Home Đam Mỹ Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 82: Phiên ngoại 2. Chúng ta là định mệnh của nhau.

    Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 82: Phiên ngoại 2. Chúng ta là định mệnh của nhau.

    Thuộc truyện: Nghịch Thiên Vận Mệnh

    Luyến Ái (1)

    Từ buổi tiệc kia, Hoa Yên Vũ đóng đô luôn ở quân đoàn tinh cầu Hector, đến cả Louis kết nối truyền tin cũng chỉ nghe y nói được vài chữ “Không rảnh” rồi ngắt máy. Đặc biệt hơn là, thái độ của tên chuẩn tướng họ Triệu kia đối với y phải nói là cực lực cưng sủng, dường như là đội y lên tận mây xanh. Dọa cho bọn người trong quân đoàn suýt nghĩ hắn bị đoạt xá.

    Nếu hỏi Tạ Huyền chuyện khó hiểu nhất anh từng thấy là gì, Tạ Huyền chắc chắn sẽ hét thật to: “Con mẹ nó nguyên soái của anh cùng tên chuẩn tướng tinh cầu Hector là cái quan hệ gì?”. Anh thật sự chịu hết nổi khi nhìn hai con người này anh anh em em rồi. Ngứa cả mắt!

    Nhưng mà Tạ Huyền sao dám nói ra.

    “Cậu trở về tinh cầu Lie trước đi.”

    Hoa Yên Vũ bị bộ mặt như đưa đám của cậu ta làm cho tâm tình yêu đương tụt dốc. Y phất tay, không chút do dự đuổi người. Mà Tạ Huyền được giải thoát cũng không một lời thắc mắc, tức tốc chuồn mất.

    Ở đây nữa anh sẽ ngộ độc cẩu lương mà chết!

    “Thân ái, em đang làm gì?”

    Triệu Huyền quân trang chỉnh tề đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy Hoa Yên Vũ lúi húi viết gì đó liền ôm từ phía sau. Cằm hắn tựa lên vai y, hưởng thụ mà hít hà mùi hương ngọt lịm của ái nhân.

    Đặc biệt thơm a~

    “Tránh ra chỗ khác, anh làm chữ em xiên sang một bên rồi này!”

    Hoa Yên Vũ khó chịu hừ hừ ném tờ giấy đang làm dở vào mặt hắn rồi tức giận việt một tờ khác. Triệu Huyền cười khổ, nhặt lại rồi phủi sạch. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì mà y lại tức giận như vậy?

    Đọc được dòng chữ trên đó khóe môi hắn không khỏi nhếch lên.

    “Ngày thứ tư sống cùng Triệu Huyền, cảm giác không còn mơ hồ như ngày đầu. Anh ấy thực sự xuất hiện trong cuộc sống của tôi, khiến tôi chẳng muốn trở về tinh cầu cũ nữa. Nhưng mà tôi nguyện nghe theo anh, anh ở đâu tôi cũng sẽ ở bên anh.”

    Viết nhật kí? Lão bà nhà anh sao có thể dễ thương đến như vậy cơ chứ!

    Chết thật, hắn lại yêu y hơn rồi.

    “Vũ, chúng ta sinh em bé đi.”

    Đột ngột bị nhấc bổng lên, tờ thứ hai cũng bị mực quẹt một đường. Hoa Yên Vũ đang định mắng tên ngu này một trận, không ngờ lại bị hắn đoạt lấy đôi môi mà ngấu nghiến.

    Giận thì giận nhưng cũng không muốn từ chối tiếp xúc thân mật với anh chồng. Hoa Yên Vũ dần dần thả lỏng, để mặc hắn hôn. Thỉnh thoảng còn hùa theo chơi đùa với hắn.

    Môi lưỡi giao triền cùng với tiếng thở dốc hòa quyện. Đến tận khi thấy y mặt đỏ bừng, nước mắt sinh lý trào ra vì khó thở Triệu Huyền mới nuối tiếc rời khỏi. Sợi chỉ bạc nối giữa hai đôi môi dưới ánh Mặt Trời sáng lấp lánh.

    “Vũ, em có biết anh yêu em nhiều thế nào không?”

    “Anh yêu em.”

    Triệu Huyền tựa trán lên trán y, nhỏ giọng thủ thỉ. Hoa Yên Vũ nghe hắn nói, đáy lòng ngọt ngào khó tả. Khẽ hôn lên môi hắn, đầy yêu thương cùng dung túng

    “Em cũng yêu anh, yêu anh đến chết!”

    …—————-… Quân đoàn là căn cứ nghiêm túc nhất của đế quốc, vậy mà từ khi nguyên soái mới tiếp nhận lại trở nên không đứng đắn như vậy.

    Trong phòng hắn ta cho dù là ban ngày ban mặt vẫn vang lên tiếng rên rỉ khiến người khác xấu hổ. Hắn cùng vị nguyên soái bên tinh cầu kia cứ dây dưa suốt ngày. Đã tròn 3 ngày nay bọn họ đều không dám đặt chân đến phòng Triệu Huyền bàn công việc rồi.

    Hai vị làm ơn tém lại được không?

    Triệu Huyền có nghe thấy chắc chắn sẽ cười lớn rồi tỉnh bơ trả lời “Không thể!”

    “Huyền…á….anh mau vào đi!”

    Hoa Yên Vũ bị ngón tay thon dài của Triệu Huyền trêu đùa trong c.ú.c h.u.y.ệ.t mà cả người khó chịu, y vặn vẹo cất giọng nỉ non. Đôi chân xinh đẹp quấn lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

    Triệu Huyền nhịn từ nãy đến giờ cũng đã không thể chịu nổi, vừa nghe y cho phép đã lập tức rút ra ngón tay. N.a.m c.ă.n thô to trướng lớn đặt trước nơi tư mật kia không ngừng ma sát.

    “Anh vào đây.”

    Vừa dứt lời, c.ự v.ậ.t thô to đã cắm sâu vào bên trong. V.á.c.h đ.ộ.n.g bị dị v.ậ.t không ngừng di chuyển tiết ra dịch ruột nhớp nháp. Hoa Yên Vũ ôm chặt cổ hắn, sảng khoái mà lắc mông nhỏ theo từng nhịp thúc của Triệu Huyền.

    “Yên Vũ, Yên Vũ, em không muốn biết tại sao anh lại ở đây sao?”

    Triệu Huyền nhìn khuôn mặt câu hồn đoạt phách của người dưới thân, bên dưới ra vào càng mạnh mẽ. Hắn cứ nghĩ khi gặp lại y chắc chắn bảo bối sẽ hỏi rất nhiều điều. Nhưng mà Hoa Yên Vũ lại chỉ im lặng đón tiếp tình yêu của hắn. Y không dị nghị cũng chẳng mảy may nghi ngờ hắn. Điều này khiến Triệu Huyền thắc mắc không thôi.

    “Nếu anh không muốn nói em sẽ không hỏi. Ưm…chỉ cần Huyền trở về bên em là được.”

    Em chỉ cần như vậy là đủ rồi.

    Không phải biết anh trở về bên em bằng cách nào, nhiệm vụ của anh từ giờ là phải ở bên bầu bạn với em.

    Thuộc truyện: Nghịch Thiên Vận Mệnh