Nghịch Tập – Chương 171-174

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    171 – Nguy cơ ẩn náu.

    Ngửi được mùi hương sữa rửa mặt Đại Bảo quen thuộc, Ngô Sở Úy biết y đã về nhà rồi, cũng xác định kẻ “bắt cóc” y chính là nghiệt súc nhà họ Trì.

    Cà vạt được cởi ra, trước mắt Ngô Sở Úy chính là giường lớn nhà mình.

    So với nỗi sợ hãi trước kia, lần này Ngô Sở Úy không hề sợ một chút nào, không chỉ không sợ, còn nghiêng đầu nhìn Trì Sính oán trách: “Chẳng có chút ngạc nhiên bất ngờ nào cả?”

    “Ngạc nhiên bất ngờ?” Trì Sính híp mắt lại.

    Ngô Sở Úy mang theo thẹn thùng: “Anh dùng cách thức đặc biệt này để ‘bắt cóc’ tôi, không phải là muốn vào lúc cởi bỏ khăn bịt mắt cho tôi sẽ cho tôi một ngạc nhiên bất ngờ sao? Đâu nào? Bất ngờ ở đâu?”
    Quay nhìn xung quanh, sau khi xác định không có gì bất ngờ, Ngô Sở Úy hơi thất vọng nói: “Thật mất hứng!”

    Nếu Trì Sính có bệnh tim, thì đã bị Ngô Sở Úy chọc tức cho gặp bất trắc.

    Ngô Sở Úy bị trói ngược hai tay, y không giãy dụa, cũng không hoảng loạn, cứ lặng lẽ nằm sấp trên giường, mặt dán lên ra giường, ánh mắt hơi híp lại, xem ra còn rất thoải mái.

    Giọng nói âm trầm của Trì Sính vang lên trong phòng: “Muốn kinh ngạc bất ngờ phải không? Vậy liền cho cậu.”

    Nói xong ra khỏi phòng, nâng toàn bộ “tang vật” lấy được ở công ty của Ngô Sở Úy vào, bày ra dưới mắt Ngô Sở Úy. Rất rõ ràng, Trì Sính muốn thẩm vấn “án” này.

    Ngô Sở Úy bĩu môi: “Không thú vị, tôi từng thấy hết rồi.”

    Trì Sính cũng không hơn thua với y, thản nhiên bước sang mở ngăn tủ, lấy ra một quả trứng rất nhỏ và một cái máy cảm ứng.

    “Cái này dùng làm gì?” Ngô Sở Úy lộ vẻ hiếu kỳ.

    “Lát nữa cậu sẽ biết.”

    Nói xong, Trì Sính bôi gel bôi trơn lên quả trứng, đẩy vào trong cửa động của Ngô Sở Úy, đẩy thẳng vào chỗ sâu nhất.

    Ngô Sở Úy không chỉ không bài xích, còn ưỡn người ra.

    “Sao không động đậy gì cả?”
    Trì Sính không đáp, cầm một quả bong bóng qua, sau khi bơm căng lên thì đặt ở chỗ xương cụt của Ngô Sở Úy, sau đó lấy kim nhẹ chích, bong bóng nổ cái bùm.

    Cảm thấy mông tê đau, Ngô Sở Úy vô thức co chặt tiểu cúc, quả trứng bên trong lập tức chấn động.

    “Ưm…” Ngô Sở Úy hừ một tiếng.

    Máy cảm ứng trong tay Trì Sính sáng lên, thứ này là một với quả trứng kia, một khi quả trứng bị kích thích bắt đầu chấn động, đèn đỏ sẽ sáng lên. Phía trên còn có trị số về lực co rút, Trì Sính có thể từ đó kiểm tra lực va đập mà tiểu cúc phải chịu, rồi từ đó phán đoán độ căng thẳng thần kinh của Ngô Sở Úy.

    Sau khi một quả bong bóng nổ, lại một quả bong bóng khác bị cột lên mông Ngô Sở Úy.

    Trong ánh mắt chăm chú đầy căng thẳng của Ngô Sở Úy, Trì Sính lại đưa một cây kim tới gần, trong quá trình này Ngô Sở Úy cực kỳ khẩn trương, quả trứng bên trong đã bắt đầu chấn động liều mạng. Ngô Sở Úy vừa hưởng thụ vui sướng trên thể xác, vừa phải chịu đựng giày vò thống khổ về tinh thần.

    Xem ra hình như không có lực sát thương quá lớn.

    Ban đầu Ngô Sở Úy cũng nghĩ thế, nhưng khi số lượng bong bóng gia tăng, tốc độ Trì Sính chích bong bóng cũng gia tăng, Ngô Sở Úy mới phát hiện đây không phải là trò đùa nữa.

    Cảm giác căng thẳng trước và sau khi bong bóng nổ khiến hô hấp của Ngô Sở Úy càng lúc càng khó khăn, lồng ngực nghèn nghẹn khó thể chịu đựng, mấy lần muốn ngất. Cường độ quả trứng rung động cũng càng lúc càng lớn, kích thích thể xác càng lúc càng cường liệt, tăng thêm cảm giác nghẹt thở cho Ngô Sở Úy, mà cảm giác nghẹt thở này lại đi cùng với cường độ của quả trứng, khiến nó càng thêm ra sức chấn động.

    Tuần hoàn ác tính như thế, Ngô Sở Úy vừa sướng vừa đau khổ, vừa đau khổ vừa sướng, tinh thần đã đến mức muốn sụp đổ.

    Thế là y bắt đầu xin tha, trên thực tế ngay từ khi bắt đầu y đã mềm giọng.

    “Trì Sính… anh thả tôi ra… tôi thở không nổi nữa… cầu xin anh mà…” Ngô Sở Úy đau khổ giãy dụa vặn vẹo, mồ hôi như hạt đậu nhỏ xuống giường.
    Trì Sính cố nén đau lòng nói: “Trước hết cậu hãy suy nghĩ cho rõ bản thân mình làm sai cái gì hãy cầu xin tôi.”

    Nói xong, lại bơm hơi vào hai mươi mấy quả bong bóng, đặt xung quanh mông Ngô Sở Úy.

    Bên này Trì Sính còn chưa thi hình, Ngô Sở Úy đã bắt đầu căng thẳng, vừa căng thẳng quả trứng sẽ lại bắt đầu “công việc”. Gần như không có một chút ngừng nghỉ nào để thở, kim trong tay Trì Sính lại vút tới.

    Rõ ràng là vũ khí khiến Ngô Sở Úy hưng phấn nhất, hiện tại lại biến thành thứ làm y sợ hãi nhất, ngay cả nhìn y cũng không dám nhìn thấy cây kim và bong bóng nữa.

    Trì Sính giống như một bậc thầy điều giáo tâm lý, hắn biết lúc nào nên chích, chích thế nào, mới mang lại giày vò tinh thần kịch liệt nhất cho Ngô Sở Úy. Hơn hai mươi quả bong bóng, lúc nhanh lúc chậm nổ xung quanh cúc hoa của Ngô Sở Úy, mang đến một vòng giày vò càng mạnh mẽ.

    “Tôi hiểu rồi…” Ngô Sở Úy gần như sụp đổ khóc gào: “Tôi không chơi kim thép xuyên kính nữa… không bao giờ chơi nữa… hu hu…”

    Trì Sính vẫn không nhanh không chậm tiến hành động tác trong tay.

    Ngô Sở Úy cảm thấy mình sắp tắt thở rồi, trước mắt lúc đen lúc trắng, thở mười lần hết chín lần không thở nổi, đã sắp sửa toi đời. Nhưng cứ ngay vào những lúc này từng đợt từng đợt kích thích mạnh mẽ truyền đến từ thân dưới, bức Ngô Sở Úy gần như điên cuồng, há miệng cố nuốt không khí, nhưng vẫn bị nghẹn đỏ mặt tía tai.

    “Trì Sính… anh không thương tôi sao…” Ngô Sở Úy khóc nghẹn cầu xin.

    Trì Sính cảm nhận sâu sắc, quá trình này không phải đang ngược Ngô Sở Úy, mà giống như đang ngược bản thân hắn.

    Một mặt hắn đau lòng Ngô Sở Úy, mỗi tiếng xin tha của Ngô Sở Úy đều đâm thẳng vào tim hắn. Mặt khác hắn lại cảm thấy giải hận, tiếng kêu thống khổ điên cuồng như nghẹt thở của Ngô Sở Úy kích thích thần kinh bên dưới của hắn. Hắn muốn thấy vẻ mặt càng thêm khó thể chịu đựng của Ngô Sở Úy, nhưng lại sợ phải nhìn thấy vẻ mặt đó.

    Vốn dĩ, Trì Sính còn định giày vò Ngô Sở Úy đến khi chỉ còn thoi thóp mới ngừng tay, để y cảm nhận một chút cảm giác sắp chết, triệt để nảy sinh sợ hãi với mấy thứ thế này.

    Kết quả khi tiếng kêu của Ngô Sở Úy trở nên lanh lảnh, Trì Sính liền tháo dây nịt trên tay Ngô Sở Úy ra, vòng tay quanh eo y, hung hăng đâm vào.
    Hạn hán gặp mưa rào, Ngô Sở Úy sướng đến kêu gào.

    Sau một màn “trừng phạt thể xác” lâm li, Ngô Sở Úy gục lên ngực Trì Sính thở dốc, sau khi hô hấp bình ổn, y nói một câu khiến huyết mạch Trì Sính sôi trào.

    “Thật sướng.” Ngô Sở Úy nói.

    Huyết dịch toàn thân Trì Sính đều chảy ngược, hắn lại bóp cổ Ngô Sở Úy lần nữa, ấn lên giường, tay với lấy kim thép.

    Ngô Sở Úy bị dọa kêu gào: “Đừng… tôi không luyện nữa, tôi thật sự không luyện nữa.”

    Cơn giận đã nghẹn nửa ngày của Trì Sính cuối cùng cũng bùng phát ra.

    “Sao cậu lại không nghe lời như vậy? Cậu không biết luyện cái này rất dễ đâm phải tay sao?”

    Tạm thời không nói một phen răn dạy của Trì Sính có khiến Ngô Sở Úy tâm phục khẩu phục hay không, chỉ cần xét thái độ của Ngô Sở Úy đối với hai thứ đó, đã chứng minh được lần cảnh cáo này có tác dụng. Ngô Sở Úy thật sự sợ rồi, đừng nói tiếp tục luyện, chỉ nhìn thấy kim thép và bong bóng thôi đã run rẩy rồi.

    “Nhưng tôi không luyện, người khác sẽ đâm tôi.”

    “Ai dám đâm cậu?” Khí tức lạnh lẽo của Trì Sính nuốt chửng toàn bộ nhiệt độ trong phòng: “Ai dám đâm cậu cậu cho tôi biết! Mẹ kiếp tôi băm gã ngay!”
    Lòng Ngô Sở Úy cuồn cuộn, tôi chỉ sợ đến lúc đó anh không nỡ băm thôi.

    Càng nghĩ thế, Ngô Sở Úy càng không muốn nói thật.

    “Không ai muốn đâm tôi, chỉ là tôi buồn lo vô cớ thôi.”

    Cho dù Ngô Sở Úy hoàn toàn phục tùng cảnh cáo của Trì Sính, răm rắp nghe theo yêu cầu hắn đưa ra, Trì Sính vẫn cảm thấy Ngô Sở Úy rất không bình thường, suy nghĩ nội tâm của y đang chậm rãi nhảy ra khỏi vòng khống chế của hắn.

    Trước khi ngủ, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng hỏi Trì Sính: “Tại sao anh không sống cùng Quách Thành Vũ?”

    Trì Sính đang định hút thuốc, nghe câu này, tay cầm bật lửa khựng lại.

    “Cậu nói cái gì?”

    Ngô Sở Úy đánh bạo mở miệng: “Tôi cảm thấy anh và Quách Thành Vũ rất xứng đôi.”

    Máu đọng mắc kẹt ở cổ họng Trì Sính cuối cùng cũng phọt ra.

    Hắn không còn gì để nói, trực tiếp nhét cái tên không làm cho người khác yên tâm nổi vào chăn, nghĩ mọi cách dỗ dành.

    Ngày hôm sau, Trì Sính dẫn Ngô Sở Úy đến bệnh viện.

    Vị bác sĩ khoa thần kinh là chị họ của Trì Sính, bình thường cực ít tiếp xúc, nếu không phải trước khi ngủ Ngô Sở Úy đã nói câu đó, Trì Sính cũng không nhớ tới người họ hàng này.

    Sau khi chị họ làm các bước kiểm tra thường quy cho Ngô Sở Úy, hỏi y thêm vài vấn đề, Ngô Sở Úy đều phối hợp trả lời.

    Sau đó chị ta tìm Trì Sính, nói: “Cậu ta rất bình thường, phương diện tinh thần không có bất cứ vấn đề gì.”
    Trì Sính nhíu mày: “Chị chắc chứ?”

    “Chị chắc chắn cậu ta không có vấn đề.” Chị họ nói xong lại nhìn Trì Sính, uyển chuyển nói: “Nếu không em cũng làm kiểm tra đi?”

    Trì Sính: “…”

    Khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Uông Trẫm và Uông Thạc đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng khám.

    Mắt Trì Sính và Uông Trẫm đụng nhau, rất có mùi vị “hai hổ tương tranh tất có một bị thương”, cho dù sắc mặt hai người đều rất bình thản.

    Dù sao là người quen, không lên tiếng chào hỏi cũng quá mất lịch sự, thế là Ngô Sở Úy kéo Trì Sính bước qua.

    “Hai người ai khám bệnh.” Ngô Sở Úy hỏi.

    Uông Thạc mở miệng nói: “Tôi.”

    “Thật trùng hợp nha!” Ngô Sở Úy nói; “Sao hai anh cũng chọn vị bác sĩ này trong khoa này của cái bệnh viện này vậy?”

    Uông Thạc thờ ơ đáp: “Vì trước khi ra nước ngoài tôi đã từng tìm cô ta mấy lần, khá tin tưởng cô bác sĩ này.”

    Trì Sính bị ba chữ “ra nước ngoài” kích cho một cái, chuyển mắt nhìn Uông Thạc.

    Uông Thạc cũng rất thâm ý nhìn Trì Sính.

    Mà ánh mắt Ngô Sở Úy lại xuyên qua Uông Thạc, bắn thẳng lên người Uông Trẫm đứng sau.

    Sau đó, lặng lẽ thè lưỡi với hắn.

    Khóe mắt Uông Trẫm hiện ra ý cười không dễ phát hiện.

    172 – Tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu

    Từ bệnh viện về nhà, Trì Sính lại lấy quả trứng đó ra.

    Ngô Sở Úy căng thẳng, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

    Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy nhét cái này vào người.

    “Cái gì?” Ngô Sở Úy sợ hãi, “Anh muốn tôi mang thứ này đến công ty? Hôm nay tôi phải mở cuộc họp, còn phải bàn bạc với khách hàng, anh muốn tôi xấu mặt trước đám đông sao?”

    Trì Sính thờ ơ đáp: “Chỉ cần tinh thần cậu không đạt đến độ căng thẳng hưng phấn nhất định, thì nó sẽ không chấn động.”

    “Vậy nếu tôi muốn đi bự thì sao?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Trì Sính vẫn rất bình tĩnh cho y biết: “Yên tâm, sáng hôm nay cậu đã giải quyết rồi, trừ khi cậu cố ý ăn thứ gì dễ tiêu chảy, nếu không hôm nay sẽ không cần phải đi nữa.”

    Vì nhu cầu yêu yêu, sự trao đổi chất của Ngô Sở Úy đã bị Trì Sính điều giáo cực kỳ quy luật, đường ruột giống như một cái đồng hồ báo thức, không đến giờ đó, tuyệt đối sẽ không tùy ý làm việc.

    “Chỉ có khi ở cùng với tôi, cậu mới có thể lấy thứ đó ra, những lúc khác bắt buộc phải mang theo. Máy cảm ứng ở trong tay tôi, chỉ cần cậu lén lấy ra, ở chỗ tôi sẽ biết ngay.”

    Ngô Sở Úy tức giận nói: “Anh như vậy là biểu hiện không tin tưởng tôi.”

    “Không phải tôi không tin tưởng, là không yên tâm.”

    “Có gì khác biệt đâu?” Ngô Sở Úy hỏi.
    Giọng nói nặng nề của Trì Sính vang lên: “Có khác biệt hay không là do người, cậu tự suy ngẫm đi.”

    Ngô Sở Úy hít sâu một cái, trước khi chuyện hỗn loạn của ba người họ năm đó được giải quyết, y không muốn có bất cứ tranh chấp nào với Trì Sính. Y đã thay đổi sách lược rồi, trước kia là đấu tranh bên ngoài, khuất phục bên trong, hiện tại là khuất phục bên ngoài, đấu tranh bên trong.

    Thế là buồn bực hỏi: “Cần mấy ngày?”

    “Cho đến khi tôi cảm thấy cậu đủ nghe lời.”

    Ngô Sở Úy thật sự nhét quả trứng đó vào, trên đường về công ty, Ngô Sở Úy cố gắng co chặt cúc hoa, nhưng trứng bên trong không có phản ứng gì. Ngô Sở Úy liền nghĩ có lẽ Trì Sính chỉ hù dọa mình thôi, hắn căn bản không mở công tắc quả trứng, chỉ là muốn tạo uy hiếp tinh thần cho mình mà thôi.

    Thẳng đến công ty, bên dưới của Ngô Sở Úy vẫn bình yên vô sự.

    Y yên tâm bước vào công ty.

    Về phòng làm việc, ngồi lên ghế, lại cố ý co cúc hoa, quả trứng trong cơ thể vẫn rất thành thực.

    Lần này Ngô Sở Úy hoàn toàn yên tâm.

    Vừa mới đặt túi xuống, thư ký bước vào giúp Ngô Sở Úy chỉnh lý văn kiện.
    Hôm nay thư ký mặc một bộ đầm màu đen ôm người, lộ ra đường nét yêu kiều cùng cặp mông đầy đặn, sóng nóng gợi cảm ập đến chỗ Ngô Sở Úy, cúc hoa Ngô Sở Úy đột nhiên căng chặt, quả trứng bất chợt chấn động mãnh liệt.

    Má ơi, linh quá rồi đó… Ngô Sở Úy thở gấp.

    “Tổng giám đốc, anh sao vậy?” Thư ký ngọt ngào gọi.

    Ngô Sở Úy đỡ trán: “Không sao.”

    Kết quả, càng ám thị bản thân đừng nhìn, thì càng đưa mắt liếc lên mông thư ký, càng liếc quả trứng càng rung lợi hại hơn, càng lợi hại Ngô Sở Úy càng muốn liếc, thế là…

    Mặt đỏ tai hồng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nề, rất quẫn bách và lúng túng.

    “Này… cô đi làm công việc của mình đi, tôi… tôi tự lo là được.” Ngô Sở Úy khá cố sức rặn ra câu này, mấy chữ phía sau đã biến điệu rồi.
    Thư ký vẫn mang vẻ quan tâm sáp lại gần Ngô Sở Úy: “Tổng giám đốc, có phải anh khó chịu ở đâu không?”

    Tôi nhìn thấy cô nên mới khó chịu đó… Ngô Sở Úy thầm nói.

    “Có cần tôi bắt mạch cho anh không? Tôi từng học trung y.”

    “Đừng!!” Ngô Sở Úy vội ngăn cản: “Tôi chỉ đổ mồ hôi trộm thôi.”

    “Đổ mồ hôi trộm là chứng chỉ gặp lúc ngủ, bây giờ anh đang thức mà!” Mắt hoa đào của thư ký không ngừng chớp, “Tổng giám đốc, có phải anh bị hư thận không?”

    Ngô Sở Úy cảm thấy tiểu quái thú đang ngẩng đầu, vội kẹp chặt chân, mài răng ken két.

    “Này… như vậy là được rồi đó, cô ra ngoài trước đi…”

    Thư ký xác nhận một câu cuối cùng: “Thật sự không sao?”

    “Không sao!”
    Hai chữ này Ngô Sở Úy gầm ra, không phải y muốn gầm cho ra vẻ, mà thật sự muốn “kêu”.

    Cuối cùng thư ký cũng ra ngoài, chỗ đũng quần Ngô Sở Úy đã nhô cao, vội chạy vào phòng vệ sinh giải quyết. Kết quả tay vừa chạm vào mặt sau, phía sau liền rung, Ngô Sở Úy vừa sướng vừa khó chịu cả buổi, mới miễn cưỡng bãi bình được quả trứng nhỏ đó.

    Ra khỏi nhà vệ sinh, như quả bóng xì hơi ngã lên sô pha, phía dưới tuy đã sóng yên gió lặng, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đại khái là vì trước kia khi có hứng, đều có Trì Sính tiếp tục cho, lần này không có, đột nhiên mới cảm thấy không thích ứng.

    Chưa từng nhớ Trì Sính như vậy lúc ở công ty.

    Máy cảm ứng bên phía Trì Sính cũng vẫn luôn sáng đèn đỏ.

    Lâm Ngạn Duệ gõ cửa phòng, thông báo với Ngô Sở Úy.

    “Tổng giám đốc, người phụ trách các bộ môn đã đến phòng họp rồi, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?”

    Ngô Sở Úy nghe xong liền đổ mồ hôi toàn thân, vì bình thường sở thích lớn nhất của y lúc họp, chính là nhìn trộm phần ngực của nhân viên nữ. Hiện tại với tình trạng như vậy, nếu thật sự bước vào phòng họp, còn chịu nổi sao?

    “Được, cậu ở bên ngoài đợi một lát, tôi xong ngay.”

    Nói xong, Ngô Sở Úy vào nhà vệ sinh, lén lút lấy trứng ra.

    Chỉ một lúc, chắc sẽ không bị phát hiện đúng không?

    Máy cảm ứng bên phía Trì Sính tắt, kìm hổ nhẹ gõ vài cái lên bàn, lấy di động lên.
    Ngô Sở Úy vừa định ra ngoài, đã nghe Lâm Ngạn Duệ nói: “Tổng giám đốc, vừa rồi Trì thiếu gọi điện cho tôi, bảo tôi nhắc anh, thứ nên mang thì đừng quên mang.”

    Má… Ngô Sở Úy thầm chửi một tiếng, nghiêng đầu trở vào nhà vệ sinh.

    Chuyện càng đòi mạng hơn đang ở phía sau.

    Ngô Sở Úy bước vào phòng họp, hận không thể tự chọt hai mắt, vì gần như tất cả nhân viên nữ đều mặc áo trễ ngực.

    Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai thế này, ai không muốn quyến rũ?

    Ngô Sở Úy cực kỳ thấp thỏm ngồi ở vị trí chính giữa, còn chưa nói gì, tiểu Thanh của bộ hậu cần cúi người rót một ly nước cho Ngô Sở Úy, hai gò sóng lớn trước ngực ập vào khóe mắt Ngô Sở Úy, cúc hoa của Ngô Sở Úy căng chặt, quả trứng lại bắt đầu ác ý “nhắc nhở”.

    Cuộc họp này, có thể nói là đã liều cả mạng già của Ngô Sở Úy.

    Khi kết thúc, tất cả nhân viên đều vỗ tay cho Ngô Sở Úy.

    Lâm Ngạn Duệ đại biểu tất cả nhân viên khen gợi Ngô Sở Úy: “Tổng giám đốc, hôm nay anh nói chuyện rất đặc sắc, bình thường âm điệu của anh không có nhấp nhô gì, chúng tôi nghe chỉ muốn ngủ. Hôm nay anh vừa mở miệng, trầm bổng du dương, kích tình sôi sục, biểu cảm đặc biệt phong phú, chúng tôi nghe mà hứng thú vô cùng.”

    Ngô Sở Úy chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui vào.

    Sau khi tất cả nhân viên ra ngoài, Ngô Sở Úy lau mồ hôi trên trán, nói với Lâm Ngạn Duệ: “Tôi phái cậu đi làm một chuyện, cậu đưa yêu cầu sau đây vào trong chế độ quy định để gia nhập công ty, thông báo đến các bộ môn. Chính là từ nay về sau, bất cứ nhân viên nữ nào đều không thể mặc áo hở hang đi làm, lúc họp thống nhất mặc đồng phục, vi phạm một lần trừ lương một tháng.”
    Lâm Ngạn Duệ ngạc nhiên: “Không phải anh nói quy định này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở công ty chúng ta sao?”

    “Thân bất do kỷ thôi!” Ngô Sở Úy vỗ vai Lâm Ngạn Duệ: “Cậu muốn trách thì trách giám đốc Lôi của các cậu đi, quy định thép này là do anh ta đưa ra.”

    Nói xong, vẻ mặt nặng nề bước ra.

    Gần tối, Ngô Sở Úy đi tìm Khương Tiểu Soái, kể lại cho hắn nghe thảm ngộ của mình, không chỉ không có được sự đồng tình của Khương Tiểu Soái, mà còn khiến Khương Tiểu Soái vỗ bàn cười điên dại.

    “Anh không thể có một chút lương tâm được sao?” Ngô Sở Úy sụ mặt: “Thứ đó đặt trong người không dễ chịu đâu.”

    Khương Tiểu Soái không chỉ không thương xót đồ đệ, còn trêu chọc y lợi hại hơn. Vốn hai người đang ngồi bình thường, kết quả đợi Ngô Sở Úy kể khổ xong, tay của Khương Tiểu Soái liền bắt đầu không thành thật, liên tục quấy rối chỗ mẫn cảm của Ngô Sở Úy, khiến quả trứng vất vả cả ngày lại lên tinh thần, giày vò Ngô Sở Úy khổ không nói nổi.

    “Đừng quậy nữa, đừng quậy nữa…” Ngô Sở Úy nhe răng múa vuốt.

    Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng bỏ qua cho y, trên gương mặt tuấn tú mang nụ cười tà ác, càng nhìn Ngô Sở Úy càng cảm thấy đáng yêu.

    “Tôi hiểu tại sao Trì Sính luôn thích ăn hiếp cậu rồi, dáng vẻ thèm muốn đó của cậu rất đáng yêu.”

    “Cút sang một bên đi!” Ngô Sở Úy lại dựng lông.
    Khương Tiểu Soái cười hề hề, hỏi: “Cậu đến tìm tôi là muốn khoe khoang kỹ thuật cao trong mông mình hả?”

    “Cái gì chứ?” Mặt Ngô Sở Úy nghiêm túc trở lại: “Tôi tìm anh vì chuyện chính sự.”

    Nói xong lấy trong túi ra một bản sao bệnh án, đây là Ngô Sở Úy lừa được từ chỗ chị họ của Trì Sính, hồ sơ bệnh án của Uông Thạc bảy năm trước, mở ra trước mặt Khương Tiểu Soái.

    “Này, anh là bác sĩ, anh giúp tôi phân tích một chút về bệnh tình của Uông Thạc năm đó đi.”

    Khương Tiểu Soái cầm những tờ bệnh án này xem vài lần, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, hắn quá quen thuộc với kết quả khám và điều trị của bác sĩ này. Chứng trầm cảm, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, phân liệt tinh thần độ nhẹ… những triệu chứng này đều từng có trên người hắn, nhìn thì có vẻ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng đau khổ mà bệnh nhân phải chịu là rất lớn.

    Khương Tiểu Soái từng mắc những bệnh này, là sau lúc chia tay với Mạnh Thao, lúc đó tâm trạng của hắn tích tụ nhất thời, tiếp theo là mất ngủ nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện ảo thính. Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn mới bất đắc dĩ phải đi khám. Sau đó điều tiết rất lâu, mới giảm bớt được. Hiện tại nghĩ lại cuộc sống lúc đó, vẫn còn cảm thấy sợ.

    Uông Thạc xuất hiện những chứng bệnh này là trước khi chia tay với Trì Sính, tuy thời gian hơi khác, chứng bệnh cũng có khác biệt lớn, nhưng trình độ đau đớn thì không khác mấy.

    Cho nên Khương Tiểu Soái có thể cảm nhận được sự giày vò mà Uông Thạc phải chịu lúc đó.

    “Anh nói xem, lúc trước tại sao Trì Sính lại nhẫn tâm như thế?” Ngô Sở Úy đột nhiên hỏi.
    Khương Tiểu Soái nói khách quan: “Cái này không có bất cứ quan hệ nào với nhẫn tâm, mềm lòng, người có năng lực gánh chịu tâm lý mạnh, sóng to gió lớn gì cũng không hề sợ, giống cậu vậy. Có người trời sinh đã mẫn cảm, một chút va chạm nhỏ cũng đòi mạng, giống như Uông Thạc. Đối với người mười bảy mười tám tuổi mà nói, chưa cảm nhận được áp lực cuộc sống, trong đầu gần như không có khái niệm bệnh tâm thần. Tôi nghĩ không phải Trì Sính không dao động, mà căn bản không ý thức được những việc này.”

    “Tôi cảm thấy tâm tư Trì Sính rất tinh tế, một chút gió thổi cỏ lay hắn cũng có thể phát hiện được.”

    Đối với điểm này Ngô Sở Úy cực kỳ tin tưởng, cứ lấy mấy chuyện gần đây ra mà nói, Trì Sính đã có thể khống chế trạng thái của Ngô Sở Úy đến mức độ làm người ta lộn ruột rồi.

    “Đó là vì trải nghiệm cuộc sống của anh ta đã phong phú rồi.” Khương Tiểu Soái giải thích: “Nói cách khác, chính là do cậu tìm đến đúng lúc, Trì Sính trải qua nhiều năm mài giũa, đã biết làm sao quan tâm người yêu.”

    Ngô Sở Úy suy ngẫm một lát, cẩn thận mở miệng: “Cũng có nghĩa là những chướng ngại tinh thần này có thể là nguyên nhân tạo nên việc Uông Thạc làm ra những hành vi mang tính cực đoan?”

    Khương Tiểu Soái gật đầu, “Chắc tám chín phần.”

    Ngô Sở Úy cầm bệnh án ra vẻ ngẫm nghĩ.

    “Nhưng cậu vẫn không cách nào chứng minh anh ta và Quách tử có từng làm chuyện đó không.”

    Khương Tiểu Soái một câu trúng đích, đây quả thật là điều khiến Ngô Sở Úy đau đầu nhất, cứ như tìm một thứ nhìn thì rất quan trọng, lại chẳng có liên quan gì.

    Hai người đang thảo luận, bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe.

    Ngô Sở Úy nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thần tượng, bất giác giật mình, sau đó quả trứng bắt đầu hoành hành. Còn chưa kịp bình phục, Uông Thạc lại bước xuống xe, quả trứng hưng phấn đến mức suýt nữa đã chơi chò tàu lượn trong ruột Ngô Sở Úy.

    “Mau, cất những thứ này đi.” Khương Tiểu Soái nhắc nhở.

    Ngô Sở Úy hít thở hỗn loạn quơ mớ bệnh án nhét vào túi, sau đó nghiến răng nghiến răng rồi nghiến răng, cuối cùng cũng chịu được qua ải, lúc này Uông Thạc đã bước vào cửa.

     
    173 – Em tôi bị em anh lừa đi rồi

    “Sao anh lại chạy đến đây?” Ngô Sở Úy hỏi Uông Thạc.

    Uông Thạc khoác vai Khương Tiểu Soái nói: “Tìm cậu ta.”

    “Tìm anh ta?” Ngô Sở Úy càng khó hiểu, “Anh tìm anh ta làm gì?”

    Uông Thạc nhếch môi cười: “Cậu còn không biết sao? Bây giờ quan hệ của tôi và cậu ta rất tốt.”

    Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Uông Thạc: “Ai quan hệ tốt với anh hả? Tôi quen biết anh sao?”

    “Đều đã ngủ chung trong một ổ chăn, còn không tính là tốt sao?” Uông Thạc gác cằm lên vai Khương Tiểu Soái, cố ý nháy mắt với Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy lập tức dựng lông: “Sư phụ, anh được lắm, nhanh như vậy đã đứng núi này trông núi nọ rồi?”
    Khương Tiểu Soái còn chưa kịp mở miệng, Uông Thạc đã nói thay hắn: “Sau này cậu phải để ý một chút, đừng cái gì cũng nói với tiểu Soái, nói không chừng lúc nào đó cậu ta sẽ bán cậu luôn.”

    “…” Ngô Sở Úy phá cửa ra về.

    Trước khi đi còn ném cho Khương Tiểu Soái một ánh mắt đầy thâm ý, ám thị hắn cố gắng moi được tin tức từ miệng Uông Thạc, tăng nhanh tiến trình của vụ này.

    Thế là, Khương Tiểu Soái rất phối hợp đuổi theo hai bước, vội vã gọi lại.

    “Đại Úy, cậu trở về cho tôi!”

    Ngô Sở Úy không thèm quay đầu đi thẳng đến sân đánh bóng rổ.

    Khương Tiểu Soái vẻ mặt xoắn xuýt lầm bầm: “Người này, thận quá nhỏ nhen.”

    “Được rồi, đừng diễn nữa, tôi đã nhìn ra rồi.” Uông Thạc lười biếng nói.

    Khương Tiểu Soái dại ra, nghiêng đầu cười với Uông Thạc.

    “Mắt sắc thật.”
    Uông Thạc nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái một lúc, đột nhiên đưa tay nhéo mặt hắn.

    “Tôi biết tại sao Quách tử thích cậu rồi.”

    Khương Tiểu Soái hỏi: “Tại sao?”

    “Cậu quản làm gì!” Uông Thạc hừ lạnh.

    Khương Tiểu Soái tức giận: “Chuyện của tôi sao tôi không thể quản được?”

    Uông Thạc đặt mông ngồi xuống sô pha, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mù mờ và muốn phát điên của Khương Tiểu Soái, tự ngồi ăn nho mà Khương Tiểu Soái vừa rửa sạch.

    Khương Tiểu Soái oán thầm: Khó trách có thể chơi chung với động vật, căn bản không có cùng một tư duy với nhân loại.
    Ngô Sở Úy tức giận bừng bừng chạy ra ngoài, một mặt là vì cho Uông Thạc và Khương Tiểu Soái chỗ để “giao lưu”, mặt khác chính là vì thần tượng của y đang ở bên ngoài.

    Trong ngực ôm trái bóng, lại gần Uông Trẫm, ngửa cổ hỏi: “Anh biết úp rổ không?”

    Câu này hoàn toàn là phí lời, nếu ngay cả úp rổ cũng không biết, thì uổng cho chiều cao một mét chín mươi mấy.

    Cho nên Uông Trẫm căn bản không có ý muốn trả lời.

    Thế là Ngô Sở Úy ôm trái bóng sang sân bóng rổ đối diện, không bao lâu, trên sân bóng vang lên tiếng bóng đập bình bịch xuống đất. Ánh mắt Uông Trẫm nhìn chằm chằm về hướng đó, bóng người điển trai của Ngô Sở Úy đang nhảy nhót vui vẻ trên sân bóng, thần kinh hoạt động vô cùng nhiệt huyết.

    Nghe tiếng bước chân sau lưng, Ngô Sở Úy bắt đầu tung chiêu bài trước mặt Quan Công, một cú ném rổ tiêu sái.

    Sau đó, giao bóng cho Uông Trẫm, hất cằm khiêu khích.
    Uông Trẫm trực tiếp bước qua cạnh y, đứng dưới rổ bóng, nhảy lên úp rổ tại chỗ, trên khung rổ vang lên tiếng kêu răng rắc, vòng thép trực tiếp bị Uông Trẫm kéo xuống.

    Sau đó, tròng lên cổ tay Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy bị động tác úp rổ ngầu muốn chết của Uông Trẫm kích thích cho cúc hoa co chặt, sau đó liền không thể xử lý được nữa. Muốn che giấu cũng không che giấu được, muốn khống chế cũng không khống chế được, chỉ có thể nhe răng múa vuốt, dậm chân đấm tay.

    Uông Trẫm nhìn ra sự khác thường của Ngô Sở Úy, cầm tay y hỏi: “Cậu sao vậy?”

    Ngô Sở Úy cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Uông Trẫm, quả trứng càng chấn động mãnh liệt, chịu không nổi rồi… thực sự chịu không nổi nữa rồi… Ngô Sở Úy gấp đến mức xoay mòng mòng.

    Cuối cùng nghĩ ra một cách – đánh bóng rổ, chỉ có vận động mới có thể giải phóng căng thẳng, che giấu “lúng túng” bên dưới.
    Thế là, Ngô Sở Úy bắt đầu liều mạng chơi trên sân bóng.

    Cuối cùng, chim nhỏ dựng thẳng dần tê đi trong vòng vận động điên cuồng, Ngô Sở Úy tràn đầy hưng phấn, giành quả bóng khỏi tay Uông Trẫm, ném một cú từ xa thật đẹp, quả bóng chuẩn xác vào rổ, lúc bóng chạm đất y còn huýt một tiếng đầy đắc ý.

    Sau đó, xui xẻo đến.

    Biên độ động tác vừa rồi của Ngô Sở Úy quá lớn, lập tức khiến quả trứng bị đẩy ra.

    Đợi khi y ý thức được, quả trứng đã trượt ra khỏi ống quần, trực tiếp lăn ra đất, hơn nữa còn vang rồ rồ. Khi nhét trong người không cảm thấy âm thanh này quá chói tai, đợi khi rớt ra rồi, động tĩnh đó đủ nướng chín mặt Ngô Sở Úy.

    Ánh mắt Uông Trẫm tự nhiên cũng chuyển xuống đất.

    “Đó là cái gì?” Cố ý hỏi.

    Ngô Sở Úy thấy Uông Trẫm bước qua, liền không thể chần chờ nữa, trực tiếp dẫm bẹp luôn.

    “Không có gì, chỉ là côn trùng thôi, luôn bay bên chân tôi.”

    Uông Trẫm thấp giọng nói: “Con này to thật.”

    “Cái này… anh đã rất lâu không về nước, không rõ tình trạng bên này. Mấy năm nay tình trạng ô nhiễm ở Bắc Kinh chúng ta khá nghiêm trọng, rất nhiều côn trùng đều biến dị, lúc trước chuột chỉ dài bằng một cái thẻ, bây giờ ngay cả bồn rửa mặt cũng không đựng nổi.”
    Uông Trẫm búng một cái lên trán Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy sợ Uông Trẫm truy hỏi tận gốc, liền duỗi tay trước mặt hắn, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

    “Sao vậy?” Uông Trẫm hỏi.

    Ngô Sở Úy nói: “Mỗi lần chúng ta gặp mặt, anh đều tặng đồ cho tôi, lần này tôi cũng muốn.”

    Uông Trẫm nói thẳng: “Không có.”

    “Vậy không được!” Ngô Sở Úy vung tay: “Mỗi lần đều có, lần này sao có thể không có chứ? Mau lấy ra một thứ gì đó đi!”

    Vừa dứt lời, trái bóng đang ở trong tay Uông Trẫm đột nhiên nổ, Ngô Sở Úy giật bắn, còn chưa kịp hoàn hồn, Uông Trẫm đột nhiên cầm quả bóng rổ bỏ túi đưa cho Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn không dám tin tưởng hỏi Uông Trẫm: “Thật sự cho tôi?”

    Uông Trẫm gật đầu.

    Ngô Sở Úy yêu thích không buông tay cầm chơi đùa thật lâu, may mà quả trứng đã rớt ra ngoài rồi, nếu nó còn ở bên trong, cho dù không bị y dẫm bẹp, nó cũng sẽ bị cúc hoa của y ép bẹp.
    Sau khi Trì Sính tan ca liền đến phòng khám tìm Ngô Sở Úy, nửa đường máy cảm ứng lại tắt.

    Xe dừng ở con đường đối diện, Trì Sính đưa mắt nhìn qua cửa kính sang sân bóng rổ.

    Hai bóng người đập vào mắt hắn.

    Điệu bộ giở mánh của Ngô Sở Úy đã biến mất khỏi mắt hắn rất lâu rồi, hiện tại, lại xuất hiện trong mắt người khác.

    Trì Sính bóp vô lăng méo mó, con ngươi sâu không thấy đáy, vừa mới xuống xe, Túi Dấm Nhỏ đột nhiên giày vò đòi mạng trên vai hắn. Ban đầu là lăn lộn giãy dụa, sau đó thì bắt dầu dùng răng cắn áo.

    Nhiều năm như thế rồi, Túi Dấm Nhỏ thỉnh thoảng sẽ làm nũng chơi xấu, nhưng chưa từng có hành động nóng nảy như bây giờ.

    Trì Sính chỉ có thể đứng yên, kiểm tra trên người Túi Dấm Nhỏ có bị thương hay không.

    Trong quá trình kiểm tra, Túi Dấm Nhỏ đột nhiên bò khỏi lòng Trì Sính, lao thẳng vào trong phòng khám.

    Mấy giây sau, Uông Thạc ôm Túi Dấm Nhỏ ra ngoài, Túi Dấm Nhỏ đã rất ngoan ngoãn nằm trong lòng y, dáng vẻ lười biếng giống hệt như vẻ mặt Uông Thạc.

    Trì Sính dùng giọng điệu không cho phép kháng cự ra lệnh cho Uông Thạc.

    “Đưa tôi.”
    Uông Thạc trả Túi Dấm Nhỏ về, sau đó vuốt lên mông nó một cái, Túi Dấm Nhỏ không biết bị trúng tà gì, đầu rắn đã thò vào trong cổ Trì Sính, nửa thân rắn lại vẫn còn vòng quanh Uông Thạc. Sau đó, Uông Thạc hơi nghiêng người tới trước, Túi Dấm Nhỏ lại cố sức quấn lấy, liền trói hai người lại với nhau.

    Uông Thạc đưa ánh mắt sâu thẳng nhìn lên, đúng lúc đụng phải con ngươi lạnh lùng của Trì Sính.

    “Tôi thật hy vọng mình là Túi Dấm Nhỏ, có thể được cậu nuông chiều bảy năm.”

    Trì Sính rất dứt khoát nói với Uông Thạc: “Là cậu phá hoại tình cảm giữa chúng ta, không thể trách ai.”

    “Phải.” Uông Thạc cười lạnh, “Tôi thiếu đạo đức, tôi tiện, tôi vô liêm sỉ, tôi đáng đời… nói thế cậu thoải mái rồi chứ?”

    “Cậu như thế nào đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.”

    “Cần gì phải nói lời tổn thương tình cảm như thế?” Uông Thạc vẫn không đau không ngứa: “Nói sao thì chúng ta cũng là bạn học, nói sao thì chúng ta đều từng có lỗi với nhau, nói sao thì Túi Dấm Nhỏ cũng là con của chúng ta… nhiều tình cảm như thế, cậu cũng không thể giữ thể diện cho tôi sao?”

    Trì Sính muốn lột nửa đoạn dưới của Túi Dấm Nhỏ quấn trên người Uông Thạc xuống, lại bị tay Uông Thạc giữ chặt.

    “Nếu con đã không vui khi chúng ta chia tay, vậy cậu liền thuận tiện mang tôi đến nhà rắn xem thử đi! Tôi nghe nói bên trong có rất nhiều rắn đều là mấy con tôi để lại lúc xưa, cốt nhục chia ly nhiều năm như thế, tôi cũng nên đến thăm chúng rồi.”

    Ngô Sở Úy thấy xe Trì Sính đậu ở không xa, liền đi về bên này.
    Lúc này, Túi Dấm Nhỏ đang thân mật gặm cắn mặt Uông Thạc, sự thân mật này khác với cách thân mật của nó với Ngô Sở Úy bình thường, không phải làm nũng đòi chim sẻ, không phải cố ý góp vui, mà là một sự thân mật mang tính ỷ lại, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

    Sau đó, y nhìn thấy Uông Thạc và Trì Sính lên cùng một chiếc xe, rất nhanh, chiếc xe lao đi.

    Xe đi được nửa đường, di động của Trì Sính vang lên, vừa thấy là số bác sĩ, trong lòng hắn liền căng chặt.

    “Tình trạng bác gái không tốt lắm, nếu tiện thì qua một chuyến.”

    Trì Sính nhanh chóng thắng lại.

    Ném chìa khóa xe và cả chìa khóa nhà rắn cho Uông Thạc, một câu giải thích cũng không có, trực tiếp nhảy xuống xe, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
    Bên ngoài đã đổ mưa…

    Uông Thạc vuốt ve Túi Dấm Nhỏ, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

    Khương Tiểu Soái cho rằng Ngô Sở Úy đã về với Trì Sính, liền khóa cửa phòng khám.

    Thật ra Ngô Sở Úy không đi, y ngồi khoanh chân dưới rổ bóng, để mặc nước mưa thấm ướt đẫm thân thể.

    Uông Trẫm đi một lát, lại trở về.

    Bước vững vàng lại trước mặt Ngô Sở Úy, đưa tay ra cho y.

    Ngô Sở Úy không đón lấy.

    “Tại sao muốn dầm mưa?” Uông Trẫm hỏi.

    Ngô Sở Úy nói: “Tôi vẫn luôn ngồi đây, là mưa tự đổ xuống, không phải do tôi.”

    “Vậy tại sao cậu không đi?”

    “Chỗ nào cũng là mưa, đi đâu bây giờ?”

    Uông Trẫm không nói gì, trực tiếp kéo Ngô Sở Úy dậy, xách y lên xe mình.

    Ngô Sở Úy chậm rãi nói: “Em trai tôi bị em trai anh dụ đi rồi.”

    “Tôi dẫn cậu đi tìm về.”

    174 – Ám toán kiểu khác.

    Uông Trẫm dẫn Ngô Sở Úy về nhà, để y ngủ trong phòng Uông Thạc.

    Ngô Sở Úy tắm qua, lại thay đồ sạch, thoải mái chui vào ổ chăn. Không đến hai phút đã ngủ, Uông Trẫm nhìn y một lát, xác định y ngủ thật rồi mới trở về.

    Nửa đêm, mưa tạnh.

    Uông Trẫm vẫn không ngủ, đứng dậy ra phòng khách rót nước, nhìn thấy Ngô Sở Úy ngồi khoanh chân trên thảm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tóc đen sau đầu bung ra tứ phía quanh phần xoáy, sống lưng dựng thẳng tắp, giống như một đứa trẻ cô độc mà bướng bỉnh.

    “Vừa rồi không phải đã ngủ rồi sao?” Uông Trẫm hỏi: “Sao lại thức dậy?”

    Ngô Sở Úy thờ ơ nói: “Mưa tạnh rồi, ngủ không được.”

    Đúng, vừa rồi khi mưa gió vù vù, sấm giần chớp giật, Ngô Sở Úy ngủ rất ngon. Hiện tại vô cùng yên tĩnh, ngược lại ngủ không được. Lỗ tai giống như nghe phải ảo giác, luôn nghe có tiếng mở cửa, sau đó là một chuỗi tiếng bước chân từ ngoài cửa vào phòng ngủ, nhưng y đợi rất lâu rất lâu, cửa phòng ngủ vẫn không có ai mở ra.
    Cho nên, y liền ra ngoài ngồi.

    Uông Trẫm đương nhiên biết Ngô Sở Úy muốn cái gì, trạng thái này của y, giống hệt như Uông Thạc mỗi ngày. Trong nửa năm nay, không biết đã bao nhiêu tối, Uông Thạc giống như du hồn đi qua đi lại trong phòng, trông ngóng có một ngày nào đó có người đạp cửa vào, nói một tiếng: Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.

    Đều là đứa trẻ kiêu ngạo nhưng lại nhát gan, chỉ là mang hai chiếc mặt nạ khác nhau mà thôi.

    “Uông Thạc sẽ không về.” Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Một người vì trời mưa ngủ lại bên ngoài, sẽ không vì nửa đêm mưa tạnh rồi, thì dẫm bùn sình về nhà.”

    “Tôi không phải nghi ngờ anh ta đang ở chỗ Trì Sính.” Ngô Sở Úy giấu đầu lòi đuôi, “Tôi chỉ sợ giữa chừng anh ta về, thấy tôi ngủ trên giường anh ta, sẽ không vui.”

    Uông Trẫm lặng lẽ nói: “Yên tâm, nó không chú trọng như thế, bình thường ngay cả chân nó cũng lười rửa, cậu không chê nó là được rồi.”

    Ngô Sở Úy gật đầu, lặng lẽ về phòng ngủ của Uông Thạc.

    Lúc này, Trì Sính còn đang đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh của bà Ngô.

    Không đến một tháng, bà Ngô gầy đi một vòng, Trì Sính sắp xếp cho bà vào một phòng bệnh thường, nhưng lại âm thầm cho hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, chính là sợ bà Ngô sẽ xót tiền.

    Khi Trì Sính chạy tới, bà Ngô trên thổ dưới tả, sốt cao không ngừng, đã chìm vào hôn mê.

    Vừa rồi tình trạng mới chuyển biến tốt, vừa tỉnh lại liền kéo tay Trì Sính nói: “Đại Trì à! Con nhớ đừng nói chuyện này cho thằng ba nhà cô, lỡ ngày nào đó cô chết, thằng ba nhiều lắm chỉ khó chịu vài ngày, nhưng nếu bây giờ cho nó biết, nó sẽ phải chịu đựng từ bây giờ đến ngày cô chết.”

    Câu này, bà Ngô không biết đã nói với Trì Sính bao nhiêu lần.

    Bà lấy hết tiền cất dưới đáy rương trong nhà ra, cho là đủ chống đỡ đến khi bà qua đời, thật ra còn không đủ phí dụng thuốc thang một ngày. Số tiền Ngô Sở Úy cho bà bà vẫn không nỡ lấy ra, vẫn luôn miệng dặn dò Trì Sính dùng thuốc rẻ thôi, ở phòng bệnh thường thôi, tiền phải giữ lại cho con trai bà lấy vợ.

    Trì Sính không cho Ngô Sở Úy biết, không phải toàn bộ là vì để bà cụ yên tâm, còn có một nguyên nhân xuất phát từ tư tâm của hắn. Hắn không muốn khiến Ngô Sở Úy khó chịu, cho dù hắn biết bà Ngô rất muốn gặp con trai, hắn cũng không muốn đón Ngô Sở Úy qua, để y thấy mẹ già bệnh tình nguy kịch.
    Nhưng hôm nay, nhìn thấy bà Ngô chỉ còn thoi thóp, Trì Sính đột nhiên có chút dao động.

    Dập tắt điếu thuốc, hắn cầm di động lên ấn số Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy nhanh chóng nghe máy, giọng nói chậm rãi, không giống như chưa tỉnh, mà giống như vẫn không hề ngủ.

    Nghe tiếng Ngô Sở Úy, nỗi đau lòng như thủy triều đổ ụp vào Trì Sính, xua tan đi cơn giận lúc đứng bên ngoài sân bóng rổ. Lúc này hắn chỉ tâm tâm niệm niệm một thứ, là Đại Bảo không còn mẹ rồi sẽ ra sao.

    “Đang ở đâu?” Giọng của Trì Sính vẫn trầm ổn như thế.

    Ngô Sở Úy nói: “Ở nhà.”

    “Đang ngủ sao?”

    Ngô Sở Úy ừm một tiếng.

    Trì Sính nói: “Tôi ở ngoài có chút việc, không thể về, sau nửa đêm trời lạnh, lấy cái chăn dày chút ra đắp.”

    “Tôi không lấy trứng ra, vẫn còn thành thật đặt nó bên trong.” Ngô Sở Úy nói.

    Cho dù biết Ngô Sở Úy đang nói dối, Trì Sính vẫn cố nhịn nghẹn khuất nói một chữ: “Ngoan.”

    Sau đó, cuộc gọi kết thúc.

    Ngô Sở Úy đặt di động xuống, lầm bầm một câu.

    “Anh rõ ràng đã thấy máy cảm ứng tắt, biết rõ quả trứng đã không còn ở trong người tôi từ lâu. Khi anh và anh ta ở bên nhau, luôn khoan dung với tôi như thế…”

    Đặt di động sang một bên, Ngô Sở Úy lại lấy những cái đĩa đó ra.

    Cho dù trong lòng có khó chịu thế nào, dựa vào phần nghị lực này, y cũng phải làm rõ mọi chuyện.

    Lần này, Ngô Sở Úy không tua nhanh nữa, mà xem kỹ không sót một chi tiết nào. Vì tiết kiệm thời gian, lợi dụng cơ hội đáng quý khó có được này, y chỉnh video thành chín màn hình, cùng chiếu.
    Kết quả, khi cảnh tượng nhiều rồi, hình ảnh nhiều rồi, y lại có cảm thụ khác.

    Cảnh Trì Sính và Quách Thành Vũ hôn nhau mà ban đầu y cho là sét đánh giữa trời quang, dưới sự bao trùm của vô số cảnh tượng ấm áp yêu thương của Trì Sính và Uông Thạc, đột nhiên lại trở nên nhỏ nhoi không đáng kể.

    Chỉ có đem vô số hình ảnh lấy ra so sánh, y mới phát hiện, đối với tình yêu nồng đậm đầy màn hình mà nói, nụ hôn này hoàn toàn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, là một bất ngờ nhỏ.

    Nhưng khi chạy đến một trục thời gian nào đó, nó lại biến thành cây gai trong mắt cây kim trong thịt, ai sẽ liên tục tua băng lại để tìm cân bằng chứ?

    Đổi một góc nhìn khác, cảm nhận chủ quan liền phát hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Trì Sính chính là yêu Uông Thạc, không thể nghi ngờ.

    Có lẽ, Uông Thạc mất sáu năm mới hiểu ra, cho nên y muốn vãn hồi.

    Ngô Sở Úy lại bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào, tiếp tục chỉnh thành chín màn hình, mỗi màn hình đều đen thui. So với sự náo nhiệt vui vẻ của mấy đĩa trước, đoạn này thê lương khiến người thổn thức không thôi.

    Đổi lại là Ngô Sở Úy, y cũng không cam tâm.

    Trời bên ngoài đã mông lung sáng, Ngô Sở Úy đặt đĩa về vị trí cũ, thay lại bộ đồ bị ướt tối qua, như người vô sự vào phòng vệ sinh tẩy rửa.

    Uông Thạc trở về, vừa về đã đi thẳng vào phòng Uông Trẫm.
    Một trong những sở thích lớn nhất của y, chính là gào thét đánh thức Uông Trẫm khi hắn đang ngủ.

    Kết quả, hôm nay Uông Trẫm dậy từ sớm rồi, đang chơi đùa một quả trứng nhỏ.

    “Đây là cái gì?” Uông Thạc hỏi.

    Uông Trẫm thờ ơ nói: “Rớt ra từ trong mông Ngô Sở Úy, bị cậu ta dẫm bẹp, anh đã sửa xong cho cậu ta rồi.” Nói xong, bóp mạnh quả trứng, quả nhiên quả trứng lại chấn động.

    Uông Thạc nhanh chóng đoán được thứ này dùng làm gì, thoáng chốc bừng bừng thịnh nộ.

    “Má! Thứ rớt ra từ trong mông cậu ta anh cũng dám chạm vào? Tay anh bị tiện sao?”

    Uông Trẫm không để ý đến Uông Thạc, ném trả cho Uông Thạc chiếc di động đã bị y ném đến nát nhừ.

    “Đây là của em, cũng sửa xong rồi.”

    Uông Thạc thầm mài răng, thật tà môn! Vỡ như thế cũng có thể sửa được?

    Thấy Uông Trẫm định đưa quả trứng cho Ngô Sở Úy, Uông Thạc đột nhiên giật lấy.

    “Đưa đây, tôi đưa cho cậu ta.”

    Nói xong, trở về phòng ngủ của mình, mân mê một trận, đợi Ngô Sở Úy ra khỏi phòng vệ sinh, Uông Thạc đang ngồi trên giường.

    “Anh về rồi?” Ngô Sở Úy nói: “Tối qua trời mưa, phòng khám lại đóng cửa, không có chỗ đi, liền ngủ nhờ chỗ anh một đêm.”
    Uông Thạc cười híp mắt: “Yên tâm, tôi sẽ không cho Trì Sính biết.”

    Ngô Sở Úy cười lúng túng: “Vậy thật sự cảm ơn anh.”

    “Cái này.” Uông Thạc lắc quả trứng: “Là của cậu đúng không?”

    Ngô Sở Úy lập tức quẫn bách: “Cái này… cái này sao lại ở chỗ anh?”

    “Anh tôi bảo tôi đưa cho cậu.” Uông Thạc tiếp tục cười.

    Mặt Ngô Sở Úy lập tức như trái cam chín rục, má ơi, chẳng lẽ Uông Trẫm nhặt rồi mang về nhà sao?

    “Cậu gặp được quý nhân rồi, anh tôi có một đôi tay ma lực, bất kể thứ gì hư hại đến độ nào, đều có thể được hồi phục lại nguyên trạng.” Nói xong giao cho Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy không khỏi kinh sợ, nếu không phải thứ này rất hiếm, y thật sự cho rằng Uông Trẫm mới mua về, hoàn toàn giống hệt như trước lúc bị đạp, một chút dấu vết hư hao cũng không có.

    Đây thật sự là giúp đỡ lớn cho y, vốn còn không biết lúc về phải giải thích với Trì Sính thế nào.

    “Thay tôi cảm ơn anh của anh.” Ngô Sở Úy nói.

    Uông Thạc trêu: “Cậu tự cảm ơn đi, anh ta đang đứng ngay sau lưng cậu.”

    Sắc mặt Ngô Sở Úy đột biến, nhìn cũng không dám nhìn Uông Trẫm một cái, vùi đầu hoang mang chạy trốn khỏi cửa.

    Khi Trì Sính về đến nhà, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường, quả trứng hoàn hảo không tổn thương đặt trên tủ đầu giường, bộ đồ mặc hôm qua gác bên giường, giống như cả đêm vẫn ngủ ở nhà.

    Nghe tiếng bước chân, Ngô Sở Úy hơi hé mắt ra một đường, rất nhanh lại nhắm lại, giả bộ như còn rất buồn ngủ.

    Trì Sính bước lại bên giường, xoa nắn vài cái lên mặt Ngô Sở Úy, rất lạnh, vừa sờ là biết mới từ bên ngoài về. Chẳng qua không sao hết, cho dù Ngô Sở Úy ngủ ở ngoài, hắn cũng sẽ không quở trách gì, dù sao Ngô Sở Úy không thích ngủ một mình, mà hắn lại cả đêm không về.

    Thấy quả trứng đặt trên tủ đầu giường, Trì Sính cũng không tính toán, coi như y vừa mới lấy ra.

    Thuận tay cầm lấy, xoay xoay dưới mí mắt.

    Đột nhiên phát hiện trên quả trứng màu xanh lục có thêm một chữ đỏ.

    “Bảo.”

    Mà chữ này, lại không phải là chữ viết của Ngô Sở Úy, rõ ràng là người khác viết lên.

    Mặt Trì Sính, thoáng chốc không còn biểu cảm nào.

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập