Nghịch Tập – Chương 101-105

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    Chương 101
    Sớm muộn gì cũng là của cậu.
    Từ lúc xe rắn bị cướp, Trì Viễn Đoan chưa thể ngủ được một đêm an ổn.

    Xe là Trì Sính dẫn người đi cướp, việc này Trì Viễn Đoan vốn chỉ cần nói một câu là xong, nhưng mà vấn đề là lần này có đến hơn năm mươi con “chết”, hơn nữa còn là “chết” khi còn ở trong quân doanh. Chỉ với điểm này Trì Viễn Đoan đã đủ lui về bên đuối lý. Cho dù rắn chết là do người trông coi để lộ tin tức, hay là do Trì Sính đặt bẫy, Trì Viễn Đoan vẫn là kẻ đuối lý trong chuyện này, vẫn là ông phải bồi thường thiệt hại.

    Làm quan chức nhiều năm, ông vẫn luôn dùng tấm gương đạo lý thu phục lòng người, ở mặt giáo dục con cái cũng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, câu mà Trì Viễn Đoan nói nhiều nhất với Trì Sính chính là: Con có thể phạm sai lầm, nhưng con bắt buộc phải nói rõ cho ba biết lý do dẫn đến sai lầm đó, nếu lý do chính đáng, ba có thể tha thứ cho con vô điều kiện.

    Từ đầu chỉ là một câu nói dùng để dạy con, kết quả lại biến thành thứ mà đứa con này dùng để thao túng cha mình.

    Giống như lúc này đây, là Trì Viễn Đoan sai trước, nếu ông muốn dùng lý để dạy con, thì ông phải bổ sung số rắn đã chết kia trước. Nhưng làm thế nào để bổ sung? Đám rắn mà Trì Sính đổi đi kia toàn là chủng quý hiếm, muốn bù vào cho đủ, hoàn toàn không gây ra tổn thất mà trả cho Trì Sính, còn khó hơn bắt Trì Viễn Đoan ngậm miệng.

    Ông có thể làm gì bây giờ?

    Cũng như lần trước ông tịch thu đám rắn của Trì Sính, lấy lý do là có người báo hắn dâm loạn nam sinh. Lần này thì là gì? Lấy lý do gì mà bắt đám rắn đó đi? Nói nó làm việc không đàng hoàng, nhưng mà người ta vẫn đang làm rất tốt ở bên cục giao thông đấy thôi, rắn cũng đã cướp lại rồi nhưng vẫn chưa từ chức; hay là nói nó tâm lý không bình thường, thế nhưng nó cũng đã dắt bạn gái về ra mắt gia đình rồi, còn đồng ý kết hôn nữa, kết quả là cô gái kia lại thiếu kiên nhẫn mà muốn giết rắn của nó. Nhìn từ ngoài vào, Trì Sính không làm bậy cũng không tỏ vẻ bị ép buộc gì, Trì Viễn Đoan chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

    Ông còn có năng lực làm cái gì đây?

    Làm cho Trì Viễn Đoan sốt ruột chính là, vụ cướp xe lần này còn khiến cho một người bạn của Trì Sính bị thương, nghe nói đang trong tình trạng rất nguy cấp. Một khi đã có thương vong, cho dù ông có lý cũng không còn mặt mũi nào.

    Ông có thể làm gì được nữa chứ?

    Hai ngày nay, Trì Sính vẫn luôn ở lại phòng bệnh, hộ lý cao cấp cũng mời rồi, thế nhưng cũng chỉ để làm bình hoa mà thôi, tự thân hắn đã xử lý hết toàn bộ sinh hoạt của Ngô Sở Úy.

    Mới sáng sớm, bác sĩ đã tới kiểm tra, Trì Sính ở bên giường sắn tay áo, bác sĩ khách khí nói, “Việc này cứ để cô ấy làm là được rồi.”

    “Cô ấy” chính là chỉ nữ hộ lý đang đứng một bên kia.

    Mặt Trì Sính vô cùng bình tĩnh nói, “Tự tôi làm cảm thấy yên tâm hơn.”

    Trong lòng hộ lý cảm thấy rất không thoải mái! Không phải chỉ là cái cổ tay áo thôi sao? Tôi sao lại không có khả năng? Sắn cổ tay áo cũng có thể làm cổ tay trật khớp luôn sao? Một đại lão gia chuẩn man như anh, sao tự nhiên làm việc tích cực quá vậy?!

    Cương Tử đi vào, từ phía sau vỗ lên bả vai Trì Sính, nhỏ giọng nói, “Lão gia đến rồi.”

    Trì Sính theo Cương Tử ra ngoài, đứng ở cửa nói, “Đi nói cho ông ấy là tôi không có ở đây.”

    “Ông ấy nhìn thấy xe anh rồi.”

    Trì Sính nghiêm mặt, “Mày cứ nói là do mày lái tới là được.”

    “Xe của em đậu sát xe anh mà.”

    “Vậy mày cứ nói là tao không rảnh.”

    Cương Tử muốn phát rầu, “Ông ấy cũng đến đây hai lần rồi, không nói câu nào cũng không phải phép lắm? Nếu làm ổng nóng lên, lại chạy thẳng tới phòng bệnh, với mức phô trương cộng với cái khí thế kia của ổng, không khéo lại dọa người trong kia nhảy dựng lên thì sao?”

    Trì Sính nhìn vào bên trong, Ngô Sở Úy đang nhe răng thở hổn hển.

    Đột nhiên hắn nổi bão, “Tôi đã nói với mấy người bao nhiêu lần rồi? Khi tháo băng trên ngực nhất định phía kéo mông cậu ấy xuống một chút, các người cứ như vậy mà dựng cậu ấy lên, sao cậu ấy dễ chịu được?”

    Từ khi đổi qua phòng bệnh VIP, tất cả bác sĩ hay nhân viên hộ lý đều đã bị Trì Sính giáo huấn qua một lần, bất luận là nhỏ tuổi hay lớn tuổi, đều không nể mặt ai. Hắn đẵ mở miệng thì chẳng ai dám lên tiếng, không phải chỉ vì mỗi cái vấn đề thân phận, mà còn vì cái khí thế của hắn. Đừng nghĩ hắn còn chưa tới ba mươi tuổi, lúc mặt hắn trầm xuống thì lão tướng trong quân đội đã hơn sáu mươi còn không bằng.

    Hộ lý nghe Trì Sính quát lớn, vội vàng làm theo ý hắn nhích mông lên.

    “Được rồi, để đó cho tôi.”

    Trì Sính vẫn là đi đến, tự tay làm chuyện này, bàn tay to của Trì Sính ngay lập tức ôm lấy toàn bộ cái mông bự của Ngô Sở Úy, vô cùng vững vàng, Ngô Sở Úy lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

    Cho đến khi Ngô Sở Úy về giường nằm, trạng thái các kiểu đều ổn thỏa, Trì Sính mới tháo bao tay tiêu độc ném vào thùng rác, nhìn Cương Tử nói một câu, “Trông chừng cậu ấy, tôi ra ngoài một lát.”

    Trì Viễn Đoan đứng ở bên ngoài chờ hơn mười phút, Trì Sính mới lắc lư đến trước mặt ông.

    “Bạn con thế nào rồi?” Trì Viễn Đoan hỏi.

    Trì Sính mặt không chút thay đổi, “Cũng vẫn vậy thôi.”

    Tuy rằng đã sớm dự đoán được Trì Sính sẽ có thái độ này, nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái.

    “Ba đến đây không phải là tìm con giảng hòa, hai chúng ta có làm gì đi chăng nữa cũng không hòa nổi, chỉ là muốn nói một câu. Rắn có thể nuôi, công việc có thể bỏ, nhưng con dâu thì không thể lấy mất. Làm hòa với Nhạc Duyệt cũng được, tìm người khác cũng được, tóm lại là phải có một người bên cạnh.”

    Trì Sính mặt không đổi sắc, “Ngài đây làm mất của con hơn mười con rắn, con mới làm mất một đứa con dâu của ngài, cũng không tính là quá phận chứ?”

    “Đừng có mà chơi chữ với tôi, tôi không có nói giỡn với anh đâu.” Ngữ khí Trì Viễn Đoan cứng rắn.

    “Vậy thì chúng ta cứ huỵch toẹt ra đi, ba đem trả cho con năm mươi con rắn, con liền trả lại cho ba con dâu.”

    Trì Viễn Đoan bị Trì Sính chọc tức đến nói không trôi, nhưng mà vì đường lui, vẫn phải kiên trì nhịn.

    “Rắn khẳng định là không tìm lại được, nhưng có thể dùng tiền bồi thường cho con.”

    Trì Sính hừ cười một tiếng, “Vậy con cho ba tiền, ba đừng đòi con dâu nữa được không?”

    “Mày…”

    Trì Sính quay đầu rời đi.

    Trì Viễn Đoan xém tí nữa là đem hai cái răng lão sắp lung lay mà nghiền nát luôn, sống an ổn thì không thích, cứ nhất định phải tới nghe nó xỉa xói mấy câu mới chịu, không lẽ là mình ăn no rửng mỡ sao ta?

    Lúc Trì Sính trở lại, Cương Tử đang đứng ở quầy tiếp tân tầng một.

    “Không phải tao kêu mày trông chừng cậu ấy sao? Sao lại chạy xuống đây?” Trì Sính hỏi.

    Cương Tử nhỏ giọng hướng Trì Sính nói, “Em thấy kỳ kỳ sao á, anh nghĩ coi, lúc trước Nhạc Duyệt cũng nhìn không vừa mắt Túi Dấm Nhỏ, nhưng mà cô ta sao lại dám làm ra cái chuyện này chứ?”

    Trì Sính “…”

    Cương Tử tiếp tục nói, “Hai người ở cạnh nhau cũng nửa năm rồi đi? Lúc trước anh đối với Nhạc Duyệt không nóng không lạnh, cũng không thấy cô ta đánh chủ ý gì với mẹ anh! Như thế nào lại đột nhiên dính mẹ anh như hình với bóng chứ? Theo như hiểu biết của em với dì, bà ấy tuy tính cách ôn hòa, nhưng cũng không phải là người dễ tin người khác, tại sao có thể bị người ngoài lay động được? Rất rõ ràng, là có người sau lưng âm thầm giật dây!”

    Trì Sính, “…”

    Cương Tử càng nói càng hăng, “Anh nghĩ coi! Gần đây cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia, đầu tiên là thái độ của mẹ anh thay đổi, sau đó là chuyện Nhạc tỷ không từ thủ đoạn hại Túi Dấm Nhỏ, cuối cùng là bị anh bắt tại trận. Anh không cảm thấy mấy chuyện này rất có trình tự sao? Anh không nghĩ là nó có mối liên hệ nào à? Anh không thấy là có người đang âm thầm thao túng tất cả sao? Anh không cảm thấy quá trùng hợp à? Anh…”

    “Mày không thấy là mày lắm mồm quá hả?” Trì Sính đột nhiên mở miệng chặn họng Cương Tử.

    Yết hầu Cương Tử tắc nghẹn.

    Ánh mắt sắc bén của Trì Sính nhìn Cương Tử, không khách khí mở miệng, “Bộ chỉ mình mày có đầu óc thôi hả? Tự hiểu tự ngẫm không được à? Cứ nhất định phải lôi hết ra nói bô bô thì vui lắm hả?”

    Trên mặt Cương Tử hết xanh rồi lại trắng.

    Trước khi đi, Trì Sính lại cảnh cáo một câu, “Đem cái tâm nhãn của mày giấu cho tốt, lần sau còn dám khua môi múa mép trước mặt tao thế này, tao trực tiếp băm mày ra nghìn mảnh!”

    Chập tối, Ngô Sở Úy nằm ở trên giường rảnh quá đến phát chán, lại bắt đầu suy nghĩ.

    Con cờ này của cậu hạ không đủ đẹp, có một nước đi nhầm, cậu đem Chung Văn Ngọc và Nhạc Duyệt đến gần nhau hơn, khiến cho việc chia tay của Trì Sính gặp trở ngại. Phải làm thế nào để phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Nhạc Duyệt ở trong lòng Chung Văn Ngọc đây? Đang nghĩ, đột nhiên lại lôi ví tiền để dưới gối ra, nhìn thấy cái thẻ phụ mà Trì Sính cho cậu, ánh mắt sáng rực lên.

    Cửa phòng mở, Ngô Sở Úy vội vàng nhét ví tiền vào trong chăn.

    Cương Tử mang theo hai túi đồ ăn đi vào, bên trong là cơm chiều của Trì Sính và Ngô Sở Úy, thật cẩn thận đặt lên đầu tủ, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

    Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng, “Cương Tử.”

    Cương Tử dừng bước, quay đầu nhìn về phía Ngô Sở Úy.

    “Sao vậy?”

    Ngô Sở Úy vẫy vẫy tay với Cương Tử, vẻ mặt thần bí.

    Cương Tử thành thành thật thật đi tới.

    Ngô Sở Úy còn nói, “Chuyện này có hơi thiếu đạo đức chút, anh có muốn giúp tôi không?”

    Cương Tử dám nói không muốn sao? Trì Sính mới vừa châm kim phòng ngự trong lòng hắn, không nói tới thiếu đạo đức, cho dù có là chuyện táng tận lương tâm, đối với điều Ngô Sở Úy muốn thì đều là hợp lý hợp pháp. Người ta bị lừa gạt, bị đùa giỡn còn nhắm một mắt mở một mắt cho qua, kẻ biết rõ sự tình như hắn sao lại có thể không cảm thấy vinh dự chứ?”

    “Được, cậu nói đi.”

    Ngô Sở Úy bảo Cương Tử lại gần, hai người nhỏ giọng trao đổi nửa ngày, cuối cùng Cương Tử hoàn toàn hiểu được, hướng Ngô Sở Úy giơ ngón cái.

    “Nửa đời sau của Trì Sính sớm muộn gì cũng là của cậu!”

    Chương 102
    Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
    Trong túi xách của Nhạc Duyệt không biết tại sao lại chui ra một tấm thẻ rút tiền, mà tên chủ thẻ lại là tên cô, mật mã được ghi ở một tờ giấy bên ngoài. Cả một buổi chiều, Nhạc Duyệt cứ ngẩn người nhìn cái thẻ.

    Chuyện là thế này, giữa trưa Nhạc Duyệt đi tìm Cương Tử, muốn nhờ hắn giúp mình khuyên Trì Sính, khiến Trì Sính đồng ý gặp mình. Kết quả Cương Tử cứ cự tuyệt, cũng ám chỉ Nhạc Duyệt đã không còn khả năng hòa giải nữa, vẫn là cô nên chết tâm đi.

    Cuộc nói chuyện kết thúc không vui vẻ gì, Cương Tử một mình lái xe đi.

    Nhạc Duyệt về đến nhà, liền phát hiện tấm thẻ này.

    Rốt cuộc có phải là chủ ý của Trì Sính hay không? Cô không biết, nhưng chủ thẻ của cái thẻ phụ này chính xác là Trì Sính không sai vào đâu được.

    Mỗi một người phụ nữ khi nhận được một tấm thẻ phụ thì tâm tình đều không giống nhau, đa số thì sẽ cảm thấy vui mừng, tiền của anh ấy đều đưa hết cho mình tiêu mà, chính là chuyện đáng kiêu ngạo đến thế nào. Nhưng cũng có những người trong lòng lại không thoải mái, cảm giác hai chữ ”phụ thuộc” này là đại biểu cho vị trí bị phụ thuộc, thể hiện bản thân mình không đủ độc lập.

    Đối với Nhạc Duyệt mà nói, mấy thứ tâm tình đó đều không có quan hệ tới cô, cái mà cô nhận được, chỉ là một khoản phí chia tay.

    Cao ngạo trả lại? Thẳng tay ném lên người hắn, bà đây cũng không thiếu tí tiền này!

    Nghĩ cho đã, Nhạc Duyệt khẳng định làm không được.

    Tiêu tiền thì cũng đã chia tay, mà không tiêu cũng chia tay, vậy ngu gì mà không tiêu cho đã chứ?

    Huống cho cô đã trả giá nhiều tình cảm như thế, chịu nhiều ủy khuất như vậy, số tiền này không những phải xài, mà còn phài xài cho đáng! Muốn dùng một tấm thẻ để đuổi cô đi, vậy thì không được rồi! Cô vẫn tin tưởng rằng hôn lễ là do hai bên gia đình kết hợp, Trì Sính không nhất định là người quyết định hôn nhân của chính mình, chỉ cần cắn chặt tấm kim bài Chung Văn Ngọc này, nhất định còn có thể trở mình.

    Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt gạt bỏ mọi lo lắng trong lòng, cùng bạn thân đi dạo phố.

    Thẳng tiến đến những quầy hàng chuyên đồ xa xỉ, điên cuồng đào qua các loại hàng hiệu, thẻ bị quẹt tới quẹt lui, đến mức bạn thân đi cùng cũng đỏ hai con mắt.

    “Nói nghe này, có cần làm người khác ghen tị vậy không hả?”

    Nhạc Duyệt lắc tấm thẻ trong tay, giọng nói tràn đầy vẻ khoe khoang, “Dù sao cũng là người có tiền, không tiêu cũng lãng phí.”

    “Thẻ phụ này không phải chỉ có vợ chồng, người nhà mới làm thôi sao? Anh ta cho cậu một cái, có phải ý tứ là… Trời ạ! Tớ có nên gọi cậu là Trì phu nhân không đây?”

    Tâm hư vinh xoa dịu tổn thương trong lòng, Nhạc Duyệt sang sảng cười, “Đi, chị đây mang cưng đi chọn hai bộ!”

    Hai người vừa đi vừa nói tiến thẳng đến cửa hàng trước mặt.

    “Cửa hàng này được lắm, đồ trẻ em cũng nhiều nữa.” Cương Tử nói với Trì Giai Lệ.

    Trì Giai Lệ vừa dỗ hai đứa nhóc vừa trả lời, “Dù sao thì chị cũng không rành chuyện mua sắm ở đây lắm, cậu thấy chỗ nào tốt thì chọn chỗ đó đi.”

    Hai ngày nữa, Trì Giai Lệ đã phải về, nên tính mang hai đứa con đi chơi, cũng mua cho chúng nó mấy món đồ chơi mang về làm kỷ niệm. Vốn là muốn Trì Sính lái xe chở ba mẹ con đi, nhưng Trì Sính lại bận ở bệnh viện chăm Ngô Sở Úy, cho nên liền ném việc này lên người Cương Tử.

    Vào cửa hàng, Cương Tử đưa mắt xung quang đánh giá.

    “Cái áo ấm này thế nào? Chị thấy nó rất hợp với màu da của Đâu Đâu.” Trì Giai Lệ nói.

    Cương Tử lòng không yên phụ họa một câu, “Rất tốt ạ.”

    Trì Giai Lệ để ý Cương Tử không yên, mắt cứ nhìn xung quanh, xuất phát từ tò mò, cô cũng theo ánh mắt của Cương Tử nhìn quanh, đột nhiên liền đóng đinh tại một chỗ.

    Nhạc Duyệt đang đứng trong buồng thang máy đi lên, trong tay cầm không biết bao nhiêu túi lớn túi bé, cùng người bên cạnh nói chuyện vui vẻ.

    “Cương Tử, cậu giúp chị trông hai đứa nhỏ, chị qua đây một lát.”

    Nói xong Trì Giai Lệ nhập vào trong đám người.

    Nhạc Duyệt đang nói chuyện với cô bạn thân vô cùng cao hứng, hoàn toàn không chú ý phía sau Trì Giai Lệ đang đến gần, Trì Giai Lệ nhìn chằm chằm vào mấy cái túi trong tay cô, toàn là hàng hiệu, tiền không tới sáu số thì không thể mua, nếu không phải Chung Văn Ngọc không ở trước mặt Trì Giai Lệ, thì cô cũng không chú ý tới chi tiêu cá nhân của Nhạc Duyệt.

    Không phải nói là tiền lương chưa đến năm nghìn, vì tặng cho mẹ chồng tương lai một cái áo mà còn phải dùng đến tiền ăn tiết kiệm cả tháng sao? Không phải nói là không chỉ không mặc hàng hiệu mà ngay cả quần áo tư trang trên người chưa tới một ngàn à? Không phải là từ lúc thất tình đến giờ vẫn rầu rĩ không vui, ngoại trừ Chung Văn Ngọc thì không chịu gặp ai cả sao?

    Vậy thì cô nàng hám tiền mặt hớn hở đi mua sắm kia là ai đây hả?

    Trì Giai Lệ là người tùy tiện, không dễ cũng người ta tính toán so đo, chỉ khi nào hứng lên để ý, thì người kia chắc chắn chết rất thê thảm.

    “Cương Tử, giúp chị tra xem ghi chép giao dịch của cô ta ở đây, điều tra xem ai là chủ tài khoản ngân hàng của cô ta, chị muốn xem thử, cô ta có tiền nhiều như vậy là từ đâu ra.”

    Một buổi chiều trước khi đi, Trì Giai Lệ đem mấy tờ giấy ném tới trước mặt Chung Văn Ngọc.

    “Mẹ tự mình nhìn đi.”

    Chung Văn Ngọc lật xem, không khỏi kinh ngạc.

    “Con ra ngoài một chuyến, mà lại tiêu nhiều tiền thế này sao?”

    Trì Giai Lệ hất cằm, “Mẹ nhìn lại xem, tiền này là ai tiêu.”

    Chung Văn Ngọc híp mắt, cẩn thận xem xét chữ kí của người giao dịch, là chữ kí của Nhạc Duyệt.

    “Cái này… Con lấy ở đâu ra?”

    “Từ chính cô con dâu cần kiệm của mẹ đó ạ, một buổi chiều đã xài hết hơn hai mươi ba vạn sáu ngàn. Mẹ có biết đó là thẻ của ai không? Mẹ mau lau sạch kính lão của mẹ mà nhìn cho rõ đi! Là của con trai mẹ đó! Cô ta đã chia tay với Trì Sính rồi, vậy mà còn dám cầm tiền của nó xài hoang như thế, chẳng biết lúc còn bên nhau còn xa xỉ đến mức độ nào nữa? Loại con dâu như thế mà rước vào cửa, không cần đến hai năm, nhà chúng ta bị cô ta vét sạch là cái chắc!”

    Chung Văn Ngọc lại nhìn danh sách trong tay, làm sao cũng không tin nổi Nhạc Duyệt có thể làm ra chuyện này.

    “Còn cái áo khoác kia, mẹ lại còn xem như là bảo bối mà không nỡ đem mặc, nói cái gì mà nửa tháng tiền lương của cô ta. Mẹ của con ơi! Cô ta đã vài tháng nay không đi làm rồi, tiền lương ở đâu ra chứ? Cô ta dùng tiền lẻ trong tài khoản của con trai mẹ mua tặng mẹ đó! Tiết kiệm chi tiêu? Cũng chỉ có mẹ mới tin được mấy lời của cô ta thôi! Cô ta mua ít đi một chút, cũng đủ mua cho mẹ mười mấy cái áo khoác đó!”

    Chung Văn Ngọc tức giận đến sắc mặt xanh mét, môi cứ run run.

    “Thật là chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy!”

    Ngày hôm sau, Trì Giai Lệ vừa đi, Chung Văn Ngọc còn chưa kịp đi tìm Nhạc Duyệt, cô ta đã tự dâng mình tới cửa.

    Mở cửa ra, lại là gương mặt thanh lệ chất phác kia, khuôn mặt u ám, bộ dáng không có chút tinh thần.

    “Dì à, con lại tới tìm dì đây. Một mình ở nhà buồn quá, con không làm phiền dì chứ?”

    Nếu là trước đây, Chung Văn Ngọc nhất định sẽ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Duyệt, ôn nhu hỏi, “Con bé này, làm sao vậy? Có cái gì không thoải mái cứ nói cho dì biết.”

    Hiện tại, chỉ lạnh mặt buông một câu.

    “Biết tôi cảm thấy phiền, sao lại còn chạy tới?”

    Nhạc Duyệt bị mấy lời này làm chấn động không nhẹ, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

    “Dì à, dì… Llàm sao vậy?”

    Chung Văn Ngọc không có miệng lưỡi nhanh nhạy, cũng không thích nói bóng nói gió, trực tiếp làm rõ mọi chuyện, “Về sau đừng chạy tới nhà chúng tôi nữa, gặp cô làm tôi thất ghê tởm!” Nói xong đem cái áo khoác vứt lên người Nhạc Duyệt, “Cầm lấy cái áo này về cho mẹ cô mặc đi, vai của tôi gánh không nổi!”

    Nhạc Duyệt nước mắt lưng tròng, “Dì, rốt cuộc là con làm sai cái gì?”

    Chung Văn Ngọc không đủ cứng rắn, nhìn thấy người ta rơi nước mắt, ngữ khí cũng dịu đi đôi chút.

    “Nể tình chúng ta từng quen biết, tôi khuyên cô một câu: Con gái sợ nhất là lười, hai là tham, ba là thích chiếm lợi nhỏ, sớm muộn gì cũng phải lôi thân ra trả giá.”

    Cửa đóng sập lại trước mặt, hoàn toàn chặn đứng giấc mộng giàu sang của cô.

    Đây là vụ làm ăn lỗ vốn duy nhất của Ngô Sở Úy, tiền trong thẻ là cậu bỏ vào, tuy đã kịp thời hủy đăng kí, vậy mà cũng mất đến hai trăm mấy chục ngàn. Nhưng mà, Ngô Sở Úy cũng không hề đau lòng, coi như là phí bồi thường thương tổn tinh thần đi. Để cho sau này cậu không phải cảm thấy áy náy, chỉ là tiêu tiền để mua sự yên tâm, bớt cho sau này chịu báo ứng.

    Nhạc Duyệt và Trì Sính đã cắt đứt sạch sẽ.

    Nghe được tin này, Ngô Sở Úy cũng không hoàn toàn vui vẻ, cậu đã vô số lần mơ tới ngày này, mỗi lần nghĩ đến lại cực kì kích động, nhưng khi nó thật sự đến rồi, cậu lại cảm thấy trong lòng trống rỗng. Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, mục đích cũng đã đạt được, cậu có nên bảo toàn mà rời đi không?

    Vừa nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy liền có cảm giác mê mang không biết làm sao.

    Thậm chí cậu còn sợ Khương Tiểu Soái đến thăm mình, sợ Khương Tiểu Soái cười nhắc nhở, “Này! Đệ tử, sự đã thành, chúng ta ngừng đi thôi!”

    Tôi nên làm thế nào để rút lui đây?

    Đang nghĩ ngợi, Trì Sính đi vào, theo sau con có thêm hai hộ lý.

    “Ống thông tiểu của cậu rút được rồi.”

    Vừa nghe thấy thế, trên mặt Ngô Sở Úy lập tức hiện lên vẻ thống khổ, cái ống thông tiểu này thực sự là muốn ép chết cậu. Lúc gây tê đặt nó vào, còn không có cảm giác gì, đến lúc hết thuốc tê, phía dưới liền trở nên mất tự nhiên. Hai ngày mới quen được, giờ lại muốn rút ra, cái thứ cứng như vậy mà lôi ra từ chỗ mềm thế kia, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ thấy thảm rồi!

    “Đừng rút, cứ để vậy đi đã.” Ngô Sở Úy cười mỉa hai tiếng, “Không cần tôi dùng sức, nó vẫn chảy ra được, bớt nhiều việc lắm.”

    Trì Sính hất cằm, ý bảo hộ lý cứ trực tiếp động thủ.

    Ngô Sở Úy trợn tròn mắt đến suýt lồi ra, tay năm ga giường thành hình bông hoa cúc.

    “Thả lỏng.” Trì Sính nói.

    Thật ra hắn so với Ngô Sở Úy còn khẩn trương hơn.

    Hai phút sau, một tiếng thét thảm xé tận trời xanh phát ra từ phòng bệnh.

    Ngô Sở Úy ở trên giường bệnh cuộn thành một con tôm, trong lòng âm thầm nói: JJ của tôi đau, trứng cũng đau, đại tiện tiểu tiện cũng không thể tự thân vận động được, bây giờ vẫn chưa thể rút lui được, đợi bình phục đã rồi tính.

    Chương 103
    Một giấc mộng xuân.
    Nháy mắt, Ngô Sở Úy đã nằm viện được hơn nửa tháng.

    Vết thương trên cổ đã sắp lành. Băng quấn trên ngực cũng đã tháo. Có thể từ từ hoạt động trong phòng bệnh, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy thân thể mình yếu đến cùng cực. Đôi lúc đang nói chuyện thì ngủ gục, lúc tỉnh dậy, Trì Sính đang ngồi bên giường bệnh, gương mặt dương cương bất kham, đôi mắt trầm tĩnh.

    Bàn tay ấm áp hữu lực ôn hòa xoa lên hai má Ngô Sở Úy, hỏi một câu đã tỉnh? Liền khiến cho trái tim trống rỗng của Ngô Sở Úy được lấp đầy.

    Lại một đêm này, Ngô Sở Úy tỉnh dậy, sau đó cũng không buồn ngủ nữa.

    Cậu vừa rồi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đến một quán bar MB, đột nhiên nhìn thấy Trì Sính đang ở đó tiếp khách. Hắn toàn thân trần trụi, cơ thịt trên người lấp lánh khiêu gợi, nam căn bên dưới uy vũ dựng thẳng, trên mặt mang theo nét cười tà ác.

    Ngô Sở Úy mới vừa bước vào, đã bị lột sạch chỉ chừa một cái quần sịp, Trì Sính đưa tay vào trong quần sịp của cậu sờ soạng một chút, trêu chọc nói, “Lông của cậu rậm rạp ghê!”

    Ở trong mộng, Ngô Sở Úy trở nên cực khao khát, bám theo đòi Trì Sính phục vụ. Nhưng mấy thủ tục xét duyệt rất phức tạp, vừa phải xếp hàng, vừa phải điền đơn, còn phải thi viết phỏng vấn, Ngô Sở Úy nửa đường bị loại, không chỉ điền sai đơn, mà phỏng vấn cũng không nói được lời nào.

    Những khách hàng khác đều được thông qua, chỉ còn mỗi Ngô Sở Úy ở lại trong đau khổ phấn đấu.

    Lúc sau, những người đó nằm thành một hàng trên giường, Trì Sính giống kim châm đâm vào trong người bọn họ, bắn vào, rồi lại rút ra. Một người nối tiếp một người, cái mông chắc nịch vểnh lên, thân thể tràn trề năng lượng. Ngô Sở Úy không biết làm thế nào cũng trà trộn vào được, xếp ở cuối cùng, trong lòng rối rít chờ đợi, kết quả đến lượt người ngay phía trước cậu, cây gậy của Trì Sính lại bị mắc kẹt ở bên trong không rút ra được.

    Dùng dao xẻo, dùng tua-vít đâm, dùng kìm nạy… Cuối cùng cũng ra được.

    Sau đó Ngô Sở Úy cũng tỉnh.

    Trì Sính đang ngủ ở giường bên cạnh, hàng lông mày anh tuấn thẳng tắp.

    Ngô Sở Úy xoa mặt một phen, hít sâu một hơi, mình mơ thấy cái khỉ gì vậy nè?

    Trì Sính rất nhanh bị tiếng động từ bên cạnh lay tỉnh, Ngô Sở Úy giống như món ăn trong nồi, bị một cái xẻng vô hình đảo qua đảo lại, đến giường nệm cũng bị nấu chín luôn.

    Trì Sính đi qua, cúi người xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

    Đột nhiên phát ra âm thanh dọa Ngô Sở Úy nhảy dựng, hậu môn lập tức chảy ra tầng mồ hôi tinh mịn.

    “Khó chịu ở đâu sao?”

    Kỳ thật ngay lúc Trì Sính mở mắt ra, đã sớm biết Ngô Sở Úy khó chịu “chỗ nào” rồi. Nhưng hắn lại cố ý hỏi, hơn nữa còn hỏi vô cùng ôn nhu thân thiết, ý muốn nhìn thấy bộ dạng hổ thẹn tự trách, không dám nói của Ngô Sở Úy..

    Dừng lại một chút, Ngô Sở Úy mới mở miệng, “Không có gì, chỉ thấy hơi nóng chút thôi.”

    Trì Sính nói, “Nóng thì bỏ chăn ra đi.”

    Ngô Sở Úy lập tức nắm lấy góc chăn, chột dạ nói: “Bác sĩ không cho bỏ ra, sợ cảm lạnh.”

    “Vậy thì ráng nhịn thêm chút đi, lát nữa là ổn à.”

    Nói xong liền trở về giường mình.

    Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút mất hứng, cứ thế mà về vậy hả? Cũng không thèm quan tâm thêm hai câu? Anh mà quan tâm thêm vài ba câu nữa, nói không chừng có thể nhìn ra vấn đề đó. Mà đã nhìn ra rồi, thì ngay lập tức sẽ được giải quyết thôi.

    Nghĩ nghĩ, lại hắng giọng một cái, nói, “Tôi thấy hơi khát.”

    Trì Sính rót một ly nước đưa đến bên miệng Ngô Sở Úy, cho cậu uống xong, sau đó trở về giường mình, lại nghe Ngô Sở Úy nói tiếp: “Tôi vẫn còn hơi khát.” Trì Sính lại lấy cho cậu thêm một ly, mới vừa nằm xuống lại nghe cậu nói khát, vì thế không phiền không chán lại rót một ly rồi một ly, cho đến khi Ngô Sở Úy rốt cuộc uống không nỗi nữa.

    Mông vừa mới chạm giường, chợt nghe thấy bên kia âm u nói một câu.

    “Coi bộ anh thành thật ghê ha.”

    Trì Sính cố ý đùa cợt, “Tôi thành thật thế nào?”

    Ngô Sở Úy quay đầu, đôi mắt đen láy âm u nhìn chằm chằm Trì Sính.

    “Tôi đã nói nóng nói khát, vậy mà anh cũng không nhìn ra được gì hả?”

    Trì Sính cười dữ tợn một tiếng, tiểu lẳng lơ này, tự trong lòng có lửa, còn muốn đốt tới trên người người khác.

    “Cậu thấy tôi phải nhìn ra cái gì mới được?”

    Đối diện thô giọng giận dữ nói, “Anh bình thường không phải tinh lắm sao?”

    “Sao tinh bằng cậu được.” Cố ý khiêm tốn.

    Ngô Sở Úy oán hận xoay người đi, trong lòng nghẹn khuất, anh con mẹ nó giả ngu giỏi lắm! Chắc chắn đã biết rõ mà còn cố ý, khẳng định là cố ý, tuyệt đối là cố ý! Thôi khỏi cần anh nữa, tôi tự mình động thủ, cơm no áo ấm!… Tự mình khích lệ khoảng hai phút, nhanh chóng xoay người qua, đầu hàng phì cười một cái.

    “Vừa rồi tôi có mơ một giấc mơ.”

    Nụ cười của Ngô Sở Úy giờ phút này, đủ để cho Trì Sính ngồi trong văn phòng hồi vị cả một ngày.

    “Mơ thấy cái gì?”

    Ngô Sở Úy một năm một mười nói ra.

    Trì Sính nghe xong, mặt bình thản ngoắc ngoắc ngón tay với Ngô Sở Úy.

    “Cậu lại đây.”

    Ngô Sở Úy thần sắc căng thẳng, “Không phải chỉ mơ thấy anh thành MB thôi sao? Có cần phải so đo với tôi vậy không?”

    “Tôi bảo cậu lên giường tôi nằm.”

    Ngô Sở Úy khẽ nhướn lông mày, “Vậy sao anh không qua giường tôi nằm?”

    “Giường của cậu là giường bệnh, chỉ là giường đơn thôi, giường của tôi thì vừa lớn lại vừa thoải mái.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy cuối cùng vẫn là không thể chống lại được lực hấp dẫn, chậm rãi lết qua, hai bắp đùi vừa mới chạm đến thành giường đã bị Trì Sính ôm vào lòng. Ngực kề ngực, một cỗ hương vị hoocmon giống đực lan tỏa nghi ngút.

    “Biết tại sao cậu lại nằm mơ thấy vậy không?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy trong lòng hỗn loạn, không nói được nguyên nhân.

    “Bởi vì trong tiềm thức của cậu rất nóng lòng cùng tôi làm tình.” Trì Sính còn nói, “Cậu ở trong mơ phải hoàn thành hết đống xét duyệt đó, kỳ thật chính là cậu đang chỉnh đốn mớ lý do trong lòng, cậu mơ thấy nhiều người xếp hàng như vậy, là vì cậu sợ hãi tôi bị người ta đoạt mất.”

    Trong ánh mắt của Ngô Sở Úy lóe ra vài phần khinh thường.

    “Anh nghĩ nhiều quá rồi đó?!”

    Trì Sính duỗi tay ra phía sau của Ngô Sở Úy, xoa nắn cái mông căng mọng của cậu, âm u nói, “Tôi không có nghĩ nhiều, tự trong lòng cậu đều biết.” Nói xong lại xoa nhẹ hai cái, hơn nửa tháng nay không sờ, lúc này lòng bàn tay cũng nóng lên.

    Ngô Sở Úy thở dốc hai cái, một hơi ngậm lấy đôi môi của Trì Sính.

    Trì Sính có thể nếm được vị thuốc đông y nồng đậm trên lưỡi Ngô Sở Úy, mềm mềm xốp xốp, dục hỏa bừng bừng nhưng rõ ràng không có sức lắm, biểu hiện suy yếu dần. Trong lòng đột nhiên có chút luyến tiếc, rút tay về, ôm chặt lấy cơ thể lung lay của Ngô Sở Úy, nghiêm túc nhìn cậu.

    “Thân thể cậu chưa khỏe, đừng ép buộc, ngủ đi.”

    Ngô Sở Úy dùng hai chân kẹp lấy một chân Trì Sính, thứ ở giữa nôn nóng ma sát, ý tứ vô cùng rõ ràng.

    Trì Sính đau lòng nhìn cậu, dỗ nói, “Chờ cậu khỏe rồi, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

    Chờ tôi khỏe rồi, hai chúng ta cũng kết thúc, đến lúc đó anh tìm ai đền bù đây? Nghĩ như vậy, Ngô Sở Úy càng nóng nảy, cậu phải thừa dịp mấy ngày này sướng thêm mấy lần, về sau đâu còn được hưởng loại phúc lợi này nữa.

    Trì Sính tâm cứng như đá, thế nhưng cũng không chịu nỗi bị người ma sát như thế.

    Rốt cục buông lỏng, “Chỉ cho phép một lần, lần sau không được viện lý do này nữa.”

    Ngô Sở Úy nhịn không được gật đầu.

    Trì Sính luồn tay vào bên trong quần sịp của Ngô Sở Úy, ôn nhu mân mê một trận, Ngô Sở Úy ngâm nga, cuối cùng nhéo lỗ tai Trì Sính, thở hổn hển nói: “Liếm cho tôi đi.”

    Trì Sính cuối đầu xuống, dốc lòng hầu hạ cậu chủ nhỏ này, chỉ chốc lát sau, Ngô Sở Úy thống khổ hừ hừ nói, “Muốn bắn… A… A…”

    Xong việc rồi, Trì Sính hung hăng đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy.

    “Sướng chưa hả?”

    Ngô Sở Úy tuy rằng gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vật giữa hai chân Trì Sính.

    “Của anh cũng dựng đứng rồi.” Nhắc nhở một câu.

    Trì Sính nhếch miệng cười một cái, “Cậu yếu như vậy, tôi sẽ không làm phiền cậu.”

    Hôm nay Ngô Sở Úy cũng không biết làm sao, không cần Trì Sính bắt buộc, bản thân đã tự nằm sấp lên bụng Trì Sính, tròng mắt đảo theo nhịp tay lên xuống của Trì Sính, trông đặc biệt hứng thú.

    Trì Sính cố nén không đem cái thứ kia đâm vào miệng Ngô Sở Úy.

    “Bự ha?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy nhe răng cười.

    Trì Sính giữ lấy gáy của Ngô Sở Úy, hỏi, “Muốn tôi dùng thứ này đâm cậu không?”

    Ngô Sở Úy thanh âm sầu não, “Tôi có thể nói không muốn sao?”

    Trì Sính kéo Ngô Sở Úy lại, thanh âm không nhẹ không nặng, lại có cảm giác áp bách cường đại.

    “Không thể.”

    Ngô Sở Úy trầm mặc, trầm mặc, phía dưới lại dựng lên.

    Trì Sính cười trêu nói, “Cậu sao lại lẳng lơ như vậy hả?”

    Ngô Sở Úy ác nhân cáo trạng trước, “Ai bảo anh cứ châm ngòi thổi gió.”

    “Là ai châm ngòi thổi gió? Ai hử?” Trì Sính đuổi theo Ngô Sở Úy cắn cắn, ép hỏi, “Vừa rồi là ai đáp ứng chỉ một lần? Cậu giải thích cho tôi, này là xảy ra chuyện gì hả?” Nói xong lắc lắc của kia của Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy rên một tiếng, chờ đợi được hầu hạ.

    Sau khi hai người thỏa mãn đối phương xong, Ngô Sở Úy mệt mỏi đến nỗi mí mắt cũng mở không ra.

    Lồng ngực cường tráng của Trì Sính nhấp nhô theo hô hấp, thanh âm trầm thấp vi vu bên tai Ngô Sở Úy.

    “Đợi cậu khỏi rồi, sẽ trả đủ cho cậu.”

    Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ, có loại xúc động muốn tự đâm vào ngực mình hai nhát.

    Chương 104
    Rốt cục bạo phát!
    Trước hôm Ngô Sở Úy xuất viện hai ngày, Khương Tiểu Soái có tạt qua thăm cậu.

    Bởi vì rất bận rộn, Khương Tiểu Soái đã một tuần rồi chả thấy mặt mũi đâu, mà một tuần này, Ngô Sở Úy không biết đã chết mấy trăm triệu tế bào não. Trong lòng thì nhớ Khương Tiểu Soái, muốn y đến thăm mình, nhưng mà vừa nghĩ tới Khương Tiểu Soái có khả năng nói mấy lời kia với mình, thì lại mong y đừng tới vẫn hơn.

    “Hình như béo lên rồi ha.” Khương Tiểu Soái nói.

    Ngô Sở Úy biến sắc, “Thật hả?”

    Vội vàng chạy đến cái tủ đứng soi gương, nghiêm túc ngắm ngía, còn sờ sờ cái bụng, xem có lòi ra miếng thịt nào không. Vì đã từng trải qua quá trình giảm cân rất cực khổ, Ngô Sở Úy rất để ý tới thân hình hiện tại của mình. Bây giờ mà nhìn ảnh chụp hồi trước cũng lo sợ, lo rằng nếu không chú ý thì lại phát phì lên như trước.

    Khương Tiểu Soái nhếch miệng cười một tiếng, “Có cần phản ứng quá vậy không? Cũng đâu có béo lên rõ đâu, chắc là do tôi nhìn nhầm thôi.”

    Ngô Sở Úy nhéo lên tay mình, nhịn không được thở dài.

    “Ở bệnh viện một tháng, thịt trên người cũng giãn cả ra, nắm đấm cũng không còn sức. Chờ tôi xuất viện, hằng ngày đều phải đi tập Gym, mấy chỗ nhão ra này phải luyện cho căng ra như lúc trước.”

    “Luyện dáng đẹp cho ai xem đây?”

    Khương Tiểu Soái chỉ hỏi vậy thôi, hoàn toàn không có ý ám chỉ cái gì, nhưng mà Ngô Sở Úy lại đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần tí gió cũng thổi đến lung lay. Cậu cảm thấy Khương Tiểu Soái là đang cố ý nói cho cậu nghe, lúc trả lời cũng trở nên cẩn thận hơn.

    “Phòng khám cũng chỉ có hai người chúng ta, còn để cho ai xem nữa?”

    Khương Tiểu Soái không để trong lòng, lại hỏi, “Sau khi xuất viện rồi có tính làm gì không?”

    Trong lòng Ngô Sở Úy có tiếng rơi vỡ… Là đang muốn tôi thể hiện thái độ đò hả? Xong rồi, vấn đề càng lúc càng cực đoan, là đang muốn bức tôi vào đường cùng chứ gì?

    Không ngờ, Khương Tiểu Soái lại thêm một câu, “Đám rắn kia cũng bán đi rồi, tiền cũng có, cũng nên tính đến chuyện làm nghề khác đi?”

    Ngô Sở Úy nhẹ nhàng thở ra, “Náo loạn nửa ngày hóa ra là ý này hả!”

    “Chứ cậu nghĩ tôi đang nói cái gì?” Khương Tiểu Soái buồn bực.

    Ngô Sở Úy vội vàng nói, “Không, khi nãy tôi hơi thất thần.”

    Khương Tiểu Soái có cảm giác Ngô Sở Úy có cái gì đó là lạ.

    “Giấy phép kinh doanh được phê duyệt rồi, cửa hàng mặt tiền cũng thuê xong, thông báo tuyển dụng cũng phát ra rồi, chỉ chờ khai trương thôi.” Ngô Sở Úy nói.

    Khương Tiểu Soái có chút bất ngờ, “Được lắm! Cậu nằm viện mà chuyện gì cũng không bỏ sót ha!”

    Ngô Sở Úy giơ tay xoa đầu, bụng thì khiêm tốn tươi cười, nhưng mà lời nói ra thì chả khiêm tốn chút nào.

    “Đừng nhìn tôi đi lại không tiện, người ta cũng hao tâm lắm chứ bộ.”

    Nói thật thì người hao tâm nào có phải là cậu đâu? Mọi thứ đều có Trì Sính thu xếp hết rồi! Mà nói đúng hơn là Cương Tử người ta chạy đông chạy tây, bận rộn đủ đường. Cậu chỉ cần ám chỉ một chút, nháy nháy mắt mấy cái, cơ mặt cũng nhích một tí, đủ để ai đó nhìn thấy, vậy là xong!

    “Mặt tiền của cửa hàng ở đâu?” Khương Tiểu Soái hỏi thăm.

    Ngô Sở Úy nói, “Khu Đông CBO.”

    Khương Tiểu Soái giật mình, “Giá thuê nhà ở đó cao lắm á!”

    “Không cao lắm, người quen cho thuê.”

    Khương Tiểu Soái hoài nghi, “Cậu còn có người quen ở mấy chỗ như vầy hả?”

    Ngô Sở Úy xấu hổ hắng giọng, ậm ừ một tiếng.

    “Ai vậy?”

    Muốn tránh việc trả lời, kết quả bị Khương Tiểu Soái bức, bất đắc dĩ mới nói.

    “Trì Sính.”

    Khương Tiểu Soái lý sự, “Vậy thì cứ nói mẹ nó là do anh ta tài trợ không phải được rồi sao?”

    “Ai nói?” Ngô Sở Úy dựng thẳng lưng, “Là tôi bỏ tiền mà.”

    Mấy lời này có thể tin được mới lạ, Khương Tiểu Soái nghi ngờ.

    “Bỏ ra nhiêu?”

    Ngô Sở Úy lia mắt ra ngoài cửa sổ, ra vẻ bình tĩnh nói, “Năm trăm.”

    Khương Tiểu Soái lại hỏi, “Năm trăm một ngày hay năm trăm một tháng?”

    Một cửa hàng mặt tiền lớn như vậy, năm trăm một ngày cũng không tệ, ngoại trừ ba mẹ mình ra, còn ai dám chơi lỗ như thế. Nhưng mếu là năm trăm một tháng, tính giỡn chơi nhau hả?

    Trầm mặc hồi lâu qua đi, Ngô Sở Úy mở miệng.

    “Ba năm.”

    Khương Tiểu Soái vỗ tủ cười, “Cậu cũng đừng có giỡn quá như vậy chứ?”

    Ngô Sở Úy nghĩ, cảm thấy Khương Tiểu Soái không chỉ đơn giản là cười câu nói đó của cậu, mà bên trong còn có một tầng thâm ý khác. Quả nhiên là đã động tâm rồi, chột dạ đến mức ai cũng muốn đề phòng.

    Khương Tiểu Soái thu hồi tươi cười, đứng đắn nói.

    “Vậy cậu tính ở đâu?”

    “Chưa nghĩ tới nữa.” Ngô Sở Úy nói, “Chắc vẫn ở lại phòng khám.”

    Nói xong, trong lòng có hơi không chắc chắn, Trì Sính toàn đi làm ở khu đó, Khương Tiểu Soái chắc sẽ không cảm thấy mình vì muốn liên lạc với hắn mà vẫn ở đó đâu nhỉ?

    Thật ra Khương Tiểu Soái chỉ muốn hỏi, “Cậu không thấy đi qua đi lại hai nơi có hơi xa hả?”

    “Tôi mua xe rồi?” Ngô Sở Úy nói.

    Khương Tiểu Soái sáng mắt, “Xe gì?”

    “Audi nhập khẩu.”

    “Tôi nhớ là xe đó hơn 60 vạn lận nha.”

    Ngô Sở Úy nói, “Đồ second hand ấy mà.”

    “Vậy thì nhiêu tiền?” Khương Tiểu Soái lại hỏi.

    “Sáu vạn.”

    Tròng mắt Khương Tiểu Soái trợn tròn, “Anh hai của tôi ơi, tôi nhớ là dòng xe đó mới ra mắt năm ngoái mà? Cậu mua từ ai thế? Kêu hắn bán cho tôi một chiếc đi.” Vừa nói xong, Khương Tiểu Soái liền ngậm miệng, lời này nói ra cũng quá dư thừa rồi!

    Ngô Sở Úy nhìn Khương Tiểu Soái trầm mặc, trong lòng cũng căng thẳng, cảm thấy y hình như cũng đang giấu cái gì đó.

    Khương Tiểu Soái liếc Ngô Sở Úy một cái, phát hiện ánh mắt Ngô Sở Úy xoay chuyển nhanh hơn bình thường.

    “Này, tôi nói…”

    Ngô Sở Úy đột nhiên giật mình, “Cái gì?”

    Khương Tiểu Soái yên lặng nhìn Ngô Sở Úy một lát, mở miệng hỏi, “Cậu bị làm sao vậy?”

    “Tôi đang tính hỏi anh câu đó á!” Ngô Sở Úy chuyển qua oán trách người khác. “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, cứ quanh co lòng vòng hoài, làm người ta sốt cả ruột.”

    Khương Tiểu Soái càng mơ hồ, “Tôi quanh co lòng vòng chỗ nào chứ?”

    Ngô Sở Úy không thể nhịn được nữa, đem tất cả mọi việc giấu trong lòng nói ra.

    “Không phải anh muốn nhắc tôi đã đến lúc rồi sao? Anh đang nghĩ tôi nên phân rõ giới hạn với hắn chứ gì? Được, hiện tại tôi nói cho anh biết, tất cả đều nằm trong kế hoạch, anh cứ yên tâm đi.”

    Khương Tiểu Soái bị cái kiểu ăn nói “Giấu đầu lòi đuôi” của Ngô Sở Úy làm cho hôn mê luôn rồi.

    “Tôi nói này… Anh hai à, cậu tỉnh ngủ chưa?”

    Lấy tay kéo mí mắt Ngô Sở Úy, muốn nhìn xem tên ngốc này có phải là bị ma nhập hay không!

    “Mục đích anh tới đây không phải là muốn tôi sớm cắt đứt với hắn sao?”

    Khương Tiểu Soái dở khóc dở cười ôm đầu, cũng không biết nên nói thế nào cho phải.

    “Đã như thế này rồi mà cậu còn tính cắt đứt với hắn à?”

    Mấy lời này nói ra làm Ngô Sở Úy sửng sốt.

    “Ý của anh không phải vậy hả?”

    “Tôi thì có ý gì chứ?” Khương Tiểu Soái bị chọc tức đến bật cười, “Đã đi đến nước này, cậu còn không bám dính một chỗ với hắn thì tính làm gì nữa?”

    Thái độ này không chỉ làm cho Ngô Sở Úy kinh hãi, mà còn làm cậu càng thêm rối rắm.

    “Tôi vì sao phải cùng hắn một chỗ?”

    Mấy hôm nay Ngô Sở Úy luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được bất kì lí do nào để thuyết phục mình.

    “Vậy tại sao lại không muốn ở cùng hắn ta?”

    Khương Tiểu Soái có ý nghĩ hoàn toàn trái ngược, y căn bản cảm thấy Ngô Sở Úy hoàn toàn không có lí do gì để không thể ở cùng với Trì Sính.

    Ngô Sở Úy không hề nghĩ ngợi nói, “Lúc trước không phải đã lên kế hoạch rồi sao? Tôi tiếp cận hắn là để chia rẽ hắn với Nhạc Duyệt, chờ hai người chia tay rồi, tôi liền rút lui. Hiện tại, mục đích cũng đã đạt được, theo kế hoạch không phải nên…”

    “Cậu quản cái kế hoạch kia làm gì chứ?” Khương Tiểu Soái mạnh mẽ cắt ngang, “Chì cần cậu thích thì làm thôi!”

    Ngô Sở Úy cố chấp, “Đây không phải là chuyện tôi thích hay không thích, quan trọng là, tôi thích phụ nữ! Tôi muốn cùng phụ nữ yêu nhau rồi kết hôn! Tôi với hắn hai thằng đàn ông ở cùng nhau thì làm được cái quái gì chứ!”

    Khương Tiểu Soái bị Ngô Sở Úy chọc tức, dùng sức vỗ trán, khống chế cảm xúc của mình.

    “Vậy lúc trước là cậu tự làm đui mắt mình à, nhập tâm đến thế, hăng hái đến thế? Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi xem, cậu thực sự một chút cảm giác với hắn cũng không có sao?”

    Ngô Sở Úy giật mình, còn nói, “Cảm giác hay mấy cái khác cứ bỏ qua một bên đi, tôi đơn giản chỉ muốn nói về chuyên này thôi, lúc trước làm vậy là vì còn có tấm lưới bảo vệ trong lòng. tôi rõ ràng biết được bản thân đang làm cái gì. Còn bây giờ, khi ở chung với hắn, tôi không biết tôi đang làm cái mẹ gì nữa, tôi không tìm thấy lí do thích hợp nào hết!”

    Khương Tiểu Soái phát hiện, Ngô Sở Úy cho dù có thay đổi như thế nào, thì cái “trục thẳng” kia vẫn không thể nào bẻ cong được.

    “Cậu cảm thấy cái lưới phòng hộ kia còn không?”

    Một câu liền chạm tới phần mềm nhất trong tim Ngô Sở Úy.

    Khương Tiểu Soái còn nói, “Cái đó đã sớm bị dục vọng của cậu, say mê của cậu, trầm luân của cậu dẫm nát rồi chứ gì? Cái nên làm cũng làm rồi, không nên làm cũng làm luôn rồi, cậu còn có thể chia giới hạn được sao? Cậu thử đặt tay lên tim mình xem, nhìn xem bên trong đã hỗn tạp bao nhiêu thứ rồi!”

    Ngô Sở Úy bình tĩnh, thật lâu mới mở miệng.

    “Tôi thừa nhận, trái tim có hơi chệch hướng rồi, nhưng mà tôi không thể ở cũng một chỗ với hắn được.”

    Khương Tiểu Soái sụp đổ, “Vì cái gì hả? Tại sao lại không thể ở bên nhau?”

    Ngô Sở Úy trầm mặc, rốt cục bạo phát.

    “Tôi cùng hắn ở một chỗ, hắn đã nghẹn đến mức muốn thao tôi lắm rồi!”

    Một phút sau, Khương Tiểu Soái cưới đến tê liệt ngã xuống tại chỗ.

    Chương 105
    Tôi không nỡ để anh đi!
    Ngô Sở Úy mới xuất viện chưa được hai tuần, “Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại LEO Sở Úy” của cậu đã chính thức khai trương.

    Vốn Nhạc Duyệt cũng không biết chuyện này, kết quả bạn cùng lớp của cô nhận được thiệp mời, còn tưởng rằng Nhạc Duyệt với Ngô Sở Úy vẫn còn quen nhau, liền lập tức gửi tin nhắn chúc mừng cho Nhạc Duyệt, còn liên tục trêu đùa vợ tổng giám đốc này, vợ tổng giám đốc nọ.

    Từ lúc chia tay với Trì Sính, cả người Nhạc Duyệt đều sa sút tinh thần, cả ngày chỉ biết phiền muộn ru rú trong nhà. Ai cũng không buồn gặp, điện thoại cũng không buồn nghe. Lúc nhìn thấy tin nhắn của bạn học gửi đến, cảm thấy khó hiểu nên mới hỏi thêm mấy câu.

    “Ai… Vẫn là cậu có phúc thiệt mà, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Ngô Kỳ Khung. Đúng là người có năng lực đó nha! Tốt nghiệp xong liền vào doanh nghiệp quốc doanh, chưa đến ba năm đã mở công ty riêng rồi, hơn nữa còn chung thủy với cậu. Lúc chúng ta còn đi học, anh ta mỗi ngày đều đứng ở ký túc xá, tay xách bữa sáng chờ cậu thật lâu, ai trong ký túc xá cũng ghen tị muốn chết!”

    Bạn học đều nhớ rõ những chi tiết lúc bọn họ còn quen nhau, Nhạc Duyệt nghe, lại cảm giác như đã qua mấy đời.

    Đến tận bây giờ mới nhận ra, cho dù là một Ngô Kỳ Khung thành thật, hay là một Ngô Sở Úy dám nghĩ dám làm, ở trong mắt người khác đều là một miếng bánh ngon. Thì ra đoạn thời gian mà cô cho rằng nghĩ lại mà kinh kia, thế nhưng lại được người ta hâm mộ, chỉ vì lúc đó trái tim treo quá cao nên không thấy được, nếu như sớm thức tỉnh thì tốt biết bao.

    Lễ khai trương được cử hành ngay trước cửa công ty, ngay tại khu trung tâm thương mại quốc gia CBO, nơi tấc đất tấc vàng của thành phố.

    Nhạc Duyệt rõ ràng nhớ rõ, nơi này chính là bất động sản trên danh nghĩa của Trì Sính, hơn nữa không chỉ có một cái. Cô đã từng ảo tượng được rời khỏi ngoại thành, chuyển đến ở trong khu biệt thự cao cấp nội thành ngắm cảnh đêm phồn vinh, không nghĩ tới cuối cùng chỉ còn lại một thân hàng hiệu. Bây giờ đi trên đường, đón nhận những ánh mắt cực kỳ hâm mộ phóng tới, thế nhưng sâu trong nội tâm lại trào ra sự tự ti nồng đậm.

    Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nghèo kiết hủ lậu, nghèo nát từ trong xương tủy nghèo ra, cho dù có mặc đồ hàng hiệu thế nào cũng không thể bước vào nơi trang nhã nổi.

    Lúc Nhạc Duyệt len vào giữa đám đông nhìn, lễ khai trương đã tiến hành được một nửa, lãnh đạo của khu đến tận nơi làm lễ cắt băng khánh thành đọc diễn văn, tập thể nhân viên tuyên thệ, tổng giám đốc của công ty bước lên thảm đỏ phát biểu.

    Trong lòng Nhạc Duyệt không hề có bất cứ khái niệm vào về cái người Ngô Sở Úy trước mặt này. Đây là một người hoàn toàn xa lạ. Tây trang giày da, tóc tai gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, giơ tay nhấc chân đều cách hình tượng Ngô Kỳ Khung trong ấn tượng của cô xa vời vợi. Điểm duy nhất còn có thể nhận ra chính là cặp mắt to kia, cũng từ ngây ngốc không chút ánh sáng lúc trước biến thành sắc bén hữu thần hiện tại.

    Vài nhân viên tụ thành một tốp, xì xào bàn tán về Ngô Sở Úy, Nhạc Duyệt vỗ vai một người.

    “Làm phiền anh kêu giúp tổng giám đốc ra đây một chút.”

    Vị nhân viên này đánh giá Nhạc Duyệt từ đầu đến chân một phen, cảm giác hình như là khách hàng, vì thế liền đi qua gọi Ngô Sở Úy.

    Chỉ chốc lát sau, Ngô Sở Úy sắc mặt bình thản đi tới.

    Nhạc Duyệt hỏi, “Chốc nữa anh có rảnh không? Tìm chỗ nào nói chuyện đi.”

    “Có gì thì cứ nói ở đây đi.” Ngô Sở Úy rất hòa khí.

    Khóe miệng Nhạc Duyệt lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt tận lực lưu luyến trên người Ngô Sở Úy.

    “Anh mặc đồ tây trông rất đẹp.”

    Nếu đặt tình huống này vào một năm trước, cậu chắc sẽ như bị ma quỷ ám ảnh, nhưng hiện tại thì cảm giác gì cũng không có, thuận miệng nói một câu, “Vậy sao? Cám ơn.”

    “Ai, cà-vạt của anh hơi lệch này.” Nhạc Duyệt đưa tay qua muốn chỉnh lại cà-vạt cho Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy hơi tránh ra, “Để tôi tự làm.”

    Nhạc Duyệt nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy trong chốc lát, lại nói: “Anh thay đổi nhiều quá.”

    Ngô Sở Úy không chút để ý, “Có lẽ vậy.”

    Nhạc Duyệt giơ tay lên che trán, nhắc nhở, “Chỗ này nắng quá à!”

    Nếu là lúc trước, Ngô Sở Úy nhất định sẽ ân cần tìm một tấm giấy các-tông che trên đầu cho Nhạc Duyệt, hoặc là dỗ cô đến chỗ nào đó có bóng râm ngồi nghỉ, nhưng hiện tại chỉ vứt ra một câu.

    “Sợ nắng thì nói lẹ đi.”

    Trì Sính lúc này đang ở bên trong tiếp khách, còn lằng nhằng thêm chút nữa thì hắn sẽ ra đây mất.

    Nhạc Duyệt trong lòng ê ẩm, hô hấp cũng mang theo vài phần chua xót.

    “Lúc trước em chia tay anh, không phải là vì em hám danh hám lợi đâu.”

    “Tôi biết.”

    “Anh ấy không yêu em, em với anh ấy cũng đã chia tay rồi .”

    “Tôi biết.”

    “Anh biết? Thì ra anh vẫn còn quan tâm em như vậy.”

    “Bởi vì hiện giờ anh ấy và tôi đang quen nhau.”

    Một tiếng sét đánh thẳng ngay trên đầu Nhạc Duyệt, khiến cô ngay lập tức đơ ra như khúc gỗ, vẻ mặt cứng ngắc.

    “Anh nói cái gì?”

    Ngô Sở Úy chỉ chỉ cửa công ty, lại chỉ chỉ cái xe đang đỗ ở một chỗ xa xa.

    “Cái mặt tiền cửa hàng này chắc cô cũng biết đúng không? Chiếc xe này ai lái tới chắc cô cũng biết chứ nhỉ?” Ngô Sở Úy lại kéo kéo quần áo của Nhạc Duyệt, “Còn có một thân hàng hiệu này của cô, thật ra, chính là tiền của tôi mua.”

    Giọng nói của Nhạc Duyệt như bị xá rách, “Anh nói bậy!”

    Ngô Sở Úy hừ cười một tiếng, xoay người bỏ đi.

    Hai phút sau, Nhạc Duyệt trơ mắt nhìn Trì Sính từ cửa công ty bước ra, vẫn như trước giống như một pho tượng thiên thần. Chẳng qua hắn đang nở nụ cười, hơn nữa còn là cười với bạn trai cũ của mình, hai người cùng tiến lên xe.

    Thực tế thì, Trì Sính vừa rồi đã nhìn thấy một màn đối thoại kia của Ngô Sở Úy với Nhạc Duyệt, trong mắt thoáng qua tia nghi ngờ, nhưng chỉ là chợt lóe qua mà thôi.

    Xe chạy được nửa đường, Trì Sính hỏi: “Cô ta sao lại đến đây?”

    Ngô Sở Úy chột dạ nhưng không hề sợ hãi.

    “Câu này anh hẳn là nên tự hỏi chính mình thì hơn.”

    Trì Sính liền ngậm miệng không nói.

    Lễ khai trương kết thúc, tối hôm đó lại tổ chức thêm một buổi tiệc nữa.

    Mở màn còn rất trịnh trọng, sau đó mọi người cùng nhau ăn ăn uống uống, không khi liền trở nên náo nhiệt, không biết ai đưa tới một đám người mẫu, ăn mặc hở hang biểu diễn trên bục sảnh, dẫn đến từng trận hô hào. Có vài cô người mẫu còn cố ý vô tình dùng ngực ma sát lên người Trì Sính hay vờ đụng trúng bả vai hắn, Ngô Sở Úy bực dọc thấy không biết mấy lần rồi.

    Sau đó cậu ngồi một mình trên ghế sa lông uống rượu giải sầu, càng uống càng nhiều.

    Trì Sính vẫn lượn qua lượn lại giữa đám đông khách hàng, vì Ngô Sở Úy mở rộng con đường tiền tài, chờ đến khi hắn vô thức tìm được Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đã say mèm nghiêng đầu trên ghế sa lông ngủ gục.

    Đi qua, cúi người xuống, ngón tay thô ráp búng hai cái lên trán Ngô Sở Úy.

    “Ai cho cậu uống nhiều rượu như vậy hả?”

    Ngô Sở Úy đột nhiên nắm túm chặt lấy cánh tay Trì Sính, rên một tiếng.

    “Tôi không tha cho anh đâu!”

    Trên mặt Trì Sính lộ ra ý cười, một tay xốc Ngô Sở Úy lên ủng vào lồng ngực.

    “Tôi cũng không tha cho cậu đâu.”

    Ngô Sở Úy nằm trên vai Trì Sính, lớn tiếng cao giọng với mấy bức tranh treo trên tường, “Tôi đã nói với anh rồi, ông đây là người từng bị thương tổn, ông đây chả tin vào tình cảm gì xấc! Không tin!” Dùng sức đập lên cổ Trì Sính hai cái, hung hãn hỏi, “Anh có tin không hả? Anh có tin không hả?”

    Trì Sính không nói lời nào, trực tiếp nhét cậu vào ghế sau.

    Ngô Sở Úy nhìn thấy Trì Sính muốn đóng cửa xe, đột nhiên nóng nảy, gắt gao nắm chặt thắt lưng của hắn không buông, nước mắt nước mũi lòng thòng, “Đừng đi mà! Anh đừng bỏ tôi ở đây mà!”

    Trì Sính mềm lòng chui vào cùng cậu, thực kiên nhẫn nói với Ngô Sở Úy: “Tôi không có đi, tôi chỉ ra đằng trước lái xe thôi.”

    “À.” Ngô Sở Úy buông tay .

    Trì Sính vừa mới đẩy cửa xe ra, Ngô Sở Úy lại kéo lấy hắn, vẫn là kiểu nói đó.

    “Nhưng mà, anh đừng đi mà! Tôi không nỡ để anh rời đi.”

    Trì Sính bất động thanh sắc tháo thắt lưng ra, trừng cặp mắt lạnh lẽo, lực uy hiếp mười phần.

    “Còn nháo nữa, có tin tôi lấy cái này quất mông cậu không?”

    Không ngờ Ngô Sở Úy ngu ngốc lại nói một câu.

    “Thà bị đánh còn đỡ hơn là bị đâm.”

    Trì Sính bực mình cười, đập dây lưng lên cửa xe, tạo ra tiếng lách cách giòn vang, sau đó ngồi xuống, phịch một tiếng đóng cửa xe lại, ôm Ngô Sở Úy sảng khoái đáp, “Không đi nữa, cứ ngồi ở đây cả đêm vậy.”

    Ngô Sở Úy nháy mắt liền trở nên thành thật, đàng hoàng nói với Trì Sính: “Tôi hát cho anh nghe ha, muốn nghe không?”

    Lỗ tai Trì Sính không muốn nghe, nhưng trong lòng lại muốn nghe.

    “Đưa anh đưa đến ngoài thôn nhỏ, có một câu muốn dặn dò. Tuy rằng trăm hoa đã nở, nhưng chớ hái hoa dại ven đường! Hãy nhớ kỹ tình tôi nhớ kỹ ái tôi, nhớ rằng có tôi mỗi ngày đang chờ đợi. Tôi đang chờ anh trở về, trăm ngàn lần xin đừng quên tôi…”

    “Tôi sợ không còn kịp ôm anh, thẳng đến khi cảm nhận được nếp nhăn của anh, dấu vết của năm tháng… Nếu cả thế giới tôi cũng có thể từ bỏ, ít nhất còn có anh đáng giá để tôi quý trọng…”

    “Anh nói anh yêu người không nên yêu, tâm anh tràn đầy vết thương rồi, anh nói anh phạm vào điều không nên phạm, tâm anh tràn đầy hối hận…”

    Trì Sính nghe những bài tình ca vừa cũ vừa sến đó, nghe xong cũng đã gần hai tiếng.

    Sau khi Ngô Sở Úy hát mệt rồi, lại muốn tâm sự với Trì Sính. Lải nhải liên miên một hồi, lời trước không khớp lời sau. Trì Sính thật đúng là không phải người thường, Ngô Sở Úy lơ mơ nói nhảm, vậy mà hắn cũng tiếp chuyện được, hai người thế nhưng còn trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

    Cuối cùng Ngô Sở Úy chui vào lòng Trì Sính ngủ, Trì Sính muốn lái xe chở cậu về nhà. Kết quả vừa mới cử động, Ngô Sở Úy đột nhiên tỉnh dậy, ngó đăm đăm Trì Sính rồi không hề báo trước mà gào lên.

    “Tôi thật không nỡ để anh đi mà!”

    Một đêm này, Trì Sính đã nghe không biết bao nhiêu lần câu nói này. Chỉ cần hắn vừa động, Ngô Sở Úy liền tỉnh, tỉnh dậy xong chính là câu này.

    Cuối cùng đành hạ quyết tâm, đóng cửa xe lại luôn, ôm Ngô Sở Úy ngồi cả một đêm, cả tư thế cũng chả hề đổi qua.

    Thuộc truyện: Nghịch Tập