Nghịch Tập – Chương 195-200

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    195 – Ngộ ra một đạo lý

    Trì Sính chỉ nhìn thôi, cự long đã sưng lên đau đớn.

    Hắn lại dùng lá cây ác liệt cọ vào bên trong mông Ngô Sở Úy, làm mông y run rẩy hỗn loạn, thứ giữa chân Trì Sính lại lớn thêm một vòng.

    Sự thật chứng minh, Ngô Sở Úy thật sự không tự tiện sử dụng cái mông vàng của Trì lão gia, Trì Sính mới vùi một ngón tay vào, đã vấp phải sự bài xích và đè ép mạnh mẽ.

    “Đau.” Ngô Sở Úy đẩy tay Trì Sính ra.
    Trì Sính lại đổ thêm chút gel bôi trơn, giống như lần đầu tiên, kiên nhẫn mở rộng cho y. Cho dù cự long bên dưới đã cứng nóng như sắt đun, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn thô bạo đâm vào.

    Khi ngón tay thô sần của Trì Sính đụng đến chỗ nổi lên của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy căng người kêu lên một tiếng, bắn đầy tay Trì Sính.

    Phản ứng quá khích này đủ để chứng minh trong thời gian xa nhau, y “nhớ” Trì Sính cỡ nào.

    Trì Sính yêu thương Ngô Sở Úy đến mức chịu hết nổi luôn rồi, càng muốn làm y một lần thật hung bạo không chừa chỗ nào.

    Ngô Sở Úy phát tiết xong, trụ ngọc nhanh chóng dựng lên lần nữa, nghiêng đầu nhìn Trì Sính, trong mắt tràn đầy khát vọng.

    “Muốn hả?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Mau vào đi.”

    Trì Sính nói: “Cậu mặc váy cỏ này vặn mông vài cái, tôi sẽ thỏa mãn cậu.”

    Ngô Sở Úy xấu hổ không thôi, lập tức úp lên giường giả làm rùa rút đầu, kết quả ngón tay đang vùi trong người y lại chọt mạnh vào điểm mẫn cảm. Ngô Sở Úy lập tức chịu không nổi, xấu hổ chống hai chân lên.

    Chỉ lắc eo một chút mang tính tượng trưng.
    Con ngươi Trì Sính như muốn phun lửa, lực ý chí hoàn toàn bị hai gò thịt run rẩy trên mông Ngô Sở Úy nuốt sạch, kéo eo Ngô Sở Úy qua thô bạo xuyên vào.

    Hai người đều điên cuồng ngay lập tức.

    Cách biệt hai tháng, không chút tạp niệm, thân thể và tim kết hợp hoàn mỹ, khiến người ta trầm mê không thôi.

    “Sâu quá…” Ngô Sở Úy khóc kêu.

    Cho dù là thế, y vẫn nâng mông lên cao hơn, để nghênh hợp động tác húc vào càng sâu của Trì Sính.

    Trì Sính như một con mãnh hổ thô bạo, cắn xé con mồi mình nhắm vào đã lâu, mỗi lần đều dạt dào tận hứng. Khi tốc độ nhanh hơn, cuồng triều đợt này đến đợt khác, Ngô Sở Úy rên rỉ đến mức không có thời gian để thở.

    “A a a…”

    Trì Sính nắm chặt hai tay Ngô Sở Úy, nằm sấp trên người y, ngực tì vào lưng y, vừa hung hãn làm vừa hỏi Ngô Sở Úy: “Thao đủ hung chưa?”

    Ngô Sở Úy kêu ưm ưm không nói được một câu lưu loát.

    Trì Sính lại dồn sức thêm, tiếng bôm bốp vang lên như có thứ gì nện vào giường.

    “Đủ hung chưa?”

    Tiếng kêu khóc sụp đổ như muốn trào ra khỏi cổ họng: “Đủ rồi, đủ rồi.”

    Trì Sính lại để Ngô Sở Úy nằm lên người mình, nằm phía dưới nhìn y phóng đãng vặn vẹo vòng eo, lá cây cũng vỗ vào hai bên hông theo nhịp điệu của hắn. Trì Sính vén lá lên, nhìn trụ ngọc của Ngô Sở Úy vung vẩy, huyết mạch càng thêm sôi sục.
    Trì Sính kéo mạnh đầu nhũ của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy sung sướng kêu liên hồi.

    “Đừng… đau…”

    Trì Sính vẫn dùng ngón tay thô ráp xoa nắn mạnh bạo, phần eo mạnh bạo đi lên, thân thể Ngô Sở Úy chao đảo loạn xạ dưới vòng tấn công của hắn, sắc mặt vặn vẹo rên rỉ kịch liệt.

    “A a… sắp bắn rồi…”

    Ngô Sở Úy không chịu nổi loại kích thích mạnh này, muốn rời khỏi người Trì Sính. Kết quả lại bị cánh tay to lớn của Trì Sính giữ chặt eo, đè mạnh xuống, lại là một vòng đâm rút hung hãn.

    Ngô Sở Úy run rẩy không ngừng, bắn hơn nửa phút, cổ họng khóc gào đã sắp khàn đến nơi.

    Trì Sính không có ý định bỏ qua cho y, vừa qua một đợt, hắn đã đẩy ngã Ngô Sở Úy, tiếp tục đè xuống dưới làm mạnh bạo. Ngô Sở Úy vòng tay siết chặt cổ Trì Sính, ý thức hỗn loạn nói ra toàn lời dâm đãng.

    “Trì Sính… jj của anh thật lớn… nóng quá… sướng…”

    Trì Sính đã bị Ngô Sở Úy mê đến mức ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết, đã từng làm với đủ dạng người, độ dâm đãng đều không sâu bằng Ngô Sở Úy, lòng hắn sắp tê thành bã rồi.

    Hai người ôm nhau cùng đến cao trào, giường cũng rung động dữ dội.

    Kết quả, Trì Sính vừa rút cự long ra, nghe Ngô Sở Úy kêu nghẹn một tiếng, cự long lại bừng bừng sức sống.

    Lần này thử một tư thế hơi phí sức, hắn bảo Ngô Sở Úy đứng tấn, còn mình thì nửa quỳ, húc vào từ phía sau, đâm rút theo hướng nghiêng.
    Ngô Sở Úy làm sao đứng vững nổi? Mấy lần ngã ngồi lên đùi Trì Sính, cảm giác chinh phục này mang đến kích thích to lớn cho Trì Sính. Hắn tiếp tục húc vào nơi non nớt của Ngô Sở Úy, khiến Ngô Sở Úy kêu khóc tránh né, đã vài lần chịu không nổi muốn chạy, nhưng bị Trì Sính bắt về tiếp tục làm.

    Tư thế này giống như động vật giao hợp, khiêu chiến lòng tự tôn của con người, hơn nữa rất khảo nghiệm lực eo và lực chân, không có một chút tài năng thực sự thì quả thật không làm nổi. Nhưng nếu thật sự dứt khoát quyết đoán làm, thì tuyệt đối sẽ sướng đến tận cùng.

    “Tôi chịu hết nổi rồi…” Ngô Sở Úy cào ra mấy đường máu trên tay Trì Sính, kêu gào: “Sắp thao hư rồi… a a a…”

    “Còn sớm mà.” Trì Sính nói: “Cậu thiếu thao như thế, làm cả đời cũng không nhiều.”

    Vừa dứt lời, tay đã vòng xuống dưới đầu gối của Ngô Sở Úy, nâng cả người y lên, dùng tư thế “xi tè” từ trên hướng xuống hung bạo va chạm, sức lực lớn đến kinh người.

    Ngô Sở Úy bị chơi đến mức quên hết tất cả, phần đầu lắc lư điên cuồng, kêu khóc đến thở không nổi, thân thể co giật run rẩy như mất khống chế, cứ cách một lát sẽ bắn ra một lần.

    Có lẽ do nghẹn quá dữ dội, lần này, Trì Sính thật sự chơi “hư” Ngô Sở Úy. Nửa người dưới của Ngô Sở Úy giống như bị tiêm thuốc tê, chẳng qua không phải là không có tri giác, mà là tri giác quá mãnh liệt, cảm giác tê ngứa thật lâu không chịu tan. Hơn nữa chạm cũng không thể, bất kể Trì Sính chạm vào đâu, Ngô Sở Úy đều sẽ bắn ra một dòng dịch thể trong suốt không màu, cảm giác kích thích giống như cao trào liên tiếp không ngừng.

    Cho dù Trì Sính có công lực thâm hậu, cũng là lần đầu tiên chơi đến cảnh giới này.

    Thân thể Ngô Sở Úy liên tục run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly mị hoặc như trúng tà.

    Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm không dời mắt, nhìn sao cũng thấy không đủ.

    Lúc này Ngô Sở Úy thật sự sợ rồi, Trì Sính bên này vừa động, y đã vô cùng cảnh giác.

    “Không được đụng vào tôi.” Ngô Sở Úy nói chuyện còn mang cả âm khóc.

    Trì Sính cố ý nói: “Nếu không chúng ta đi khám thử đi? Có phải bị rối loạn sợi thần kinh nào đó không?”
    “Không được!!!” Ngô Sở Úy kêu gào: “Lỡ bác sĩ chạm vào tôi, tôi cũng như thế, không phải sẽ trở thành trò cười cho cả bệnh viện sao? Sau này sao tôi làm người nữa?”

    Trì Sính hỏi: “Vậy cậu nhịn nổi sao?”

    Ngô Sở Úy nói: “Chỉ cần anh đừng chạm vào tôi thì không sao, sáng ngày mai là tốt rồi.”

    “Bây giờ đã là buổi sáng rồi.” Trì Sính chỉ bên ngoài.

    Ngô Sở Úy nghẹn ngào một tiếng, giờ đi tiểu buổi sáng theo thói quen đã đến rồi.

    “Làm sao đây?”

    Ngô Sở Úy không dám động đậy, hai chân đều trong trạng thái tê liệt, đừng nói đứng lên, co duỗi một chút cũng đủ nghẹn.

    Trì Sính nói: “Không thì tôi ôm cậu đi.” Nói xong vươn tay tới.

    Ngô Sở Úy gào lên: “Đừng… đừng chạm vào tôi.”

    Cuối cùng, Trì Sính “không còn cách nào”, đưa một cái bình hoa có miệng hẹp qua.

    “Tiểu vào đây.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy vô lực đẩy tay Trì Sính: “Đưa cho tôi, tôi tự làm, anh quay mặt sang chỗ khác.”

    Trì Sính đưa bình hoa cho Ngô Sở Úy.

    Kết quả tay Ngô Sở Úy vẫn cứ run rẩy dữ dội, căn bản cầm không nổi.

    Dưới tình trạng này, đành mặt dày cầu Trì Sính.

    “Thôi thì anh làm đi.”
    Trì Sính kê bình hoa đúng vào điểu của Ngô Sở Úy, trong ánh mắt nhìn thì bình tĩnh che giấu một sự tà ác.

    Ngô Sở Úy dự cảm được khi mình tiểu ra nhất định sẽ xảy ra “tình huống bất ngờ”, cho nên chần chừ không dám tiểu.

    “Tiểu không được hả?” Trì Sính cười cười: “Hay để tôi vắt giúp cậu?”

    “Không phải, không phải, a…”

    Trì Sính nói vắt là vắt, tay bóp mạnh, Ngô Sở Úy lập tức trợn tròn mắt, khoái cảm như dòng nước giữa hai chân, va xè xè vào vách trong của bình hoa. Kèm theo đó là tiếng khóc kêu mất khống chế của Ngô Sở Úy, thân mình run rẩy điên cuồng, như phải chịu đựng đau đớn cực đại, sắc mặt vặn vẹo uốn éo, tất cả “hình ảnh xấu” đều bị Trì Sính nhìn hết sạch.

    Giải quyết hoàn tất, Trì Sính lắc lắc bình hoa, ném ánh mắt chế nhạo sang Ngô Sở Úy.

    “Lần đầu tiên thấy có người tiểu còn tiểu sướng như thế.”

    Ngô Sở Úy lấy chăn che đầu.

    Trì Sính lại thò tay xuống: “Để tôi vẩy giúp cậu.”

    Ngô Sở Úy kêu cứu: “Đừng mà, đừng mà!!!”

    Hết cách, Trì Sính bị màn tiểu dâm đãng của Ngô Sở Úy vừa rồi kích thích cho tâm tư ào lên, Ngô Sở Úy càng chịu không nổi, hắn càng muốn kích thích vào chỗ mẫn cảm nhất của y.

    Hậu quả không nghĩ cũng biết, Ngô Sở Úy bị khoái cảm của cự long tập kích mãnh liệt, hai chân đạp mạnh, rồi ngất đi.

    Ngất một phát là đến tận sáng ngày thứ hai, nếu tính từ tối qua, thì chính là sáng ngày thứ ba. Ngủ liền hơn hai mươi tiếng, cuối cùng cũng giúp thần kinh nửa người dưới được trở lại trạng thái bình thường.

    Sau khi tỉnh lại, thân thể Ngô Sở Úy chân chính rã ra.

    Lúc này, y ngộ ra một đạo lý.

    “Đáng sợ nhất không phải là chia tay, mà là tái hợp!!!”

    196 – Mười tệ tiêu vặt

    Ngô Sở Úy và Trì Sính ở lại Hawaii hơn hai tuần lễ, lúc trở về đã là mười bảy tháng giêng, tết đã hoàn toàn kết thúc, các đơn vị lớn nhỏ đều đi làm lại.

    Công ty của Ngô Sở Úy cũng chính thức kinh doanh, từ sau khi bà Ngô mất, sự vụ trong công ty gần như đều do Lâm Ngạn Duệ phụ trách. Ngô Sở Úy dự định rút người khỏi những việc nhỏ vụn vặt này, ra ngoài mở rộng thị trường nhiều hơn, để công ty có thể phát triển lên một bậc thềm mới.

    Khương Tiểu Soái cũng mới từ nhà về.
    Lúc Ngô Sở Úy đi tìm hắn, phát hiện cùng là qua tết, tinh thần diện mạo của hai người lại kém nhau một bậc. Khương Tiểu Soái người ta là vừa trắng vừa tròn, Ngô Sở Úy thì vừa đen vừa gầy.

    “Đi chơi thế nào?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy thờ ơ trả lời: “Cũng chỉ vậy thôi.”

    Cũng chỉ vậy thôi? Khương Tiểu Soái liếc nhìn Ngô Sở Úy, đừng thấy y vừa đen vừa gầy mà lầm, con mắt to đó còn sáng hơn trước kia. Có thể khiến Ngô Sở Úy bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ trong thời gian ngắn như thế, có thể thấy Trì Sính đã tốn không ít công sức.

    “Anh sao rồi?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Khương Tiểu Soái khoát tay: “Tôi vẫn luôn vậy thôi!”

    Ngô Sở Úy sáp tới, nhìn Khương Tiểu Soái chằm chằm: “Hê, có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi anh, anh và Quách tử rốt cuộc đã đó đó chưa?”

    Khương Tiểu Soái cố ý giả ngốc: “Đó đó?”

    Ngô Sở Úy tì hai nắm đấm vào nhau, đầu ngón cái chúc xuống dựng lên, tạo một dấu hiệu ám thị vừa xưa vừa tục.

    “Chính là cái này.”

    Khương Tiểu Soái bật cười, cho Ngô Sở Úy một câu trả lời cực lạnh.

    “Không có.”
    Ngô Sở Úy sụ mặt: “Chần chừ cái gì vậy?”

    “Tôi còn chưa gấp, cậu gấp cái gì?”

    Ngô Sở Úy bĩu môi, không chút lưu tình đả kích Khương Tiểu Soái.

    “Già mồm gì nữa hả? Anh đâu phải xử nam, cũng chả phải trai thẳng. Anh chưa từng nghe qua bài hát đó sao? Mặt trời đã lặng ngày mai vẫn sẽ mọc lên, hoa đã tàn năm sau vẫn sẽ lại nở, chú chim nhỏ xinh đẹp bay mất bóng dáng, chú chim thanh xuân của tôi cũng không trở về, thanh xuân của tôi…”

    “Rồi rồi rồi!” Khương Tiểu Soái ngắt lời: “Anh hai, bài hát của anh và vấn đề chúng ta đang nói có liên quan quái gì đến nhau chứ?”

    “Có chứ!” Ngô Sở Úy giải thích cho Khương Tiểu Soái: “Anh không chú ý lời bài hát sao? Hoa đã tàn năm sau vẫn sẽ lại nở, hoa cúc của anh nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, bao nhiêu năm tháng rồi, nếu còn không hái thì cây giống của anh sắp bị người ta xúc luôn rồi.”

    Khương Tiểu Soái quẫn bách, quả nhiên, bất cứ bộ phận nào của con người cũng không thể nghỉ ngơi. Thân thể nghỉ ngơi thì sẽ trở nên lười biếng, đầu óc nghỉ ngơi thì sẽ trở nên trì độn.
    Lúc trước khi Uông Thạc đến, đầu óc Ngô Sở Úy xoay chuyển rất nhanh! Trù tính kế hoạch, mưu sâu tính xa. Kết quả được người ta chiều nửa tháng, gân trong não đã trở lại thành một sợi rồi.

    Ngô Sở Úy đột nhiên nghĩ đến gì đó, chọt chọt Khương Tiểu Soái.

    “Này, cho anh biết một chuyện nè.”

    Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy, đợi y nói tiếp.

    Trước hết Ngô Sở Úy cười một cái thần bí, sau đó ghé vào tai Khương Tiểu Soái.

    “Tôi đã thượng Trì Sính rồi.”

    Khương Tiểu Soái cười hê hê cả nửa ngày, không phải cao hứng cho Ngô Sở Úy, mà căn bản là không tin.

    “Thật đó, tôi không lừa anh.”

    Ngô Sở Úy nói, rồi bật đoạn ghi âm lén lấy được cho Khương Tiểu Soái nghe.

    Khương Tiểu Soái không hiểu.

    “Sao cái này có thể nói rõ cậu đã thượng anh ta?”

    Ngô Sở Úy kể lại toàn bộ quá trình sự việc cho Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái nghe xong cũng kinh ngạc dữ lắm, vì hắn biết uy lực của chai tinh dầu thúc tình kia, nếu trong tình huống đó, Ngô Sở Úy không cách nào giải trừ dục hỏa, Trì Sính cam nguyện “hy sinh” vì y cũng là bình thường.
    Chẳng qua, uy mãnh tiên sinh bị người ta đè dưới thân, cảnh tượng này khiến hắn không thể tiếp nhận được!

    “Trời ơi, cậu thật lợi hại.” Khương Tiểu Soái nói.

    Sư phụ và đồ đệ quả nhiên cùng một thế hệ tư duy.

    Ngô Sở Úy bắt đầu huênh hoang khoác lác, thêm mắm dậm muối kể lại cảnh tượng giả tưởng trong đầu cho Khương Tiểu Soái, thuận tiện nhắc nhở Khương Tiểu Soái: “Nhớ đừng nói ra nha, da mặt anh ta mỏng lắm, không chịu nổi đâu.”

    Khương Tiểu Soái gật đầu.

    Sau đó lại hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu nói xem nếu tôi muốn làm Quách tử, anh ta có thể đồng ý không?”

    Ngô Sở Úy cười đốt một điếu thuốc.

    “Khả năng không lớn.”

    Mặt Khương Tiểu Soái trầm xuống: “Tại sao?”

    Ngô Sở Úy chậm rãi phả khói thuốc: “Quách tử rất đàn ông! Anh ta có thể để anh làm sao?”

    Khương Tiểu Soái mài răng: “Trì Sính không phải đàn ông? Sao anh ta để cậu làm?”

    Ngô Sở Úy nhún vai: “Vì tôi đàn ông hơn anh ta chứ sao!”

    Khương Tiểu Soái: “…”

    Hai người lại tám nhảm về vài thứ bâng quơ, sau đó Khương Tiểu Soái lại kéo vấn đề về.

    “Này, cậu nói thử xem thứ của tên Quách tử đó, có lớn không?”

    Ngô Sở Úy trợn mắt: “Anh hai anh hỏi ai vậy? Nếu tôi nói với anh là lớn, anh có thể dọa tôi sao? Hơn nữa, không phải anh ta từng cởi quần trước mặt anh sao? Anh còn không biết lớn nhỏ hả?”

    “Tôi đâu có chú ý nhìn.”
    Thật ra Khương Tiểu Soái đã nhìn rồi, chính là hắn không nguyện ý chấp nhận hiện thực này, hắn hy vọng sau khi Ngô Sở Úy nhìn thấy thứ đó của Trì Sính, có thể khì mũi khinh thường thứ đó của Quách Thành Vũ, sau đó cho hắn một sự an ủi về mặt tâm lý.

    Kết quả, Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái.

    “Anh yên tâm, chắc chắn đủ lớn.”

    Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi lạnh.

    Ngô Sở Úy thấy sắc mặt Khương Tiểu Soái hơi khác lạ, lại nói: “Anh thử nghĩ xem, bạn cùng lớp của họ năm đó đã lấy thứ đó của anh ta so sánh với thứ đó của Trì Sính, chứng minh hai người không phân trên dưới! Nếu nhìn từ mắt không phán đoán được khác biệt, vậy độ chênh lệch sẽ không nhỏ hơn một cm.”

    Sắc mặt Khương Tiểu Soái càng khó xem.

    Mất nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Cái đó của Trì Sính lớn không?”

    Ngô Sở Úy đỡ trán: “Không phải anh cũng từng thấy rồi sao?”

    Ngô Sở Úy không nhắc còn tốt, vừa nhắc Khương Tiểu Soái đã giật bắn. Vì hắn thấy Quách Thành Vũ ở trạng thái ủ rũ, mà thấy của Trì Sính là vào lúc hắn đang “tinh thần”, cho nên đả kích thị giác khác nhau.

    Lúc này Ngô Sở Úy mới kịp phản ứng lại.

    “Này, tôi nói này, chẳng lẽ anh sợ Quách tử quá hung mãnh mới không làm với anh ta sao?”

    Khương Tiểu Soái lập tức bày vẻ khinh thường: “Nói gì đó? Sư phụ của cậu có thể sợ cái này sao? Muốn thượng cũng là tôi thượng anh ta.”
    “Vậy anh còn bận tâm anh ta lớn hay không làm gì? Trực tiếp quan tâm mông anh ta có chặt không là được rồi?” Ngô Sở Úy huênh hoang nói.

    Khương Tiểu Soái phát hiện, câu nói gần mực thì đen kia không hề sai, nhớ lại lúc trước Ngô Sở Úy là một đứa trẻ rất đơn thuần, bị đàn ông hôn một cái thôi đã trốn trong chăn không chịu gặp người. Mới có bao lâu đâu chứ? Nhắc đến jj mà mặt không đổi sắc tim không tăng nhịp.

    Ngô Sở Úy lại nói: “Độ lớn nhỏ của thứ đó không quyết định trình độ, có người thô như cổ tay vậy, nhưng chưa được ba giây đã bắn rồi. Có người chỉ với kích cỡ bình thường, nhưng lại như long tinh mãnh hổ! Ví dụ như tôi này! Trì Sính vạm vỡ như vậy, cũng không phải đã bị tôi thượng sao?”

    Nói xong lại giơ di động lên lắc lắc trước mặt Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái quẫn bách, hắn thật sự nên tặng cho Ngô Sở Úy một lá cờ hiệu treo ở phòng làm việc, bên trên viết bốn chữ lớn: “Kỳ – j – phản – công.”

    Khương Tiểu Soái lại hỏi Ngô Sở Úy: “Dựa vào cảm giác mà nói, cậu cảm thấy trình độ của Quách tử thế nào?”

    Ngô Sở Úy vốn muốn nói chắc chắn không kém được, nhưng y lại cảm thấy Khương Tiểu Soái không thích nghe.

    Vì thế đáp: “Cũng chỉ vậy thôi.”

    Sắc mặt Khương Tiểu Soái hòa hoãn đi nhiều.

    Ngô Sở Úy lại nói: “Dù anh ta có dũng mãnh cũng không thể dũng mãnh bằng Trì Sính? Không phải tôi vẫn còn sống sao?”

    Khương Tiểu Soái tuôn mồ hôi.

    “Yên tâm được rồi.” Ngô Sở Úy an ủi Khương Tiểu Soái: “Quách tử là dạng người dịu dàng, nhẫn nại, bất kể anh thượng anh ta, hay anh ta thượng anh, hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc. Mau làm đi, làm xong thì kể lại chi tiết cho tôi.”

    Nói xong cười tà ác.

    Khương Tiểu Soái nghiến răng: “Cậu cần làm gì thì làm đi.”

    Ngô Sở Úy nói: “Tôi thật sự phải đi rồi, anh nhớ đừng cho người khác nghe đoạn ghi âm! Nhớ kỹ đó!”

    Khương Tiểu Soái không kiên nhẫn vung tay: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”

    Ra khỏi phòng khám, Ngô Sở Úy sung sướng thoải mái đi tới chỗ Trì Sính.

    Gần đây y thường xuyên chạy đến đơn vị của Trì Sính, hiện tại toàn là quan thương cấu kết, muốn phát triển tất yếu phải có chính sách ủng hộ. Không biết bao nhiêu người làm ăn vì một hạng mục mà phải ném tặng ngàn vàng cho quan chức, Ngô Sở Úy hoàn toàn ngược lại, y cũng nịnh bợ con cá lớn có thể mở rộng đường tài lộ của mình, nhưng không những không tặng quà, còn thu tiền về.

    Từ lúc ở Hawaii về, Ngô Sở Úy liền cùng Trì Sính soạn ước pháp tam chương.

    Sau này tiền trong nhà thuộc quyền quản lý của Ngô Sở Úy, tất cả tiền của Trì Sính đều phải giao lên, bất kể là tiền lương hay là thu nhập ngoài. Dùng cách nói của Ngô Sở Úy chính là “ngăn chặn anh tham ô hủ bại”, thật ra là y đang “tham” tiền của Trì Sính.

    Mỗi ngày chỉ cho Trì Sính mười tệ tiền tiêu vặt.

    Cũng có nghĩa là nếu hôm nào Trì Sính đói bụng, ra đường mua bánh chiên cũng phải suy nghĩ nên thêm mấy trái trứng.

    “Tổng giám đốc Ngô, đến rồi à?” Tiểu Trương ở sát phòng Trì Sính chào Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy nhìn cái thùng trong tay hắn, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

    “À, trái cây cấp trên phát.”

    Ngô Sở Úy ra vẻ ngưỡng mộ: “Các anh thật tốt, cách năm ba hôm là được phát đồ.”

    “Dạng nhân viên nhỏ như tôi, cũng chỉ trông mong vào chút ân huệ này thôi. Làm sao có thể so với tổng giám đốc như cậu? Nếu cậu muốn ăn trái cây, tùy tiện vung tay là có thể mua một xe rồi.”

    “Làm gì khoa trương như anh nói chứ?” Ngô Sở Úy đáp: “Tôi mua rồi cũng phải phát cho nhân viên, toàn tặng quà cho người khác thôi, cả đời này không có ai tặng tôi cái gì.”

    “Cậu cơm no áo ấm, nhận quà cũng vô dụng thôi!”

    Hai người nói chuyện rồi cùng vào thang máy.

    Ngô Sở Úy hỏi: “Thu nhập ngoài của nhân viên công vụ các anh nhiều như thế, sao mỗi ngày anh đều than khổ hết?”

    Tiểu Trương nói: “Tôi làm gì có thu nhập ngoài? Người chân chính có thu nhập ngoài là dạng giống Trì Sính đó.”

    Ngô Sở Úy lại bắt đầu bóng gió ám chỉ.

    “Vậy thu nhập ngoài của anh ta chủ yếu đến từ những phương diện nào thế?”

    “…”
    Hai người nói chuyện một hồi thì đến phòng làm việc của Trì Sính.

    Đẩy cửa vào, Trì Sính đang dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

    Ngô Sở Úy mở miệng chính là: “Nghe nói đơn vị của các anh phát đồ?”

    Trì Sính căn bản không rõ chuyện này, vì đồ của hắn bình thường đều là người khác đưa đến tận cửa, rất ít khi tự đi lĩnh. Cho nên hắn nhìn thấy bốn thùng trái cây bên cạnh mới biết là đã được phát rồi.

    “Ừ, cậu đi xem thử có gì thích ăn không?”

    Ngô Sở Úy đi tìm, hai thùng nho, hai thùng lê, y đều không thích ăn lắm.

    Có chút ủ rũ.

    Trì Sính vừa thấy ánh mắt Ngô Sở Úy là biết không có đồ y thích ăn.

    Qua mở thùng xem thử, sau đó ôm hai thùng nho đi ra ngoài.

    Lên xe rồi, Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính: “Anh muốn mang về cho ba mẹ sao?”

    Trì Sính lắc đầu: “Đưa cho Quách tử, cậu ta thích ăn nho.”

    Ngô Sở Úy sụ mặt không lên tiếng.

    Quẹo qua một ngã rẽ, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.

    “Tôi cũng thích ăn nho.”

    Trì Sính liếc nhìn y, quả nhiên lại mắc chứng keo kiệt rồi.

    “Cho Quách tử hai thùng này, tôi mua lại cho cậu.”

    “Anh có tiền sao?” Ngô Sở Úy nói thẳng vào mấu chốt.

    Trì Sính sờ túi áo khoác, một đồng cũng không có, chỉ sờ được một túi đồ ăn vặt.

    Ném cho Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy nhìn, là một túi thịt bò khô, giá tiền mười tệ.

    Tâm trạng thoáng cái tốt hơn.

    “Vậy chúng ta mau mang nho cho Quách tử đi!”

    197 – EQ cao

    Ngô Sở Úy đi chưa bao lâu, Khương Tiểu Soái đã đi tìm Quách Thành Vũ.

    Quách Thành Vũ đang bận bán rắn trong vườn, thuận tiện cũng bán luôn mảnh đất đó, Khương Tiểu Soái cảm thấy khó hiểu, liền hỏi Quách Thành Vũ: “Đang yên lành bán làm gì?”

    “Gần đây kẹt tiền.” Quách Thành Vũ nói.

    Khương Tiểu Soái không tin: “Anh còn có lúc kẹt tiền sao?”

    “Mua hai căn nhà, nói chính xác là mua một căn tặng một căn.”

    “Anh nhiều nhà như thế, còn mua?”

    Quách Thành Vũ nói: “Mua cho cậu.”
    Khương Tiểu Soái tưởng hắn đang đùa, kết quả đụng phải ánh mắt của Quách Thành Vũ, mới đột nhiên phát giác là thật.

    “Không bằng… tôi nói này, Quách Thành Vũ, mẹ nó anh đừng mua nhà cho tôi, tôi có nhà rồi!”

    Quách Thành Vũ không nói.

    “Tôi cho anh biết nha, cho dù là nhà tặng không, tôi cũng không cần, anh thích cho ai thì cho!”

    Quách Thành Vũ mở miệng: “Yên tâm đi, nhà tặng không đã cho rồi, cậu khỏi mong nhớ nữa.”

    Khương Tiểu Soái nhịn không được hỏi: “Cho ai vậy?”

    “Nhạc Duyệt.”

    “Nhạc Duyệt? Sao anh lại có liên can tới cô ta? Đợi một chút…” Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt lóe sáng: “Chắc không phải Nhạc Duyệt là do anh mời đến chứ?”

    “Nếu không thì sao?” Quách Thành Vũ cười hi hi.

    “Té ra cô ta thật sự bị anh nhốt, khó trách Ngô Sở Úy sử dụng nhiều mối quan hệ như thế cũng không tìm được, anh quá âm hiểm!” Khương Tiểu Soái nghĩ không thông: “Sao anh phải thuê cô ta đến phá hoại chứ?”

    “Ai nói tôi thuê cô ta đến phá hoại?” Quách Thành Vũ hỏi vặn lại: “Sự xuất hiện của cô ta đối với Ngô Sở Úy mà nói không phải là chuyện xấu đúng không?”

    Khương Tiểu Soái đờ ra không nói nên lời.

    Quách Thành Vũ lại nói: “Uông Thạc mưu tính tôi bảy năm, tôi chỉ đâm cậu ta một nhát, không quá đáng chứ?”

    Khương Tiểu Soái lại một lần nữa cảm thấy Quách Thành Vũ quá nguy hiểm, loại người này có thù tất báo, hễ chọc đến hắn, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để đâm lại một đao sau lưng, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay.

    “Sao anh xác định sau khi Trì Sính biết chuyện này, sẽ không tức giận đá Ngô Sở Úy? Hay là ngay từ đầu anh đã không quan tâm đến sống chết của Ngô Sở Úy, chỉ một lòng muốn cho anh em của anh biết chân tướng?”

    “Nếu tôi muốn để Trì Sính biết chân tướng thì đã cho cậu ta biết từ lâu rồi, hà tất phải đợi đến hôm đó?”
    Khương Tiểu Soái vẫn không dám tin tưởng: “Vậy sao anh xác định Trì Sính nhìn thấy cái này thì nhất định sẽ chia tay Uông Thạc?”

    “Là cậu khai sáng cho tôi.”

    “Tôi?” Khương Tiểu Soái giật mình.

    Quách Thành Vũ hỏi: “Còn nhớ Mạnh Thao chứ?”

    Chân mày Khương Tiểu Soái hơi nhăn lại: “Đang yên lành nhắc tới anh ta làm gì?”

    “Làm sao cậu triệt để từ bỏ gã ta được?” Quách Thành Vũ ám thị cho Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái vỡ lẽ, ba năm Mạnh Thao bỏ rơi hắn, hắn vẫn luôn tâm niệm tên cặn bã đó. Cho đến khi gã ta trở lại tìm đến hắn, tất cả chân tướng lộ rõ, người này liền hoàn toàn bị xóa khỏi lòng hắn.

    Thật ra nghĩ kỹ, hai chuyện này sao không phải cùng một tính chất chứ?

    Quách Thành Vũ tiếp tục nói: “Uông Thạc là người thông minh, bàn cờ này cậu ta đánh rất khéo léo, năm đó không từ mà biệt, khóa chặt sáu năm của Trì Sính. Đợi khi về rồi, lại mượn tay người khác tẩy trắng cho mình, làm rõ chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, dự định tiếp tục duyên phận với Trì Sính. Kỳ thật thời gian sáu năm này, cậu ta không làm gì khác ngoài hoàn thành một việc, chính là trừ đi tâm phúc đại họa là tôi.”

    Khương Tiểu Soái nói: “Vậy anh ta cũng giỏi kiềm nén quá, một lần đến sáu năm!”

    “Sáu năm có là gì? Cậu ta đã đến Bắc Kinh, còn có thể nhẫn nại chờ sáu tháng, cậu cho rằng sáu năm này đối với cậu ta mà nói thì tính là gì?”

    Khương Tiểu Soái không thể tưởng tượng nội tâm của người này biến thái cực đoan cỡ nào.

    “Trong sáu tháng đó, cậu ta trù tính rất chu toàn, đầu tiên là thăm dò tình trạng mỗi người, sau đó lặng yên chờ đợi một ngày nào đó bị bất ngờ phát hiện. Tiếp theo lợi dụng Ngô Sở Úy tẩy trắng cho mình, trong quá trình này không ngừng bôi đen Ngô Sở Úy, tạo thành ngăn cách tình cảm giữa họ. Nhìn thì như nước chảy thành sông, không chút sơ hở, nhưng thật ra ngay từ đầu đã đi sai hướng rồi.”

    Khương Tiểu Soái tiếp tục nói theo hướng suy nghĩ của Quách Thành Vũ.

    “Anh ta luôn cho rằng mất rồi có lại là một chuyện hạnh phúc, nhưng không ngờ còn có một cách nói khác, chỉ có mất đi mà không có được mới là tốt nhất. Ý nghĩa trân trọng Trì Sính dành cho anh ta nằm ở chỗ “mất đi”, mà Ngô Sở Úy đã phá hoại thuộc tính này triệt để, đối với Trì Sính thì anh ta không còn bất cứ giá trị nào.”

    “Có thể nói thế.” Quách Thành Vũ nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy chưa đủ lực, cho nên thêm món ăn Nhạc Duyệt này. Trong tình huống đó, chuyện của Uông Thạc đã làm rõ, Trì Sính không còn bất cứ mong nhớ nào với cậu ta. Nếu chuyện của Nhạc Duyệt bị vạch trần, Trì Sính tin là thật, vậy thì đối với cậu ta Ngô Sở Úy chính là người ‘không đạt được, lại đánh mất’, ý nghĩa của Ngô Sở Úy trong lòng Trì Sính lập tức tăng gấp bội, Trì Sính có thể nhẫn tâm với Ngô Sở Úy sao? Cậu cho rằng có thời cơ nào vạch trần sự việc tốt hơn lúc đó chứ? Nếu thừa nhận sai lầm này từ trước, vậy nó chỉ có thể biến thành một viên đá, ấn trong lòng Trì Sính rất nhiều năm. Hiện tại nói rõ, đồng nghĩa với hóa bất lợi thành có lợi, biến nhược điểm bị người khác nắm giữ thành vũ khí trong tay mình, nâng giá trị hiện thực lên lớn nhất. Tôi cảm thấy Ngô Sở Úy cũng hiểu đạo lý này.”
    Trước kia Khương Tiểu Soái cho rằng EQ của mình rất cao, bây giờ đem so với Quách Thành Vũ, quả thật giống như chú chim non.

    Nhưng có chuyện hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

    “Anh làm thế, là vì báo thù Uông Thạc nhiều hơn, hay vì hạnh phúc của anh em mình?”

    Quách Thành Vũ cười nhéo mặt Khương Tiểu Soái: “Cậu nói xem?”

    Khương Tiểu Soái vỗ bàn đứng lên: “Bố anh, chỉ vì hạnh phúc của Trì Sính mà anh bỏ ra cả một căn nhà? Nếu tôi bảo anh tặng Nhạc Duyệt căn nhà mua cho tôi, còn căn nhà dành tặng cô ta liền chuyển sang cho tôi thì sao?”

    “Cậu từng thấy ai mua một căn ba bốn triệu, lại đi tặng một căn sáu bảy chục triệu chưa?”

    Khương Tiểu Soái không nghe thấy sáu bảy chục triệu phía sau, chỉ dòm lom lom vào ba bốn triệu phía trước không buông.

    “Má, anh lại đi tặng không cho hạng phụ nữ cặn bã đó ba bốn triệu?”

    Quách Thành Vũ an ủi hắn: “Chịu thiệt là phúc, có vài người bản lĩnh không lớn, nhưng đừng tùy tiện chọc, đặc biệt là người vẫn luôn phản bội. Hơn nữa, Nhạc Duyệt người ta cũng không dễ dàng, bị Ngô Sở Úy mưu tính lâu như thế, sau đó còn phải lo sợ nơm nớp qua ngày, một căn nhà không tính là nhiều.”

    “Anh là muốn bịt miệng cô ta để giúp Trì Sính an tâm sao? Anh sợ anh em của mình bị ám toán hả?” Khương Tiểu Soái quyết không tha.

    Quách Thành Vũ thở ra một cái: “Sao cậu không nói tôi mời Nhạc Duyệt đến để chia rẽ Ngô Sở Úy và Trì Sính, chỉ là phá hoại không thành, mới tìm một lý do miễn cưỡng thế này?”

    Khương Tiểu Soái tức giận hừ hừ: “Nếu muốn tôi nói thì anh đúng là nghĩ như vậy, nói không chừng căn nhà mua cho tôi cũng là để bịt miệng tôi, khiến tôi đã cầm đồ của anh rồi thì không thể nói gì được nữa.”

    “Ừ, phải.” Quách Thành Vũ cố ý chọc tức Khương Tiểu Soái: “Tôi bán vườn rắn này cũng là vì nó không còn giá trị lợi dụng với tôi nữa, lúc trước tôi xây nó chính là để làm vật hy sinh cho rắn của Trì Sính.”

    Sắc mặt Khương Tiểu Soái đen thui: “Quách Thành Vũ, anh mau lấy căn nhà mua cho tôi về đi, thích cho ai thì cho, ông đây không ham!”

    “Trên giấy tờ đã viết tên của cậu, nếu cậu không muốn phải trả hơn ba triệu phí chuyển nhượng, tôi không để ý lấy lại.”

    Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi, quay đầu muốn đi.

    Quách Thành Vũ kéo hắn lại, giật mạnh vào lòng, tay giữ chặt mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.

    “Đừng mãi giở trò với tôi được không? Cậu còn giận tôi thế nữa, tôi sẽ thật sự không cần cậu.”

    Khương Tiểu Soái cố ý gây hấn: “Cầu còn không được, mời ngài mau chóng đổi người.”

    “Mạnh Thao chạy khỏi chỗ tôi rồi.” Quách Thành Vũ xấu xa nhắc nhở: “Tôi nói nha, liệu gã ta có nửa đêm bò vào nhà cậu không?”
    Khương Tiểu Soái giật bắn, giả bộ bình tĩnh quay đầu trừng Quách Thành Vũ.

    “Bớt giả thần giả quỷ đi! Anh ta đâu có chết!!”

    “Nhưng gã ta tàn rồi.” Quách Thành Vũ nói: “Bây giờ gã ta sống có khác gì chết, mỗi ngày giống như một cái xác, ánh mắt nhìn đăm đăm, nói chuyện cũng thần thần bí bí.”

    Mắt Khương Tiểu Soái đảo đảo không yên: “Bớt hù dọa người khác đi!”

    Quách Thành Vũ ấn tay sau cổ Khương Tiểu Soái, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch truyền ra.

    “Ai dọa cậu chứ? Cha mẹ gã đều đến rồi, cậu nói xem cha mẹ gã thấy con trai mình trở nên như thế, trong lòng sẽ nghĩ gì? Ai đã hại con tôi thành thế này? Dù tôi có liều mạng già, cũng phải lăng trì xử tử kẻ đó!”

    Sau khi tim đập điên cuồng hồi lâu, Khương Tiểu Soái bắt đầu tự ám thị.

    Anh ta tuyệt đối chỉ đang hù dọa mày thôi! Mày không thể sợ hãi, mày mà sợ hãi anh ta sẽ thành công.

    Mấy phút trôi qua, hô hấp của Khương Tiểu Soái đã ổn định lại.

    “Tôi về nhà đây, bái bai ngài nha!”

    Ngẩng đầu cất bước ra đến cửa, nghiêng đầu cho Quách Thành Vũ một nụ cười xin anh yên tâm.

    Quách Thành Vũ thật sự muốn thượng Khương Tiểu Soái ngay tại cánh cửa này, chẳng qua hắn đã đợi lâu như thế, cũng không gấp nhất thời.

    Tối, Khương Tiểu Soái về đến nhà, lại cảm thấy gió lạnh vù vù.

    Vừa vào nhà đã mở tất cả đèn lên.

    Kết quả, trên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bộ mặt.

    Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng, tê liệt ở góc tường.

    Kết quả, gương mặt đó lại biến mất.

    Hòa hoãn cả buổi, huyết áp mới hạ xuống mức độ bình thường.

    Hắn run rẩy bước lại cửa sổ, vực can đảm nhìn ra ngoài, một người cũng không có.

    Vậy gương mặt vừa rồi…

    Khương Tiểu Soái nổi da gà toàn thân.

    Khi hắn hoảng loạn lao vào phòng ngủ, một tờ báo bị gió thổi lên lặng lẽ rớt xuống con đường bên ngoài.

    Khương Tiểu Soái không dám xem ti vi, cũng không chơi máy tính, chui ngay vào ổ chăn.

    Mơ mơ hồ hồ vừa định ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm.

    Khương Tiểu Soái giật bắn người, đợi khi hắn ngồi dậy, tiếng gõ cửa lại im bặt.

    Kết quả, lúc hắn lấy chăn bịt đầu lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, còn kèm theo tiếng khóc u ám của phụ nữ.

    “Con của tôi, con trai ngoan của tôi, mạng con sao lại khổ như vậy chứ?”

    Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi ướt rượt.

    Lý Vượng ở bên ngoài ngáp một cái.
    Quách Thành Vũ này cũng thật là, buổi tối cũng không cho người ta ngủ, bảo hắn cầm máy ghi âm đến trước cửa nhà người ta phát đoạn ghi âm đã tốn năm trăm tệ mời thím bán trái cây ghi dùm.

    Hơn nữa còn cách mười phút phát một lần, phát đủ mười lần mới được.

    Đến lần thứ chín, Khương Tiểu Soái đã bị dọa cho hư thoát.

    Đợi lần thứ mười vang lên, Khương Tiểu Soái lăn xuống giường.

    Lý Vượng hoàn thành nhiệm vụ bỏ đi.

    Hắn vừa đi, Khương Tiểu Soái liền lảo đảo lao vào thang máy.

    198 – Khoan gỗ lấy lửa

    Khương Tiểu Soái vừa giơ tay lên, còn chưa gõ cửa, cửa đã mở.

    Mặt Quách Thành Vũ xuất hiện trước mắt Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái vốn muốn gõ cửa, đợi trong quá trình người đến mở cửa sẽ ổn định tâm trạng, nghĩ ra lý do đến đây cọ một đêm. Không ngờ Quách Thành Vũ không cho hắn bất cứ thời gian bình tĩnh nào, tất cả hoảng sợ bất an đều biểu lộ trắng trợn trên mặt.

    Nhất thời, phẫn nộ, uất ức, không cam lòng… đủ cảm xúc đều ào lên, Khương Tiểu Soái lập tức ném bỏ hình tượng, không thèm cố kỵ gào lên với Quách Thành Vũ.

    “Quách Thành Vũ, tôi thao ba anh, anh đùa người ta mắc nghiện rồi sao? Chuyên môn công kích nhược điểm của người khác, anh giỏi lắm à? Giỏi lắm à?” Vừa nói vừa đấm đá Quách Thành Vũ.

    Quách Thành Vũ không giận không bực cũng không trả đòn, để tùy ý Khương Tiểu Soái đánh chửi, đợi hắn quậy xong rồi, tay liền vòng lên trực tiếp ôm hắn vào nhà.

    Quách Thành Vũ cuối cùng cũng được như mong muốn, tha Khương Tiểu Soái vào ổ chăn của mình.

    Không vội vã ấn người xuống cắn bừa, mà nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn.

    Khương Tiểu Soái mặc áo sơ mi màu tím, gương mặt đặc biệt sạch sẽ, lúc yên tĩnh thì đường nét rất nhu hòa, đôi môi hơi nhếch lên mang theo sự kiêu ngạo riêng biệt.

    Có lẽ đột nhiên mới ý thức được, hoặc đã ý thức được từ lâu, cuối cùng không gồng nổi nữa, Khương Tiểu Soái quay mặt qua, trong mắt lộ ra buồn bực.

    “Nhìn tôi làm gì?”

    Quách Thành Vũ thò tay lên mặt Khương Tiểu Soái, vuốt ve gương mặt mịn màng trong sự kháng cự của hắn.

    “Thích cậu.”

    Khương Tiểu Soái dời mắt đi, không tự nhiên nhìn trần nhà.

    “Anh ai mà không thích chứ?”

    Quách Thành Vũ cười tinh quái, một tay cưỡng ép ôm Khương Tiểu Soái lại.

    “Cậu là người đầu tiên tôi thích.”

    Quách Thành Vũ nói thật.
    Khương Tiểu Soái là người đầu tiên có thể lay động thần kinh tình cảm của hắn, khiến hắn cam tâm nhẫn nại chờ đợi, tỉ mỉ theo dõi tâm trạng của Khương Tiểu Soái, thưởng thức tấn công tâm lý do từng hành động của Khương Tiểu Soái mang đến cho mình.

    Nhưng Khương Tiểu Soái lại nói: “Anh không phải là người đầu tiên của tôi.”

    “Không sao.” Quách Thành Vũ rất hào phóng: “Người cuối cùng cũng được.”

    Khương Tiểu Soái gồng hồi lâu hết gồng nổi, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười.

    “Nghe ngứa muốn chết!”

    “Chỗ nào ngứa đâu? Nào, để tôi chữa cho.”

    Quách Thành Vũ nói xong liền đi gãi ngứa cho Khương Tiểu Soái.

    Nhưng làm vậy thật sự là đòi mạng Khương Tiểu Soái, cả người hắn đều sợ ngứa, Quách Thành Vũ lại vô lại bám dính, Khương Tiểu Soái chịu không nổi lăn khắp giường. Cười đến mức điên dại, cuối cùng mặt đỏ cổ hồng, vừa thở dốc vừa cười vừa mắng người, giống như tên điên bị rối loạn thần kinh.

    Từng thấy người sợ ngứa, nhưng chưa thấy ai sợ ngứa thế này.

    Quách Thành Vũ nói: “Người mẫn cảm như cậu chắc rất khát vọng về tình dục đúng không?”

    Khương Tiểu Soái không hề né tránh: “Phải, tôi rất khát vọng, tôi muốn thượng anh từ lâu rồi.”

    Quách Thành Vũ cười nhéo mặt Khương Tiểu Soái.

    “Xem đi, lại nói mớ nữa rồi.”

    Mặt Khương Tiểu Soái đen thui.

    “Sao lại là nói mớ? Cho anh được nghĩ vậy, mà không cho tôi nghĩ thế sao? So với anh tôi thiếu cái gì ngắn cái gì?”

    Quách Thành Vũ ra vẻ vô tội: “Không phải tôi không cho cậu nghĩ thế, mỗi người đều có quyền ảo tưởng, dù tôi có tài cán cỡ nào cũng không thể quản được đầu óc của cậu!”

    Khương Tiểu Soái càng nghe càng thấy khó chịu, cuối cùng tức giận bán đứng Ngô Sở Úy luôn.

    “Trì Sính người ta đã cho Ngô Sở Úy làm rồi, sao anh không thể hiến thân một lần vì tôi chứ?”

    Sắc mặt Quách Thành Vũ đột biến: “Cậu nói gì?”
    Khương Tiểu Soái đoán được Quách Thành Vũ nghe thấy tin này sẽ rất kích động, nhưng quá khích như vậy lại khó tránh khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

    “Người ta bị làm rồi, anh kích động cái quỷ gì hả?”

    Quách Thành Vũ giở khóc giở cười: “Không phải tôi kích động, tôi là muốn hỏi cậu, lời nói xạo này cậu nghe từ đâu ra?”

    “Nói xạo?” Khương Tiểu Soái ra vẻ kiêu ngạo vì đồ đệ: “Đương sự chính miệng thừa nhận, sao lại là nói xạo?”

    “Đương sự, đương sự nào? Lại là Đại thiết đầu đúng không? Lời của cậu ta cậu cũng tin được? Cho dù cậu ta nói là thật, chắc chắn cũng là do bị Trì Sính gạt thôi. Tôi quá hiểu Trì Sính, kiêu ngạo của cậu ta còn cứng hơn thép, căn bản không có khả năng ép cong.

    Khương Tiểu Soái không tranh cãi với Quách Thành Vũ, trực tiếp đưa chứng cứ.

    Đây là đoạn ghi âm hắn lén chuyển qua từ di động của Ngô Sở Úy, không có ý bán đứng đồ đệ, chỉ là lấy để cứu cấp.

    Mở xong rồi, sợ Quách Thành Vũ không tin, còn thuật lại mọi chuyện diễn ra hôm đó.

    Tinh dầu là do Quách Thành Vũ làm vỡ, uy lực thúc tình hắn cũng đã được trải qua, theo lý mà nói hắn sẽ tin tưởng hơn cả Khương Tiểu Soái. Nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm này, thì có thể phán đoán ra đây là đoạn ghi âm Trì Sính cắt từ lấy nghĩa.

    “Lần này tin rồi đi?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Quách Thành Vũ gật đầu: “Tin rồi tin rồi.”

    Khương Tiểu Soái vội dặn dò hắn: “Nhớ kỹ! Nhất thiết không thể nói với Trì Sính! Nếu không đại Úy sẽ có nguy hiểm.”

    “Yên tâm đi, tôi không lắm miệng như ai kia đâu.”

    “Anh nói ai đó?” Khương Tiểu Soái trợn mắt.

    Quách Thành Vũ cắn tai hắn.

    Khương Tiểu Soái mẫn cảm tránh né, cơ trên người lập tức căng cứng.

    “Tôi cho anh biết, tôi đến đây chỉ để ngủ nhờ một đêm, anh đừng mơ nhân lúc tôi ngủ làm gì đó. Trước khi thương lượng xong vị trí, tốt nhất anh nên giữ yên cái jj của mình!”

    “Cậu lặp lại hai chữ kia lần nữa đi.” Quách Thành Vũ rất thích nghe Khương Tiểu Soái nói tục.

    Đặt trong câu thì nói rất thuận miệng, nhưng nếu bảo Khương Tiểu Soái nói riêng lẻ, thì chưa chắc đã nói ra được.

    “Ngủ!”

    Kéo chăn lên đến mắt, chỉ chừa lại cái trán trơn nhẵn.

    Quách Thành Vũ nuông chiều hôn lên trán Khương Tiểu Soái, không tiến hành động tác tiếp theo. Nói thật, hắn có thể nhẫn nại, hơn phân nữa là không nỡ để Khương Tiểu Soái đau. Trong lòng hắn, Khương Tiểu Soái chính là một đóa hoa cúc non nớt chưa từng bị ai chạm vào, kiêu ngạo tôn quý, cần phải cẩn thận vun xới và bảo vệ.

    Chiều hôm sau, Trì Sính cùng lãnh đạo đi quan sát tình huống, trên đường về muốn hút thuốc, phát hiện không có bật lửa, vì vậy lái xe đến trước một cửa hàng.

    Sau khi bước vào, thuận tay lấy hai túi đậu.

    Đến quầy tính tiền, nói với nhân viên: “Lấy thêm một cái bật lửa.”

    Nhân viên nói: “Tổng cộng 11 tệ.”

    Trì Sính hỏi: “Bật lửa bao nhiêu tiền?”

    “Hai tệ một cái.”

    “Một tệ không được sao?” Trì Sính nói: “Trên người tôi không có tiền lẻ.”

    Nhân viên tốt tính nói: “Không sao, đưa tiền chẵn tôi cũng thối được.”

    Trì Sính khựng lại một chút: “Vậy lấy cho tôi một bao diêm đi.”

    Khi lái về trời đã tối rồi, lúc này chính là thời gian cao điểm kẹt xe, thế là Trì Sính quyết định tìm đường nhỏ. Con đường này đầy mùi gà rừng, vừa đến giờ này, sẽ có mấy người đẹp hết thời trang điểm lòe loẹt ra đường kéo khách.

    Cũng không biết có phải mùi vị “đệ nhất pháo” trên người Trì Sính quá nồng hay không, một người phụ nữ hơn ba mươi trực tiếp chặn ngang đường cản xe Trì Sính lại.

    Trì Sính đạp thắng, khi hạ cửa sổ xe xuống, liền ngửi ngay được mùi phấn son.

    Cô ta cười tươi nói: “Anh trai, vào chơi chút đi, chỗ chúng tôi kiểu phục vụ nào cũng có.”

    “Có phục vụ không cần tiền không?” Trì Sính hỏi.

    Mặt cô ta cứng lại.

    Trì Sính đạp chân ga, tốc cát lên cao tận hai mét, toàn bộ hất lên người cô ta.

    Kết quả, bao diêm cũng bị Trì Sính để rớt lại chỗ này.
    Hôm nay công ty Ngô Sở Úy có bữa tiệc, buổi tối không thể cùng ăn với Trì Sính, tiền trong túi Trì Sính đã tiêu sạch, chỉ có thể đến chỗ Quách Thành Vũ cọ cơm.

    Trước biệt thự của Quách Thành Vũ có một đoạn đường rải sỏi, Trì Sính thuận tay cầm hai viên, mài xàn xạt, tia lửa bắn ra, châm đầu thuốc vào, thế mà cũng châm được.

    Sau đó, tiện tay ném sỏi đi.

    Muốn ngầu thế nào thì ngầu thế đó.

    Quách Thành Vũ đứng trước cửa đợi Trì Sính, thấy hết toàn bộ quá trình.

    Híp mắt trêu chọc: “Châm điếu thuốc cũng muốn làm ngầu thế à?”

    “Nếu cậu nghèo giống tôi, cậu cũng có thể làm thế.”

    “Có ý gì?” Quách Thành Vũ không hiểu.

    Trì Sính mặt không đổi sắc tim không tăng nhịp kể lại chuyện tiền tiêu vặt cho Quách Thành Vũ.

    Quách Thành Vũ nghe xong, cười hả hê cả buổi.

    Trì Sính cũng bóc trần chuyện của hắn: “Tối qua Khương Tiểu Soái đến đây đúng không?”

    “Ừ, chủ động đến.”

    Quách Thành Vũ hơi có ý khoe khoang.

    Trì Sính ném qua ánh mắt chế nhạo: “Lại chưa thành công đúng không?”

    “Sao cậu biết?”

    Trì Sính hừ lạnh: “Tôi thấy chứng minh thư trong bóp tiền của cậu ta rớt trên giường cậu, đoán tối qua cậu ta ngủ ở đây. Nếu cậu thật sự thượng cậu ta rồi, cậu ta không thể bước ra khỏi phòng ngủ của cậu.”

    “Mắt cậu sắc quá.”

    Trì Sính cú mạnh một cái lên gáy Quách Thành Vũ.

    “Mẹ nó tôi cũng muốn làm thay cậu luôn rồi!”

    Quách Thành Vũ húc chỏ vào bụng Trì Sính, hai người nói cười đi vào nhà ăn.

    Lúc ăn cơm, Quách Thành Vũ không ngừng gắp đồ ăn cho Trì Sính, cứ như sợ hắn ăn không đủ no. Thật ra một ngày ba bữa của Trì Sính đều rất đầy đủ, về mặt ăn uống, trước giờ Ngô Sở Úy không dám qua loa.

    Dù sao, tinh thần thể xác tốt là nền tảng của tính phúc.

    Ăn một hồi, Quách Thành Vũ đột nhiên nhớ ra một chuyện.

    “Này, nghe nói cậu để Ngô Sở Úy làm rồi?”

    Ngụm rượu trong miệng Trì Sính cay đến tim luôn.

    “Cậu nghe ai nói đó?”

    Quách Thành Vũ không nói gì, trực tiếp bật đoạn ghi âm lén lấy từ chỗ Khương Tiểu Soái cho Trì Sính nghe.

    Trì Sính nghe xong, không nói hai lời, uống sạch phần rượu còn lại trong ly.

     
    199 – Cái thế vô song

    Trước khi Trì Sính đi, Quách Thành Vũ đưa cho hắn một cái thẻ.

    “Trong thẻ này còn chút tiền, khi cần cậu cứ lấy mà dùng.”

    Khóe môi Trì Sính hiện lên nụ cười nhẹ: “Được rồi, tôi muốn lấy chút tiền riêng sau lưng cậu ta còn không phải dễ lắm sao? Tôi chỉ là thích nhìn cậu ta tính toán chi li như thế, xem như dỗ con thôi.”

    Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính.

    “Đứa con nhà cậu thật không dễ dỗ.”

    Khi Trì Sính đến khách sạn, đúng lúc Ngô Sở Úy cũng vừa bước ra, vai hơi nghiêng, vừa nhìn đã biết uống không ít.

    Tiệc nội bộ công ty mời lãnh đạo hoặc tổ chức tập thể, bình thường sẽ đến khách sạn này. Lâu dần, thím dọn vệ sinh cũng biết Ngô Sở Úy.
    Mỗi lần thấy y đều hỏi: “Ông chủ Ngô có đối tượng chưa thế?”

    Ngô Sở Úy nói: “Không có, cô mau giới thiệu một người cho tôi đi.”

    Bình thường Trì Sính không có mặt, y đều trả lời như thế, hôm nay Trì Sính đến, y vẫn trả lời như thế.

    Lên xe rồi, liền bị Trì Sính kéo vào lòng, hai chân bị ép tách ra, còn chưa kịp phản ứng, đã nếm được ngay một món ngon – vuốt hổ hầm trứng vàng.

    Ngô Sở Úy đau đến mức kêu oa oa.

    “Không có đối tượng đúng không?” Giọng nói thấp trầm của Trì Sính vang lên sau lưng.

    Ngô Sở Úy vừa kêu đau vừa xin tha.

    “Có, có, có, tôi nói sai rồi.”

    Thấy Ngô Sở Úy đau đớn nhíu chặt mày, Trì Sính mới bỏ qua cho y.

    “Lần sau cậu còn nói như thế, tôi sẽ làm cậu trong xe, để nửa người trên của cậu thò ra ngoài cửa sổ, rên rỉ cho thím đó nghe. Để bà ta nhớ kỹ, sau này thứ gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”

    Ngô Sở Úy kẹp chân để dịu một lát mới bớt đau, nếu là lúc thường, chắc chắn y sẽ sụ mặt cho đến lúc về nhà. Nhưng hôm nay y uống rượu, sau khi uống rượu sẽ đặc biệt hào phóng, đau xong cũng không ghi thù, tiếp tục nói cười với Trì Sính.
    Tắm xong ngồi lên giường, Ngô Sở Úy nhai đậu rôm rốp.

    “Trước khi ngủ ăn ít thôi, để ngày mai ăn tiếp.”

    Ngô Sở Úy nói: “Lúc còn giòn phải ăn nhanh, nếu không để ngày mai sẽ ỉu.”

    “Cậu yên tâm, thời tiết Bắc Kinh khô như vậy, để cả tuần lễ cũng chả ỉu nổi.” Trì Sính ra vẻ muốn cướp lấy.

    Ngô Sở Úy túm chặt không buông: “Vừa rồi tôi chỉ uống rượu thôi, không ăn được gì nhiều.”

    “Vậy cũng không được, đưa đây.” Trì Sính bắt đầu nặng giọng.

    Ngô Sở Úy nói rất đáng thương: “Tôi ăn thêm một hạt cuối cùng không được sao? Chỉ một hạt thôi.”

    Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy mau ăn đi.

    Ngô Sở Úy chọn hạt lớn nhất trong đó, bóc vỏ thật sạch, nhét vào miệng Trì Sính, nhét luôn cả nửa ngón tay vào.

    Thế là, Ngô Sở Úy như mong muốn được ăn hết nửa túi đậu còn lại.

    Từ khi biết Ngô Sở Úy mù màu, Trì Sính từng dẫn y đến bệnh viện rất nhiều lần. Vì mù màu không có thuốc đặc trị, cho nên trừ định kỳ dẫn Ngô Sở Úy đi khám, mỗi tối trước khi ngủ Trì Sính đều sẽ mát xa cho y.

    Ngô Sở Úy ngại phiền, vùi đầu lên giường không động đậy.

    “Tôi buồn ngủ rồi.”
    Trì Sính không nói nhiều lời, trực tiếp kéo y dậy, để y ngồi vững.

    Ngô Sở Úy không kiên nhẫn nói: “Tôi đã sống như vậy hai mươi mấy năm rồi, cũng không cảm thấy khó chịu gì hết! Cần gì phải phân biệt được nhiều màu sắc chứ? Bớt một vài màu thì tránh được hoa mắt.”

    “Ngay cả màu cánh hoa và đài hoa của bó hoa mà cậu cũng không phân biệt được, còn muốn dùng hai con mắt to này vào đâu?”

    Ngô Sở Úy nói: “Tôi có thể đeo mắt kính khắc phục mù màu! Đeo lên rồi sẽ có thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh.”

    Trì Sính nghe xong câu này mặt càng âm trầm.

    “Tuyệt đối không thể đeo! Đôi mắt đẹp thế này, đeo kính lỡ bị biến hình thì sao?”

    Ngô Sở Úy chịu đánh chịu mắng chịu giày vò được, chính là không chịu được khen, vừa nghe chữ “đẹp”, trong lòng đã bắt đầu trộm nổi bong bóng.

    “Vậy được, anh mau xoa bóp cho tôi đi.”

    Trì Sính ngồi sau lưng Ngô Sở Úy, hai ngón tay đặt phía dưới mắt hai cm, nhẹ nhàng xoa ấn. Sau khi xong trình tự này, lại bắt đầu kiên nhẫn kiểm tra năng lực phân biệt của Ngô Sở Úy đối với màu sắc, bắt đầu từ những hình đơn giản nhất.

    “Hai bên trái phải bức hình này cùng một màu sao?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy đã có thể cảm giác được một chút khác biệt màu sắc rồi.

    “Hình như bên trái đậm hơn bên phải một chút.” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính sợ Ngô Sở Úy bị lóa, lại lấy ra một bức cùng màu.

    “Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?”

    Ngô Sở Úy rất sầu khổ: “Bức này nhìn không ra.”

    Trì Sính vẫn không yên tâm, lại lấy ra một bức trên dưới khác màu.

    Cố ý hỏi: “Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?”

    Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm một hồi, có vẻ không dám xác định.

    “Sao tôi cảm thấy màu sắc trên dưới khác nhau vậy?”

    Mặt Trì Sính cuối cùng cũng lộ ra một tia cười… trị liệu hơn nửa tháng, trạng thái mù màu của Ngô Sở Úy đã cải thiện không ít. Trước kia đưa những bức hình này ra, trong mắt toàn là màu xám, hiện tại tuy phần lớn vẫn là màu xám, nhưng loại xám này đã trở nên có nhiều tầng.

    Khi cất tập sách trắc nghiệm mù màu trở vào ngăn kéo, Trì Sính phát hiện bên trong có một chiếc bật lửa hình cây nấm, còn chưa mở bao bì, vừa nhìn đã biết là mua về tặng cho mình.

    Thật ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu Trì Sính cam nguyện cầm mười tệ tiêu vặt, có thể khiến cái người quản tiền không lúc nào không nhớ đến mình.
    Trì Sính cố ý hỏi Ngô Sở Úy: “Đây là cái gì?”

    Ngô Sở Úy nói: “Bật lửa.”

    “Bật lửa hiệu jj?”

    Mắt Ngô Sở Úy tập trung lên cây nấm một hồi, mới hiểu ý Trì Sính.

    “Má, cái gì chứ? Đây là cây nấm!!”

    “Sao tôi lại thấy giống jj?” Trì Sính cố ý trêu chọc.

    Ngô Sở Úy tức giận: “Anh nhìn cái gì mà không giống jj chứ?”

    Trì Sính đặt bật lửa lên trên trứng gỗ, không lớn không nhỏ, kích cỡ đặc biệt thích hợp.

    “Lần này đủ rồi.”

    Ban đầu Ngô Sở Úy còn căng mặt, sau đó thấy Trì Sính phối hai thứ với nhau, còn thật sự rất giống, nên cũng cười vài tiếng vô liêm sỉ.

    Trì Sính cầm bật lửa, trêu chọc: “Tôi thật muốn nhét thứ này vào mông cậu, đốt cháy cậu.”

    Hơi rượu xông lên đầu Ngô Sở Úy, y huênh hoang đáp.

    “Đốt cháy rồi làm sao thao?”

    Trì Sính hung hãn kéo Ngô Sở Úy vào lòng, giọng nói như sấm nện vào tai Ngô Sở Úy.

    “Đốt cháy rồi thì không thao nữa, trực tiếp ăn luôn.”

    Mặt Ngô Sở Úy đỏ hồng muốn phỏng, đầu nghiêng qua, phong lưu mị hoặc nhìn mắt Trì Sính.

    Lúc này, thứ được bao bọc trong lồng ngực chắc nịch của Trì Sính không phải là tim, mà là một quả cầu lửa. Hắn phải dùng lực ý chí liều mạng đổ nước vào đó, mới có thể khống chế mầm lửa hoành hành.
    Thấy Trì Sính chậm chạp không hành động, Ngô Sở Úy xấu xa giơ chân lên mặt Trì Sính.

    Trì Sính trầm giọng mệnh lệnh: “Lấy cái móng lẳng lơ của cậu ra cho tôi!”

    Ngô Sở Úy uống rượu rồi thì không còn biết xấu hổ là gì, Trì Sính càng không cho y quậy, y càng muốn đưa chân cọ lên miệng Trì Sính. Cuối cùng bị Trì Sính ấn mạnh lên giường, còn cười hê hê chưa chịu yên.

    “Chơi rất vui nhỉ?” Ánh mắt Trì Sính đầy bất thiện.

    Ngô Sở Úy gật đầu: “Vui chứ.”

    “Tôi thấy hôm nay cậu rất cao hứng.”

    Ngô Sở Úy cười vui vẻ: “Rất tuyệt.”

    Trì Sính cũng cười theo, chẳng qua cười không phải vì buồn cười.

    “Đem đoạn ghi âm của tôi phát tán lung tung, cuối cùng được làm đàn ông đã nghiện, có thể không tuyệt sao?”

    Ban đầu Ngô Sở Úy bâng quơ gật đầu, sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng, nụ cười trên mặt dần biến mất, sống lưng tê lạnh từng cơn. Khi nhìn thấy sắc mặt Trì Sính, lập tức biến từ chủ nhà thành nô lệ.

    “Sao anh biết?” Chột dạ hỏi Trì Sính.

    Trì Sính lặng lẽ nói: “Có người gửi đoạn ghi âm đó vào điện thoại của tôi.”

    Ngô Sở Úy khắc họa sinh động hình tượng vì sợ mà chạy tội, kèm với hai tiếng cười gượng: “Này, trùng hợp thế à?” Quay người muốn chuồn xuống đất.

    Kết quả cái móng lẳng lơ bị Trì Sính túm lại.

    “Xem ra không quản cái miệng của cậu là không được.”

    Ngô Sở Úy kêu oa oa, miệng đã bị cự long của Trì Sính lắp đầy.

    Thời gian dài bắt miệng giữ một khẩu hình mở rộng kéo căng, trình độ đau khổ không nghĩ cũng biết! Hơn nữa Trì Sính không chỉ có kích cỡ, mà thời gian kiên trì cũng dài. Ngô Sở Úy khổ sở cày bừa nửa ngày, trừ càng lúc càng lớn, không có bất cứ tiến triển mang tính đột phá nào.
    Thế là, vua điện ảnh lại bắt đầu diễn.

    Hai chân mày Ngô Sở Úy dính vào nhau, xung quanh mí mắt nhíu thành nhiều tầng, ánh mắt tập trung vào điểm nào đó, bên trong tràn đầy ẩn nhẫn và thống khổ. Cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào khản đặc, trong tiết tấu tiến rồi xuất, hát một khúc ca chịu nhục réo rắt tang thương.

    Kết quả, Trì Sính lại bị vẻ mặt này kích thích cho dục thú đại tăng, tay giữ chặt sau cổ Ngô Sở Úy ấn mạnh.

    Sau đó, vẻ mặt của Ngô Sở Úy không còn là giả vờ nữa.

    Sau một hồi hòa hợp, Ngô Sở Úy nước mắt nhạt nhòa, lúc này cảm xúc lớn nhất của y chính là: Một người bạn có đáng tin hay không không phải xét vào tình nghĩa sâu nặng bao nhiêu, mà phải xem người đó có lắm mồm hay không.

    Trì Sính nâng cằm Ngô Sở Úy hỏi: “JJ của ông xã lớn không?”

    Ngô Sở Úy bị hai chữ “ông xã” nổ cho choáng váng, lại thêm đã uống chút rượu, nửa ngày cũng không phản ứng lại. Ông xã nào? Ai là ông xã?

    “Hỏi cậu đó.” Trì Sính quay mặt Ngô Sở Úy lại nhắm vào cự long của mình, hỏi lại: “JJ của ông xã đủ lớn không?”

    Ngô Sở Úy cho một câu trả lời rất kinh diễm.

    “Cái thế vô song.”

    Trì Sính cười ha ha, ôm Ngô Sở Úy hôn vài cái.

    “Vậy cậu ăn no chưa?”

    Ngô Sở Úy vội gật đầu.

    Trì Sính để Ngô Sở Úy cầm cự long của mình, dán vào tai y hỏi: “Vậy tôi đây vẫn còn thì sao đây?”

    Ngô Sở Úy thầm rủa: Anh có khi nào bị thâm hụt chứ? Tựa như vĩnh viễn lấy không hết dùng không cạn, may mà anh toàn thượng đàn ông, nếu đổi thành phụ nữ, vậy chắc con của anh chạy đầy đường rồi.

    Trì Sính thò chân cọ vào trong rãnh mông Ngô Sở Úy, hỏi: “Cái miệng phía dưới ăn no chưa?”

    Ngô Sở Úy không lên tiếng, căn bản còn chưa ăn, lấy đâu ra no?

    “Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội, nếu cậu có thể giúp Quách tử mau chóng xử được sư phụ cậu, chúng ta sẽ đổi sang cái miệng này.” Ngô Sở Úy gật đầu, không phải khuất phục bởi dâm uy của Trì Sính, mà thuần túy mà muốn đưa Khương Tiểu Soái lên giường Quách Thành Vũ.

    200 – Đại Bảo xuất kỳ chiêu

    Sáng hôm sau, quai hàm Ngô Sở Úy sưng lên.

    Ăn cũng đau, nói cũng đau, nuốt nước miếng cũng muốn rơi nước mắt.

    Nếu cái này xảy ra trên người bình thường, sớm đã kêu khổ cả ngày. Nhưng đổi sang Ngô Sở Úy theo trường phái lạc quan, phản ứng đầu tiên của người ta không phải là oán trách, mà là trộm vui.

    “May mà hai túi đậu tối qua đã ăn hết rồi, nếu không hôm nay nhai không nổi rồi.”

    Hai ngày sau đó, Ngô Sở Úy vẫn âm thầm trù tính chuyện lừa gạt Khương Tiểu Soái, y làm việc đáng tin hơn Khương Tiểu Soái nhiều. Lúc trước Khương Tiểu Soái lừa gạt y, hoàn toàn là dựa vào linh cảm, năm ngày đổi đủ cách, cuối cùng còn bị Quách Thành Vũ tính kế. Ngô Sở Úy không làm việc không nắm chắc, đầu tiên lợi dụng một khoảng thời gian để lập kế, mài dao không sợ lỡ việc chẻ củi, đợi khi tất cả vấn đề đều được suy nghĩ chu toàn rồi mới hạ thủ, tranh thủ một chiêu chế địch.

    Mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi cửa Ngô Sở Úy đều xem lịch, hôm nay cũng không ngoại lệ.

    “Thích hợp săn bắt.”
    Tốt nha! Chính là hôm nay rồi, Ngô Sở Úy toàn thân vũ trang đến phòng khám.

    Khương Tiểu Soái đang dọn dẹp phòng khám, thấy một người đeo khẩu trang bước vào.

    “Anh bị cảm sao?” Hỏi khách sáo.

    Ngô Sở Úy vạch mí mắt lên, lộ ra con mắt to dễ phân biệt, lúc này Khương Tiểu Soái mới nhận ra.

    “Không phải… sao cậu ăn mặc kiểu này?”

    Khương Tiểu Soái định tháo khẩu trang cho Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không cho tháo.

    “Không sao, phòng khám của tôi ngày ngày khử trùng, không cần sợ có mầm bệnh.”

    Ngô Sở Úy cố sức há miệng: “Không phải chuyện mầm bệnh.”

    Khương Tiểu Soái cảm thấy hai bên hàm Ngô Sở Úy có hiện tượng bị sưng, lại hỏi: “Bị quai bị sao?”

    Ngô Sở Úy lắc tay, ra vẻ khổ sở gục lên bàn khám.

    “Rốt cuộc là sao?” Khương Tiểu Soái quan tâm nhìn Ngô Sở Úy.

    Trong mắt Ngô Sở Úy là khổ sở chua xót không thể nói hết.

    Khương Tiểu Soái nóng ruột: “Cậu nói đi chứ.”

    Ngô Sở Úy nói: “Tôi muốn chia tay với Trì Sính.”

    Khương Tiểu Soái lập tức kinh ngạc: “Tại sao?”

    “Không thể chịu nổi anh ta ngược đãi.”
    Khương Tiểu Soái lộ vẻ nghi ngờ: “Là ngược đãi hay là trừng phạt ngọt ngào? Chắc không phải cậu lại dựng cờ tố khổ để đến đây khoe khoang với tôi chứ?”

    Ngô Sở Úy cười chán chường.

    “Tôi có tư cách khoe khoang sao?”

    Khương Tiểu Soái vẫn ôm chút ít nghi ngờ hỏi: “Anh ta ngược đãi cậu thế nào?”

    Ngô Sở Úy thở dài: “Tình cảm thật sự là chịu không nổi khảo nghiệm của thời gian.”

    “Mới mấy ngày thôi mà? Lần trước cậu đến đây còn khoác lác Trì Sính cam nguyện vì cậu mà nằm phía dưới, thời gian cũng thất đức quá, mới hai ngày đã khảo nghiệm rồi?”

    “Thật ra tình cảm giữa hai chúng ta đã xuất hiện vấn đề từ lâu rồi, chỉ là tôi vẫn luôn nhịn không nói mà thôi.”

    Khương Tiểu Soái ra vẻ nguyện ý lắng nghe.

    Ngô Sở Úy không dám quá khoa trương, mà rất bất đắc dĩ nói với Khương Tiểu Soái; “Từ khi ở Hawaii về, thái độ anh ta đối với tôi đã thay đổi. Lúc hai chúng tôi tái hợp, cái gì anh ta cũng theo tôi, tính tình rất tốt. Kết quả sau khi về, chỗ nào anh ta cũng ngứa mắt với tôi, luôn châm chích tôi.”

    “Lúc ở Hawaii, tôi sợ bị đen, anh ta luôn nói, đen chút mới khỏe, sức hút vẫn còn đó, dù có đen vẫn đẹp trai. Kết quả đợi tôi đen rồi, anh ta ngày ngày xem thường tôi, nói mặt tôi như trứng lừa đen, làm anh ta chán ghét.”

    “Còn nữa, lúc qua tết tôi muốn ăn gì uống gì anh ta cũng không cản, nói thêm thịt cũng không ngại, kết quả tôi vừa tăng hai cân, anh ta ngày ngày bắt tôi đi tập thể dục, nói nếu tôi mập thêm chút nữa, anh ta nhìn tôi sẽ cương không nổi. Còn chê công phu trên giường của tôi không tốt, bảo tôi xem phim học tập…”

    Khương Tiểu Soái cười hê hê cả buổi, không có chút đồng tình nào.

    “Tôi cảm thấy đây là tình cảm của hai người bước vào một đoạn thể hiện mới. Cậu nghĩ coi, trước kia trong nhà cậu xảy ra chuyện lớn như thế, anh ta có thể không dỗ cậu sao? Những lời lúc đó hơn phân nửa là giả, thái độ hiện tại mới là thật. Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng chuyện này là biểu hiện hai cậu không có chút bí mật nào, chân thành đối đãi với nhau.”

    “Anh không hiểu rõ tình huống.” Cảm xúc của Ngô Sở Úy không tốt hơn chút nào: “Cho dù thật sự là tình cảm dần trở nên nhạt nhẽo, thì vẫn có thể phát giác được sự quan tâm cùng tình yêu ở những chỗ nhỏ nhặt. Nhưng hiện tại tôi thật sự không cảm giác được gì cả, tôi cảm thấy anh ta ngán tôi rồi, nhiều lúc chỉ là phô diễn.”

    “Cậu mẫn cảm quá rồi đó.” Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy: “Sợ được sợ mất trong tình yêu là chuyện bình thường, đừng dễ dàng định nghĩa sự việc, có lúc suy nghĩ của cậu rất phiến diện. Cậu nhớ lại Uông Thạc đi, năm đó anh ta chính là ví dụ tốt nhất.”
    Ngô Sở Úy lắc đầu: “Cho dù Uông Thạc không đi, hai người họ cũng không duy trì được đến hôm nay, có lẽ Uông Thạc đã nhìn ra được tình cảm của hai người biến chất, mới ra hạ sách này.”

    Khương Tiểu Soái nói: “Tôi cảm thấy hai cậu đơn giản là thiếu trao đổi.”

    “Anh ta đã lười nghe tôi nói rồi.”

    “Tình cảm rất kỳ diệu, có lúc nóng nóng lạnh lạnh chỉ là chuyện trong một thoáng suy nghĩ. Lượng bài tiết hormone phái mạnh của đàn ông khác nhau, có lúc cái cậu tưởng là mất hứng, chẳng qua là một loại biểu hiện lượng bài tiết hormone phái mạnh không đủ. Tình cảm giống như điện tâm đồ, có chìm có nổi, muốn tình cảm sống lâu dài, thì không thể duy trì một biên độ, chắc chắn phải có lên có xuống.”

    Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Xem độ tài năng của anh đi!
    Vì đả động ngôn luận của Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy sử dụng chất dẫn mạnh.

    “Nhưng tôi cảm thấy đợt đi xuống này quá dữ dội, anh biết không? Trước kia khi anh ta làm tình với tôi, đều sẽ chăm lo đến cảm giác của tôi, chỉ cần tôi không bắn anh ta tuyệt đối không bắn. Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn khác rồi, ngay cả giai đoạn chuẩn bị cũng lười làm, thường xuyên muốn tôi tự mở rộng, sau khi sướng rồi cũng không lo cho tôi nữa.”

    Câu này cuối cùng cũng khiến Khương Tiểu Soái cứng họng, vì Ngô Sở Úy thường không dễ nhắc đến chuyện giường chiếu, dù sao là đàn ông, còn là trai thẳng, nếu không phải thật sự không chịu đựng nổi nữa, thì sẽ không đem mấy từ ngữ cấm kỵ như mở rộng, giai đoạn chuẩn bị vân vân lên miệng.

    Khương Tiểu Soái rất sầu lo: “Đã đến mức này rồi sao? Vậy anh ta quá đáng lắm rồi đó? Cậu xác định gần đây cậu không chọc đến anh ta? Không phải anh ta giận cậu mới cố ý làm thế chứ?”

    “Cho dù là vậy, anh ta cũng không thể đánh tôi chứ?” Ngô Sở Úy gian nan mở miệng.

    Khương Tiểu Soái sửng sốt: “Cậu nói gì?”

    Ngô Sở Úy nhân lúc có người vào khám lỗ tai liền tháo khẩu trang xuống, lộ ra hai má sưng phù, kết quả đợi Khương Tiểu Soái muốn nhìn kỹ, y lại nhanh chóng đeo vào. Ngại có người ở đây, Khương Tiểu Soái cũng không tiện bảo Ngô Sở Úy tháo xuống nữa.

    Ngô Sở Úy nói: “Hôm qua chân tôi đụng trúng bao gối của anh ta, anh ta bảo tôi đi giặt, tôi không giặt, anh ta liền đánh tôi.”

    Ngô Sở Úy diễn rất thật, khóc lóc kể lể, hai hôm nay y ở nhà luôn luyện trò khóc này. Khiến cho Trì Sính nóng ruột liên tục, cứ tưởng Ngô Sở Úy phải chịu uất ức gì đó.

    Khương Tiểu Soái vỗ mạnh lên bàn: “Má nó, sao anh ta lại thế chứ?!!”

    Ngô Sở Úy nghẹn ngào nói: “Tôi làm sao biết? Cố ý tìm chuyện sỉ vả tôi. Anh ta nói chân tôi bẩn, thật ra chân tôi đâu có bẩn, là lúc trước đi Hawaii phơi nắng, anh ta chẳng qua là chê tôi đen thôi!”

    Khương Tiểu Soái càng nghe càng muốn đánh người.

    “Má, anh ta có tư cách gì chê cậu bẩn? Chúng ta không truy cứu những chuyện tệ hại của anh ta lúc trước thì thôi đi, anh ta còn ở đó mà huênh hoang ra vẻ.”

    Ngô Sở Úy nói: “Hơn nữa anh ta còn luôn đem tôi ra so với anh, khen anh trước mặt tôi. Nói da anh trắng, thân hình anh đẹp, sau đó nói nếu tôi đứng trước mặt anh, thì chẳng giống người chút nào.”
    Xú nam bên cạnh nghe không lọt tai nữa.

    “Ai vậy? Không biết ăn nói thế à? Tôi cảm thấy cậu còn đẹp trai hơn bác sĩ Khương đó! Bác sĩ Khương thuộc dạng anh tuấn nội liễm, cậu thuộc dạng khí chất sáng sủa.”

    Ngô Sở Úy cảm ân nhìn xú nam một cái, thầm nói: Tâm linh của anh càng lúc càng đẹp đó.

    Khương Tiểu Soái cũng nói: “Đúng đó, tôi cũng cảm thấy cậu ra dáng hơn tôi, sao anh ta lại nói cậu như vậy?”

    “Không phải anh ta mới lần đầu khen anh trước mặt tôi đâu, chắc là thấy anh tốt hơn, đàn ông không phải luôn thích ăn cỏ ngoài đường sao? Anh ta thấy ngán tôi rồi, cảm thấy anh mới mẻ hơn đáng yêu hơn.”

    “Đừng kéo tôi vào nữa, anh ta cố ý muốn làm cậu ghen thôi.” Khương Tiểu Soái càng nói càng phiền, cuối cùng ánh mắt trở nên sắc bén, nghiến răng nói: “Mấy ngày tới cậu đừng đến chỗ anh ta nữa, ở cùng với tôi đi, xem anh ta nói sao?!”
    Buổi tối, Ngô Sở Úy thật sự đến nhà Khương Tiểu Soái.

    Y chuyển di động sang chế độ yên lặng, cố ý không nghe điện thoại của Trì Sính, đợi Khương Tiểu Soái đi tắm, y mới lén ra ngoài ban công gọi điện cho Trì Sính.

    Trì Sính hỏi: “Cậu đi đâu?”

    Ngô Sở Úy vừa lén nhìn phòng tắm, vừa nhỏ giọng nói: “Tôi đang lấy công chuộc tội.”

    “Cậu đang lấy công chuộc tội hay đang muốn tăng tội thêm?” Giọng Trì Sính mang theo mấy phần buồn bực: “Có công tác tư tưởng gì không thể làm ban ngày sao? Nhất định phải để đến đêm khuya thanh vắng.”

    “Tôi đang bày mưu, anh phải phối hợp với tôi.” Ngô Sở Úy trộm nói.

    “Cậu tìm người khác phối hợp, tôi phối hợp không được, hiện tại tôi chỉ muốn thao cậu.”

    Ngô Sở Úy quẫn bách: “Chuyện này không phải anh không được, anh không muốn phối hợp cũng phải phối hợp.”

    “Tôi cũng không phải cậu thì không thao, cậu không về cũng phải về.”

    Ngô Sở Úy mài răng: “Anh không thể nhịn mấy ngày sao?”

    “Cậu có thể không ăn cơm mấy ngày không?”

    “Sao giống nhau được chứ? Mấy ngày không ăn cơm sẽ chết, mấy ngày không làm chuyện đó chết được sao.”

    “Chết chứ, hai cái bánh màn thầu của cậu chính là đồ ăn tinh thần cho tôi, một ngày không gặp thì sẽ đói chết.”
    Ngô Sở Úy vừa muốn mắng người, Khương Tiểu Soái đột nhiên ra khỏi phòng tắm, đi thẳng ra ban công, làm y trở tay không kịp.

    Thế là, Ngô Sở Úy lập tức biến thành tiện thụ.

    “Anh làm sao vậy chứ? Chúng ta cả ngày không gặp mặt, tôi gọi điện cho anh anh còn chê tôi phiền? Nếu tôi không nhớ anh, còn cần gọi điện cho anh sao? Răng anh không thể để lát hãy đánh sao? Tôi gọi điện còn làm lỡ thời gian anh đánh răng, tôi…”

    “Anh ta cúp máy rồi.” Nói với Khương Tiểu Soái.

    Thực tế bên kia Trì Sính vẫn còn đang nghe, cảm giác trong lòng không nghĩ cũng biết! Đời hắn đã từng cúp máy của vô số người, nhưng chưa từng cúp máy của Ngô Sở Úy, kết quả lại chỉ bị mình y chỉ trích.

    Sau đó, Ngô Sở Úy giả vờ ấn một số không có, liên tục không có người nghe.

    Khương Tiểu Soái giật lấy di động của y, phẫn nộ nói: “Cậu có phải tiện đến hoảng rồi không hả? Có phải chỉ cần cậu chìm vào một đoạn tình cảm, thì sẽ biến thành thế này không! Tôi bảo cậu đến chỗ tôi ở, là muốn cậu lạnh nhạt anh ta, cậu lại còn chủ động gọi điện cho anh ta? Cậu làm vậy không phải là hạ thấp mình sao?”

    Ngô Sở Úy ngoan cố không nghe, tiếp tục giành điện thoại với Khương Tiểu Soái.

    “Anh đưa đây! Tôi nhất định phải gọi cho anh ta, tôi muốn hỏi anh ta nghĩ thế nào.”

    Thái độ Khương Tiểu Soái rất cứng: “Không được gọi, muốn gọi tôi gọi cho cậu!”
    Nói xong, Khương Tiểu Soái vào một phòng khác, đóng cửa cái rầm, tức giận bừng bừng cầm điện thoại.

    Kết quả, hắn gọi cho Trì Sính, vừa gọi liền được nghe.

    “Trì Sính, mẹ nó anh có phải là đàn ông không? Anh đánh đại Úy như thế? Trước kia tôi vẫn tưởng anh rất đàn ông, bây giờ mới phát hiện anh là đồ cặn bã!”

    Vậy mà, Trì Sính nghe xong, chỉ nói ba chữ thật âm trầm.

    “Tiểu Soái sao?”

    Không biết tại sao, Khương Tiểu Soái nghe xong cảm thấy toàn thân khó chịu.

    “Đã muộn thế rồi không ngủ, gọi điện cho tôi làm gì?”

    Khương Tiểu Soái nóng lên: “Anh nói tôi gọi cho anh làm gì? Đại Úy đang ở chỗ tôi đó!”

    Trì Sính hoàn toàn không để ý đến lời Khương Tiểu Soái, chỉ hỏi: “Cậu vẫn chưa ngủ với Quách tử sao?”

    “Anh hỏi cái này làm gì?”

    Trì Sính nói: “Quan tâm độ chặt lỏng mặt dưới của cậu chút thôi.”

    Khương Tiểu Soái lập tức bị câu này đánh cho đờ ra.

    Đợi khi hắn muốn chất vấn Trì Sính, bên kia đã cúp máy rồi.

    Trở về phòng khách, thấy Ngô Sở Úy đang ngẩn người tại đó, Khương Tiểu Soái đột nhiên có cảm giác áy náy với y.

    “Anh ta có nghe không?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Khương Tiểu Soái lắc đầu.

    Ngô Sở Úy không nói gì nữa, lê bước nặng nề về phòng ngủ.

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập