Nghịch Tập – Chương 185-190

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    185 – Một cây kẹo đường

    Liên tục ba ngày, Uông Thạc không ăn không uống không tắm rửa.

    Khi Trì Sính vừa trả Túi Dấm Nhỏ cho y, Túi Dấm Nhỏ rất thích dính lấy Uông Thạc. Kết quả đến ngày thứ ba, ngay cả Túi Dấm Nhỏ cũng chê Uông Thạc không biết chú trọng vệ sinh, nằm một bên không thích chơi với y nữa.

    Uông Trẫm cũng đã bỏ mặc Uông Thạc ba ngày.

    Uông Thạc bên này tuyệt thực, Uông Trẫm bên kia nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Uông Thạc cấm túc, Uông Trẫm rảnh rỗi là ra ngoài tản bộ. Uông Thạc không rửa mặt, Uông Trẫm bên kia một ngày rửa hai lần, luôn luôn sảng khoái vui vẻ.

    Hôm nay, thấy Uông Thạc lăn từ sô pha xuống đất, ngay cả sức để leo lên cũng không có, Uông Trẫm cuối cùng phá vỡ trầm mặc ba ngày nay.
    “Em thử nhìn dáng vẻ của mình bây giờ đi.”

    Uông Thạc trả lại một câu xa xăm: “Không phải anh thất tình rồi sao? Đứng ở đó nói mà không biết đau.”

    “Tỷ lệ chuyện này xảy ra trên người anh là không.” Uông Trẫm nói.

    Uông Thạc hừ lạnh, “Phải, anh không yêu, lấy đâu ra thất tình chứ?”

    “Vì anh chỉ cần tình yêu mà tỷ lệ đánh mất là không.”

    “Vậy anh đi tìm đi.” Uông Thạc ném qua ánh mắt chế nhạo: “Chắc chắn anh ở vậy suốt đời luôn.”
    Uông Trẫm nói: “Anh thà ở vậy suốt đời, cũng không muốn sống như em.”

    Uông Thạc mài răng: “Anh có tư cách gì xem thường tôi?”

    “Em có tư cách gì để anh không xem thường?” Uông Trẫm vặn lại.

    Uông Thạc bực mình: “Uông Trẫm tôi cho anh biết, anh đừng cả ngày đắc ý trước mặt tôi, anh có tư cách gì kiêu ngạo? Không phải anh chỉ to con một chút thôi sao? Tôi cho anh biết, mẹ đã không định cần đứa con không biết người thân như anh nữa. Nếu không phải tôi thương hại anh, không ngừng nói tốt với mẹ, anh đã bị đuổi đi từ lâu rồi.”

    Uông Trẫm bước qua, ngồi xuống trước mặt Uông Thạc, ánh mắt cứng rắn thiêu đốt y.

    “Em quậy như thế, chỉ chứng minh chọn lựa của Trì Sính là đúng.”

    Mặt Uông Thạc lập tức biến sắc, đánh một cái vào Uông Trẫm.

    Uông Trẫm chụp tay Uông Thạc lại, ngữ khí lạnh nhạt: “Đừng dùng cái móng vuốt dơ bẩn của em đi sờ lung tung.”

    Nói xong, trực tiếp xách Uông Thạc đến phòng tắm, xả nước đầy bồn, ném Uông Thạc vào, tẩy rửa như rửa rau, không có một chút quan tâm thương tiếc nào.
    Lúc nhỏ, chuyện Uông Thạc ghét nhất chính là để Uông Trẫm tắm cho mình, đôi tay luyện võ chứa đầy sẹo và vết chai của hắn, cọ rửa giống như lột da, mỗi lần tắm xong trên người đều rướm tia máu.

    Nhưng bà Uông đặc biệt thích để con lớn tắm cho con nhỏ, vì con nhỏ quá lười, ghét trên người rất dày, nếu không phải tay của anh nó thì không kỳ sạch được.

    Cho nên nhiều năm nay, bất kể là thời thiếu niên, thanh xuân hay lúc trưởng thành, hai anh em vẫn luôn trần truồng đối diện nhau, không chút bí mật. Mà Uông Trẫm tắm cho Uông Thạc, cũng giống như lúc nhỏ, cả jj và mông đều chăm sóc không sót.

    Mỗi lần cọ đến mệnh căn, Uông Thạc đều mắng chửi.

    “Có biết nhẹ chút không hả? Anh muốn bứt của tôi luôn sao?”

    Lần này cũng không ngoại lệ.

    Nhưng khác với trầm mặc lúc trước, lần này Uông Trẫm trả lại cho một câu.

    “Tổng cộng chỉ dài có chút xíu này, có bứt hay không có gì khác biệt?”
    Uông Thạc tức khí: “Bây giờ tôi đang co lại, đợi khi nó đứng lên thì không ngắn chút nào hết được chưa?”

    “Em cho rằng anh là nữ sao? Không chuyên như thế?” Uông Trẫm cầm sữa tắm qua.

    Uông Thạc vẫn không phục, “Ai so với anh mà không ngắn hả? Anh so với người khác là dài thì có.”

    “Của Ngô Sở Úy còn dài hơn em.”

    “Anh nói cái gì?” Mắt Uông Thạc bắn ra từng tia lửa: “Anh thử qua rồi hả?”

    “Không cần thử, nhìn cái là biết.”

    Mặt Uông Thạc liền đen thui: “Mẹ nó anh nhìn chằm chằm đũng quần cậu ta sao?”

    “Chỗ nào cũng nhìn.” Uông Thạc nói: “Chỗ nào cậu ta cũng dễ nhìn hơn em, nếu là anh, anh cũng chọn cậu ta.”

    Không biết do đói dữ quá, hay bị Uông Trẫm chọc giận, Uông Thạc suýt nữa ngất luôn trong bồn tắm. Bây giờ đối với kẻ thất bại như y mà nói, lời không thể tiếp nhận nhất chính là Ngô Sở Úy mạnh hơn y.

    “Vậy anh cũng theo đuổi cậu ta đi, anh và Trì Sính làm kẻ mạnh đối đầu.”

    Trong lời Uông Thạc không có một chút tình cảm nào, có thể nghe ra, y biết mùi rồi.
    Uông Trẫm không nói gì, lật Uông Thạc lại, để y tì lên thành bồn tắm.

    Mặt Uông Thạc âm trầm, không thấy chút tơ máu.

    Qua một lát, không nghe Uông Trẫm trả lời, Uông Thạc lại phun ra một câu.

    “Tim tôi đã chết.”

    Uông Trẫm nói: “Em thật sự xem tình cảm của em là chuyện nghiêm trọng, anh cũng khinh thường khuyên nhủ em.”

    “Ai cần anh khuyên nhủ hả?” Uông Thạc liếc mắt nhìn Uông Trẫm.

    Uông Trẫm lại nói: “Em còn nhớ hai chúng ta lúc nhỏ giành kẹo đường không?”

    “Anh có ý gì?” Uông Thạc không hiểu.

    Uông Trẫm không nói, lấy khăn tắm trùm Uông Thạc lại, tự đi ra ngoài.

    Hơn một giờ tối, mèo đêm cuối cùng cũng ra khỏi hang, liên tục ba ngày không biết cái gì là đói, hôm nay đột nhiên không chịu đựng nổi nữa. Đi vào nhà bếp, mở hộp giữ ấm, lập tức vui mừng, vẫn còn sủi cảo, hơn nữa còn nóng.

    Mùi hương bay thẳng đến phòng Uông Trẫm.

    Muộn thế này hắn không ngủ, thật ra là muốn xem thử, Uông Thạc chán nản tuyệt vọng nghiêm trọng cỡ nào. Hiện tại xem ra, hơn một nửa là làm cho mình xem.

    Giống như lời hắn chưa nói xong vừa rồi, lúc nhỏ hắn và Uông Thạc chia nhau một cây kẹo đường, sau khi bẻ ra thì phát hiện không dài bằng nhau, hai người đều muốn phần dài. Thế là bẻ một đoạn của phần dài hơn, nhưng không nắm chắc kích cỡ, cây kia lại biến thành cây dài hơn, thế là lại bẻ cây còn lại một khúc…

    Bẻ tới bẻ lui, cuối cùng ai cũng không ăn được.
    Uông Trẫm rất khó chịu, Uông Thạc thì vỗ tay vui sướng.

    Vì trong lòng Uông Thạc, chiếm hữu quan trọng hơn cả hưởng thụ. Thà rằng hai người đều không ăn được, nhưng ăn ít hơn một chút đối với Uông Thạc mà nói là đả kích rất lớn. Nếu ai cũng không được ăn, trong lòng y ngược lại sẽ cân bằng.

    Hơn nửa tháng trôi qua, Ngô Sở Úy mỗi ngày chỉ đi hai nơi, trừ công ty chính là nhà.

    Dưới phương án trị liệu của Casbin, tinh thần của bà Ngô luôn rất tốt, tuy bệnh tình vẫn đang chuyển xấu, nhưng so với những người bệnh ung thu thời kỳ cuối đau đớn không muốn sống trong bệnh viện mà nói, bà coi như đã rất hạnh phúc.

    Mỗi ngày Ngô Sở Úy ở bên người bà, cuộc sống quạnh quẽ nhưng cũng đỡ lo.

    Mấy hôm nay, Ngô Sở Úy phát hiện bà Ngô càng lúc càng hồ đồ.

    Lúc trước bà sắp xếp mọi thứ tuần tự đâu ra đó, đồ đạc đặt ở đâu đều nhớ rõ ràng. Bây giờ hoàn toàn không còn nhớ nổi, mới giây trước vừa đặt ở chỗ đó, giây sau đã tìm không được.

    Cứ lấy chuyện hôm nay ra nói, bà Ngô cầm quần của mình chạy sang nhà hàng xóm, cứ nói là nhà hàng xóm đánh rơi ở nhà bà, còn muốn trả quần cho người ta. Khiến cho hàng xóm giở khóc giở cười, cuối cùng vẫn là Ngô Sở Úy khuyên về.

    Nửa đêm, bà Ngô tỉnh lại, vội vã kéo tay Ngô Sở Úy nói: “Ông này, xem thử con mình có phải đang khóc không?”

    Ngô Sở Úy mở đèn, mù mờ nhìn bà Ngô.

    “Mẹ, mẹ mơ thấy ác mộng hả?”
    Bà Ngô vẫn kéo tay Ngô Sở Úy nói: “Ông này, hôm sau mua một cái giường nhỏ cho con đi, để nó vào phòng mình ngủ.”

    Ngô Sở Úy vừa muốn cười vừa muốn khóc.

    Sáng hôm sau, Uông Trẫm đến công ty tìm Ngô Sở Úy, hai người cùng ra ngoài ăn trưa.

    “Tình trạng mẹ cậu thế nào rồi?”

    Ngô Sở Úy nói: “Trừ đầu óc hơi hồ đồ, cái khác đều tốt.”

    “Hồ đồ thế nào?” Uông Thạc nói.

    Ngô Sở Úy nói: “Cứ luôn xem tôi là ba tôi.” Nói xong không nhịn được cười.

    Uông Trẫm không nói gì.

    Qua một lát, Ngô Sở Úy thở dài, hỏi Uông Trẫm: “Anh nói xem tôi nên làm gì cho mẹ tôi đây? Bây giờ bà không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, tôi chỉ muốn trong những ngày này, mỗi ngày bà đều vui vẻ mà sống, anh nghĩ ý kiến giúp tôi đi.”

    “Tại sao muốn tôi nghĩ giúp cậu?” Uông Trẫm nói.

    Ngô Sở Úy nói: “Vì trong lòng tôi, anh chính là đại pháp sư, không gì không thể. Anh luôn có thể mang đến niềm vui cho tôi, tôi tin anh cũng có thể mang đến bất ngờ cho mẹ tôi.”

    Uông Trẫm cân nhắc một chút, “Nếu mẹ cậu luôn xem cậu là ba cậu, chứng minh bà nhớ ba cậu rồi, nếu cậu có thể giả dạng thành ông ấy, tôi nghĩ mẹ cậu sẽ rất vui.”
    Ngô Sở Úy trợn to mắt: “Cái này cũng được hả?”

    Chuyện này đối với Uông Trẫm mà nói chỉ nhỏ như dĩa rau, trước kia lúc hắn chấp hành nhiệm vụ ám sát, hóa trang là kỹ năng cơ bản.

    Hơn một tiếng sau, Uông Trẫm bảo Ngô Sở Úy soi gương.

    Ngô Sở Úy giật mình muốn rớt cằm, cái này… cái này cũng quá mức cường hãn rồi nhỉ? Y suýt nữa đã gào khóc với cái gương, ba của y đó! Sao ba có thể sống động như vậy được?

    Tối, Ngô Sở Úy thật sự về nhà như thế, bà Ngô cũng trúng chiêu ngay, vui vẻ ăn thêm một chén lớn.

    Nhưng Ngô Sở Úy lại không nuốt nổi một miếng.
    Ngày hôm sau, y lại tìm đến Uông Trẫm, lần này y kéo Khương Tiểu Soái đi.

    “Anh có thể hóa trang anh ta thành bạn gái của tôi không?”

    Khương Tiểu Soái giật mình: “Cậu nói gì?”

    Ra vẻ muốn đi, lại bị Ngô Sở Úy kéo về.

    “Giúp cái đi mà, giúp tôi chút thôi, tận chút hiếu tâm cho mẹ thôi!”

    Khương Tiểu Soái không chống nổi kì kèo năn nỉ từ Ngô Sở Úy, vẫn đồng ý.

    Kết quả sau khi về nhà, bà Ngô vẫn không nhìn ra khác thường, còn vui vẻ nói với Khương Tiểu Soái: “Con đáng yêu quá, hơn hẳn Nhạc Duyệt kia. Ông nhà cô đang ra ngoài làm đồng, nếu ổng về thấy con, đảm bảo còn vui hơn cô.”

    Bà Ngô quên ai cũng không quên Nhạc Duyệt.

    Hễ là người từng tổn thương con bà, bà không quên một ai.

    Sau khi ra ngoài, Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái cười một trận.

    “Anh diễn rất giống nha.”

    Nhìn lần nữa, lại cười.

    Khương Tiểu Soái ăn bận phong cách, chỉ mũi Ngô Sở Úy mắng: “Cậu cứ ra vẻ đi, tiểu súc sinh khi sư diệt tổ.”

    “Ha ha…” Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái cảm khái: “Uông Trẫm thật là có tài, cái nào cũng tinh thông, nhìn anh ta cải trang cho anh coi, con gái bình thường cũng không xinh đẹp như thế.”

    “Cút.”
    Khương Tiểu Soái mắng thì mắng, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, “Uông Trẫm quả thật là nam thần hoàn mỹ.”

    Ngô Sở Úy gật đầu tán đồng: “Sống cùng người như anh ta, cuộc sống sẽ rất đặc sắc!”

    “Cậu và Trì Sính cứ kết thúc như thế?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy ra vẻ không sao cả: “Anh ta không cần tôi rồi, tôi có thể làm gì?”

    “Dự định đi tìm người khác?” Khương Tiểu Soái chớp chớp mắt.

    Ngô Sở Úy nhếch môi: “Đúng là cũng có chút ý đó.”

    186 – Ăn mì ăn ra cảm ngộ

    Trời càng lúc càng lạnh, cách giữ ấm trong nhà Ngô Sở Úy còn lâu mới bằng độ ấm trong nhà lầu. Thời gian dài ở dưới điều hòa không thoải mái, lò sưởi điện lại sợ bà cụ giật điện, cho nên chỉ có thể vào nhà là lết giày lên giường ngay, sớm chui vào ổ chăn ngủ, chịu đựng qua đêm đông vừa dài vừa lạnh.

    Tối hôm nay, Ngô Sở Úy lật tới lật lui không ngủ được.
    Ổ chăn ấm áp, sau lưng cũng phủ đầy mồ hôi, nhưng tay chân lại lạnh, ủ thế nào cũng không ấm lên.

    Y thò tay vào ổ chăn của bà Ngô, phát hiện tay bà cụ ấm áp, thế là để mẹ ủ tay cho mình, qua một lát lại duỗi chân vào, sau đó cả người đều chui vào chăn của bà Ngô.

    Bà Ngô cầm tay Ngô Sở Úy, mơ hồ gọi.

    “Đại Trì.”

    Ngô Sở Úy cứng người, nhìn chằm chằm bà Ngô.

    “Mẹ, mẹ tỉnh rồi hả?”

    Bà Ngô không nói gì.

    Ngô Sở Úy lại ôm bà Ngô ngủ một lát, đột nhiên cảm thấy thân thể bà Ngô không chỉ là ấm, còn hơi nóng. Ngô Sở Úy sờ lên trán bà, lập tức sửng sốt.

    “Mẹ, mẹ…”
    Gọi liền mấy tiếng, bà Ngô cũng không tỉnh.

    Ngô Sở Úy nhanh chóng mặc áo xuống giường, ôm bà Ngô lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

    Đợi ngoài phòng cấp cứu hơn một tiếng, Ngô Sở Úy suy nghĩ lung tung, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, muốn khóc mà khóc không được. Y chỉ mặc một chiếc sơ mi, một cái quần tây đã ra ngoài, tay cầm bật lửa run rẩy không thể khống chế, mất một lúc mới châm thuốc được.

    Bác sĩ bước ra, nói với Ngô Sở Úy: “Bác gái không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là phải ở bệnh viện quan sát vài ngày.”

    Ngô Sở Úy cuối cùng cũng yên tâm một chút.

    Hôm sau, bà Ngô được chuyển đến phòng bệnh, tuy không tự do như ở nhà, nhưng dù sao không cần chịu lạnh nữa, hơn nữa bên cạnh bà Ngô có bác sĩ trông chừng, lúc Ngô Sở Úy đến công ty cũng không còn lo lắng nhiều.

    Buổi trưa, Ngô Sở Úy đút bà Ngô ăn cháo tổ yến.

    Bà Ngô vừa ăn một chút, lại mở miệng gọi.

    “Đại Trì.”
    Lòng Ngô Sở Úy run lên, hỏi bà Ngô: “Mẹ còn biết ai là đại Trì sao?’

    Bà Ngô chỉ chén cháo, lại lắc đầu.

    Trong đầu bà đã không còn ấn tượng chính xác về Trì Sính, vì Trì Sính đã gần một tháng không đến thăm bà, nhưng bà vẫn nhớ tổ yến mà Trì Sính tặng, nhớ mình không thích mùi vị này.

    Buổi tối, chị cả và anh rể Ngô Sở Úy đến, còn dẫn theo cô con gái đang học đại học.

    “Hôm nay cả nhà chị sẽ chăm sóc mẹ, em về nghỉ một đêm đi.”

    Ngô Sở Úy nói: “Không sao, để em trực cho, ngày mai anh chị không phải còn đi làm sao?”

    “Ngày mai là thứ bảy, chị và ảnh đều được nghỉ, con gái cũng nghỉ.”

    Ngô Sở Úy nhìn hai chiếc giường trong phòng bệnh, liền miễn cưỡng đáp ứng.

    Phòng ở công ty quá lớn, phòng ngủ quá lớn, Ngô Sở Úy không muốn về đó, lại về phòng khám.

    Đã hơn mười một giờ, gió lạnh rét buốt, sân bóng rổ đối diện không có một ai, chỉ còn lại vài ngọn đèn đường le lói tia sáng lạnh lẽo. Ngô Sở Úy cầm quả bóng, một mình chạy nhảy trên sân, một cú úp rổ nhẹ nhàng xinh đẹp, hai tay túm lấy khung rổ.

    “1, 2, 3, 4…”

    Đếm đến 0, Ngô Sở Úy vẫn một mình đu trên đó, không còn có một bờ vai rộng lớn có thể đón y nữa, cũng không còn một cần cổ có thể mặc y cưỡi nữa.

    “Ôi – nhìn chỗ này, cánh tay tôi sao lại thô vậy chứ? Sao lại mạnh mẽ vậy chứ? Ôi – cái này là do uống đại lực hoàn tổ truyền. Ôi – ngài nhìn đại lực hoàn này đi, một gói một xâu một đồng, ngài uống mỗi ngày, uống mỗi tháng, uống mỗi năm, thì sẽ giống như tôi… câu sau tôi quên rồi.”

    “Tôi biết.”

    “Anh biết? Anh cũng từng nghe? Câu sau là gì?”

    “Mọc hai trái trứng nặng trình trịch.”

    “Tôi nhớ ba tôi.”

    “Không sao, có ba nuôi đây.”

    “Má, anh gọi ai là con hả?”

    “Túi Dấm Nhỏ là con tôi, cậu là anh của Túi Dấm Nhỏ, cậu không phải con tôi thì ai là con tôi?”

    “Có tin tôi lấy thứ này đâm lỗ trên cổ anh không?”

    “Không cần dùng đến, dùng hai trái trứng của cậu, một bên một lỗ.”
    Ngô Sở Úy nhặt bóng lên, lê bước chân hiu quạnh về phòng khám, khi y vừa đến trước cửa, trên chân chợt nặng, cúi đầu nhìn, lập tức ngẩn cả người.

    Túi Dấm Nhỏ khoanh vòng trên cổ chân y, mắt hơi híp lại, dáng vẻ mệt mỏi không chịu nổi.

    Khi Trì Sính nói câu “đến chết không còn qua lại”, Ngô Sở Úy cũng cố nén không khóc, nhưng khi y ôm Túi Dấm Nhỏ vào lòng, phát hiện cả người nó lạnh lẽo, đột nhiên liền rơi lệ.

    “Mày bò từ đâu đến?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Túi Dấm Nhỏ không biết nói, chỉ chui vào trong ống quần của Ngô Sở Úy.

    Bình thường trên người Túi Dấm Nhỏ luôn mát lạnh, bây giờ càng lạnh đến tận xương, chân Ngô Sở Úy liền run rẩy. Vội kéo nó ra khỏi quần, tìm thảm bọc nó lại.

    Rắn sắp ngủ đông, Ngô Sở Úy cân nhắc nên dựng ổ cho nó trước, hay đưa nó về.

    Không bao lâu, tiếng thắng xe vang lên, Ngô Sở Úy dời mắt, Uông Trẫm xuất hiện trong tầm nhìn.

    “Có phải Túi Dấm Nhỏ bò đến chỗ cậu không?”

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Vừa bò đến, anh muốn đón nó về sao?”

    Uông Trẫm lắc đầu: “Đặt trong nhà cũng là một tâm ma, cậu dụ nó ngủ, để nó ngủ đông ở chỗ cậu đi.”

    “Là anh cố ý thả nó qua đây đúng không?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Uông Trẫm nói: “Không phải, tôi phát hiện nó không còn ở nhà mới ra ngoài tìm.”

    Ngô Sở Úy khó hiểu: “Không phải nó ngày ngày đều dính lấy Uông Thạc sao?”
    “Rắn cũng hiểu tính người, nó xem các cậu là người thân, đối với Uông Thạc, thì giống như đối với con rắn khác, chỉ là bạn mà thôi. Nó dính lấy Uông Thạc, chẳng qua là cảm thấy mới mẻ, mấy ngày còn được, thời gian lâu rồi sẽ không ở nổi nữa. Nó đã ủ rũ ở nhà khá lâu rồi, mỗi ngày đều núp khắp nơi, tôi đoán nó len lén chuồn ra.’

    Ngô Sở Úy phát hiện, mỗi lần nghe Uông Trẫm nói chuyện, trong lòng luôn đặc biệt thoải mái.

    “Có quà không?” Lại chìa tay ra.

    Vừa rồi Uông Trẫm còn tay không mà vào, không biết từ đâu biến ra một cây kẹo đặc biệt dài.

    Ngô Sở Úy vừa giật mình vừa vui vẻ: “Ôi trời, bây giờ còn bán loại kẹo này sao? Cái này tôi ăn lúc nhỏ đó.”

    Nói xong nhận lấy, yêu thích không buông tay ngắm nghía một hồi.

    Sau đó cắn một cái, khen: “Ha! Ngọt lắm!”

    Kẹo dài như thế, một người ăn không có ý nghĩa, Ngô Sở Úy liền bẻ gãy chính giữa, đưa đoạn dài cho Uông Trẫm.

    Uông Trẫm nói: “Tôi không ăn, cậu ăn đi.”

    Ngô Sở Úy vui vẻ: “Tôi chỉ đợi câu này của anh thôi.”

    Uông Trẫm lặng lẽ nhìn Ngô Sở Úy.

    Cậu quả nhiên thông minh hơn Uông Thạc.

    Trước khi đi, Uông Trẫm lại bưng một thùng kẹo xuống xe, nhét vào lòng Ngô Sở Úy.

    “Đem kẹo này tới chỗ mẹ cậu, mẹ cậu nhất định rất thích.”

    Nói xong, lái xe đi.
    Hôm sau, Ngô Sở Úy mang kẹo đến bệnh viện, quả nhiên không ngoài suy đoán của Uông Trẫm. Bà Ngô thấy thứ này đặc biệt cao hứng, còn cao hứng hơn bất cứ thứ gì.

    Hiện tại trong đầu bà Ngô, những thứ còn giữ lại hầu như đều là mấy chục năm quá khứ, bà đã hoàn toàn biến thành một đứa con nít, không còn lo lắng Ngô Sở Úy có lấy vợ hay không, không còn dành tiền mua nhà, bà chỉ biết cầm cây kẹo cười ngốc, bất kể ai đến cũng lấy ra khoe.

    Ngô Sở Úy cũng vì tâm trạng cực tốt, chủ động mời Uông Trẫm ăn cơm.

    Hai người ngồi trong quán mì sốt kiểu Bắc Kinh xưa ngoài bệnh viện ăn mì.

    Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Sở Úy khen trí thông minh của Uông Trẫm.

    “Tôi cảm thấy anh rất tài, anh nói tôi giả thành ba tôi mẹ tôi sẽ vui, bà thật sự vui. Anh nói mẹ tôi thích kẹo, bà thật sự rất thích.”

    Uông Trẫm chỉ gật đầu, không có quá nhiều biểu cảm.

    Ngô Sở Úy thử thăm dò: “Anh lợi hại như vậy, không có bạn gái sao?”

    “Không ai muốn quen một người bạn trai như tôi.”

    “Tại sao?” Ngô Sở Úy không hiểu.
    Uông Trẫm nói: “Công việc của tôi có tính bí mật quá mạnh, hành tung không cố định, không ai muốn tìm một người đàn ông không cách nào hiểu sâu làm người yêu.”

    Ngô Sở Úy khì mũi khinh thường cách nghĩ của những người đó.

    “Có một chút cảm giác thần bí, cuộc sống mới kích thích, tình cảm mới không nhàm chán. Tôi thấy anh cả người toàn là tuyệt chiêu, thỉnh thoảng lại làm ảo thuật, hơn nữa rất thông minh, chuyện gì cũng có thể nghĩ đúng chỗ…”

    Lặng lẽ nghe Ngô Sở Úy nói xong, Uông Trẫm mở miệng tiếp.

    “Trong lòng tôi đã có người rồi.”

    Ngô Sở Úy trợn mắt: “Ai vậy?”

    “Nếu tôi nói là cậu, cậu tin không?”

    Cho dù Ngô Sở Úy không tin, nhưng tiểu tâm can của y vẫn đập loạn thình thịch.
    Uông Trẫm không nói nhiều nữa, Ngô Sở Úy cũng không hỏi thêm, hai người tự lo ăn mì của mình, bất tri bất giác, Ngô Sở Úy đã ăn hai chén mì.

    “Phục vụ, thêm một chén nữa.” Ngô Sở Úy nói.

    Uông Trẫm nhìn y, hỏi: “Ăn mạnh vậy sao?”

    Ngô Sở Úy nói: “Bình thường tôi có thể ăn ba chén lớn.”

    Uông Trẫm không nói gì.

    Sau khi mì được bưng lên, Ngô Sở Úy húp xì xụp đặc biệt vui, không biết là nhớ đến gương mặt tươi cười của bà Ngô, hay nhớ đến lời bày tỏ như đùa của Uông Trẫm vừa rồi, tóm lại ăn rất ngon miệng.

    Nhưng khi ăn được nửa chén, Ngô Sở Úy đột nhiên dừng lại.

    Uông Trẫm nhìn y, hỏi: “Sao ngừng lại rồi?”

    Đột nhiên một cảm giác khó chịu ào lên cổ họng, Ngô Sở Úy không nuốt xuống được nữa.

    “Có phải ăn trúng thứ gì không sạch không?” Uông Trẫm hỏi.

    Ngô Sở Úy lắc đầu.

    Uông Trẫm không tiếp tục hỏi, tự ăn mì trong chén mình.

    Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện, lời của Uông Trẫm câu nào cũng là chân lý.
    Lúc này, bất kể có bao nhiêu cây kẹo cũng không cách nào xóa đi đắng chát trong lòng y, bất kể có bao nhiêu môn tuyệt học cũng không thể khiến y vui vẻ nhảy nhót nữa, bất kể có bao nhiêu bất ngờ đối với y mà nói đều nhàm chán vô vị…

    Có vài người, chỉ thích hợp để làm thần tượng, chỉ có khi tinh thần bạn no đủ, người đó mới xuất hiện trong mộng của bạn, khiến bạn hạnh phúc ngập trong bong bóng. Đến khi tim bạn bị khoét đi một lỗ lớn, thậm chí toàn bộ, những thứ gọi là bất ngờ và động tâm đó đều không cách nào bù vào chỗ thiếu hụt.

    Vì không hoàn mỹ, mới có thể bị bạn nắm được góc nhọn, giữ chặt trong lòng bàn tay.

    Thông minh không bằng hiểu rõ.

    Cái y cần, chẳng qua là khi y để thừa lại nửa chén mì, có người hỏi y hai chữ.

    “Có chuyện?”

    Ngô Sở Úy vùi đầu, nhét nửa chén mì kia vào miệng.

    Ăn xong, Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Vài ngày nữa có thể tôi phải đi, sẽ mang Uông Thạc đi cùng.”

    Không hiểu sao Ngô Sở Úy lại thấy lạc lõng.

    “Sau này anh có về nước thăm tôi không?’

    “Có.”

    Trước khi khởi động xe, Uông Trẫm đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy ngoài cửa sổ.

    “Cậu kiên cường hơn Uông Thạc, cảm giác an toàn của cậu Trì Sính có thể cho được, mà cảm giác an toàn Uông Thạc muốn, chỉ có tôi có thể cho được.”

    187 – Có gian tình

    Tan ca, Trì Sính lên thang máy, tiểu Trương ở phòng sát bên chen vào.

    Trong thang máy chỉ có hai người họ, tiểu Trưong tìm chuyện để nói.

    “Hôm nay là thứ năm, Ngô Sở Úy lại đến đón cậu đúng không?”

    Trì Sính không để ý đến hắn, vẻ mặt thờ ơ ra khỏi thang máy.

    Đứng trước cửa đơn vị, Trì Sính suy nghĩ tối nay nên đi đâu ăn cơm, lại có một đồng nghiệp đến bắt chuyện với hắn: “Đại ca Trì, đợi tổng giám đốc Ngô đến sao?”
    Trì Sính quét mắt nhìn hắn, đồng nghiệp đó liền chuồn đi.

    Xe chạy đến trước tiểu khu, Trì Sính định vào gần đó mua chút thức ăn, đi ngang qua một tiệm ăn quen thuộc, bà chủ đúng lúc đang đứng bên ngoài giũ tạp dề, thấy Trì Sính, cười bắt chuyện với hắn.

    “Tan ca hả? Vào thử không, có thịt lừa sốt mới ra lò.”

    Trì Sính bước vào, nhìn vào cửa sổ nấu bếp, có cánh vịt sốt mà Ngô Sở Úy thích nhất.

    Bà chủ thấy Trì Sính nhìn cánh vịt, liền hỏi: “Muốn cái đó sao?”

    Trì Sính tùy tiện gật đầu.

    “Bao nhiêu?” Bà chủ hỏi.

    Trì Sính nói: “Cô tự xem rồi lấy đi.”

    Bà chủ vừa chọn cánh vịt vừa nói: “Cậu và tiểu Ngô mua đồ đúng là khác nhau, nếu mà tiểu Ngô mua à, cậu ta không nói tùy tiện chọn. Cậu ta sẽ nói: Lấy cho tôi chín cái, thêm một cái cũng không được. Nếu như lấy hơn, cậu ta sẽ không lên tiếng. Nếu mà không đủ, cậu ta tuyệt đối muốn thêm vào, phải nhìn con số trên cân vượt qua mới trả tiền.”
    Ông chủ cũng bước ra góp lời.

    “Tiểu Ngô rất buồn cười, mua cái gì cũng mua chín cái, tôi hỏi sao cậu ấy không mua mười cái? Cậu ta nói hai chúng tôi mỗi người bốn cái, mua mười cái không chia được. Tôi nói mua mười cái không chia được? Mua chín cái thì chia được sao? Một người bốn cái vậy không phải là tám cái sao? Sau đó cậu ta len lén nói với tôi, anh bôi tương ớt lên cái lớn nhất cho tôi, ha ha ha…”

    Bà chủ cũng cười: “Đúng vậy, trong lúc tôi thối tiền cậu ta đã có thể gặm xong cánh vịt rồi, trước khi đi còn nói với tôi, nếu cái tên to con kia đến, đừng nói tôi ở đây ăn vụng một cái.”

    Ông chủ nói tiếp: “Đặc biệt không thể nói ăn tương ớt.”

    “Đúng đúng đúng.”

    “Ha ha ha…”

    Hai vợ chồng không hề kiêng kỵ đùa giỡn với Trì Sính, ai cũng không chú ý sắc mặt bất thường của hắn.

    Trước khi đi, bà chủ còn hỏi Trì Sính.

    “Đã một thời gian không thấy tiểu Ngô, có phải cậu ta dọn đi rồi không?”

    Trì Sính ừ một tiếng.

    “Ôi… tôi đã nói mà, lúc trước có thời gian là đến chuyện phiếm, lâu như vậy không đến tôi còn rất nhớ cậu ta. Lần trước cậu ta nói muốn ăn ngó sen nếp, kết quả bán hết rồi, tôi bảo cậu ta ngày mai lại đến, không ngờ từ đó về sau không thấy cậu ta nữa…”

    Bà chủ vẫn còn lải nhải, Trì Sính đã ra khỏi cửa.
    Trước kia khi Ngô Sở Úy còn ở đây, thỉnh thoảng Trì Sính còn mua chút nguyên liệu, hai người về nhà mân mê, anh rửa rau tôi nhào mì, bất kể làm gì cũng ăn rất hứng thú. Hiện tại chỉ một mình hắn, nhà bếp cũng lười vào, khoai tây mà Ngô Sở Úy mua trước khi đi vẫn còn ném trong thùng rác, mùa đông không dễ rữa, nhưng cũng héo rồi.

    Có vài người, thỉnh thoảng ra ngoài hoặc “về nhà mẹ”, bạn đối với hành động đó là vui vẻ sảng khoái, đợi người ta đi thật rồi, cảm giác hụt hẫng trong lòng đã không còn một chút hạnh phúc nào đáng nói.

    Ba chữ “Ngô Sở Úy” giống như khu vực gài mìn trong lòng Trì Sính, cho dù tự dẫm vào, cũng vẫn nổ như thường.

    Y đi rất dứt khoát, để lại một giá sách cắm đầy kẹo đường.
    Mấy trăm con rắn linh hoạt như thật cắm ở đó, có con ngóc đầu, có con vểnh đuôi, hình dáng đủ kiểu. Không biết y làm sao phân chia màu sắc cho từng con rắn, lại làm sao nhớ hết mấy trăm con rắn không sót con nào.

    Trì Sính ăn cơm xong thì đi tắm, mở tủ quần áo, quần lông cừu Ngô Sở Úy mua cho hắn còn chất ở đó.

    Lúc trước không mặc, là không nỡ mặc. Bây giờ không mặc, là không muốn mặc.

    Ngô Sở Úy cái gì cũng không mang theo, chỉ mang theo cái quần lông cừu mà năm ngoái Trì Sính từng mặc.

    Đủ mọi thứ cho thấy, Ngô Sở Úy ra đi là cố ý, không phải do Trì Sính đoạn tuyệt.

    Chính vì điều này, Trì Sính cũng không tìm được lý do bào chữa cho y.

    Quách Thành Vũ đang thụt bida, Lý Vượng ghé vào tai hắn nói: “Khương Tiểu Soái đến.”

    Thụt một cái, quả bóng lọt lõm vào lỗ.

    Quách Thành Vũ ném cây cơ bida cho Lý Vượng, vội vã ra ngoài, ban đầu vẫn còn cười hi hi, khi ra đến cửa, lại cực kỳ nhanh chóng giấu nụ cười đi, vẻ mặt lạnh lùng bước ra.

    Phải nói là hắn cũng đủ kiên nhẫn, từ sau khi chuyện của hắn và Trì Sính được Ngô Sở Úy làm rõ, hắn ỷ vào bản thân vô tội, nên cả tháng trời không liên lạc với Khương Tiểu Soái.

    Dùng hoạt động tâm lý của hắn để nói chính là, tôi bị cậu hiểu lầm, bây giờ cậu đã hiểu rõ chuyện ra sao, cũng nên chủ động đến biểu hiện với tôi một chút chứ?
    Kết quả Khương Tiểu Soái thật sự tìm tới, Quách Thành Vũ có thể không mượn cơ hội này túm gọn Khương Tiểu Soái sao?

    Cho nên thấy Khương Tiểu Soái, câu đầu tiên của Quách Thành Vũ là:

    “Tới làm gì?”

    Khương Tiểu Soái cười nói: “Không làm gì, thăm anh thôi.”

    Quách Thành Vũ gồng cứng da mặt, thật ra đã bị nụ cười của Khương Tiểu Soái làm cho mê đắm tan thành vũng nước từ lâu.

    Trong lòng thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ lẳng lơ của cậu đi, thật muốn khóa cậu lên giường, vung tay thao thật mạnh.

    Nhưng ngoài miệng lại nói: “Thăm tôi làm gì?”

    “Đã lâu lắm không gặp, nhìn xem anh còn sống không đó mà.” Miệng Khương Tiểu Soái chẳng bao giờ tha cho ai.

    Quách Thành Vũ chống tay lên khung cửa, ánh mắt sắc nhọn đâm lên mặt Khương Tiểu Soái.

    “Trước kia bị người ta oan uổng như thế, tôi còn sống rất tốt, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, dạo này tôi sống rất là vui vẻ.”

    Khương Tiểu Soái thầm mắng: Má, không phải chỉ là mới rút ra được khỏi mớ lộn xộn thôi sao? Cũng đâu phải jj mới dài thêm một đoạn đâu, có cần phải đắc ý vậy không chứ? Nếu không nhờ có trứng kéo anh lại, chắc anh sắp bay lên trời luôn rồi phải không?
    Nghĩ thì nghĩ thế, Khương Tiểu Soái vẫn giữ chút mặt mũi cho Quách Thành Vũ.

    “Chuyện quá khứ không nhắc làm gì, chúng ta vào trong nói chuyện.” Nói xong kéo Quách Thành Vũ vào trong.

    Quách Thành Vũ kéo Khương Tiểu Soái lại, ngữ khí vẫn vô lại như thế.

    “Ai không nhắc chuyện quá khứ với cậu hả? Ai muốn nói chuyện với cậu hả? Không phải cậu vẫn luôn nói tôi và Trì Sính có gian tình sao? Đi đi đi… trở về đi, đừng ở chỗ này làm lỡ công việc của tôi, nội tâm tôi dơ bẩn, không xứng với đóa bạch liên hoa như cậu.”

    Khương Tiểu Soái bất kể cái này, vùi đầu chen vào trong.

    Quách Thành Vũ thầm kêu vui sướng, nhưng miệng vẫn quyết không buông tha.

    “Ai cho cậu vào hả? Này, sao cậu lại mặt dày vô sỉ vậy hả? Để tôi đo xem da mặt cậu dày cỡ nào, đã có thể làm một bữa sủi cảo chưa? Tôi cho cậu biết nha Khương Tiểu Soái, nếu thật sự để tôi nói, tôi và Trì Sính chính là có gian tình đó, hai chúng tôi liếc mắt đưa tình đã mấy năm rồi. Trước kia lúc cậu chưa nói tôi còn chưa cảm thấy gì, bây giờ cậu nói, tôi mới phát hiện, tôi thật sự rất thích Trì Sính.”

    “Được được được… cậu đó, mau đi đi, làm bóng đèn gì chứ hả? Mau chừa chỗ cho Trì Sính, có nghe thấy chưa?”
    Khương Tiểu Soái đen mặt trừng Quách Thành Vũ.

    “Cậu trừng tôi thế làm gì hả? Tôi nói cho cậu nghe, lời là do cậu nói, bây giờ cậu hối hận cũng muộn rồi, trong lòng tôi chỉ có Trì Sính, cậu tự trốn vào ổ chăn mà khóc đi.”

    Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng tức giận mắng: “Quách Thành Vũ, anh đừng quá đáng.”

    “Tôi quá đáng cái gì? Tôi toàn nói thật thôi!”

    Hai người đang cãi rất vui, đột nhiên một giọng nói xen vào.

    “Tôi có thể chứng minh.”

    Quách Thành Vũ rung lên.

    Trì Sính bước từ sau lưng tới, móc cổ Quách Thành Vũ, mắt hổ liếc nhìn Khương Tiểu Soái.

    “Quách tử là của tôi, cậu đừng ở đây gây cản trở.”

    “Tôi nói…” Quách Thành Vũ hạ giọng hỏi: “Sao cậu lại đến thật rồi?”

    “Cậu nói vậy là sao?” Trì Sính bình thản đáp: “Ngay cả chăn mền gia cụ tôi cũng mang đến rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà.”

    Quách Thành Vũ sầm mặt nói: “Cậu đừng quá nhập diễn, hai vợ chồng chúng tôi da mặt mỏng, không chịu nổi hù dọa đâu.”

    “Ai diễn với cậu hả?”

    Trì Sính vừa nói xong, đã gọi ra sau lưng Quách Thành Vũ: “Nâng lên phòng ở tầng sáu của Quách Thành Vũ, tìm người đi theo, đừng chuyển lộn.”
    Quách Thành Vũ nghiêng đầu nhìn, được lắm! Chăn nệm thảm, tủ áo tủ giày tủ sách… thật đầy đủ!

    “Không phải, cậu làm thật đó hả?”

    Bên này còn chưa hỏi ra kết quả, bên kia Khương Tiểu Soái đã nghiêng đầu bước ra ngoài.

    Quách Thành Vũ vừa muốn đuổi theo, đã bị cánh tay mạnh mẽ của Trì Sính móc lại, cưỡng ép tha về hướng ngược lại, vừa đi vừa nói: “Đừng nuông chiều tật xấu của cậu ta.”

    Quách Thành Vũ tức giận: “Ai nuông chiều hả? Tôi có nuông chiều như cậu không?”

    Trì Sính đưa tay vặn gáy Quách Thành Vũ, buộc hắn phải nhìn mình.

    “Tôi, Trì Sính, bạn tốt của cậu, muốn nói chuyện riêng với cậu, không đủ tư cách sao?”

    Quách Thành Vũ giãn mày ra, ra sức nện lên ngực Trì Sính.

    “Cậu thật biết chọn thời điểm, sớm không đến muộn không đến, cứ chọn ngay lúc này.”

    Nói xong, hai anh em bá vai bá cổ lên lầu.”

    188 – Bóng đèn

    Cách biệt bảy năm, đôi bạn hoàng kim ngày xưa một lần nữa chen nhau tắm dưới một cái vòi sen.

    Hai thân thể đủ khiến phái nữ mất khống chế thét gào đứng sát vào nhau, cơ bắp chắc nịch bị thấm ướt, lộ ra ánh sáng mê người. Lòng bàn tay Quách Thành Vũ bị rút nước, quét qua mặt Trì Sính. Tóc Trì Sính ướt đẫm dán lên da đầu, ngũ quan đầy mùi vị dương cương bị nước xối càng thêm anh tuấn, hơi thở phái mạnh bạo tăng.

    Quách Thành Vũ trêu chọc vuốt một cái lên cự vật của Trì Sính: “Tổng công đại nhân vẫn uy mãnh như cũ nha.”

    Trì Sính bóp chặt phần cổ Quách Thành Vũ, nhìn vào ngũ quan rõ rệt của hắn, chất vấn: “Trình độ này có đủ tư cách thao cậu không?”
    Quách Thành Vũ đạp lên mông Trì Sính.

    “Mẹ nó tôi thao cậu thì còn may ra.”

    Hai người giống như lại trở về tuổi mười bảy mười tám, bỏ đi tâm cơ và bụng dạ, thân mật không khoảng cách nói cười đùa giỡn trong phòng tắm, hưởng thụ lạc thú hạ lưu giữa mấy thằng con trai.

    Tắm xong, Quách Thành Vũ dẫn Trì Sính vào phòng nghỉ ngơi, mời thầy xoa bóp đến mát xa.

    Trì Sính nằm trên giường mát xa, mắt hơi híp lại, giữa chân mày lộ ra mấy phần mệt mỏi.

    Quách Thành Vũ đưa cho hắn một điếu thuốc.

    Trì Sính hít một cái, khói thuốc lan ra từ mũi.

    “Hút thuốc xịn thế này à?”

    Quách Thành Vũ trêu chọc: “Chúng ta là người làm ăn, thứ có xa xỉ cỡ nào cũng không quá đáng, cậu đi trên con đường làm quan chức, tiền riêng dù có kiếm được nhiều thì dám lấy ra khoe khoang sao?

    Trì Sính chỉ cười không nói.

    Quách Thành Vũ lại hỏi: “Đã bao lâu không tìm người mát xa rồi?”

    Trì Sính búng tàn thuốc, thờ ơ mở miệng: “Không nhớ rõ.”

    “Cuộc sống của cậu thật nhạt nhẽo! Xem bản thân vẫn còn là thằng nhóc mười bảy mười tám sao? Cho hai tờ tiền đã có thể sống hai tuần lễ?” Quách Thành Vũ nói.

    Trì Sính lật người lại, ánh mắt cứng cỏi nhìn nóc nhà.

    “Nếu biết thao, thì bất kể thay đổi ai, hay chỉ thao một người, đều có thể thao ra hoa. Nếu không biết thao, cho dù thao cả bầy, cũng không thao ra được cái muốn thao.”
    Quách Thành Vũ ném ánh mắt sắc bén qua.

    “Cậu đang mỉa mai ai vậy?”

    Trì Sính buồn cười nhìn hắn: “Thật sự bị tôi nói trúng hả?”

    Quách Thành Vũ trưng vẻ tôi không ăn nhưng tôi tự hào.

    Trì Sính lại mỉa: “Nhìn chút tiền đồ của cậu đi!”

    “Tôi có gì phải lo?” Quách Thành Vũ không nghĩ thế: “Cuộc sống còn dài, còn sợ không được sao?”

    Trì Sính ngẫm nghĩ, “Cũng đúng, có chút trông mong cũng không tệ, bây giờ ngay cả chút trông mong tôi cũng không có.”

    “Hai cậu…”

    Trì Sính lập tức ngắt lời: “Đừng nhắc tới cậu ta với tôi.”

    “Đến mức đó sao?” Quách Thành Vũ hỏi: “Có phải chuyện lớn gì đâu chứ?”

    Trì Sính hừ lạnh một tiếng, “Để Khương Tiểu Soái chính miệng nói chưa từng yêu cậu, cậu thử xem là cảm giác gì.”

    “Hai chúng tôi không có giả tạo như hai cậu, có yêu hay không chưa từng gắn trên miệng. Cho dù cậu ta thật sự nói thế, tôi cũng không nhỏ nhen như cậu, không yêu tôi tôi sẽ liều mạng làm cậu ta phải yêu.”

    Trì Sính dụi tắt điếu thuốc, “Không phải tôi nhỏ nhen, mà là cậu tiện từ xương.”

    “Xương tiện có người mua, chứ cái dạng xương giá trên trời như cậu nhất định sẽ hạ giá thôi.”

    Trì Sính lật người nằm nghiêng, rút con dao nhỏ ở eo ra, ném một câu: “Cậu muốn bị xẻo hả?”

    Trên mặt Quách Thành Vũ xuất hiện nụ cười.

    Xoa bóp xong, Trì Sính tự nhiên bước lên giường Quách Thành Vũ, vạch chăn chui vào.

    “Này, tôi nói nha, cậu cũng không thèm xem mình là người ngoài chút xíu nào sao?”

    Trì Sính nói vang dội: “Với cậu tôi vẫn còn bị xem là người ngoài sao?”

    “Không phải người ngoài cũng không phải người trong nha! Giường có thể ngủ bừa sao hả?”

    Trì Sính nói: “Trước kia bộ hai chúng ta còn ít ngủ chung sao?”

    Nói xong kéo Quách Thành Vũ lên giường.

    “Tôi nhớ ra một chuyện.” Quách Thành Vũ cười nhưng không phải vì buồn cười, “Chỗ cậu đang ngủ nè, lúc trước Ngô Sở Úy từng ngủ, đêm đó… chậc chậc, nhớ lại thôi tôi đã thấy jj ngứa rồi, cậu nói xem sao mông cậu ta lại bự như thế? Vừa bự vừa tròn, cái này nếu bóp thì sướng cỡ nào chứ?!”
    Vừa dứt lời, dây nịt sáng lên bên cạnh, may mà phản ứng kịp thời, không để Trì Sính lật người lại, sợi dây nịt quất trúng hông, nghẹn đau ghê gớm.

    Quách Thành Vũ không chịu thiệt, bổ sung một câu.

    “Quang cảnh giữa hai cái bánh màn thầu bự đó tôi cũng có vinh hạnh được thưởng thức.”

    Trì Sính liếc mắt nhìn hắn: “Cố ý muốn nói những việc không nên nói đúng không?”

    “Tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu kinh nghiệm với cậu, sao cậu làm được hả? Với kích cỡ của cậu, thao một đêm thì nát rồi đúng không? Nhìn cái chỗ non nớt đó, thật làm Quách đại gia tôi thèm muốn chết.”

    “Cũng không phải là ai ai cũng có thể làm được, bị tôi làm nhiều rồi, trên cơ bản đều vừa nát vừa giãn, cậu ta là ngoại lệ. Có một phần nguyên nhân từ tôi, cũng có một phần nguyên nhân từ cậu ta, quả thật là cái mông tốt trăm năm khó gặp.”

    Trên mặt Quách Thành Vũ là nụ cười xấu xa.

    “Vừa rồi ai nói không cho tôi nhắc tới cậu ta? Bây giờ lại còn tự mình khen ngợi.”

    Trì Sính vẫn bình thản, “Tôi nhắm vào những hành động của cậu ta, không liên quan đến thân thể cậu ta, dù cậu ta có đào mộ tổ tiên tôi, mông cậu ta vẫn là mông tốt, đây là sự thật không thể thay đổi.”

    “Cậu nhớ rồi?” Quách Thành Vũ hỏi.

    Trì Sính không đáp thẳng, chỉ cảm khái một câu khó hiểu.

    “Tìm không được miếng thịt tốt như thế nữa.”

    Quách Thành Vũ âm thầm cân nhắc mùi vị của miếng thịt mang tên Khương Tiểu Soái.

    Trì Sính lại mở miệng: “Với nhiều năm kinh nghiệm giường chiếu của tôi, Khương Tiểu Soái chắc cũng không tệ, xem ra rất dâm đãng.”

    Quách Thành Vũ nói từng chữ: “Cái này, và cậu, thật sự không liên quan.”

    Trì Sính cười cười, không nói gì.

    Hai người trầm mặc một hồi.

    Trì Sính đột nhiên mở miệng hỏi: “Đau không?”
    Quách Thành Vũ ngạc nhiên: “Hỏi ai vậy?”

    “Không cảm thấy thì thôi.” Trì Sính nói.

    Quách Thành Vũ sắp ngủ tới nơi.

    Trì Sính vén chăn lên nhìn, vừa rồi quất một cái không để lại bất cứ vết đỏ nào. Quả nhiên da đủ dày, nếu là Ngô Sở Úy, một cú quất như vậy đã rên rỉ ba ngày rồi.

    Nửa đêm, Quách Thành Vũ tỉnh lại nhưng không mở mắt, bên cạnh là tiếng hút thuốc. Hắn thò tay qua, rút điếu thuốc khỏi miệng Trì Sính, ném chính xác vào gạc tàn.

    “Ngủ.” Quách Thành Vũ lạnh giọng nói.

    Trì Sính nhìn chằm chằm hắn một hồi, trong lòng thầm nói: Quách tử, nếu không nhờ có việc hai chúng ta đã giảng hòa xua bớt, thì bây giờ cả hút thuốc tôi cũng hút không nổi rồi.

    Qua vài ngày, Khương Tiểu Soái không biết ôm tâm tư gì, lại đi tìm Quách Thành Vũ.

    Trước khi đi còn gọi điện thoại xác nhận một chút.

    “Tối nay anh có rảnh không? Nếu có người khác, tôi sẽ không đến.”

    Quách Thành Vũ cười đáp rất sảng khoái: “Không có ai, chỉ một mình tôi.”

    Vừa cúp máy, Quách Thành Vũ đã rầu rĩ, hắn ngày ngày phải ngủ chung giường với Trì Sính, đuổi Trì Sính đi thì không nhẫn tâm, mà giữ Trì Sính lại thì gây cản trở, phải làm sao đây?
    Suy nghĩ một lát, mắt sáng lên, gọi điện cho Lý Vượng.

    “Tìm một người xinh đẹp dáng chuẩn tới đây cải thiện cho Trì gia gia của cậu.”

    “Nam hay nữ?” Lý Vượng hỏi.

    Trì Sính đúng lúc bước vào.

    Quách Thành Vũ tùy tiện hỏi hắn: “Nam hay nữ?”

    Trì Sính lập tức hiểu ý, đáp đại: “Nữ đi, nam quá mất công.”

    Lý Vượng bên kia nghe được, lại hỏi: “Có yêu cầu đặc biệt không?”

    Quách Thành Vũ lại ném ánh mắt nghi vấn cho Trì Sính.

    Trì Sính nói: “Bầu sữa lớn chút là được.”

    Hai mươi phút sau, Lý Vượng thật sự đưa một người tới, tuổi cũng chỉ mới hai mươi, chẳng qua đã là tay già đời, non nớt thì hắn không dám tìm, sợ kinh nghiệm thiếu hụt chống không nổi khẩu súng máy của Trì Sính.

    Mỹ nữ cùng Trì Sính bước vào căn phòng bên cạnh.

    Quách Thành Vũ còn bảo người đưa rất nhiều vật dụng trang bị vào đó, nội y tình thú, đạo cụ SM, nước thuốc thúc tình vân vân, chỉ sợ Trì Sính chơi không tận hứng, đi ra trước làm hỏng chuyện.

    Rất nhanh, Khương Tiểu Soái cũng tới.

    Lần này Quách Thành Vũ không khoe mẽ nữa, sợ đắc ý được vài câu thì Trì Sính đã xong việc rồi, tuy chiếu theo tốc độ của Trì Sính thì không đến nỗi nào, nhưng chuyện gì cũng sợ ngoài ý muốn. Nếu Khương Tiểu Soái đã là lần thứ hai tìm tới mình, chứng minh Khương Tiểu Soái biết sai rồi, nên cho hắn cơ hội “hối cải sửa sai” rồi.
    Thế là, Khương Tiểu Soái vừa vào cửa, Quách Thành Vũ đã ấn Khương Tiểu Soái lên góc tường hôn.

    Khương Tiểu Soái giãy dụa một lát, đại khái cảm thấy mùi vị cũng được, liền mặc cho Quách Thành Vũ tới.

    Kết quả, tay Quách Thành Vũ còn chưa thò xuống dưới, phòng trong đã truyền đến tiếng vang không bình thường.

    Một tiếng rầm.

    Cửa bị đá ra.

    Trì lão gia mệnh lệnh: “Mau cút đi cho tôi, khốn kiếp!”

    Khương Tiểu Soái giật mình, lập tức đẩy Quách Thành Vũ ra.

    “Không phải anh nói chỉ có một mình anh sao?”
    Quách Thành Vũ còn chưa kịp giải thích, bên ngoài lại vang lên tiếng khóc của con gái, tiếp theo là Trì Sính bước vào.

    “Không phải… cậu ra làm gì?” Quách Thành Vũ kinh hãi.

    Trì Sính trắng trợn biểu đạt sự chán ghét của mình dành cho mỹ nữ.

    “Nói chuyện cũng run rẩy, nghe rất khó chịu.”

    Quách Thành Vũ quẫn bách: “Dù sao người ta còn chưa cởi đồ, cậu đã đuổi ra rồi?”

    “Vừa mở miệng đã làm người ta phát ghét, còn làm gì nữa?”

    Trên trán Quách Thành Vũ xuất hiện mồ hôi và mấy đường đen.

    “Không phải cậu nói ngực lớn là được sao? Được rồi, ngực lớn tìm tới cho cậu rồi, cậu lại chê giọng nói của người ta không nhanh, không phải cậu cố ý muốn gây chuyện đó chứ?”

    Trì Sính tha dép lên giường, động tác rất nhanh chóng.

    “Hai người làm gì thì làm đi, đừng bận tâm tới tôi.”

    Nói xong, mở bật lửa lên, tạo tư thế châm thuốc thật ngầu.

    Khương Tiểu Soái trừng mắt nhìn đôi dép lê có số đặc biệt lớn trên kệ giày một lát, lại chuyển mắt sang Quách Thành Vũ.

    “Quách Thành Vũ, anh được lắm.”

    Nói xong xoay người ra ngoài, rầm một tiếng, cũng đóng cửa một cách rất ngầu.

    189 – Con sẽ không lấy vợ.

    Chịu đựng hai lần tức giận ở chỗ Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái chịu không nổi nữa, chạy đến chỗ Ngô Sở Úy kể khổ.

    “Tôi cuối cùng cũng biết lúc trước tại sao Uông Thạc lại bỏ đi sáu năm, là ai thì cũng phải đi thôi. Đừng nói sáu năm, sáu mươi năm cũng không nhiều, phải là cả đời không thèm về. Cậu không nhìn thấy hai người đó nóng hầm hập thế nào đâu, nếu muốn tôi nói, thì lúc trước Trì Sính tức giận không phải vì Uông Thạc ngủ với người khác, mà chắc chắn là giận vì Quách Thành Vũ ngủ với người khác.”
    Ngô Sở Úy rót một ly nước cho Khương Tiểu Soái.

    “Nào, nguôi giận đi.”

    Khương Tiểu Soái uống ừng ực, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

    Nhìn Ngô Sở Úy một cái, người ta cứ như người vô sự, rõ ràng cũng là con chấu chấu trên sợi dây thừng này, Khương Tiểu Soái ở bên đây tức giận, mà Ngô Sở Úy lại rất bình thản nhẹ nhàng.

    Lấy cùi chỏ húc y một cái, “Này, cậu không nghẹn khuất sao?”

    “Tôi nghẹn khuất cái gì?” Ngô Sở Úy thờ ơ trả lời, “Hai chúng tôi không còn yêu nhau, anh ta thích ngủ với ai thì ngủ với người đó, đó là tự do của anh ta. Anh thì khác, cuộc sống hai người của anh và Quách tử đang đẹp, thấy có người cản trở, đương nhiên là nóng mắt rồi.”

    “Đẹp cái gì?” Khương Tiểu Soái nhanh miệng phủ nhận: “Có Trì Sính liền không đẹp nổi nữa, cậu không thấy vẻ đắc chí của anh ta đâu, mở miệng là: Quách tử là của tôi, cậu đừng ở đây cản trở, trực tiếp lên…”

    Nói một hồi, Khương Tiểu Soái cũng không nói tiếp nổi. Vì hắn phát hiện Ngô Sở Úy đang nhìn bản kê trong tay mình, căn bản không nghe. Có lẽ Ngô Sở Úy có nghe, chẳng qua là cố ý né tránh, lười tham gia vào.

    Âm thanh bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại, Ngô Sở Úy khó hiểu hỏi: “Sao không nói nữa?”

    “Không có gì, không muốn nói nữa.” Khương Tiểu Soái nói.

    Ngô Sở Úy đặt bản kê xuống, giải thích với Khương Tiểu Soái: “Tôi có nghe mà, bản kê trong tay tôi phải kiểm duyệt nhanh chóng, lát nữa phải giao cho bộ công thương rồi.”

    “Vậy cậu làm việc đi, làm xong tôi lại nói.”
    Ngô Sở Úy giả bộ nghiêm túc đảo mắt nhìn bản kê, Khương Tiểu Soái nhìn ra được, ánh mắt của y căn bản không có tiêu cự.

    “Đại Úy, nếu không thì bảo Quách tử nói chuyện với Trì Sính? Hai cậu hòa giải đi. Vừa rồi tôi nói vậy chỉ là đùa vui thôi, thật ra hai người họ không có gì, trong lòng Trì Sính chỉ có mình cậu. Hôm qua Quách tử tìm một người cho Trì Sính tiết hỏa, không đến năm phút đã bị Trì Sính đá ra ngoài, nói là giọng nói của cô gái đó có âm rung, tôi cảm thấy anh ta cố ý tìm lý do thôi, chắc chắn anh ta muốn cùng cậu…

    Ngô Sở Úy né tránh vấn đề này.

    “Anh nói xem, tại sao Nhạc Duyệt từng đến tìm tôi một lần, rồi biến mất tiêu luôn?”

    Khương Tiểu Soái trợn mắt: “Chẳng lẽ cậu muốn hòa giải với cô ta?”

    “Anh nghĩ đi đâu vậy?” Ngô Sở Úy nói: “Tôi chỉ là khó hiểu, tại sao cô ta chỉ lộ mặt hai lần rồi trốn mất? Mấy hôm nay tôi thông qua rất nhiều đường hỏi về cô ta, đều không có được một chút tin tức nào cả.”

    “Chắc chắn là làm chuyện đuối lý nên trốn rồi.” Khương Tiểu Soái nói: “Lần này cô ta xuất hiện, chỉ có một mục đích – phá hoại. Nói trắng ra, cô ta bị người lợi dụng, hoặc cô ta chủ động liên kết với người ta.”

    “Những gì anh nói tôi đều biết.” Ngô Sở Úy vẫn nhíu mày, “Nhưng bây giờ đã xong hết rồi, sao cô ta còn trốn?”

    “Cái này còn cần hỏi sao? Sợ Trì Sính báo thù đó.”

    Ngô Sở Úy lại nói: “Nhưng dựa vào thực lực của cô ta, cô ta có thể trốn đi đâu? Tôi không phải chỉ tùy tiện tìm, tôi đã sử dụng rất nhiều nguồn lực.”

    Khương Tiểu Soái đoán: “Vậy thì chính là có người sợ cô ta tiết lộ bí mật, cố ý nhốt cô ta lại, hơn nữa bản lĩnh của người này còn không nhỏ.”

    “Ai chứ?” Ngô Sở Úy hỏi.
    “Cậu không phải đã biết rồi sao còn cố hỏi làm gì?” Khương Tiểu Soái nói: “Trừ Uông Thạc ra còn ai nữa?”

    “Uông Thạc đã sắp đi rồi, còn giấu cô ta làm gì?”

    Khương Tiểu Soái nói: “Sao cậu biết Uông Thạc không chừa đường lui? Lần trước anh ta nói về nước, kết quả đột nhiên lại nhập viện, bây giờ đã ở nửa năm rồi, còn không phải vẫn chưa đi sao?”

    Ngô Sở Úy không nói gì.

    Khương Tiểu Soái vừa đi, Ngô Sở Úy đã đi nhìn Túi Dấm Nhỏ.

    Túi Dấm Nhỏ ngủ đông, nằm trong hồ kính không động đậy, Ngô Sở Úy sợ có người phát hiện Túi Dấm Nhỏ, nên giấu hồ kính trong một cái thùng giấy lớn, dùng một đống thứ rách nát che giấu.

    Cứ một thời gian y sẽ mở mấy thứ này ra nhìn vào trong, nhìn Túi Dấm Nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ ở đó, y lại yên tâm đi làm chuyện khác.

    Hôm nay lại qua xem thử, đột nhiên sững người.

    Thùng giấy trống không!
    Ngô Sở Úy hoảng loạn chạy ra, chạy khắp công ty tìm nhân viên quét dọn.

    Thư ký hỏi: “Sao vậy, tổng giám đốc?”

    “Cô có vào phòng làm việc của tôi không? Có động vào những thùng giấy đó không?”

    “Không có, sáng nay tôi vào, chỉ giao một phần tư liệu, không động vào cái gì nữa cả.”

    Ngô Sở Úy nôn nóng đổ đầy mồ hôi.

    Lâm Ngạn Duệ cũng đi qua, sau khi hỏi rõ tình huống, mở miệng nói: “Dì quét dọn đã vào phòng làm việc của anh dọn dẹp, hình như tôi thấy dì ta mang ra một cái thùng giấy lớn, còn oán trách bảo là rất nặng, sau đó hình như đã đổ mấy thứ bên trong ra.

    Mặt Ngô Sở Úy lập tức biến sắc.

    Thư ký hỏi: “Bên trong có phải có thứ gì quan trọng không? Dì quét dọn cũng thật là, không hỏi cho rõ đã đem đổ…”

    Còn chưa nói xong, Ngô Sở Úy đã lao ra ngoài.

    Chạy đến thùng rác, cũng may, xe rác chưa đến thu đi, nếu mà họ thu rác rồi, y phải đi đến chỗ xử lý rác để tìm em trai mình, như vậy lượng công việc sẽ lớn cỡ nào chứ!

    Nghĩ thế, không nói hai lời bắt đầu lục rác.

    Lâm Ngạn Duệ đến bộ hậu cần lấy một cái xẻng sắt, đợi lúc chạy qua thì sững hết cả người. Tổng giám đốc bình thường hành vi đúng mực, rất có tu dưỡng, bây giờ chui hết vào trong thùng rác, liều mạng lục tìm gì đó.

    “Tổng giám đốc, tôi mang xẻng sắt tới rồi, anh mau ra đi, bên trong bẩn lắm!”

    Ngô Sở Úy vung tay: “Không được, xẻng này quá cứng, lỡ làm hư hồ kính thì phiền phức.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.

    Lâm Ngạn Duệ ngửi thấy mùi thúi ngập trời, hắn không biết rốt cuộc là thứ quan trọng cỡ nào, mà đáng cho Ngô Sở Úy phải bỏ ra cái giá thảm trọng như vậy.

    Cuối cùng, Ngô Sở Úy kích động hô lên.

    “Tìm được rồi, tìm được rồi…”

    Nói xong, như giành được báu vật ôm hồ kính ra, không bận tâm phủi mớ vỏ trái cây và rác rưởi vươn trên người, vội vã mở hồ kính.

    Cũng may bên trong có thực vật, nếu không thời gian kéo dài, Túi Dấm Nhỏ chắc chắn sẽ nghẹn chết bên trong.

    Sau khi xác định Túi Dấm Nhỏ còn thở, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng yên tâm.

    Thời tiết vừa lạnh, số lần bà Ngô nhập viện cũng nhiều lên.

    Lúc trước hai ba tuần đi một lần, nằm viện hai ba ngày là ra, bây giờ hai ba ngày đi một lần, một lần phải ở hơn một tuần, tình trạng mới có thể ổn định.

    Hơn nữa bà Ngô càng lúc càng hồ đồ, hồ đồ đến mức ngay cả Ngô Sở Úy là ai cũng không biết nữa.

    Có lúc nhìn bà Ngô đau đớn rên rỉ trên giường, Ngô Sở Úy ước sao cho bà được giải thoát sớm, nhưng vừa nghĩ đến việc bà rời khỏi thế giới này, y sẽ không còn một thân nhân nào, không còn một chút nhớ nhung nào, Ngô Sở Úy lại vô cùng sợ hãi chuyện này.

    Đã ngủ lại bệnh viện liên tục mấy đêm, nghe tiếng bà Ngô lầm bầm, nói những lời y hoàn toàn không hiểu.

    Hôm nay là thứ sáu, Trì Sính không chạy đến câu lạc bộ của Quách Thành Vũ, mà lái xe đến bệnh viện.

    Biết rõ có thể sẽ đụng phải cái người “đến chết cũng không qua lại nữa”, nhưng Trì Sính vẫn đến, vì bấm tay tính toán, cuộc sống của bà đã không còn nhiều, nếu còn không đi thăm, có thể thật sự sẽ không gặp được nữa.

    Không mang theo bất cứ thứ gì, cũng không vào phòng, chỉ đứng trước cửa nhìn vào trong.
    Bà Ngô nằm trên giường bệnh, gầy chỉ còn da bọc xương.

    Còn nhớ lần đầu tiên mình đến nhà Ngô Sở Úy ăn cơm, bà Ngô vẫn còn khỏe khoắn tươi sáng. Chẳng qua chỉ hai năm, đã vật còn người mất. Hắn là một người ngoài còn đau lòng như thế, khỏi nói đến thân nhân luôn túc trực bên giường bệnh.

    Ánh mắt đờ đẫn của bà Ngô chuyển sang nhìn Trì Sính, ngưng lại một chút, mắt đột nhiên có chút thần sắc. Cánh tay gầy héo giơ lên, run rẩy chỉ về hướng Trì Sính.

    Miệng lẩm bẩm, giống như đang nói gì đó.

    Tim Trì Sính đau như muốn nứt.

    Hắn biết, bà Ngô nhận ra hắn.

    Nếu không phải bên trong phòng vệ sinh ở cuối hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Trì Sính nhất định sẽ vào đáp lại bà Ngô.

    Lúc Ngô Sở Úy đến trước phòng bệnh, Trì Sính đã đi rồi.

    Y nghiêng đầu nhìn lối cầu thang, chỉ thấy được một bóng người mơ hồ.

    Nhưng hương vị nồng đậm của Trì Sính còn thoang thoảng ở cửa, khiến tim Ngô Sở Úy run lên.

    Ngày mười chín tháng chạp, bà Ngô xuất viện.
    Về đến nhà, tinh thần bà Ngô đặc biệt tốt, đi đường cũng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời. Điều khiến Ngô Sở Úy cao hứng nhất, là bà đã nhận ra Ngô Sở Úy, hơn nữa còn gọi thằng ba, thằng ba rất vang.

    “Mẹ nấu bữa cơm cho con.” Bà Ngô nói.

    Ngô Sở Úy nói: “Mẹ vừa khỏi, đừng làm mệt người.”

    “Mẹ cảm thấy tinh thần rất tốt, người cũng có sức, không làm chút gì đó không thoải mái.”

    Ngô Sở Úy chỉ đành mặc bà làm.

    Tối, hai mẹ con ăn một bữa cơm vui vẻ.

    Bà Ngô hỏi: “Lúc nào thì lấy vợ cho mẹ đây?”

    Ngô Sở Úy cười: “Nhanh thôi.”

    Bà Ngô nghe thế, cao hứng ăn thêm một chén cơm.

    Trước khi ngủ, bà Ngô kéo tay Ngô Sở Úy hỏi: “47 ngày không gặp đại Trì rồi, cậu ta bận lắm hả?”
    Lúc này, Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy có thể bà Ngô đã khỏe thật rồi, ngay cả Trì Sính đã bao lâu chưa tới bà cũng nhớ rõ.

    “Dạ, bận lắm.”

    Bà Ngô ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa, rất nhanh đã ngủ.

    Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh, thò tay vào ổ chăn của bà Ngô, rất lạnh.

    Thoáng chốc đó, y cực kỳ hy vọng đây là một trong vô số những ác mộng của y.

    Nhưng, y không ngủ được nữa.

    Ngồi dậy, đắp chăn cho bà Ngô.

    Sau đó, xuống giường dập đầu ba cái.

    “Mẹ, xin lỗi, con lừa mẹ rồi, có thể con sẽ không lấy vợ đâu, xin mẹ tha thứ cho con.”

    190 – Cuối cùng đã hòa giải

    Ngày chôn cất bà Ngô, Trì Sính có đến.

    Chẳng qua hắn không tham gia vào nghi thức nhập táng, mà đậu xe ở trước ngõ, nhìn đội ngũ tang lễ chậm rãi xuất phát, không khí bi thương lan khắp con đường.

    Tất cả người thân đều khóc lóc đau đớn, nhưng Ngô Sở Úy lại không rơi một giọt nước mắt nào, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào. Nhưng chính vì như thế, lại giống như một ấn sắc nóng đỏ ném mạnh vào lòng Trì Sính, để lại một dấu vết đỏ máu, một vết thương cả đời không cách nào bình phục.

    Bắt đầu từ hôm nay, Ngô Sở Úy chính thức trở thành người cô độc.

    Sẽ không còn có một người yêu y vô vụ lợi, cho dù tương lai y có kết hôn sinh con, bên cạnh bạn bè đông đúc, nhưng nơi về và chốn ỷ lại ban đầu trong sinh mạng đã không còn tồn tại nữa.

    Trì Sính không nỡ nhìn thẳng, đợi xe đưa tang đi rất lâu, hắn mới chậm rãi khởi động xe.

    Ngày hôm sau, Trì Sính mặc trang phục nghiêm chỉnh, mang mắt kính đen, vẻ mặt trang nghiêm đến nghĩa trang an táng bà Ngô. Đi cùng với hắn còn có Cương Tử, trong lòng Cương Tử ôm một lẵng hoa.

    Câu phúng điếu trên lẵng hoa viết rằng: Trọn đời chỉ khóc nhớ người thân, thảm cỏ không vùi lấp hồn mẹ – con trai Trì Sính kính dâng.

    Trì Sính không nói một câu, chỉ cúi người thật sâu trước bia mộ của bà Ngô.

    Sau đó, lặng lẽ ra khỏi nghĩa trang.

    Một tuần lễ sau đó, Ngô Sở Úy luôn như cái xác không hồn.

    Ăn vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, chỉ là thường xuyên ngồi một mình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lần ngẩn người là cả nửa tiếng. Có lúc thư ký vào, gọi y mấy lần y mới hoàn hồn lại.
    Đã đến cuối năm, mấy hôm nay công vụ của công ty rất nhiều, tập thể nhân viên thương Ngô Sở Úy vừa chịu nỗi đau mất mẹ, làm việc cũng tận chức tận trách, có thể giúp thì cố gắng giúp hết. Lâm Ngạn Duệ gần như gánh hết tất cả sự vụ phức tạp trong ngày của Ngô Sở Úy, mỗi ngày bận trong bận ngoài, để bảo đảm Ngô Sở Úy có thêm nhiều thời gian thả lỏng và nghỉ ngơi.

    Mấy hôm nay, Khương Tiểu Soái cứ tan tầm sẽ đến công ty, cũng cùng Ngô Sở Úy qua đêm.

    Khi ngủ, Khương Tiểu Soái luôn ngủ không yên, một đêm sẽ tỉnh mấy lần, kiểm tra Ngô Sở Úy có bình thường không.

    Ngô Sở Úy tựa hồ vẫn ngủ rất sâu, tiết tấu nhịp thở bình ổn, nhưng Khương Tiểu Soái luôn cảm thấy y không ngủ.

    Năm ngoái tới vào lúc này, năm nay về vào lúc này, tính lại, Uông Thạc ở đây đã một năm rồi.

    Chuyến bay hôm nay, không tìm được lý do để trả vé nữa.

    Trước khi đi, Uông Thạc vẫn đến công ty Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy đang nói chuyện với khách hàng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc bất thường nào.

    Chẳng qua Uông Thạc đã biết tin mẹ y qua đời, cũng cùng Uông Trẫm đi chia buồn.

    Cho dù là thế, Uông Thạc vẫn không thể không nói.

    “Chiêu cuối cùng của cậu, thật đủ tàn nhẫn.

    Ngô Sở Úy bình tĩnh nhìn Uông Thạc.

    “Tôi không biết anh đang nói gì.”

    Uông Thạc không chút lưu tình: “Làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức rồi, rơi vào bước đường hôm nay, cũng là đáng đời thôi.”

    Ngô Sở Úy không có lời nào phản bác.

    Uông Thạc lại nói: “Tôi nói rõ với cậu luôn, Nhạc Duyệt không phải do tôi tìm đến, tôi không ti tiện như vậy, dù tôi có lang độc thì cũng không đến mức để Trì Sính chịu kích thích lớn như thế.”

    Nói xong, quay đầu đi.
    Không biết là luyến tiếc với điểm kết của mười năm, hay không cam lòng vì đã hoang phí bảy năm, lúc Uông Thạc ngồi lên xe, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

    So với khuynh hướng bạo lực trước kia, lần này, Uông Trẫm hiếm khi ôm Uông Thạc vào lòng.

    “Anh dẫn em về nhà.” Uông Trẫm nói.

    Uông Thạc thất thanh khóc lên.

    Tất cả đã kết thúc rồi, y cũng phải triệt để moi cái người tên Trì Sính ra khỏi lòng, cả máu lẫn thịt, không để lại một chút tàn tồn nào.

    Ngô Sở Úy về phòng làm việc một mình.

    Vẫn ngồi trên ghế, nhìn cửa sổ thất thần.

    Đại khái qua chừng hai mươi phút, cửa phòng làm việc bị mở, một người có thể khuấy động cảm xúc của y xuất hiện.

    Lần đầu tiên trong đời này, Trì Sính chân chính đầu hàng với một người.

    Cho nên khi bước vào cửa, trong lòng hắn vẫn còn một chút oán hận.

    Cảm xúc của Ngô Sở Úy bị lôi ra, nhìn chằm chằm vào Trì Sính.

    Hỏi: “Anh đến làm gì?”
    Trì Sính cứng giọng đáp trả: “Tới xem trò cười của cậu.”

    “Hôm nay Uông Thạc bay về, tốt nhất anh nên mau đến sân bay, nếu không sẽ không kịp nữa.”

    “Không cần gấp.” Trì Sính nói: “Tôi còn chưa nhìn đủ cậu khó chịu thế nào, thương tâm thế nào, sao tôi có thể an tâm xuất ngoại với Uông Thạc được?”

    Tuy biết rõ Trì Sính chỉ đang tức giận nên nói thế, Ngô Sở Úy vẫn không thể khống chế cảm xúc của mình bị ảnh hưởng.

    “Vậy anh nhìn đi, tốt nhất nhìn một lần cho đủ luôn.”

    Trì Sính chỉ đảo mắt nhìn y một cái, rồi dời mắt đi.

    “Nhìn dáng vẻ hao gầy của cậu coi, lúc trước còn miễn cưỡng xem được, bây giờ không còn ra hình người nữa rồi.”

    Trước mặt Ngô Sở Úy có một cái gương, y nhìn mình trong gương, đầu tóc rối loạn, sắc mặt xám xịt, hai mắt vô thần, quả thật không giống người, bị người ta chê bai cũng là bình thường.
    Cho nên y không lên tiếng.

    Trì Sính không có chút xíu đau lòng nào, tiếp tục đả kích Ngô Sở Úy.

    “Cậu không biết, nhìn cậu thế này tôi thoải mái lắm.”

    Ngô Sở Úy vẫn không nói gì.

    Trì Sính liếc mắt nhìn y, đột nhiên phát hiện y khóc.

    Chẳng qua không có âm thanh nào, nước mắt chảy xuống theo sống mũi, đọng thành giọt lệ thật lớn ở chóp mũi, cuối cùng rớt xuống bàn làm việc, cũng rớt vào lòng Trì Sính.

    Trong lòng khó chịu cỡ nào, chỉ có bản thân biết.

    Trì Sính cố nén đau lòng tiếp tục đâm thọt: “Cậu cứ khóc đi, cậu càng khóc tôi càng vui vẻ, hôm nay tôi tới để nhìn cậu khóc.”
    Ngô Sở Úy cũng muốn nén lại, nhưng nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.

    “Lừa gạt tình cảm của người khác, khó chịu là đáng đời, không ai thương cậu.”

    Câu này giống như mở ra một lớp cửa ngăn, nước mắt Ngô Sở Úy ào ra, không thể thu lại được nữa.

    Trì Sính khó chịu cực điểm, bước lại gần Ngô Sở Úy, đưa tay túm tóc sau gáy y kéo mạnh, bức y phải ngữa đầu lên, lực tay rất lớn.

    “Không cho khóc, nghe thấy chưa?” Trì Sính tức giận quát.

    Ngô Sở Úy hoàn toàn không thèm nghe, nước mắt vẫn tuôn trào.

    Trì Sính đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy, thô giọng gầm lên.

    “Tôi bảo cậu đừng khóc nữa, cậu không nghe thấy sao?”
    Căn bản không tác dụng, hành động của Trì Sính chỉ giống như thuốc kích thích, khiến Ngô Sở Úy từ yên lặng rơi nước mắt chuyển sang thất thanh khóc, rồi đến gào khóc, từng tiếng khóc hủy đi phòng tuyến tâm lý của Trì Sính.

    Hắn không nói tiếp mấy lời đâm thọt được nữa, cánh tay mạnh mẽ kéo Ngô Sở Úy vào lòng, rút tay khỏi tóc y, đưa ra trước lau nước mắt cho Ngô Sở Úy.

    Âm thanh không thể đè nén sự dịu dàng vang lên, mang theo đau lòng khôn xiết.

    “Úy Úy, đừng khóc nữa.”

    Ngô Sở Úy vẫn khóc nghẹn không ngừng, nước mắt tích lũy nhiều ngày, cuối cùng tìm được nơi phát tiết trong lòng Trì Sính.

    Trì Sính nhìn y khóc như thế, khóe mắt đỏ lên, âm thanh cũng run rẩy.

    “Bảo bối, đừng khóc được không?”

    Ngô Sở Úy khóc đến mắc nghẹn, khóc tới thở không nổi, khóc tới tối tăm trời đất, chỉ còn lại một bờ vai có thể cho y dựa vào.

    “Úy Úy, Úy Úy, tôi ở đây… nghe lời, đừng khóc nữa.”

    Trong lòng Trì Sính không còn nghĩ được gì, mấy chuyện lừa gạt kia, những lời hung tàn kia, mấy thứ tự tôn đàn ông kia… bị vẻ mặt yếu ớt của người mình yêu phá hủy hoàn toàn.

    Lúc này, Trì Sính mới ý thức được, hắn yêu Ngô Sở Úy đã yêu sâu tận xương, dính liền xương cốt và da thịt, nếu kéo ra thì sẽ máu chảy đầm đìa.
    Hắn cúi đầu, phong kín miệng Ngô Sở Úy, nuốt những tiếng nghẹn ngào của y vào bụng, vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.

    Nhớ ngày y mất đi người mẹ, thì cần mình bao nhiêu.

    Dưới nụ hôn an ủi của Trì Sính, tiếng khóc của Ngô Sở Úy dần nhỏ đi, mí mắt cũng càng lúc càng nặng.

    Cuối cùng, tiếng thổn thức chuyển thành hơi thở bình ổn.

    Trì Sính nhẹ nhàng lau nước mắt cho y, muốn đặt y lên sô pha, vào phòng vệ sinh lấy khăn lông. Kết quả vừa rút tay khỏi người Ngô Sở Úy, đã bị y níu chặt.

    “Đừng đi.” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính trầm giọng nói: “Tôi không đi, tôi đi lấy khăn lau mặt cho cậu.”

    Ngô Sở Úy vẫn câu đó: “Đừng đi.”

    Trì Sính không biết làm sao: “Cậu nhìn xem bộ mặt mình khóc thành thế nào rồi? Nếu tôi không lau cho cậu, cứ nhìn cậu như thế hoài, trong lòng sẽ chán ghét!”

    Ngô Sở Úy không nói gì.

    Giằng co một lúc, giọng Trì Sính mềm đi.

    “Được được được, không chán ghét, không chán ghét, tôi chỉ đùa thôi. Bong bóng nước đeo trên mũi thế này, cậu cũng vẫn là soái ca.”

    Ngô Sở Úy thò tay thử dưới mũi, thật sự có một cái bong bóng, chọt một cái liền vỡ, sau đó thò tay còn dính nước mũi bôi lên mặt Trì Sính.

    Cả đời này Trì lão gia chưa từng chịu ngược đãi như thế!

    Tối, Khương Tiểu Soái lại đến ngủ với Ngô Sở Úy.

    Trì Sính đã chui vào trong ổ chăn của Ngô Sở Úy từ lâu, đèn trong phòng cũng tắt.

    “Ngủ sớm vậy à?”

    Khương Tiểu Soái nhỏ giọng lầm bầm một câu, sợ đánh thức Ngô Sở Úy, hắn cũng không mở đèn, trực tiếp cởi sạch mình, vạch chăn chui vào.

    Sau đó, cảm thấy giường hôm nay hơi chật, chỗ chừa cho hắn rất nhỏ.

    Muốn đẩy vào trong, kết quả không đẩy nổi.

    Thế là vòng tay lên ôm, có xúc cảm khác lạ.

    Ba giây sau.

    Khương Tiểu Soái bật dậy khỏi giường.
    ================

    Thuộc truyện: Nghịch Tập