thuỷ của bọn họ rất nhỏ, đại phu cũng chỉ có y thuật bình thường mà thôi. Xảy ra chuyện gì thì biết làm sao!

    “Chủ yếu là trong lòng ngoại công có tâm sự, từ khi biết tin A mẫu đã mất, cả ngày đều rầu rĩ không vui, áy náy tự trách, nếu không phải sợ mùa đông rất lạnh thì cả nhà đã đến đây rồi! Đại phu nói đó là tâm bệnh, sống không lâu.” Triệu Chính An thở dài.

    “Sao lại như vậy? Thật ra A mẫu của ta cũng không trách ngoại công, tuy rằng không thường xuyên nhắc tới nhà đó, nhưng mà cũng nói với ta rằng ngoại công là người có trách nhiệm và rất nghiêm túc, tình cảm dành cho ngoại tổ mẫu chưa từng thay đổi, cũng không thú thiếp thất nào khác, bởi vậy có thể thấy được nhân phẫm của ngoại công thế nào.”

    Chung Tử Kỳ nhớ tới A mẫu của nguyên thân, mỗi khi nhắc tới phụ thân của hắn thì trên mặt đều không có oán giận, chỉ có nhớ nhung sâu đậm.

    “Ta cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ lão gia tự mình nghĩ thông thôi.” Triệu Chính An lắc đầu nói.

    Thuộc truyện: Ngây ngốc làm ruộng