Nghịch Tập – Chương 91-95

    Thuộc truyện: Nghịch Tập

    Mãnh hổ phá cửa sổ đột nhập.
    Ngô Sở Úy cắt một kiểu tóc vô cùng ngầu, trên đỉnh phân thành từng tầng rõ ràng, hai bên tai cạo tông đơ gọn gàng, làm tôn lên ngũ quan tương xứng. Đi trên đường, không biết có bao nhiêu ánh mắt của các cô gái lấp lánh bắn về phía cậu. Về đến nơi soi gương nhìn lại, một gương mặt anh tuấn soái khí hiện ra trước mắt, không biết có phải là do đã nhìn quen cái đầu tóc lôi thôi lếch thếch hay không, đột nhiên trở nên gọn gàng như vậy, Ngô Sở Úy có chút chưa thích nghi kịp, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng cảm thấy thật sự là quá sức đẹp trai, khụ khụ…

    Tay vuốt phần râu xanh dưới cằm, xoay cổ, thưởng thức từng góc nhìn trên dưới phải trái.

    Tự kỷ gần mười phút, Ngô Sở Úy đột nhiên ý thức được một vấn đề, thời gian cậu đứng trước gương càng ngày càng nhiều. Lúc trước rửa mặt chỉ cần ba phút đồng hồ, một phút tắm qua loa, rồi mặc áo quần lên là xong. Hiện tại rời giường là soi gương trước tiên, soi tới soi lui các kiểu, đến ngáp còn phải điều chỉnh khuôn miệng sao cho đẹp mắt, càng ngày càng ngựa.

    Nghĩ tới tâm trạng sau loại hành vi này, Ngô Sở Úy nhanh chóng tránh khỏi gương.

    Bởi vì khá vừa lòng với kiểu tóc của bản thân, Ngô Sở Úy đối với nó trân trọng có thừa, trước khi ngủ phải chỉnh gối cho phẳng lại, theo nếp đặt đầu lên trên, sau đó liền không nhúc nhích.

    Nửa giờ sau, vấn đề đã tới, cậu ngủ không được.

    Vốn chẳng bao giờ nằm thẳng ngay ngắn ngủ, mà bây giờ cứ phải nằm cứng ngắc như vậy, có thể ngủ được mới là lạ!

    Không ngủ được, liền bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

    Hắn đi cũng được sáu ngày rồi nhỉ? Còn chưa có dấu hiệu gì cho thấy sắp về nữa! Đây là có ý gì? Chơi ghiền luôn rồi hả? Mợ nó! Ăn uống xa hoa, có mỹ nhân để ngắm, gặp mình cũng khỏi muốn về luôn ấy chứ! Con mẹ nó! Thúi thây ở bên đó luôn đi, ông đây đỡ phải bận tâm.

    Hít sâu một hơi, ngủ.

    Một phút đồng hồ trôi qua, hai mắt lại mở, hung hăng cầm điện thoại di động lên.

    Trong di động của Ngô Sở Úy có lưu GV, mới đầu là để tôi luyện ý chí, sau này liền trở thành thuốc an thần luôn. Tiếng ngâm nga của đàn ông đối với cậu mà nói chính là phần mềm luyện nghe tiếng Anh, giao hợp chính là bài thể dục theo đài phát thanh, chả có cảm giác gì sất. Bình thường xem chưa đến mười phút, còn chưa vào chủ đề chính đã ngủ mất tiêu.

    Nhưng hôm nay lại xem tới hết, không những xem hết, mà còn suy nghĩ lang mang.

    Tưởng tượng đến cảnh Trì Sính quỳ gối trên giường, kiên nhẫn hầu hạ lão nhị của mình, vừa phun ra nuốt vào, vừa mút vừa liếm. Dù sao cũng chẳng có ai chui được vào đầu mình càn quấy, ai mà biết mình đang hưng phấn cái gì chứ? Vì thế yên tâm thoải mái đưa tay vào trong quần nhỏ, bắt đầu tự biên tự diễn.

    Trì Sính vừa xuống máy bay là phi thẳng đến phòng khám, lúc này đang trên đường tới.

    Gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy, thật lâu mới kết nối được.

    “Đang làm gì vậy?” Ngữ điệu hỏi thăm ân cần ngàn lần như một.

    Ngô Sở Úy cố ý che dấu giọng điệu, “Giờ này không ngủ thì còn làm gì nữa?”

    Cái danh “Kinh thành đệ nhất pháo” này của Trì Sính cũng không phải là hư danh, chỉ dựa vào tiết tấu hô hấp của Ngô Sở Úy lúc nói chuyện, liền có thể nghe ra cậu đang làm cái gì. Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ không vạch mặt cậu, có những chuyện nói ra rồi sẽ hết hứng thú.

    “Nhớ tôi không?” Lại hỏi.

    Ngô Sở Úy đáp thầm một câu, không chỉ nhớ anh, mà còn muốn làm anh.

    Đột nhiên cảm thấy nóng, liền đá văng chăn ra, trên người giờ chỉ mặc có cái quần lót.

    “Ngày mai tôi về tới.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy kích động, vật nhỏ trong quần trướng lớn, vẫn mạnh miệng nói, “Anh có về hay không thì liên quan gì đến tôi?”

    “Không có tôi, cậu tự an ủi sẽ sướng sao?” Cố ý hỏi.

    Ngô Sở Úy trên mặt phát sốt, bụng run lên.

    “Anh tưởng ai cũng giống mình à? Suốt ngày trong đầu chỉ toàn mấy chuyện đó! Người đứng đắn như tôi, còn khối chuyện đứng đắn phải làm, rảnh đâu mà nhớ đến cái này?”

    Trì Sính đã đứng sẵn ngoài cửa sổ phòng ngủ Ngô Sở Úy, trên mặt lộ ra nét cười.

    “Nè người đứng đắn… Tôi hỏi cậu cái này, ‘quân tiến nhập động ta lại muốn’ là ý gì?”

    Mẹ nó! Đây không phải là châm ngòi thổi gió sao? Ngực Ngô Sở Úy ửng hồng một mảng, trên mông phủ một tầng mồ hôi.

    Miễn cưỡng ổn định lại hô hấp nói một câu, “Nếu anh muốn tán gẫu mấy chuyện này, phiền tìm người khác cho, tôi đây không hứng thú.”

    Nói xong nhanh chóng cúp máy.

    Dâm niệm thoát khỏi trói buộc, quần lót kéo xuống đến tận mắt cá chân, hô hấp trở nên nặng nề, biểu tình mười phần dã tính… Đang lúc động tình, đột nhiên mãnh hổ từ đâu phá cửa sổ xông vào, thân hình to lớn nhảy qua cửa sổ. Động tác nhanh đến mức Ngô Sở Úy không kịp tránh né, không kịp thu tay lại, không kịp che đi, không kịp thu hồi biểu tình phóng đãng, cứ như vậy vừa vặn để người ta bắt được.

    “Không rảnh, không có hứng nhớ đến chuyện này… Vậy thì ngài đây đang làm cái gì vậy?”

    Trì Sính trên mặt treo theo nụ cười bỡn cợt, khiến Ngô Sở Úy xấu hổ muốn chết.

    Mặt mũi hai mươi mấy năm qua của cậu chỉ vì một khắc này mà mất hết rồi.

    Hơn hai chục năm tích góp mặt mũi chỉ để cho cái người mới gặp có mấy tháng này phá sạch đây.

    Trì Sính không nói năng gì nữa mà kéo tay Ngô Sở Úy ra, thay vào tay mình thuần thục an ủi.

    Đồng dạng năm ngón tay giống nhau, đồng dạng làm từ thịt, nhưng đổi qua một người khác, mọi xúc cảm đều đảo điên. Thần kinh bị cấm túc sáu ngày nay bừng tỉnh lại, khoái cảm tăng lên bội phần. Vừa rồi cảm xúc của Ngô Sở Úy còn chưa kịp dừng lại, giờ bị Trì Sính nắn vài cái, tiếng kêu rên không thể khống chế liền lao ra khỏi yết hầu, trên mặt thống khổ như đang thụ hình.

    “Cậu không phải là không nhớ tôi sao?” Cố ý hỏi.

    Cười bỡn cợt, chặn lại hơn nửa thân người của Ngô Sở Úy, dùng phần xương bánh chẻ cứng rắn cọ xát vào hai quả trứng phía dưới.

    “Người cậu nhớ không phải là tôi?… Thật sự không phải tôi sao?… Không phải sao?…”

    Ngô Sở Úy bị ép đến cùng đường, một phen túm lấy tóc Trì Sính, cùng hắn quấn quýt lại một chỗ.

    Trì Sính hai tay chế trụ đầu Ngô Sở Úy, không làm nóng, không khiêu khích, trực tiếp thô bạo hôn tới, trong khoang miệng điên cuồng càn quấy cọ xát. Từng đợt sóng khát cầu hừng hực truyền xuống bụng, vô số cảm xúc cùng lúc mãnh liệt phun trào, Ngô Sở Úy nảy sinh tà ác xé rách quần Trì Sính, không chút thủ pháp chà loạn vật lớn bên dưới, lực tay rất lớn, lực đạo rất nặng, giữa tình cảm mãnh liệt còn xen lẫn hận ý nồng đậm.

    Trì Sính tùy ý gặm cắn Ngô Sở Úy, từ cổ đến bắp đùi, lại đến phần mông mềm mại đầy thịt, bên tai tràn ngập tiếng Ngô Sở Úy rên rỉ, vô cùng trần trụi, không chút giấu diếm. Hai vật lớn của hai người tì lên nhau, tựa như hai câu thơ miêu tả kia, còn bị Trì Sính xấu xa ngâm nga đọc lại, trong bầu không khí xấu hổ càng làm thêm cuồng nhiệt.

    Lửa nóng dưới bụng chợt bốc lên, rồi nhanh chóng hạ xuống.

    Ngô Sở Úy ghé vào trên giường thở hổn hển, trong mắt hận ý chưa giảm, nhiệt độ đã lui.

    Trì Sính lại lần nữa áp người lên, cảm giác rõ ràng Ngô Sở Úy kháng cự.

    “Mấy ngày nay tôi đều không có chạm vào cô ta.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy bị chạm đến chỗ đau, rõ ràng là che giấu không được, lại còn phí công giãy dụa.

    “Liên quan gì đến tôi?”

    Trì Sính dán sát vào tai Ngô Sở Úy, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy.

    “Cũng là vì nhớ thương cậu.”

    Bất luận là phụ nữ như nước hay đàn ông như sắt, ai cũng khó có thể kháng cự được sự bá đạo ôn nhu này, huống chi lời này lại là từ miệng Trì Sính nói ra, một chữ ngàn vàng.

    Ngô Sở Úy gục đầu lên gối không nói lời nào, nhưng cơ thịt trên sống lưng vốn cương cứng đã mềm xuống.

    Trì Sính ghé vào trên người Ngô Sở Úy, cơ ngực rắn chắc cùng phần lưng cường tráng dán chặt vào nhau, phủ một tầng mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm, nhưng ai cũng không cảm thấy nóng, cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau.

    Đột nhiên, từ di động của Ngô Sở Úy truyền ra tiếng thở dốc bất bình thường, phá vỡ bầu không khí hài hòa khó có được.

    Đây chính là kết cục của việc tham tiện nghi, di động cùi lâu lâu lại phát điên, không may lại canh đúng hôm nay mà lên cơn, đâu có ai chạm nó, vậy mà đoạn GV vừa nãy đã ngừng giờ lại phát tiếp, Ngô Sở Úy nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.

    Muốn đưa tay qua tắt đi, lại bị Trì Sính đè xuống.

    “Xem một mình có gì vui, chi bằng để tôi xem cùng cậu.”

    Mợ nó! Cùng nhau xem cái này, còn có thể nhìn ra được kết cục gì tốt đẹp sao?

    Vì thế nhắm mắt nghiêng đầu, “Tôi xem rồi, anh tự xem đi.”

    Trì Sính khẽ cắn lấy phần sụn trên tai Ngô Sở Úy, lẩm bẩm nói, “Tôi muốn cùng cậu xem.”

    Sau đó, đầu bị một đôi tay lớn cưỡng chế quay lại, đối diện với màn hình di động, một kiểu kích thích thị giác khác lại bắt đầu. Sự thật chứng minh, coi chung như vậy so với coi một mình thú vị hơn nhiều, một người xem thì mỗi chỗ đó ngứa thôi, hai người xem thì toàn thân đều ngứa, bởi vì việc giao lưu thật sự rất trọng yếu.

    “Nam diễn viên bị chơi kia tôi biết.” Trì Sính đột nhiên mở miệng.

    Ngô Sở Úy có vẻ kinh ngạc, “Sao anh biết được?”

    “Năm kia tôi đi Nhật Bản, cậu ta tiếp khách ở khách sạn Tokyo.”

    Trong lòng Ngô Sở Úy nổi lên ngàn cơn sóng, giữa lời nói trêu chọc nhịn không được mang theo một ít vị chua.

    “Ghê nha! Ngủ đến tận nước ngoài luôn?”

    Trì Sính nở nụ cười, “Chơi đàn ông Nhật Bản, có cảm giác vì nước quên thân, hùng dũng báo thù rửa hận.”

    Ngô Sở Úy mài răng, “CMN cũng biết ăn nói đấy! Vậy mối thù này báo rồi có sảng khoái không?”

    “Không nhớ rõ lắm.”

    Đệt! CMN phải làm bao nhiêu người rồi mới có thể đạt đến trình độ này?

    Trì Sính nhìn ra Ngô Sở Úy đang ghen, cố ý đùa cậu, “Nếu cậu cảm thấy bất bình trong lòng, có thể dùng con số của tôi làm chỉ tiêu, tìm người đến ngủ, ngủ chừng nào đủ thì thôi.”

    … Đồng tử Ngô Sở Úy đen kịt, tôi chỉ sợ mỗi ngày ngủ với một người, ngủ đến chết cũng chưa đủ.

    Vì thế trả lời, “Dứt khoát như vậy đi, tôi trực tiếp ngủ với anh, dù sao trên người anh cũng hội tụ đủ tinh dịch cùng dâm thủy của nhân dân trên toàn thế giới, ngủ với anh coi như ngủ với cả thế giới này rồi.”

    Năm phút sau, người nào đó vì câu nói hào hùng này mà phải trả giá đại giới.

    Thật vất vả mới có thể thở dốc được giữa ma trảo, vội vã nhắc nhở.

    “Đừng nhoi nữa, đừng nhoi nữa, coi phim cái đã.”

    Chuyển tầm mắt về phía màn hình, kết quả phát hiện vừa lúc diễn xong phần dạo đầu, ông chú đeo kính đã cầm lấy gel bôi trơn.

    Bởi vì mỗi lần trước khi xem đến đoạn này, Ngô Sở Úy đều đã ngủ, cho nên cậu quên mắt khúc sau còn có phần này. Dại ra ba giây, lại đưa tay hướng đến màn hình.

    “Cái này … Cũng chả có gì hay ho, đều là một kiểu như nhau, xem mà phát chán.”

    Hiếm khi thấy Trì Sính không ngăn mình lại, Ngô Sở Úy nháy mắt thở phào một hơi.

    Sau đó, trước mắt lại xuất hiện một chiếc di động, màn hình càng lớn càng rõ ràng hơn.

    “Tôi có kiểu khác nè.”

    Ngô Sở Úy, “…”

    Xem phim.
    Phim Trì Sính cung cấp quả nhiên khác biệt hẳn.

    Ngoài việc nó là full HD, thì nội dung chỉ có thô bạo, chỉ cần nhìn liền biết đó là hàng tự quay. “Diễn viên trong phim” đều là người bản xứ, bất luận có nhục nhã như thế nào cũng kêu rên, mà khẩu âm đều là người Bắc Kinh. Không có kịch bản hay đạo diễn, không khoa trương màu mè, tất cả đều là trần trụi chân thật. Xem một bộ phim như vậy, nghe khẩu âm quen thuộc, có thể dễ dàng khiến bản thân chìm vào đó.

    Cho nên, so với những bộ phim GV bình thường khác đương nhiên càng kích thích hơn.

    “Cậu nhóc kia thế nào?” Trì sính hỏi.

    Ngô Sở Úy gật gật đầu, từ lúc bắt đầy đã chú ý tới cậu nhóc này, lúc trước đều cảm thấy Khương Tiểu Soái đã đủ anh tuấn rồi, nhưng nếu đem so với cậu nhóc này thật sự không tính là cái gì. Luận về diện mạo, dáng người hay làn da, đều là cực phẩm. Càng đừng nói đến mấy kẻ mê đàn ông sẵn rồi, đến Ngô Sở Úy nhìn cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

    Đang nghĩ tới, đột nhiên, lại thêm một gã móc cái vật cứng này nọ ra đâm vào, song long nhập động.

    Cậu nhóc phát ra tiếng rên rỉ kịch liệt, gào khóc xin tha.

    “Anh hai…Tha cho em…ô…em chết mất…”

    Toàn thân Ngô Sở Úy phát lạnh, thân thể đột nhiên trở nên cực kì mẫn cảm, nhất là phần mông, bị bụi cỏ dày bên dưới của Trì Sính cọ xát, ngứa ngáy khó chịu, kết quả vừa mới nhếch mông lên, liền đụng vào vật tráng kiện đằng sau, nháy mắt không dám nhúc nhích thêm cái nào nữa.

    Bộ phim càng ngày càng “phấn kích”, mấy gã đàn ông cùng chơi một cậu nhóc, thủ pháp cực kì tàn bạo hạ lưu.

    Trong lòng Ngô Sở Úy không thể tiếp nhận, nhưng phía dưới lại không biết xấu hổ mà dựng lên.

    Cậu muốn che dấu đi bản chất xấu xa, lại bị bàn tay của Trì Sính vạch trần.

    “Muốn rồi sao?” Trì Sính nắm lấy tiểu Úy úy.

    Ngô Sở Úy vội vàng lắc đầu, “Không muốn nổi, khẩu vị nặng quá.”

    Cự vật của Trì Sính khi có khi không cọ lên cánh mông Ngô Sở Úy, hai cánh tay giữ chặt cậu, thanh âm trầm thấp hữu lực, “Nhưng tôi lại muốn thì sao bây giờ?”

    “Bít cửa.” Ngô Sở Úy vội vàng tỏ thái độ, “Lúc trước anh đã nói với tôi những gì hả?”

    Lực ma sát càng ngày càng lớn, đem cánh mông nhô ra của Ngô Sở Úy cọ đến sưng lên, đến nỗi Ngô Sở Úy cũng bị đẩy theo nhịp, mà ván giường chịu sức nặng của cả hai cũng kêu kẽo kẹt theo. Trì Sính có thể nhịn tới hôm nay đã có thể coi là một loại kì tích rồi, lúc trước nếu không phải đã hứa với Ngô Sở Úy, thì bây giờ đã sớm ăn được mấy bận.

    “Đừng cọ nữa!” Ngô Sở Úy cảm thấy mông mình sắp bốc cháy tới nơi.

    Trì Sính lại nhất quyết không tha, bàn tay hung hăng ép lên hai cánh mông của cậu, đem cự vật chôn ở bên trong kịch liệt ma sát, phần nếp nhăn cũng bị kéo phẳng, càng thêm cứng rắn.

    Ngô Sở Úy thống khổ kêu, “Đau….”

    Giây tiếp theo, hai cái đùi bị nâng lên, áp xuống trước ngực, mông bị đầu gối Trì Sính chèn cao lên, hai cánh mông bị mở ra, mật động cứ thế mà lộ ra trước mặt Trì Sính.

    “Trì Sính… Con mẹ nó, anh thả thôi xuống!”

    Trì Sính lại nói, “Tôi liếm đây.”

    “Không được!” Ngô Sở Úy rống to, “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám… A…”

    Sự thật chứng minh, Trì Sính hoàn toàn không có ý định thương lượng, hắn nói cho cậu, chỉ là để cậu biết mà chuẩn bị tâm lí thôi.

    Đầu lưỡi của Trì Sính ở đùi trong của Ngô Sở Úy vẽ mấy đường, sau đó lại liếm xung quanh mật động, sau khi đã đủ ướt, liền bắt đầu tiến vào chủ đề chính. Đầu lưỡi của Trì Sính vô cùng mạnh mẽ hữu lực, nhẹ nhàng uốn lượn, liền tiến công vào cửa cúc hoa căng chặt, vói vào bên trong, ở vách tràng càn quét bừa bãi.

    Ngô Sở Úy kêu còn sướng hơn cậu nhóc đang bị làm trong GV.

    “Thích đến vậy sao?” Trì Sính hỏi.

    Ngô Sở Úy giãy dụa, muốn trốn khỏi kiềm kẹp của Trì Sính.

    Trí Sính ghì chặt cánh tay đang kiềm chân Ngô Sở Úy lại, không cho cậu phản kháng.

    “Dùng ngón tay chắc cũng được ha?” Trì Sính còn hỏi.

    Đôi mắt Ngô Sở Úy đỏ ngầu, tru lên, tuyệt đối không được! Lần trước Trì Sính chơi ác chọc một cái cậu vẫn luôn nhớ rõ, ngón tay hắn là hung khí đáng sợ thứ hai sau cái pín lừa nằm ở dưới kia.

    Sự thật lại tiếp tục chứng minh, lần này Trì Sính cũng chỉ là thông báo, không phải thương lượng.

    Nhưng nếu nói lần trước là thô bạo vội vàng, thì lần này lại là kiên nhẫn ôn nhu.

    Hắn chưa từng bỏ ra nhiều công phu như vậy cho một đóa hoa cúc đâu.

    Trì Sính tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm mật khẩu, tay lại chơi đùa với phân thân của Ngô Sở Úy, bởi vì không có gel bôi trơn, hắn chỉ có thể đợi cho đến khi bên trong ẩm ướt dễ chịu mới dám hoạt động ngón tay.

    Cảm giác được đau đớn quen thuộc khi bị dị vật xâm nhập, Ngô Sở Úy lại ngoan cố chống cự.

    “Thả lỏng.” Trì Sính vỗ lên mông cậu một cái.

    Ngô Sở Úy hét lên.

    Trì Sính lại không ngừng dùng nước bọt bôi trơn, cẩn thân quan sát phản ứng của Ngô Sở Úy, cẩn thận đẩy ngón tay vào bên trong. Ngón tay của Trì Sính rất dài, không thua kém gì vật kia của những người đàn ông bình thường, hơn nữa xương ngón tay cũng rất cứng, các đốt ngón tay ma sát vào vách tràng mang đến cảm giác rất rõ ràng.

    Phần eo của Ngô Sở Úy đột nhiên cong lên, thống khổ kêu lên một tiếng.

    Ngón tay của Trì Sính mới đi vào một nửa, nghe thấy cậu kêu, liền nhẫn tâm mà đẩy mạnh vào trong.

    Ngô Sở Úy lớn tiếng rú lên, liều mạng cản tay Trì Sính tiến vào.

    Trì Sính đè lại tay cậu, nhẹ nhàng rút ra một nửa, vẫn ở bộ vị vừa rồi, Ngô Sở Úy lộ ra biểu tình cực kì khó chịu, mông thịt không ngừng co rút run rẩy.

    Chính là lúc này… Trì sính mắt hổ lóe sáng, ngón tay linh hoạt luật động.

    Mới đầu là đau, lúc sau lại vừa đau vừa ngứa, tiếp sau nữa là tê dại khác thường, nhất là lúc ngón táy Trì Sính chạm trúng vào bộ phận nào đó, trong lòng Ngô Sở Úy như có mấy ngàn con kiến nhỏ không ngừng di chuyển, mụ nó khó chịu muốn chết. Trì Sính lại chơi đùa vật nhỏ phía trước của cậu, trước sau công kích, nháy mắt gió thổi mây bay.

    Trì Sính cũng đã rất lâu rồi không có cảm giác ngón tay bị kẹp chặt thế này, đũng đạo căng chặt kia giống như thắt lưng mà Ngô Sở Úy tặng hắn, gắt gao chiếm lấy trái tim hắn. Đột nhiên hắn có khao khát muốn yêu thương cậu một phen, không chỉ là thân thể, mà là yêu thương cậu bằng cả tâm hồn.

    Môi Trì Sính cọ xát đầu lưỡi Ngô Sở Úy, hỏi, “Thích tôi chơi đùa mông cậu như vậy sao?”

    Ngô Sở Úy chỉ ô ô đáp lại.

    Trì Sính thay đổi tư thế của Ngô Sở Úy, đặt đầu cậu giữa hai chân mình, Ngô Sở Úy cũng không biết trúng phải tà thuật gì, cứ thế mà nhìn chằm chằm cự vật hùng tráng đến nóng cả mắt. Giây tiếp theo, miệng bị cự vật của Trì Sính mở ra, mới đi vào có một nửa đã chạm đến yết hầu, kích cỡ thô to nháy mắt chiếm hết toàn bộ không gian trong miệng cậu.

    Trì Sinh gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to bóp chặt lấy cổ Ngô Sở Úy.

    Nhưng lại không giống như đối với người khác, hung hăng đè đầu xuống bắt nuốt lấy, đâm đến yết hầu xuất huyết. Hắn thà luồn tay vào mái tóc Ngô Sở Úy, vén tóc mái cậu lên, thượng thức bộ dáng vụng về lại cố sức này. Tiếp tục dùng ngón tay chôn bên trong trêu chọc cậu, đợi cậu thống khổ hóp má, dưới thân càng thêm hưng phấn mãnh liệt.

    “Đừng đừng đừng… Không được… A…”

    Ngón tay Trì Sính nhanh chóng tấn công, khoái cảm xa lạ trong cậu càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, kích thích làm Ngô Sở Úy không khống chế được kêu lên, liên tục xin tha. Một trước một sau tiến công mãnh liệt, bụng dưới của Ngô Sở Úy run rẩy điên cuồng, dư âm chấn động hơn ba mươi giây, sướng đến phát điên.

    Trì Sính bùng nổ thuần túy là do bộ dạng lẳng lơ đến tận cùng của Ngô Sở Úy kích thích.

    Rất lâu sau đó, hô hấp của Ngô Sở Úy mới hoạt động bình thường trở lại.

    Trì Sính dùng lưỡi liếm đi mồ hôi trên trán Ngô Sở Úy, nén cười hỏi, “Mông sướng lắm hửm?”

    Ngô Sở Úy sao có thể mở miệng, sướng thì có sướng, nhưng lúc sau nhớ lại, vẫn là có chút không thể tiếp nhận.

    “Lúc nào mới có thể đổi thành súng thật?” Trì Sính truy vấn.

    Đồng tử Ngô Sở Úy âm u, nhắm chặt mắt, trong lòng âm thầm trả lời, lão tử tuyệt đối không cho anh cơ hội này!

    Bộ phim kia cũng vừa hết, lại tự động chuyển qua bộ khác.

    Tiếng hét như heo bị chọc tiết muốn thủng màng nhĩ truyền tới, Ngô Sở Úy chụp lấy di động nhìn vào, nháy mắt liền sửng sốt. Vẫn là cậu nhóc kia, cái vừa nãy chỉ là làm nóng người thôi, hiện tại mới thực sự là khẩu vị nặng. Các loại đạo cụ khác nhau thay phiên trình diễn, vết máu khắp nơi, người liên tiếp ngất đi, Ngô Sở Úy nhìn mà cũng khiếp vía.

    “Mấy… Mấy người này là ai vậy?”

    Trì Sính hời hợt nói, “Anh em của tôi, quay phim là Cương Tử.”

    Trong lòng Ngô Sở Úy chấn động, cậu không thể tin nổi, Cương Tử thoạt nhìn thấy hiền lành phúc hậu như vậy, thế nhưng lại có thể lạnh nhạt nhìn một màn đầy huyết tinh thế này. Cậu lại càng không thể hiểu, vì sao mấy người này lại có thể ra tay tàn bạo với một cậu nhóc như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì để thỏa thích thôi sao?

    Trì Sính không chút hoang mang giải thích, “Cậu ta lừa tôi, vì mục đích nào đó mà mò đến bên cạnh tôi.”

    Cậu nhóc này chính là Tiểu Long.

    Mấy lời này cứ như là đang nói cho Ngô Sở Úy nghe vậy, mặc dù Trì Sính không hề phát hiện ra chuyện gì.

    Ngô Sở Úy bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, muốn che dấu cũng dấu không nổi, bên tai đều là tiếng kêu thảm thiết như bị lệ quỷ lấy mạng, một tiếng lại một tiếng khủng bố đến cực điểm. Đây không lẽ sẽ là kết cục của mình sao? Cúc hoa bị bạo khai, ruột đảo lộn, trên người toàn là máu, nơi yếu ớt bị giật điện, mới nghĩ tới thôi đã thấy đau rồi!

    Trì Sính thấy Ngô Sở Úy căng thẳng, trực tiếp tắt điện thoại.

    “Cậu sợ cái gì? Tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy.”

    Ngô Sở Úy lúng ta lúng túng, “Biết đâu có một ngày anh…”

    Trì Sính không nói gì, tay ôm chặt Ngô Sở Úy, đối với hắn, Ngô Sở Úy toàn là lo nghĩ vớ vẩn, một người có thể khiến hắn ở trên giường đè xuống dục vọng cá nhân, căn bản là không cần lo đến bị ngược đãi, huống chi là loại lăng nhục thế này, cho dù bảo hắn đánh cậu một cái, hắn cũng không thể xuống tay được.

    Một đêm này, trong lòng Ngô Sở Úy như là băng lửa giao nhau.

    Trì Sính khó mà có được sự ôn nhu này, ôn như hôn cậu, ôn nhu âu yếm cậu, ôn nhu ghé vào lỗ tai cậu thì thầm câu được câu mất. Đã lâu lắm rồi Ngô Sở Úy không được ai yêu thương như vậy, tâm cứ như bị một con tằm rút hết tơ, trống rỗng một mảnh. Nhưng lại không có cảm giác an toàn, đoạn phim kia mang lại một bóng ma không thể nào xua tan, cho dù cậu lâm vào mê man vẫn giật mình tỉnh lại mấy lần.

    Mình, có phải là nhập vai quá sâu rồi không? Đêm tối, Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính đặt tay lên ngực tự hỏi.

    Mỗi lần nhớ lại những lúc hai người ở chung, đều sẽ đả kích một phen. Cậu và hắn rốt cục là đang làm cái gì? Tại sao mình lại làm như vậy với hắn? Đầu có phải là bị chập mạch rồi không? Nhưng nếu chuyện có xảy ra một lần nữa, Ngô Sở Úy cậu vẫn không kìm lòng được mà bị chập mạch, tiếp tục như vậy, tiếp tục chất vấn bản thân.

    Diễn hay không diễn có gì khác nhau? Hắn vẫn ở đây, chân chân thực thực ở đây.

    Trong lòng Ngô Sở Úy rối rắm đến cùng cực, cam chịu mà vùi đầu vào hõm vai Trì Sính.

    Thôi thì kệ xừ nó đi!

    Quang vinh trở về đội.
    Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy có một loại cảm xúc nói không nên lời.

    Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi cậu tỉnh dậy liền theo bản năng xoa đầu, là lo lắng tối hôm qua bị dày vò như vậy, kiểu tóc ưng ý cũng bị làm cho loạn mất. Kết quả vừa sờ lên đầu, cảm thấy mình gặp quỷ rồi, làm sao mà chỉ có da đầu trụi lủi, một sợi tóc cũng rờ không thấy.

    Ngô Sở Úy hốt hoảng vọt vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, ngây người.

    Mới thoát khỏi danh hiệu thằng đầu hói được hai tháng, nay lại quang vinh trở về đội rồi.

    Khương Tiểu Soái mới vào cửa cũng sửng sốt, “Tối qua cậu nhắn tin khoe mới làm quả đầu mới, tôi còn mong chờ sáng nay qua sớm để chiêm ngưỡng. Biết thế này thì nằm nhà ngủ thêm một tí cho rồi.”

    Ngô Sở Úy bốc hỏa, “Tôi thực sự đã làm quả đầu mới siêu chất nha, tối hôm qua còn tạo kiểu các thứ, kết quả sáng nay tỉnh dậy thì đầu không còn tóc nữa. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vừa lòng với mái tóc mới như vậy á! Sợ đè lên nó sẽ là hư, tắm còn không dám để dính nước, sợ ảnh hưởng tới keo vuốt tóc nữa đó! Mợ nó thế nào lại ngủ một giấc dậy một sội tóc cũng không còn! Tiền cắt tóc coi như đi tong rồi!

    Khương Tiểu Soái nén cười, “Có khi nào là bệnh rụng tóc không?”

    “Bệnh rụng tóc thì cũng chỉ trọc một mảng, như thế nào lại bay nguyên cả đầu được chứ?”

    Bác sĩ Khương chuyên nghiệp thuyết giảng, “Bệnh trụng tóc trong một số trường hợp đặc biệt sẽ có thể phát triển lên toàn bộ da đầu, thậm chí lông ở những chỗ khác trên cơ thể cũng sẽ bị rụng!”

    Ngô Sở Úy rít gào, “Mụ nội nó, tôi còn ngửi được mùi thuốc cạo râu đây này!”

    Nhớ tới việc này, Ngô Sở Úy nổi giận, chuyện này cậu còn không biết ai làm sao? Tối hôm qua mê man ngủ, trên đầu có gì đó đảo loạn, sau nửa đêm thật sự là mệt không chịu nổi, nên ngủ luôn không có tỉnh lại. Trong lúc ngủ còn cảm thấy da đầu có chút kì quái, nghĩ là do tóc mới nên không quen, sau đó cũng không có để ý nữa.

    Chỉ vì một chút sở sẩy, mà lại chịu độc thủ.

    Đang tức tối, thì đầu sỏ gây chuyện đã trở lại.

    Thực ra là Trì Sính chưa có đi, hắn chỉ ra ngoài làm chút chuyện thôi, hành lí vẫn để đây mà.

    Ngô Sở Úy nhảy ba bước tới trước mặt Trì Sính, ánh mắt hung hăng chất vấn hắn.

    “Sao anh lại cạo đầu tôi hả?”

    Trì Sính nói như đúng rồi, “Vì tôi thích kiểu đầu này.”

    Ngô Sở Úy khó chịu, “Anh thích nhưng tôi không thích! Dựa vào cái gì mà anh thích kiểu nào thì tôi phải để kiểu đấy? Bộ tôi cắt tóc là để mình anh nhìn à?”

    Bàn tay to của Trì Sính phủ lên cái đầu bóng lưỡng của Ngô Sở Úy, bình tĩnh nói.

    “Tất nhiên là cho một mình tôi nhìn.”

    Ngô Sở Úy tức muốn lòi con mắt, còn Khương Tiểu Soái bên kia khéo miệng cong lên, ta nói đồ đệ a, cậu nên trốn trong chăn mà vui mừng đi! Chỉ để cho mình hắn nhìn không phải là hắn đã không thể rời cậu được rồi sao?

    Trì Sính đem Ngô Sở Úy đẩy vào trong xe, dắt người đi ăn sáng.

    Trên đường, mặt Ngô Sở Úy vẫn hầm hầm. Ngồi chơi với Túi Dấm Nhỏ, không thèm liếc Trì Sính lấy một cái.

    Trì Sính dùng khóe mắt đảo qua Ngô Sở Úy, thình lình nói.

    “Tính tình cũng không hiền đâu.”

    Cậu âm thầm bác bỏ: Tính tình tôi còn không hiền? Nếu là người khác đã sớm tặng anh một cái bạt tai rồi! Nhưng ngẫm lại thì thấy đây là thời gian chiến tranh lạnh, cũng lười chơi trò giận dỗi với hắn, cho nên giả câm giả điếc.

    Người có thể khiến cho Trì Sính tìm cách dỗ dành, cũng chỉ có tên đầu hói kiêu ngạo, ương ngạnh này thôi.

    Xe dừng lại trước tiệm cắt tóc, Trì Sính xuống xe, đi vào bên trong, lúc đi ra thì trên đầu một cọng tóc cũng không còn. Trở vào trong xe, Ngô đầu hói nhìn Trì hói đầu, trong lòng cũng xuôi xuôi, miệng cũng không có ngậm lại, trên mặt hiện lên nét cười, hai người một cặp đầu đôi đi vào nhà hàng.

    “Cho hai mì thịt bò.” Trì Sính nói.

    Người bán hàng hỏi, “Có cho thịt bò vào không?”

    Câu này không phải là vô nghĩa hả? Không ăn thịt bò vậy kêu mì thịt bò làm quái gì? Nếu không ăn thịt thì sao không gọi mì chay luôn cho rồi?

    Ngô Sở Úy nhếch miệng, “Sao anh không hỏi có cho mì vào không luôn đi?”

    Người bán hàng hài hước, “Hoàn tục rồi sao?”

    Ngô Sở Úy bắn cho Trì Sính một tia nhìn phẫn hận.

    Quá trình ăn cơm cũng coi như là vui vẻ, Ngô Sở Úy còn cùng trì sính bàn về kế hoạch sau này. Cậu đối với thiết bị đèn chiếu sáng và màn hình LED rất có hứng thú, dù sao cũng là tốt nghiệp từ chuyên ngành điện lực, ở công ty cũ cũng hay tiếp xúc, muốn đi sâu vào lĩnh vực này, mở một công ty mậu dịch.

    Trì Sính đùa nghịch món đồ thủ công mới làm, “Ý tưởng không tồi, nhà nước đang có chính sách chuyển hướng về lĩnh vực này, có thể xem xét.”

    Nghe Trì Sính nói thế, trong lòng Ngô Sở Úy còn cần phải lo sao?

    “Này, anh cầm cái gì đấy?”

    Trì Sính không nói, con ngươi che dấu ý cười thâm hiểm.

    Ngô Sở Úy nhân cơ hội chụp lấy, tự cho là mình chiếm tiện nghi của người ta, nào ngờ vừa nhìn vào lòng bàn tay, mặt liền đen thui. Hận không thể đem vật đang cầm kia ném xuống đất, dùng giày nghiến cho nó nát vụn.

    Trì Sính nhìn phản ứng của Ngô Sở Úy, nhịn không được vui vẻ.

    “Cậu như thế nào xác định được đây là trứng của cậu?”

    Mặt Ngô Sở Úy đen như đít nồi, thụi vào bụng Trì Sính hai quyền.

    Trì Sính tiếp tục khiêu khích, “Là vì cậu nhìn thấy nó lớn hơn của người thường à?”

    Ngô Sở Úy rốt cục bùng nổ, “Trì đầu hói, anh bớt bớt lại giùm tôi cái được không? Suốt ngày chỉ biết nói tới chuyện này!” Làm bộ muốn đập

    “Nếu cậu dám đập bảo bối của tôi, tôi thực sự sẽ đem cái dưới kia của cậu giựt xuống.”

    “….”

    Trên đường về, Ngô Sở Úy lại không nói gì. Đến cửa phòng khám, vừa muốn xuống xe thì bị túm lại. Không kiên nhẫn quay đầu, chỉ thấy bàn tay to đưa tới trước mặt mình, trên hai ngón tay còn kẹp một tấm thẻ.

    “Thẻ ngân hàng phụ của tôi, cậu cần tiền thì cứ lấy mà dùng.”

    Ngô Sở Úy mặt lạnh, “tôi không cần, anh thích cho ai thì cho.”

    “Trên thẻ có tên cậu, cậu nghĩ cho ai dùng được?”

    Sắc mặt Ngô Sở Úy có biến, nhưng ngữ khí vẫn cứng rắn như trước.

    “Dù sao tôi cũng không cần, anh hủy nó đi.”

    Ánh mắt Trì Sính nặng nề, “Không có vốn thì tiền đâu mà mở công ty? Cầm đi, cần thì dùng, không cần thì thôi.”

    Ngô Sở Úy muốn rút ra, Trì Sính liền nắm lấy tay cậu.

    “Tôi không phải là đang đùa giỡn với cậu đâu, trứng thì to mà sao nội tâm sao lại nhỏ như vậy?”

    Ngô Sở Úy lườm một cái đầy căm hờn, lại bị bàn tay to của Trì Sính xoa lên trán, mọi tức giận đều tan biến theo.

    “Vào đi, tôi đi làm.”

    Nhìn Trì Sính ngênh ngang quay xe đi, trong lòng Ngô Sở Úy tư vị gì cũng đều không có.

    Trải qua một hồi xem xét người mua, Ngô Sở Úy cũng đem bán đám rắn đi, giá cả thị trường năm nay không tồi, bán hết một đám cũng hốt được sáu mươi vạn vào tài khoản. Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này càng làm càng có giá trị, không chỉ đem người câu đến, mà còn đem lại tài lộc.

    Tuy rằng lo chuyện của bản thân mình, nhưng Ngô Sở Úy vẫn nhớ tới đám rắn bị bắt của Trì Sính.

    Tốn bao nhiêu công sức mới liên hệ được với người bán đám rắn con quý giá kia, hai người hẹn nhau ăn một bữa cơm rồi nói chuyện.

    “Đều đã bán hết rồi.” Người bán nói, “Lần trước có một gã nhà giàu, tới mua toàn bộ số rắn con kia rồi.”

    Ngô Sở Úy giải thích, “Tôi không phải là muốn mua rắn con, mà là muốn rắn mẹ kìa.”

    “Rắn mẹ?” Người bán trợn mắt.

    Ngô Sở Úy gật đầu, “Đám rắn con lần trước ông bán cho tôi kia tôi rất thích, tôi tính là mua luôn đám rắn mẹ, ông giúp tôi liên hệ với cậu nhân viên trông coi đó đi, nói với cậu ta là tôi muốn mua rắn mẹ nha.”

    Tiểu thương lập tức xua tay, “Sao vậy được? Quân đội là chỗ nào chứ? Bao nhiêu là tuyến phòng thủ? Bộ tưởng muốn đem đồ ở trỏng ra là ra được sao?”

    Ngô Sở Úy hỏi lại, “Vậy chứ đám rắn con kia làm sao mà tuồn ra được?”

    “Cái này không giống nhau!” Tiểu thương lộ vẻ mặt cẩn thận, “Nói thật với cậu, người bảo anh ta chăm đàn rắn không phải là người trong quân đội, chỉ là thay tư nhân quản lí mà thôi, rắn ở trong đấy đều đánh số, thiếu một con cũng không được.”

    Trong lòng Ngô Sở Úy biết rõ, nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc.

    “Còn có chuyện như vậy nữa hả?” Ngón tay gõ gõ hai cái lên mặt bàn, dừng lại, “Vậy ông xem làm như vậy có được không? Tôi tìm một con cùng loại, sau đó đổi với con rắn trong đó. Cứ như vậy, anh ta quản lí cũng không mất con nào, vẫn y như cũ.”

    Tiểu thương tiếp tục lắc đầu, “Cậu vẫn nên từ bỏ ý định đó đi, loại rắn này cũng gần như là tuyệt chủng rồi, cậu đi đâu mà tìm cho được?”

    “Vậy nếu tôi tìm được thì sao?” Ngô Sở Úy tràn đầy tự tin.

    Tiểu thương hừ cười một tiếng, “Nếu cậu thật sự tìm được, cần gì phải đổi? Không phải đều là cùng loại sao?”

    “Đương nhiên là không giống.” Ngô Sở Úy cũng đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác, “Cái tôi xem trọng là đám rắn mẹ này, chứ không phải là vì chủng loại của chúng.”

    Tiểu thương cảm thấy Ngô Sở Úy nói chuyện không ra đâu vào đâu, căn bản cũng không để trong lòng, chỉ lo ăn uống, ăn uống cũng không hề ít, nhưng đến cuối cùng vẫn là nói mấy lời từ chối khách sáo, không cần phải cân nhắc, việc này không có hy vọng đâu!

    Ngô Sở Úy đặt hai xấp tiền mặt lên bàn.

    “Ở đó có một trăm con rắn, cũng chỉ là đổi đi một con, ai có thể nhìn ra được? Lại nói, rắn còn hay thay da đổi màu, cho dù có năng lực nhìn ra thì sao? Chủng loại không thay đổi, giá trị cũng không bị giảm, không lẽ rắn cũng kiểm tra DNA được sao?”

    Tiểu thương nhìn lướt qua xấp tiền, môi giật giật, không nói gì.

    Ngô Sở Úy lại lấy ra thêm một xấp nữa, đặt trước mặt tiểu thương.

    “Rắn tôi chắc chắn có thể tìm được, ông chỉ cần giúp tôi liên hệ với người kia, mấy chuyện khác cũng sẽ không phiền ông nữa.”

    Tiểu thương do dự một chút, cuối cùng nói.

    “Để tôi thử xem sao.”

    Vô thanh cảnh cáo.
    Trì sính đi công tác về vừa được hai ngày, Chung Văn Ngọc lại nhận được tin nhắn nặc danh.

    Nội dung tin nhắn cũng không có khác nhau mấy, chính là cảnh cáo Chung Văn Ngọc quản con trai cho tốt, đừng làm mấy chuyện quấy rối con trai nhà lành.

    Tâm tình Chung Văn Ngọc vừa ổn định được mấy hôm, lại bởi vì tin nhắn này mà đảo lộn. Bà không dám nói cho Trì Viễn Đoan biết, sợ cái tính nóng nảy của ông, một khi biết chuyện khẳng định là sẽ náo loạn cả nhà. Mà không lẽ chỉ vì một tin nhắn quấy rối, mà chuyện kia còn chưa chắc đã có, lại làm cho ga đình nổi sóng, cũng không có đáng.

    Vì thế tới cuối tuần, lại gọi Nhạc Duyệt tới nhà.

    Nhạc Duyệt vẫn là bộ dáng kia, bất luận là tâm trạng có như thế nào, khi nhìn thấy Chung Văn Ngọc liền nở nụ cười.

    “Duyệt Duyệt nè, con nói thật cho dì biết đi, con và Trì Sính như thế nào rồi?”

    Trong lòng Nhạc Duyệt hơi động, ngữ khí có hơi mất tự nhiên.

    “Hai chúng con vẫn thế mà.”

    Chung Văn Ngọc có vẻ vội vàng, “Giữa hai đứa không có mâu thuẫn gì chứ?”

    Nhạc Duyệt vẫn cẩn thận hỏi lại, “Dì à, có phải anh Trì Sính đã nói gì với dì không?”

    “Không có, từ lúc nó về, dì còn chưa có gặp nó.”

    Nhạc Duyệt càng thêm cẩn thận, “Dì cứ yên tâm đi, hai chúng con vẫn rất tốt. Mỗi người đều có không gian riêng, con cũng không nghĩ muốn bắt Trì Sính phải đi theo con khắp nơi. Mẹ con thường nói, thời điểm hai ngươi yêu đương, càng được cưng chiều thì sau này kết hôn rồi sẽ gặp phải sự chênh lệch rất lớn. Cho nên con rất lí tính duy trì mối quan hệ tình cảm này, cũng không ảo tưởng bất cứ thứ gì không thực tế, hai người kiên định ở chung mới tốt.”

    Chung Văn Ngọc hớp một ngụm trà, cảm giác thư thái hơn rất nhiều.

    “Cũng là do con thông minh, trách không được dì không nhìn trúng cô gái nào lại ưng ý con như vậy.”

    Nhạc Duyệt ngượng ngùng cười.

    Chung Văn Ngọc còn nói, “Hai đứa coi chọn ngày tốt kết hôn đi.”

    Nhạc Duyệt trong lòng mừng như điên, chén trà trong tay cầm cũng không xong, nhưng mà vẫn nhịn xuống, thăm dò, “Có sớm quá không ạ?”

    “Không sớm!” Chung Văn Ngọc cười nắm tay Nhạc Duyệt, “Dì cũng đã coi con như con dâu rồi.”

    Buổi tối, Trì Sính đặt một phòng khác sạn, cố ý mời một ít bạn bè đến giới thiệu cho Ngô Sở Úy làm quen.

    “Đây là Vương tổng của công ty hữu hạn điện khoa học kĩ thuật Hợp Thông.”

    Vương tổng đứng lên bắt tay với Ngô Sở Úy, cũng đưa danh thiếp cho cậu, “Công ty chúng tôi chuyên nghiên cứu và phát triển hệ thống hiển thị đèn LED, cậu có gì cần, cứ liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

    Ngô Sở Úy khách khí cười nói, “Về sau có gì không hiểu phải nhờ anh chỉ bảo thêm rồi.”

    “Lời này thật khách khí quá.” Vương tổng cười sang sảng, “Chú của Trì Sính là thầy của tôi, không có ông ấy tôi làm sao lại làm nên được công ty thế này. Cậu là bạn của Trì Sính thì cũng là bạn của tôi, về sau chúng ta thành người cùng ngành, cơ hội hợp tác cũng nhiều.”

    Có một người đàn ông cao gầy đứng lên kính rượu Ngô Sở Úy, nói chuyện cũng rất khách khí.

    “Tôi là tổng giám đốc Trương Đằng của công ty mậu dịch Quang Thuận, công ty chúng tôi chủ yếu là kinh doanh màn hình hiển thi và đèn tiết kiệm năng lượng, nếu cảm thấy hứng thú xin mời ghé qua xem.”

    Ngô Sở Úy nhận danh thiếp nhìn qua, tán thưởng, “Công ty của các anh nổi danh trong lĩnh vực này lắm đó! Hai hôm trước tôi có lên mạng tìm tư liệu, thấy có giới thiệu chi tiết về công ty của các anh, nên đặc biệt lưu ý.”

    Trương Đẳng khiêm tốn cười, “Công ty chúng tôi khởi dầu sớm nên may mắn chiếm được tiên cơ, hai năm nay áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, có mấy công ty mới xuất hiện. Như là Tấn Đạt mậu dịch, người ngồi bên trái cậu đây chính là người đứng đầu của họ.”

    Ngô Sở Úy đứng lên chạm cốc với người kia, đơn giản là hàn huyên vài câu.

    Một bữa cơm đặc biệt náo nhiệt, rượu cũng uống không ít, mặt Ngô Sở Úy đêu đỏ lên, đi đường còn lắc lư. Ngồi trên xe rồi vẫn chưa gọi được hồn về, từng vì một đơn đặt hàng, cậu phải nơi nơi ăn nói khép nép, chịu vô số cảnh đóng cửa không tiếp. Hiện tại vừa có ý tưởng, còn chưa có phương pháp, mà cơ hội hợp tác đã tìm tới tận cửa.

    Loại cảnh ngộ biến hóa này, thật sự không phải là người bình thường có thể tiếp nhận ngay được.

    Trì Sính vừa vặn khóa xe, Ngô Sở Úy ngồi ở ghế phụ lái đột nhiên quay đầu, hơn nửa người đều đè lên cánh tay Trì Sính, không cho hắn khởi động xe. Trì Sính dùng cằm cọ lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy, tay vuốt lên mặt cậu hỏi, “Làm sao vậy? Uống nhiều quá nên khó chịu?”

    Ngô Sở Úy không động đậy, cũng không nói gì.

    Đôi môi của Trì Sính chuyển qua lỗ tai Ngô Sở Úy cọ, hơi thở tản ra toàn mùi cồn theo lỗ tai thấm đến tận vỏ đại não của cậu. Bả vai hơi run, đột nhiên mạnh mẽ đẩy tay Trì Sính ra, dùng trán đập vào trán Trì Sính, dùng lực rất mạnh.

    Chỗ khác thì không cứng được như Trì Sính, nhưng trán cậu vẫn rất có lực sát thương.

    Không chỉ đập trán hắn, Ngô Sở Úy còn túm lấy cổ áo Trì Sính chất vấn, “Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?”

    Trì Sính không nói, chỉ lẳng lặng ngắm cậu.

    Ngô Sở Úy cảm thấy bản thân không phải là uống rượu mà là uống phải giấm chua, một cỗ giấm sộc thẳng lên mắt mũi cậu, cũng không biết bản thân là đang ghen cái gì. Người cũng câu tới đây rồi, tình cảm cũng đã ở trên người cậu, nói dối cùng nói rồi, chuyện xấu gì cũng đã làm rồi… Không chỉ là chưa nhận được báo ứng, cuộc sống còn vô cùng náo nhiệt nữa kìa!

    Còn có gì chưa đủ?

    Cảm xúc trào ra nhiều như vây, tại sao lại không thể tìm ra được nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể dùng nắm đấm đấm mạnh lên ngực Trì Sính, gào lên một tiếng, “Trán tôi đau.”

    Năm ngón tay của Trì Sinh bóp lên trán Ngô Sở Úy, kéo tới trước mặt mình.

    “Đau là tại ai?”

    Lớn giọng cãi lại, “Tại anh!”

    Không có anh tôi có thể sống một cách cứng cỏi rồi!

    Nếu là với tính cách trước kia của Trì Sính, đã sớm đánh cho rồi, dám hỗn như vậy? Đối tốt với cậu mà cái gì cũng đều là lỗi của tôi? Cậu thử vác mặt đi hỏi xem, Trì Sính hắn chỉ cần nói một câu dễ nghe, người ta đã vui đến cả đêm không ngủ được? Tôi phải lấy roi quất cậu, lấy đế giày chà đạp cậu, thì trong lòng cậu mới thoải mái phải không?

    Đặt người lên đùi mình, dùng sức cắn, cắn đến lúc cậu nhe răng mắng liên tục, cắn đến khi cậu cả một câu cũng nói không xong, Trì Sính cũng đã chạy xe tới trước cửa nhà.

    Cửa không phải là dùng chìa khóa mở, mà là rầm một phát bị đá văng ra, vừa vào đã ném người lên giường, hơi thở lỗ mãng mang theo xúc cảm kim loại, bàn tay thô ráp lần mò từ eo lên cao, vừa bá đạo vừa ôn nhu.

    “Đầu nhũ cũng đã trướng đến như vậy?” Cố ý hỏi.

    Ngô Sở Úy không thèm hừ một tiếng, nảy sinh ý định độc ác cắn lên cổ Trì Sính.

    Nhiệt độ trong phòng vừa ấm lên, thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.

    Thật ra, cậu đã sớm biết sẽ như vậy, lúc lên xe, Ngô Sở Úy đã biết tối hôm nay không cách nào có thể ở lại. Chính là do bản thân tạo nghiệt, tất sẽ gặp quả báo, Ngô Sở Úy cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.

    Trì Sính ra ban công nghe điện thoại.

    Ngô Sở Úy mặt không chút thay đổi từ trong túi quần lôi ra một túi thuốc bột, là loại chuyên dùng để độc rắn, cậu biết Túi Dấm Nhỏ nhất định sẽ không ăn, nên mới nhẫn tâm mà ném nó vào thùng rác trong phòng tắm.

    Toàn bộ quá trình diễn ra im lặng không một tiếng động, cho đến lúc Trì Sính từ ban công đi vào, Ngô Sở Úy vẫn như trước duy trì tư thế kia.

    “Mẹ tôi muốn tới đây.” Trì Sính nói.

    Ngô Sở Úy không rề rà, mặc quần áo rồi đi ra cửa.

    Trong lòng Trì Sính đau xót, một tay kéo cậu lại, hung hăng ôm vào trong ngực.

    “Tôi nợ cậu, nhất định sẽ trả lại.”

    Ngô Sở Úy giật mình, quay đầu rời đi.

    Hai mươi phút sau, Nhạc Duyệt đến, vừa vào cửa liền hôn một cái vào chỗ Ngô Sở Úy vừa hôn qua.

    Trì Sính cũng không có đáp lại, lập tức đi vào phòng tắm rửa.

    Một câu “dì đã coi con như con dâu rồi” đã cho Nhạc Duyệt một tấm kim bài miễn chết, Túi Dấm Nhỏ cuộn người nằm cách đó không xa, thảnh thơi nhìn cô, như là một loại khiêu khích vô thanh. Độ ấm trên người Nhạc Duyệt giảm mạnh, cô đi về phía Túi Dấm Nhỏ, ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một con chim sẻ ném cho nó.

    “Ăn đi.” Dịu dàng dụ dỗ.

    Túi Dấm Nhỏ quơ đuôi, làm bộ như cái gì cũng không có nghe thấy, đặc biệt kiêu ngạo.

    Thế mà không ăn?! Nhạc Duyệt nhịn, đưa con chim sẻ đến bên miệng Túi Dấm Nhỏ.

    “Vừa bắt được đấy, ngon lắm.”

    Túi Dấm Nhỏ vẫn không thèm để ý, ngoại trừ Ngô Sở Úy và Trì Sính đút cho nó, thì cho dù là món gì ngon, nó cũng không ăn.

    Kế này không thực hiện được, Nhạc Duyệt không cam lòng, xem ra phải dùng cách khác diệt nó… Đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa phòng tắm, Nhạc Duyệt vội vàng đem con chim sẻ dấu vào trong túi, ngồi lên giường, giả bộ như nhàn rỗi không có gì làm.

    Nửa đêm, thừa lúc Trì Sính ngủ say, cô đi vào phòng vệ sinh, ném con chim vào bồn cầu, giật nước hơn mười lần mới xả đi được.

    Trì Sính lúc ngủ luôn cảnh giác, bên trong phòng vệ sinh có động tĩnh lạ làm thần kinh hắn căng lên.

    Sáng sớm hôm sau, hắn đi vào phòng vệ sinh, cúi đầu nhìn sọt rác, một gói thuốc nằm lẳng lặng bên trong.

    Yêu tinh trong yêu tinh.
    “Đây là một loại thuốc diệt rắn, nhưng hàm lượng thuốc tương đối thấp, đối với loài mãng xà như Túi Dấm Nhỏ, tính ra phải dùng nhiều lần mới trúng độc chết được. Triệu chứng trúng độc lúc đầu khá nhẹ, có lẽ chỉ là tiêu chảy, một chút phản ứng nôn mửa mà thôi. Qua thời gian dài, độc tố tồn đọng trong cơ thể dần nhiều lên, cho dù có phát hiện cũng cứu không kịp nữa rồi.” Cương Tử nói.

    Trì Sính nhìn túi thuốc bột trong tay, ánh mắt thâm trầm, cảm xúc che dấu rất kín.

    Cương Tử cảm thán nói, “Người này gan cũng to thật đó, nhưng đầu óc lại vứt đâu không biết, hẳn là còn chưa hiểu hết tính cách của Túi Dấm Nhỏ, cho nên mới nghĩ ra cái chiêu ngớ ngẩn này.”

    Trì Sính lẳng lặng mở miệng, “Nhất định phải là người thường xuyên tiếp xúc với tao, mới có thể áp dụng được phương thức hạ độc này.”

    Vừa dứt lời, người này là ai thì quá rõ rồi. Trên thực tế trong lòng Trì Sính đã sớm tính toán, chẳng qua là không bắt tại trận được, hắn đương nhiên cũng sẽ không vạch mặt. Không phải sợ oan uổng người tốt, mà là lười nghe cô ta xảo biện.

    Cương Tử thử dò hỏi, “Ý anh là, do Nhạc tỷ làm?”

    “Có phải cô ta làm hay không, đợi vài ngày nữa sẽ biết.”

    Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, đề tài chuyển sang đám rắn trong quân đội.

    “Em treo đầu dê bán thịt chó xong xuôi hết rồi, mấy con rắn này với đám rắn kia nhìn qua cũng không khác biệt mấy, nhưng thực tế thì tập tính lại khác xa. Nếu nuôi chung với nhau, khẳng định sẽ bị vây công, không chừng còn bị rắn của anh thịt hết. Mà một khi số lượng rắn bị thiếu đi nhiều như vậy, cái tên quản lý mắc bệnh lớn gan kia nhất định sẽ sốt ruột báo cáo lên, lão gia mà biết được chuyện này, không phát sầu mới lạ.”

    Trì Sính nghiền nát lá trà trong miệng, giữa đôi mày cứng rắn lộ ra tia sát khí.

    “Gần đây theo dõi kỹ một chút, một khi bên kia có động thái, chúng ta liền lập tức đáp trả.”

    Ánh mắt Cương Tử sắc bén, “Yên tâm đi, hao tốn hơn nửa năm trời, chỉ chờ có một ngày này. Không dám khẳng định là sẽ không có sơ sót, nhưng tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện lớn gì. Rắn, chúng ta nhất định phải đoạt lại đầy đủ.”

    Yết hầu Trì Sính nhấp nhô lên xuống một cái, ánh mắt dần nhu hòa lại.

    “Dẫn tao qua coi thử đám rắn con mới đưa về đi, hơn nửa năm không gặp, thực sự có chút nhớ mong.”

    Cương Tử ha ha cười, đi theo Trì Sính ra xe.

    Ngô Sở Úy ở trong phòng khám đợi từ hai giờ mấy, đợi đến hơn mười giờ tối, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng trở lại.

    “Thế nào rồi?” Ngô Sở Úy vội vàng hỏi.

    Khương Tiểu Soái đặt hồ thủy tinh lên bàn, thở hổn hển hai cái, nói: “Xong rồi.”

    “Không phải hỏi anh cái này…” Ngô Sở Úy tiến đến trước mặt Khương Tiểu Soái, nhỏ giọng hỏi: “Tôi là muốn hỏi, hắn không làm gì anh đấy chứ?”

    “Không hề!” Khương Tiểu Soái cười bỉ ổi, “Tôi là ai chứ? Có thể để cho hắn chiếm tiện nghi được sao?”

    “Vậy là anh trực tiếp yêu cầu, hắn liền cho luôn hả?”

    Khương Tiểu Soái gật đầu, “Thoải mái đáp ứng luôn ý chứ! Xong rồi còn trực tiếp kêu người bỏ vào hồ thủy tinh, khiêng lên xe.”

    Ngô Sở Úy dùng cánh tay đánh lên ngực Khương Tiểu Soái một cái, nháy mắt.

    “Quách tử đối với anh tốt ghê nha!”

    Khương Tiểu Soái vò cái đầu trọc lóc của Ngô Sở Úy một phen, cười nói, “Có thể tốt như Trì Sính đối với cậu sao?”

    “Tốt hơn hắn đối với tôi nhiều!” Ngô Sở Úy ánh mắt phẫn hận, “Nếu tôi mà muốn lấy rắn của hắn, trăm phần trăm hắn sẽ không cho, cho dù tôi có thích hắn lại hắn cũng không cho.”

    Khương Tiểu Soái hắc hắc cười, “Việc này không thể quơ đũa cả nắm được, Quách Thành Vũ nuôi rắn chỉ là cho vui, còn Trì Sính nuôi rắn y như nuôi con, con mình thì có thể tùy tiện đem tặng người khác được sao?”

    “Đúng vậy! Ý nghĩa bất đồng nha! Đối với Quách Thành Vũ mà nói, rắn chính là rắn, còn đối với cái tên đầu hói họ Trì mà nói, rắn cũng như người, là một phần tưởng niệm của riêng hắn, sao có thể để cho người khác chạm vào?”

    Khương Tiểu Soái khụ khụ hai tiếng, “Tôi ngửi thấy mùi chua chua đâu đây.”

    Hai mắt Ngô Sở Úy giống như hai con dao găm, kém chút là có thể cắt đầu lưỡi của Khương Tiểu Soái xuống.

    “Cậu xem trước mấy con rắn này đi.” Khương Tiểu Soái nhắc nhở.

    Ngô Sở Úy kéo hồ thủy tinh đến trước mặt mình, cẩn thận xem xét đám rắn bên trong, màu sắc thật diễm lệ, hoa văn rất xinh đẹp, có chút luyến tiếc đem chúng vào chỗ kia tìm chết. Rắn quý như vậy, nếu bán đi, dự tính cũng kiếm được bộn tiền.

    Đúng là sư đồ liên tâm, Khương Tiểu Soái liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ngô Sở Úy.

    “Nếu không thì mình tìm đồ dỏm đưa vào đi? Dù sao cũng phải dâng cho đám rắn của Trì Sính ăn, thật hay giả cũng đâu có ai biết?”

    Ngô Sở Úy lắc đầu, “Không thể vì nhỏ mà mất lớn được, chỉ vì tham chút tiền, mà để cho người ta nhìn ra được có vấn đề là không đáng, đến lúc đó tổn thất chính là mấy trăm con rắn lận. Vì kế hoạch này, tôi còn bỏ ra cả hơn mười vạn, còn tiếc chi chút tiện nghi nho nhỏ đó?”

    Khương Tiểu Soái kinh ngạc vạn phần, “Lúc trước còn vì ba trăm đồng lẻ mua quà mà đau lòng, bây giờ lại chỉ vì một nụ cười của tên đầu hói họ Trì kia, thế nhưng có thể trích ra hơn mười vạn?”

    Ngô Sở Úy tà tà liếc nhìn Khương Tiểu Soái một cái, “Căn bản không cùng một chuyện! Một bên là tiền để đầu tư, còn một bên là tiền tiêu xài hoang phí. Hiện tại bảo tôi mời hắn một bữa đồ nướng, tôi nhất quyết sẽ không bỏ ra hai trăm đồng đâu, bởi vì không thể lấy lại được. Nhưng mười vạn này lại không giống vậy, có thể khiến cho tôi bỏ tiền ra mua bán, tuyệt đối là chỉ lời chứ không có lỗ.”

    Khương Tiểu Soái hứng thú nhìn Ngô Sở Úy.

    “Công nhận cạo đầu cũng công hiệu ghê, đầu bóng loáng rồi, người cũng tinh hơn hẳn.”

    Nhắc tới việc này Ngô Sở Úy liền giãy nãy, đợi đến khi xử lý xong hết mấy chuyện phiền toái này rồi, nhất định phải đến tiệm cắt tóc nối tóc!

    Đã muộn lắm rồi, Khương Tiểu Soái cũng ở lại phòng khám luôn, hai người ngủ trên cùng một chiếc giường.

    Ngô Sở Úy trở mình, mắt hướng về phía Khương Tiểu Soái, yên lặng nhìn y.

    Khương Tiểu Soái cũng thuộc loại người mẫn cảm, cho dù đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm nhìn nóng rực bắn tới từ bên cạnh.

    “Mất ngủ sao?” Mở miệng hỏi.

    Thanh âm Ngô Sở Úy trầm thấp, trong con ngươi lộ ra một cỗ lạnh lẽo.

    “Không có, chỉ là muốn nhìn anh một chút.”

    Nói xong, đột nhiên vươn tay kéo Khương Tiểu Soái lại gần, hướng đến cặp môi mỏng của y hôn lên. Mới đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, sau lại phát hiện Khương Tiểu Soái không có kháng cự, tâm động một cái liền đưa đầu lưỡi tiến vào dò xét. Khoang miệng Khương Tiểu Soái không có nóng rực giống như Trì Sính, ôn ôn hòa hòa, ở bên trong thật là thoải mái.

    Hôn hôn, tay liền vói vào trong vạt áo của Khương Tiểu Soái.

    Khương Tiểu Soái một phen nắm lấy tay Ngô Sở Úy, đồng tử tản ra ánh nhìn thản nhiên âm u.

    “Nhớ hắn ta?” Thẳng thắn hỏi.

    Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng,“Tôi nhớ hắn làm gì?”

    Khương Tiểu Soái cắn lên trán Ngô Sở Úy một cái, tiếp tục đùa bỡn, “Cậu không phải là đang lo lắng hắn nhìn thấy gói thuốc kia, không chỉ không giận chó đánh mèo với Nhạc Duyệt, mà lại còn bao che dung túng đấy chứ?”

    “Tôi vốn cũng không muốn hắn vì thế mà giận chó đánh mèo với Nhạc Duyệt.” Ngô Sở Úy nói rất rõ ràng, “Tôi chỉ là muốn cảnh báo cho hắn thôi, nhắc nhở hắn chú ý một chút tới bé tằm cục cưng. Tôi không hy vọng trước khi tôi hành động, Nhị Bảo lại xảy ra chuyện gì. Huống chi lấy tính tình của hắn, khẳng định sẽ không vì một gói thuốc không rõ lai lịch mà chất vấn Nhạc Duyệt, hắn luôn làm việc rất cẩn trọng, nếu như phát hiện ra được manh mối, khẳng định sẽ đem cục u ác tính kia cùng phần thịt xung quanh loại bỏ luôn, một chút cặn cũng không để sót.”

    Khương Tiểu Soái đón nhận tầm mắt của Ngô Sở Úy, thình lình thốt ra một câu.

    “Cậu nhìn thấu hắn như vậy, sao đối với tâm tình của bản thân lại trì độn đến thế?”

    Ngô Sở Úy không hiểu được ý của Khương Tiểu Soái.

    “Cậu biết rõ bản thân vì cái gì mà mất ngủ, vì cái gì mà nghẹn khuất chứ hả?” Khương Tiểu Soái hỏi.

    Ngô Sở Úy không đáp lại.

    “Kỳ thật cậu hiện tại căn bản không quan tâm Nhạc Duyệt có còn là bạn gái của Trì Sính hay không, trong lòng cậu quá rõ ràng rồi, cô ta đã định sẵn chỉ là cái pháo hôi, cái danh phận đó dù có muốn hay không, cô ta cũng đều không thể thay đổi. Cậu chỉ đang mượn loại quan hệ này của cô ta để thôi miên bản thân, kỳ thật thứ đang rối rắm trong lòng cậu, chính là thái độ của Trì Sính. Là tại vì hắn vì đám rắn, thà hy sinh tình cảm của bản thân, cũng không thích cùng ai ở cùng một chỗ.”

    “Kỳ thật Trì Sính chỉ cần buông tha, từ bỏ đám rắn kia, trận đấu này thắng là cái chắc. Nhưng hắn lại càng muốn cậu hao tổn hết tâm tư, càng muốn cậu ăn nhiều khổ như vậy, đi đường vòng xa như thế. Cho nên cậu ủy khuất, cậu khó chịu, cậu không cam lòng vì một đám động vật máu lạnh mà ăn khổ.”

    “Cậu để ý tới, bất quá chỉ là tầm quan trọng của đám rắn kia với Trì Sính.”

    “Cậu thống khổ, đợn giản chỉ vì phần chấp niệm gắt gao đó của Trì Sính.”

    Ngô Sở Úy hận không thể bổ sọ Khương Tiểu Soái ra, móc hết óc của y, người này thật sự là tinh đến đáng giận mà!

    Thời gian gần đây Nhạc Duyệt vẫn luôn ngủ không ngon, buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, mộng thấy bản thân bị độc xà cắn, bị mãng xà quấn lấy, tỉnh lại cả người đều là mồ hôi lạnh. Cô đến tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rõ cho cô rằng, cô chính là do bị kinh hách mà dẫn đến như vậy, khuyên cô cứ bình tĩnh từ từ điều trị, bài trừ bóng ma tâm lý này.

    Nhưng Nhạc Duyệt tính tình nóng vội, cô một khắc cũng không đợi được.

    Từ lần kê đơn hôm trước tới nay đã qua ba ngày, Nhạc Duyệt mỗi ngày vẫn là bị giật mình nửa đêm tỉnh dậy, cô cảm thấy nếu như còn không diệt trừ được Túi Dấm Nhỏ, cô rất nhanh sẽ mắc bệnh tâm thần mất. Chung Văn Ngọc đã xác định rõ thái độ rồi, cuối tuần này ba mẹ hai bên sẽ gặp mặt, rồi quyết định chuyện hai người luôn, Trì Sính không nói gì, đại khái chính là ngầm chấp nhận.

    Cho nên, hiện tại hoàn toàn có thể xuống tay.

    Lén liên hệ với hai người nào đó, giá đưa ra rất cao.

    “Chỉ cần có thể giết chết con rắn này là được, bất chấp các người dùng cách gì.” Nhạc Duyệt nói.

    Một người trong đó làm việc tương đối thận trọng, trước khi nhận việc phải tìm hiểu rõ ràng.

    “Có thể hạ độc được không?”

    Nhạc Duyệt nói cứng, “Có thể hạ độc được thì tôi tìm mấy người làm gì nữa? Cũng bởi vì nó không ăn đồ do người lạ đưa cho, tôi mới phải tìm tới mấy người. Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp giết bỏ đi, nhất định phải thấy máu!”

    Một người khác mở miệng, “Mạo hiểm lớn quá, giá tiền này chúng tôi không làm đâu.”

    Nhạc Duyệt vì diệt trừ tâm bệnh này, thật sự là không từ bất cứ giá nào.

    “Chỉ cần việc này có thể thành công, tôi sẽ trả cho các người gấp bội.”

    Thuộc truyện: Nghịch Tập