Nghịch Tập – Chương 76-80

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    76 – Thổ lộ nỗi lòng

    Trì Sính bóp chặt cổ Ngô Sở Úy, ngăn cản y bạo hành, giằng co một lúc, lại dùng sức lớn để ấn đầu Ngô Sở Úy về lồng ngực mình.

    “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc đi, sáng ngày mai tôi đưa cậu đi ăn.”

    Ngô Sở Úy vẫn còn đang chìm trong bi thống của mình chưa kịp thoát ra, lải nhải không dứt, “Đầu tôi là một thành trì cứng chắc, anh bôi thuốc cho tôi, chính là đang từng chút một phá hủy đi năng lực chống tiến công của tôi…”

    Trì Sính dùng tay xoa vài cái trên trán Ngô Sở Úy, hỏi: “Bị đụng đau sao?’

    “Này, vừa rồi anh nói tâm trạng không tốt, sao vậy?” Ngô Sở Úy mới vừa phản ứng lại.

    Trì Sính bước thẳng xuống giường, tha Ngô Sở Úy một mét bảy mươi lăm đang đu trên nách về phía cửa, Ngô Sở Úy cũng không giãy dụa, cứ mặc Trì Sính mang mình ra ngoài. Sau đó cửa đóng lại, không gian bị ngăn cách, một bên trong một bên ngoài. Một tiếng sau, Trì Sính mở cửa phòng, Ngô Sở Úy vẫn còn đứng đó.
    Kéo mạnh vào trong.

    “Hôm nay là sinh nhật cậu ta.” Trì Sính đốt một điếu thuốc, “Lúc trước khi cậu ta tặng Túi Dấm Nhỏ cho tôi, một tay tôi có thể ôm lấy. Chớp mắt đã sáu năm rồi, tính ra ngay cả Túi Dấm Nhỏ có hình dáng ra sao cậu ta cũng không nhớ. Trước kia tôi không có cảm giác gì với rắn, vì những năm sống cùng cậu ta luôn tiếp xúc, chậm rãi mới có tình cảm đặc biệt với sinh vật này.”

    “Anh và cậu ta ở chung mấy năm?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Trì Sính nói: “Hơn ba năm thì phải.”

    Ba năm… trong lòng Ngô Sở Úy lặp lại mấy chữ này, Trì Sính và người đó chung sống hơn ba năm, kết quả tốn sáu năm cũng không giải thoát. Mình thì quen đến bảy năm đó, nếu tính theo kiểu này, ít nhất còn phải giãy dụa mười lăm năm nữa!

    “Nếu không phải vì cậu ta, tôi và Quách tử cũng không đến mức như hôm nay. Quách tử luôn là người anh em tốt nhất của tôi, lúc nhỏ tôi rớt xuống sông, là Quách tử lấy một cành cây kéo tôi lên, lúc đó Quách tử vẫn còn chưa ghi nhớ được.”

    Khói thuốc bao phủ mặt Trì Sính, Ngô Sở Úy không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng vẫn nghe được sự nguội lạnh thấu xương trong ngữ khí lạnh nhạt cực điểm đó.

    “May mà cậu ta biết điều, ngoan ngoãn cút ra nước ngoài.” Cười lạnh một tiếng, “Nếu cậu ta dám xuất hiện trước mặt tôi, ông lập tức gian cậu ta, thao đến khi hết thở mới thôi!”

    Một bình rượu nổ ở góc tường không xa, vụn rơi đầy đất.

    Trong ấn tượng của Ngô Sở Úy, Trì Sính tàn nhẫn, nhưng không nói toạc ra, luôn yên hơi lặng tiếng hạ thủ, sau đó liếm lưỡi dao cười lạnh. Người có thể khiến Trì Sính cuồng loạn, nhất định có bản lĩnh khiến người ta muốn ngừng không được.

    Một ngụm rượu trắng cay đến tận lòng, Trì Sính mở miệng hỏi: “Cậu đã từng trải qua tư vị tươi cười đối mặt với tình địch chưa?”

    Ngô Sở Úy thầm trả lời: Không phải là đang trải qua đây sao?!

    “Tôi đã được lĩnh hội hơn sáu năm rồi.” Trì Sính nói.

    Tôi lĩnh hội hơn sáu tháng rồi… Ngô Sở Úy nghĩ.

    Trì Sính đột nhiên ôm lấy Ngô Sở Úy, cánh tay siết thật chặt.

    “Đại Bảo, vẫn là cậu tốt, người sạch sẽ, tâm cũng sạch sẽ.”

    Ngô Sở Úy, “… Tôi đi uống nước.’
    Trong thùng rác bên cạnh máy nước nóng đều là lõi bắp, những lõi bắp này đều do Ngô Sở Úy lột ra từng cái, chỉ lướt qua trong lòng cũng nắm được. Bên tai vang lên câu nói đó, “Đừng vội ăn, trước tiên điền xong biểu công tác cái đã, lát nữa đem lên phòng làm việc của đội trưởng Lý.” Lúc đó không để ý, bây giờ đã hiểu ra rồi.

    Ly nước này, Ngô Sở Úy không biết mình đã uống thế nào.

    Ngồi lại chỗ cũ, Trì Sính nói rất nhiều chuyện quá khứ, hắn và Uông Thạc, hắn và Quách Thành Vũ, những năm tháng khốn nạn phong sinh thủy khởi đó. Ủ trong lòng đã sắp rữa ra rồi, hôm nay đều trút ra hết trước mặt Ngô Sở Úy, thoải mái thổ lộ hết, cũng triệt để làm chính mình phát nôn.

    Sau đó, người họ Ngô nào đó liên tưởng đến bản thân, nhớ lại quá khứ đau lòng năm đó ngồi trên xe lửa màu xanh đi du lịch, ôm Nhạc Duyệt ngủ suốt đường, cánh tay tê không nhấc nổi.

    Thế là, khi Trì Sính cúi đầu, nhìn thấy khóe mắt Ngô Sở Úy đỏ lên.

    “Tôi đang nói chuyện của mình, cậu khóc cái gì chứ?” Trì Sính vuốt lên gương mặt Ngô Sở Úy.

    Ai khóc với anh chứ? Tôi đang tự khóc chuyện của mình.

    Thấy khóe mắt ẩm đỏ của Ngô Sở Úy, ngay cả cảm xúc của mình cũng chẳng bận tâm nữa, Trì Sính bỗng có chút đau lòng.

    “Lớn đầu rồi còn khóc?” Quở trách một câu.

    Trong lòng tôi hổ thẹn đó!

    Ngô Sở Úy kéo tay Trì Sính, dự định nhân cơ hội này ngả bài, y thật sự không nhẫn tâm lừa gạt đồng bào của mình nữa.

    “Thật ra tôi một chút cũng không sạch sẽ.”

    Trì Sính đẩy Ngô Sở Úy xuống đất, “Vậy thì dơ một lần luôn đi!”

    “…”

    77 – Giày vò đòi mạng

    Mặt sàn lạnh lẽo, hai trái tim hỏa nhiệt và nôn nóng.

    Di động luôn đặt cạnh đó của Ngô Sở Úy vang lên, lại bị lỗ tai y tự động chắn lại. Hiểu lầm gì đó? Chân tướng gì đó? Bây giờ ông chỉ muốn giày vò, ai cản ông, ông liều mạng với kẻ đó!

    Trì Sính đè lên người Ngô Sở Úy, tách chân y ra hai bên người, vật cứng cọ nhau, cách hai lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đó. Trì Sính đỉnh eo, ma sát chỗ yếu ớt của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy bị hắn làm cho run rẩy, hơi thở hỗn loạn, thở dốc không ngừng.

    Trì Sính cưỡi trên chân Ngô Sở Úy, cánh tay cầm vật tượng trưng nam tính của hai người cọ vào nhau.

    Ngô Sở Úy đột nhiên ngưỡng cổ, ánh mắt xấu hổ nhìn Trì Sính.

    “Không cho anh chơi kiểu đó!”

    “Vậy tôi chơi thế nào?” Trì Sính cắn cằm Ngô Sở Úy, “Cậu không cho tôi cọ, cũng không cho phép tôi tự động thủ sao?” Nói xong bắt đầu hoạt động ngón tay.

    “Có người như anh vậy sao chứ?” Ngô Sở Úy liều mạng nhẫn nhịn hừ lên, nóng nảy kháng nghị, “Anh không thể hành động một mình, để cho tôi sướng xong rồi, lại làm đến cái của anh… a?”

    Trì Sính tăng nhanh động tác, “Làm vậy đỡ phiền hơn.”

    Nếu so với kết hợp tự nhiên một âm một dương, hai dương vật va chạm thế này, trở nên cấm kỵ, phản nghịch, mâu thuẫn kịch liệt. Nếp nhăn bị kéo bằng ra, xung huyết đỏ bừng, mạch đập nảy lên đánh vào trái tim xôn xao. Ngô Sở Úy ngưỡng cổ lên, thở dốc hỗn loạn, cái chân bị Trì Sính đè vô thức run rẩy theo nhịp độ tới lui của hắn.

    “Thế nào?” Trì Sính cố ý hỏi.

    Ngô Sở Úy mặt đỏ tai hồng, “Đúng là đỡ phiền.”
    Vừa dứt lời, cánh tay của Trì Sính đã linh hoạt xoay chuyển, lòng bàn tay ấn lên phần đỉnh, vật nóng dưới thân nghiền lên chỗ yếu ớt của Ngô Sở Úy, một dòng điện hung mãnh vọt qua, Ngô Sở Úy như cầu xin đẩy tay Trì Sính ra.

    “Mới vậy đã không được rồi?” Trì Sính nhéo đầu nhũ của Ngô Sở Úy hỏi: “Vậy nếu tôi dùng miệng, không phải cậu càng điên hơn sao?”

    Nói xong, cúi người xuống, gác hai chân Ngô Sở Úy lên hai bên đầu.

    Trì Sính thích nhất là cảm giác bạo ngược khi lấy cự vật của mình hung hãn đâm vào họng người khác, “cự long” lúc rút ra còn mang theo tơ máu. Nhưng hắn không thích làm chuyện này cho người khác, nói chính xác hơn, mấy năm nay chưa từng có.

    Nhưng hắn nguyện lý làm cho Ngô Sở Úy.

    Giống như hắn chưa từng bày tỏ tâm sự với người khác, nhưng hắn lại nói với Đại thiết đầu.

    Trong lòng hắn, Đại Bảo khác với người khác.

    Phân thân của Ngô Sở Úy giống như cây kem bất hạnh, vào miệng Trì Sính xong liền thấy đáy, khoang miệng ấm áp chặt chẽ bao lấy, đầu lưỡi ẩm ướt tỉ mỉ liếm lên. Trên mông Ngô Sở Úy nổi một lớp mồ hôi, trên mặt là biểu tình dâm đãng sảng khoái đến muốn bùng nổ. Trì Sính gảy ngón chân y, Ngô Sở Úy kêu ngao hai tiếng, kích động nhào đến Trì Sính, cưỡi lên ngực hắn.

    “Lá gan không nhỏ đâu!” Mắt hổ sắc bén.

    Mông Ngô Sở Úy lại cọ cọ tới trước, trực tiếp nhét điểu vào miệng Trì Sính.

    Sau đó là sướng đến mức văng tục.

    “Thao anh, thao chết anh!”

    Đây là lời nói ra từ miệng Ngô Sở Úy, người thành thật đã từng là học sinh ba tốt, thiếu niên mười tốt, tốt nghiệp đại học trọng điểm, mới nắm tay đã đỏ mặt, hiện tại lại vặn hông lắc eo, không biết đã dâm đãng đến mức nào. Nói thật, cùng Nhạc Duyệt nhiều lần như thế, Ngô Sở Úy đều chưa từng mất khống chế thế này, dã tính nguyên thủy của đàn ông đều bị Trì Sính gợi lên.

    Trì Sính cũng chưa từng nuông chiều một người như thế, ba lần bốn lượt mặc y dùng từ “thao” lên người mình.

    Ngô Sở Úy bị Trì Sính lật người đè xuống, ngực dán lên sàn, lạnh đến run rẩy.

    “Làm gì?” Trong lòng có chút hoảng.

    Trì Sính trực tiếp nói, “Chơi mông cậu.”

    Ngô Sở Úy muốn chạy, nhưng một chân bị kẹp lại, hai gò thịt khép chặt bị tách ra, một đầu lưỡi xông vào. Ngô Sở Úy giống như con cá giãy chết lăn lộn uốn éo, “thống khổ” kêu gào như chịu hình, tránh né kích thích cường liệt.

    “Cậu thật sự là kẻ xây nhà bên bờ biển.” Trì Sính trêu chọc nhìn Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy thần trí không rõ hỏi, “Có ý gì?”

    “Sóng* – đến – nhà – rồi.” (Sóng: Sóng biển, ở đây còn có nghĩa là dâm đãng)

    “Má!… A…”
    Ngô Sở Úy cho rằng lần này mình sẽ bị ăn triệt để, Trì Sính nhất định nhân cơ hội xông vào, tiến hành công thành đoạt đất. Nếu là thế, y cũng nhận, cứ coi như bồi thường cho hiểu lầm trước đó. Không ngờ Trì Sính lại bỏ qua cho y, sau khi ngậm cho y bắn, lại điều khiển tay y làm mình bắn ra.

    Sau đó thì là cướp đoạt môi lưỡi, cho dù sướng đủ rồi mà vẫn tiếp tục thân thiết, Ngô Sở Úy cũng không cảm thấy bài xích.

    Mùi cồn nồng nặc xông vào mũi, khiến Ngô Sở Úy cũng say theo, quá trình này kéo dài rất lâu, lâu đến mức mấy lần mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, râu Trì Sính vẫn còn cọ trên mặt y. Lần cuối cùng mở mắt ra, thấy đồng hồ treo tường đã qua 0 giờ, trong lòng không hiểu sao lại thấy an tâm, rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

    78 – Nhất định phải giải quyết cô ta trước!

    Giấc ngủ kéo dài đến tận trưa hôm sau, đợi khi Ngô Sở Úy tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường trong phòng khám. Những chuyện xảy ra tối qua hiện tại nghĩ lại đặc biệt không chân thật, không phải mình tìm hắn để ngả bài sao? Sao lại mơ hồ làm cùng hắn? Làm xong rồi không phải nên ngủ ở chỗ hắn sao? Sao lại về đây rồi?

    Càng nghĩ càng không ra, vội mở cửa hỏi Khương Tiểu Soái.

    “Anh biết tối qua tôi đi làm gì không?”

    Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu hỏi lại: “Làm gì?”

    “Anh không biết a!” Ngô Sở Úy sụ mặt.

    “Tôi làm sao biết đi đâu?” Khương Tiểu Soái cảm thấy Ngô Sở Úy khẳng định là ngủ nhiều bùng đầu, “Tối qua khi tôi đi cậu vẫn ở phòng khám, sáng hôm nay khi tôi đến cậu vẫn ở phòng khám, cậu nói cậu đi làm gì? Đi ngủ đó.”

    Mẹ nó!… Lẽ nào là một giấc mộng xuân?

    “Đúng rồi, trên bàn có hai túi đồ ăn, không biết là ai đưa đến.” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy nhớ lại lời Trì Sính nói với mình hôm qua, “Tâm trạng tôi hôm nay không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc trước đi, sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu.”

    Ồn ào nửa ngày hóa ra không phải mơ… Ngô Sở Úy không biết nên cao hứng hay thất vọng, ngồi một mình trên ghế suy nghĩ ngẩn ra, cũng không đi rửa ráy, cứ rối bù bẩn thiểu ngẩn ra đó.

    “Này, nghĩ gì đó?” Khương Tiểu Soái vẫy vẫy tay trước mặt Ngô Sở Úy.

    Hai mắt Ngô Sở Úy vô thần nhìn Khương Tiểu Soái, lo lắng sợ sệt

    “Hôm qua tôi đi tìm tay sai của Trì Sính, anh ta nói Trì Sính đổi công việc là vì ba mình, căn bản không liên quan đến tôi.”

    “Cho nên sao?” Khương Tiểu Soái lắc nhiệt kế.
    Ngô Sở Úy tì cằm lên lưng ghế, “Cho nên anh ta căn bản không biết Nhạc Duyệt là bạn gái cũ của tôi, gây chuyện với tôi cũng không phải vì Nhạc Duyệt, chỉ là trùng hợp mà thôi.”

    Khương Tiểu Soái kẹp nhiệt kế dưới nách bệnh nhân, nghiêng đầu biểu thị kinh ngạc, “Vậy hai người cũng rất có duyên đúng không?”

    Có duyên cũng là nghiệt duyên! Ngô Sở Úy nhịn không được nghĩ.

    “Vậy hiện tại cậu định thế nào?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy tỏ rõ mình không biết.

    “Có từng nghĩ chấm dứt như thế không?”

    Ngô Sở Úy ngập ngừng, nói: “Cũng có một chút.”

    Vừa nói xong, di động liền vang lên.

    Khương Tiểu Soái nói, “Quên cho cậu biết, di động của cậu từ sáng tới giờ vẫn reng, tôi thấy là số lạ nên không nghe.”

    Số điện thoại này đối với Ngô Sở Úy mà nói một chút cũng không hề xa lạ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nằm mơ bị thầy số học bắt chép phạt, cũng toàn viết số này. Lạ thật, sao Nhạc Duyệt biết số điện thoại mới của mình? Ngô Sở Úy đang rầu rĩ, chuông điện thoại ngừng vang. Nhìn qua nhật ký cuộc gọi, má nó, hơn hai trăm cuộc gọi nhỡ, toàn của Nhạc Duyệt, từ tối qua đến thẳng bây giờ.

    Lẽ nào bị cô ta biết rồi?

    Đang nghĩ thế, di động lại rung lên.

    Nhạc Duyệt đang ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, đồ dâm đãng mày muốn giả vờ với tao hả? Có ngon mày tiếp máy của bà coi, bà muốn coi thử mày to gan cỡ nào, ngay cả đàn ông của Nhạc Duyệt này cũng dám cướp.

    Sau đó, giọng Ngô Sở Úy truyền tới.

    “A lô?”

    Là nam? Nhạc Duyệt nhất thời ngây ngẩn, không nghe ra là giọng Ngô Sở Úy.

    “Anh là ai?” Nhạc Duyệt hỏi.

    Ngô Sở Úy rất bình tĩnh nói ra tên cũ của mình: “Ngô Kỳ Khung.”

    Nghe được ba chữ này, Nhạc Duyệt cũng không rõ cảm giác là gì.

    “Sao lại là anh?”

    Nhạc Duyệt dùng hết mọi thủ đoạn, vất vả cực khổ lắm mới điều tra được số điện thoại quấy rối, lại là bạn trai cũ?

    Ngô Sở Úy cười gằn: “Cô hỏi ai vậy? Điện thoại là do cô gọi đến.”

    Nhạc Duyệt không nản chí truy vấn: “Anh vẫn luôn dùng số điện thoại này?”

    “Cô dùng chung một số điện thoại với người khác sao?”

    Nhạc Duyệt bị lời Ngô Sở Úy làm nghẹn, ngưng thần trầm tư một hồi, đột nhiên lóe ra gì đó, lập tức buồn bực, “Ngô Kỳ Khung, đồ vô liêm sỉ!”

    Ngô Sở Úy vẫn bình thản nói: “Tôi sao lại vô liêm sỉ?”

    “Có phải anh thấy tôi sống quá hạnh phúc, trong lòng bất bình, đặc biệt gọi điện thoại cho bạn trai của tôi để chia rẽ? Ngô Kỳ Khung, tôi cho anh biết, anh bớt giở trò quỷ đi, tôi không bao giờ để mắt đến anh nữa, anh chết tâm đi. Sau này bớt gọi điện cho bạn trai của tôi, bớt nhắc đến tôi trước mặt anh ấy, nếu không anh không xong với tôi đâu.”

    Ngô Sở Úy không biết nên nói gì mới tốt, “Chỉ cần cô không nhắc đến tôi trước mặt anh ta là được.”

    “Phi! Anh thật nghĩ mình là đồ ngon sao, tôi nhắc đến anh cũng sợ làm bẩn tai anh ấy đó!”

    Ngô Sở Úy cạch một cái cúp máy, ánh mắt sắc bén ném qua Khương Tiểu Soái.

    “Tôi nghĩ rõ rồi.”

    Khương Tiểu Soái: “Dự định thế nào?”

    Trịnh trọng nói ra tám chữ.

    “Nhất định phải giải quyết cô ta trước!”

    79 – Điều chỉnh chiến thuật

    Mấy hôm nay chính là thời kỳ cao điểm rắn mẹ đẻ trứng, Ngô Sở Úy bận rộn muốn chết, trước đó có một tiểu sư đệ trông nom là được rồi, y phụ trách ra ngoài tìm khách hàng. Hiện tại hai người luân phiên trực đêm, không chỉ phải gánh vai bà mụ, giúp đỡ rắn mẹ khó sinh sinh trứng thuận lợi, còn phải mang trứng đi ngay lập tức, tránh cho rắn mẹ vì đói khát mà ăn luôn trứng. Ngoài ra, đút thức ăn, dọn dẹp, làm ổ… cái gì cũng phải lo.

    Ngô Sở Úy bận đến mức cả miếng nước cũng không kịp uống, cũng không có thời gian bận tâm đến Trì Sính. Buổi tối trước khi ngủ cầm di động lên coi, phát hiện y đã không để ý đến Trì Sính mấy ngày, Trì Sính cũng không chủ động liên lạc với y. Cứ như từ sau ngày “thổ lộ tâm sự” đó, Trì Sính giống như đã bốc hơi mất.

    Vì có chuyện chính sự bận rộn, Ngô Sở Úy cũng không rảnh suy nghĩ nguyên do trong đó.

    Tối đến, kéo thân thể mệt mỏi về phòng khám, thấy Khương Tiểu Soái đang ngồi cạnh bàn khám bệnh ngủ gật.
    “Trễ thế này rồi sao anh còn chưa về?”

    “Đã mấy ngày không gặp cậu rồi.” Khương Tiểu Soái nói.

    Thời gian này, Ngô Sở Úy đi sớm về khuya, vừa ra ngoài là đi cả ngày, Khương Tiểu Soái đã rất lâu không tóm được bóng y.

    Ngô Sở Úy uống nước ừng ực, thở dốc nói: “Qua vài hôm nữa thì xong hết rồi, tính ra đàn rắn lần này của tôi ít nhất cũng bán được hơn ba trăm ngàn, đợi tiền đến tay sẽ lập tức mời anh ra ngoài ăn một bữa.”

    “Ồ? Kiếm được nhiều thế à!” Khương Tiểu Soái cười, “Tôi cũng theo cậu nuôi rắn cho rồi.”

    “Đừng nghĩ thế, không dễ làm vậy đâu, tôi cũng chỉ là nhặt được tiện nghi mà thôi.” Mắt Ngô Sở Úy long long sáng rực, “Tôi định lấy cái này làm nghề phụ, ném cho tiểu sư đệ trông nom, tôi phải mở lối đi khác. Nghề chăn nuôi dù có kiếm tiền nhiều cũng chỉ là ngành sản xuất đứng đầu, tôi dù sao cũng là người văn hóa, không thể làm cái này cả đời!”

    “Nói cũng phải.” Khương Tiểu Soái tán đồng, “Kiếm tiền nhiều nhưng không đủ thể diện.”

    Ngô Sở Úy cầm khăn lông bước vào nhà vệ sinh, không bao lâu, tiếng nước truyền ra.

    Đã quen sống một mình, trước khi tắm Ngô Sở Úy luôn không lấy đồ sạch, đều trần trùi trụi ra ngoài chui vào ổ chăn. Hôm nay tắm xong nhớ tới còn có Khương Tiểu Soái, cũng biết tránh tạo chuyện, khi ra ngoài lấy khăn tắm bọc lại.

    Khương Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn, thân hình thon dài thế này, vòng eo chắc nịch, cái mông tròn vểnh lên… mẹ nó thật chuẩn! Lần trước thấy lồng ngực trần của Ngô Sở Úy là hồi còn mùa xuân, sau đó luôn bị che, hôm nay lại lộ ra, ối! Sao đột nhiên lại trở nên nóng bỏng như thế?

    “Tôi cảm thấy cậu khỏe mạnh cân đối hơn trước rồi.” Khương Tiểu Soái khen.

    Ngô Sở Úy vừa nhìn vào gương cạo râu vừa nói: “Có sao? Có thể do luôn rèn luyện.”

    Nói xong còn tự luyến soi soi một hồi.

    Khương Tiểu Soái đột nhiên cảm thấy ngay cả động tác cạo râu của Ngô Sở Úy cũng trở nên gợi cảm, lập tức quyết định tối nay không đi nữa.

    Hai người chen trên một chiếc giường, Khương Tiểu Soái hỏi Ngô Sở Úy: “Hai cậu thế nào rồi?”

    “Mấy hôm nay bận quá, không rảnh để ý tới anh ta.”

    Khương Tiểu Soái khó hiểu, “Anh ta không chủ động liên lạc với cậu?”

    Ngô Sở Úy cũng cảm thấy khó hiểu, “Đúng vậy, từ lần trước đến chỗ anh ta, thì không thấy liên lạc.”

    “Vậy lần trước cậu đến chỗ anh ta, hai người đã làm gì?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy cố gắng gác lại quá trình hoan ái sau đó, sợ sẽ đứng lên trước mặt Khương Tiểu Soái, tập trung tinh lực nhớ lại cảnh tượng trước đó, sau đó ra vẻ ngẫm nghĩ nói: “Tối hôm đó anh ta tâm sự với tôi rất nhiều điều, đều là lịch sử tình chua xót của anh ta.”

    “Có khả năng này không nhỉ?” Khương Tiểu Soái lộ vẻ nghi ngờ, “Người cường thế như anh ta đột nhiên biểu lộ mặt không ai biết cho cậu, sau đó nhớ ra thì thấy không còn mặt mũi gì nữa?”

    “Chắc không đi?” Ngô Sở Úy cười gằn, “Anh ta còn mặt mũi để mất sao?”
    Khương Tiểu Soái nhướng cằm, “Không tin cậu gọi điện thoại thử coi.”

    Ngô Sở Úy bán tín bán nghi ấn số Trì Sính.

    Một giây đã ấn nghe, đủ thấy tâm lý nôn nóng trông mong cuộc gọi này của đối phương.

    “Đang làm gì?” Ngô Sở Úy hỏi.

    Giọng Trì Sính nghe có vẻ rất nặng nề, “Ăn cơm với bạn.”

    “Trễ như thế?” Ngô Sở Úy kinh ngạc.

    Trì Sính rất không kiên nhẫn, “Có chuyện gì không? Không có thì cúp.”

    Người anh em ngồi cạnh hắn ồn ào chế giễu, “Trì đại thiếu sao còn biết lịch sự như thế? Trước kia không phải luôn cúp thẳng hay sao? Lần này còn hỏi nữa.”

    Âm thanh quá lớn, Ngô Sở Úy nghe được, móng chân của người anh em kia bị đạp rớt hai cái.

    “Có chuyện!” Ngô Sở Úy thanh giọng, “Tối hôm đó tôi đến chỗ anh, không phải anh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện trước kia sao? Trở về tôi lại cân nhắc một hồi, cảm thấy…”

    Tút tút tút… bên kia cúp máy.

    Ngô Sở Úy cười xấu xa, vỗ vai Khương Tiểu Soái nói: “Anh nói trúng rồi đó!”

    “Tôi đã nói mà, anh ta chắc chắn cảm thấy mất mặt.”

    Ngô Sở Úy nhe răng, “Người này rất dễ trêu.”

    Bỏ di động xuống, Trì Sính không nuốt nổi miếng cơm nào nữa, sầm mặt ra ngoài.

    Các anh em ngồi đối diện nhịn không được hỏi, “Chuyện gì vậy?”

    Cương Tử nói: “Không sao, mấy hôm nay cậu ấy luôn vậy, khi tôi đi cùng cậu ấy, đều phải tránh xa ba mét. Cái mặt đen thui đó!! Cậu mà thấy chắc cũng bị dọa té đái đó.”

    “Thôi thôi thôi, đừng quản gì cậu ta, chúng ta ăn tiếp.”


    Khương Tiểu Soái chọt một cái lên ngực Ngô Sở Úy, hỏi: “Cậu định thế nào đây?’

    Ngô Sở Úy đang ngẩn người, bị Khương Tiểu Soái chọt một cái giật mình, lập tức ném sang ánh mắt phòng ngừa, “Tôi cho anh biết, đừng chọt bậy, tôi rất mẫn cảm đó.”

    “Ồ! Ngài không phải là đao thương bất nhập sao? Sao còn biết ngứa nữa?” Nói xong lại hạ thủ với Ngô Sở Úy.

    “Đừng quậy, đừng quậy.” Ngô Sở Úy nóng đầu, đột nhiên đè Khương Tiểu Soái xuống, đôi mắt đỏ ké trừng hắn, thở dốc, “Không đùa với anh.”

    Hai người nhìn gương mặt tuấn tú của nhau, đều thất thần trong một thoáng, sau đó cố ý tránh ra, trở lại chủ đề chính.

    “Tôi đã chuẩn bị đánh trận lâu dài rồi.” Ngô Sở Úy nói, “Trì Sính nhất thời không có mấy khả năng sẽ chia tay Nhạc Duyệt.”

    Khương Tiểu Soái quái dị, “Tại sao? Anh ta có tình cảm với Nhạc Duyệt?”

    “Không có.” Ngô Sở Úy chắc chắn.

    “Vậy tại sao?”

    Ngô Sở Úy không nhanh không chậm nói: “Đám rắn cưng mà Trì Sính nuôi lúc trước bị ba anh ta nhốt lại, anh ta muốn bảo đảm an toàn của rắn cưng, thì nhất định phải phục tùng an bài của ba mình. Hiện tại anh ta luôn điều tra tung tích rắn, một khi tìm được rắn rồi, thì khẳng định sẽ vứt bỏ Nhạc Duyệt. Mấu chốt là không tìm được rắn, nếu tiếp tục kéo dài, anh ta sẽ lấy Nhạc Duyệt làm con cờ, thuyết phục ba mình thả đàn rắn đó ra.”

    “Cha anh ta nhốt rắn của anh ta không phải vì anh ta không lo sự nghiệp sao? Có liên quan gì đến bạn gái chứ? Nhạc Duyệt có năng lực lớn như thế sao? Có thể nắm chắc được ba Trì Sính?”

    Ngô Sở Úy lộ vẻ thận trọng, “Anh sai rồi, khúc mắc trong lòng ba anh ta không phải là công việc của Trì Sính, công việc thì lúc nào xếp không được? Ba anh ta là vì Trì Sính chơi đàn ông, mới bắt anh ta về.”

    Khương Tiểu Soái ngạc nhiên, “Là vậy à, vậy chuyện này hơi khó rồi đó. Liệu có khả năng Trì Sính vì muốn ở cùng cậu, mà nguyện ý bỏ đám rắn đó không?”

    “Không có khả năng này.” Ngô Sở Úy rất hiện thực, “Rắn đối với anh ta có ý nghĩ khác thường, dựa vào chút đánh chút nháo của tôi với anh ta, chưa thể đả động được vị trí của rắn trong lòng anh ta.”

    “Vậy chuyện này liền khó làm rồi.” Khương Tiểu Soái cảm thán.

    Con mắt Ngô Sở Úy thoáng qua vẻ hung tàn, “Chỉ có thể phá hủy.”

    “Phá hủy?”

    Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm vào Khương Tiểu Soái: “Anh biết Nhạc Duyệt sợ nhất là gì không?”

    Khương Tiểu Soái lắc đầu.

    Ngô Sở Úy nhẹ phun ra một chữ, “Rắn.”

    Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, “Nha đầu này dã tâm thật lớn! Vì câu được con rể vàng, mà ủy khuất mình phải sớm chiều ở chung với rắn. Ngay cả tự ngược cũng dứt khoát như thế, vậy cô ta còn gì không thể làm ra nữa?”

    “Có thể nói, cho dù là vì muốn Trì Sính được sống thoải mái hơn, tôi cũng phải trừ bỏ cô ta.”

    Khương Tiểu Soái nhẹ ho hai tiếng, “Điểm xuất phát đi lệch rồi, chú ý một chút.”

    Ngô Sở Úy cũng tự ngẩn ra, sau đó giả vờ như không có gì, tiếp tục đề tài vừa rồi.

    “Tôi đoán Nhạc Duyệt đặc biệt ghét Túi Dấm Nhỏ, cô ta khẳng định trăm phương ngàn kế muốn xóa sổ Túi Dấm Nhỏ, cho nên chúng ta phải hạ thủ từ đó, dụ Nhạc Duyệt tàn hại Túi Dấm Nhỏ…”

    “Sau đó cậu lại oai hùng xuất hiện?” Khương Tiểu Soái tiếp lời.

    Ngô Sở Úy cười tà, “Tất nhiên rồi, Nhị Bảo cũng là người nhà của chúng tôi, làm sao có thể cho cô ta hãm hại?”

    “Vấn đề là, cậu làm sao dụ?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, trong ngữ khí không tự động mang theo mùi chua.

    “Tăng thêm cơ hội ở chung của họ, ổn định địa vị của Nhạc Duyệt trước mặt cha mẹ Trì Sính, đây là tiền đề để kích động mâu thuẫn.”
    Khương Tiểu Soái cố ý thăm dò Ngô Sở Úy, “Ý của cậu là, cậu muốn lui ra sau màn?”

    “Lấy lui làm tiến.”

    80 – Chơi tâm nhãn

    Tối, Ngô Sở Úy một mình bận rộn trong trại nuôi rắn, cổ chân đột nhiên bị thứ gì quấn lấy, cúi đầu nhìn, tiểu Nhị Bảo đang thuận theo chân y bò lên, trườn trườn trườn trườn. Ngô Sở Úy giật mình, vội ôm Túi Dấm Nhỏ vào lòng, vui vẻ hỏi: “Sao mày tới đây?’

    Trì Sính ngậm điếu thuốc tựa ở cửa, thân hình khôi ngô cao lớn cản hết nửa ánh đèn.

    Cách biệt mấy hôm, lại nhìn thấy người họ Trì nào đó đã vô oán vô thù còn có thân cận da thịt với mình, Ngô Sở Úy đột nhiên có chút khó xử, nói không rõ là tại sao.

    “Thả nó xuống đi.” Trì Sính nói, “Để nó tự chơi.”

    Ngô Sở Úy vừa đặt Túi Dấm Nhỏ xuống đất, con này lại thuận theo quần y trườn lên.

    “Nó không vui.” Ngô Sở Úy nói.

    Trì Sính bước nhanh sang, đoạt Túi Dấm Nhỏ khỏi lòng Ngô Sở Úy, đưa nó đến ngang đầu, đôi mắt sắc bén đâm thẳng vào nó, tràn đầy yêu thương trách cứ, “Mày lại quấn người!?”

    Đuôi Túi Dấm Nhỏ quất phành phạch, đầu lắc lư, nếu biết nói tiếng người sớm đã mở miệng, tôi cứ quấn! Tôi cứ quấn!…

    Thấy Nhị Bảo hôm nay không quá nghe lời, Trì Sính đen mặt, điếu thuốc bên khóe môi nhắm thẳng vào đầu Túi Dấm Nhỏ.

    Rắn sợ nhất là khói, Túi Dấm Nhỏ cũng không ngoại lệ.

    Không bao lâu, Nhị Bảo uốn người thương tâm muốn chết bò đi.

    “Đóng kín hết hồ rắn của cậu, đừng để nó bò vào ăn mất rắn của cậu.”

    Ngô Sở Úy lúc này mới nhớ ra, vội đóng kín các hồ rắn.

    Hai người ra bên ngoài tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, Trì Sính nghiêng đầu nhìn Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy vừa mới hoạt động mạnh, lúc này ngồi xuống, mồ hôi chảy xuống như giọt nước, cả phần áo trước đều ẩm.

    “Ra nhiều mồ hôi như thế?” Trì Sính cọ mu bàn tay lên má Ngô Sở Úy.

    Ngô Sở Úy vô thức muốn né, dửng dưng nói: “Đừng lau, càng lau càng nhiều.”

    Trì Sính cứ muốn lau, hơn nữa chuyên chú lau những vị trí đặc biệt như cổ, lỗ tai, xương quai xanh, trước ngực. Ngô Sở Úy nóng nảy muốn ngăn cản, Trì Sính lại nắm chặt hai tay y, đôi môi cứng cỏi chạm lên tai Ngô Sở Úy.

    “Anh đừng làm bậy.” Ngô Sở Úy cứng mặt trách móc, “Đều là mồ hôi, anh không ghét sao?”

    Trì Sính đưa lưỡi liếm hàm răng, xa xôi nói: “Tôi thích ngửi mùi mồ hôi của cậu, khi cậu đến cao trào trên mông đều là mồ hôi, ra giường bên dưới cũng bị cậu cọ ướt.”

    Anh… Ngô Sở Úy mài răng, quyết tâm khiến Trì Sính buồn nôn, “Mồ hôi và nước tiểu là cùng một thành phần, có bản lĩnh ăn uống nước tiểu đi!”

    Trì Sính không thèm chớp mắt lấy một cái, “Cậu dám tiểu vào miệng tôi, tôi liền dám uống.”

    Ngô Sở Úy co giật một trận, đứng lên muốn đi, lại bị Trì Sính kéo về, ấn chặt xuống, móng vuốt ác ma lượn lờ trên làn da ẩm ướt một hồi, Ngô Sở Úy liền thành thật.

    Bảo bối cấm dục nhiều ngày trong quần dưới sự vuốt ve cẩn thận càng lúc càng ý chí hiên ngang, gió đêm thổi qua cành cây phát ra tiếng xào xạt, Ngô Sở Úy giật mình, ấn chặt tay Trì Sính nói: “Hình như có người.”

    Trì Sính hoàn toàn không coi ra gì, “Yên tâm, bọn họ càng mắc cỡ hơn cậu.”

    Lại một cơn gió thổi đến, lá cây xào xạt, Trì Sính thừa cơ hù dọa Ngô Sở Úy, “Người đến rồi.”

    Ngô Sở Úy đang ở bờ vực bùng nổ, nghe câu này liền giật nảy, lập tức bắn ra, tiếng thở dốc không nén lại được, lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai Trì Sính.
    Một phút sau, Ngô Sở Úy mới ngẩng đầu lên, lấy một điếu thuốc của Trì Sính, trầm mặc đốt.

    “Mấy ngày không gặp rồi.” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy thàn nhiên trả lời: “Năm ngày rồi.”

    “Đến hôm nay là sáu ngày rồi.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy vùi đầu hút thuốc, mắt nhìn giày của Trì Sính, nói câu không chút liên quan.

    “Thuốc của anh hút ngon thật, bảy tệ một hộp và bảy mươi tệ một hộp quả nhiên khác nhau.”

    Cánh tay to thô ráp của Trì Sính len vào đám tóc ngắn của Ngô Sở Úy, nghiêng đầu y qua, hỏi: “Trứng rắn bán chưa?”

    “Chưa, vẫn chưa bàn được giá tốt, thị trường năm nay không tốt lắm, giá thấp hơn cuối năm ngoái nhiều.”

    Hàm ý là, thu xếp cho tôi chút đi! Tương lai tôi giàu có rồi, anh không phải cũng được hưởng ké hào quang sao?

    Trì Sính cười tận đâu, thật biết cách chơi trò tâm nhãn với tôi! Năm nay tình hình thế nào tôi còn có thể không biết sao?

    Ngô Sở Úy thầm nói: Tôi biết anh rất yêu thích chơi tâm nhãn.

     

    Thuộc truyện: Nghịch Tập