Nghịch Tập – Chương 181-184

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    181 – Cầu đại thần ân sủng

    Gần tối, Uông Trẫm dẫn chuyên gia ăn một bữa cơm Bắc Kinh bản xứ, lại cùng ông đi dạo khắp nơi, thưởng thức cảnh đêm đế đô. Lúc về nhà đã hơn mười hai giờ, đến giờ tiểu quỷ hoạt động, tinh thần Uông Thạc đang rất đầy đủ, nằm trên thảm ngoài phòng khách, vui vẻ chơi với hai con mãng xà.

    Uông Trẫm vừa vào, mặt Uông Thạc liền trầm xuống.

    “Anh đi đâu?”
    Uông Trẫm không để ý đến y, vào phòng trong thay đồ.

    Uông Thạc tức giận đi theo, đứng gần đó nhìn Uông Trẫm từ tốn cởi đồ, thân hình khỏe mạnh lộ ra, trên mặt vẫn là biểu cảm chán ghét.

    “Có phải anh mời Casbin tới không?”

    Uông Trẫm tùy tiện đáp: “Phải.”

    “Mẹ nó rốt cuộc anh muốn gì hả?” Uông Thạc tức giận: “Anh có phải là anh của tôi không?”

    Uông Trẫm mặc quần vào, thân trên để trần, lồng ngực hoàn mỹ quay về phía Uông Thạc.

    “Anh có phải anh của em không, không có xung đột trực tiếp gì với việc anh có giúp cậu ta không. Chuyện nhỏ có giúp hay không phải nhìn tình nghĩa, chuyện lớn có giúp hay không phải xem đạo đức, anh không có ý kiến gì quá lớn với cậu ta, không nên chuyển lên người mẹ bị bệnh nặng của cậu ta.”

    “Ai thèm nói chuyện này chứ?” Uông Thạc giận: “Tôi tức là anh giấu tôi!”
    Uông Trẫm không nói gì, lạnh mặt ra ngoài hứng nước.

    Uông Thạc cản trước máy nước, không cho Uông Trẫm lấy, tiếp tục mắng hắn.

    “Ai không có đạo dức? Là tôi không có đạo đức hay lòng dạ anh quá hẹp hòi? Chuyện có lớn gì lắm đâu hả? Còn làm như hành động đặc vụ! Cho dù tôi có vô ý có tùy tiện, cũng không đến mức cản anh xem bệnh cho mẹ cậu ta!”

    Uông Trẫm đẩy Uông Thạc sang một bên, tiếp tục lấy nước.

    Uông Thạc giật ly nước không cho uống, lạnh giọng chất vấn Uông Trẫm.

    “Trong lòng anh, em trai của anh không hiểu tình người vậy sao?”

    Uông Trẫm giành ly nước lại, uống hai phát hết sạch, xong xuôi đặt ly nước xuống, xoay người lại chỗ sô pha.

    Uông Thạc vẫn đuổi theo sau lưng càm ràm.

    “Gọi điện cho anh anh không nghe, gửi tin nhắn không trả lời, cuối cùng còn tắt máy. Anh đề phòng ai hả? Đề phòng tôi sao? Sợ tôi phá hoại? Sợ tôi giở trò xấu xa? Tôi thật sự thiếu đạo đức đến mức độ này sao? Uông Trẫm, hôm nay anh nhất định phải nói rõ cho tôi, nếu không chuyện này không xong đâu.”

    Uông Trẫm bình tĩnh mở ngăn kéo.
    “Anh không thèm nói đúng không? Không nói thì tôi sẽ nhờ mẹ làm chủ cho công bằng, tôi muốn cho bà biết, con trai của bà vì giúp người ngoài, ngay cả em trai ruột cũng đề phòng…”

    Bốp!

    Uông Trẫm trực tiếp dùng băng keo dán kín miệng Uông Thạc.

    Uông Thạc tức giận trừng mắt, nắm đấm chào hỏi lên đầu Uông Trẫm.

    Uông Trẫm trực tiếp trở về phòng, tỏ vẻ lười để ý đến kẻ điên.

    Uông Thạc muốn tháo băng keo xuống, nhưng lực tay của Uông Trẫm quá lớn, lực dính không phải bình thường. Khi Uông Thạc tháo xuống, cảm thấy thịt bên khóe cũng bị kéo xuống. Vừa đến khóe môi đã chịu không nổi, lao vào phòng Uông Trẫm, dùng sức đạp cửa.

    Uông Trẫm không để ý đến y, rất bình tĩnh chơi máy tính.

    Uông Thạc đạp không bao lâu thì hết sức, liền nằm bệt lên thảm ngoài phòng khách, mắt nhìn trần nhà, bên trong chứa đầy oán hận.

    Ước chừng hai tiếng sau, Uông Trẫm cảm thấy bên ngoài không có một chút tiếng động, mới mở cửa ra xem.

    Uông Thạc nằm trên sàn ngủ mất.

    Nhiều ngày rồi, lần đầu tiên ngủ vào buổi tối, vì miệng bị dán kín, không thể nói chuyện, tinh thần vô cùng mỏi mệt, lại thêm vừa rồi giày vò lâu như thế, mí mắt cũng tự động khép lại.

    Uông Trẫm lặng lẽ nhìn Uông Thạc dưới sàn, y nằm nghiêng cuộn người lại, trong lòng ôm một con mãng xà, tư thế ngủ giống hệt lúc nhỏ.
    Người ta nói, người có tư thế ngủ này bị thiếu cảm giác an toàn.

    Uông Trẫm cúi xuống ôm Uông Thạc đi về phòng y.

    Chỉ có khi Uông Thạc ngủ rồi, mới có thể khiến Uông Trẫm tạm thời yên tâm. Hắn bôi một lớp dầu lên môi Uông Thạc, đợi sau khi hoàn toàn tan vào, thì băng keo tự động rớt xuống.

    Nhẹ dùng ngón tay vuốt lên vết keo còn lưu bên miệng.

    Uông Thạc gầm ghè như nói mớ.

    “Trì Sính…”

    Ánh mắt dịu dàng của Uông Trẫm thoáng chốc lạnh đi.

    Sáng hôm sau, Casbin đến chẩn bệnh cho bà Ngô, Uông Thạc cũng đi cùng.

    Lúc kiểm tra giai đoạn đầu và xác định phương án trị liệu, Uông Thạc vẫn ngồi đợi trong xe, không xuống làm phiền. Chỉ gửi tin nhắn cho Trì Sính, thông báo cho hắn biết Uông Trẫm tìm bác sĩ giỏi khám bệnh cho bà Ngô.

    Đợi Uông Trẫm và Casbin nói cười bước ra, Uông Thạc thấy tình trạng tốt đẹp, mới bước xuống xe.

    Đúng lúc Ngô Sở Úy tiễn hai người ra ngoài, nhìn thấy Uông Thạc cách đó không xa.

    Sau đó, Uông Trẫm đưa Casbin về khách sạn, Uông Thạc cố ý không đi cùng.

    Ngô Sở Úy do dự một chút, vẫn đi về phía Uông Thạc.

    “Tình trạng mẹ cậu thế nào rồi?” Uông Thạc quan tâm hỏi.

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Rất tốt.”

    “Vậy tôi yên tâm rồi.” Uông Thạc vỗ vai Ngô Sở Úy: “Tôi chỉ sợ trong lúc vô ý nói ra lời tổn thương cậu, sẽ lại có người bảo tôi bỏ đá xuống giếng.”

    “Anh nghĩ nhiều rồi.” Ngô Sở Úy cười ôn hòa.

    Uông Thạc thở dài: “Mạng cậu thật tốt, tôi vừa viết chữ lên quả trứng chưa được mấy ngày, Trì Sính đã phát hiện cậu mù màu rồi.”
    “Kẻ ngu có phúc.” Ngô Sở Úy nói.

    “Quả là vậy.” Uông Thạc không thể không thừa nhận, “Trì Sính còn sỉ nhục tôi một trận vì chuyện này.”

    “Anh đừng đặt trong lòng.” Ngô Sở Úy an ủi Uông Thạc: “Con người anh ta chính là thế, miệng dao tâm đậu hũ, nói thì rất tàn nhẫn, nhưng thật ra trong lòng lại không nỡ.”

    “Không cần cậu phân tích tính cách cậu ta, tôi hiểu rõ hơn cậu.” Uông Thạc cười hi hi: “Tôi muốn cậu ta đứng trước mặt tôi nói không yêu tôi, cậu ta cũng không nói ra được, cậu thử nói xem cậu ta mềm lòng cỡ nào chứ?”

    Ngô Sở Úy không đổi sắc mặt, “Nếu là tôi, tôi cũng không muốn cự tuyệt một người thật lòng yêu mình.”

    “Nào có.” Uông Thạc không đau không ngứa, “Đừng chụp hai chữ ‘thật lòng’ lên người tôi, tôi chẳng qua là có dục chiếm hữu mạnh một chút thôi.”

    “Anh cũng đừng xóa sạch những gì mình đã bỏ ra, tôi biết mấy năm nay anh rất vất vả, tôi tin lúc trước anh không phản bội Trì Sính, anh nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ.” Ngô Sở Úy nói.

    Uông Thạc cười nhạo: “Cậu thật sự rất bạo gan, tôi không để ý cậu tiếp tục tẩy trắng cho tôi, nhưng tôi không ngại tiếp tục bôi đen cậu đâu. Tôi sẽ không cảm ân cũng không đồng tình, cậu cứ làm thánh mẫu của cậu, tôi làm rắn độc của tôi, chúng ta không quấy nhiễu lẫn nhau.”

    “Sao anh lại là rắn độc chứ?” Ngô Sở Úy còn thật sự trở nên thánh mẫu: “Anh đã biết chuyện của tôi và Nhạc Duyệt rồi, nhưng lại không cho Trì Sính biết, có thể thấy bụng dạ anh rất tốt.”

    Uông Thạc trưng vẻ xấu hổ không dám nhận: “Tôi chỉ giao quyền chủ động cho cậu, để cậu chính miệng nói chuyện này với Trì Sính. Tôi khuyên cậu nên nói sớm một chút, nhân lúc cậu ta vẫn chỉ mới thích cậu, nhân lúc cậu ta dung túng không giới hạn với cậu, mau mở miệng đi. Đỡ cho đến lúc cậu ta thật sự yêu cậu, lúc đó cậu mới nói, thì sẽ có cùng cảnh ngộ như tôi.”

    “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Ngô Sở Úy nói.

    Uông Thạc cười cười, không nói gì nữa, giơ tay vẫy một chiếc taxi.

    Ngô Sở Úy nhìn theo chiếc taxi đi xa, bóng lưng quyết tâm của Uông Thạc càng lúc càng xa.

    Buổi tối tan ca, Ngô Sở Úy không về nhà, mà vào một cửa hàng.

    Chớp mắt đã đến cuối tháng mười một, sắp vào mùa đông rồi.

    Lại đến mùa tiêu thụ nội y giữ ấm.

    Lần này Ngô Sở Úy vào cửa hàng, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng vào quầy nội y nam cao cấp. Chọn một chiếc quần lông cừu tốt nhất, ngay cả giá tiền cũng không thèm nhìn, đem tới quầy thu ngân quẹt thẻ.

    Buổi tối Trì Sính về nhà, hiếm khi phát hiện Ngô Sở Úy về rồi.

    Y lại tì trên bàn viết thổi kẹo đường, ánh mắt chuyên chú, má phồng lên xẹp xuống.

    Trước đó đã thổi mấy trăm cái, bày khắp phòng, trên cơ bản hình dạng của tất cả rắn đều đã được thổi đủ, chỉ thiếu Túi Dấm Nhỏ.
    Hôm nay Ngô Sở Úy thổi mấy lần, ném hết mấy lần, cuối cùng vẫn không thổi được cái mình vừa lòng, vì Túi Dấm Nhỏ thực quá mức xinh đẹp.

    “Hôm nay sao cậu không ngủ ở nhà?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy nói: “Chị cả chị hai của tôi đều về rồi, còn có mấy đứa cháu, trong nhà không còn chỗ ngủ, mẹ tôi đuổi tôi ra.”

    “Ăn cơm chưa?” Trì Sính lại hỏi.

    Ngô Sở Úy gật đầu, “Ăn bánh bao nhân chay và cháo.”

    “Để tôi xem thử coi cậu ăn bao nhiêu rồi.”

    Nói xong liền dán tay lên eo Ngô Sở Úy, trực tiếp xách lên, sau đó ôm chặt không buông, cắn tai y nói: “Năm cái bánh bao, một chén cháo, thêm nửa dĩa cải mặn, đúng không?”

    Ngô Sở Úy giật mình: “Anh tài quá nha!!”

    Trì Sính cười, sách dây nịt của Ngô Sở Úy, vác lên vai đi thẳng vào phòng tắm.

    Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngô Sở Úy bảo Trì Sính thử quần lông cừu mới mua.

    Trì Sính nhìn một chút, nói: “Số này vừa.”

    Ngô Sở Úy hỏi: “Cái năm ngoái tôi mua cho anh đâu? Cái không chứa nổi jj đó.”

    Trì Sính lấy từ dưới gối ra đưa cho Ngô Sở Úy.

    “Để tôi thử, nếu tôi có thể mặc thì cho tôi đi.”
    Trì Sính lập tức cự tuyệt, “Cậu muốn thì tôi sẽ mua cho cậu cái mới, sao phải mặc cái cũ của tôi?” Trên thực tế hắn không nỡ đưa cho Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy vừa mặc vào vừa nói: “Cái quần này còn rất tốt, sao tôi không thể mặc chứ?”

    Nói xong, thẳng người dậy kéo lên, phải nói chất lượng của cái quần này cũng không tệ, có tính đàn hồi rất tốt, chân Trì Sính thô hơn Ngô Sở Úy, năm ngoái mặc được ba tháng, năm nay Ngô Sở Úy mặc lại vẫn căng chặt dán lên chân.

    “Rất vừa vặn, chỉ có ống quần hơi dài chút.” Ngô Sở Úy tự lẩm bẩm, rồi cài từng cái nút vào, còn lấy tay sờ, nói: “Có thể chứa hết được.”

    Trì Sính bị một loạt hành động đáng yêu của Ngô Sở Úy trêu chọc, móng hổ trực tiếp gạt chân Ngô Sở Úy, khiến y ngã vào lòng mình, tay vuốt mặt y hỏi: “Sao nhất định muốn mặc đồ tôi đã mặc?”

    “Đồ anh đã từng mặc sẽ ấm hơn.” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính cắn một phát lên đôi môi mỏng chọc người yêu thương của Ngô Sở Úy.

    Sau một hồi chán chê, Ngô Sở Úy lại giục Trì Sính, “Thử cái tôi mua cho anh đi.”

    Trì Sính vốn không muốn thử, vì bây giờ hắn muốn thân cận da thịt với Ngô Sở Úy, thử rồi còn phải cởi ra. Nhưng không chịu nổi ánh mắt mong đợi của Ngô Sở Úy, chỉ đành tạm thời đè nén cự long đang rục rịch, mặc quần mới vào.

    Ngô Sở Úy nhân lúc Trì Sính thử quần lông cừu, cầm di động của hắn lên xem.

    Trì Sính trước giờ không xóa tin nhắn, tin nhắn Uông Thạc gửi cho hắn vẫn còn, hơn nữa hắn đã xem qua.

    Đợi khi Trì Sính thử xong, Ngô Sở Úy lại đặt di động xuống.

    Hai chân Trì Sính rất dài, thẳng tắp sừng sững trước mặt Ngô Sở Úy, đường cơ dương cương mạnh mẽ, được chiếc quần đàn hồi bao chặt lấy, rất có xúc cảm, Ngô Sở Úy nhìn mà nước miếng tung bay.

    Đột nhiên ôm chân Trì Sính, vùi đầu gọi: “Đại thần!”

    Trì Sính bị Ngô Sở Úy chọc cho ngứa ngáy, đá hai cái lên mông Ngô Sở Úy.

    “Tìm thao đúng không?”
    Ngô Sở Úy lại túm lấy cái chân đó của Trì Sính, tiếp tục ôm chặt, hèn hạ nói: “Cầu đại thần ân sủng.”

    Sau đó bị Trì Sính ấn lên giường, triệt để “trừng trị” một phen.

    Sau khi bắn một lần, Ngô Sở Úy và Trì Sính tựa lên đầu giường, hút thuốc nghỉ ngơi một lát.

    “Tôi thấy tin nhắn Uông Thạc gửi cho anh rồi.” Ngô Sở Úy nói: “Sao anh không nổi giận với tôi?”

    “Sao phải nổi giận với cậu?” Trì Sính phả khói thuốc lên mặt Ngô Sở Úy: “Cậu cũng đâu mặt dày mày dạn cầu xin người ta tìm bác sĩ cho cậu, là anh ta tự động đưa tới, bác sĩ giỏi như vậy xem bệnh cho cô, tôi có gì mà không vui chứ?”

    Khói thuốc trong miệng Ngô Sở Úy cũng phun lên mặt Trì Sính.

    “Anh thật dung túng tôi.”

    Trì Sính thờ ơ nói: “Tôi không dung túng, tôi chỉ nói lý thôi.”

    Ngô Sở Úy bắt đầu rít thuốc, “Phải, đối với tôi anh thật biết nói lý…”

    “Cậu hy vọng tôi không nói lý sao?” Trì Sính híp mắt nhìn Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy vội lắc dầu, sau đó muốn nói gì đó mà nói không được.

    Rõ ràng biết lời của Uông Thạc không đại biểu cho cái gì, nhưng Ngô Sở Úy lại không muốn nói rõ chuyện của Nhạc Duyệt, sợ Trì Sính tha thứ cho y rồi lại sợ Trì Sính không tha thứ cho y, cứ như trong lúc vô hình đã bước vào cạm bẫy của Uông Thạc, thà rằng té ngã thịt nát xương tan cũng không muốn quỳ gối đầu hàng.

    “Có gì nói mau, tôi sắp hút xong điếu thuốc này rồi, không tranh thủ thời gian sẽ không còn cơ hội nữa.”

    Ngô Sở Úy trực tiếp rút điếu thuốc khỏi miệng Trì Sính, bỏ vào miệng mình rít mạnh hai lần, sau đó phà hơi thuốc vào miệng Trì Sính, đồng thời mê đảo cả hai.

    182 – Gió nổi mây vần

    Khi sắp tan ca, Ngô Sở Úy ngồi một mình trong phòng làm việc, vô cùng nhàm chán vân vê chiếc đĩa đó, liên tục bỏ vào lại rút ra, cho chạy rồi lại ngừng. Đúng như Khương Tiểu Soái nói, chuyện này đã sắp trở thành tâm ma của Ngô Sở Úy rồi, nếu cứ “không kết án” kiểu này, sớm muộn cũng tạo ra bệnh tâm thần.

    Sau khi rút ra, Ngô Sở Úy không cam tâm, lại bỏ vào.

    Vì đã xem rất nhiều lần, đã không còn hứng thú chiếu nữa, Ngô Sở Úy chỉ đợi một ngày nào đó, khi y bỏ vào, có thể có một cảnh tượng ẩn giấu nào đột nhiên hiện ra, chính là “chân tướng” mà y vẫn luôn tìm kiếm, vậy thì tốt biết bao.

    Cảnh tượng ẩn giấu… Ngô Sở Úy lầm bầm.

    Đột nhiên trước mắt sáng lên, tim đập điên cuồng.

    Đúng vậy! Đĩa này còn có nhiều không gian dư như thế, bên trong rất có thể che giấu văn kiện gì đó! Ngô Sở Úy vô cùng kích động di chuột, sử dụng đủ phương pháp tra tìm văn kiện ẩn.

    Cuối cùng phát hiện, không có.

    Không nản chí, vẫn tính toán nội dung video, phát hiện nội dung đó bằng đúng với lượng không gian sử dụng trên đĩa, cũng có nghĩa là bên trong không có bất cứ văn kiện ẩn nào…

    Hy vọng vừa mới nhóm lên của Ngô Sở Úy lại bị dập tắt.

    “Tổng giám đốc, bên ngoài có một mỹ nữ tìm ngài.”

    Mỹ nữ? Cảm xúc chán chường của Ngô Sở Úy nổi lên chút nhấp nhô, y cùng Lâm Ngạn Duệ xuống lầu, nhìn quanh đại sảnh, đều không thấy người nào, liền đấm một cái vào bụng Lâm Ngạn Duệ.
    “Nào có mỹ nữ?”

    “Cô ta đang ở bên ngoài mà, không có anh nói không dám vào.”

    Ngô Sở Úy nghe thế cười: “Ồ, là tuýp người xấu hổ kín kẽ sao?”

    Nói xong ra ngoài.

    Ra ngoài rồi, đảo mắt nhìn, liền thấy “mỹ nữ” mà Lâm Ngạn Duệ nói, đương nhiên, y cũng vô cùng hối hận về câu bình luận đã nói vừa rồi lúc còn chưa thấy người.

    Nhạc Duyệt chào Ngô Sở Úy: “Đã lâu không gặp.”

    Ngô Sở Úy cũng rất hiền hòa: “Phải, đã lâu không gặp, sao cô lại tìm đến đây?”

    Nhạc Duyệt nói: “Nhà em sửa lại, gần đây đang lắp đèn, có người giới thiệu sản phẩm công ty anh cho em, em liền qua xem thử, cũng thuận tiện đến thăm anh.”

    Đến “thật đúng lúc”, Ngô Sở Úy thầm nghĩ.

    “Gần đây anh tốt không?” Nhạc Duyệt hỏi.
    Ngô Sở Úy cười cười, “Cố gắng thôi, còn cô?”

    “Em à? Nói sao nhỉ, cũng vậy thôi.”

    Ngô Sở Úy phát hiện, Nhạc Duyệt thanh đổi rất lớn so với năm ngoái, ánh mắt không còn xảo quyệt như thế nữa, ngữ khí cũng không còn sắc bén nữa, tiếng nói tiếng cười đã có chút giống với cô lúc y mới quen, cho dù y biết đó chỉ là hình ảnh giả tạo.

    “Tôi dẫn cô vào xem đèn.” Ngô Sở Úy nói.

    Nhạc Duyệt gật đầu, theo Ngô Sở Úy vào trong.

    Ngô Sở Úy bảo Lâm Ngạn Duệ lấy hình sản phẩm ra, kiên nhẫn giới thiệu kỹ từng sản phẩm cho Nhạc Duyệt, ánh mắt Nhạc Duyệt di chuyển không ngừng, thỉnh thoảng chuyển lên mặt Ngô Sở Úy, nhìn ngũ quan anh tuấn lập thể của y, tựa như cách một đời.

    “Số đèn này cô trực tiếp lấy đi, coi như tôi tặng cô.” Ngô Sở Úy nói.

    Nhạc Duyệt khách sáo một chút: “Như vậy không hay lắm.”

    “Có gì không hay chứ?”

    Không biết có phải trước kia bị Nhạc Duyệt mắng keo kiệt nhiều không, Ngô Sở Úy có bóng ma tâm lý, đối xử với Nhạc Duyệt rất hào phóng. Bất kể là trước kia vung tay đưa tận ngàn vàng làm phí chia tay, hay đèn bây giờ, chỉ cần là cho Nhạc Duyệt, gần như y không thèm chớp mắt một cái.

    Xe của Trì Sính đang chạy tới.

    Nhạc Duyệt nghiêng đầu nhìn gương mặt quen thuộc trong kính chắn gió đó, vội nói với Ngô Sở Úy: “Anh đi làm việc của mình đi, em đi trước.”
    Nói xong quay người đi, nhanh chóng cách xa Trì Sính.

    Nhưng việc này không trở ngại Trì Sính nhìn thấy cô, hơn nữa vừa nhìn đã nhận ra Nhạc Duyệt.

    Ngô Sở Úy lên xe rồi, Trì Sính hỏi y: “Sao Nhạc Duyệt lại đến đây?”

    “Nhà cô ta sửa chửa, có người giới thiệu, đến chỗ tôi mua đèn.”

    Trì Sính lộ vẻ nghi ngờ: “Cô ta biết quan hệ của tôi và cậu, còn đến chỗ cậu mua đèn?”

    “Không phải Uông Thạc cũng đến đây mua đèn sao?” Ngô Sở Úy khéo léo chuyển mũi giáo về phía Trì Sính, “Hễ tình địch đến mua đèn, tôi đều tặng không, tôi đoán cô ta nghe được tin này, vội đến chiếm lợi thôi.”

    “Cậu rất hào phóng đó chứ.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy hất đầu nói: “Học anh đó.”

    Gốc đùi bị nhéo, kêu oa oa hai tiếng, rồi lại giống như không có gì, nói nói cười cười.

    Tối hai hôm nay, Túi Dấm Nhỏ không ngủ riêng một phòng, mà chen lên giường Trì Sính và Ngô Sở Úy. Trước kia Trì Sính đều sẽ nghĩ cách đuổi nó ra, mà hai hôm luôn để mặc nó làm loạn.

    Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh lại, thấy Túi Dấm Nhỏ quấn lên người Trì Sính, quấn rất chặt.

    Tay Trì Sính ôm cái đầu của nó, hai cha con trông đặc biệt ấm áp.

    Ngô Sở Úy bỗng giống như một kẻ dư thừa.

    Trước đây, Túi Dấm Nhỏ vẫn luôn dính lấy Ngô Sở Úy, không biết bắt đầu từ lúc nào, nó lại trở về dính Trì Sính. Có lẽ từ sau khi nó gặp lại Uông Thạc, có lẽ từ lúc Ngô Sở Úy không còn thường xuyên về nhà nữa, nó lại theo thói quen bá chiếm Trì Sính, bá chiếm địa bàn còn thừa trên giường.

    Chưa được mấy ngày, Nhạc Duyệt cầm quà đến thăm bà Ngô, trước đó không hề nói gì với Ngô Sở Úy.

    Bà Ngô đang chống gậy đi từ vườn vào nhà, Nhạc Duyệt chạy đến, đỡ tay bà Ngô, nghiêng đầu cười với bà: “Chào dì.”

    Bà Ngô giật mình, cô gái ở đâu ra?

    Nhìn kỹ lại, không phải chính là cô gái trên hình đó sao? Cảm thấy như đang nằm mơ, bà vuốt ngực một hồi mới bình tĩnh lại.

    “Cô…”

    Nhạc Duyệt cười ngọt ngào: “Con nghe nói dì bị bệnh, đặc biệt đến thăm dì.”

    Bà Ngô run môi, không nói gì, tùy ý Nhạc Duyệt đỡ mình vào nhà.

    Hai người ngồi trên giường lò, câu được câu không nói chuyện.

    Nhạc Duyệt nói: “Dì này, thật ra con và Ngô Kỳ Khung… à, không, Ngô Sở Úy, lúc trước chỉ là hiểu lầm. Hai năm nay con và anh ấy vẫn luôn liên lạc với nhau, con luôn nhớ anh ấy, anh ấy cũng nhớ con. Nếu không tại sao hai năm rồi anh ấy cũng không quen bạn gái chứ? Hơn nữa con cũng vẫn độc thân.”

    Bà Ngô cười với Nhạc Duyệt.

    Nhạc Duyệt lại nói: “Dì này, nói thật, con hối hận lúc trước đã chia tay với Ngô Sở Úy, hai chúng con đều có ý nối lại, nhưng không ai chịu phá lớp cửa sổ giấy này. Con trai dì là người mạnh mẽ, lúc trước lại là con yêu cầu chia tay, anh ấy chắc chắn không muốn chủ động mở miệng. Con lại là con gái, câu này nếu do con nói, cũng không thích hợp lắm đúng không?

    Bà Ngô gật đầu.

    Nhạc Duyệt kéo tay bà Ngô, dịu giọng khẩn cầu: “Dì, nếu dì cảm thấy con cũng tốt, thì giúp con khuyên con trai của dì đi, con thật sự muốn hòa hợp với anh ấy.”

    Cũng không biết bà Ngô có phải do kích động không, nửa ngày cũng không nói được một câu trôi chảy.

    Nhạc Duyệt tiếp tục ngọt miệng: “Dì à, dì phải mau giúp con mở miệng nha! Con trai của dì tốt như thế, nếu để người khác cướp mất, con cũng không còn nơi nào để khóc.”

    Hôm nay là sinh nhật Quách Thành Vũ, tiệc sinh nhật tổ chức tại câu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ.

    Khác với năm ngoái, năm nay tiệc sinh nhật của Quách Thành Vũ tổ chức rất đơn giản kín kẽ, cha mẹ và bề trên đều mời riêng, dù sao hai thế hệ không thể hòa hợp nổi. Còn lại chính là một vài bạn xấu, đương nhiên cũng mời Trì Sính và Uông Thạc, Uông Trẫm tuy họ không mấy thân, nhưng Uông Thạc đi đâu vẫn luôn do Uông Trẫm bảo vệ, cho nên Quách Thành Vũ cũng mời Uông Trẫm.

    Ban đầu, cả đám tụ lại cùng ăn uống, sau đó rượu nhiều rồi, bắt đầu tụ thành từng nhóm trêu cợt đùa dai.

    Uông Thạc, Trì Sính và Quách Thành Vũ ngồi quanh một cái bàn nhỏ, Uông Trẫm thì tựa lên chiếc ghế cách họ không xa, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói câu nào.

    “Hình như hôm nay cũng là ngày kỷ niệm mười năm chúng ta quen nhau.” Uông Thạc nói với Trì Sính: “Tôi nhớ hai chúng ta chính thức xác nhận quan hệ vào tiệc sinh nhật của Quách tử.”

    Trì Sính vẫn chưa nói gì, Quách Thành Vũ lại mở miệng trước.

    “Cái này sao có thể tính là ngày kỷ niệm quen nhau chứ? Hai cậu tổng cộng yên bình được mấy năm chứ? Giữa nó có một chỗ khuyết, cậu cũng dám nói chung chung thành mười năm?”

    Uông Thạc cười lạnh: “Đối với các cậu thì có chỗ khuyết, đối với tôi thì không có.”

    Nói xong, lại thêm một ly rượu vào bụng, ý thức vẫn tỉnh táo.

    Mắt Trì Sính từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm nơi nào dó, không nhìn rõ được cảm xúc thật bên trong.

    “Tôi phát hiện, lời bài hát [Mười năm] thật sự rất thích hợp với tôi, mười năm trước, với những người xa lạ hai bên, chúng ta đi qua con đường dần quen thuộc. Mười năm sau, chúng ta làm bạn, còn có thể hỏi han…”

    Nói một hồi, lại bắt đầu ngâm nga, đúng như Quách Thành Vũ nói, Uông Thạc hát căn bản không đúng điệu. Chẳng qua tình cảm biểu đạt rất đúng, chưa được hai câu đã nghẹn ngào, chỉ hát hai câu đã làm rớt ly rượu trong tay, tiếp theo gục lên bàn thất thanh khóc.

    Trong sảnh tiệc đâu đâu cũng là người uống say, trong đó không thiếu người kêu gào khóc lóc, không ai chú ý đến Uông Thạc.
    Nhưng nơi này có người để ý.

    Dù tim Trì Sính có căng chặt, cũng có lúc thả ra.

    Đặc biệt là mười năm mà Uông Thạc nhắc đến, hắn cũng có tham gia vào.

    Sắc mặt Quách Thành Vũ biến đổi, vừa mới đưa tay ra sau lưng Uông Thạc, dưới bàn tay đã trống không.

    Uông Trẫm đột nhiên bạo động, xách Uông Thạc lên, nện vào trụ thủy tinh bên cạnh. Sau đó hung tợn tát lên mặt Uông Thạc, khóe miệng y nứt ra một đường lớn, máu tươi hỗn tạp nước mắt chảy xuống cổ áo.

    Tiếp theo lại hai đấm, đấm nào cũng mạnh bạo, siết chặt vang rôm rốp, Uông Thạc lập tức ngất đi.

    Uông Trẫm vẫn không chịu buông tha, ấn Uông Thạc xuống đất đánh.

    Trì Sính đờ người nhìn một hồi, rồi như dây dẫn cháy đột nhiên bị đốt, mắt hổ bùng ra vẻ dữ tợn, đứng bật dậy, nhấc một cái ghế tròn ném lên người Uông Trẫm.

    Đã không còn là một tiếng bốp nữa, mà là một tiếng soạt.

    Ghế tròn tét thành nhiều mảnh, ngay cả đinh thép cũng gãy thành hai đoạn, cũng chỉ có Uông Trẫm mới làm vậy được, nếu đổi lại người khác thì đã bị gãy lưng rồi.

    Uông Trẫm như cuồng long nổi giận, chiếc giày mang dao bén đá thẳng vào mặt Trì Sính.

    Trì Sính như mãnh hổ nhào lên, vung đấm dưới sườn Uông Thạc.

    Trận đấu này đã ấp ủ rất lâu, đè nén quá dữ, một khi bùng phát thì không thể thu về. Mặt bàn, chân ghế bay đầy phòng, nện trúng ai cũng đều nghe một tiếng kêu thét. Trong phòng lan đầy màu máu, có vài tên to con thô kệch bị dọa kêu tục gào thét.

    Tiệc sinh nhật này Quách Thành Vũ không để Khương Tiểu Soái tham gia, có lẽ ngay từ đầu hắn đã đoán được sẽ xảy ra chuyện.

    Nhưng lúc này, không chỉ Khương Tiểu Soái xuất hiện ở cửa, mà người đứng cạnh hắn, là Ngô Sở Úy đang hoảng hốt.
    Cả quá trình, Ngô Sở Úy đều thấy hết.

    Bao gồm ban đầu Uông Trẫm ra tay đánh Uông Thạc, Trì Sính tức giận đứng lên, bắt đầu đấu đá kịch liệt với Uông Trẫm.

    Ngô Sở Úy chưa từng thấy ánh mắt tàn bạo hung ác đó của Trì Sính, cũng không biết là bị dọa, hay giật mình, tất cả mọi người đều ôm đầu chạy ra ngoài, chỉ có Ngô Sở Úy đứng yên không động.

    Cho đến khi Trì Sính nhìn thấy y.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau.

    Ngô Sở Úy mới xoay người, đi thẳng ra cửa.

    Cho đến lúc này, Ngô Sở Úy mới phát hiện, Trì Sính đối với mình thật sự không phải bao dung bình thường. Giữa y và Uông Trẫm từng xuất hiện “tình huống bất ngờ” như thế, Trì Sính vẫn nhẫn nhịn, thậm chí không chửi Uông Trẫm một câu nào. Nhưng khi nắm đấm của Uông Trẫm nện lên người Uông Thạc, Trì Sính lập tức không nhịn được nữa.

    Giống như đang xem một trận đấm bốc đặc sắc, hai bên giao chiến là Trì Sính và Uông Trẫm, thắng thua lại là giữa y và Uông Thạc.

    Ánh mắt trước khi xoay người của Ngô Sở Úy, khiến Trì Sính kiếp này khó quên.

    Đột nhiên mất tập trung, lồng ngực chịu một cú đấm chắc nịch của Uông Trẫm, máu phọt lên cổ họng, nhưng bị ép nuốt về.

    Ánh mắt Quách Thành Vũ chuyển sang sắc bén. Bước nhanh qua đó, gia nhập cuộc hỗn chiến.

    Khương Tiểu Soái chầm chậm chạy xuống lầu, khi đuổi kịp Ngô Sở Úy, y đã lên xe rồi.

    “Đại Úy, cậu muốn đi đâu?” Khương Tiểu Soái nôn nóng nện đấm lên cửa sổ xe.

    Ngô Sở Úy đờ đẫn nhìn hắn, lời nói ra lại không hề có chút sợ sệt nào.

    “Anh yên tâm, một trăm bước mới chỉ đi được chín mươi, tôi sẽ đi xong mười bước cuối cùng.” (Hàm nghĩa: Đường đi trăm bước, bước được chín mươi mới chỉ xem là đi được một nửa, càng về cuối càng khó khăn trắc trở.)

     

    183 – Bụi bặm lắng đọng

    Con người khi ở trong lúc tuyệt vọng, ý thức thường sẽ trở nên rất tỉnh táo, rất nhiều chuyện rắc rối phức tạp, luôn sẽ thuận lợi giải quyết vào lúc này. Ngô Sở Úy lái xe được nửa đường, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ, y tăng nhanh tốc độ.

    Hai mươi phút sau, y đến nhà Uông Thạc.

    Chía khóa vẫn là lúc trước khi sửa chữa Uông Thạc đã giao cho công ty y, đến bây giờ vẫn chưa trả về, Ngô Sở Úy trực tiếp dùng nó để mở, đèn bên trong đang mở, giống như yên lặng hoan nghênh.

    Y nhanh chóng vào phòng ngủ của Uông Thạc, mở tủ kính, lấy những chiếc đĩa đó ra, lục tìm từng cái.

    Cuối cùng, tìm được chiếc đĩa cuối cùng kia.

    Khẩn cấp bỏ vào máy tính, màn hình video nhảy ra, vẫn là đoạn video đó.
    Nhưng Ngô Sở Úy thấy rõ, chiếc đĩa này đã đầy, không gian có thể sử dụng là 0. Mà chiếc đĩa của y có dung lượng lớn giống chiếc này, cùng chứa một đoạn video, nhưng chiếc đĩa đó lại chỉ sử dụng chưa đến một nửa không gian.

    Rõ ràng, chiếc đĩa này giấu một đoạn video, lúc trước khi chép lại đã bỏ sót.

    Ngô Sở Úy lại dùng tên của Trì Sính và Quách Thành Vũ để giải mật mã vào đoạn video ẩn đó.

    Một đoạn video hoàn hảo không hao tổn nhảy ra, tim Ngô Sở Úy dường như đã ngừng đập vào lúc đó.

    Rất nhanh, Trì Sính, Quách Thành Vũ và Uông Thạc cùng xuất hiện trong màn hình.

    Đây là đoạn video trong phòng khách sạn, không biết là trước đó Uông Thạc đã yêu cầu, hay sau đó tìm ông chủ xin. Cảnh quay rất rõ ràng, tiếng đối thoại của mấy người cũng nghe được rõ ràng.
    Không bao lâu, phục vụ gõ cửa, đưa rượu vào.

    Giống như mấy đoạn video trước, ba người bắt đầu ngồi quanh bàn cơm vừa uống vừa nói chuyện, trong lúc đó Trì Sính và Quách Thành Vũ còn khiêu khích Uông Thạc, luân phiên chuốc rượu, kết quả tửu lượng của Uông Thạc quá lớn, cuối cùng kẻ say lại là hai người kia.

    Rất nhanh, ba người lên hai chiếc giường.

    Uông Thạc và Trì Sính ngủ cùng một giường, Quách Thành Vũ nằm trên giường còn lại.

    Tiếng ngáy có quy luật truyền ra từ màn hình.

    Uông Thạc là người ngủ cuối cùng, y vừa ôm Trì Sính, đã nghe Trì Sính kêu lên.

    “Quách tử…”

    Ngô Sở Úy thấy rõ Uông Thạc đột nhiên biến sắc.

    Sau đó, Trì Sính ôm Uông Thạc, từng tiếng từng tiếng gọi Quách tử, không biết gọi bao nhiêu lần.
    Mặt Uông Thạc từ đỏ bừng biến thành trắng bệch.

    Mắt Uông Thạc vẫn luôn mở, bên trong là tuyệt vọng dần chiếm cứ, Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm vào mắt Uông Thạc, giống như đang nhìn vào bản thân mình hiện tại. Chẳng qua, y vẫn có thể ngồi vững ở đây, mà Uông Thạc lại làm ra hành động cực đoan.

    Uông Thạc xuống khỏi giường bên này, không đến năm phút màn hình lại sáng lên.

    Đã là một căn phòng khác.

    Uông Thạc dìu Quách Thành Vũ lên giường, cởi sạch quần áo của hắn và của mình, hai thân thể trần truồng ôm chặt lấy nhau, không hề động đậy, kéo dài hơn ba tiếng.

    Cho đến khi cửa phòng bị đá ra, Trì Sính xanh mặt xuất hiện ở cửa.

    Sau đó, video đột nhiên dừng lại.

    Trái tim cuồng loạn của Ngô Sở Úy cũng ngừng đập vào lúc này.

    Quả nhiên, không ngoài dự liệu của y.

    Một tiếng Quách tử, một chuyện hiểu lầm, một lần xúc động, hủy đi sáu năm của ba người.

    Ngô Sở Úy bỏ đi chưa bao lâu, Trì Sính đã lao ra tìm, thương tích trên người hắn không dưới mười chỗ, cổ tay bị gãy xương, lúc lái xe, tay nắm vô lăng run rẩy kịch liệt.

    Nhưng hắn tìm khắp đường lớn ngõ nhỏ, vẫn không phát hiện bóng dáng Ngô Sở Úy.

    Hắn không cách nào ngờ được, lúc này Ngô Sở Úy còn đến nhà Uông Thạc, bình tĩnh chỉnh lý đủ thứ rối rắm không liên quan đến mình.

    Cho đến sáng, tay Trì Sính đã sưng cao ba tấc, máu trên người đã đông lại, cũng không tìm được Ngô Sở Úy.

    Ngữa dầu tựa lên ghế, cưỡng ép mình phải bình tĩnh.

    Ngô Sở Úy dù có xúc động thế nào, cũng sẽ không chơi trò mất tích, dù sao bệnh của mẹ y còn đó, bất kể y chạy đi đâu, cuối cùng đều sẽ về nhà.

    Nghĩ đến đây, Trì Sính lái xe chạy thẳng đến nhà Ngô Sở Úy.

    Sợ dọa bà Ngô, giữa đường Trì Sính còn phải thay đồ, xử lý sạch sẽ vết máu trên người.

    Bà Ngô đang xoắn xuýt một mình trong nhà, thấy Trì Sính giống như thấy cứu tinh, túm tay hắn không buông.

    “Đại Trì, con đã đến rồi.”

    Trì Sính sợ hãi, tưởng Ngô Sở Úy xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Sao vậy cô?”

    Bà Ngô thở dài, nói: “Hôm qua, đối tượng trước kia của thằng ba không biết sao lại chạy đến đây, vừa tặng quà vừa đấm vai xoa bóp cho cô, cứ kêu dì này dì nọ ngọt ngào cả buổi.”

    Sắc mặt Trì Sính biến đổi: “Sau đó thì sao?”

    “Sau đó cô ta nói, cô ta không quên được thằng ba, muốn hòa hợp với thằng ba. Nói cô ta và thằng ba hai năm nay vẫn luôn liên lạc, thằng ba cũng có ý giảng hòa. Bảo cô nói góp vào, phá rách lớp cửa sổ giấy này.”

    “Vẫn luôn liên lạc.” Trì Sính nhăn chặt đôi mày.
    Bà Ngô gật đầu: “Đúng vậy, trước kia cô từng nói với con đó, cô gái đó rất xinh đẹp, hai đứa quen nhau bảy năm rồi.”

    Trì Sính sầm mặt không nói gì.

    Bà Ngô lại nói: “Con nói xem, có phải cô gái đó quá thực dụng không, trước kia cô ta khinh thường thằng ba nhà cô, chê nhà cô nghèo. Bây giờ thằng ba thăng chức rồi, vẻ ngoài cũng càng lúc càng tuấn tú, con bé lại sáp tới. Còn nói lúc trước chỉ là hiểu lầm. Lại nói thằng ba nhà cô tốt này tốt nọ, nghe mà trong lòng cô luôn thấy nghẹn khuất.”

    “Cô đừng đặt trong lòng.” Trì Sính trầm giọng khuyên: “Loại người này đâu đâu cũng có.”

    “Phải đó, con người bây giờ đúng là hiện thực.”

    Bà Ngô cảm thán xong, đột nhiên phát hiện giữa trán Trì Sính có một vết máu lớn, vội hỏi: “Ối trời, chỗ lông mày con bị sao vậy hả? Mau để cô xem.”

    “Không sao.” Trì Sính kéo tay bà Ngô, cố ý hỏi: “Không phải cô vẫn luôn hy vọng thằng ba nhà cô sớm lấy vợ sao? Con dâu xinh đẹp như thế chủ động đưa tới cửa, cô có gì khó chịu chứ?”

    “Không thể nói thế được.” Bà Ngô nghiêm túc nói: “Chuyện lấy vợ không thể vội vàng, phải chọn người cho tốt, không thể lấy bừa được! Dạng người như Nhạc Duyệt đó, con nói xem cô có thể muốn sao? Cô ta muốn chia tay thì chia tay, cô ta muốn tái hợp thì tái hợp, nghĩ thật đẹp! Khi dễ người ta tính tình tốt, dạng người đó cô tuyệt đối không muốn!”

    Trì Sính cứng người: “Vừa rồi cô nói ai?”

    “Nhạc Duyệt đó! Vốn cô đã sắp quên tên con bé rồi, kết quả hôm nay con bé lặp lại với cô mấy lần.”

    Trì Sính vẫn không dám tin tưởng lắm, truy hỏi: “Là Nhạc Duyệt, hay là Nguyệt Nguyệt? Là tên thân mật hay tên đầy đủ?”

    “Tên đầy đủ.” Bà Ngô nói rõ ràng cho Trì Sính: “Con bé họ Nhạc, tên Duyệt, là bạn học đại học của thằng ba nhà cô, đã quen bảy năm.”

    Trong đầu Trì Sính có thứ gì đó nổ ra.

    Bà Ngô kéo tay Trì Sính ra sức dặn dò: “Con phải khuyên nhủ thằng ba nhà cô, đừng để nó tiếp tục ngu ngốc nữa, loại người đó không thể lấy, sau này nó sẽ không được yên thân. Bảo nó đừng nhớ tới con bé nữa, cũng đừng liên hệ với con bé nữa. Nó nghe lời con nhất, con khuyên nó nó nhất định sẽ nghe.”

    Trì Sính không biết bản thân làm sao ra khỏi nhà Ngô Sở Úy.

    Xe hơi chạy trên đường, trong đầu Trì Sính liên tục vang vọng lại câu nói của bà Ngô.

    “Cô ta và thằng ba hai năm nay vẫn luôn liên lạc, thằng ba cũng có ý hòa hợp.”

    “Con bé họ Nhạc, tên Duyệt, là bạn học đại học của thằng ba nhà cô, đã quen bảy năm.”

    “Bảo nó đừng nhớ mong con bé nữa, cùng đừng liên lạc với con bé nữa.”

    Trì Sính không dám tưởng tượng, Nhạc Duyệt trong miệng bà Ngô và bạn gái lúc trước của hắn lại là một người, nếu thật là vậy, thì mục đích Ngô Sở Úy tiếp cận hắn lúc trước…

    Trì Sính dẫm mạnh chân ga, nhanh chóng chạy đến phòng khám.

    Quách Thành Vũ cũng mệt mỏi đầy thương tích, Khương Tiểu Soái đến giờ vẫn chưa về.

    Trong phòng khám chỉ có một mình xú nam bận rộn, Trì Sính toàn thân lệ khí bước vào, xú nam nghiêng đầu nhìn, bị dọa rụt lùi vài bước.

    “Xin hỏi… anh khó chịu chỗ nào?”

    Trì Sính vô cảm nói: “Trong lòng khó chịu.”

    “Vậy, anh muốn chữa thế nào? Là uống thuốc hay…”

    Trì Sính nói thẳng: “Cậu ra ngoài là được.”

    Xú nam cứng người không động.

    Ánh mắt âm u khủng bố của Trì Sính ném tới, chỉ ngón tay ra cửa.

    Xú nam gần như vội vã chạy trốn ra ngoài.
    Trì Sính đi thẳng vào phòng trong, lục thùng lục tủ, bẻ cả ngăn kéo có khóa, vẫn không phát hiện vật khả nghi nào. Sau đó hắn lại cúi xuống nhìn gầm giường, phát hiện một cái rương lớn.

    Trên rương có hai lớp khóa, đều bị nắm đấm của Trì Sính phá vỡ.

    Bên trong là hai chồng sách, là các loại sách mà trước kia lúc mới quen, Ngô Sở Úy vì muốn lấy được thiện cảm của hắn, phấn đấu siêng năng đọc chúng, đều có liên quan đến chuyên ngành đại học của Trì Sính.

    Bên trong còn kẹp bảng danh sách các sách cần dùng, lúc trước Trì Sính nhìn cảm thấy rất cảm động, bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy có mùi vị “âm mưu”.

    Trì Sính lục tìm, lại lục được một tấm hình chụp chung.

    Hai người trên hình đâm thẳng vào mắt hắn.

    Niềm tin sừng sững không ngã đột nhiên sụp đổ trong lòng.
    Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên tìm được một chồng tổng kết kinh nghiệm thật dày.

    “Trì Sính, nam, hai mươi tám tuổi, cậu ấm, cha là Trì Viễn Đoan, tổng bí thư thành ủy, cấp chính thính, bình thường cực thích nuôi rắn, biệt danh ‘chàng rắn’…”

    “Thu hoạch hôm nay: Thông qua ‘chiến thuật quanh co’, vật cưng của anh ta đã quen với việc mình đút thức ăn, anh ta cũng quen với việc mình ‘bắt chuyện’. Đây là một mở đầu tốt, mình phải tiếp tục cố gắng, sớm ngày phá tan đôi cẩu nam nữ đó!”

    “Cố gắng lợi dụng quyền thế trong tay Trì Sính để mưu tài.”

    “Tín điều của tôi chính là: Lợi dụng anh ta, giày vò anh ta, đùa anh ta lừa anh ta, cuối cùng sẽ bỏ anh ta.”

    “…”

    Hai người đều có sổ nợ, chỉ là sổ nợ của Trì Sính là nhớ trong lòng, sổ nợ của Ngô Sở Úy thì viết trên giấy.

    Khương Tiểu Soái từng nhắc nhở y, đừng có chuyện gì cũng viết lên vở.

    Ngô Sở Úy nói: “Trí nhớ tốt không bằng giấy bút.”

    Trì Sính bóp mạnh số “tội chứng” này, hồi lâu không nói tiếng nào.

    Xú nam vừa ra khỏi cửa đã gọi điện cho Khương Tiểu Soái, nói với hắn phần tử khủng bố vào phòng khám.

    Khương Tiểu Soái lại gọi điện cho Ngô Sở Úy, cho y biết chuyện Trì Sính đang ở phòng khám.

    Khi Ngô Sở Úy nhận được điện thoại, y đang lang thang trên con đường y và Trì Sính gặp nhau, y đã ra khỏi nhà Uông Thạc từ lâu, đã lang thang bảy tám tiếng rồi.
    Cúp máy, hít sâu một hơi, lên xe.

    Xe hơi nhanh chóng lao đi, Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn cái đĩa trong túi, lòng nặng trình trịch.

    Bước xong bước này, thì triệt để đến đích rồi.

    Đứng trước cửa, vẻ mặt Ngô Sở Úy rất bình tĩnh.

    Cửa bị khóa từ bên trong, đẩy một chút không mở, trực tiếp húc cùi chỏ, cửa mở rầm một tiếng.

    Trì Sính ngồi trước bàn khám, lặng lẽ nhìn Ngô Sở Úy.

    Chân Ngô Sở Úy dừng trước cửa.

    184 – Hiện tại bù cho cậu

    Sau một hồi yên lặng như chết, Trì Sính đột nhiên mở miệng, giọng nói như lời nguyền rủa đột nhiên vang lên giữa đêm, khủng bố đến mức làm người ta phải run rẩy.

    “Sao không vào?”

    Ngô Sở Úy nhìn chồng “tội chứng” thật dầy bên tay Trì Sính, thản nhiên đáp lại.

    “Không dám vào.”

    Ánh mắt khiếp người của Trì Sính bắn qua: “Còn có chuyện cậu không dám làm sao?”

    Ngô Sở Úy không nói gì.

    “Vào đây.” Ngữ khí của Trì Sính vẫn hờ hững.

    Lúc Ngô Sở Úy bước vào, mang theo quyết đoán sau khi đã suy nghĩ thận trọng.

    Trì Sính bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy từng bước lại gần mình, mặt vẫn là gương mặt đó, gương mặt mà hắn cho rằng vĩnh viễn không thể che giấu được biểu cảm với hắn. Hiện tại xem ra, hắn đã đánh giá cao bản thân rồi. Hắn từng tự hào đắc ý về bản lĩnh điều khiển người khác, nhưng nó lại giống như một trò cười khi áp dụng với Ngô Sở Úy.

    “Những thứ này là sao đây?” Trì Sính đặt “tổng kết kinh nghiệm” vào tay Ngô Sở Úy: “Cậu giải thích rõ cho tôi.”

    Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn trang đó, trắng trợn ghi chép kế hoạch tỉ mỉ của y lúc trước, cùng đủ kiểu chửi rủa và chê bai dành cho Trì Sính.
    Trước kia từng nghĩ sau khi thẳng thắn sẽ phải giải thích thế nào, hiện tại đột nhiên phát hiện, câu nào nói ra cũng đều vô lực như thế.

    “Không phải anh đã thấy rồi sao?” Ngô Sở Úy nói.

    Gương mặt nặng nề của Trì Sính thình lình đen thui, bàn khám bị hắn đạp dịch chuyển hơn cả mét, bộ mặt thản nhiên của Ngô Sở Úy lập tức bị Trì Sính kéo sát lại.

    “Tôi nhìn thấy cái gì?” Tiếng gầm của Trì Sính như sấm bên tai: “Tôi nhìn thấy cái gì?”

    Ngô Sở Úy nói: “Thấy mục đích tôi tiếp cận anh.”

    “Cậu và cô ta hai năm nay đều liên lạc? Cậu nhớ nhung cô ta hai năm? Cậu còn muốn hòa hợp cùng cô ta?”

    Đau khổ trong mắt Trì Sính giống như dòng nước lũ bạo ngược lao vùn vụt tới, còn có cả người thương tích to to nhỏ nhỏ vì ra mặt thay người khác, giống như từng cây kim đâm vào tim Ngô Sở Úy, máu thịt dầm dề.

    “Phải, anh nói đúng hết.” Ngô Sở Úy thú nhận toàn bộ.
    Lúc này, Trì Sính có xúc động muốn xé xác Ngô Sở Úy, muốn ấn y xuống đất thao đến chết, muốn bỏ y vào nồi hầm, nhìn y giãy dụa kêu gào trong nước, cuối cùng ngay cả miếng xương cũng bị hắn nuốt vào bụng.

    Khó chịu đến mức mắt Trì Sính đỏ bừng.

    Nhưng khi tay hắn bóp cổ Ngô Sở Úy, chạm đến làn da quen thuộc, có thứ gì đó trong lòng đã sụp đổ vào lúc này.

    “Tôi bất kể mục đích ban đầu của cậu là gì, cậu cho tôi biết, từ đó đến giờ, cậu có từng thật lòng yêu tôi không? Cho dù một ngày một phút một giây đều được. Chỉ cần cậu gật đầu, tất cả mọi chuyện đều cho vào dĩ vãng hết.”

    Tim Ngô Sở Úy tựa như đang lăn trên băng, càng lúc càng lạnh.

    “Không, lúc trước tôi ở bên anh, là vì báo thù anh và Nhạc Duyệt. Hiện tại ở bên anh, chính là muốn lợi dụng anh, lợi dụng nguồn vốn xã hội trong tay anh để giúp tôi kiếm tiền. Đợi tôi gom đủ rồi, có thể thỏa mãn yêu cầu của Nhạc Duyệt rồi, tôi sẽ tiếp tục ở cùng cô ta. Tôi là trai thẳng, sao tôi có thể sống cùng anh cả đời được chứ?”

    Gương mặt xám xịt của Trì Sính lộ ra tuyệt vọng thấu xương, giọng nói không ngừng run rẩy.
    “Ngô Sở Úy, cậu thắng rồi, cậu có thể chui vào chăn trộm vui rồi. Tôi hào phóng thừa nhận với cậu, mẹ kiếp bây giờ tôi sống không bằng chết! Đẳng cấp của cậu quá cao, tôi thua tâm phục khẩu phục, tôi đáng đời, tôi tự làm tự chịu!”

    “Sống không bằng chết…” Ngô Sở Úy đỏ mặt vặn lại: “Anh từng yêu tôi sao? Anh tự đặt tay lên ngực hỏi xem. Từ này dùng trên người tôi đủ sức nặng sao?”

    “Phải…” Trì Sính gật đầu, “Tôi từng yêu cậu bao giờ? Cậu đến nhà người khác qua đêm, tôi cũng chẳng đâm dao vào người cậu. Cậu công khai giở trò mờ ám dưới mí mắt tôi, tôi cũng không nói nặng lời với cậu. Tôi đánh cậu một cái cũng phải khó chịu mấy ngày, thà đuổi cậu ra ngoài cũng không muốn nổi giận với cậu… mẹ kiếp chỗ nào là yêu chứ?”

    Tim Ngô Sở Úy bị mấy câu nói này nện cho tan tác.

    Hai tay Trì Sính giữ chặt vai Ngô Sở Úy, ánh mắt quyết liệt nhìn y.

    “Có phải cậu cảm thấy tôi yêu cậu ta không yêu cậu đúng không? Có phải cậu trách tôi đối xử với cậu quá tốt, không đủ chứng minh độ sâu của tình cảm không? Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ đổi chỗ! Tôi sẽ đối xử tốt với cậu ta, dung túng trăm bề với cậu ta. Mẹ kiếp tôi vĩnh viễn không muốn gặp cậu, hai chúng ta đến chết cũng không qua lại nữa!”
    Lúc này Ngô Sở Úy mới phản ứng lại, một khi Trì Sính đã nói ra miệng, thì không có khả năng thu hồi nữa.

    “Cái này, là chân tướng tôi tìm được cho anh, bảy năm trước, Uông Thạc không làm chuyện đó với Quách tử. Chúc mừng anh, bóng ma nhiều năm nay cuối cùng cũng được xóa bỏ, anh có thể danh chính ngôn thuận tái hợp cùng anh ta rồi.”

    Trì Sính cầm chiếc đĩa đó, nụ cười vặn vẹo.

    “Tôi thật vui mừng, tôi vui mừng đến mức không biết nên nói gì nữa. Ngô Sở Úy, tôi cảm ơn cậu, tôi cảm ơn cậu đã đối xử với tôi như vậy, tôi cảm ơn cậu đã lót đường cho tôi…”

    “Hai chúng ta, cứ thế đi.”

    Nói xong, quay người ra ngoài

    Cho đến khi xe Trì Sính biến mất khỏi tầm mắt, Ngô Sở Úy mới lao ra đường gào khóc.

    “Mẹ kiếp tôi có yêu anh hay không, bản thân anh còn không biết hay sao?”

    Tay chống lên khung cửa, miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng.

    Lần này, thật sự xong rồi.

    Trái tim thanh thản rồi, mà tim cũng chết rồi.

    Sau khi trở về, Trì Sính xem đoạn video đó, xem xong thì ôm Túi Dấm Nhỏ đi tìm Uông Thạc.

    Uông Thạc tựa trên sô pha ngủ, hoàn toàn không phát giác tiếng bước chân trong phòng.

    Trì Sính lặng lẽ bước lại sô pha ngồi xổm xuống, nâng tay Uông Thạc lên, nhìn chăm chú vào mặt y, cho đến hơn bốn mươi phút sau, Uông Thạc mở mắt ra.

    “Trì Sính?” Uông Thạc mơ hồ hỏi.

    So với trước đây, sắc mặt Trì Sính dịu dàng hơn nhiều.

    “Là tôi.”
    Uông Thạc ngáp một cái, ngồi dậy, nhìn vào mắt Trì Sính.

    “Hôm nay ngọn gió tà ác nào thổi cậu đến đây?”

    Trì Sính trầm ổn nói: “Tôi nên đến đây từ lâu không phải sao? Đã để cậu đợi bảy năm rồi.”

    Uông Thạc không nói gì, ôm Túi Dấm Nhỏ khỏi lòng Trì Sính, ra sức cắn một cái lên miệng nó. Túi Dấm Nhỏ vui sướng, bò lên quấn cổ Uông Thạc, dán dính vào y.

    Trì Sính ngồi bên cạnh Uông Thạc, giống như năm đó, tùy ý y tựa hết trọng lượng thân thể lên người mình.

    “Cậu còn nhớ lúc tôi vừa tặng Túi Dấm Nhỏ cho cậu, nó có màu gì không?”

    Trì Sính ngẫm nghĩ, nói: “Hình như là màu vàng có hoa văn mờ.”

    “Đúng vậy, trí nhớ không tồi đâu!”

    Uông Thạc chọt một cái lên trán Trì Sính, rồi cười hề hề, cười hoàn toàn không chút tâm cơ, so với lúc trước cứ như hai người.

    “Tôi vẫn là thích nhìn cậu thế này.” Trì Sính nghiêng đầu nhìn Uông Thạc: “Vốn là một đứa trẻ rất đáng yêu, sao cứ phải khiến cho bản thân chẳng ra cái gì.”

    “Còn không phải do bị cậu chọc giận sao?” Uông Thạc hừ một tiếng.
    Trì Sính siết mạnh tay Uông Thạc: “Sau này cứ thế đi, đừng xoắn xuýt nữa.”

    “Tôi xoắn xuýt tại ai? Còn không phải đều tại cậu? Cậu thử nói xem sao cậu lại hay thay đổi vậy hả? Mỗi lúc mỗi khác, hôm nay thế này ngày mai thế kia, người đang yên lành cũng bị cậu giày vò ra bệnh thần kinh.”

    Trì Sính ôm vai Uông Thạc, nói: “Sau này vĩnh viễn sẽ là thái độ này, không thay đổi nữa.”

    Uông Thạc cố ý hỏi: “Thái độ gì hả?”

    “Cậu không nhìn ra sao?” Trì Sính hỏi ngược lại.

    Uông Thạc hừ lạnh: “Cậu không nói rõ tôi làm sao biết?”

    “Đúng rồi, tôi còn nợ cậu một câu.” Trì Sính đột nhiên nhớ ra: “Bây giờ bù lại cho cậu.”

    Uông Thạc có chút căng thẳng, “Câu gì?”

    Trì Sính lại khom người xuống, hai mắt nhìn thẳng mặt Uông Thạc, nhìn chằm chằm một lúc.

    “Thạc Thạc, tôi không còn yêu cậu nữa.”

    Mặt Uông Thạc lập tức mất sạch biểu cảm.

    Trì Sính lấy chiếc đĩa đó ra khỏi túi áo, đặt vào tay Uông Thạc.

    “Video tôi đã xem rồi, bây giờ tôi không còn một chút mong nhớ nào nữa. Nhiều năm nay tôi vẫn xoắn lấy đáp án này, bây giờ Ngô Sở Úy đã cho tôi đáp án rồi. Tôi mới phát hiện, tôi thật sự không còn yêu cậu nữa.”

    Uông Thạc ngẩn người, nói không ra lời.
    Trì Sính vuốt nhẹ lên mặt Uông Thạc, thờ ơ nói: “Có lẽ cậu cũng đã không còn yêu tôi từ lâu, chỉ là vì chiếc đĩa này vẫn còn trong tay cậu, cậu mới có cái cớ để không cam lòng.”

    “Trì Sính, cậu tàn nhẫn quá.” Uông Thạc nói.

    Ánh mắt bình tĩnh của Trì Sính nhìn vào Uông Thạc: “Không phải tôi tàn nhẫn, là Ngô Sở Úy tàn nhẫn, cậu ta đã cắt đứt tất cả khả năng tôi và cậu tái hợp. Hôm nay tôi mới phát hiện, thật ra cậu rất đơn thuần, nếu so với cậu ta, cậu thật sự chưa đủ xấu xa.”

    Uông Thạc khóc, “Vì tôi càng thương cậu hơn cậu ta.”

    “Tôi biết.” Trì Sính lau nước mắt cho Uông Thạc, “Sở dĩ cậu ta tùy ý cậu bôi đen mình, là vì quá trình này chỉ khiến tôi càng nhận thức rõ được tôi để tâm cậu ta thế nào, những hành động tốt đẹp cậu ta làm vì cậu thật ra là muốn triệt để đá cậu ra khỏi lòng tôi… nhưng tôi lại yêu cậu ta thì làm sao bây giờ?”

    Uông Thạc khóc không thành tiếng.
    Trì Sính ôm chặt lấy y.

    “Không phải cậu nói tôi chỉ quan tâm tại sao cậu đi bảy năm, nhưng chưa từng hỏi cậu và Quách tử tại sao lại làm ra chuyện đó sao? Bây giờ tôi cho cậu biết đáp án, vì điều chân chính tổn thương tôi, là sự quyết liệt của cậu chứ không phải sự phản bội của cậu, tôi hận cậu không cho tôi lời giải thích, đi một lần đến tận bảy năm.”

    Uông Thạc thật sự hối hận, hối hận đến mức ngay cả mình là ai cũng không biết nữa.

    “Tim tôi trước giờ đều hoàn hảo không vết nứt, sáu năm đó hoàn toàn thuộc về cậu, mà cậu không bảo vệ nó. Hiện tại nó chạy rồi, hoàn toàn thuộc về Ngô Sở Úy, bất kể cậu ta tổn thương tôi sâu thế nào, tim tôi cũng không ủy khuất cầu toàn.”

    Uông Thạc không chảy nổi nước mắt nữa.

    “Cậu đừng nói nữa.”

    Trì Sính hôn mạnh lên miệng Túi Dấm Nhỏ.

    “Con trả cho cậu, cậu dẫn nó đi đi.”

    Nói xong, vỗ lên đầu Uông Thạc một cái, quay người đi ra ngoài.

    Kiên quyết, dứt khoát.

    Kết thúc, tất cả.
    ================ 
    Chính thức vào giai đoạn ngược, thiệt là đau lòng. T_T

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập