Nghịch Tập – Chương 121-125

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    121 – Trừ bỏ tâm bệnh

    Hai người trầm mặc rất lâu, Ngô Sở Úy mở miệng tiếp.

    “Theo như anh nói, anh chính là công cụ Quách Thành Vũ dùng để thu hút Trì Sính, nếu Trì Sính đã có tôi rồi, có nghĩa sẽ không có ý đồ với người yêu của anh ta nữa, anh liền không còn giá trị lợi dụng nữa, anh ta sẽ bỏ rơi anh ngay lập tức! Nhưng nhìn tình hình hiện tại, anh ta không chỉ không bỏ rơi anh, còn tận tâm tận sức che giấu anh, chuyện này anh giải thích thế nào?”

    Khương Tiểu Soái ngẩn người khi nghe câu nghi vấn của Ngô Sở Úy, nghĩ kỹ lại, hình như cũng thật sự khó nói rõ.

    “Có lẽ anh ta cảm thấy sở dĩ Trì Sính không quấy rối tôi, là vì tôi chưa thật sự quen anh ta, một khi tôi và anh ta xác định quan hệ, không thể đảm bảo Trì Sính có buông được hay chưa.”

    Ngô Sở Úy hừ một tiếng đầy thâm ý từ mũi: “Ý của anh là, một khi Quách Thành Vũ câu được anh, Trì Sính vẫn sẽ trở về làm anh sao?”
    Khương Tiểu Soái cười không chút phúc hậu: “Gấp rồi! Gấp rồi kìa!”

    “Ai gấp hả?” Ngô Sở Úy lạnh mặt, “Anh mau để Quách tử kích động mâu thuẫn, lôi Trì Sính khỏi người tôi đi, cúc hoa của ông đây liền triệt để đón chờ ngày xuân.”

    Khương Tiểu Soái bật cười, sau khi cười lại bình tĩnh suy nghĩ một chút liền cảm thấy chuyện này quả thật đáng để cân nhắc lại.

    “Này, Đại Úy, cậu có cảm thấy chuyện của ba người họ hình như không bình thường không?”

    Ngô Sở Úy cũng nghiêm túc lại, hỏi: “Chỗ nào không bình thường?”

    “Cậu nghĩ xem, hai người họ vì chuyện của Uông Thạc mà nảy sinh mâu thuẫn, tính đến nay đã bảy năm rồi đúng không? Nhưng cậu có từng nghe họ nói, trong bảy năm nay có người nào trong số họ từng đi tìm Uông Thạc không? Không có đúng không?! Nếu Trì Sính không tìm Uông Thạc, là vì căm hận hành động của anh ta, vậy tại sao Quách Thành Vũ cũng không tìm?”
    Khương Tiểu Soái nói thế, Ngô Sở Úy cũng cảm thấy nghĩ không thấu.

    “Đúng vậy, nếu Quách Thành Vũ muốn báo thù Trì Sính, cách tốt nhất chính là tiếp tục ở bên Uông Thạc.”

    Khương Tiểu Soái gõ mạnh lên bàn: “Cho nên nói, vấn đề ở ngay chỗ này! Bình thường mà nói, quan hệ của Quách Thành Vũ và Trì Sính tốt như thế, anh ta cướp đàn ông của Trì Sính, thì phải nên hổ thẹn chứ! Chứ không phải ba lần bốn lượt mưu tính Trì Sính. Nếu nói anh ta thật sự là loại người không nghĩa khí như thế, tỏ rõ muốn gây xích mích với Trì Sính, vậy tại sao anh ta không trực tiếp ở bên Uông Thạc luôn đi?”

    Ngô Sở Úy nhíu mày, hai mắt híp lại.

    “Quách Thành Vũ thật sự rất mâu thuẫn! Nếu nói anh ta nhẫn tâm, thì lúc Trì Sính cướp rắn, anh ta quả thật đã giúp đỡ. Nếu nói anh ta thiện tâm, vậy đàn rắn đó lại là do anh ta cố ý giở trò để bị mang đi. Cậu nói thử xem, người này tới tới lui lui như vậy là muốn giở trò gì đây?…”

    Nói một hồi, mắt Ngô Sở Úy đột nhiên lóe sáng, túm chặt tay Khương Tiểu Soái.

    “Tôi nhớ ra một chuyện, hôm đó trên xe, Quách Thành Vũ từng nói với tôi một câu, anh ta nói anh ta chưa từng ngủ với Uông Thạc.”

    Khương Tiểu Soái vỗ mạnh lên đùi: “Vậy thì đúng rồi.”

    “Đúng rồi?” Ngô Sở Úy không hiểu.
    Khương Tiểu Soái híp mắt, nói từ tốn: “Chân tướng của chuyện này đã có rồi, Quách Thành Vũ thích Trì Sính! Lúc trước anh ta căn bản chưa từng lên giường với Uông Thạc, sở dĩ tạo ra hiểu lầm này, chính là muốn Trì Sính tuyệt vọng với Uông Thạc. Sau đó lại xem Uông Thạc như một sợi dây thừng, buộc chặt tình cảm nhiều năm của anh ta và Trì Sính, khiến cả hai vướng mắc không rõ.”

    “Kiểu đi vòng này hình như hơi lớn thì phải?” Ngô Sở Úy lau mồ hôi trên trán. “Nếu anh ta thật sự thích Trì Sính, sao không quang minh chính đại nói ra, cần gì phải dùng chiêu này để hủy đi tình cảm của hai người chứ?”

    “Cái này thì cậu không hiểu rồi.” Khương Tiểu Soái nói rất lý lẽ: “Có người xuất chiêu thì sẽ có người phản chiêu, chuyện tình cảm này ai cũng không thể nói rõ được. Có lúc một người đối xử tốt với cậu, cậu chưa chắc thích người đó, nhưng người đó đột nhiên làm ra chuyện có lỗi với cậu, cậu lại sẽ nhớ người đó mãi.”

    Ngô Sở Úy không tán đồng quan điểm này, “Lúc trước khi Nhạc Duyệt đối xử với tôi vẫn còn tốt, tôi thật sự thích cô ấy, sau đó cô ấy đối xử với tôi như vậy, tôi càng lúc càng không thích cô ấy nữa.”

    Khương Tiểu Soái nói xa xăm: “Cậu cho rằng đầu óc của ai cũng thẳng như cậu hay sao?”

    Ngô Sở Úy khựng lại, hơi không vui nói: “Tôi chỉ cảm thấy, những thứ anh nói rất có lý, nhưng nếu phủ lên người họ, thì vẫn có chút gượng ép. Quách Thành Vũ là dạng đàn ông rất khốc! Anh ta có thể nhìn trúng một người còn cứng hơn cả anh ta sao?”

    “Cứng chọi cứng mới có thể tóe lửa, cậu nhìn hai người họ đi, một người thì như rắn hổ mang chúa, một người thì như mãng xà, quấn vào nhau rất mất sức!”

    “Tôi không thấy vậy.” Ngô Sở Úy sầm mặt, “Hai người này mà quấn vào nhau, khẳng định có một người chết.”

    Khương Tiểu Soái cười gằn: “Chuyện cậu không cách nào tưởng tượng được còn ở đằng sau kìa.”

    Ngô Sở Úy đợi Khương Tiểu Soái tiếp tục nói rõ.

    “Cậu nghĩ đi, Quách Thành Vũ này không tìm Uông Thạc thì cũng thôi đi, nhưng sao Trì Sính cũng không có động tĩnh gì chứ? Còn nữa, lúc trước Quách Thành Vũ và Uông Thạc làm chuyện có lỗi với Trì Sính, rốt cuộc là ai cho Trì Sính biết? Hay là Trì Sính tận mắt nhìn thấy? Sao Trì Sính lại chẳng chút nghi ngờ dễ dàng tin tưởng vào chuyện đó như vậy? Nếu lúc trước Trì Sính vì nhất thời tức giận, mất đi lực phán đoán, vậy thì đã nhiều năm qua như thế, Trì Sính cũng đã nguôi giận bình tĩnh lại, sao không thử cân nhắc suy nghĩ lại?”
    Ngô Sở Úy thở dài: “Có lẽ anh ta xem chuyện này là chuyện sỉ nhục trong lòng, không muốn lại đào ra nữa.”

    “Giả sử như cậu nói đúng đi.” Khương Tiểu Soái tiếp tục, “Vậy tại sao Trì Sính chỉ báo thù Quách Thành Vũ, mà chưa từng xuống tay với Uông Thạc?”

    Ngô Sở Úy hững hờ: “Có lẽ anh ta không nỡ.”

    “Cậu cảm thấy anh ta giống loại người có tính khí như thế sao?”

    Khương Tiểu Soái nói thế, Ngô Sở Úy đột nhiên nghĩ đến những lời mà Trì Sính đã tâm sự với mình.

    “Nếu cậu ta dám xuất hiện trước mặt tôi, ông đây lập tức gian cậu ta, thao đến khi không còn thở mới thôi!”

    Khương Tiểu Soái còn đang thao thao bất tuyệt: “Hai người họ mở miệng là Uông Thạc, Uông Thạc này Uông Thạc nọ, thật ra người này thật sự quan trọng như thế sao? Tôi cảm thấy anh ta chỉ là một cái bóng mơ hồ, có lẽ nên nói là một sợi dây thừng mà Quách Thành Vũ dùng để buộc Trì Sính. Bề ngoài thì anh ta vẫn luôn bị Trì Sính tính toán, nhưng thật ra anh ta mới là kẻ chủ mưu đứng sau đưa người tình lên giường Trì Sính.”

    “Tại sao anh ta phải làm vậy?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Khương Tiểu Soái cười lạnh, “Rất đơn giản, chỉ có đàn ông anh ta tặng, anh ta mới yên tâm! Nhiều năm như thế, trừ bạn tình của Quách Thành Vũ, Trì Sính chưa từng quen một người bạn trai nào đúng không? Đương nhiên, cậu là ngoại lệ.”

    Ngô Sở Úy không cách nào gật đầu xác nhận, “Tất cả những gì anh nói đều là đứng từ góc độ của Quách Thành Vũ, nhưng anh đã quên điều kiện khách quan từ góc độ Trì Sính, anh ta không có ngốc như thế đúng không? Quách Thành Vũ nếu thật sự có tâm tư đó, không thể nào ngay cả một chút Trì Sính cũng không phát hiện được?”

    Ánh mắt Khương Tiểu Soái hấp háy, “Đây chính là điểm sáng lớn nhất của chuyện bát quái lần này!”

    Ngô Sở Úy ẩn ẩn có một dự cảm không hay ho gì.

    Khương Tiểu Soái ghé lại gần Ngô Sở Úy, nhẹ giọng nói: “Thật ra, trong lòng Trì Sính biết rõ.”

    Ngô Sở Úy giật thót.

    “Cậu nghĩ xem hôm đó lúc cướp rắn, hai người họ đấu với nhau, bất kể là thể lực hay kỹ năng, Quách Thành Vũ đều hơi kém hơn một bậc, nhưng hai người họ lại đánh ngang tay. Lúc đó cậu đang chuyển rắn, có vài chi tiết cậu không chú ý thấy, Trì Sính đã chiếm được tiên cơ, nhưng lại giữ nắm đấm ở ngay trước mặt Quách Thành Vũ, mà không thật sự xuống tay.”
    Huyệt thái dương của Ngô Sở Úy giật liên hồi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

    Khương Tiểu Soái dẫm chân, đứng giữa phòng, nói đầy êm dịu.

    “Thật ra, Trì Sính cũng thích Quách Thành Vũ.”

    Quả bom này nổ thẳng vào đầu Ngô Sở Úy.

    Khương Tiểu Soái nói đầy căn cứ: “Vừa rồi tôi nói rồi, Quách Thành Vũ chính là lấy một sợi dây thừng buộc Trì Sính, trong lòng Trì Sính biết rõ, nhưng lại vờ buông để bắt. Nhiều năm như thế, anh ta lấy cớ là báo thù Quách Thành Vũ, nhưng toàn tổn thương người không liên quan, hai người họ thì hoàn hảo không bị gì.”

    Ngô Sở Úy phản bác một câu cuối cùng, “Nếu đã thế, vậy tại sao không bên nhau đi? Nhất định phải dùng cách này?”

    Khương Tiểu Soái nhún vai: “Không cách nào bên nhau đó! Giữa hai người họ còn chen một Uông Thạc mà! Họ là người thế nào chứ? Đàn ông chân chính cứng cỏi sắt đá, có thể công khai làm chuyện này sao? Cách duy nhất chính là lấy Uông Thạc làm sợi dây gắn bó, ngoài sáng thì đấu, trong tối thì quấn.”

    Ngô Sở Úy bị nói đến hoàn toàn không còn từ ngữ nào.

    “Nói vậy tôi là đồ trở ngại đúng không?”

    Khương Tiểu Soái bật cười, “Trở về cậu thử thăm dò Trì Sính xem, cứ nói tôi đã ngủ với Quách tử rồi, cậu xem thử Trì Sính có phản ứng gì không.”

    “Khỏi thăm dò đi.” Ngô Sở Úy cố ra vẻ phóng khoáng ngoáy mũi: “Chúng ta dứt khoát làm mai luôn đi, tác hợp họ lại với nhau, một đôi yêu nhau như thế mà.”

    Mắt Khương Tiểu Soái sáng lên, “Được đó! Hiện tại động thủ luôn, nào nào nào, mau nghĩ kế hoạch thiết thực chút đi.”

    Ngón tay Ngô Sở Úy suýt nữa chọt lủng mũi.

    Thấy Ngô Sở Úy sắp không giữ được nữa, Khương Tiểu Soái cũng không trêu y nữa.

    “Được rồi được rồi, tôi chỉ nói thế thôi, cậu cứ coi như nghe chuyện cười ấy mà. Rốt cuộc chuyện ra sao, chúng ta là kẻ ngoài cuộc làm sao có thể nói rõ được?”

    Ngô Sở Úy nổi lửa, thao! Tôi thấy anh nói rất rõ ràng!

    Khương Tiểu Soái nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cậu mau về đi, tránh cho vị đó nhà cậu nóng ruột.”

    Ngô Sở Úy lúc này mới nhớ ra còn một chuyện gấp phải nói.

    “Đúng rồi, Tiểu Soái, tôi hỏi anh, luôn làm chuyện đó có phải sẽ bị rò hậu môn không?”

    Khương Tiểu Soái ra vẻ nghiêm túc: “Cái này, không chắc được! Đến nay không có con số chính xác chứng minh quan hệ tất nhiên tồn tại giữa quan hệ hậu mông và rò hậu môn.”

    Khương Tiểu Soái nói nhiều như thế, chỉ có câu này là nói đúng tâm sự của Ngô Sở Úy.

    “Nói một ví dụ đơn giản đi, có một người cả ngày làm mấy lần, mông vẫn khỏe. Có người mấy tháng làm một lần, nhưng mông vẫn có lỗ.”

    Ngô Sở Úy vội hỏi: “Vậy anh thấy tôi giống loại nào?”
    Khương Tiểu Soái nói: “Cái này thì phải xem tình trạng thực tế của cậu, nói trắng ra, chính là có liên quan đến thói quen làm tình của hai người. Có tiểu công kiên nhẫn phụ trách, mở rộng trước khi làm, mang bao trong khi làm, rửa sạch sau khi làm, trong tình trạng này thì khả năng bị nhiễm bệnh là rất thấp.”

    Ngô Sở Úy vẫn không yên tâm, “Nếu không thì anh xem giúp tôi đi, xem thử coi tôi có dấu hiệu đó hay không.”

    Tim Khương Tiểu Soái đập điên cuồng, nhân tố tà ác trong nội tâm bùng phát, nhưng vẫn nhíu mày ra vẻ thâm trầm.

    “Không tốt lắm thì phải? Lỡ đâu để vị nhà cậu biết, không phải sẽ đâm cho cả người tôi là lỗ sao?”

    Ngô Sở Úy đã không còn bận tâm những chuyện đó, nhất định phải giải quyết vấn đề phiền não này trước.

    “Anh ta đi tận đâu rồi, anh ta lại không đến chỗ Quách tử mà.”

    Khương Tiểu Soái giống như phải đưa ra một quyết định gian nan.

    “Vậy được rồi, tôi xem giúp cậu.”

    Khi xoay đi lấy thùng thuốc, mặt đã vui vẻ nở hoa.

    Ngô Sở Úy nằm sấp, chủ động tuột quần xuống.

    “Cậu không thể nằm sấp, cậu phải quỳ, nếu không nhìn không rõ.” Khương Tiểu Soái dùng tư thái cao quý của y giả cứu người che giấu tâm tư bất lương của mình.

    Vì xóa bỏ tâm bệnh, Ngô Sở Úy cũng không bận tâm mặt mũi, quỳ thì quỳ thôi.

    Khương Tiểu Soái nhìn thấy dung nhan nơi đó, không khỏi giật mình. Tôi thao! Má nó cậu là cố ý muốn khoe khoang đóa cúc hoa của mình có bao nhiêu hoàn mỹ phải không? Mềm mại hồng phấn, phối với hai bờ mông chắc nịch, cái mông kim bài của Trì Sính quả nhiên danh bất hư truyền mà!

    “Được chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Khương Tiểu Soái giật mình hoàn hồn, một ngón tay mang bao tay đâm vào, trong lòng giật mình kêu lên: Trời ơi! Chặt quá đi?! Hơn nữa cơ vòng còn đàn hồi như thế! Cậu muốn sư phụ đã chắp tay dâng cậu cho người khác phải cảm thấy ra sao hả!

    Ngô Sở Úy thở dốc nói: “Hơi đau.”
    Khương Tiểu Soái luyến tiếc không nỡ rút ngón tay ra, nhịn không được hỏi: “Cậu có chăm sóc không?”

    Ngô Sở Úy nói oang oang: “Trì Sính luôn bôi thuốc cho tôi, bất kể có làm hay không, trước khi ngủ đều nhét vào một đống thuốc cao, sáng hôm sau tỉnh lại thì đã tan rồi, không có gì không thoải mái.”

    Về mặt này Khương Tiểu Soái là nhân sĩ hiểu sâu biết rộng, đương nhiên biết thuốc trong miệng Ngô Sở Úy là dùng để làm gì. Nghĩ lại tối hôm đó thấy tình cảnh hung hãn kia, và cả tiểu cúc hoa hoàn hảo không thương tổn hiện tại, liền biết Trì Sính đã tốn bao nhiêu công sức về mặt này.

    “Anh ta rất săn sóc.” Không khỏi cảm thán.

    Ngô Sở Úy kéo quần lên, sầm mặt nói: “Nếu anh ta thật sự săn sóc, thì không nên làm chuyện này.”

    “Cái này khác, đây là con đường tất yếu phải đi để tăng tiến tình cảm của hai người. Có thể có một người đàn ông có lòng săn sóc cậu, nghĩ cách để cậu được thoải mái, là điều đáng quý khó có được. Nên nắm thật chắc, đại Úy, nhớ đừng để tên tiện nhân Quách tử đó cướp mất!”

    Ngô Sở Úy: “…”

    122 – Bài phiến tình

    Hôm đó Ngô Sở Úy vì đi gặp Khương Tiểu Soái, cố ý lừa Trì Sính nói mẹ mình bị bệnh. Trì Sính tính tổng lại, Ngô Sở Úy cả ngày bận như thế, rất ít khi có thời gian rảnh về nhà thăm, hắn cũng đã một thời gian chưa đi thăm bà cụ, thế là hôm sau liền đến nhà y.

    Kết quả vừa vào nhà, đã thấy bà Ngô sắc mặt tái nhợt, nói chuyện uể oải vô lực, hai chân sưng như cái bánh màn thầu. Trì Sính không nói hai lời, dẫn bà cụ đi bệnh viện, đến bệnh viện kiểm tra, bệnh tiểu đường của bà cụ khiến cho tim bị suy thoái, may mà đưa đến kịp thời, nếu không thì sẽ nguy hiểm.

    Hôm nay đúng lúc bà Ngô xuất viện, Trì Sính lái xe đến đón.

    Lên xe, bà Ngô luôn nói mấy lời khách sáo.

    “Lại làm phiền con rồi, cô đã nói sẽ tự đón xe về mà.”

    Trì Sính lãnh đạm nói: “Không sao, thuận đường.”

    Đường huyết của bà Ngô đã hạ, tim hồi phục bình thường, khí sắc lúc đưa đi và đón về cứ như hai người khác biệt. Ngồi trên xe, còn có sức lải nhải liên tục: “Đã nói không đi, không đi, con cứ thúc cô đi. Con xem, lại bắt con cô tốn bao nhiêu là tiền, nó dành chút tiền cũng vất vả lắm.”

    Bà Ngô vẫn luôn cho rằng tiền Trì Sính bỏ ra là do Ngô Sở Úy đưa.

    Trì Sính nói: “Cậu ấy là con của cô, bỏ tiền trị bệnh cho cô là nên làm.”

    Bà Ngô thì không cảm thấy thế: “Con cô còn chưa kết hôn, vẫn là con nít thôi, sao cô có thể để một đứa con nít nuôi dưỡng? Thằng ba nhà cô quá thành thật, không có nhiều suy tính gian xảo, xã hội bây giờ, người thành thật không kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể kiếm đủ ăn. Dáng vẻ thành thật của nó giống hệt ba nó, ông nhà cô cũng cái kiểu đó, cả đời toàn chịu thiệt.”

    Trì Sính cười gằn trong lòng, thằng ba nhà cô sớm đã biến dị rồi.

    Đến nhà, bà Ngô mời Trì Sính vào uống nước, lại nói chuyện với hắn vài câu.
    “Con có đối tượng chưa?”

    Trì Sính hào phóng thừa nhận, “Có rồi.”

    Bà Ngô kêu lên ngưỡng mộ, “Cũng phải, người như con rất được yêu thích mà! Dám nói dám làm, có thể giành được thứ mình muốn. Thằng ba nhà cô thì không được, đối tượng yêu đương bảy năm trời cũng chia tay, con nói xem bảo cô làm sao không nôn nóng cho được!”

    Trì Sính hơi híp mắt, “Cậu ấy từng quen người khác bảy năm?”

    “Chính thế!” Nói đến chuyện này bà Ngô vẫn đau lòng, “Thằng ba nhà cô còn mang hình con bé về cho cô xem, con gái người ta xinh đẹp vô cùng, đôi mắt như biết nói. Đúng rồi, mấy hôm trước cô còn lấy tấm ảnh đó ra, con đợi chút, cô lấy cho con xem.”

    Nói xong, chậm rãi bước đến trước tủ, mở ngăn kéo lục tìm bên trong, mất cả buổi cũng tìm không được.

    “Ôi, sao không tìm thấy nhỉ?”

    Trì Sính mở miệng khuyên, “Đừng tìm nữa, cô cho con biết hai người họ sao lại chia tay vậy.”

    Bà Ngô lên giường ngồi lại, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

    “Thằng ba nhà cô luôn nói tính khí không hợp, thật ra trong lòng cô biết rõ, người ta nhất định là chê nhà cô nghèo. Năm ngoái, cô gái đó nói muốn đến nhà ăn cơm, kết quả chỉ đi đến cửa, đột nhiên có chuyện gấp phải về, thằng ba nhà cô cũng đi theo. Từ đó về sau, thằng ba không bao giờ nhắc đến con bé đó nữa.”

    Nói một hồi, bà Ngô lấy khăn tay ra lau nước mắt.

    “Thằng ba nhà cô cực khổ biết bao chứ! Lúc trước ông nhà cứ nói muốn con trai, muốn con trai, kết quả còn chưa xây nhà mới cho con trai, ông ấy đã xuôi tay không lo nữa. Vì nuôi sống ba đứa nó, hai vợ chồng cô cả năm đều làm việc dưới ruộng, thằng ba nhà cô được nuôi lớn như dê con. Đi học làm việc chưa từng quản đến, đều là nó tự mình bước từng bước.”

    Trì Sính nhớ đến lúc mới quen biết Ngô Sở Úy, y đẩy một chiếc xe hàng, gian nan đẩy lên dốc trong mưa lớn. Bất kể lúc đó là vô ý hay cố ý, dù sao Trì Sính vẫn nhớ gương mặt tuấn tú bị nước mưa xối ướt đó.

    Bà Ngô lại lải nhải nói rất lâu, Trì Sính cũng không ngại phiền, cứ ngồi nghe thế, biết bà cụ nói mệt rồi, hắn mới đứng dậy tạm biệt.

    Trì Sính đi rồi, bà Ngô lại bắt đầu lục tìm trong ngăn kéo, kết quả phát hiện tấm hình mắc kẹt trong khe hở giữa hai ngăn kéo.

    “Vừa rồi muốn xem thì không tìm thấy, đợi người ta đi rồi mới lò đầu ra…”
    Kết quả, một tiếng sau, Trì Sính lại về.

    “Vừa rồi quên đồ, cái này, là nội y giữ ấm mà con trai cô mua cho cô, bảo con thuận tiện mang qua. Cô thử xem có vừa không? Không vừa thì con lại đi đổi cho cô.” Trì Sính giao nội y giữ ấm vừa mua về cho bà Ngô.

    Bà Ngô híp mắt nhìn con số, lập tức gật đầu nói: “Vừa! Vừa! Cô vẫn luôn mặc số này. Vẫn là con trai cô biết thương người, trời lạnh còn biết mua thêm quần áo cho cô.”

    Trì Sính gật đầu: “Vậy thôi, con đi.”

    “Được, đi từ từ thôi, trên đường chú ý lái xe cẩn thận.”

    Vào nhà rồi, bà Ngô đảo mắt nhìn bức ảnh trên tủ, lập tức cầm lấy rồi chạy ra ngoài: “Con à, đừng đi, cô còn muốn cho con xem…”

    Còn chưa nói xong, xe đã lái ra khỏi cửa.

    Bà Ngô thở dốc một hồi mới thở ổn lại, nhìn bức ảnh trên tay, không khỏi thở dài.

    “Ôi… cũng đã chia tay rồi, còn để người ta xem làm gì chứ? Giữ lại cũng chỉ phiền lòng, thôi thì ném đi.”

    Nhìn qua “đứa con dâu” hụt lần cuối, ném ảnh vào lò đốt luôn.

    Từ chỗ Khương Tiểu Soái trở về, Ngô Sở Úy vẫn không quên chuyện hai người họ hợp mưu “lừa gạt”, nghĩ nhất định phải nhân cơ hội này nói rõ mục đích tiếp cận Trì Sính lúc trước, chuyện còn lại về sau hãy nói.

    Thế là, tối sau khi về nhà, vẫn luôn ấp ủ bầu không khí xung đột.

    Y muốn thảo phạt Trì Sính trước, đợi Trì Sính không còn mặt mũi, hối hận hành động xưa rồi, lại tiến thêm một bước, nói chuyện của mình ra, vừa biểu hiện phong phạm độ lượng, lại chứng tỏ dũng khí trượng phu dám làm dám nhận.

    Khi Trì Sính về đã rất muộn, Ngô Sở Úy lạnh nhạt ngồi chiếm cứ trước bàn viết, phần eo thẳng tắp, đường nét gương mặt nhìn nghiêng rất sắc bén, một thân đầy khí thế.

    “Ăn cơm chưa?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy lạnh lùng mở miệng, “Không ăn.”

    Y cứ nghĩ Trì Sính sẽ hỏi, tại sao không ăn? Sau đó y sẽ chính đáng gầm lên: Mẹ nó tôi còn ăn nổi sao? Tiếp đó, chính là nổ lửa bôm bốp, tranh chấp cứ thế mà tới…

    Nào ngờ Trì Sính trực tiếp đặt một túi đồ ăn trước mặt Ngô Sở Úy, “Đúng lúc, ở dưới lầu tôi đã mua chút đồ ăn, vừa mới nấu xong, mau ăn đi.”

    Ngô Sở Úy thầm nghĩ, sớm không mua, muộn không mua, nhất định phải mua vào lúc này! Không phải cố ý muốn khiến tôi không mở miệng được sao?

    “Không ăn.” Phản bác rất có cốt khí.

    Trì Sính mở túi đồ ra, một mùi hương thơm nồng phiêu ra.

    Ngô Sở Úy lén nuốt nước miếng, bữa cơm trước đó là ăn ở chỗ Khương Tiểu Soái, lúc đó toàn là nghe Khương Tiểu Soái tung ra những dự đoán khủng bố, bữa cơm ăn cũng chả ngon…

    Nhưng, vẫn đẩy túi ra, ngữ khí cứng rắn: “Ăn không vô.”
    Trì Sính có thể không biết trong lòng Ngô Sở Úy đang nghĩ gì sao? Hắn cũng dự định sẽ giải thích chuyện rõ ràng, nhưng thấy Ngô Sở Úy sắp để cây gai đó làm nghẹn chính mình, nên liền cho y một bậc thang bước xuống.

    “Có chuyện gì ăn xong rồi nói.” Trì Sính chủ động mở miệng.

    Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc Trì Sính, trong lòng thầm nói: Nếu anh đã chuẩn bị sẽ chịu giáo huấn, vậy Ngô gia gia sẽ ăn no uống đủ, sau đó mới nói chuyện với anh.

    Vừa đưa tay muốn lấy, bên tai truyền đến mệnh lệnh.

    “Đi rửa tay trước.” Trước kia Trì Sính chưa từng quan tâm đến những chuyện tạp nham này, nhưng từ sau khi có tiếp xúc thân thể với Ngô Sở Úy, vấn đề đường ruột của y trở thành chuyện lớn hàng đầu mà Trì Sính quan tâm.

    “Không dùng đến.”

    Móng vuốt chó của Ngô Sở Úy mở túi ra, trực tiếp nhắm vào một cái móng heo.

    Trì Sính không nói nữa, trực tiếp kéo cánh tay đó qua, dùng khăn ướt lau sơ, sau đó thả về.

    “Ăn đi.”

    Thế là, cái kẻ vừa tự xưng ăn không vô, gặm hai cái móng heo, nửa cân cổ vịt, bảy tám cái chân gà… nếu không phải Trì Sính cản lại, thứ này không biết ăn tới chừng nào.

    Ăn xong, vào nhà vệ sinh rửa tay súc miệng, vừa làm vừa ấp ủ cảm xúc.

    Kết quả, vừa ấp ủ xong, Trì Sính có điện thoại, nghe hơn mười phút. Nghe điện thoại xong lại đi tắm, trước khi tắm hỏi Ngô Sở Úy có muốn tắm chung không, Ngô Sở Úy lạnh giọng cự tuyệt, Trì Sính cũng không cưỡng ép, tự mình vào phòng tắm.

    Không bao lâu, ướt rượt bước ra.

    Ngô Sở Úy vẫn ngồi bên bàn viết, không động đậy, gương mặt căng chặt, đang đợi Trì Sính mở lời trước.

    Kết quả, Trì Sính trực tiếp lên giường, tựa vào đầu giường, yên lặng hút thuốc.

    Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn hắn, bụng dưới liền căng chặt.

    Trì Sính mặc một chiếc quần tứ giác, một chân gấp lên, chân kia duỗi thẳng. Cơ bụng tám múi nhìn thấy rõ ràng, giữa chân gồ lên một cục, con cự long chiếm cứ tại đó, lông thì rậm rạp, còn lộ ra ở rìa quần lót. Mạch trên cổ thì chồng chéo, yết hầu nhô lên rục rịch lên xuống, đôi môi mỏng dương cương gợi cảm nhẹ mở, phun ra làn sương mờ.
    Đồ lẳng lơ… Ngô Sở Úy thầm chửi.

    Qua một lúc, Trì Sính hút xong điếu thuốc, cuối cùng mở miệng.

    “Làm gì đó?”

    Ngô Sở Úy lập tức cứng mặt, ngữ khí cứng rắn: “Chuyện công ty.”

    Trì Sính vỗ vị trí trống bên cạnh, nói: “Vậy cậu qua đây ngồi làm.”

    “Ngồi đó làm gì?”

    Trì Sính vẫn rất bình tĩnh: “Muốn ôm cậu.”

    Ngô Sở Úy sầm mặt: “Không đi.”

    Trì Sính chống chân xuống đất, dưới ánh mắt sắc bén của Ngô Sở Úy, kéo cái ghế của y đến bên giường, chân đang khoanh của Ngô Sở Úy cũng không thả ra, cứ thế bị “bưng” qua. Ngô Sở Úy tức khí đảo tay, lại bị Trì Sính vững vàng tiếp được.

    “Đừng quậy nữa.” Trì Sính rút quần lót bằng tơ bên cạnh đưa cho Ngô Sở Úy, “Mặc cái này lên cho tôi xem.”

    Bộ nội y giữ ấm này mua cùng với bộ của bà Ngô. Lúc đó Trì Sính thấy cổ áo mùa thu của bà Ngô đã mòn, liền nghĩ đến việc mua đồ cho bà. Sau đó nghĩ đến Ngô Sở Úy vì đỏm dáng, sắp vào đông vẫn mặc áo bông đến mức lạnh run, liền quyết tâm mua cho y một bộ.

    Trong lòng Ngô Sở Úy rất không thoải mái, sớm không mua, muộn không mua, nhất định phải mua hôm nay! Vất vả lắm mới gom được tí lửa, cái bài phiến tình của anh lại dập của tôi rồi!

    123 – Khơi chuyện

    Ngô Sở Úy không tình nguyện mặc vào, thái độ chỉ phô diễn.

    Trì Sính cũng không tính toán với y, đưa tay giúp y chỉnh lại thắt lưng quần, vuốt phẳng lại những chỗ bị nhăn, cuối cùng để Ngô Sở Úy đứng lên, kéo kéo mép quần, coi như đã mặc xong.

    Vải tơ tằm dán sát người, kết hợp hoàn mỹ trên thân Ngô Sở Úy. Vai rộng, eo hẹp, mông vểnh, chân dài… nói rõ đầy đủ thân hình này không phải lồ lộ ra, mà là “bao kín” ra.

    Điều khiến Trì Sính vừa lòng nhất, y chỉ có thể mặc ở bên trong, để một mình hắn thưởng thức.

    “Được chưa?” Ngô Sở Úy không kiên nhẫn hỏi.
    Trì Sính không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào mông của y.

    Ngô Sở Úy tự quyết định cởi ra, kết quả bị Trì Sính cản lại, kéo ngã lên giường.

    “Đừng cởi.” tay Trì Sính nhẹ vuốt trên lớp vải trơn tuột che phần mông của Ngô Sở Úy, giọng nói thấp trầm vang lên bên tai: “Tôi thích nhìn, cứ mặc như thế đi.”

    Ngô Sở Úy biết lúc này nếu còn không mở miệng, thì sẽ triệt để đánh mất cơ hội, thế là vặn mạnh cổ tay Trì Sính, xô đẩy, kháng cự, chống đối hiện rất rõ ràng.

    Trì Sính cũng không làm khó y, bình tĩnh hòa nhã nói: “Gặp Khương Tiểu Soái rồi?”

    Cuối cùng, vấn đề đã bị khơi lên.

    Ngô Sở Úy sầm mặt: “Phải.”

    Trì Sính lại hỏi: “Cậu ta cho cậu biết chuyện tôi cưỡng ép cậu ta khuyên cậu?”

    “Không phải khuyên, là tính kế!” Ngô Sở Úy đột nhiên cao giọng.

    Ngữ khí của Trì Sính vẫn rất bình thản: “Cho nên cậu cảm thấy tôi đùa cậu, lừa cậu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn sao?”

    Ngô Sở Úy đẩy mâu thuẫn thăng cấp thêm một bước.

    “Phải! Anh rõ ràng nói sẽ kiên nhẫn với tôi, bất kể lúc nào tôi nghĩ thông anh cũng không để ý, còn nói tuyệt đối không cưỡng ép tôi. Kết quả âm thầm câu kết với Khương Tiểu Soái, cưỡng ép anh ta bức tôi vào khuôn khổ. Tôi vẫn luôn cho rằng anh là đàn ông, bụng dạ thẳng thắn, không ngờ anh lại giả dối như thế, vì thỏa mãn cây củ cải của mình, mà hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của tôi.”

    Nói xong câu này, trong phòng chìm vào yên lặng.

    Thật ra lúc này, Ngô Sở Úy hy vọng Trì Sính lật mặt, hy vọng hắn giảo biện, sau đó Ngô Sở Úy sẽ phun ra những lời có tính công kích mạnh hơn, triệt để đánh nát phòng tuyến tâm lý của Trì Sính.

    Không ngờ, Trì Sính từ đầu đến cuối đều không biểu hiện chút phẫn nộ nào, cho dù bị Ngô Sở Úy quở trách như thế, vẫn bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy, trầm mặc đợi y trút hết toàn bộ oán hận trong lòng ra.

    Ngô Sở Úy nhịn không nổi nữa, nện hai phát thật mạnh lên ngực Trì Sính.

    “Anh biết mấy hôm đó tôi giãy dụa nhiều thế nào không, anh biết tôi tưởng lầm người yêu cũ của anh trở về, trong lòng khó chịu thế nào không? Anh lại dùng thủ đoạn ác liệt này để kích thích tôi, xây dựng niềm vui của anh trên nỗi khổ của tôi. Tôi bây giờ hối hận đến xanh cả ruột, lúc đó vì quái gì tôi lại mở cửa ra? Tôi nên nhốt anh ở ngoài cả đêm.”
    Sắc mặt Trì Sính cuối cùng biến đổi, cánh tay mạnh mẽ đầy sức lực giữ chặt thân thể Ngô Sở Úy.

    Ngoài mặt Ngô Sở Úy tức giận không thôi, nhưng trong lòng thì trộm vui, bị người ta sỉ vả như thế, anh còn chịu nổi sao? Có bản lĩnh anh đến đi! Văng tục, chửi bậy, nói xong ông liền vạch trần nội tình của anh, cho anh không chỗ dung thân.

    “Tôi thừa nhận, đây là tôi làm không đúng.”

    Chuyện khác với ý nguyện, Trì đại thiếu vẫn luôn càn quấy ngang ngược, kiêu ngạo không chịu trói buộc, hôm nay lại chủ động nhận sai.

    Ngô Sở Úy có hơi khó tiếp nhận.

    Trì Sính kéo mạnh cánh tay đang đặt trên hai vai Ngô Sở Úy, kéo y ngã trước mặt mình, thực hiện cự ly không đến ba cm, dùng thái độ thành khẩn nhất xin lỗi y.

    “Là tôi quá nôn nóng, tôi sợ chờ quá lâu, cái đầu ngu ngốc ương bướng của cậu không biết lại nghĩ lệch đến đâu. Quan hệ của cậu và Khương Tiểu Soái thân mật như thế, cậu ta là người hiểu rõ cậu nhất, cũng biết chỗ yếu của cậu ở đâu, cho nên tôi mới tìm cậu ta. Đương nhiên, thủ đoạn có hơi cứng rắn, trong lòng tôi cũng rất không đành.”

    Ngô Sở Úy cố giữ vững thần kinh không dao động, tiếp tục mở miệng châm lửa: “Bớt giả vờ giả vịt đi! Nếu anh thật sự không đành, thì lần đầu tiên có thể thao tôi đến bán sống bán chết sao?”

    Mặt Trì Sính đã sắp dán hẳn lên mặt Ngô Sở Úy, hương thơm sữa tắm hòa quyện cùng mùi thuốc, khiến mùi vị dương cương của phái nam đập vào mũi Ngô Sở Úy.

    “Chỉ vì thích cậu, mới muốn thao cậu như thế, vì thương cậu, mới thao hung như thế!”

    Một câu giải thích quá khốn nạn, nhưng nói ra từ miệng Trì Sính, lại rất hùng hồn lý lẽ.

    Mặt Ngô Sở Úy đã bị nhiệt khí Trì Sính thở ra nướng chín.

    Trì Sính đưa tay giữ sau gáy Ngô Sở Úy, tiếp theo, mũi chạm mũi, mắt nhìn mắt, một hồi sâu, mài mòn kiên nhẫn của Ngô Sở Úy, mới cưỡng ép hôn lên. Ngậm đôi môi mỏng của y, trêu chọc đầu lưỡi y, càn quét khoang miệng y, chuyển giao áy náy nồng đậm, bức Ngô Sở Úy tiếp nhận.

    Đợi khi dừng lại, Ngô Sở Úy còn sót lại chút lý trí, nhưng khí thế gây sự đã không còn đủ nữa.

    “Tôi còn cho rằng anh không muốn tôi gặp Khương Tiểu Soái là vì ghen, vì lo lắng cho thân thể của tôi, hóa ra là do sợ sự tình bại lộ! Còn giả vờ giống như thế.”

    Câu này thật sự oan uổng Trì Sính, hắn đẩy Ngô Sở Úy ngã xuống giường, thở dốc nói: “Nếu tôi thật sự sợ sự tình bại lộ, thì có thể khiến tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu có thể không nghe được một chữ.”

    Nói xong, vươn lưỡi liên tục liếm láp lỗ tai Ngô Sở Úy, khiến ý thức của Ngô Sở Úy tan rã, thở dốc phì phò. Vậy mà Trì Sính lại cứ liều mạng dịu dàng, dịu dàng ngậm lấy, dịu dàng vòng quanh, khi mút liếm còn phát ra tiếng, dịu dàng đến hút hồn người.

    Ngô Sở Úy triệt để rơi vào vòng vây ngọt ngào của Trì Sính, còn có thể nói gì nữa? Có phun ra được cũng chỉ là những từ đơn mê loạn.

    Trì Sính cắn lỗ tai Ngô Sở Úy, trêu chọc nói: “Vành tai mềm như thế, còn muốn bức bản thân ghi thù? Cậu là thật sự muốn nổi giận với tôi, hay muốn để tôi dỗ cậu đến không xuống được giường hả?”

    Kế hoạch nhỏ bé của Ngô Sở Úy đã không biết bay đến tận đâu rồi.
    Sau khi làm xong một lần, đã là chuyện của hơn một tiếng sau, Ngô Sở Úy trần truồng nằm trong ổ chăn thở dốc, nội y mới mua kia không biết dính bao nhiêu nước miếng, ướt nhẹp còn lấp lánh ánh dâm mị. Tay Trì Sính vẫn còn luẩn quẩn ở giữa chân Ngô Sở Úy, ngón tay cọ qua cửa động, khiến Ngô Sở Úy lại run rẩy một trận.

    Lúc này, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm về một chút thần trí, nhưng cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Y đây là lặng lẽ tha thứ cho Trì Sính, xóa giải hiểu lầm rồi, cắt đứt con đường mình trải sẵn luôn rồi.

    “Mấy tiếng kêu cuối cùng của cậu thật dâm đãng.” Trì Sính còn đang nhớ lại.

    Ngô Sở Úy cố gắng ngăn chặn lời tán tỉnh lồ lộ của Trì Sính, cưỡng ép bản thân suy nghĩ đến chính sự. Vừa rồi đã biểu hiện ra không còn tính toán nữa, lúc này lại vẫn canh cánh trong lòng, cũng không khỏi quá vô vị. Không được, mình phải gợi chuyện ra lần nữa, mình phải gây hục hặc, mình phải dồn anh ta vào cục diện bị động.

    “Tôi muốn uống nước.” Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.

    Trì Sính để trần người xuống giường, trong quá trình lấy nước, Ngô Sở Úy đột nhiên phun ra một câu.

    “Quách Thành Vũ thượng Tiểu Soái rồi.”

    Cũng coi như Trì Sính xui xẻo, một ly nước yên lành, lại đột ngột bị một vố như thế, cả ly nước liền rớt xuống đất, phát ra một tiếng vỡ, trên ngón tay Trì Sính còn thừa lại phần cán ly.

    Tim Ngô Sở Úy thoáng chốc lạnh đi, không cách nào hình dung cảm xúc trong lòng, cho dù nằm trong chăn vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. “Tranh chấp” nên có đã có rồi, có thể nhân cơ hội gợi chuyện, nhưng Ngô Sở Úy lại không nói nổi một câu.

    Trì Sính lại rót cho Ngô Sở Úy ly nước khác, Ngô Sở Úy thì một chút cũng không uống, mắt đăm đăm nhìn thẳng lên trần nhà, trong đầu liên tục vang dội suy đoán của Khương Tiểu Soái, rõ ràng như mới.

    Trì Sính nằm lên giường, phát hiện Ngô Sở Úy khác thường.

    “Hôm nay rốt cuộc cậu sao vậy?” Mở miệng hỏi.

    Ngô Sở Úy quay đầu qua, ánh mắt đen hấp háy bắn thẳng vào Trì Sính, hỏi: “Anh còn hận Uông Thạc không?”

    Sắc mặt Trì Sính thay đổi, “Đang yên lành nhắc tới cậu ta làm gì?”

    Ngô Sở Úy thoáng chốc biết được đáp án, lại hỏi: “Vậy anh còn bận tâm anh ta không?”

    “Không bận tâm.” Trì Sính trả lời dứt khoát nhanh chóng.

    “Nếu anh không bận tâm, tại sao còn hận anh ta?”

    Trì Sính khựng lại, nói: “Tôi không bận tâm cậu ta, mà bận tâm chuyện năm đó.”

    Ngô Sở Úy hỏi ra một câu mấu chốt nhất, “Vậy anh hận Quách Thành Vũ không?”

    Một sự trầm mặc chí mạng.

    Tim Ngô Sở Úy như bị khoét ra một cái lỗ, rõ ràng làm chuyện này là hai người nhưng Trì Sính chỉ hận Uông Thạc, cái này nói rõ điều gì? Nói rõ hắn chỉ là dựng cái cớ “hận Uông Thạc”, âm thầm câu kết với Quách Thành Vũ thôi!
    Trì Sính thấy gương mặt tái nhợt của Ngô Sở Úy, hai tay liền ôm đầu y nói: “Đại Bảo, chúng ta đừng nói những chuyện tệ hại trong quá khứ nữa được không? Cậu và bạn gái trước yêu nhau bảy năm, tôi cũng không nhắc tới một chữ, cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa?”

    Ngô Sở Úy giật mình, nhìn chằm chằm Trì Sính.

    “Anh biết tôi từng có bạn gái quen nhau bảy năm?”

    Trì Sính sầm mặt ừ một tiếng.

    Ngô Sở Úy run môi hỏi: “Vậy… anh biết cô ta là ai không?”

    “Không biết cũng không muốn biết.” Trì Sính quyết đoán nói.

    Ngô Sở Úy rụt rè hỏi: “Tại sao?”

    “Tôi không chịu nổi trong lịch sử mà tôi không cách nào thay đổi, cậu từng có một tình cảm khắc cốt ghi tâm.”

    Ngô Sở Úy cảm thấy, y có thể thẳng thắn vào lúc này, bất kể kết quả ra sao, đều không cần phải tiếp tục che giấu nữa, nhưng trước khi thẳng thắn, y vẫn còn một câu muốn hỏi, không hỏi rõ ràng, y chung quy không cách nào giải tỏa. Vì không chỉ liên quan đến bản thân y, mà còn có Khương Tiểu Soái từng chữa thương tâm lý cho y.

    “Tại sao anh để ý chuyện năm đó như thế?”

    Mắt Trì Sính trầm như nước, nhìn không ra chút dao động nào.

    “Tôi hận nhất là người khác lừa gạt tôi.”

    Tim Ngô Sở Úy bị đập nát bấy, lời nói ra cũng mang theo mùi vị giãy dụa chờ chết.

    “Tôi cũng lừa anh không ít đúng không? Nhưng sao anh không làm gì tôi chứ!”

    Trì Sính nhàn nhạt nói: “Trong phạm vi tôi có thể khống chế, lừa gạt của cậu không tính là lừa, chỉ gọi là chơi trò tâm nhãn, nhưng nếu vượt qua khỏi phạm vi khống chế của tôi, luôn che giấu tôi gì đó, vậy mới là lừa gạt chân chính.”

    Ngô Sở Úy hoàn toàn tuyệt vọng.

    Khi Trì Sính ôm tới, Ngô Sở Úy vẫn còn trong trạng thái chết cứng.

    “Cậu từng lừa tôi?” Trì Sính cố ý hỏi.

    Ngô Sở Úy hé răng, tê liệt ừ một tiếng.

    “Lừa thế nào?”

    Ngô Sở Úy ngẩn người rất lâu, nói: “Thật ra lúc trước tôi tiếp cận anh, là có mục đích.”

    Tay Trì Sính siết chặt: “Mục đích gì?”

    Sắc mặt Ngô Sở Úy tái nhợt, môi mở rồi khép cũng không ra được một chữ.
    Trì Sính không nhẫn tâm, gương mặt căng cứng thoáng chốc dịu đi, “Bỏ đi, không hù cậu nữa, cậu không phải chỉ vì chia tay với bạn gái cũ, chịu kích thích, muốn mượn bờ vai của tôi thôi sao? Tôi không để ý điểm xuất phát vì tính lợi ích của cậu, tôi không để ý cậu lợi dụng tôi, tôi nguyện ý dẫn ‘dê con’ bị thả nuôi nhà cậu đi ăn cỏ thơm ngon hơn.”

    Ý niệm cố gắng chống đỡ của Ngô Sở Úy lập tức sụp đổ, một người đàn ông biết rõ y chơi trò tâm kế còn thản nhiên dung túng, y không dám đánh mất. Cho dù phải tiếp tục gạt hắn, ngày sau phải trả giá càng thê thảm hơn, y cũng nhận.

    124 – Cuộc sống tính toán tỉ mỉ

    Mấy hôm nay gió lớn nhiệt độ giảm, phòng khám của Khương Tiểu Soái lại chen đầy người bệnh, bận rộn một buổi sáng, vừa mới ngồi xuống uống miếng nước, lại có một giọng nói vang lên sau lưng.

    “Bác sĩ Khương.”

    Khương Tiểu Soái đặt ly nước xuống, theo thói quen đáp lời: “Chỗ nào không thoải…”

    Đợi khi nhìn rõ người sau lưng, bất giác mài răng, lại nhìn cách ăn mặc của y, tây trang giày da, cổ áo ủi phẳng lì, tóc cắt sạch sẽ gọn gàng… không khỏi nắm chặt tay, trêu chọc: “Tổng giám đốc Ngô đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật là thất kính!”

    Ngô Sở Úy cười lớn đầy sảng khoái, nhéo mạnh lên mặt Khương Tiểu Soái.

    “Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi thế?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy chỉ bên ngoài, nói: “Khu 48 sửa đường, đèn giao thông đều đổi thành đèn tín hiệu LED, công ty chúng tôi nhận hạng mục này. Mấy hôm nay nhân viên đang tiến hành thăm dò khảo sát ở vùng này, tôi đến giám sát công việc của họ, cũng thuận đường ghé thăm anh.”

    Khương Tiểu Soái cười chọt một cái vào bụng Ngô Sở Úy, “Công trình chính phủ cũng có thể lấy dược, năng lực không nhỏ nha!”

    Ngô Sở Úy vẻ mặt nghiêm túc nói; “Đây là kết quả toàn thể nhân viên công ty đồng tâm nỗ lực.”

    Khương Tiểu Soái cười gằn: “Là công lao của một mình Trì đội trưởng đúng không?”

    “Ai nói hả?” Ngô Sở Úy kiên quyết phủ nhận, “Anh ta đã không còn đi làm ở cục giao thông nữa, điều đến cục tài chính rồi.”

    “Cục giao thông thì có ý nghĩa gì đâu? Tiền đồ phát triển ở cục tài chính tốt hơn nhiều. Người ta nhất định là vì hạng mục này, mới khổ sở chịu đựng đến hôm nay mới điều nhậm. Trước tiên phải lót đường trải phẳng cho cậu rồi, sau đó mới đến cục tài chính tìm một chức quan, cung cấp điều kiện chính sách tốt đẹp cho con đường phát triển lớn mạnh của công ty cậu. Anh ta chắc là dự tính như thế đi?”
    Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, “Anh cũng xem trọng tôi quá rồi đó, anh ta muốn điều nhậm chỉ là chuyện nói một câu, làm gì phải nghĩ nhiều như thế? Nếu thật sự suy nghĩ cũng sẽ không ưu tiên suy nghĩ cho tôi, chắc chắn là cho đàn rắn đó, tính ra anh ta cũng tỉnh ngộ rồi, không có địa vị xã hội ổn định, thì không cách nào xây dựng hoàn cảnh sinh hoạt an toàn thoải mái cho đàn con.”

    Khương Tiểu Soái cười tinh quái, “Xem cậu chua loét rồi kìa.”

    Ngô Sở Úy cứng miệng, “Tôi có gì phải chua chứ? Tôi hận không thể khiến anh ta ngày ngày đến chỗ đàn rắn đó, tốt nhất là ngủ trong ổ rắn luôn, bớt trở về gây phiền cho người ta.”

    “Ờ, đúng rồi.” Khương Tiểu Soái nhớ ra một chuyện, “Rốt cuộc cậu có thẳng thắn với anh ta chưa?”

    Nói đến chuyện này, khóe mắt Ngô Sở Úy cũng mang thêm mấy phần rầu rĩ.

    “Hôm đó vốn muốn nói rồi, kết quả anh ta bỏ một liều thuốc mãnh liệt cho tôi, còn chưa mở miệng đã tha thứ luôn rồi. Sau đó tôi nghĩ lại, bỏ đi, cứ để như thế, tôi đã tiêu hủy tất cả những thứ có liên quan đến tôi và Nhạc Duyệt rồi. Tôi và Trì Sính không sinh sống trong cùng một thế giới, người chúng tôi quen biết cũng cách nhau xa lắc xa lơ, không ai sẽ vạch trần chuyện của hai chúng tôi với Trì Sính đâu.”

    “Vậy Nhạc Duyệt thì sao? Khương Tiểu Soái nhắc nhở, “Lỡ đâu cô ta muốn báo thù cậu thì sao?”

    Ngô Sở Úy lắc đầu, “Sẽ không đâu, cô ta nhất định cho rằng Trì Sính đã biết rõ, cố ý thay tôi đả kích báo thù cô ta. Cũng như lúc trước tôi cảm thấy Trì Sính đã biết rõ mọi chuyện rồi đó.”

    Khương Tiểu Soái nghĩ lại thấy cũng có lý, “Nếu có thể che giấu, thì đành phải mạo hiểm thôi, tương lai tình cảm của hai cậu ổn định rồi, nói không chừng hôm nào chuyện phiếm sẽ nói chuyện này ra luôn.”

    “Tôi cũng nghĩ thế.”

    Lại một bệnh nhân đến khám, Khương Tiểu Soái qua khám bệnh, Ngô Sở Úy ngồi trên ghế uống nước, vừa uống nước vừa đánh giá Khương Tiểu Soái, y cảm thấy Khương Tiểu Soái gầy đi, hồi mùa hè mặc áo blouse đó còn rất hợp người, kết quả hiện tại vào đông, quần áo dày thêm, nhưng áo blouse lại trở nên rộng thùng thình.

    Kê đơn cho người bệnh xong, Khương Tiểu Soái lại trở về ngồi.

    Ngô Sở Úy hỏi hắn; “Anh và Quách tử rốt cuộc ra sao rồi?’

    “Cứ vậy thôi.” Khương Tiểu Soái lấp lửng.

    Ngô Sở Úy rất nôn nóng, “Không phải anh còn cho rằng Quách tử thích Trì Sính chứ?”

    “Khó khăn lắm mới gặp nhau, chúng ta đừng nói những chuyện mất hứng này nữa được không?” Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Ngô Sở Úy, “Kể lại cuộc sống hạnh phúc của cậu đi.”

    Ngô Sở Úy lộ vẻ khốn quẫn, “Tôi có gì mà hạnh phúc chứ?”

    “Ngài mở công ty lớn, được cậu ấm bảo hộ, không thiếu tiền, không thiếu tình yêu, còn muốn thế nào nữa?”

    Ngô Sở Úy nói: “Tôi muốn một người vợ.”

    Khương Tiểu Soái bật cười, “Cậu được lắm! Cho cậu một người vợ tôi cũng không biết để làm gì! Với cái cây phía trước của cậu, bỏ phế lâu như thế, đã sắp mọc mốc luôn rồi.”

    Tổng giám đốc Ngô trước khi vào cửa còn trầm ổn độ lượng, vừa nghe câu này lập tức xù lông.

    “Ai nói hả? Lão nhị của tôi vẫn luôn sinh long hoạt hổ! Gần đây tôi đang cố gắng rèn luyện thân thể, tranh thủ sớm ngày lấy được Trì Sính.” Nói rất trịnh trọng mạnh mẽ.

    Khương Tiểu Soái cũng không đả kích lòng tự tôn của Ngô Sở Úy, trực tiếp mỉm cười cho qua.

    Hai người đang nói chuyện, một số điện thoại lạ gọi đến di động của Ngô Sở Úy, tiếp máy thì quả thật là Trì Sính.
    “Tôi đang ở ngoài làm việc, di động đứng máy rồi, nạp chút phí cho tôi đi.”

    Căm hận cúp máy, Ngô Sở Úy ra vẻ tức giận.

    Khương Tiểu Soái hỏi: “Chuyện gì đó?”

    “Anh nói người này có phải cố ý không? Vừa ra khỏi cửa đã đứng máy, trong túi còn không mang tiền, mỗi lần đều bảo tôi nạp cho anh ta, tìm cách moi tiền từ tôi.”

    Khương Tiểu Soái nhe miệng cười, “Trả phí điện thoại có thể tốn của cậu bao nhiêu hả? Đường đường một tổng giám đốc, mỗi ngày thu vào mấy trăm ngàn, còn tính toán chút ít tiền này? Lại nói, Trì Sính là người trong ổ chăn của cậu, hai người còn phải tính toán rõ ràng thế sao?”

    Nói đến chuyện này, Ngô Sở Úy càng nổi giận.

    “Ban đầu hai chúng tôi quả thật không tính toán rõ ràng như thế, sau đó tôi phát hiện cứ thế là không được, làm vậy tôi toàn chịu thiệt. Cứ nói chuyện mua cơm đi, khi đến phiên anh ta mua cơm, anh ta nhét vài miếng qua loa là xong, đến phiên tôi mua cơm, anh ta ăn không biết ngừng.”

    “Còn tháng trước nữa, anh ta lấy di động nạp đầy của tôi dùng sạch cũng không cho tôi biết, hại lưu lượng của tôi vượt mức, bị trừ bao nhiêu tiền.”

    “Phụt…” Khương Tiểu Soái phun nước trong miệng ra, “Chỉ chút ít lưu lượng đó, cậu cũng có thể lấy ra nói hả?”

    Ngô Sở Úy tức muốn chết, “Căn bản không phải là chuyện tiền hay không tiền, mà là vấn đề thái độ của người này. Anh ta nhất định là cố ý! Khi ở nhà, biết tiền điện thoại không còn nhiều, cố ý không nạp, nhất định đợi điện thoại thiếu tiền rồi thì bảo tôi nạp. Hơn nữa bình thường ra ngoài đều mang theo túi tiền, đến khi di động thiếu tiền thì lại tay không mà đi.”

    Khương Tiểu Soái là sư phụ, nghe đồ đệ chỉ trích huyết lệ như thế, không chỉ không có một chút đồng tình, mà còn trộm vui.

    Ngô Sở Úy lại nói: “Tháng trước anh ta mua cho tôi một bộ nội y giữ ấm, tôi không đáp lại cho anh ta chút gì đó, trong lòng anh ta liền không cân bằng. Tháng này cứ cách năm ba hôm là ở trước mặt tôi bày cái quần lông đó ra, vừa nói bị rút nước, vừa nói bị đổ lông, thật ra cái chất liệu quần đó của anh ta rất tốt, độ lớn lại thích hợp, anh ta đang cố ý đàn áp tôi, ép buộc tôi phải tiêu tiền cho anh ta.”

    Từ tận đáy lòng Khương Tiểu Soái cảm thấy, nếu chuyện này xảy ra trên người đàn ông khác, khẳng định là sẽ bị người ta ghét. Nhưng một khi xảy ra trên người Trì Sính, thì sao lại manh như thế chứ?

    “Vậy cậu có tặng anh ta một cái không?” Khương Tiểu Soái cố ý hỏi.

    Ngô Sở Úy sầm mặt, “Không tặng, nếu không anh ta lại quen cái tật xấu đó!”
    Khương Tiểu Soái lại cười, “Vậy cậu luôn nộp phí điện thoại cho người ta đúng không? Nếu người ta ở bên ngoài bị dụ đi mất, cậu đi đâu tìm?”

    “Cho người dụ đi mất càng tốt!”

    Tuy là nói thế, nhưng Ngô Sở Úy vẫn mở miệng nhờ Khương Tiểu Soái lên mạng nạp tiền.

    “Nạp bao nhiêu?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy hất cằm, “Trước xem thử nợ bao nhiêu đi.”

    Khương Tiểu Soái nhấn số tài khoản của Trì Sính, tra xem số dư, hiển thị thiếu 29.3.

    Ngô Sở Úy nghĩ cũng không nghĩ đáp: “Nạp 30.”

    Khương Tiểu Soái sợ hãi, “Cậu nạp 30? Dư ra chỉ có 7 hào, gửi tin nhắn xong cũng hết luôn!”

    Ngô Sở Úy nghĩ nghĩ, nói: “Vậy nạp thêm 4.9 đi.”

    Khương Tiểu Soái suýt nữa trượt khỏi ghế, “Tôi nói này… cậu làm gì phải tính toán chuẩn xác như thế hả? Cho dù không nạp một trăm hai trăm, ít nhất cậu gom cho đủ số đi? Không thể mười tệ, thì năm tệ cũng được mà?”

    “Bốn tệ chín.” Ngô Sở Úy kiên quyết con số này.

    Khương Tiểu Soái khó hiểu, “Sao cậu kiên quyết chọn số này vậy?”

    “Anh ta gọi đi một hào được hai phút, nhận cuộc gọi thì miễn phí, anh ta chưa từng gửi tin nhắn, trên cơ bản chỉ gọi điện nói chuyện với tôi. Hai chúng tôi nhiều nhất chỉ nói chuyện ba mươi phút, một hào hai phút, nhiều nhất là ba tệ sáu. Anh ta nói chuyện với người khác, chưa từng vượt quá một phút, bốn tệ chín trừ cho ba tệ sáu còn lại một tệ ba, lại thêm bảy hào còn dư trước đó chính là hai tệ, hai tệ này đủ cho anh ta nói chuyện chính sự, nếu anh ta chuyện phiếm với người khác, đứng máy đáng đời!”

    Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ngô Sở Úy, hắn cảm thấy, Ngô Sở Úy đã thành tinh rồi!

    Từ chỗ Khương Tiểu Soái đi ra, Ngô Sở Úy lại cùng nhân viên đến nơi khác.

    Trên đường đi qua một cửa hàng, Ngô Sở Úy đứng bên ngoài do dự rất lâu, vẫn bước vào.

    Vào rồi đi thẳng đến quầy hàng chuyên bán nội y của phái nam, chọn lựa mấy hãng, không phải quá mắc thì là quá mắc. Chọn tới chọn lui, cuối cùng còn lại một hãng cuối cùng, nếu còn không thích hợp nữa thì không mua.

    Kết quả, giá cả giống hệt mấy hãng trước, hàm lượng lông cừu cao, không thấp hơn hai ngàn tệ. Hàm lượng lông cừu thấp, Ngô Sở Úy lại sợ mặc không ấm.

    Vừa định đi, đột nhiên thấy quầy giá đặc biệt ở trước cửa.

    “Quần lông cừu ở đây đều là hàng không đủ size, là lông cừu thuần chất, hàm lượng cao đến 98%, giá gốc là ba bốn ngàn, hiện tại giá đồng loạt 799 một cái, là lần ưu đãi cao nhất từ lúc mở tiệm đến nay.”

    Ngô Sở Úy chọn lựa trong số đó, dường như kích cỡ đều rất nhỏ, với thể hình hung hãn của Trì Sính, khẳng định nhét không vô. Lục tìm mãi đến dưới cùng, cuối cùng cũng tìm được cái số lớn.

    “Cũng không biết có thể mặc vào hay không…” Ngô Sở Úy lẩm bẩm.

    Nhân viên hỏi: “Ngài muốn mua cho mình hay tặng người khác?”

    “Tặng người khác.” Ngô Sở Úy nói.

    Nhân viên lại hỏi: “Vậy anh ta cao bao nhiêu nặng bao nhiêu?”

    Ngô Sở Úy nói lấp lửng: “Cao một mét tám mươi lăm? Tám bảy? Cân nặng ít nhất cũng tám chục kg đi… dù sao rất hùng dũng.”

    Nhân viên cân nhắc một chút, nói: “Vậy thì size này cũng tầm tầm rồi, hơi chật một chút cũng không sao, quần này độ đàn hồi cao, có mập hơn cũng mặc được.”

    Ngô Sở Úy không mấy tin tưởng, lại hỏi một câu.

    “Vậy nếu không vừa, có thể trả không?”

    Nhân viên lộ vẻ áy náy, “Xin lỗi, hàng giảm giá không thể đổi trả, nếu là vấn đề chất lượng, có thể đem đến sửa chữa.”

    “Vậy à…”

    Ngô Sở Úy do dự một chút, thực sự không chống đỡ nổi cám dỗ của giảm giá, nên vẫn bỏ tiền mua.

    125 – Thiết công kê nam châm

    Trên đường về, Ngô Sở Úy tính tổng lại, hôm nay là thứ sáu, ngày mai Trì Sính nghỉ, tối nay phải ăn phong phú một chút. Vừa nghĩ đến cái này, Ngô Sở Úy lại cảm thấy mình chịu thiệt, Trì Sính có hai ngày nghỉ, nhưng công ty của y thì vẫn kinh doanh như thường. Hôm nay đến phiên y mua cơm, y còn phải mua phiếu chúc mừng ngày nghỉ của người ta nữa chứ. Thao!

    Vốn dự định mua ba cân thịt dê, nghĩ thế liền đổi thành hai cân.

    Bước vào một cửa hàng bán thịt, hỏi: “Thịt dê bao nhiêu tiền một cân?”
    Chủ tiệm không suy nghĩ nói: “Bốn mươi lăm tệ một cân.”

    “Mắc vậy sao?” Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, “Sao tôi nhớ chỉ hơn ba mươi tệ thôi?”

    “Tiền nào của nấy, bốn mươi lăm tệ một cân đều là thịt dê mới mổ, tuyệt đối không trộn lẫn một chút thịt giả nào, không phải tôi nói chứ, với thân phận của cậu bây giờ, chắc không để ý chút tiền đó chứ? Tốn thêm một ít không phải sẽ mua được thứ yên tâm hơn sao? Thịt dê hơn ba mươi tệ một cân tôi đây cũng có, cậu dám mua không?”

    Ngô Sở Úy nói thẳng: “Tôi dám, tôi muốn loại hơn ba mươi đồng một cân, mua hai cân.”

    Chủ tiệm: “…”

    Lại vào tiệm rau, chuyên chọn mua rau đặc biệt nhũn, Trì Sính thích ăn nhất là lá hương thung. Vì quá mắc, Ngô Sở Úy nhìn cũng không thèm nhìn, vốn còn muốn mua chút gia vị, sau đó nghĩ lại trong tủ lạnh vẫn còn, nên không tiếp tục tốn tiền nữa.

    Cho dù tiết kiệm mọi chỗ, trước khi lên xe Ngô Sở Úy vẫn lầm bầm một câu, mẹ nó, cuộc sống qua không nổi mà, mới dạo một vòng đã mất một ngàn tệ rồi.

    Khi ăn cơm, Ngô Sở Úy lại nghẹn một bụng lửa.

    Thịt dê để ở bên phía y, mỗi lần đều là y gắp bỏ vào nồi, Trì Sính ra tay luôn luôn nhanh hơn y. Đợi khi đũa của Ngô Sở Úy vươn vào nồi, thì không còn sót chút thịt nào, y chỉ đành thêm vào, kết quả lại chưa kịp gắp đã bị Trì Sính giành mất.

    Mắt thấy hai cân thịt dê sắp mất, Ngô Sở Úy vẫn chưa ăn được bao nhiêu.

    Thế là bỏ một dĩa rau vào, nói với Trì Sính: “Đừng chỉ lo ăn thịt, ăn chút rau đi.”

    Sau đó, bản thân dùng đũa bỏ vào nồi hai miếng thịt, trong quá trình chờ đợi không hề buông đũa. Kết quả chỉ mới ngẩn người một chút, miếng thịt trong đũa đã không thấy đâu, ngẩng đầu nhìn, đang bị nhai trong miệng Trì Sính kia.

    Thao! Ngô Sở Úy thầm chửi một tiếng.

    Đợi bớt giận rồi, muốn gắp đồ, ngay cả rau cũng bị Trì Sính gắp sạch.

    Mà sau đó, Ngô Sở Úy liều mạng tranh đoạt cùng Trì Sính trong nồi, một bữa cơm mà cứ như đánh nhau.
    Cuối cùng, Ngô Sở Úy phát hiện gia vị chấm trong chén của mình đã hết, hỏi Trì Sính: “Chỗ anh còn gia vị không?”

    Trì Sính thản nhiên lắc lắc túi đựng đã bóp xẹp, sau đó ném vào thùng rác.

    Ngô Sở Úy đen mặt đi lục trong tủ lạnh, lục nửa ngày cũng không có, lại vào nhà bếp tìm, cũng không thấy. Cuối cùng hết cách, chỉ đành trộn chao với tương đậu, ghép chung làm đồ chấm.

    Trở về phát hiện, trong dĩa chỉ còn mấy miếng thịt, hỏa tốc dùng đũa gắp lên, gần như còn chưa kịp bỏ vào trong nồi đã đặt vào bát của mình.

    Trì Sính đối diện trầm giọng nói: “Thịt của cậu còn chưa chín đâu, ăn xong sẽ đau bụng, bỏ vào chần một chút đi.”

    Bớt giả bộ dùm đi! Thịt mà vào nồi thì chạy không thoát khỏi miệng anh!

    Nghĩ thế, gắp tất cả thịt trong chén, quyết tâm nhét vào miệng.

    Kết quả, miệng há rộng, thịt lên đến môi rồi, đũa lại bị người ta cướp đi.

    Trì Sính thật sự có thủ pháp tốt, giật đũa qua mà không rớt một miếng thịt, nhất tề ném vào nồi. Xong rồi lại lấy ra, bỏ vào chén gia vị của mình chấm chấm, ngay trước mặt Ngô Sở Úy nhàn nhã nhét vào miệng.

    Ngô Sở Úy sửng sốt một chút, bốp một tiếng ném đũa.

    “Không ăn nữa!”
    Trì Sính ngồi đối diện nhìn Ngô Sở Úy một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười không dễ phát giác, sau đó lặng yên đứng lên, mở tủ lạnh, như diễn xiếc lấy từ ngăn cách đông bên dưới ra mấy hộp thịt dê.

    Đẩy đến trước mặt Ngô Sở Úy, trêu y: “Thật không ăn nữa?”

    Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn, không mấy khí thế hỏi: “Ở đâu ra?”

    “Cậu nói xem ở đâu ra?”

    Trì Sính sớm đã quen, chỉ cần đến phiên Ngô Sở Úy mua cơm, mười lần thì hết chín lần đều ăn không no.

    Lại từ trong tủ ở bếp lấy ra rau đã lặt xong từ trước, còn có một cái chén sạch, đổ gia vị hải sản mới mua, thêm một chút nước chấm, đẩy cho Ngô Sở Úy.

    “Lúc này không ai giành với cậu đâu, ăn đi.”

    Ngô Sở Úy cảm thấy cân bằng, chậm rãi ăn thịt, chậm rãi gắp rau.

    Thịt dê Trì Sính mua hoàn toàn khác biệt với của Ngô Sở Úy mua, cho dù không phải nhà nghề, Ngô Sở Úy cũng có thể nếm được. Thịt Trì Sính mua vừa mỏng vừa non, vị gây đầy đủ. Mớ rau kia cũng giòn và xanh mơn mởn, vừa nhìn đã biết là rau chất lượng được bầy trên kệ của siêu thị.

    Mỹ mãn ăn một bữa, cùng thu dọn chén bát, cùng vào nhà tắm rửa ráy tắm rửa.

    Cởi sạch quần áo, vừa mới đứng dưới vòi sen, Ngô Sở Úy đã phải nghênh đón ánh mắt trêu chọc của Trì Sính.

    “Cậu xem cậu ăn nhiều đến mức bụng nhô lên rồi kìa.”

    Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn, lại liếc mắt nhìn bên Trì Sính, không phục nói: “Anh ăn còn nhiều hơn tôi mà! Chỉ là do cơ bụng của anh cứng, không nhô lên nổi mà thôi.”

    Trì Sính cười dữ tợn, “Sau cơm tối lượng vận động của tôi lớn, cậu vận động nhiều cỡ nào? Tôi cực khổ cày cấy, làm là công việc thể lực. Cậu thì sao? Lên giường nằm đó, chỉ sử dụng miệng, kêu dâm đãng vài tiếng là xong rồi.”
    Ngô Sở Úy tức giận bất bình, chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp nhất, xối thẳng vào Trì Sính.

    Sau đó lại bị Trì Sính ấn lên tường, vòi sen xối thẳng vào khe mông, Ngô Sở Úy giãy dụa uốn éo, mắng chửi liên tục. Trì Sính vặn nước lớn, hung tợn kích thích, quyết không buông tha.

    Hai người ồn ào, ngã vào bồn tắm, nửa người Ngô Sở Úy đều chìm trong nước, nửa người thì tựa lên Trì Sính.

    “Miệng tôi bị lở rồi.” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính đưa tay nâng gương mặt ẩm ướt của Ngô Sở Úy, trầm giọng nói: “Há miệng tôi xem thử.”

    “Nè, nói chuyện cũng đau.”

    Người nào đó không an ủi ngược lại đen mặt, “Đau cậu còn ăn nhiều thịt dê như thế? Cậu không biết sẽ nóng trong người sao?”

    Ngô Sở Úy cười hê hê, “Thịt dê anh mua rất ngon.”

    “Ngày mai chuyển sang ăn chay.”

    Nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy lập tức cứng lại, đấm lên bụng Trì Sính.

    “Tôi thao, dựa vào cái gì hả? Hễ đến phiên anh mua cơm thì là ăn chay, không phải là muốn lừa tiền của tôi chứ?”

    Trì Sính trêu chọc, “Cậu nhiều tiền như thế, không lừa cậu lừa ai?”

    “Tôi làm gì có tiền hả, tiền trên sổ sách toàn là của công ty, không phải tài sản cá nhân của tôi.”

    Trì Sính cười xoa tiểu điểu cho Ngô Sở Úy, vừa xoa vừa hỏi: “Kim khố của cậu giấu không ít tiền đúng không?”

    Ngô Sở Úy dựng thẳng hai mày, vội lên tiếng: “Anh đừng có ý đồ với tiền của tôi!!”

    “Cậu chính là một tên thiết công kê nam châm.” (Thiết công kê: Kẻ keo kiệt bủn xỉn, kê ở đây là gà, thiết công kê có thể hiểu là không thể nhổ nỗi một sợi lông gà nào)

    Ngô Sở Úy đỏ mặt, “Có ý gì?”

    “Không chỉ không nhả một cọng lông, còn đi hít lông trên người công kê khác.”

    Ngô Sở Úy đầu tiên là sửng sốt, sau đó hung tợn đá Trì Sính.

    Mỗi lần thấy cái kiểu keo kiệt tính toán chi li của Ngô Sở Úy, Trì Sính liền ngứa ngáy, muốn nhổ một cọng lông từ người y, không phải hắn thích cọng lông này, mà là muốn nhìn dáng vẻ đau lòng nhe răng khè miệng của y.
    Tắm xong, Trì Sính phun thuốc vào miệng Ngô Sở Úy, vừa phun xong, Ngô Sở Úy liền phi một tiếng, tùy tiện chửi bậy.

    “Cái mùi jj gì vậy? Thật khó ngửi.”

    Trì Sính đen mặt tiếp tục bắn lên miệng Ngô Sở Úy, nói xa xăm: “JJ của cậu là mùi này hả? Nào, để tôi ngửi thử?”

    Nói xong đẩy Ngô Sở Úy lên giường, ra vẻ muốn vạch áo choàng ngủ lên.

    “Đừng… đừng quậy…”

    Ngô Sở Úy vội nắm cổ tay Trì Sính, gấp đỏ mặt nói với hắn; “Không phải anh vẫn luôn muốn một cái quần lông mới sao? Tôi mua cho anh rồi, anh thử xem có mặc được không?”

    Trì Sính cầm quần lông lên xem, nhỏ hơn một cỡ, nhưng không lên tiếng, cố gắng mặc vào trong ánh mắt trông đợi của Ngô Sở Úy.

    Đúng như nhân viên bán hàng đã nói, loại quần lông cừu này độ giãn cao, mặc vào không có vấn đề gì, eo và chân đều có hơi chật, nhưng cơ bản có thể chấp nhận. Chỉ là quần này quả thật hơi làm người ta khó xử, hai cái nút bị đỉnh ra, có cảm giác như sắp nổ đến nơi.

    Ngô Sở Úy cũng phát hiện vấn đề này, trong lòng không nhịn được nghĩ, mẹ nó mọc jj lớn như thế làm gì?

    Trì Sính mở miệng: “Nếu cậu không muốn để tôi thảm, tốt nhất nên đổi số lớn hơn.”

    Ngô Sở Úy không muốn nói đây là hàng giảm giá, lại không muốn bỏ tiền mua cái mới, thế là tháo hai cái nút trên quần Trì Sính, lôi cái đó của Trì Sính ra, để lộ ra ngoài.

    Lại hỏi: “Còn nghẹn không?”
    Trì Sính lắc đầu.

    Ngô Sở Úy có con mắt rất thoáng. “Vậy cứ mặc như thế đi.”

    Cứ mặc như thế đi… mặc như thế… mặc như…

    Trì Sính thò tay xuống dưới, lòng bàn tay đỡ cự long, liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy.

    “Nếu tôi mặc thế này ra ngoài, cậu yên tâm sao?”

    “…”

    Nằm lên giường, Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Uông Thạc tặng Trì Sính một con rắn, Trì Sính nuôi đã bảy năm. Vậy nếu mình tặng hắn một cái quần lông cừu, hắn có thể mặc bảy năm không? Nghĩ thế, liền hỏi ra.

    Trì Sính nói: “Nếu cậu chỉ mua cho tôi một cái quần này, tôi có thể mặc cả đời.”

    Một câu nói cảm động tâm phế biết bao, nhưng nghe vào tai của thiết công kê nam châm đó, lập tức biến vị.

    Thao, nghe ý này là chê cái này không tốt, còn muốn tôi mua cho cái khác sao?

    Sau khi kịch chiến hơn N hiệp, Ngô Sở Úy vẫn có thể nói chuyện với Trì Sính vài câu, chứng minh cái mông sắt sắp sửa luyện thành rồi. Đèn đã tắt, mí mắt cũng sắp nhắm lại, Ngô Sở Úy mới nhớ ra một chuyện.

    “Trì Sính, thịt dê nát tôi mua có phải đều bị anh ăn hết không?”

    Trì Sính đưa tay đỡ sau gáy Ngô Sở Úy, hỏi: “Đó là nát sao?”

    Thật ra mới vừa ăn hắn đã nhận ra rồi, thịt dê không thuần, bên trong có trộn thịt vịt.

    Ngô Sở Úy không biết cảm giác của mình là gì: “Làm gì anh phải ăn cái đó. Trong tủ lạnh của chúng ta không phải còn rất nhiều thịt dê loại ngon sao?”

    “Tôi dám vứt sao?” Trì Sính thấp giọng nói, “Tôi vứt rồi cậu sẽ liều mạng với tôi, không vứt lại đặt trong tủ lạnh, nói không chừng ngày nào đó cậu lại lén ăn.”

    Ngô Sở Úy đặc biệt áy náy, nghiến răng nói: “Ngày mai tôi đi đổi quần lông số lớn cho anh.”

    Trì Sính cười một tiếng: “Bỏ đi, mặc như vậy rất tốt.”

    “Vậy bên trong anh phải mặc dày một chút, cẩn thận lộ gió.”

    Trì Sính dùng lòng bàn tay thô ráp cọ cọ sau gáy Ngô Sở Úy, không nói gì.

    Ngô Sở Úy xoay đầu, lại nói: “Nếu không thì thế này đi? Không phải anh luôn nói tôi chỉ ăn cơm không làm việc sao? Ngày mai tôi đến hầu hạ anh, anh thấy sao?”

    Trì Sính ném qua một ánh mắt cực kỳ có vị đàn ông, “Vậy tất nhiên là tốt rồi.”

    Thế là, suy nghĩ khác nhau, nhưng đều mang nụ cười giống nhau, hai người ôm nhau ngủ.

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập