Nghịch Tập – Chương 161-164

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    161 – Thật ra người cũng có độc

    Tuy Trì Sính đã dọn ra khỏi ngoại ô từ lâu, nhưng lúc đó phòng ở còn chưa đến hạn trả, hắn cũng chưa trả, mấy hôm nay đã đến hạn, chủ nhà liên tục gọi điện thúc giục Cương Tử, vì Trì Sính để lại đó không ít đồ, hắn không dám tùy tiện dọn ra ngoài, nên hối người bên này mau qua dọn dẹp.

    Buổi tối tan ca, Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đi ăn cơm tối.
    “Lát nữa tôi phải ra ngoại ô một chuyến, cậu có muốn đi cùng không?”

    “Không.” Ngô Sở Úy nói: “Tôi đi tìm Khương Tiểu Soái một lát.”

    Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, ngữ khí hơi không vui.

    “Tìm cậu ta làm gì?”

    “Cứ cách một thời gian tôi sẽ tìm anh ta chuyện phiếm một lần, nếu không sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn, có lúc Tiểu Soái giống như nơi ký thác tinh thần của tôi vậy, cùng là những lời đó, có thể nói với ai cũng vậy, đáp án có được đều như nhau, nhưng nếu nói ra từ miệng anh ta, tôi sẽ cảm thấy yên tâm kỳ lạ, tôi…”

    “Cậu còn muốn đi hay không hả?” Trì Sính ngắt lời Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy cúi đầu húp canh.

    “Húp ít thôi.” Trì Sính nói: “Lát nữa kẹt xe muốn tiểu lại không tìm ra nhà vệ sinh.”

    Ngô Sở Úy huênh hoang nói: “Sợ gì chứ? Dù sao là buổi tối, ra ngoài tìm chỗ tiểu là xong!”
    Ánh mắt âm trầm liếc thẳng vào Ngô Sở Úy, sau đó gọi: “Phục vụ.”

    Phục vụ bước qua.

    “Cho một chai nước khoáng.”

    Ngay sau đó, chai nước khoáng được đặt lên bàn. Bên cạnh Trì Sính có một bồn hoa, hắn mở nắp chai, đổ nước khoáng vào bồn hoa.
    “Này, anh làm gì vậy?” Ngô Sở Úy gấp lên: “Anh không uống thì cho tôi chứ? Đổ hết làm gì?”

    Trì Sính bóp chai nước khoáng vang lép bép, sau đó đưa cho Ngô Sở Úy.

    “Khi về rót đầy chai này cho tôi.”

    Ngô Sở Úy lập tức hiểu ý Trì Sính, không tình nguyện nói: “Tôi không tiểu đường là được chứ gì? Tôi nín, đến nơi rồi tiểu không phải là được sao?”

    “Cầm lấy.” Thái độ Trì Sính rất cứng.

    Ngô Sở Úy bực mình: “Vậy nếu không có thì sao? Cũng không thể bắt ép tôi rót vào đó chứ?”

    “Cậu húp nhiều canh như vậy, trước đó còn uống một chai bia, chắc chắn sẽ có. Cậu không chỉ phải rót, hơn nữa còn phải rót đầy, nếu không đầy thì cũng phải nặn đầy cho tôi.”

    Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, Trì Sính cường thế chặn lời: “Nói thêm một tiếng thì đổi sang thùng.”

    “…”
    Lên xe, Ngô Sở Úy ném chai nước khoáng lên ghế phó lái, trong lòng phẫn hận, cái gì vậy chứ? Đi nói chuyện phiếm thôi cũng phải mang chai nước tiểu về!


    Trên đường chạy ra ngoại ô, Cương Tử hỏi Trì Sính: “Cậu biết ai là người đầu tiên phát hiện Uông Thạc ở Bắc Kinh không?”

    “Phát hiện?” Trì Sính liếc mắt nhìn Cương Tử: “Không phải sau khi cậu ta về thì đi tìm Quách Thành Vũ sao?”

    “Không phải, Lý Vượng nói với tôi, là lúc Quách Thành Vũ lái xe trên đường phát hiện Uông Thạc, vượt qua con lươn băng qua đường cản cậu ta lại, lúc đó nếu Quách Thành Vũ không cản cậu ta lại, Uông Thạc đã bỏ đi rồi.”

    Trì Sính hừ lạnh: “Mắt cậu ta tốt thật.”
    “Lý Vượng cũng khó hiểu lắm.” Cương Tử nói: “Đã xa nhau bảy năm rồi, Quách Thành Vũ còn có thể vừa nhìn đã nhận ra Uông Thạc trong đám đông, hơn nữa còn là lúc đang lái xe, thật tài ba!”

    Nhiệt độ trên mặt Trì Sính càng lúc càng thấp, Cương Tử liếc mắt thấy, do dự có nên tiếp tục nói vế sau hay không.

    “Nói.” Số từ mệnh lệnh càng ngắn, khả năng chống lại càng nhỏ.

    Chân mày Trì Sính nhíu chặt thành hai đường lạnh lẽo, tim giống như trời đêm bên ngoài, thò tay không thấy năm ngón. Sau khi quẹo qua mấy ngã rẽ, cuối cùng cũng đến mấy căn nhà trệt mà Trì Sính từng thuê, tính tổng lại, Trì Sính cũng ở đây được bốn năm rồi, đồ đạc này nọ cũng bố trí không ít. Gia cụ còn được, ai muốn thì cho người đó mang đi, mấu chốt là nuôi rắn thời gian dài, phòng ở âm u ẩm ướt, rất nhiều chỗ có vết nứt, mấy hôm nay vẫn bận rộn tu sửa. Sau khi xuống xe, Cương Tử liền cùng những người đó chỉnh lý lại.

    Trì Sính một mình dạo khắp nơi, tuy rằng trước kia sống ở đây vì muốn an tĩnh, nhưng sống nhiều năm như thế, dù có lạnh nhạt cũng có tình cảm. Nước trong hồ nhỏ trước cửa đã dâng lên, trước kia vào mùa này, trong nước sẽ thò ra rất nhiều cái đầu nho nhỏ, đó đều là các con của hắn, bơi qua bơi lại bên trong. Trì Sính ngồi xổm cạnh hồ hút thuốc, nhìn mặt hồ lấp lánh tia đen thẫm trong sắc đêm bao trùm.

    Đột nhiên, trong lùm cỏ truyền đến động tĩnh. Nuôi rắn nhiều năm như thế, Trì Sính đương nhiên có thể nghe ra được đó là tiếng động của rắn. Nhưng thứ làm hắn ngạc nhiên, đó là trước khi hắn đi rắn đã bị dọn hết rồi, nhưng hơi thở của con rắn này vẫn rất quen thuộc.
    Trừ tiếng vang xềnh xệch, Trì Sính còn thoáng nghe được tiếng thở của người. Đi về hướng âm thanh, lấy chân mở lùm cỏ rậm rạp, tình cảnh trước mắt khiến ngực hắn chấn động. Uông Thạc nằm trong lùm cỏ, hai tay gối dưới đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn trời, trên cổ y là một con rắn nhỏ, chỉ thô bằng ngón tay. Nhưng ánh mắt nó rất sắc bén.

    Trì Sính không nói gì, nhìn chằm chằm Uông Thạc dưới đất. Uông Thạc nhanh chóng chuyển mắt qua, cười gian xảo.

    “Buổi tối không về nhà nằm đây làm gì?” Giọng Trì Sính rất cứng, nhưng Uông Thạc không hề để ý. Tay gối sau đầu, người cứ như không xương, ánh mắt ma quỷ cố ý đánh giá trên người Trì Sính, giống như rắn đang dòm con mồi.

    “Trong nửa năm cậu dọn đi, tôi thường đến đây chơi, chỉ là cậu không biết mà thôi.”

    Ánh mắt Trì Sính thay đổi, nói: “Nhanh cút về ngủ dùm.”

    “Hôm nay tôi ngủ ở dây.”

    Trì Sính cúi người xuống, kéo Uông Thạc lên, ánh mắt hung hãn nhìn vào y: “Bớt giở trò quỷ với tôi đi, nên về đâu thì về đó đi!”

    Trên mặt Uông Thạc vẫn là nụ cười không nghiêm túc: “Cậu như thế, tôi sẽ cho rằng cậu đau lòng sợ tôi nhiễm lạnh đó.”

    “Không giả bộ thì cậu sẽ chết sao?” Vẻ mặt Trì Sính rất lạnh. Uông Thạc yên lặng một chút, đột nhiên cười.

    “Lúc trước cậu dọn rắn để sót lại một quả trứng.” Nói xong, nâng cánh tay có con rắn đang quấn lên, giơ ra trước mắt Trì Sính: “Chính là nó.”

    Thoáng chốc này, Trì Sính đột nhiên có một ảo giác, nhận lầm Uông Thạc vẫn là cái người không am hiểu sự đời lúc xưa.

    Hắn vẫn nhớ một câu nói, chỉ có người trong lòng cực kỳ sạch sẽ, mới có thể ở gần tiếp xúc không kẽ hở với động vật. Nếu không phải có một chuỗi sự việc xảy ra sau đó, hắn vẫn sẽ cho rằng đây là chân lý.
    “Tại sao ở đây nửa năm cũng không lộ mặt?” Trì Sính hỏi.

    Uông Thạc thờ ơ nói với Trì Sính: “Tôi thường xuyên lộ mặt ở đây, là cậu không đến mà thôi.”

    “Rắn đã chuyển nhà rồi, tại sao tôi còn phải đến đây?” Trì Sính đột nhiên nặng giọng.

    Uông Thạc lại cười: “Tâm cậu cũng dọn nhà rồi, sao có thể phát hiện được tôi?”

    Trì Sính ngẩn ra một chốc, lặng lẽ mở miệng: “Trở về đi.”

    Nói xong, quay người đi ra xa, đi được mười mấy bước, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tàn, bước vội trở về, khom xuống túm cổ áo Uông Thạc, gầm lên: “Cút!”

    Uông Thạc vẫn nằm dưới đất, cố sức gạt tay Trì Sính ra khỏi cổ áo, lỗ tai vẫn dán lên mặt cỏ. “Cậu biết không? Nhịp độ bước đi của cậu không hề thay đổi, một giây ba bước 161 cm.”

    Trì Sính chậm rãi đứng lên, quyết định cách xa cái kẻ khiến hắn không thể bình tĩnh này.

    “Đại Hoàng Long chết rồi.” Uông Thạc nói sau lưng Trì Sính. Bước chân Trì Sính không hề dừng. Uông Thạc đột nhiên đứng lên, lao về phía Trì Sính, nhào lên người hắn bóp cổ hắn, mắt đỏ bừng gầm lên: “Trì Sính, mẹ kiếp cậu không phải người, cậu lại giết chết Đại Hoàng Long!!”

    Trì Sính gằn từng chữ: “Bắt đầu từ lúc cậu làm ra chuyện đó, rắn ở đây đều nên chết.”

    Uông Thạc đột nhiên đưa con rắn độc đã nuôi được nửa năm trong tay lên miệng, cắn một phát vào chỗ thất thốn. Máu rắn bắn lên mặt Trì Sính. Con ngươi Trì Sính co rút, tiếng gầm chấn động đến mức mặt đất cũng muốn lay động: “Mẹ kiếp cậu không muốn sống nữa sao?!”

    Uông Thạc vẫn bình tĩnh nói: “Cậu không biết sao? Thật ra người cũng có độc.” Nói xong, ném con rắn đã chết trong tay xuống đất, đôi môi dính máu mãnh liệt dán lên môi Trì Sính.

    Ngô Sở Úy đang nói chuyện với Khương Tiểu Soái, đột nhiên lại mắc tiểu, vào nhà vệ sinh xè xè giải quyết, vẻ mặt thoải mái bước ra, còn chưa đến cửa nhà vệ sinh, sắc mặt lại biến đổi. “Má!” Vội vã lao về bồn cầu, trân mắt nhìn nước cuốn đi dòng nước hoàng kim khó khăn lắm mới vắt ra được của y. Vẻ mặt xoắn xuýt bước ra, đặt chai nước lên bàn, nói với Khương Tiểu Soái: “Cho tôi mượn chút nước tiểu.”

    “Cái gì?” Khương Tiểu Soái ngẩn ra.

    Ngô Sở Úy nói: “Có nước tiểu không?”

    “Đang muốn đi tiểu.” Khương Tiểu Soái ra vẻ muốn đứng lên.

    “Đừng đi!” Ngô Sở Úy đột nhiên cản Khương Tiểu Soái lại, đưa chai nước khoáng vào đũng quần hắn: “Tiểu vào đây, tiểu vào đây.”

    Mặt Khương Tiểu Soái đen thui: “Anh hai, tôi không có hứng thú ác liệt như anh.”
    “Thật sự có việc gấp cần dùng mà!” Ngô Sở Úy kể lại cho Khương Tiểu Soái nghe về yêu cầu mà Trì Sính đưa ra trước đó. Khương Tiểu Soái không khỏi nói: “Anh ta ghen thật dữ nha?”

    “Anh ta chính là cố ý muốn gây phiền cho tôi, thấy tôi ngứa mắt.”

    “Vậy cậu còn nghe lời anh ta làm gì?” Khương Tiểu Soái nói rồi định ném chai nước đi. Ngô Sở Úy vội cản lại: “Mẹ bà nó tôi cũng không muốn nghe lời anh ta, mấu chốt ở chỗ nếu tôi không mang một chai nước tiểu về, chắc chắn anh ta lại nghĩ cách bức tôi phải vắt nước tiểu trong lúc không nên đi tiểu.”

    Bên dưới Khương Tiểu Soái căng chặt, ánh mắt âm tà nói: “Chắc không phải cậu từng bị anh ta chơi đến mất khống chế tiểu ra chứ?”

    Khóe môi Ngô Sở Úy giật giật vài cái: “Anh hỏi cái này làm gì?”

    Khương Tiểu Soái cười hê hê: “Suýt nữa quên, tôi còn từng được thấy anh ta giúp cậu tiểu.”
    Ngô Sở Úy đảo một vòng trên bụng Khương Tiểu Soái, suýt nữa bức cho Khương Tiểu Soái phải ra luôn.

    “Không đùa nữa không đùa nữa…” Khương Tiểu Soái đầu hàng, “Tôi cho cậu nước tiểu còn không được sao?” Nói xong mang chai nước khoáng vào nhà vệ sinh.

    Ngô Sở Úy dán sau cửa muốn nhìn trộm, bị Khương Tiểu Soái xua ra: “Đi đi đi, nhìn cái gì mà nhìn?”

    Ngô Sở Úy cười xấu xa: “Lúc đi nhà vệ sinh công cộng không phải anh cũng bị nhiều đàn ông thấy sao? Sợ cái gì? Cho tôi nhìn đi.” Khương Tiểu Soái đạp Ngô Sở Úy ra ngoài.

    162 – Một đêm hỗn loạn

    Khương Tiểu Soái tiểu xong vẫn chưa đầy chai nước khoáng, Ngô Sở Úy lại mở tủ lạnh ra tìm, chỉ thấy hai chai bia, liền đem ra tu ừng ực.
    Khương Tiểu Soái cảm thấy tư thế uống bia của Ngô Sở Úy, không phải muốn chế tạo “nước tiểu”, mà giống như có tâm sự gì đó.

    “Sao vậy đại Úy?”

    Ngô Sở Úy ợ một cái, ngạc nhiên nhìn Khương Tiểu Soái: “Sao vậy cái gì?”

    “Tôi thấy cậu không bình thường!” Khương Tiểu Soái nói.

    Ngô Sở Úy bâng quơ đáp: “Không phải tôi vừa nói rồi sao? Phải rót đầy chai mới về được.”

    Khương Tiểu Soái không yên tâm, thăm dò: “Uông Thạc đó đi chưa?”

    Ánh mắt Ngô Sở Úy dại ra trong một lúc: “Không biết.”

    “Cậu từng đến bệnh viện thăm anh ta đúng không? Người đó thế nào? Có phải đặc biệt bình thường không?”

    Ngô Sở Úy trầm mặc hồi lâu, nói: “Cũng được.”

    “Trong lòng uất nghẹn, sẽ dẫn đến công năng giảm sút, tỉ lệ tinh trùng sống thấp, ảnh hưởng đến sinh dục sau này.” Bác sĩ Khương nói.
    Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, cuối cùng cũng mở miệng: “Mấy lời này tôi sẽ xem như đang nói vì con trai lớn của tôi.”

    Khương Tiểu Soái bật cười, thật dễ lừa. Ngô Sở Úy kể lại một năm một mười chuyện hôm đó đến bệnh viện đụng phải xe riêng của Trì Sính, còn đặc biệt cường điệu một loạt hành vi bất thường của Trì Sính. Hoàn toàn thờ ơ với giờ trên đồng hồ tình nhân, trở về lại dịu dàng kỳ lạ, nửa đêm thức dậy hút thuốc…

    Khương Tiểu Soái nói: “Liệu có phải có hiểu lầm gì không?”

    “Có hiểu lầm gì chứ?” Ngô Sở Úy hừ lạnh: “Tôi đặc biệt hỏi rồi, hôm đó anh ta vẫn không đến đơn vị, từ lúc tôi thấy xe anh ta ở bệnh viện cho đến hơn mười hai giờ tối, anh ta vẫn ở bệnh viện, tôi hoài nghi anh ta đã thấy tôi rồi, chỉ là không dám lộ diện, nếu không lúc về cũng không cần phải dịu dàng như thế.”

    “Đây không giống tác phong của Trì Sính đâu!” Khương Tiểu Soái nói khách quan: “Nếu Trì Sính thật sự bận tâm Uông Thạc, muốn đi thăm Uông Thạc, anh ta sẽ xem là việc đương nhiên, cho dù anh ta chột dạ, anh ta cũng sẽ không để cậu nhìn ra.”

    Ngô Sở Úy cân nhắc, hình như cũng có lý.

    “Cậu không hỏi anh ta sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy lắc đầu: “Cần gì phải hỏi, tôi cứ coi như không biết.”

    Khương Tiểu Soái tốt bụng nhắc nhở: “Rất nhiều hiểu lầm đều nảy sinh như thế, tích lũy nhiều rồi, luôn không giải quyết, tín nhiệm nên có cũng bị mài mòn, bây giờ cậu có thể đi thám thính, không phải anh ta đến chỗ nhà cũ dọn đồ sao? Đúng lúc không có mặt cậu, hai người họ nếu thật sự có chút gì đó, chắc chắn sẽ nhân lúc này vụng trộm yêu đương.”

    Lòng Ngô Sở Úy lộp bộp một chút: “Đi thật à? Lỡ bắt được thì sao?”

    “Vậy thì về nhà lấy vợ thôi!”

    Ngô Sở Úy lập tức vỗ bàn: “Tốt nhất có thể bắt gian tại giường, vậy ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn.” Nói xong, đi về phía cửa.

    Khương Tiểu Soái đuổi theo: “Này, nước tiểu của cậu.”

    Ngô Sở Úy nhìn lại cười: “Không, là nước tiểu của anh.”

    Trên đường chạy đến ngoại ô, Ngô Sở Úy còn bị lạc một khúc, vòng rất lâu mới vòng về. Ngô Sở Úy bực mình mắng: “Má, nếu thật sự không có chút ‘phát hiện bất ngờ’ nào, vậy thì thật có lỗi với tiền xăng đã tiêu phí!”

    Nói thì nói thế, thật ra trong lòng y, vị trí của Trì Sính vẫn rất vững chắc. Y cảm thấy dù Trì Sính có loạn tình thế nào, hắn cũng là đàn ông! Là đàn ông thì sẽ không làm mấy chuyện thừa cơ bắt chó! Cho nên trước khi xuống xe, y vẫn không có cảm giác khẩn trương gì, bước cạn bước sâu đi về phía hồ nước, Ngô Sở Úy đối với nơi này không mấy quen thuộc, mùa hè thường xuyên đổ mưa, lại thêm trời tối, chân dẫm phải rất nhiều bùn, bước chân càng lúc càng nặng. Giọng nói quen thuộc bất ngờ chui vào tai y.

    “Môi cậu vẫn là mùi vị năm đó.” Uông Thạc nói.

    Trì Sính không nói gì, tự mình hút thuốc.

    Ngô Sở Úy đứng cách đó không xa, thấy hai người ngồi với nhau, bờ hồ, hoa sen, liễu rũ, gió mát… không khí thật tốt, cảnh đêm thật đẹp. Ngô Sở Úy quay trở về, bùn sình vừa mới dẫm qua, lại phải dẫm lên lần nữa, y không khỏi tự cười nhạo mình, cho mày không biết nhớ kỹ! Đáng đời mày dính sình đầy chân! Sau đó lặng lẽ khởi động xe đi về. Thật tốt… không lãng phí tiền xăng. Vẫn chưa muộn, một chút cũng không muộn, mình vẫn chưa rơi vào, mình vẫn giữ tỉnh táo, mình đã biết người đó không đáng tin từ lâu, mình căn bản không đặt quá nhiều tình cảm vào… đang nghĩ thế, người lệ trong lòng lại không chịu khống chế, nhảy tọt ra. Sau đó không nén được nữa, Ngô Sở Úy thình lình thắng xe, gục lên vô lăng thất thanh khóc. Một thẳng nam, khi y đồng ý để người làm, thật ra đã giao ra toàn bộ của mình, bây giờ Ngô Sở Úy mới nhận ra, y cứ bị người ta lừa một cách không rõ ràng như thế. Chẳng qua cũng tốt, tim y bị người ta chà đạp vô số lần, đã đủ cứng cỏi. Ngô Sở Úy lau nước mắt, tiếp tục lên đường. Trì Sính, anh nhớ đó, tôi sẽ không để anh sống tốt!

    Cương Tử thấy không còn sớm nữa, gọi điện cho Trì Sính: “Chúng ta có nên về chưa?”

    Trì Sính không nói gì, trực tiếp cúp máy.

    Uông Thạc nói: “Cậu đi đi.”

    “Cùng đi thôi.” Trì Sính lạnh nhạt nói: “Giường trong mấy căn nhà đó đã dọn đi hết rồi, cậu không có chỗ ngủ.”

    “Tôi ngủ ở đây mấy đêm, chưa từng chạm vào cái giường bị vô số mông đè qua của cậu.”

    Trì Sính không nói gì, bỏ đi.

    Uông Thạc đột nhiên mở miệng lần nữa: “Trì Sính, trước giờ cậu chỉ hỏi tôi tại sao bỏ đi nhiều năm như thế, nhưng chưa từng hỏi tôi tại sao làm ra chuyện đó với Quách tử.”

    Trì Sính quét mắt nhìn hồ nước, một bóng người hao gầy, lẻ loi in trên mặt hồ.

    Hai giờ bốn mươi phút sáng, Khương Tiểu Soái nghe tiếng chuông cửa, mơ màng ra mở cửa. Vừa đi vừa nghĩ: Trễ vậy rồi ai đến gõ cửa? Lẽ nào là đại Úy thấy gì đó, chạy đến cầu an ủi sao? Nhìn qua lỗ mắt mèo một cái, cảm thấy quen mặt nhưng lại không nhớ ra.

    “Ai vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Bên ngoài vang lên một tiếng: “Người xem vườn.”
    Người xem vườn? Xem vườn gì? Vườn rắn của Quách Thành Vũ? Không phải Quách Thành Vũ đã an bài chỗ ở cho họ rồi sao? Sao còn chạy đến chỗ mình? Khương Tiểu Soái tràn đầy hoài nghi mở cửa.

    Uông Thạc khoác vai Khương Tiểu Soái bước vào trong: “Không có chỗ ở, đến chỗ cậu cọ một đêm.”

    Đợi khi Khương Tiểu Soái phản ứng lại người này là ai, Uông Thạc đã cởi giày lên giường rồi.

    “Này… tôi nói này… chuyện này là sao hả?” Khương Tiểu Soái buồn bực, tôi với anh không quen biết, nửa đêm anh chạy đến đây, chẳng nói cái khỉ gì trực tiếp cởi giày lên giường, dựa vào cái gì hả? Anh dựa vào cái gì mà ngủ trên giường tôi?”

    “Tôi thích cậu.” Uông Thạc nói.

    Khương Tiểu Soái thầm mài răng, mẹ nó tôi cũng thích Ngô Ngạn Tổ (diễn viên) này, không phải tôi vẫn thành thật ngủ trên giường mình sao?

    “Má, nhích sang bên kia, chừa cho tôi một chỗ.”


    Ngô Sở Úy không về nhà, mà ngủ lại chỗ Quách Thành Vũ một đêm, không cần cảm thấy khó hiểu, Quách Thành Vũ còn khó hiểu hơn bạn, nửa đêm tràn đầy mong đợi mở cửa, kết quả không mong được Khương Tiểu Soái, lại mong được đồ đệ của hắn.

    “Sao vậy? Ngài đây là muốn bán thân báo ân sư phụ sao?” Quách Thành Vũ hỏi.

    Ngô Sở Úy nặng nề gục đầu lên vai Quách Thành Vũ, lười biếng nói: “Có một chút ý định đó.”

    Này, tôi nói nha, chuyện gì đây hả? Quách Thành Vũ mở rộng hai tay, không dám chạm vào Ngô Sở Úy một cái, lỡ đâu Khương Tiểu Soái lấy tên này ra khảo nghiệm mình thì sao?

    Ngô Sở Úy bất kể chuyện đó, bò lên giường lớn xa hoa của Quách Thành Vũ vùi đầu ngủ. Sau đó ngủ say rồi, còn cởi quần áo ra, chỉ để lại một cái quần lót, phơi mông ra cho Quách Thành Vũ đã nhiều ngày không ăn mặn.

    Quách Thành Vũ nhớ lại lúc trước thấy được cảnh tượng mịn màng này trong camera, đốm lửa trong lòng cọ nhau xoèn xoẹt. Nếu không phải ảnh để trần ngả vàng của Khương Tiểu Soái đang xoắn tóc trong lòng, hắn thật sự có dấu hiệu sắp không cầm giữ nổi.
    Vì muốn đè nén lửa trong lòng, Quách Thành Vũ đi pha cho mình một ly trà, khi rót nước, không cẩn thận chạm đến chai tinh dầu thúc tình mà lúc trước lục thấy trong tủ của Khương Tiểu Soái, nó lăn lông lốc trên bàn, Quách Thành Vũ giật mình, nhanh chóng tiếp lấy. Nhưng ngặt nỗi ở góc bàn có hai đường vân lồi lên, cái chai chuyển hướng, trực tiếp rớt xuống đất.

    Xoảng! Vỡ rồi! Tinh dầu lan đầy đất!
    Ngô Sở Úy không kiên nhẫn phì phò: “Làm gì vậy?”

    “Không sao, cậu tự bảo trọng.” Nói xong, Quách Thành Vũ mở cửa ra ngoài.

    “Lúc này mới hơn bốn giờ… đi đâu đây?” Quách Thành Vũ thầm nghĩ.

    Từ đây lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái, chẳng qua chỉ mất nửa tiếng, đến đó cũng chỉ mới bốn giờ rưỡi, với thời gian nghỉ ngơi của Khương Tiểu Soái, lúc này đang ngủ rất ngon, cứ thế qua làm phiền cũng không tốt nhỉ? Nhưng Quách Thành Vũ đặc biệt muốn thấy hai lọn tóc xoăn lúc Khương Tiểu Soái ngủ mơ mơ màng màng. Trước mắt cũng chính nhờ hai lọn tóc xoăn đó mới có thể xóa được cái mông bự trong đầu Quách Thành Vũ, thế là hắn lái xe lên đường.

     
    163 – Đây là muốn tạo phản sao?

    Uông Thạc chỉ ngủ hơn hai tiếng đã tỉnh, nghiêng người nhìn Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, đưa tay gãi trán, nghiêng người quay lưng về phía Uông Thạc. Nằm chưa bao lâu, cảm thấy không thoải mái lại xoay về, thuận tiện tặng một bạt tai lên mặt Uông Thạc.

    Không phải Khương Tiểu Soái cố ý, hắn nằm mơ thấy Quách Thành Vũ kim ốc tàng “kiều”.

    Uông Thạc mài mài răng, đứng dậy xuống giường.

    Khương Tiểu Soái nghe có tiếng nước trong phòng vệ sinh, lập tức tỉnh lại.

    Má, tối qua mình không tắt nước sao?
    Khương Tiểu Soái ngủ mơ màng, đã quên béng chuyện ai đó nửa đêm tự tiện xông vào nhà dân.

    Lại trước cửa nhà vệ sinh, thấy Uông Thạc, lập tức đờ người, mất hồi lâu mới phản ứng lại.

    Lần này hoàn toàn ngủ không nổi nữa, tựa vào cửa nhìn Uông Thạc dùng nước súc miệng vệ sinh.

    “Này anh có phải có chút tật xấu không hả?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Uông Thạc không hiểu: “Sao vậy?”

    “Anh nói xem là sao? Anh đến chỗ tôi làm gì? Khách sạn và nhà khách đầy đường, nhất định phải đến chỗ tôi để tiết kiệm mấy trăm tệ sao!” Giọng điệu khá khách sáo.

    Uông Thạc mở vòi nước rửa tay.

    “Tôi cho anh biết, tôi ghét người khác dùng sản phẩm chăm sóc da của tôi.”
    Nếu thật muốn Khương Tiểu Soái tính toán kỹ lại, thì nửa chai sữa rửa mặt đó của hắn đều do Ngô Sở Úy xài.

    “Yên tâm, tôi chỉ rửa tay thôi.” Uông Thạc không đau không ngứa: “Thứ hai thứ tư thứ sáu tôi rửa mặt, thứ ba thứ năm thứ bảy tôi nghỉ ngơi, chủ nhật thì xem tâm trạng, hôm nay là thứ năm, coi như cậu may mắn.”

    Khương Tiểu Soái phản kích: “Năm đó ánh mắt Trì Sính thật tốt.”

    “Sao cậu không nói là ánh mắt Quách tử tốt?” Uông Thạc cố ý nhắc nhở.

    Khương Tiểu Soái ngược lại rất nhẹ nhàng: “Vì người Quách tử thích không phải anh.”
    “Đây chính là nguyên nhân tôi đến đây cọ một đêm.” Uông Thạc bước ra cửa nói với Khương Tiểu Soái: “Trong rất nhiều người, chỉ có cậu thông minh.”

    Nói xong đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, đã thấy Quách Thành Vũ đứng bên ngoài.

    Hai người đồng loạt sửng sốt.

    Mặt Quách Thành Vũ lập tức sụ xuống, đưa mắt sắt nhìn vào trong, Khương Tiểu Soái mặc áo ngủ đi lung tung bên trong. Hai kẻ chẳng chút liên quan, lại cùng xuất hiện trong tầm mắt hắn, hơn nữa còn tự nhiên như thế, không có một chút cảm giác không phù hợp nào.
    “Good morning.” Uông Thạc nói.

    Nói xong đi thẳng vào thang máy.

    Quách Thành Vũ đảo ánh mắt hung tợn dữ dằn qua.

    Uông Thạc lại nói thêm một câu: “Bye!”

    Má, đây là muốn tạo phản hử?

    Quách Thành Vũ đen mặt hỏi Khương Tiểu Soái: “Sao cậu ta lại ngủ ở chỗ cậu?”

    Khương Tiểu Soái vểnh hai lọn tóc xoăn hỏi lại: “Anh đang bực vì anh ta ngủ với tôi, hay đang bực vì tôi ngủ với anh ta hả?”

    “Cậu nói đi?” Trong giọng nói của Quách Thành Vũ hàm chứa mấy phần tức giận.

    “Nếu tôi nói anh không nên tức giận, anh nên vui mừng thì sao, tình địch của anh chạy đến chỗ tôi ngủ, chứng minh người yêu của anh không cần anh ta!”

    Lời này vừa nói xong, Khương Tiểu Soái đã bị Quách Thành Vũ ấn vào góc tường, hai lọn tóc xoăn bị bàn tay đè xuống, phần ót tì lên đường vân gồ ghề hỗn tạp trên tường. Mùi vị phái mạnh nồng đậm dồn đến bên miệng Khương Tiểu Soái, khi chưa kịp tránh né đã bị người ta cạy răng, đầu lưỡi ẩm ướt xông vào, thoáng chốc làm loạn hơi thở của Khương Tiểu Soái.
    Dòng điện từ bụng chạy đến ngón tay, Quách Thành Vũ đột nhiên đưa tay sờ soạng trước ngực Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái lập tức run lên như chạm phải điện, móng tay suýt nữa đã khoét một miếng thịt trên gáy Quách Thành Vũ.

    “Mẫn cảm vậy sao?” Quách Thành Vũ trêu chọc.

    Khương Tiểu Soái mở rộng năm ngón, trực tiếp dán tay lên mặt Quách Thành Vũ, mạnh bạo đẩy ra ngoài.

    Quách Thành Vũ lại muốn hôn tiếp, Khương Tiểu Soái đột nhiên phun ra một câu.

    “Ngay cả Uông Thạc cũng khen tôi thông minh, anh còn không thừa nhận anh thích Trì Sính.”

    Trước kia khi Khương Tiểu Soái nói chuyện này với Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ luôn bực mình, bất đắc dĩ, phẫn hận… cuối cùng đành bỏ mặc. Kết quả hôm nay Khương Tiểu Soái lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt Quách Thành Vũ rõ ràng biến đổi.
    “Cậu nói gì?”

    Khương Tiểu Soái nhấn mạnh từng chữ cho hắn: “Uông Thạc nói, trong rất nhiều người, chỉ có mình tôi là người thông minh.”

    Nghe xong câu này, Quách Thành Vũ đột nhiên buông Khương Tiểu Soái ra.

    Ngẩn người một chốc, không nói hai lời, bịch bịch bịch bước ra khỏi cửa.


    Khi Trì Sính về nhà đã sắp một giờ rồi, Ngô Sở Úy còn chưa về, gọi điện cho y thì không ai nghe, phòng khám và công ty đều đi rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngô Sở Úy. Giữa mày Trì Sính rịn ra những hạt mồ hôi kín mít, ánh mắt sắc bén, lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái vừa tiễn vị gia thứ hai đi, vị thứ ba lại đến.

    Mẹ nó! Khương Tiểu Soái thầm chửi, các người có thể đến chung một lượt không hả? Từng người từng người, rèn luyện tố chất tâm lý cho tôi sao?

    “Ngô Sở Úy đâu?” Trì Sính hỏi.

    Khương Tiểu Soái khó hiểu: “Người của anh, đến chỗ tôi tìm làm gì?”

    Câu nói này nện hai phát thật mạnh vào lòng Trì Sính.

    Hắn vẫn coi như trấn tĩnh nói với Khương Tiểu Soái: “Không phải tối qua cậu ấy đến tìm cậu nói chuyện sao?”

    “Đúng vậy, nhưng hơn mười giờ đã đi rồi.” Khương Tiểu Soái nói.

    Cơ thịt trên mặt Trì Sính chìm vào trạng thái đông cứng.
    Khương Tiểu Soái đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

    “Chẳng lẽ đến giờ đại Úy vẫn chưa trở về sao?”

    Trì Sính cố rặn ra mấy phần kiên nhẫn hỏi Khương Tiểu Soái: “Tối qua cậu nói những gì với cậu ấy?”

    “Cậu ta nói cậu ta muốn rót nước tiểu về, sau đó không tiểu đủ, cậu ta liền uống hai chai bia lớn, tiếp theo…”

    Tiếp theo thì Khương Tiểu Soái không dám nói nữa, vì nó dính đến vấn đề rình trộm, lỡ đâu Ngô Sở Úy không có chuyện gì, hắn ở đây nói không lựa lời, có thể sẽ đâm một cây gai vào trong tình cảm của họ.

    Hơn nữa Khương Tiểu Soái rất hiểu Ngô Sở Úy, y chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định trốn ở đâu ngủ như heo thôi.
    Khí áp cường đại bao trùm trên đỉnh đầu, Trì Sính nặng nề hỏi: “Tiếp theo là cái gì?”

    Khương Tiểu Soái khéo léo di chuyển mũi giáo: “Tiếp theo thì cậu ấy không gom đủ, thế là bảo tôi tiểu vào chai nước khoáng… khụ khụ…” Mới sáng sớm đã nói cái này thật lúng túng.

    Trì Sính quay người, nhanh chóng bước xuống lầu.

    Khương Tiểu Soái cũng xuống theo, nhưng hắn đi thang máy, vậy mà đợi hắn đến lầu một, Trì Sính đã lái xe đi mất, xem ra, Trì Sính gấp lắm rồi.

    Khương Tiểu Soái cũng rất nôn nóng, tuy rằng Ngô Sở Úy sẽ không nghĩ quẩn, nhưng một đêm không về, chắc chắn cũng gặp chuyện không nhỏ, hắn phải đi xem thử.

    Vấn đề là… đi đâu?
    Giả dụ Ngô Sở Úy chịu kích thích khi ra ngoại ô, rất có thể y sẽ dừng lại ở đó hoặc dừng giữa đường không đi nữa. Cho dù y có về rồi, chỗ đó khẳng định cũng sẽ có dấu vết trước khi y đi.

    Thế là Khương Tiểu Soái quyết định lái xe ra ngoại ô.

    Trì Sính lái xe đi chỉ là giả bộ, thực tế hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi Khương Tiểu Soái, hắn biết Khương Tiểu Soái chắc chắn nhìn ra cái gì. So với lãng phí thời gian trực tiếp hỏi, còn không bằng theo đuôi Khương Tiểu Soái, xem thử Khương Tiểu Soái rốt cuộc đi đâu.

    Xe của Khương Tiểu Soái lái được nửa đường, Trì Sính đã hiểu hắn muốn đi đâu, liền đạp mạnh chân ga tăng tốc, chạy thẳng đến ngoại ô.

    Đáng thương cho Khương Tiểu Soái, chỉ ra đường sáng cho người ta, bản thân thì lại lạc đường. Trì Sính đã đến nơi rồi, Khương Tiểu Soái còn đang đi vòng ở giữa đường.

    Từ nhà trệt đến hồ nước, mười hai hàng dấu chân nhìn mà thấy hoảng.
    Đôi giày mà Ngô Sở Úy mang chính là do Trì Sính mua cho, hoa văn trên đó Trì Sính rõ ràng hơn ai hết, cho dù Ngô Sở Úy không mang giày, chân trần bước đi, Trì Sính cũng có thể phân biệt được dấu chân của Ngô Sở Úy.

    Bốn hàng dấu giày hai đến hai về này, hoàn toàn không nhịp nhàng với tám hàng dấu chân khác, tám hàng dấu chân kia đều ổn định vững vàng, sâu cạn đồng nhất. Còn bốn hàng này nghiêng nghiêng xẹo xẹo, sâu cạn không đều. Có một bãi sình đã khô, hai hướng đi về đều có mấy dấu chân, thậm chí Trì Sính có thể tưởng tượng được bước chân loạng choạng, dáng vẻ thảm hại dẫm đúng vào một hố sình của Ngô Sở Úy lúc quay về.

    Đang nghĩ thế, Cương Tử gọi điện đến.

    “Trì thiếu, cậu mau trở về một chuyến, Ngô Sở Úy xảy ra chút chuyện.”

    Vừa nghe câu này, sắc mặt Trì Sính biến đổi, vô cùng nóng ruột chạy trở về.

    Muốn hỏi chuyện này tại sao là Cương Tử thông báo cho Trì Sính, thì nói cũng trùng hợp, mới sáng ra Lý Vượng đã đến tìm Quách Thành Vũ, nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng hắn, thế là trực tiếp vào phòng ngủ của hắn. Vừa vào đã hoảng lên, Ngô Sở Úy giống như sói đói bổ nhào tới, kéo áo Lý Vượng muốn lột ra.

    Vừa nhìn thấy vị tổ tông sống này, Lý Vượng cũng không dám chọc luôn! Hắn mau chóng chui ra ngoài, đóng kín cửa. Sau đó hắn lại gọi điện cho Cương Tử, Cương Tử vốn muốn giúp Trì Sính đi đón người, kết quả vừa vào phòng gặp phải tình trạng giống thế, trong tình thế bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện cho Trì Sính.
    Khi Trì Sính chạy đến, Ngô Sở Úy giống như chó điên mắc bệnh chó dại bị người ta nhốt trong phòng không cho ra. Trì Sính đạp cửa xông vào, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường thở ngược.

    Tinh dầu thúc tình của Khương Tiểu Soái thật sự là hàng tốt, nhỏ một giọt đã có thể đảm bảo một đêm, huống chi cả chai đều rải dưới đất. Đừng nói Ngô Sở Úy không chịu nổi trêu chọc, cho dù là loại cáo già lươn lẹo như Trì Sính bước vào cũng thấy hơi choáng.

    “Nóng quá… nóng quá…”

    Từ khi Quách Thành Vũ đi đến giờ, đã gần năm sáu tiếng, vừa rồi Ngô Sở Úy còn có thể lao ra cửa lột quần áo người ta, bây giờ đã hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể lăn lộn trên giường.

    Khi Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên, Ngô Sở Úy đã không còn tỉnh táo.
    Cương Tử lái xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy ngồi ở ghế sau.

    Sắc mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, ngực nóng cháy, không ngừng đổ mồ hôi, Trì Sính tức giận không chỗ trút, nhưng lại không kìm được đau lòng, chỉ có thể vừa lau mồ hôi cho y, vừa kiên nhẫn an ủi.

    “Sắp về đến nhà rồi, lát nữa sẽ mát nhanh thôi.”

    Ngô Sở Úy đã cào ra ba đường máu trên da ngực của Trì Sính, lại banh áo hắn ra, vùi đầu vào trong cắn mạnh lên đầu nhũ hắn, trong hàm răng đều dính tơ máu.

    Trì Sính cố nén không lên tiếng.

    “Nóng quá… nóng quá…” Ngô Sở Úy lại rên rỉ.

    Đừng nói y nóng, Cương Tử phía trước cũng đổ mồ hôi.

    Trì Sính bóp mặt Ngô Sở Úy hỏi: “Úy Úy, cậu biết tôi là ai không?”

    Ngô Sở Úy há miệng thở phì phò, nói mơ hồ không rõ: “Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…”

    Nói xong liều mạng giãy dụa, mạnh bạo bứt hai nhúm tóc khỏi đầu Trì Sính.
    Cương Tử nghẹn họng.

    Vì câu này trước kia hắn cũng từng nghe rồi, lúc đó hắn còn nghĩ, lỡ đâu Ngô Sở Úy ý thức hỗn loạn, nói ra lời này trước mặt Trì Sính, hậu quả sẽ như thế nào.

    “Tôi muốn thao anh…” Ngô Sở Úy lại gào lên.

    Cương Tử nhịn không được rùng mình.

    Trì Sính gắng nuốt xuống, trước mặt người ngoài vẫn không lên tiếng, mặc cho hình tượng của mình hoàn toàn điên đảo trước mặt thủ hạ, xanh mặt cố nén về đến nhà.

    164 – Một cái tét

    Sau khi về nhà, Trì Sính đặt Ngô Sở Úy lên giường trước, rồi quay vào phòng tắm. Kết quả vừa mở vòi nước, cái người nào đó liền từ phía sau điên cuồng nhào tới, liều mạng kéo lưng quần hắn, hai tay tự động hóa thành cái kìm, nắm cào hoành hành trên phần mông Trì Sính.
    Thật hết cách với cậu!

    Trì Sính không dám tùy tiện đặt Ngô Sở Úy ở một nơi nào đó, chỉ có thể kẹp chặt nách, bất kể là lấy khăn tắm hay tìm quần áo, vẫn lôi phần tử nguy hiểm này theo cạnh.

    Ngô Sở Úy nào chịu thành thật chờ chứ? Gặm cắn cấu xé, quyền đấm cước đá trên người Trì Sính. Cũng may là Trì Sính, nếu đổi thành đàn ông bình thường, đã cho một phát ngất xỉu từ lâu.

    Tay Trì Sính khuấy khuấy trong nước, ấm áp, có thể tắm rồi.

    Thế là lột quần áo Ngô Sở Úy ra, ấn y vào nước.

    “Oa a a, lạnh chết tôi rồi!!!”

    Ngô Sở Úy đột ngột chui ra khỏi nước, văng nước đầy người Trì Sính.

    Trì Sính lại xả thêm chút nước nóng, Ngô Sở Úy vào rồi vẫn kêu lạnh, Trì Sính lúc này mới phản ứng ra, thân thể Ngô Sở Úy nóng dọa người, bất kể nhiệt độ nước cao bao nhiêu đối với y mà nói đều là lạnh.

    Ngô Sở Úy lại bắt đầu đạp nước, nửa bồn nước đều bị trào ra ngoài.
    “Ngồi yên chờ đi!” Trì Sính đen mặt: “Lạnh cũng phải nhịn cho tôi!”

    Vì nhiệt độ cơ thể quá cao, Trì Sính dự định giảm nhiệt độ vật lý cho Ngô Sở Úy trước, để tránh lát nữa xảy ra sơ sót gì. Hơn nữa hắn muốn mượn cơ hội này kiểm tra thân thể Ngô Sở Úy một chút, xem thử trong thời gian hắn không có mặt, có người nào khác “chạm” vào y không.

    May mà, bộ vị mấu chốt không có gì khác thường.

    Chỉ là có chỗ bị xanh tím hoặc có vết đỏ, nhưng cũng đều do Ngô Sở Úy không cẩn thận va phải, hoặc tự lấy tay cào.

    “Mau… mau…” Ngô Sở Úy nôn nóng thúc giục.
    Trì Sính gác hai chân Ngô Sở Úy lên hai thành bồn tắm, vùi mặt vào trong nước ấm, còn chưa ngậm mệnh căn của Ngô Sở Úy vào, chỉ mới dùng râu cọ một chút lên nếp nhăn bên ngoài, Ngô Sở Úy đã bắn rồi.

    Dáng vẻ kích động của Ngô Sở Úy đốt Trì Sính cháy bừng bừng, vừa nghĩ bộ dạng này của y có thể bị người nào đó phá cửa vào thấy được, hoặc tiếng rên rỉ mê người đúng lúc bị kẻ canh cửa nào đó nghe thấy, hắn liền có xúc động muốn xé nát Ngô Sở Úy.

    Nhờ lực nổi của nước đỡ mông Ngô Sở Úy, vật hùng tráng thuận lợi tiến vào, cảm giác nóng cháy bén nhọn và lực hút chặt chẽ mạnh mẽ cùng ập đến, điên cuồng xé nát thần kinh bên dưới của Trì Sính, khiến hắn không khỏi gầm gừ.

    Ngô Sở Úy cũng kích động không thể tự khống chế, cái cây dựng thẳng gần như cách một lúc lại bắn ra một lần, sau khi mềm xuống rất nhanh lại dựng lên lần nữa, phần eo kích động vặn tới vặn lui, thừa nhận vui sướng cuồng nhiệt.

    “Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…”
    Ngô Sở Úy vẫn cầm lòng không đậu yêu cầu, “yêu” mà Trì Sính cho y khiến thân thể y có thể thỏa mãn, nhưng tâm lý vẫn không thể thỏa mãn.

    Trì Sính kiên nhẫn an ủi: “Bây giờ cậu không thể chịu nổi kích thích mạnh như thế.”

    “Chịu được… chịu được…” Ngô Sở Úy không chờ đợi nổi.

    “Chịu được cũng không thể.” Trì Sính giả vờ tức giận nói: “Bây giờ cậu đang mơ hồ, cho dù làm thật, sau này có nói cũng không có sức nặng.”

    Ngô Sở Úy lập tức không mơ hồ nữa: “Ý của anh là sau này có thể làm?”

    Trì Sính không nói gì, lật người Ngô Sở Úy lại tiếp tục làm.

    Nước trong bồn từ nóng chuyển sang lạnh, thân thể Ngô Sở Úy cũng đã hạ mấy độ, nhưng nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn xóa đi, khi nằm lên giường còn khó chịu giãy dụa vặn vẹo, mông giơ thật cao, đợi Trì Sính đến an ủi lần nữa.

    Trì Sính phải cần đến lực nhẫn nại mạnh cỡ nào mới có thể cự tuyệt dụ hoặc ngang nhiên của Ngô Sở Úy?
    Bên dưới trướng đến phát đau, nhưng vẫn tạm thời ngừng lại, tiếp tục chơi như thế, thân thể Ngô Sở Úy chắc chắn ăn không tiêu.

    Vừa nghĩ đến Ngô Sở Úy mấy ngày sau sẽ nằm trên người kêu khổ than trời, Trì Sính quả quyết sang phòng bên cạnh, lấy một vài viên thuốc “khu hỏa” trộn vào nước đường, lừa Ngô Sở Úy uống.

    Qua một lát sau, Ngô Sở Úy mới dần bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.

    Trì Sính không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn gọi điện cho Lý Vượng, hỏi toàn bộ quá trình sự việc. Không ngoài dự liệu, Ngô Sở Úy trở về từ ngoại ô liền chạy thẳng đến nhà Quách Thành Vũ, không lâu sau Quách Thành Vũ liền ra khỏi nhà.

    Trong lúc đó đã xảy ra cái gì, Trì Sính không cách nào biết được.
    Chẳng qua hắn vẫn giữ được lý trí cơ bản, Ngô Sở Úy chắn chắn sẽ không có gì với Quách Thành Vũ, dù sao quan hệ sư đồ còn bày ra trước mắt, Ngô Sở Úy dù có xúc động cũng sẽ không lấy bạn đời của Khương Tiểu Soái ra phát tiết.

    Nhưng tức giận là nhất định, hơn nữa không phải giận bình thường.

    Đừng nói Ngô Sở Úy thật sự có gì với Quách Thành Vũ, chỉ mỗi chuyện Ngô Sở Úy sau khi chịu đả kích không chịu hỏi rõ tình huống, trực tiếp chạy lên giường người khác, đã khiến hắn cực kỳ khó chịu.

    Hiện tại dục vọng chiếm hữu của hắn với Ngô Sở Úy đã đến mức tính toán chi li, chỉ cần nghiêm trọng thêm chút nữa, thì sẽ phát triển theo xu hướng bệnh biến thái.

    Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy mới tỉnh lại.

    Đúng như Trì Sính nghĩ, Ngô Sở Úy không biết gì về chuyện xảy ra hôm qua, trí nhớ của y vẫn dừng lại vào tối hôm trước. Y chỉ nhớ mình đến miếu của Quách Thành Vũ, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không hề biết, y cho rằng chỉ ngủ một đêm, bây giờ lại là sáng hôm sau nữa rồi.

    Trì Sính ngồi bên cạnh, vì hôm nay trong thành phố có cuộc họp quan trọng, hắn mặc trang phục chỉnh chu, điểm thêm mấy phần nghiêm túc cho thân hình uy vũ.

    Ngô Sở Úy chỉ liếc hắn một cái, liền biết hắn đã nắm được tất cả chứng cứ mình đang đêm xông vào nhà riêng của Quách Thành Vũ, y không mở miệng giải thích một câu, chỉ nằm đó ra vẻ không hề gì mặc quân mổ xẻ.
    “Cậu rốt cuộc đã thấy cái gì?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy đương nhiên hiểu, Trì Sính đang hỏi thành quả nhìn trộm ở bên hồ của y.

    Nhưng y vẫn nói rất lạnh nhạt: “Tôi không biết anh đang hỏi cái gì.”

    Trì Sính đã cho Ngô Sở Úy một bậc thang leo xuống, cho dù y có chất vấn hay tùy tính cũng được, chỉ cần nói chuyện đó ra. Nhưng Ngô Sở Úy căn bản không thèm nhận, ngay cả bậc thang Trì Sính hắn cho cũng dám không nhận!

    Trì Sính lập tức không kìm nổi nữa, đen mặt nói một câu: “Mẹ nó cậu tìm đánh!”

    Nói xong, lật người Ngô Sở Úy lại, tét một cái lên mông Ngô Sở Úy.

    Còn về cú đánh này mạnh bao nhiêu, nhìn sắc mặt sau đó của Trì Sính là biết.

    Đời này hắn không biết đã đánh bao nhiêu người rồi, máu đã từng dính qua đổ hết vào bồn cũng có thể dìm chết người, nhưng chỉ với một cái tét chỉ có bảy phần lực, lại làm hắn sợ hãi. Sau khi thu tay, hắn không dám nhìn Ngô Sở Úy một cái, không phải chột dạ, mà đột nhiên không muốn biết mình đánh mạnh cỡ nào.

    Ngô Sở Úy không khóc không nháo không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nằm đó, đợi cơn đau chậm rãi trôi qua.
    Trì Sính đi thẳng ra ngoài.

    Cương Tử đang đợi ở trước cửa, Trì Sính đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.

    “Cậu vào đó giúp tôi lấy cặp da ra.” Trì lão gia phân phó.

    Thật ra hắn cố ý đặt cặp da bên gối Ngô Sở Úy.

    Cương Tử vào lấy cặp da của Trì Sính, còn chào Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cười cười với hắn.

    Lên xe rồi, Trì Sính vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.

    “Khi cậu vào trong cậu ta có biểu cảm gì?”

    Cương Tử bị hỏi sững ra: “Biểu cảm? Không có biểu cảm gì hết?”

    Trì Sính dường như rất khó mở miệng: “Có khóc không?”

    “Khóc?” Cương Tử khựng lại: “Không có khóc, cậu ta còn cười với tôi mà.”
    Trì Sính không nói gì nữa.

    So ra, Ngô Sở Úy nghĩ thoáng hơn nhiều.

    Trì Sính đi chưa bao lâu, y đã mặc đồ vào trở về công ty, tuy thân thể hơi suy yếu, nhưng có là gì cũng không thể mài mòn nhiệt tình kiếm tiền của y. Từ sau đêm hôm trước thấy cảnh đó bên bờ hồ, y càng thêm kiên định suy nghĩ này, cái gì cũng không đáng tin bằng tiền. Thứ tiền này là bán một phần sức có một phần thu hoạch, thứ khác thì không nhất định.

    “Tổng giám đốc, có khách hàng muốn gặp anh.” Quầy phục vụ gọi qua.

    Ngô Sở Úy thờ ơ hỏi: “Ai vậy?”

    “Ngài Uông Thạc.”

    Ngô Sở Úy dại ra, nhưng nhanh chóng hồi phục bình thường.

    “Mời anh ta đến phòng làm việc của tôi.”

    Uông Thạc nhẹ nhàng bước vào.

    Ngô Sở Úy pha một ly trà cho y, vào phòng liền khách sáo chào hỏi một tiếng.
    “Mời ngồi.”

    Uông Thạc không có một chút xa lạ nào, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, con người y chính là như thế. Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, cứ giống như bị bệnh thoái hóa xương.

    “Đầu anh sao rồi?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Uông Thạc cười nói: “Đã không có việc gì rồi.”

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Vậy anh đến tìm tôi…”

    “Cổ vũ cho cậu đó!” Uông Thạc nói: “Khi tôi bị bệnh cậu từng đến thăm tôi, bây giờ tôi khỏe rồi, cũng nên đến quan tâm đến việc làm ăn của cậu.”

    Ngô Sở Úy rất hào phóng: “Không cần khách sáo với tôi, đồ ở đây anh nhìn trúng cái nào thì cứ lấy đi. Sản phẩm mới chúng tôi vừa nghiên cứu không bao lâu, còn chưa có quá nhiều thứ có thể đem ra.”

    “Khiêm tốn vậy sao?” Uông Thạc nhếch môi: “Vừa rồi ở dưới tôi thấy rất nhiều kiểu hàng, tôi rất thích thiết kế của vài sản phẩm, chẳng hạn cái này.”

    Nói xong chỉ ngọn đèn tường nhỏ ở tầng trên cùng trong tủ trưng bày, đó là sản phẩn mới ra tháng trước.

    Ngô Sở Úy nghiêng đầu nhìn, đó cũng chính là cái mà Trì Sính thích nhất.

    “Cái này là tôi thiết kế.” Ngô Sở Úy rất tự hào, “Ánh đèn do cái đèn này tỏa ra sẽ dần thay đổi cường độ, nhìn từ xa giống như quả đào, thích hợp đặt trong phòng người lớn tuổi, ngụ ý trường thọ.” Một ý niệm thiết kế rất giản dị.

    Uông Thạc cười: “Sao tôi lại thấy giống như mông cậu vậy?”

    Màu mắt Ngô Sở Úy dần trầm, có cần phải ăn ý như thế không? Lúc trước Trì Sính cũng nói thế.

    “Tổng cộng tôi chọn ra hai mươi mấy kiểu sản phẩm, mỗi cái đều có ký hiệu ở trên, cậu xem qua đi.” Uông Thạc đưa tờ đơn cho Ngô Sở Úy, “Nếu không sai tôi sẽ trả tiền.”

    Ngô Sở Úy sửng sốt: “Anh thật sự muốn sao?”

    “Tôi giống đang đùa lắm à?”
    “Anh mua nhiều thế làm gì?” Ngô Sở Úy khó hiểu.

    Uông Thạc nói: “Anh tôi nhận một nhiệm vụ ở đây, có thể phải ở lại một thời gian. Tôi định chỉnh sửa lại căn nhà trước kia một chút, cho nên đến chỗ cậu xem đèn.”

    Sự khinh bỉ thoáng qua trong mắt Ngô Sở Úy, thay vào đó là nụ cười hào phóng.

    “Khỏi trả tiền đi, coi như tôi tặng anh.”

    “Như vậy không hay lắm.” Uông Thạc cười.

    Ngô Sở Úy cũng cười: “Còn khách sáo với tôi làm gì? Tiểu Lâm.” Gọi ra ngoài.

    Lâm Ngạn Duệ bước vào.

    “Trực tiếp đưa số hàng này qua cho ngài Uông.”

    Lâm Ngạn Duệ gật đầu, quay người định đi, Ngô Sở Úy bỗng gọi hắn lại.

    “Đừng quên dẫn theo hai nhân viên lắp đặt, nhất định phải làm xong trước khi tan ca.”

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập