Nghịch Tập – Chương 141-144

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    141 – Bây giờ đi thôi!

    Sau khi Ngô Sở Úy nhe răng khè miệng, hô hấp hỗn loạn trong phòng riêng, liền mang vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng bước ra. Mạnh Thao vẫn còn đứng bên cạnh bồn rửa tay, thấy Ngô Sở Úy đi ra, liền ra vẻ rất đương nhiên hất cằm với y, “Đi thôi!”

    Má, đi nhờ xe tôi còn khoe mẽ như thế, làm gì có kiểu thế này chứ?!

    Nếu không phải trước đó đã đồng ý với gã, nói sao Ngô Sở Úy cũng sẽ không chở loại người này.

    Hai người vừa đến cạnh xe, Mạnh Thao đã ngửi được mùi vị bất thường, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, dừng lại trên người một gã đàn ông đứng cách đó không xa, trùng hợp là, ánh mắt người đó cũng dừng trên đùi gã.

    Mạnh Thao đột nhiên ý thức được, bên ngoài áo lông dài của gã còn lộ ra một khúc quần bệnh nhân, lập tức mở cửa xe, thò chân vào, khẩn cấp hối thúc Ngô Sở Úy: “Mau lái xe!”

    “Làm gì gấp dữ vậy?” Ngô Sở Úy vẫn không nhanh không chậm.
    Mạnh Thao liên tục quay nhìn, vẻ mặt hết sức căng thẳng, gần như ký thác toàn bộ hy vọng lên vô lăng xe của Ngô Sở Úy.

    “Mau, mau lên đi, có người đang đuổi theo tôi.”

    Ngô Sở Úy bình tĩnh hơn gã nhiều, nhanh chóng khởi động xe, vừa tăng tốc độ vừa trêu chọc: “Anh đang quay phim đó hả?”

    Mạnh Thao không bận tâm đến y, mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.

    Vừa rồi người nhìn theo Mạnh Thao quả thật là Lý Vượng, khi hắn vừa xác định được thân phận đối phương, Mạnh Thao đã ngồi lên xe Ngô Sở Úy chạy mất. Lý Vượng nhanh chóng thông báo cho mấy anh em khác, bắt đầu tiến hành đuổi theo bao vây chiếc xe kia.

    Ngô Sở Úy không ngờ, người năng lực kém như y cũng có cơ hội đi bão.

    “Quẹo phía đông!” Mạnh Thao chỉ huy.

    Ngô Sở Úy nghe lời quẹo sang phía đông, Mạnh Thao đột nhiên khẩn trương lên: “Không phải bảo cậu quẹo phía đông sao? Sao cậu lại quẹo phía tây?”

    “Anh hai, bên này là phía đông.”
    Mạnh Thao buồn bực xoa trán, “Xin lỗi, tôi nôn nóng quá nên hồ đồ.”

    Đối diện với chiếc xe đang đuổi tới từ trước mặt, Ngô Sở Úy vội vã xoay vô lăng, mạo hiểm lao vút qua sát bên chiếc xe đó, sau đó chui vào hẻm, bắt đầu quẹo cua đủ kiểu.

    Lý Vượng nhanh chóng lái theo, vì đường hẹp, xe của hắn lại bự, con đường mà Ngô Sở Úy lái qua thoải mái chưa chắc hắn đã có thể chạy qua. Đang lúc nôn nóng vò đầu bứt tai, đột nhiên nhận được điện thoại của anh em.

    “Vượng tử, sao tôi thấy chiếc xe đó giống của Trì Sính vậy? Cậu có thấy rõ ràng không?”

    Lý Vượng thoáng sơ xảy, suýt nữa đụng phải thùng rác.

    “Đương nhiên là thấy rõ! Thằng đó có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Là cậu theo lộn xe đúng không?”

    “Không sai mà! Tiểu Châu tử và tôi nãy giờ vẫn theo chiếc xe đó, sao có thể lộn được?”

    Lý Vượng lại nói: “Cho tôi biết số xe đó.”

    Đối phương đọc liền hai hàng.

    Sắc mặt Lý Vượng trở nên kỳ quái, đây chính là chiếc xe cũ của Trì Sính, hiện tại luôn do Ngô Sở Úy lái. Lẽ nào thằng đó âm thầm cấu kết với Ngô Sở Úy, muốn thông qua Ngô Sở Úy tiếp cận Khương Tiểu Soái?

    Vừa nghĩ đến đây, Lý Vượng vội gọi điện cho Quách Thành Vũ, nhất định phải báo lại tình huống khẩn cấp này.
    Sau khi Quách Thành Vũ nghe điện thoại, Lý Vượng nói rõ hết mọi thứ cho hắn.

    “Được, tôi biết rồi.”

    Sau khi cúp máy, Quách Thành Vũ lại ấn số Ngô Sở Úy.

    “Làm gì đó?” Quách Thành Vũ hỏi.

    Ngô Sở Úy không kiên nhẫn nói: “Ra ngoài làm việc, đang lái xe trên đường, có chuyện gì để sau hãy nói!”

    “Chỉ một mình cậu à?”

    “Còn một người đi nhờ nữa.”

    Nói xong, trực tiếp ném di động sang một bên, tiếp tục quẹo trái quẹo phải, lao vun vút trong đủ loại hẻm hóc cứ như mê cung này.
    Cảm giác phương hướng của Mạnh Thao vốn đã không mạnh, bị Ngô Sở Úy đi vòng vèo như thế, càng không tìm nổi phương hướng.

    “Cậu có được không đó?” Mạnh Thao biểu thị nghi ngờ với trình độ của Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy hừ lạnh, “Kỹ thuật lái xe gì đó thì không dám nói, nhưng con đường này không ai rành rẽ bằng tôi, từ nhỏ tôi đã thích lang thang ở khu này. Trò chơi yêu thích nhất chính là chạy từ hẻm này sang hẻm kia, mỗi con hẻm đều chạy qua hết, còn không thể trùng lặp, ai chạy xong hết coi như người đó thắng.”

    Mạnh Thao bật cười chế nhạo, quả thật rất phù hợp với hình tượng lỗ mãng, đầu óc kém nhanh nhạy của Ngô Sở Úy, ai lại kéo một người xa lạ chạy lung tung thế này? Còn không trả tiền xăng nữa chứ!

    Quách Thành Vũ lại gọi điện cho Lý Vượng, bảo hắn: “Đừng đuổi theo nữa.”

    “Không đuổi theo nữa?” Lý Vượng phải xác định lần nữa.

    Quách Thành Vũ ừ một tiếng rất rõ ràng.

    Lý Vượng báo cho những người khác biết, tất cả các xe đều tản đi.

    Cảm thấy đã cắt đuôi được toàn bộ những kẻ truy đuổi, Ngô Sở Úy thở phào, cuối cùng cũng chui ra khỏi hẻm, chạy ra đường lớn.

    Lúc này Mạnh Thao mới đánh giá Ngô Sở Úy, từ đầu đến chân, mỗi vị trí đều không bỏ qua. Đặc biệt là chỗ ở giữa hai chân đó, nhìn đặc biệt tỉ mỉ.

    Ngô Sở Úy vừa rồi căng thẳng quá độ, lúc này vừa thả lỏng, mới nhích nhích cái mông bị tê. Kết quả vừa nhích, liền đụng đến vị trí bị “trúng đạn”, kìm không được phải hít ngược một cái.

    Mạnh Thao lộ vẻ giễu cợt, “Lượng vận động tối qua không ít nha!”

    Ngô Sở Úy giật bắn người, trong mắt lóe qua vẻ bất an chột dạ khi làm chuyện bậy.

    “Anh… anh có ý gì?”
    Mạnh Thao không nói, chỉ cười không rõ nghĩa, gã phát hiện, dáng vẻ ngốc nghếch của Ngô Sở Úy lúc này rất giống Khương Tiểu Soái năm đó.

    Xe hơi lại chạy thêm một đoạn, Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Mạnh Thao, phát hiện gã đang chỉnh lại lớp băng ở cổ tay. Nhìn vào bên trong mới phát hiện hắn mặc đồ bệnh nhân dưới lớp áo khoác lông dài.

    “Chắc không phải anh là bệnh nhân mới chạy khỏi bệnh viện chứ?”

    Mạnh Thao cười nhạo: “Cung phản xạ của cậu thật dài đó.”

    “Họ đều nói tôi như thế.” Ngô Sở Úy huênh hoang nói: “Cổ tay anh bị sao vậy? Chẳng lẽ là tự sát sao?”

    Mạnh Thao không chút bận tâm gật đầu: “Đúng vậy, cuộc sống quá tuyệt vọng, không có động lực sống tiếp nữa.”

    “Tại sao tuyệt vọng? Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc?”

    Mạnh Thao cười lạnh, “Cũng không có gì hạnh phúc hay không.”

    Ngô Sở Úy lại hỏi, “Vừa rồi những người đuổi theo anh không phải là bác sĩ chứ? Anh không ở bệnh viện điều trị, vội vã chạy ra như thế, không lẽ lại muốn đi tự sát nữa?”

    Mạnh Thao cảm thấy xe đã chạy đủ xa, xuống ở chỗ này chắc không vấn đề, thế là gật đầu với Ngô Sở Úy.

    “Cho nên cậu mau để tôi xuống xe, tránh cho tôi chết trên xe cậu.”

    Ngô Sở Úy thắng xe đột ngột.

    Mạnh Thao đưa tay đến cần gạt cửa, cố sức kéo hai cái, không mở, lại kéo, phát hiện cửa đã khóa.

    Lòng ngực bị siết, đột nhiên bị người ôm lấy từ sau lưng.

    “Tôi sẽ không cho anh đi!” Ngô Sở Úy nói, “Tôi không thể trân mắt nhìn anh làm chuyện ngu ngốc, hãy nghĩ đến người nhà của anh đi, còn có người yêu của anh, anh chết rồi họ sẽ đau khổ cỡ nào chứ!”

    “Cậu thật phiền!” Mạnh Thao húc cùi chỏ vào ngực Ngô Sở Úy: “Tôi chỉ đùa mà thôi.”

    Ngô Sở Úy sống chết ôm chặt không buông, nhân lúc này, y thò tay vào trong thùng dụng cụ lấy dây thừng.

    “Tôi không tin, tôi phải đưa anh về bệnh viện, đưa anh về bên cạnh người thân!”

    Mạnh Thao tức giận hừ nói: “Cậu bị thiếu gân não hả?”
    “Phải!” Mắt Ngô Sở Úy chuyển sang sắc bén, “Tôi rút sợi gân đó ra để cột anh lại!”

    Nói xong, cột chặt hai tay Mạnh Thao trong lúc gã không chút phòng bị.

    Nếu là bình thường, Mạnh Thao không thể dễ dàng bị Ngô Sở Úy khống chế như thế, nhưng vì mất máu quá nhiều tổn thương nguyên khí, lại cho rằng Ngô Sở Úy chỉ đang giỡn, thả lỏng phòng bị, mới bị Ngô Sở Úy thừa thời cơ.

    Ngô Sở Úy cột Mạnh Thao hết vòng này sang vòng khác, giống như cái bánh chưng.

    Thấy Ngô Sở Úy muốn làm thật, Mạnh Thao buộc phải mềm giọng.

    “Soái ca, đừng quậy, tôi thật sự không đi tự sát, được rồi chứ, mau cởi dây ra cho tôi.”

    Ngô Sở Úy đột nhiên cười thật lớn, tát mạnh lên mặt Mạnh Thao, âm vang lanh lảnh.

    “Mạnh Thao, mày cũng có hôm nay!”

    Thấy Ngô Sở Úy vừa rồi còn vẻ mặt hàm hậu thoáng chốc lộ ra ánh mắt sắc bén, chân mày Mạnh Thao xoắn vào nhau, thẹn quá hóa giận hỏi: “Mày rốt cuộc là ai?”

    “Đồ đệ của Khương Tiểu Soái.” Ngô Sở Úy nói rất trịnh trọng.

    “Đồ đệ?” Mạnh Thao đánh giá Ngô Sở Úy, “Hình như tao chưa từng gặp mày thì phải? Làm sao mày nhận ra tao? Lẽ nào Khương Tiểu Soái từng cho mày xem hình của tao? Tao rất hiểu cậu ta, đúng lý ra cậu ta phải tiêu hủy toàn bộ ký ức về tao mới đúng, mày từ đâu thấy được hình của tao?”

    Ngô Sở Úy đặc biệt chán ghét loại đàn ông mở miệng ngậm miệng là nói “rất hiểu”, giống như nắm chắc người từng yêu gã trong lòng bàn tay, là một chuyện đáng để khoe khoang lắm vậy.

    “Trước kia tao chưa từng gặp mày, cũng chưa từng thấy hình của mày, chỉ nhận ra mày trong đoạn đường này thôi.”

    Mạnh Thao lộ vẻ khinh thường, thầm nói: Chỉ dựa vào mày? Mày chẳng qua là mèo mù vớ cá rán, kẻ ngu thường gặp may.

    Ngô Sở Úy túm tóc mái của Mạnh Thao, nói: “Biết tại sao tao xác định được thân phận của mày không?”

    “Bỏ móng vuốt của mày ra khỏi tóc tao!”

    Đối với Mạnh Thao mà nói, làm hỏng kiểu tóc của gã, còn nghiêm trọng hơn cho gã hai đấm.

    Ngô Sở Úy không chỉ không lấy tay ra, còn túm tóc Mạnh Thao, xoay đầu gã sang hướng khác, chỉ vào một kiến trúc mang tính biểu tượng cách đó không xa: “Từng thấy qua cái đó chứ? Cảm thấy quen thuộc không?”

    Sắc mặt Mạnh Thao thoáng biến đổi, gã có thể chưa thấy sao? Đó chính là bệnh viện, trên đỉnh có một kiến trúc hình cung.
    “Với cảm nhận phương hướng của mày, còn dám chạy bừa trên đường à? Tao đã vòng quay khu này bảy tám vòng rồi!

    Mạnh Thao sầm mặt không nói.

    Ngô Sở Úy tiếp tục: “Giọng mày mang đậm khẩu âm Thượng Hải, cảm nhận phương hướng lại kém như thế, hoàn toàn không rành đường xá ở đây, có thể thấy mày đến Bắc Kinh chưa được mấy ngày. Người bình thường thấy tao nhích mông rên đau, nhiều lắm chỉ cảm thấy tao mắc bệnh trĩ, nhưng mày lại nghĩ đến phương diện đó, chứng minh mày là G. Vừa rồi tao hỏi mày hôn nhân có hạnh phúc hay không, mày hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, chứng minh mày là người đã kết hôn. Một người Thượng Hải mới đến Bắc Kinh chưa bao lâu, bản thân là G còn kết hôn với phụ nữ, vừa đến đã kết oán, bị người ta truy đuổi chạy khắp chốn, trừ Mạnh Thao mày ra còn có thể là ai?”

    Mạnh Thao tuy cực kỳ không muốn thừa nhận năng lực phán đoán của Ngô Sở Úy, nhưng trong lòng gã quả thật vẫn chấn động.

    Ngô Sở Úy lại nói: “Đương nhiên, yếu tố quan trọng nhất để tao xác định thân phận của mày, chính là do kiểu cách cặn bã của mày. Rất chính cống! Rất chính tông! Má, là độc nhất vô nhị!”

    Nói xong, đạp mạnh chân ga.

    “Bây giờ đi thôi!”

    142 – Đá tới đá lui

    Vốn dĩ, Ngô Sở Úy muốn trực tiếp đưa Mạnh Thao qua chỗ Quách Thành Vũ, nhưng nghĩ đến trạng thái hiện tại của Khương Tiểu Soái, lỡ đâu hắn vì niệm tình cũ, lại thả Mạnh Thao đi, vậy thì quá hời cho thằng này. Hơn nữa trực tiếp đưa cho Quách Thành Vũ, khẳng định hắn sẽ chỉnh gã đến chết, đến lúc đó mình có muốn ra tay cũng không còn cơ hội nữa.

    Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước khi đưa cho Quách Thành Vũ, phải để mình trút giận cái đã.

    Cho nên, trước phải giấu Mạnh Thao đi.

    Giấu ở đâu đây? Ở nhà chắc chắn không được, Trì Sính thấy y lén giấu đàn ông, chắc chắn sẽ mất mạng. Xưởng mới xây tuy rằng rộng lớn, nhưng nhiều người phức tạp, Ngô Sở Úy lo lắng để lộ phong thanh. Chỗ tốt nhất chính là nhà kho dưới hầm của công ty, Trì Sính rất ít xuống đó, hơn nữa có một phòng lưu tài liệu là nơi rất kín đáo, giấu ở đó là thích hợp nhất.

    Thế là, trực tiếp lái xe xuống hầm, lôi Mạnh Thao xuống, tha vào phòng lưu tài liệu.

    “Buông tay ra, tao tự đi.” Mạnh Thao lạnh lùng nói.

    Ngô Sở Úy liếc nhìn gã: “Rất khí phách đó chứ…”

    “Cho dù không khí phách, cũng ngán để mày chạm, tao có bệnh sạch sẽ, ghét nhất là đụng chạm cơ thể với người khác, đặc biệt là thứ hàng từng bị đàn ông khác thượng.”

    Mẹ kiếp! Còn ở đây chê tao bẩn?

    Ngô Sở Úy buông Mạnh Thao ra, lùi lại hai bước, giơ chân đạp gã xuống. Mạnh Thao lộ vẻ tức giận, còn chưa kịp phản kháng, lại bị đá một cái, lần này gã bị đá lăn mấy vòng.

    “Không phải mày không muốn tiếp xúc cơ thể với tao sao? Yên tâm, gia không dùng tay đụng mày, gia đá mày đi, cho đến khi mày vào được phòng lưu tài liệu, tao thao ba mày!”

    Nói xong, Ngô Sở Úy cứ liên tục đá Mạnh Thao đến tận phòng lưu tài liệu.

    “Mày cứ ngủ ở đây đi! Tao sẽ đúng giờ đưa nước đưa cơm cho mày, sẽ thường xuyên đến tìm mày tâm sự.”
    Nói xong, rầm một cái đóng cửa phòng lại.

    Buổi trưa, Ngô Sở Úy ra ngoài ăn cơm, đặc biệt gói một phần mang về cho Mạnh Thao.

    Mở cửa phòng lưu tài liệu, Mạnh Thao ngồi bên trong, sắc mặt âm trầm, mắt nhắm chặt, dáng vẻ lười để ý đến Ngô Sở Úy.

    “Hề, anh bạn, ăn một ít đi!”

    Ngô Sở Úy tốt bụng đặt túi đồ ăn vào tay Mạnh Thao.

    Không ngờ, Mạnh Thao ném cái túi xuống đất, cố ý phủi phủi tay, vẻ mặt chán ghét.

    “Ngại quá, tao thà đói bụng, cũng không ăn thứ mày từng đụng vào.”

    Ngô Sở Úy đưa đôi mắt âm trầm đánh giá Mạnh Thao, sau đó cầm hộp cơm lên, âm u nói: “Tiền đã tiêu rồi, không ăn không phải lãng phí sao?

    Mạnh Thao mở miệng, “Tao không muốn lặp lại lần nữa.”

    “Tổng giám đốc Ngô tao đây là thiết công kê nổi danh xa gần, không nhổ một cọng lông, thứ tao bỏ tiền mua, không chấp nhận một chút lãng phí nào. Nếu mày không ‘ăn’ thứ tao từng chạm vào, vậy thì ‘mặc’ đi!”

    Nói xong, ba món mặn một món rau, cộng thêm một chén canh, toàn bộ hất lên người Mạnh Thao.

    Có thể tưởng tượng được Mạnh Thao tức giận cỡ nào.

    Nhưng gã không mắng không quậy, chỉ ngồi thẳng ở đó, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm.

    “Hành động hất đồ của mày, đã nói rõ sự bất lực của sư phụ mày với tao.”

    Ngô Sở Úy lập tức nổi giận, được! Mày khí phách lắm! Mày gặp biến không sợ! Tao không có kiên nhẫn đó, cũng không có định lực như thế, ông chính là muốn đánh mày! Dù mày có dùng ánh mắt sỉ nhục tao, dùng phép thắng lợi tinh thần của mày kích thích tao, tao cũng vẫn cứ đánh!!

    Bốp bốp rầm bịch! Nắm đấm, cẳng chân cùng chào hỏi, nếu không phải thân thể không tiện, không đánh đến rách đầu chảy máu quyết không chịu thôi.


    Kết quả, ban ngày lượng vận động quá lớn, buổi tối còn phải tăng ca, Ngô Sở Úy ngồi trước bàn viết liều mạng ngáp.

    “Đừng làm nữa, mau ngủ đi.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy miễn cưỡng chống đỡ nói: “Không được, thứ này nhất định phải chỉnh lý cho xong, ngày mai phải đưa cho người ta rồi.”

    “Để tôi chỉnh lý cho cậu, cậu đi ngủ đi.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy lắc đầu: “Sản phẩm mới kiểu dáng quá nhiều quá phức tạp, có vài cái tôi còn không nhớ nổi, chắc chắn anh không thể chỉnh lý được.”

    Nói xong, tiếp tục phấn đấu.

    Kết quả, chỉ trong lúc Trì Sính đi tiểu, Ngô Sở Úy đã gục lên bàn không động đậy nữa. Lại gần nhìn, đang ngủ rất say, miệng còn hơi hé ra, chỉ chưa thổi ra mấy cái bong bóng nữa thôi.

    Trì Sính nhớ lại sự mệt nhọc của Ngô Sở Úy gần đây, tối qua còn bị hắn chỉnh như thế, giữa trán xuất hiện vẻ đau lòng.

    Hắn nào biết, Ngô Sở Úy chính vì giày vò người khác, mới làm lỡ công việc.

    Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên giường, còn hắn thì ngồi xuống bàn lật xem những tài liệu bừa bộn đó.

    Túi Dấm Nhỏ chui ra từ căn phòng bên cạnh, thấy đèn phòng này vẫn còn sáng, liền bò xềnh xệch vào. Bình thường vào giờ này, đèn phòng ngủ của Trì Sính đã tắt rồi, bình thường đèn đã tắt, Túi Dấm Nhỏ rất tự giác bò về phòng mình. Nhưng trước khi về, nó luôn phải dẹo với Ngô Sở Úy một chút.

    Hôm nay thấy đèn còn sáng, đại khái cho rằng Ngô Sở Úy còn thức, lại bò lên giường y quậy phá.

    Trì Sính liếc nhìn nó, trầm giọng ra lệnh: “Anh mày ngủ rồi, đừng quậy cậu ấy, qua chỗ ba này.”

    Thế là, Nhị Bảo rất nghe lời bò xuống, vặn người leo lên vai Trì Sính.

    Vì không mấy quen thuộc với sản phẩm mới nghiên cứu ra của công ty Ngô Sở Úy, còn có một vài công việc cực kỳ nhỏ nhặt nhưng lại không cho phép có một chút sai sót nào mà bình thường Ngô Sở Úy luôn đích thân làm, Trì Sính hầu như rất ít hỏi đến, dẫn đến nhiệm vụ mà Ngô Sở Úy chỉ cần nửa tiếng đã có thể hoàn thành, Trì Sính phải lật tài liệu hơn nửa đêm.

    Túi Dấm Nhỏ gục trên vai ba nuôi ngủ hơn nửa đêm.

    Buổi sáng trời còn chưa sáng, Ngô Sở Úy đã tỉnh, vội vã hoang mang xuống giường, lại bàn nhìn, văn kiện cần chỉnh lý đã in xong đặt trên bàn, kiểm tra qua không sai chỗ nào.

    Thở phào nhẹ nhõm, lại ôm Trì Sính ngủ tiếp.

    Sáng, khi Trì Sính thoa thuốc cho mông Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cố ý nhắc nhở, “Hôm nay thoa cho tôi nhiều một chút đi.”

    Tay Trì Sính khựng lại, hỏi: “Tại sao?”

    Ngô Sở Úy nào dám nhắc đến nhiệm vụ gian nan đó? Chỉ có thể vùi mặt vào chăn không nói.

    Hại Trì Sính cho rằng bản thân xuống tay quá nặng, khiến Ngô Sở Úy đau không chịu nổi, mới kìm không được bảo hắn thoa nhiều thêm, kết quả uổng công đau lòng hết mấy ngày.
    Mấy hôm nay, Quách Thành Vũ vẫn ở lại phòng khám, bình thường Khương Tiểu Soái sẽ về nhà, hiện tại cũng bị Quách Thành Vũ cưỡng ép giữ lại phòng khám qua đêm. Nhưng hai người không ngủ cùng phòng, đó là điều kiện duy nhất để Quách Thành Vũ có thể ở lại qua đêm. Khương Tiểu Soái ngủ trong phòng ngủ bên trong, Quách Thành Vũ nằm vắt trên sô pha bên ngoài.

    Tối nào Khương Tiểu Soái cũng phải tiểu đêm, Quách Thành Vũ vừa nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, trong lòng liền như có đàn kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu.

    Nhưng mỗi lần thấy Khương Tiểu Soái mơ mơ màng màng bước ra khỏi nhà vệ sinh, mang mái tóc rối bù chậm rì rì nhích đến cửa, luôn phải dừng lại một chút, nhìn mình một cái, mới đẩy cửa vào. Quách Thành Vũ lại không nỡ thật sự làm gì hắn.

    Hôm nay lúc nửa đêm, Khương Tiểu Soái lại đi vệ sinh, tiếng nước xè xè truyền tới.

    Bụng dưới của Quách Thành Vũ nóng đến khó chịu, liền ngồi dậy, đứng lên ra ban công hút thuốc.

    Kết quả, Khương Tiểu Soái quay ra thấy Quách Thành Vũ không còn ở đó, đột nhiên hoảng loạn. Cũng không mở đèn, chỉ một mình đi qua đi lại trong căn phòng tối tăm, cuối cùng lảo đảo ra ban công, đụng phải Quách Thành Vũ đang định quay người trở vào.

    Khương Tiểu Soái nhìn chằm chằm vào Quách Thành Vũ, hoảng sợ trong mắt dần lui đi, chậm rãi chuyển sang thản nhiên.

    Nhưng quá trình chuyển biến rõ ràng này, lại khiến Quách Thành Vũ đau lòng, ôm siết lấy Khương Tiểu Soái.

    “Soái Soái, đừng sợ, tôi ở đây.”

    Khương Tiểu Soái chưa từng nghĩ, có một ngày hắn sẽ cảm thấy vô cùng an tâm vì Quách Thành Vũ ở bên cạnh.

    Quách Thành Vũ lấy tay vuốt tóc Khương Tiểu Soái, không cẩn thận đụng đến phần gáy, mới phát hiện ở đó đầy mồ hôi lạnh. Lúc này, Quách Thành Vũ mới ý thức được, bóng ma tâm lý mà Mạnh Thao mang đến cho Khương Tiểu Soái, tuyệt đối không chỉ đơn giản là lừa dối và phản bội.

    Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái còn chưa tỉnh, xe của Ngô Sở Úy đã đậu trước cửa phòng khám.

    Quách Thành Vũ không cho y vào, mà cản bên ngoài.

    “Đến đây làm gì?” Quách Thành Vũ hỏi.

    Ngô Sở Úy đầy khí thế nói: “Đem tên ngu ngốc đó cho anh, làm lỡ công việc của tôi không nói, còn làm tôi nghẹn một bụng lửa! Thứ này quá khó hầu hạ, mềm cứng đều không ăn, thứ cho tôi năng lực có hạn, vẫn đành giao cho anh xử lý thôi!”

    Quách Thành Vũ hỏi: “Người đâu?”

    “Nhét trong cốp sau.”

    Nói xong đi ra sau, vừa muốn mở cốp, đã bị Quách Thành Vũ ấn lại.

    “Đừng mở, lười nhìn gã.”

    Ngô Sở Úy khó hiểu: “Không mở cốp sau sao vác gã ra được chứ?”

    “Vác gã ra làm gì?”

    “Không vác ra sao để ở chỗ anh được?”

    “Tôi có nói là muốn để gã ở chỗ tôi sao?” Quách Thành Vũ hơi híp đôi mắt xếch lại.

    Ngô Sở Úy dựng mày lên, chỉ vào mũi Quách Thành Vũ hỏi: “Anh có ý gì đây?”

    Quách Thành Vũ túm ngón tay của Ngô Sở Úy, cười nhẹ nói: “Tôi có ý gì cậu còn chưa nghe ra sao? Ở đây không nhận gã, cậu mang từ đâu đến thì chuyển về đó đi.”

    “Hê!” Ngô Sở Úy sắn tay áo lên, “Anh muốn gạt tôi đúng không? Vận chuyển miễn phí đến cho anh, anh còn muốn trả hàng! Tôi bất kể, anh không nhận tôi đi tìm Tiểu Soái! Dù sao người này tôi không cần nữa, thích cho ai thì cho!”

    Vừa muốn xông vào, bị Quách Thành Vũ ôm chặt, không thể động đậy.
    “Chuyện này cậu tuyệt đối không thể nhắc đến một chữ với Khương Tiểu Soái!”

    Ngô Sở Úy tức giận trừng mắt nhìn Quách Thành Vũ, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đen quá đó! Vì muốn sư phụ tôi dựa dẫm vào anh, anh lại che giấu anh ta, để anh ta sợ hãi lo lắng! Không được, tôi phải nói sự thật cho sư phụ biết…” Nói xong gào to vào trong, “Sư phụ, Tiểu Soái, Tiểu…”

    Bị Quách Thành Vũ bịt miệng, tha ra mười mấy mét.

    “Nếu cậu dám tiết lộ một chữ, có tin tôi vạch trần chuyện cậu là bạn trai cũ của Nhạc Duyệt không.”

    Vừa nghe câu này, Ngô Sở Úy liền xanh mặt.

    “Anh thật âm hiểm!” Ngô Sở Úy mài răng, “Coi như tôi nhìn thấu anh rồi! Đợi trừ mối họa này rồi, cho dù anh muốn ở bên Tiểu Soái, tôi cũng sẽ ở giữa châm ngòi ly gián.”

    Quách Thành Vũ không chút để ý cười cười, “Cậu nên diệt trừ mối họa trong lòng mình trước đi! Cái đó không trừ, có thể châm ngòi ly gián hay không, không phải do cậu nói là được.”

    Ngô Sở Úy tức giận công tâm, nhưng không dám phun ra, chỉ có thể nén giận, lái xe về.

    143 – Gã đến chỗ tôi chính là một người chết.

    Vừa cự tuyệt Ngô Sở Úy xong, Quách Thành Vũ đã ra lệnh cho Lý Vượng nhanh chóng bay đến Thượng Hải điều tra thông tin về Mạnh Thao.

    “Người Thượng Hải bản xứ, năm nay ba mươi mốt tuổi, kết hôn năm hai mươi tám, lấy một người phụ nữ lớn hơn gã mười hai tuổi, chưa đến ba năm hôn nhân tan vỡ, hiện tại đảm nhận chức giám đốc thị trường của một doanh nghiệp nước ngoài.” Quách Thành Vũ đọc lại một lần.
    “Lấy vợ giàu thôi!” Lý Vượng cảm thán, “Vừa thấy đã giống đồ ăn bám rồi.”

    Sắc mặt Quách Thành Vũ tối tăm khó dò, ngón tay nhẹ gõ lên bàn, thờ ơ nói: “Chỉ vì điều này, không đến mức khiến Khương Tiểu Soái hận gã như vậy đi?”

    Lý Vượng gật đầu đồng ý, “Vậy cũng đúng, G vì bị áp lực xã hội mà kết hôn rất nhiều, có gan công khai là thiểu số.”

    Quách Thành Vũ vẫn đợi Lý Vượng tiếp tục nói, kết quả Lý Vượng ngừng luôn tại đó.

    Theo lý mà nói lần này Lý Vượng đến Thượng Hải điều tra, tốn không ít công sức, sử dụng rất nhiều mối quan hệ, không nên chỉ điều tra được một chút thứ vô nghĩa thế này. Quách Thành Vũ nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lý Vượng, liền biết đảm bảo không phải chuyện tốt.

    “Tôi nghe nói trước khi Mạnh Thao kết hôn từng có một lần xung đột kịch liệt với Khương Tiểu Soái, lần xung đột này là dây dẫn cháy khiến họ cuối cùng chia tay và Mạnh Thao kết hôn chớp nhoáng.”

    Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm Lý Vượng hỏi: “Cậu biết xung đột gì không?”

    Sắc mặt Lý Vượng thoáng đổi, dưới ánh mắt áp bức của Quách Thành Vũ, vẫn thành thật gật đầu.
    “Sau khi hai người xác định quan hệ, Khương Tiểu Soái vì muốn ở bên Mạnh Thao, đã về Thượng Hải sống bốn năm, trong lúc đó tình cảm của hai người luôn rất tốt đẹp. Cho đến trước hôm Mạnh Thao kết hôn, đột nhiên xảy ra một chuyện, chuyện này khiến Mạnh Thao nản lòng thoái chí với Khương Tiểu Soái, quả quyết vứt bỏ cậu ta, kết hôn với người vợ trước bây giờ.”

    “Nói một đống vô dụng!” Giọng Quách Thành Vũ trở nên sắc bén, “Mẹ kiếp tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc Khương Tiểu Soái bị sao, Mạnh Thao mới đá cậu ta đi!”

    Ánh mắt Lý Vượng tối đi, gian nan mở miệng.
    “Cậu ta… bị người luân phiên.”

    Ngay lúc đó vẻ mặt Quách Thành Vũ biến đổi thật lớn, nhiều năm nay, trừ cái hôm Quách Thành Vũ và Trì Sính chính thức quậy ầm lên, Lý Vượng từng thấy hắn biến hóa cảm xúc mãnh liệt thế này, thì lúc khác toàn chỉ là vẻ mặt thản nhiên.

    Bầu không khí trong phòng tựa hồ bị rút sạch, không hiểu sao làm người ta khó thở.

    Sau một hồi trầm mặc rất dài, Quách Thành Vũ lặng lẽ mở miệng.

    “Lúc đó người tham gia vào có những ai?”

    Lý Vượng hít sâu một cái, lấy ra một xấp tài liệu trong túi, đặt lên bàn.

    “Toàn bộ ở đây không sót ai.”

    Nói xong, lại thò tay vào trong tầng kép, lấy ra một túi giấy da bò, đưa cho Quách Thành Vũ.
    Quách Thành Vũ rút hình chụp bên trong ra, toàn là hình chụp chung của Mạnh Thao và một người đàn ông khác, ngày tháng của hình là vào hai năm trước, cũng chính là sau khi Mạnh Thao kết hôn không bao lâu, gã đã bắt đầu tằng tịu với người đàn ông khác ngoài Khương Tiểu Soái.

    Lý Vượng lặng lẽ nói: “Thằng nhóc đó chính là bạn của Khương Tiểu Soái, bình thường quan hệ đặc biệt thân cận với Khương Tiểu Soái, sau khi Mạnh Thao và Khương Tiểu Soái chia tay, gã cũng đoạn tuyệt qua lại với Khương Tiểu Soái. Cho nên tôi cảm thấy, lần cưỡng bức tập thể này là có mưu tính trước, mà Khương Tiểu Soái cũng đã biết chuyện…”

    “Ý của cậu là, do thằng nhóc này âm mưu?” Quách Thành Vũ hỏi.

    Lý Vượng cẩn thận mở miệng: “Hiện tại trừ thằng nhóc này ra, tôi không nghĩ ra được khả năng nào khác. Có lẽ trước khi Khương Tiểu Soái và Mạnh Thao chia tay, gã đã dần xen vào họ, vì muốn triệt để phá hủy tình cảm của hai người, mới nghĩ ra cái chiêu tồi tệ này.”
    Quách Thành Vũ bảo trì trầm mặc.

    “Cậu biết, Mạnh Thao có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nếu gã thấy cảnh tượng dơ bẩn này…”

    Lý Vượng không nói tiếp được nữa, hắn không ngờ, mình cũng có một ngày dùng cái từ “dơ bẩn” này trong lĩnh vực mà Quách Thành Vũ từng đặt chân vào. Giống như Quách Thành Vũ cũng không ngờ nổi, một cảnh tượng mà hắn xem là hết sức bình thường, cũng có một ngày sẽ khiến hắn chỉ nghĩ đến thôi đã tâm can vặn xoắn, đau đớn khôn cùng.

    Lý vượng dò hỏi: “Bây giờ nên mang Mạnh Thao ra khỏi chỗ của Ngô Sở Úy chứ?”

    Quách Thành Vũ biểu hiện ra tính nhẫn nại cực mạnh.

    “Không.”

    “Còn để ở chỗ cậu ta làm gì?” Lý Vượng cũng nôn nóng.

    Quách Thành Vũ nói: “Trì Sính còn chưa phát hiện gã.”

    Lý Vượng bừng tỉnh đại ngộ.

    Quách Thành Vũ lại nói: “Người này đến chỗ tôi, chính là một người chết.”

    Đã đói bụng năm ngày rồi, hôm nay Ngô Sở Úy đến đưa cơm, Mạnh Thao hiếm khi không ném ra.

    Sau đó, Ngô Sở Úy ngồi xổm trước mặt gã, vui vẻ nhìn gã.

    “Hê, chịu hết nổi rồi?”

    Mạnh Thao cố gắng giữ vững kiêu ngạo, cho dù vì không chịu nổi đói khát mà phải chấp nhận thức ăn bố thí, cũng vẫn giữ thái độ khinh thường chẳng bận tâm, mặc cho Ngô Sở Úy chế nhạo bên tai, vẫn chẳng liếc đến y một cái.

    Ngô Sở Úy đã nhằn nhè với gã năm ngày, tính nóng gì cũng bị mài sạch, không còn nổi giận với gã nữa, trực tiếp giật màn thầu ném xuống đất, dẫm lên chà qua chà lại, cho đến khi màn thầu bị bụi đất bao kín.

    Sau đó, lấy một cây nhỏ xiên lên, đưa tới miệng Mạnh Thao.

    “Ăn đi.”

    Mạnh Thao dùng đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lát, Ngô Sở Úy thấy gã chậm chạp không mở miệng, giả vờ rút màn thầu về. Kết quả Mạnh Thao đột nhiên kẹp chặt đũa, cố nén nhục nhã to lớn giật màn thầu lại, nhét vào miệng.

    Ngô Sở Úy cười phải nói là xấu xa!

    Kết quả, Mạnh Thao ăn xong rồi, còn phát biểu cảm tưởng.

    “Con người sống ở chỗ thế nào thì sẽ làm những chuyện thế đó, không phải bất cứ chỗ nào cũng đều thích hợp nói chuyện vệ sinh, chẳng hạn nhà cầu, dù là người sạch sẽ cỡ nào vào đó cũng phải bài tiết, chẳng hạn khi ở trước mặt mày, ruồi cũng tự giác biến thành bọ phân, muốn ăn cơm cũng không thực tế, thứ đã bị tay mày chạm vào, không khác gì với cục shit, cho dù mày không dẫm lên màn thầu, tao ăn vào cũng thấy buồn nôn thôi.”

    Ngô Sở Úy phát hiện, mỗi lần y nói chuyện với Mạnh Thao, đều sẽ dâng trào kích tình, nhiệt huyết sôi sục.

    “Thì ra mày xem tao là nhà vệ sinh công cộng?”

    Mạnh Thao hừ lạnh, “Nếu không mày thấy sao?”

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Được! Nếu mày đã không thấy gì, vậy tao cũng không khách sáo với mày nữa. Hôm đó gặp mặt lần đầu tại nhà vệ sinh công cộng, Ngô gia gia tao vốn muốn tặng cho mày một bãi nước tiểu làm lễ gặp mặt, vì thân thể không tiện khó thể thực hiện, hôm nay liền bù vào.”

    Trong mắt Mạnh Thao lộ ra sát khí.

    Ngô Sở Úy vừa muốn cởi quần, đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu y đi tiểu trước mặt tiện nhân này, vậy không phải sẽ làm bẩn tiểu kim điểu của y sao? Thế là quay người lại, tìm một chai nước khoáng, xè xè rót vào.

    Sau đó, trên mặt mang theo nụ cười tà ác, chậm rãi quay lại.

    “Tặng mày, đừng chê nhé.”

    Từ đỉnh đầu rót xuống, chảy thẳng vào trong cổ.

    Cho dù bị sỉ nhục như thế, Mạnh Thao vẫn có thể ưỡn thẳng sống lưng nói.

    “So với ở đây chơi trò uy phong, không bằng đi khuyên Khương Tiểu Soái quên tao đi, như vậy mới chân chính đả kích đến tao. Đáng tiếc, mày không có bản lĩnh đó.”

    Trì Sính cùng lãnh đạo ra ngoài quan sát, trở về không bao lâu, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

    “Vào.”

    Một cô gái tươi cười bước vào, cô ta chính là cô gái tướng mạo bình thường mà hôm đó Ngô Sở Úy đến đón Trì Sính đã thấy ở trước cửa. Lúc đó cô ta lên cùng một chiếc xe với người đàn ông kia, người đàn ông đó chính là người đứng đầu của cục tài chính này, cục trưởng Lý. Cô gái này chính là con gái của cục trưởng Lý, Lý Chi Linh.

    Từ sau khi gặp mặt Trì Sính, Lý Chi Linh đã nhờ vào thân phận mà luôn tìm cớ tản bộ một vòng.

    Mỗi lần đều phải nói chuyện với Trì Sính vài câu, tuy không biểu thị rõ ràng, nhưng người có mắt đều nhìn ra được, vị thiên kim của cục trưởng nhìn trúng Trì công tử của họ rồi. Cho dù Trì Sính vẫn đối xử với cô ta không lạnh không nóng, Lý Chi Linh vẫn ôm thái độ lạc quan với sự phát triển quan hệ của họ.

    “Làm gì thế?” Lý Chi Linh ngồi đối diện Trì Sính nhìn hắn chằm chằm.

    Trì Sính đang lật xem tài liệu mà hôm đó hắn mất nửa đêm để in lại, mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.

    Lý Chi Linh chống cằm trêu chọc: “Anh cũng xem sách sao? Thật không ngờ đó.”

    Cô ta đã tốn mấy ngày để làm rõ thông tin về Trì Sính, không hổ là người trong danh môn, đã từng thấy nhiều thứ, sau khi biết về những sự tích ác liệt của Trì Sính, vẫn cho là hiện tượng bình thường. Chẳng qua mấy hôm nay nhiều lần đến thăm, mỗi lần Trì Sính đều xem sách, ngược lại khiến cô ta cảm thấy bất ngờ.

    “Chẳng lẽ anh vì em nên muốn cải tà quy chính sao?” Lý Chi Linh hỏi.

    Vấn đề nghịch thiên này, cuối cùng cũng khiến Trì Sính mở mắt lớn hơn, nhìn cô ta chăm chú trong nửa phút, không nói gì cả, vì không có gì để nói.

    Lý Chi Linh lại hỏi: “Ba em nói cuối tuần muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm, anh có thời gian không?”

    “Nói sau đi.”

    Đóng sách lại, cầm túi bỏ đi.

    Sau đó, Lý Chi Linh lại đuổi theo, cùng lên thang máy với Trì Sính. Không ai dám đường hoàng đi theo Trì Sính như thế, chỉ có cô dám, cho nên cô cảm thấy Trì Sính có ý với mình, vì Trì Sính không đuổi cô đi. Trong mắt cô, Trì Sính chính là loại người đặc biệt khốc, ai tiếp cận hắn hắn sẽ dùng ánh mắt giết người đuổi người ta đi.

    Thật ra, cho dù một đám phụ nữ chen vào thang máy, Trì Sính vẫn nên xem gì thì xem đó.

    144 – Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.

    Có một hành vi gọi là leo lên đầu lên cổ, Ngô Sở Úy chính là người phát ngôn tốt nhất cho hành vi này.

    Bắt đầu từ tối hôm đó ngủ gục trên bàn viết, Trì Sính giúp y hoàn thành công việc còn sót lại, Ngô Sở Úy liền ngày ngày giở lại trò đó. Chỉ cần ngồi trước bàn viết một hồi, chưa đến mười phút đã nhắm mắt lại. Sau đó được Trì Sính ôm lên giường, đợi Trì Sính đi khỏi giường, đôi mắt đen bóng đó liền bắt đầu xoay xoay trong mí mắt, lộ ra tia gian xảo.

    Bàn tính của Ngô Sở Úy gõ rất vang, Trì Sính giúp y “tăng ca”, vừa có thể cho y được nghỉ ngơi đầy đủ, còn có thể ngăn chặn bữa “tiệc lớn” mà tên họ Trì nào đó mỗi đêm đều phải ăn.

    Trước kia ban ngày là bận thật, thực sự làm không hết công việc mới mang về nhà, bây giờ rảnh rồi, có thời gian rảnh cũng không lo làm việc chính, cả ngày đến tối cứ chuồn xuống nhà kho dưới hầm, cố ý giữ lại công việc đến tối cho Trì Sính làm.

    Sự thật chứng minh, Trì Sính có chí tiến thủ hơn Ngô Sở Úy nhiều.
    Chỉ vì một câu nói “anh chắc chắn không chỉnh lý được” của Ngô Sở Úy, Trì Sính liền xem sách hơn một tuần lễ, thuộc như cháo chảy toàn bộ tư liệu sản phẩm mà công ty Ngô Sở Úy đã chỉ dẫn và mới nghiên cứu ra.

    Cho nên hôm đó ngôn luận nghịch thiên mà Lý Chi Linh phun ra cũng có một phần là đúng, Trì Sính quả thật cải tà quy chính rồi, chẳng qua không phải vì cô ta, mà vì một yêu tinh tà ác khác, cải “chính” lại bản thân mình.

    Liên tục hơn một tuần lễ, mỗi ngày Ngô Sở Úy đều có thể nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

    Tinh thần dưỡng đủ rồi, ngủ no say rồi, hai hôm nay Ngô Sở Úy bị ôm lên giường, trong lòng không còn trộm vui nữa. Giơ ngón tay lên đếm đếm, hơn một tuần lễ không bị “gậy to” hầu hạ rồi, có chút ngứa ngáy.

    Thế là, hôm nay Ngô Sở Úy đặc biệt hoàn thành nhiệm vụ tại công ty, hai tay để không về nhà.

    Ăn cơm xong, chủ động hỏi Trì Sính: “Có muốn cùng tắm không?”

    Trì Sính nói: “Tôi đợi trước khi ngủ mới tắm.”

    Ngô Sở Úy nói: “Hôm nay lại không cần anh phải thức khuya làm việc nữa.”

    “Tôi đã quen ngủ trễ rồi, cậu tắm trước đi.”

    Ngô Sở Úy không tiện nói thêm gì, một mình vào phòng tắm, khi tắm liền làm cho tiểu kim điểu cứng lên, vuốt ve cả buổi vẫn chẳng được gì, cuối cùng trùm áo choàng tắm rộng rãi ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào Trì Sính, mông đặt mạnh xuống giường, tạo ra tiếng vang trầm đục.

    Kết quả, Trì Sính không chút phản ứng, đặc biệt bình tĩnh ngồi trước bàn xem sách.

    Ngô Sở Úy đã leo lên giường từ sớm, thực sự rảnh quá không có gì làm, chơi đấu địa chủ hết mấy tiếng, thua sạch năm hạt đậu vàng, Trì Sính vẫn chưa lên giường.

    Ngô Sở Úy đợi không nổi nữa, thúc giục: “Ngủ sớm một chút đi, thức khuya nhiều không tốt cho sức khỏe.”

    Trì Sính đáp lại: “Tôi đã quen trước khi ngủ phải làm chút gì đó, nếu không ngủ không ngon.”

    “Chúng ta có thể làm chút gì khác mà!” Ngô Sở Úy ám thị.

    Trì Sính vẫn lật sách của mình, không đáp lại cái gì.

    Ngô Sở Úy bĩu môi, thật mất hứng, quay người đi tiếp tục đợi, đợi hơn hai tiếng, đã sắp mê mang ngủ mất, mới cảm thấy được bên giường lay động.

    Hé mắt ra nhìn, thấy Trì Sính đã lên giường, lập tức tinh thần vực cao, đặc biệt vỗ vỗ Trì Sính, nhắc nhở: “Tôi còn tỉnh đó.”

    Trì Sính không biểu hiện ra chút vui vẻ nào, hoàn toàn thản nhiên lãnh đạm.

    “Sao vẫn chưa ngủ?”

    “Đang đợi anh đó!” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính tùy tiện hỏi: “Đợi tôi làm gì?”

    “Đợi anh ngủ chung đó!” Trong mắt Ngô Sở Úy lóe lên chút ánh sáng gian tà: “Anh nói đi, chúng ta đã bao lâu không ngủ chung rồi?”
    Từ “ngủ” đó đặc biệt nhấn mạnh.

    Trì Sính hoàn toàn không nhìn đến Ngô Sở Úy liếc mắt đưa tình, trực tiếp nằm xuống, tay đặt lên trán Ngô Sở Úy vuốt một chút, nói: “Vậy thì cùng ngủ thôi.”

    Sau đó, tắt đèn.

    Trì Sính đưa lưng về phía Ngô Sở Úy, tiếng thở dốc sau lưng đặc biệt thô, hệt như đang nằm cùng với một con bò.

    Qua một lát, Ngô Sở Úy vẫn không ngủ được, đẩy Trì Sính một cái, hỏi: “Anh ngủ rồi hả?”

    “Chưa.”

    Ngô Sở Úy lật Trì Sính lại, bản thân cũng xoay người qua, nhìn Trì Sính nói: “Anh lấy ngón tay viết chữ lên lưng tôi, anh viết tôi đoán, xem chúng ta có ăn ý không.”

    Đêm khuya không ngủ còn chơi cái này, là đàn ông có jj thì đều hiểu là chuyện gì, Trì Sính có thể không biết sao? Nói cách khác, nghẹn nhiều ngày như thế hắn có thể không muốn sao? Nhưng muốn thì muốn, nguyên tắc nên có vẫn phải có.

    Cậu muốn lạnh nhạt tôi thì lạnh nhạt tôi? Muốn mệt tôi thì mệt tôi? Nghĩ thật đẹp!

    Trì Sính không chỉ thò tay viết, hơn nữa ngón tay vạch rất có kỹ thuật, lực đạo nắm giữ thích hợp, chữ viết cũng rất mạnh mẽ.

    Ngô Sở Úy tê hết cả lưng, cổ họng nóng cháy hỏi: “Viết chữ ‘thao’ đúng không?”

    Không ngờ, đầu bị cú một cái.

    “Nghĩ cái gì đó? Viết chữ ‘xô’, ‘xô’ của xô đẩy.” (Cách viết của hai chữ khá tương tự)

    Ngô Sở Úy vừa lúng túng vừa tức giận, cảm thấy bị Trì Sính trêu chọc, tên này nhất định là cố ý.

    Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại lật Trì Sính qua, nói: “Tôi viết anh đoán.”

    Trì Sính rất tự biết mình, hắn biết một khi Ngô Sở Úy thò ngón tay lên lưng mình, nhất định là một mồi lửa châm lên, cuối cùng cháy thành biển lửa.

    Thế là, Trì Sính trực tiếp ấn cổ tay Ngô Sở Úy lại, nói: “Cậu khỏi viết, tôi trực tiếp đoán cậu muốn viết cái gì luôn.”

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Vậy anh đoán đi.”

    Trì Sính phun ra ba chữ rất rõ ràng.

    “Pín lừa bự.”
    Ngô Sở Úy bất giác kinh ngạc, má ơi! Sao lại chuẩn vậy chứ? Sao hắn biết mình muốn viết cái gì chứ? Y cũng không chịu soi gương coi thử, trên mặt mình trừ ba chữ đó ra còn gì nữa?

    Cười hê hê, cố ý hỏi: “Sao anh đoán được?”

    Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính sẽ tự nhiên nói tiếp, vì trong đầu tôi đều là cặp trứng lớn của cậu, kết quả Trì Sính chỉ bình tĩnh nói với y: “Đoán bừa.”

    Một cơn gió lạnh thổi qua lòng Ngô Sở Úy.

    Y không nản chí, đè nửa người lên người Trì Sính, đánh bạo gọi: “Ba nuôi!”

    Một cây dâm côn nện lên đầu Trì Sính, suýt nữa làm hắn ngất luôn.

    Nghiêng đầu gầm lên: “Cậu tìm chết đúng không?’

    Thật ra Trì Sính muốn nói, có phải cậu muốn tôi và cậu mất mạng không? Xưng hô này có thể gọi bừa sao? Có biết gọi xong hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không? Mẹ nó ngay cả ý định đâm nát cậu tôi cũng có rồi, cho cậu dám dâm đãng với tôi!

    Ngô Sở Úy bị tiếng gầm đó bức lùi ba thước, trong lòng vẫn rất không phục.

    Anh cho rằng tôi thích gọi anh như thế à? Nâng bối phận cho anh anh còn không thích! Lần sau trực tiếp gọi anh là cháu trai, cháu trai!

    Ngô Sở Úy khó chịu quay người đi, không để ý đến Trì Sính nữa.

    Qua hơn nửa tiếng, lửa trong lòng Ngô Sở Úy cũng nguội đi rồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại quay sang hỏi Trì Sính: “Này, anh ngủ chưa?”

    Trì Sính có thể ngủ được sao? Tiếng “ba nuôi” đó còn đang luẩn quẩn bên lỗ tai đây này.

    “Tôi hỏi anh đó!” Ngô Sở Úy lần này rất nghiêm túc, “Anh nói xem phải làm sao chỉnh một tên đàn ông? Khiến gã muốn sống không được muốn chết không xong.”

    “Cậu là chỉ phương diện nào? Tinh thần hay thể xác?”

    Ngô Sở Úy nói: “Thể xác, chính là khiến gã cực độ thống khổ, nhưng lại không thể nguy hại đến tính mạng gã, chỉnh xong rồi vẫn còn giống người bình thường, không thiếu tay cũng không cụt chân.”

    “Vậy thì dùng hình.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy ớn lạnh: “Dùng thế nào?”

    “Kẹp gậy kẹp nhũ, cắm cọng kẽm vào niệu đạo, dùng sắt nóng bạo cúc…”

    Trì Sính nói mà không đau không ngứa, Ngô Sở Úy nghe vào lại rét run sợ hãi, vội ngắt lời: “Đừng, mấy cái này huyết tanh quá, không có cái gì nhẹ một chút sao?”
    “Nhẹ một chút…” Trì Sính cân nhắc, “Vậy thì chơi côn điện đi.”

    Ngô Sở Úy hình như thường xuyên thấy qua thứ này trong phim đen, nhíu mày nói: “Liệu có tác dụng ngược không? Tôi thấy có vài người dùng nó còn rất sướng mà.”

    “Cái cậu nói đó là gậy mát xa.” Mắt Trì Sính đã đỏ đến hơi bất thường, “Tôi nói là côn điện.”

    “Có gì khác nhau chứ?” Ngô Sở Úy lộ vẻ nghi hoặc, “Không phải đều có điện sao?”

    Ngón tay Trì Sính đã chọt ra một lỗ thật sâu trên ra giường, âm u nói: “Cường độ điện không giống.”

    Ngô Sở Úy hiểu ra, cường độ của côn điện mạnh hơn.

    “Vậy liệu có bị điện giật chết không? Khi bị giật điện có đau đớn nhiều không?’

    Hô hấp của Trì Sính đã nhấp nhô rất rõ ràng, giọng nói cũng càng lúc càng trầm đi cộng thêm khản đặc, “Bây giờ nó vẫn là một trong những mánh khóe mạnh mẽ để thẩm vấn phạm nhân, cậu nói xem có đau đớn không? Nối bộ phận sinh dục với cực điện, hai phút là ra được ba cân mồ hôi, hơn nữa lại không ngất xỉu, cậu có thể tưởng tượng cảm giác đó…”

    Ngô Sở Úy chỉ mới nghe thôi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, càng khỏi nói đích thân thi hành, quả nhiên loại chuyện này vẫn nên để cho Quách Thành Vũ làm đi, y hất nước tiểu thêm mấy lần là được rồi.

    Vừa định cưỡng ép mình trấn tĩnh lại, Trì Sính bên kia đã mở miệng.

    “Tại sao hỏi tôi cái này?”

    Ngô Sở Úy không khỏi giật bắn, cho rằng Trì Sính đã nhìn ra gì đó, kết quả còn chưa kịp giải thích, đã bị Trì Sính hung hăng ấn xuống. Trong lòng không khỏi nghĩ: Thật tà môn mà, vừa rồi tự tin trêu chọc nửa ngày, hắn không có phản ứng, kết quả đang nghiêm túc nói chuyện với hắn, hắn lại lên hứng.

    Hôm sau là thứ bảy, đã thay mặt tổng giám đốc hơn một tuần lễ, Trì Sính cảm thấy hắn tất yếu phải đến công ty Ngô Sở Úy nhìn xem. Coi thử vị này bình thường bận rộn cái gì, mà đều vác công việc về nhà làm.

    Trì Sính vừa vào công ty, bên trong đang nói cười, chuyện phiếm, làm việc riêng… ai cũng cái kiểu đà điểu. Trì Sính đi thẳng vào phòng làm việc của Ngô Sở Úy, mở máy tính của y, kiểm tra lịch sử đã xem.

    Xóa hết rồi.

    Xóa rồi cũng không sao, Trì Sính có cách tìm ra.

    Không đến mười phút, Trì Sính đã lục ra được mấy thứ mà Ngô Sở Úy lén lén lút lút xem, không hề ngoại lệ toàn là bạo lực. Các cách chỉnh người, các chiêu ngược đãi, toàn bộ đều hiện trên màn hình.

    Trì Sính dịch con chuột ra, nhắm mắt suy nghĩ, sao Ngô Sở Úy lại chú ý đến thứ này? Y có sở thích này sao? Tối qua khi Ngô Sở Úy nói với hắn về thứ này, Trì Sính quả thật từng nghĩ thế, nhưng trải qua một đêm, khả năng này liền không còn tồn tại nữa.
    Đừng nói mấy thứ khẩu vị nặng này, cho dù chỉ là một cây nến tình thú, đã có thể dọa Ngô Sở Úy mất mạng rồi. Cứ nói tối qua đi, Trì Sính vừa mới đốt nến lên, Ngô Sở Úy đã chui vào trong tủ, khóa luôn cửa tủ, gõ thế nào cũng không mở, cho đến khi nến cháy sạch rồi, mới dỗ được ra ngoài.

    Với cái lá gan kiểu đó, còn dám chú tâm vào những chuyện này?

    Đợi thư ký của Ngô Sở Úy vào, Trì Sính hỏi: “Tổng giám đốc của các người gần đây bận rộn cái gì?”

    Mỗi lần nói chuyện với Trì Sính thư ký đều đặc biệt cẩn thận: “Bận rộn những chuyện linh tinh của công ty đó!”

    “Có trọng điểm gì khác không?” Trì Sính hỏi.

    Thư ký nói: “Trọng điểm khác chính là chuyện xây xưởng.”

    Mắt hổ híp lại, hỏi tiếp: “Bình thường trừ đi xưởng mới, cậu ấy thường đi những nơi nào?”

    Cái này làm khó thư ký rồi, cô vắt óc nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra được một đáp án mơ hồ, còn dùng giọng nói nghi vấn nói ra.

    “Nhà kho dưới hầm?”

    Năm phút sau, Trì Sính bước xuống hầm. Trừ hàng hóa chất đầy tại đó, còn có một hàng dấu chân dẫn đến sự chú ý của hắn. Hắn phát hiện, trên con đường dẫn đến phòng lưu tài liệu, hình như bị dẫm đặc biệt mạnh bạo!

    Ổ khóa vang lên cái rắc, cửa mở ra.

    Mạnh Thao híp mắt nhìn ra ngoài.

    Trên tay gã bị khóa còng, trên chân là dây xích, trên người không mảnh vải. Không phải Ngô Sở Úy lột ra, cũng không phải gã muốn cởi, mà vì quần áo trên người thực sự quá thúi, bị hun còn không bằng chịu lạnh.

    Trì Sính nhìn chằm chằm vào gã, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh.

    Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi, tôi còn chưa dám nuôi nô lệ tình dục nữa là.

    Thuộc truyện: Nghịch Tập