Nghịch Tập – Chương 16-20

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    16 – Đi làm thành quản cho ông!

    *Thành quản: Người chấp pháp địa phương, nhiệm vụ chủ yếu là xua đuổi dân đầu đường xó chợ và người bán rong, kiểm tra các loại giấy tờ, là một dạng của lực lượng cảnh sát.

    Trì Sính ban ngày trêu đùa rắn yêu bán manh làm nũng khắp nhà, buổi tối thì đùa người tình của kẻ khác, sống cuộc sống như hoàng thượng. Tiếc rằng, hoàng thượng này không làm được bao nhiêu ngày, đã bị một cuộc điện thoại cắt đứt.

    “Ba con nhập viện rồi, mau về nhà.”
    Trì Sính bỏ di động xuống, hai chân mày chau lại thật chặt.

    Tay tiểu Long còn đang ma sát ở khu cỏ dưới bụng Trì Sính, thấy sắc mặt hắn không tốt, miệng nhỏ hơi chu lên, thăm dò: “Sao thế?”

    Trì Sính đẩy tiểu Long sang một bên: “Không phải chuyện của cậu.” Tư thế muốn đứng dậy xuống giường.

    Tiểu Long nhanh chóng ôm tay Trì Sính, hai chân tách ra cưỡi lên người hắn, ánh mắt trêu cợt.

    “Để em giúp anh ra trước, nếu không rất khó chịu.”

    Trì Sính nhìn tiểu Long một hồi, đột nhiên lật cậu ta lại, trực tiếp cưỡi lên mặt cậu ta, cự vật đâm vào họng tiểu Long, qua loa kết thúc rồi mặc quần áo xuống giường.

    Tiểu Long nhìn Trì Sính ra ngoài rồi, mới dám nhổ bọt máu trong miệng ra.

    “Chăm sóc đám rắn.” Trì Sính dặn dò hai thủ hạ.

    Hai người đồng loạt gật đầu, nhìn Trì Sính lái xe đi.

    Tuy đã thực hiện biện pháp đề phòng, nhưng Trì Sính vẫn không yên tâm với một bảo bối, đó chính là con mãng xà lục (Morelia viridis) đã theo hắn sáu năm. Từ khi Trì Sính bắt đầu nuôi rắn, con mãng xà lục này vẫn luôn theo hắn, bất luận có đi đâu, Trì Sính đều phải mang nó theo.

    Trì Sính còn đặt cho con mãng xà lục này một tên gọi thân mật, là Túi Dấm Nhỏ.

    Rắn đúng như tên, Túi Dấm Nhỏ quả thật rất ghen tỵ, nó nhiều năm bá chiếm ổ chăn của Trì Sính. Người khác lên giường có thể, làm chuyện đó nó cũng không cản, chính là đừng mơ chui vào trong ổ chăn của Trì Sính. Một khi lãnh địa của nó bị chiếm, ông tổ rắn này sẽ lập tức quấn lấy kẻ đó siết chết.

    Trì Sính hay mặc áo xám, Túi Dấm Nhỏ cả người xanh lục, quấn lên thân thể thẳng tắp của Trì Sính, giống như nương tựa một cây đại thụ. Đầu nó lắc lư qua lại lúc bị ngón tay Trì Sính trêu chọc, nhân lúc Trì Sính không chú ý nó liền liếm lên mặt hắn.

    “Ha ha ha…” Trì Sính cười sờ đầu Túi Dấm Nhỏ: “Tao chẳng yêu thích ai, chỉ yêu thích mày.”

    Cái đuôi của Túi Dấm Nhỏ lấy lòng cọ cọ lên bụng Trì Sính.

    Đến nhà, tài xế dừng xe lại, Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ xuống xe.
    Chung Văn Ngọc (Mẹ Trì Sính) vừa mở cửa đã giật lùi ra sau, tránh đi thật xa.

    “Úi cha, sao con lại mang thứ đó về?”

    “Để đó con không yên tâm.”

    Nói xong đổi giày vào nhà, hỏi Chung Văn Ngọc: “Mẹ không ở bệnh viện với ba sao?”

    “Có mấy bác sĩ lưu phiên trực, mẹ ở đó cũng không có gì làm, nên về nhà đợi con.” Chung Văn Ngọc rót một ly nước đưa cho Trì Sính.

    Trì Sính uống ừng ực hết sạch, đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi.”

    “Đi đâu?”

    “Đi bệnh viện thăm ba.”

    Chung Văn Ngọc hơi mất tự nhiên nói: “Không cần gấp, ngày mai hãy đi, giờ này ba con đã ngủ rồi. Cũng không phải bệnh nặng gì, không đáng ngại lắm.”

    Gương mặt dương cương lạnh lùng của Trì Sính căng lại: “Biết sớm vậy ngày mai hãy qua.”

    “Mẹ muốn cùng con một lát cũng không được sao? Cả ngày con ở ngoại ô, một lần đi là mấy tuần lễ, mẹ với ba con đều không thấy bóng con đâu. Con nuôi cái gì khác không được sao, nhất định muốn nuôi thứ này, vạn nhất bữa nào bị cắn một cái, bên cạnh ngay cả người nhà cũng không có, ai sẽ cứu con đây?”

    Cắn một cái? Trì Sính cười lạnh trong lòng, tôi đã để mấy con rắn có độc cắn bảy tám lần rồi, hiện tại không phải vẫn còn khỏe chán sao?

    “Được rồi, không còn sớm nữa, con nhốt thứ đó lại đi, về phòng ngủ một giấc.”

    Trì Sính làm như không nghe thấy ôm Túi Dấm Nhỏ về phòng ngủ.

    Chung Văn Ngọc đuổi theo: “Hồ thủy tinh ở trong phòng này, con ôm nó vào phòng con làm gì?”

    Rầm một tiếng, cửa trực tiếp đóng lại trước mặt Chung Văn Ngọc.

    Chung Văn Ngọc đứng trước cửa rầu rĩ, thằng con này phải làm sao đây? Không bao giờ làm người ta đỡ lo.

    Sáng hôm sau, Trì Sính bị một cuộc điện thoại đánh thức, cầm di động lên nhìn, đã hơn mười giờ rồi, sao không có người gọi hắn dậy?

    “Trì thiếu, có chuyện rồi, ổ rắn bị người ta phá!”

    Trì Sính ngồi bật dậy, con mắt hỗn độn thình lình trở nên sắc bén.

    “Đang yên lành sao lại bị phá?”

    “Tôi hoài nghi tôi và Đại Côn bị người ta bỏ thuốc, tối qua hai chúng tôi ngủ rất say, không nghe thấy một chút động tĩnh nào, khi tỉnh lại đã hơn chín giờ. Vừa rồi hai chúng tôi đến hai căn phòng phía đông xem một chút, hồ thủy tinh toàn bộ đều không còn, ngay cả con rắn trong phòng của cậu cũng không còn.”

    “Tiểu Long thì sao?” Trì Sính hỏi.

    “Không biết, từ khi tỉnh lại đến giờ hai chúng tôi không thấy cậu ta.”

    Trong con ngươi Trì Sính tràn đầy lệ khí.

    Trì Viễn Đoan (Cha Trì Sính) xuất viện rồi, nói chính xác là ông căn bản không nhập viện, lúc Trì Sính sầm mặt muốn ra ngoài, lại bị Trì Viễn Đoan cản lại trước cửa.

    “Ba đã sắp xếp cho con rồi, hai ngày nữa con đến cục thành quản làm việc.”

    Trì Sính trực tiếp đi vòng qua Trì Viễn Đoan.

    “Con dám đi thử xem!” Trì Viễn Đoan đạp rầm một cái lên cánh cửa sau lưng: “Con xem cái bộ dạng cà lơ phất phơ của mình đi! Năm nay đã hai mươi tám rồi, một công việc đàng hoàng cũng không có! Con nhìn tiểu Vũ nhà người ta đi, lúc trước lông nhông thế nào, hiện tại đã thành giám đốc rồi. Người ta cũng thích chơi, nhưng người ta không làm lỡ chính sự!”

    Trì Sính ngồi lại sô pha, tiện tay cầm một nắm cà chua bi, ném từng trái vào miệng.

    “Ba có thể bảo cậu ta gọi ba là ba, con không có ý kiến.”

    “Đm tao thật sự rất muốn đổi con đó!” Trì Viễn Đoan tức giận gầm lên với Trì Sính: “Điện thoại kể tội đã gọi đến phòng làm việc của tao rồi! Nói con trai tao biến thái, dâm loạn nam sinh, nói có căn cứ hẳn hoi, mày muốn tao giấu cái mặt già này đi đâu?”

    Trì Sính biết, hắn lại bị tiểu Long và Quách Thành Vũ hợp lại chơi cho một vố nữa rồi.

    “Mày nói đi, mày chơi cái gì không được? Nhất định phải chơi con trai! Là do mày vô năng hay tâm lý bệnh hoạn?”

    Trì Sính vỗ quần áo đứng lên, thân hình to cao đứng trước mặt Trì Viễn Đoan.

    “Con có chứng choáng B, được chưa?” (Thấy boy là mất hồn)

    Trì Viễn Đoan tức giận không chịu nổi: “Đừng nói linh tinh với tao! Nhốt hết rắn của mày lại cho tao, nếu mày còn muốn chúng nó sống, thì thành thật đi làm cho tao!”

    17 – Tôi làm người bán hàng rong

    Suốt hai tháng trời, Ngô Sở Úy đóng cửa suy ngẫm tại phòng khám của Khương Tiểu Soái, phản tỉnh lại nhân sinh bi kịch của mình mấy năm trước, xây dựng nền móng vững chắc cho cuộc sống mới sau này.

    Buổi sáng y mua cơm, quét nhà, dọn phòng cho Khương Tiểu Soái… buổi tối ngủ ở phòng khám. Khương Tiểu Soái phát lương cho Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không lấy, y chỉ cần Khương Tiểu Soái cho y chỗ ở, lo cơm ăn là được. Mỗi ngày lúc Khương Tiểu Soái ngáp ngắn ngáp dài đến phòng khám, Ngô Sở Úy đã chạy xong năm ngàn mét, dọn dẹp phòng khám hoàn tất.
    Trong mắt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy giống như đã thay da đổi thịt.

    Thời gian trước ốm đi rất nhiều, mấy ngày nay rèn luyện liên tục, phần da thịt lỏng lẻo đã được da thịt gầy chắc thay thế, đường nét trên mặt càng lúc càng rõ ràng, ngũ quan trở nên sáng sủa, trong ánh mắt lộ ra sự mạnh mẽ, luôn có thể khiến vị sư phụ Khương Tiểu Soái cảm thấy kích động.

    “Tôi định bắt đầu làm từ bán hàng rong, sau khi gom đủ tiền, sẽ mở cửa hàng.”

    Khương Tiểu Soái dùng bút bi chọt lên mặt bàn, trong con mắt anh khí bắn ra ánh sáng ngầm đồng ý.

    “Đây cũng là một con đường, chỉ là hơi cực khổ một chút, đúng rồi, cậu biết rao không?”

    “Cái này có gì mà không biết?”

    “Cậu rao một tiếng cho tôi nghe thử.”

    “Mài kéo đây –– Mài kéo mài dao đây ––”

    Tiếng rao từ niên đại xưa cũ, mà Ngô Sở Úy lại rao được đủ vị, Khương Tiểu Soái bị chọc cười ha ha, Ngô Sở Úy cũng nhe miệng cười theo. Khương Tiểu Soái giật mình, hình như đã rất lâu hắn không thấy Ngô Sở Úy cười không kiêng dè như thế.

    “Aii, bảo cậu đổi cách sống, cũng không biết là giúp cậu hay đang hại cậu.” Khương Tiểu Soái nhớ lúc Ngô Sở Úy vừa đến, tuy có chút thiếu tâm nhãn, nhưng sống vẫn rất vui vẻ.

    Ngô Sở Úy rất nghiêm túc nhìn Khương Tiểu Soái nói: “Vẫn nên sống rõ ràng một chút tốt hơn, nhưng anh yên tâm đi, tôi đối với anh vẫn giống như trước. Chỉ cần anh không chán ghét, tôi sẽ cười với anh mỗi ngày, chỉ cười với một mình anh.”

    Khương Tiểu Soái đỡ trán nhìn mặt bàn, mắc mớ gì mà thấy có chút cảm động nhỉ?

    “À, đúng rồi, bán hàng rong cũng không dễ đâu, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?”

    Ngô Sở Úy lộ vẻ kiên định: “Mấy hôm nay vẫn đang chuẩn bị.”

    Khương Tiểu Soái hơi sửng sốt: “Cậu chuẩn bị cái gì? Sao tôi không thấy?”

    “Không phải mỗi ngày tôi đều chạy bộ sao? Chạy đường dài, chạy cự ly ngắn, đeo bao cát chạy, bưng nồi chạy…”

    “Đợi đợi đợi…” Khương Tiểu Soái ngắt lời Ngô Sở Úy: “Tạm thời cậu đừng nghĩ làm sao trốn thành quản, cậu nên suy nghĩ phải bán cái gì đã, cũng phải có một kế hoạch chứ?”

    Ngô Sở Úy trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “Tôi muốn chọn thứ gì dễ trước, giá thành của trang phục giày nón quá cao, lấy hàng quá phiền phức. Trái cây rau củ vận chuyển không tiện, không bán được sẽ hư. Tôi muốn bán đồ ăn sáng, nhưng tôi lại không có tay nghề gì, dầu cháo quẩy thì không biết chiên, bánh thì không biết nướng, nghĩ đến nghĩ lui, chỉ có thể bán cháo.”
    “Bán cháo cũng không tệ.” Khương Tiểu Soái nói: “Nấu cháo khá đơn giản, nửa thăng (1/10 đấu) gạo có thể nấu một nồi lớn, cậu chỉ cần mua một cái thùng lớn, mua giá, rồi mua chút ly nhựa là đủ, vốn cũng không cao.”

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế.”

    Nói làm là làm, gần tối, Ngô Sở Úy đến tiệm gạo khiêng một túi gạo nhỏ về, Khương Tiểu Soái giúp y mua nồi chén muôi chậu, sau khi chuẩn bị đầy đủ, hai người thử một chút ở phòng khám.

    Tuy gia đình Ngô Sở Úy không giàu có, nhưng người ta trên có hai chị gái, lúc đi học thành tích lại tốt, việc nhà rất ít khi làm. Khương Tiểu Soái càng không cần phải nói, trong nhà chính là dòng độc đinh, đâu ai nỡ sai làm việc. Hai người đứng trước bình gas luống cuống tay chân, nói chung cũng vo sạch gạo được, đổ nước mở bếp.

    “Bỏ chút kiềm vào đi, mẹ tôi nấu cháo luôn bỏ kiềm vào.” Ngô Sở Úy nói.

    Khương Tiểu Soái múc một muỗng kiềm bỏ vào.

    “Hình như quá đặc, thêm chút nước đi.”

    Ngô Sở Úy rót một ly nước cho vào.

    “Lại quá lỏng rồi, có cần bỏ thêm chút gạo không?”

    Khương Tiểu Soái bốc một nắm gạo cho vào.

    “Anh xem, bỏ nhiều quá rồi thì phải? Cho thêm chút nước đi.”

    “…”
    Hai người tôi một chén anh một nắm bỏ thêm vào, vốn dự định nấu thử hai chén cháo xem sao, kết quả lại thành nấu nguyên một nồi lớn.

    “Tôi cảm thấy được rồi đó.” Khương Tiểu Soái nói.

    Ngô Sở Úy xoa tay, múc cho Khương Tiểu Soái một chén trước.

    “Mùi vị ra sao?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Cháo quá nóng, Khương Tiểu Soái chỉ húp một chút.

    “Hơi loãng chút, nhưng rất thơm.”

    Ngô Sở Úy cũng nếm một miếng, tán đồng với quan điểm của Khương Tiểu Soái: “Đúng là không đủ đặc, ngày mai lúc nấu tôi sẽ thêm một chút gạo.”

    “Đừng thêm nữa, thêm nữa cậu còn có thể kiếm tiền sao? Chúng ta mới nấu một nồi cháo mà đã tốn gần một kg gạo, nếu nấu như cậu, một túi gạo cũng không ra được một thùng. Cộng thêm tiền ly nhựa, túi ni lông, cậu bận rộn cả ngày đều phí công.”

    Ngô Sở Úy cau chặt mày: “Tôi thấy cháo bán ngoài đường đều rất đặc, lẽ nào chúng ta nấu không đủ lâu?”

    Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng: “Đó là vì bên trong có thêm mủ thực vật.”

    “Ý của anh là…” Ngô Sở Úy híp mắt lại.

    Khương Tiểu Soái gác cùi chỏ lên khung cửa, dáng vẻ thật khốc: “Sợ gì? Hiện tại rất nhiều mủ thực vật đều khỏe mạnh, có ích cho thân thể, tôi dù sao cũng là một bác sĩ, có thể gạt cậu sao?”

    Nếu là lúc trước, Ngô Sở Úy nhất định nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt Khương Tiểu Soái, chúng ta sao có thể làm chuyện thiếu đạo đức như thế chứ? Người ta mua cháo của chúng ta vì tiện lợi, vì an tâm, sao anh có thể trộn đồ giả vào chứ? Làm ăn cần chú trọng thành tín, không thể đối phó cho qua, so với tiền bạc thì quan trọng hơn là lòng tin giữa người với người…

    Nhưng hiện tại, mẹ nó! Ông đây chỉ biết có tiền, rồi sao?

    Bịch bịch bịch… bước mau ra cửa.

    “Đợi tôi, tôi đến đi gom sỉ một hộp!”

    Khương Tiểu Soái ở sau lưng gọi với theo: “Nhớ, mua loại rẻ nhất!”

    18 – Cháo đây, một tệ một ly!

    Lần đầu buôn bán, trong lòng Ngô Sở Úy có chút hưng phấn, trời còn chưa sáng, y đã đạp chiếc xe ba bánh ra đường. Trên xe là một cái thùng cao bằng nửa người, chứa đầy cháo, nhưng lại không tốn đến nửa túi gạo, mà thay bằng một bình mủ ăn được. Cháo đặc dính chao đảo trong thùng, tim Ngô Sở Úy cũng nhấp nhô phấn khởi.

    “Cháo đây!”

    Ngô Sở Úy rao lớn trên con đường trống trải, trong lòng đặc biệt vui vẻ.
    Tìm khoảng hai dặm, Ngô Sở Úy tìm được một chỗ không tồi, chỗ này có không ít hàng bán đồ ăn sáng, nhưng đều là bánh nướng, bánh cuốn trứng, bánh bao… không bán cháo. Thế là y xuống xe, chuẩn bị đồ đạc, vừa định mở nắp thùng ra, thì thấy một bác gái đứng trước mặt, đang nhìn chằm chằm vào y.

    “Cô muốn mua cháo hả?” Ngô Sở Úy hỏi.

    “Cậu chiếm chỗ của tôi.” Bác gái sầm mặt nói.

    Ngô Sở Úy mỉm cười nói: “Chỗ này cũng không quy hoạch, cô lại không thuê vị trí này, sao có thể là của cô được?”

    Bác gái bắt đầu khẩn trương: “Cậu hỏi bọn họ xem, có phải mỗi ngày tôi đều đứng đây bán không?”

    Ngô Sở Úy hiểu rõ quy tắc của ngành này, thế là không hoảng không loạn cự tuyệt: “Cháu đã dừng xe rồi, bê lên cũng không tiện, ngày mai cô đến sớm hơn đi.”

    Bác gái tức giận đặt nồi điện xuống đất, trợn trừng mắt nhìn Ngô Sở Úy.

    “Được, hôm nay tôi để cậu bán ở chỗ này, tôi xem cậu có thể bán được hay không!”

    Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy, tiếp tục bận rộn làm việc.

    “Hoành thánh đây – nóng hổi đây!” Bà ta bắt đầu rao to.

    Ngô Sở Úy dùng giọng rao lớn mười phần che phủ tiếng rao của bà ta: “Cháo đây, một tệ một ly!”

    Bác gái bên cạnh càm ràm mắng mỏ: “Một thanh niên khỏe mạnh, làm gì không tốt? Lại đến đây bán cháo. Aii… đi học vẫn tốt hơn, con trai tôi tốt nghiệp khoa chính quy, hiện tại làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều ngồi văn phòng, đâu có phải chịu cực thế này? Thứ này chính là mạng nghèo trời sinh…”
    “Đúng thật là mạng nghèo trời sinh.” Ngô Sở Úy nghịch giá trong tay hết sức thuần thục: “Con trai đã làm việc ở doanh nghiệp nhà nước rồi, sao bà ta còn phải ra đây bán hàng nhỉ?”

    Bác gái tức giận đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi không biết nói gì cho tốt, Ngô Sở Úy bên cạnh lại mặt không đổi sắc: “Cho tôi một chén hoành thánh.”

    “Được! Mới ra lò, múc cho cậu ngay.”

    Thời gian trôi đi từng phút từng giây, bác gái bên cạnh bắt đầu bận rộn, cũng không có hơi sức đâu đấu võ mồm cùng Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy phát hiện cảnh cáo của bác gái đó rất đúng, mỗi người đến mua đồ ăn sáng, gần như đều đi ngang chỗ y, dừng lại một chút, sau đó đi vòng qua mua hoành thánh của bác gái kia.

    Nửa tiếng trôi qua, Ngô Sở Úy vẫn không bán được một chén cháo nào.

    Bác gái bên cạnh ngâm nga bài hát, ánh mắt chế nhạo đâm đau tim Ngô Sở Úy.

    Cuối cùng, Ngô Sở Úy đón chào vị khách đầu tiên của y, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, thuần túy là đến vì gương mặt của Ngô Sở Úy.

    “Cho tôi một ly cháo.”

    Ngô Sở Úy giật mình một chút, lập tức mở nắp thùng, cầm giá múc cháo, giá vung một đường cong tiêu sái trong không khí, làm cô gái mê mệt mắt hình trái tim.

    Mẹ… giá rớt vào thùng cháo rồi.

    Ngô Sở Úy đứng bên cạnh thùng trợn tròn mắt.

    Thùng sâu như thế, chắc hẳn cái giá đã rớt xuống đáy, muốn lấy ra, thì phải thò nguyên cánh tay vào.

    “Ngại quá.” Cô gái quẫn bách bỏ đi.

    Ngô Sở Úy nghĩ trái nghĩ phái đều không ra cách gì, chỉ có thể về nhà trước rồi mới lấy giá ra. Khi đẩy xe ngang bác gái vừa rồi, bà ta đặc biệt dọa nạt vài tiếng.

    “Ối chà, cái giá này toàn là vi khuẩn, rớt vào cháo, thùng cháo này đã hết cách bán được rồi?!”

    Ngô Sở Úy âm thầm nghiến răng, đạp xe ba bánh về.

    Khương Tiểu Soái nghe tiếng lệt xệt bên ngoài, biết Ngô Sở Úy về, liền ra ngoài cửa đợi: “Giỏi thế! Bán hết nhanh vậy sao?”
    “Nào có? Giá múc bị rớt vào thùng cháo rồi.”

    Khương Tiểu Soái: “…”

    Mở thùng cháo ra, số cháo lúc ra cửa còn rất đều lúc này đã đặc lại, Ngô Sở Úy quyết tâm đổ hơn nửa thùng, sau khi lấy giá múc ra thì không đổ phần cháo kia vào lại, mà thay bằng nửa thùng nước, nửa bình mủ thực vật, khuấy đều khuấy đều, lại thành một thùng.

    “Nửa thùng còn lại để đó tối bán!”

    Nói xong câu này, Ngô Sở Úy đạp xe ba bánh xuất phát lần nữa.

    19 – Chấp pháp bạo lực

    Bảy giờ tối, Trì Sính ngồi xe chấp pháp xuất phát.

    Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, vốn nên ra ngoài chấp pháp từ sáng, kết quả hắn vừa đến đơn vị, mấy lãnh đạo có máu mặt trong cục đều luân phiên mời hắn đến phòng làm việc uống trà. Sau khi lãnh đạo nói đủ rồi, đồng nghiệp lại lắc mông sáp lại tạo quan hệ, hắn còn chưa kịp tự giới thiệu, người ta đã biết ba hắn là tổng bí thư thành ủy, chú ba của hắn chính là cục trưởng cục chấp pháp quản lý thành phố. Mọi người nghe ngóng và hiếu kỳ đủ kiểu với việc một người có thân phận như hắn lại dến cơ sở này.

    Vốn đã tan ca rồi, kết quả Trì Sính nói muốn ra ngoài chấp pháp, đại đội trưởng nhanh chóng đặt túi xuống, đến lái xe cho hắn.

    Trời đã tối hẳn, trên cửa kính chắn gió phủ một lớp sương mỏng, đèn đường chiếu sáng lại có chút mông lung. Lúc này trên đường đang náo nhiệt, nhiệt tình của những người bán rong bày hàng không chút giảm bớt bởi thời tiết lạnh lẽo, tiếng rao vang lên liên tục, đủ loại mùi len vào xe qua những khe hở.

    Ngô Sở Úy đang ở trên con đường này, bên trái là một ông bác bán khoai lang nướng, bên phải là một anh bán giày.

    “Này!” Ngô Sở Úy chào hỏi anh chàng bên cạnh: “Anh làm cái này bao lâu rồi?”

    Anh ta ngồi xổm hút thuốc, nhàn nhạt đáp: “Hơn hai năm rồi.”

    “Có từng bị thành quản bắt chưa?” Ngô Sở Úy lại hỏi.

    Anh ta cười: “Chưa từng.”

    Ngô Sở Úy rất bội phục: “Sao anh làm được vậy?”

    Đợi nửa ngày vẫn không nghe đáp, cuối cùng ông bác bên cạnh nói.
    “Vì cậu ta chính là thành quản.”

    Con mắt Ngô Sở Úy tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong bóng đêm.

    “Ban ngày tôi làm thành quản, tối sau khi tan ca thì đến đây bày hàng. Thực sự hết cách, nhà tôi có hai đứa con, chỉ dựa vào chút tiền lương cố định đó căn bản không thể nuôi nổi.”

    Ngô Sở Úy chép miệng, xem ra ai cũng khó khăn.

    “Vậy sau này tôi theo anh thì sẽ không bị thành quản bắt phải không?”

    Anh ta phun nước bọt, nói chắc nịch.

    “Có thể nói thế.”

    Kết quả, còn chưa nói xong, từ không xa đã lóe lên ánh đèn xe cảnh sát, sắc mặt anh ta đột biến, nhanh chóng thu giày lại, vội vã kéo về hướng ngược lại, tản đi theo anh ta còn có mấy người nữa.

    Ngô Sở Úy đang suy nghĩ có nên đi theo không, kết quả thấy ông bác bên cạnh vẫn đứng yên như cũ, không có ý dọn hàng.

    “Sao chú không chạy?”

    Bác trai rất tự tin chỉ tên cơ bắp bán dưa hấu bên cạnh cho Ngô Sở Úy, thân cao một mét tám mươi mấy, dáng vẻ dữ tợn, trên tay còn có hình xăm, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

    “Tên đó có biệt danh là Hắc tử, vẫn luôn che chở chúng tôi, thành quản bình thường không dám chọc cậu ta, cậu ta mà vung tay lên thì đánh ngã ba người nên không có vấn đề!”

    Vừa nói xong, xe thành quản đã dừng trước sạp của Hắc Tử, tiếp theo là hai vị thành quản bước xuống.

    Bác trai chỉ đại đội trưởng bên cạnh Trì Sính nói: “Nhưng thằng nhóc đó lại khác! Cậu ta luôn động thủ đánh người, Lý Tam Nhi đối diện bán tạp khô đã từng bị cậu ta đánh một lần, tay cũng gãy xương.”

    Trời quá tối, Ngô Sở Úy cũng không nhìn rõ bác trai đó chỉ ai.

    Hai thành quản đến trước sạp của Hắc Tử, không biết nói gì, không bao lâu đã bắt đầu tranh chấp. Trước tiên là đại đội trưởng đẩy Hắc Tử một cái, Hắc Tử lập tức trả lại một đòn, Ngô Sở Úy vừa muốn nói thật hả giận, đã thấy người đàn ông bên cạnh đại đội trưởng nhấc chân lên đá mạnh vào người Hắc Tử. Người được nói là một đấm đánh ngã ba người cứ thế bị đá bay, đụng vào sạp dưa hấu sau lưng, dưa hấu bị vỡ, rơi xuống đất như não dính máu.
    Xung quanh kinh hô liên tục, bác trai kia đẩy xe khoai lang nướng vội vã chạy đi.

    Ngô Sở Úy không nhìn thấy rõ mặt Trì Sính, chỉ thấy Hắc Tử đó ngã xuống đất rồi không dậy nổi nữa.

    Tất cả người bán hàng đều chạy, cả con đường được dọn sạch, chỉ còn lại một mình Ngô Sở Úy kiên trì đứng tại cương vị của mình.

    Rất nhanh, hai thành quản đến trước mặt Ngô Sở Úy.

    Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, y đội mũ, vành mũ kéo rất thấp, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy chiếc cằm cứng cỏi và đường nét đôi môi lạnh cứng. Miệng y ngậm một điếu thuốc, cho dù bị hai bóng người bao trùm trong bóng tối, cũng vẫn mang dáng vẻ thờ ơ.

    Hút thuốc, có thể khiến Ngô Sở Úy bình tĩnh một chút.

    Đại đội trưởng mở miệng trước.

    “Còn không chạy đợi cái gì nữa?”

    “Hề, hay bị anh dọa ngu rồi?”

    “Thằng ngốc, đang nói chuyện với cậu đó!”

    “Chắc phải chịu vài cú mới thoải mái đúng không?”

    “…”

    Đại đội trưởng ồn ào không thôi, Ngô Sở Úy không nói tiếng nào, cuối cùng y cũng ngẩng đầu lên, đụng phải hai ánh nhìn âm hàn của Trì Sính. Sau đó y quay người… chậm rãi ôm thùng cháo lên… lại quay người… nhìn xe ba bánh không xa…

    Trong ánh mắt của Trì Sính chỉ có một đôi mắt đen lấp lánh, sáng đến khác thường.

    Ngô Sở Úy nhanh chóng xoay người, hất thùng cháo đó lên người Trì Sính.

    Cả con đường đều yên tĩnh.

    Đại đội trưởng cảm thấy một làn gió lạnh đâm vào xương sống của hắn.

    Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính sẽ tránh đi, nào ngờ hắn lại đứng yên như thế, thùng cháo này hất lên, nửa người Trì Sính đều bị dính.

    Chạy thôi! Không chạy sẽ chết chắc! Ngô Sở Úy co chân chạy về hướng tây, xe ba bánh và thùng cháo đều không cần nữa.

    Đại đội trưởng phản ứng lại nhanh chóng đuổi theo, chặn Ngô Sở Úy ở đầu đường.

    Dưới chân Ngô Sở Úy chính là một cục gạch, y nhặt lên, đập mạnh lên đầu mình, cục gạch vỡ!

    “Đến đi! Có bản lĩnh thì đến đi!”

    Đại đội trưởng nghẹn họng trân trối.

    Ngô Sở Úy lại đập một cục lên đầu mình, tiếp tục kêu: “Sao không đánh nữa? Đến đi! Các người không phải muốn chấp pháp bạo lực sao?”

    Đại đội trưởng mềm chân.

    Trì Sính đột nhiên bước lại chỗ này, Ngô Sở Úy cảm thấy một khí thế cường đại, giống như mây đen bu đến đỉnh đầu, thoáng chốc trở trời. Y ném cục gạch rồi chạy, chạy nhanh như gió vút! Dưới chân còn như mọc lửa!

    Trên người Trì Sính đều là cháo, dính nhớt khó chịu, tay chân không linh hoạt, nên không tiếp tục đuổi theo.

    Ánh mắt tập trung vào bóng đen nhỏ đang lúc lắc nơi xa, tốt nhất đừng để ông đây bắt được mi!

    20 – Cạo đầu

    “Phụt__”

    Quách Thành Vũ phun nước lên kính chắn gió, cười đến run người.

    Xe của hắn đậu trên đường, muốn xem thử Trì đại công tử làm sao chấp pháp, không ngờ lại bắt được một màn như thế, Trì Sính bị người ta hất cháo lên người, đã thế còn để tên bán hàng kia chạy mất. Trì Sính là ai? Người không chiếm được tiện nghi thì nghĩ rằng mình bị thiệt, Quách Thành Vũ dù có ngang tàng thế nào cũng không dám chính diện xung đột với Trì Sính, tên bán hàng rong kia đúng là đã mở mắt cho hắn.

    “Ui da…” Quách Thành Vũ xoa cái bụng cười đau: “Người này không phải là do cậu bỏ tiền thuê chứ?”

    Lý Vượng cười theo: “Căn bản không quen biết.”

    Ngón tay Quách Thành Vũ linh hoạt gõ lên vô lăng: “Vậy chúng ta đi bái kiến vị thần này đi.”

    Thế là, Quách Thành Vũ lái xe đuổi theo Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy chạy đến mức phổi cũng muốn phọt ra, đến trước phòng khám liền thắng gấp, vụt một cái chạy vào phòng khám, dưới ánh mắt quái dị của Khương Tiểu Soái chạy vọt vào phòng, khóa chặt cửa.
    “Sao thế?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy thở mạnh: “Thành quản đuổi theo tôi.”

    Đang nói, bên ngoài có một chiếc xe dừng lại.

    “Nhất thiết đừng nói tôi ở đây.” Ngô Sở Úy dặn dò Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái nhìn ra bên ngoài, âm thầm tặc lưỡi, chế độ của thành quản tốt qua nhỉ? Lái Mercedes Benz chấp pháp…

    Quách Thành Vũ xuống xe đặc biệt hỏi một câu: “Cậu xác định tên đó chạy đến đây?”

    Lý Vượng gật đầu: “Tôi thấy tên đó chạy vào chỗ này.”

    Quách Thành Vũ xuống xe, trong ánh mắt chăm chú đầy phòng bị của Khương Tiểu Soái, chậm rãi lắc lư đến cửa. Bên ngoài rất tối, Quách Thành Vũ không nhìn rõ Khương Tiểu Soái trông như thế nào, chỉ cảm thấy đường nét rất tuấn tú.

    “Có chuyện gì sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Quách Thành Vũ cười rất hòa khí: “Khám bệnh.”

    Khương Tiểu Soái quay người vào trong, Quách Thành Vũ vào theo.

    Hai người ngồi mặt đối mặt, Quách Thành Vũ coi như đã nhìn rõ dung mạo của Khương Tiểu Soái, vừa thấy rõ, hắn liền quên luôn tại sao mình đến đây. Ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, soi Khương Tiểu Soái triệt để, hận không thể lột luôn tầng da đó, nhìn xem bên trong gói nhân gì.

    Khương Tiểu Soái thờ ơ với sự đánh giá cố ý của Quách Thành Vũ, nghiêm túc đáp lại một ánh mắt.

    “Chỗ nào không thoải mái?”

    Quách Thành Vũ ghé sát lại dưới mũi Khương Tiểu Soái, nhẹ giọng nói: “Cậu đoán.”

    Khương Tiểu Soái nhẹ mở đôi môi: “Bệnh phụ khoa xin đến bệnh viện phụ sản khám, ra cửa quẹo trái ba mươi mét, ngồi hai tuyến xe là đến.”

    “Cậu rất đẹp trai.” Quách Thành Vũ ánh mắt ngả ngớn.

    Khương Tiểu Soái nói: “Năng lực kém thì mời đến bệnh viện Đồng Nhân khám.”

    “Cậu thích đàn ông đúng không?”

    “Bệnh tâm thần thì mời đến bệnh viện An Định khám.”

    Quách Thành Vũ rút bệnh án dưới khuỷu tay Khương Tiểu Soái, u oán hỏi: “Vậy nếu là tâm bệnh thì sao?”

    Khương Tiểu Soái lạnh lùng nói: “Xin trực tiếp bấm 110.”

    Quách Thành Vũ rũ mắt cười: “Khương – Tiểu – Soái, tôi sẽ nhớ kỹ.”

    Trì Sính về đến nhà, cháo trên người đã đông lại, giống như bị bôi keo lên trên, vừa nhìn đã thấy buồn nôn. Hắn cởi quần áo bước vào nhà tắm, dự định gội sạch cháo trên đầu trước.

    Kết quả, Trì Sính tắm nửa tiếng, dùng đủ mọi biện pháp, thứ cháo đó vẫn không xát ra được.

    Mẹ nó… cái này rốt cuộc bỏ bao nhiêu mủ thực vật vào hả!

    Từng thấy kẻ buôn bán đen tối, nhưng chưa từng thấy đen tối đến mức này, loại cháo này nếu ăn vào, sẽ không khiến ruột gan phèo phổi dính vào nhau sao?

    Trì Sính đội mũ lưỡi trai lên, ôm Túi Dấm Nhỏ đến thẩm mỹ viện.

    “A__!”

    Nữ nhân viên giống như bị lừa đá, kêu lên khá thảm liệt, khiến chủ tiệm cũng phải chạy ra. May mà chủ tiệm không sợ rắn, thử sờ đầu Túi Dấm Nhỏ. “Con rắn này thật đẹp, màu sắc rất chuẩn.”

    Trì Sính chỉ nói hai chữ: “Cắt tóc.”

    Chủ tiệm đích thân ra trận, mũ của Trì Sính được tháo ra, khóe môi chủ tiệm vẫn luôn co giật. Hắn muốn cười a! Nhưng nhìn gương mặt Trì Sính trong gương, hắn thật sự không dám cười!

    “Cắt kiểu nào?” Hỏi thăm dò.

    Trì Sính nhìn vào gương một cái: “Anh xem rồi làm đi, chỉ cần có thể làm thứ dính trên tóc biến mất, anh thích cắt thế nào thì cắt.”

    Chủ tiệm dùng tay bứt, lại cố sức nạy ra, cuối cùng dưới áp lực thật lớn trưng ra một vẻ mặt bi ai thiện biến.

    “Vậy… tôi chỉ có thể cạo cho anh.”

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập