Người Bất Tử – Chương 16

    Thuộc truyện: Người Bất Tử

    Chương 16

    Dịch: Khởi Linh

    ***

    “Quân khu tránh nạn được xây dựng vào giữa thế kỷ trước, ban đầu vốn là hầm trú ẩn tránh bom siêu lớn. Khi đại dịch bùng nổ, quân khu đã hi sinh vô số tính mạng con người để dựng nên, đồng thời mất vài ngày ngắn ngủi để cải tạo nó trở thành nơi tránh nạn có sức chứa lên tới trên trăm vạn người.”

    Chu Nhung mở tablet, ấn rồi phóng to, trên màn hình lập tức hiển thị một tấm bản đồ cực kì rắc rối.

    “Chính phủ đã đào sâu mười một tầng phía dưới lòng đất làm khu tránh nạn, dựng theo hình nón, chia làm năm khu vực. Rìa phía đông khu A là nơi tái định cư cho nhân dân gặp nạn, phía tây khu B là nơi tập trung quản lý, thông tin và nguồn cung cấp năng lượng, phía Nam khu C là đồn trú quân và kho quân giới, còn trung tâm khu D là hệ thống đường cống ngầm và hệ thống giao thông quan trọng.”

    “Rìa Bắc khu E là nơi quan trọng và được bảo mật cao nhất, có Sở nghiên cứu chịu trách nhiệm chữa bệnh kiểm dịch với nghiên cứu virus.”

    “Là một đơn vị tuyệt mật của quân đội 118, thân phận của chúng ta có thể vào được cả khu A, B, D và một phần khu C, lúc được điều động thì sẽ vào được khu E, song sẽ bị hạn chế, tức là bây giờ anh rất nghi ngờ Sở nghiên cứu đã mất kiểm soát với sự bùng phát của virus.”

    Chu Nhung vạch một đường trên bản đồ, nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta là men theo hệ thống đường cống ngầm để vào khu trung tâm, sau đó chia làm hai đường, một đường đi dọc theo tuyến đường sắt đi vào kho quân giới của khu B──” Y đánh dấu lên bản đồ, nói: “Vận chuyển số đạn dược, tốt nhất là tìm thêm được một chiếc xe bọc thép nữa. Đội này do Nhan Hào cầm đầu, Tường Tử với Đinh Thực theo sau.”

    “Một đội khác theo anh đến khu C thám thính tình hình, mục đích là dùng vệ tinh trong căn cứ truyền thông tin liên lạc với các quân khu tránh nạn khác. Nếu cần thiết phải tiến vào khu E, lấy được tài liệu mới nhất về sự phát triển của virus trước khi Sở nghiên cứu sụp đổ, để sau này chính phủ có cái mà tiếp tục nghiên cứu và bảo tồn.”

    Chu Nhung quan sát chung quanh, hỏi: “Đội này do anh chỉ huy, Xuân Thảo và Trương Anh Kiệt đi theo. Tất cả có ý kiến gì không?”

    Dưới mái che của xe bọc thép, nhóm bộ đội đặc chủng quây thành vòng tròn ngồi xuống dưới sàn.

    Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang dần dần buông xuống, bóng tối ùn ùn kéo đến, màn đêm sắp sửa trở lại, các công trình kiến trúc đổ nát trong khu tránh nạn từ từ khuất bóng.

    Tư Nam giơ tay, Chu Nhung dùng bút chỉ vào: “Mời đồng chí Tiểu Tư phát biểu.”

    Đồng chí Tiểu Tư hỏi: “Tôi theo đội nào?”

    “Cậu muốn theo đội nào?”

    Tư Nam im lặng nhìn chằm chằm vào bản đồ địa hình trên tablet, một lát sau Nhan Hào ho khụ một tiếng, nói với Chu Nhung: “Kho quân giới có hệ số nguy hiểm thấp, không cần bốn người. Đại Đinh cho anh, Tư Nam theo bọn em.”

    Chu Nhung không thèm đồng ý cũng chẳng tỏ thái độ, quay qua hỏi Tư Nam: “Cậu thấy sao? Tự chọn đi.”

    Tư Nam im lặng một lúc, trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở liên tục. Không rõ mất bao lâu, cũng có thể chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mới bỗng nhiên nghe thấy chất giọng khàn mà ngắn gọn của hắn: “Tôi đi với anh.”

    Khi hắn nói tuyệt không có nhìn bất kì người nào, thế nhưng Nhan Hào nháy mắt đã biết, hắn nói đến Chu Nhung.

    “Rất tốt, chia đội thành công!” Chu Nhung kẹp tablet quân dụng dưới nách, đứng bật dậy:

    “Bây giờ xin mọi người giữ vững tinh thần cảnh giác, trang bị vũ khí đầy đủ, chúng ta xuất phát!”

    .

    .

    .

    Một tiếng oành trầm đục vang lên, đường cống ngầm bị nổ tung, một mùi hôi thối kinh khủng tỏa ra từ dưới lòng đất.

    Mọi người không hẹn mà cùng đeo mặt nạ phòng độc, Chu Nhung xui xẻo hít phải ho khụ vài tiếng, ngón trỏ dùng sức chỉ chỉ về phía trước, ra hiệu cho mọi người theo sát, lập tức dẫn đầu nhảy xuống dòng nước đen ngòm cao bằng bắp chân.

    Đường cống kéo thẳng sâu xuống dưới đất, chiều đi càng ngày càng dốc, nước bẩn dần dần dâng cao tới đùi. Trong lòng đất tối om không thấy được năm ngón, chỉ có ánh sáng leo lét trên mũ giáp chiếu sáng quét tới quét lui.

    Bảy người xếp thành một hàng lội nước đi về phía trước, đường hầm càng ngày càng rộng, tiếng nước nhỏ tọc tọc xuống nền đất vang vọng trong không gian rất lâu.

    “Em bảo,” Xuân Thảo đi thứ hai trong đội rốt cuộc hết nhịn nổi, phá vỡ sự im lặng: “Lần hành động này của chúng ta nguy hiểm bỏ xừ, trước khi tạm chia đội dẫu gì cũng phải nói chuyện tí chứ.”

    Tiếng zombie gào thét vọng lại từ xa, không để lỡ cơ hội trả lời thay cô.

    “………….”

    Tư Nam đi sau Xuân Thảo nghiêm túc lội nước, Trương Anh Kiệt ở sau Tư Nam bật cười, nói: “Có lần nào mà không nguy hiểm đâu?”

    “Nhưng lần này cực kì nguy hiểm á.”

    “Thế nói chuyện gì nào?”

    Xuân Thảo suy nghĩ rồi nói: “Nói chuyện vì sao gia nhập 118 đơn vị đi, em vì thấy ngầu bá cháy khi có được thư gọi đi, Nhung ca thì sao?”

    Chu Nhung đi trước mở đường, đách thèm ngoảnh đầu nói: “Tiền lương cao.”

    Đinh Thực hiền lành thành thật nói: “Tớ giống với Nhung ca.”

    Quách Tường Tử: “Tự chứng tỏ bản thân!”

    Nhan Hào: “……….Bộ đội đặc chủng thăng quân hàm nhanh.”

    “Vợ con có thể theo quân.” Trương Anh Kiệt ngượng ngùng nói: “Trước đây tôi vốn đóng quân tại đại đội đặc chủng địa phương, một năm chỉ được nghỉ một lần, Nhung ca nói điều đến 118 sẽ có thể giúp bà xã sắp xếp công tác bí mật, con bé cũng có thể gửi vào tiểu học quân khu….”

    “Chị dâu không ở trong khu tránh nạn này chứ anh?” Quách Vĩ Tường hoảng sợ hỏi.

    “Không, lúc virus bùng nổ đã quay về quê nhà ở Đông Bắc rồi.” Trương Anh Kiệt sụt sịt thở dài một hơi: “Tầm này ở quê chắc cũng vào đầu đông, thời tiết lạnh giá, zombie hoạt động yếu hẳn, rau dưa trong hầm chắc có thể ăn cầm cự suốt mùa đông…. Hi vọng cô ấy vẫn an toàn.”

    Mọi người trầm mặc một lát, Trương Anh Kiệt hình như có chút hối hận vì khiến không khí thêm nặng nề, chủ động thay đổi đề tài: “Thế Tư Nam thì sao? Không thấy cậu nhắc gì, gia cảnh không tệ chứ nhỉ?”

    Tư Nam giữ yên lặng náu trong mặt nạ phòng độc, lát sau mới phun ra vài chữ: “Không nhớ rõ.”

    Chớp mắt khi đáp án này rơi vào trong tai, mọi người đã sinh ra vô số liên tưởng, từ gia đình tan vỡ đứa con phản nghịch trốn đi đến giáo dục thiếu niên có vấn đề……Một lúc sau cuối cùng nghe thấy giọng nói Tư Nam vang lên, bổ sung: “Thực sự không nhớ rõ nữa.”

    “Còn cha mẹ cậu?” Nhan Hào đi ở cuối hỏi.

    “Quên rồi,” Tư Nam hờ hững đáp.

    Không khí quả thực còn quỷ dị hơn ban nãy.

    Sau khi mọi người cùng lội qua vùng nước sâu nhất cao bằng thắt lưng, mái vòm của đường ống đột ngột cao hẳn lên, đằng trước láng máng truyền đến cơn gió nhẹ hình thành từ dòng khí chuyển động. Chu Nhung cúi đầu quan sát bản đồ hệ thống đường cống ngầm chằng chịt trên tablet, giọng điệu nhiệt tình hẳn:

    “Không thành vấn đề đồng chí Tiểu Tư ạ, vào đến cửa của trung đội số sáu trực thuộc 118, sau này cậu chính là một thành viên của đại gia đình đoàn kết hữu ái bọn anh! Đợi sau khi trở về cậu nhớ nhắc anh cho cậu vào biên chế, cậu có chỗ nào cần tổ chức quan tâm đặc biệt không, ví dụ như để bạn gái theo quân, con cái vào khu nhà trẻ ấy? Hoặc có người liên lạc khẩn cấp khi cần không?”

    “…………..” Tư Nam nói: “Không có.”

    “Vậy cậu chỉ có một mình há.” Chu Nhung tiếc nuối nói, chân giẫm phải bậc thang dưới đáy nước.

    Đường cống đã đi đến điểm cuối, đằng trước là mặt tường phủ đầy rêu xanh, trên đỉnh là một cái cửa cổng phát ra tiếng gió lạnh thổi vù vù.

    Chu Nhung dùng con dao quân dụng cạy mở nắp ống cống, hai tay bám chắc miệng mép, “Hự!”một tiếng nhoài người ra trước, cả cơ thể dính đầy bọt nước lăn ra ngoài.

    “Trạm cuối của khu tàu điện một ray trong đường hầm,” Chu Nhung nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “An toàn, lên thôi.”

    Sáu tên bộ đội đặc chủng lăn người lên, người nào người nấy ướt đẫm, cả người đầy mùi hôi rình không ngửi nổi.

    “Chẳng may cậu vinh quang trở thành liệt sĩ, tổ chức sẽ gửi tiền trợ cấp cho người liên lạc khẩn cấp …..” Xuân Thảo nói nhỏ giải thích với Tư Nam: “Nếu cần cũng sẽ giúp sắp xếp công tác, phụng dưỡng cụ nhà……”

    Chu Nhung bật đèn pin chiến thuật, quan sát kĩ càng tình hình chung quanh.

    Đây là mặt sau của phòng kiểm soát trạm cuối, diện tích không lớn, dây điện bám một lớp bụi dày cộp, được một tấm lưới sắt quây kín lại tách biệt với không gian bên ngoài phòng. Bởi vì đường ray đã bị bỏ hoang không sử dụng từ lâu, hệ thống cung cấp điện và hệ thống thông gió không còn vận hành được nữa, mặc dù dùng đèn pin soi cũng rất khó nhận ra phía sau tấm lưới là cái gì.

    “Có chuyện tôi vẫn không rõ lắm,” Tư Nam cuối cùng hỏi ra mối nghi trong lòng mình với Xuân Thảo: “Đơn vị 118 rốt cuộc là cái gì?”

    Câu hỏi này bảo phức tạp thì cũng không mà đơn giản cũng chả phải. Xuân Thảo vừa định đáp lại liền như bị nghẹn họng, nói: “À…….Cậu có thể hiểu là đơn vị bộ đội đặc chủng rất cừ khôi, chuyên phụ trách các sự kiện bí mật quốc gia, tương tự như lực lượng đặc biệt của vua chúa ý.”

    Tư Nam chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lát sau lại cẩn trọng mà không thất lễ hỏi tiếp: “Thế Beta được tuyển chọn rất khó khăn nhỉ?”

    Cả đội im thin thít.

    “Khi đó mọi người không dùng thuốc đấy chứ, chả phải bộ đội đặc chủng phải là Alpha sao?”

    Sau sự im lặng làm kẻ khác ngạt thở, Chu Nhung rốt cuộc chậm rãi nói: “……….Lời này cậu nghe ai nói?”

    Tư Nam không hề nghi ngờ bán sạch nơi truyền ra tin tức: “Mấy tên vệ sĩ của Phùng Văn Thái nói.”

    Chu Nhung lập tức hùng hồn bẻ lại.

    “Chém đó, toàn ghen tị với tin vịt cả thôi!── Chúng tôi giống với mấy thằng Alpha ngu xi kia sao?!”

    Giọng điệu của y chắc như đinh đóng cột, chữ nào chữ nấy mạnh mẽ vô cùng, cả đội cùng há hốc mồm, lát sau Quách Vĩ Tường run rẩy nói: “Em….Em chưa bao giờ kính nể Nhung ca như bây giờ…..”

    Xuân Thảo ôm mặt nói: “Da mặt Nhung ca dày đến độ này rồi sao?”

    Mà Tư Nam ở bên kia suy nghĩ kĩ càng xong, ấy thế mà tin thiệt: “Đúng là tôi không nên tin bọn kia.”

    Chu Nhung cực kì hài lòng với lời giải thích của Tư Nam, tình ý sâu xa nói: “Trong đội ngũ của chúng ta…..”

    Y đẩy một đống dây điện cuốn thành bó to chặn kín đường hầm ra, dùng cái tua vít ở đuôi dao găm vặn từng cái ốc, nói: “Chúng tôi cực kì chú trọng sự kết hợp giữa rèn luyện cá nhân hằng ngày và tinh thần đoàn đội, hiểu không? Cậu chẳng những cần phục tùng vô điều kiện với tổ chức, mà còn phải có tinh thần chịu thương chịu khó ngoan cường và sức chiến đấu xuất sắc nữa. Chúng tôi tin chắc mỗi giới tính đều bình đẳng từ khi sinh ra, chỉ cần cậu nguyện ý khiêu chiến giới hạn tối đa của mình, sẽ có thể siêu việt hơn cả sự khác biệt giữa gene Alpha và Beta….”

    Y bỏ cái ốc vít cuối cùng xuống, quơ tấm lưới sắt nặng chịch ra, tiếng loạt xoạt truyền đi rất xa trong đường hầm.

    “Nói ví dụ như Nhung ca của cậu đây, từ khi sinh ra đã chưa bao giờ cảm thấy Alpha có tính ưu việt gì. Nhung ca chỉ tôn trọng người biết nỗ lực phấn đấu, tất cả giới tính trong mắt anh ngoài Omega ra đều bình đẳng như nhau hết…..”

    Chu Nhung xoay người đá một cú chớp nhoáng ra sau, tiếng gió ào ào, vừa nặng vừa ác, nháy mắt làm tấm lưới sắt nặng trên trăm kg bay ra ngoài!

    Keng keng coong──!!

    Tiếng cửa sắt rơi xuống mặt đất vang lên liên tiếp, lập tức vang vọng khắp đường hầm.

    “Là vậy đấy!” Chu Nhung rụt chân về, nho nhã lễ độ nói với Tư Nam.

    Tư Nam dùng nét mặt mờ mịt chả hiểu gì đáp lại y.

    Chu Nhung làm gương dẫn đầu chui vào trong cửa sắt, mới vừa giẫm lên đường ray, đột nhiên cảm thấy bất thường, vì thế y cúi đầu nhìn thử một cái.

    Một giây sau, y điên cuồng sử dụng tay chân bò về, lúc rơi xuống lảo đảo ôm chặt lấy Tư Nam gào lên: “Đê ma ma lắm gián vãi nhái──!!”

    Tư Nam cướp đèn pin chiến thuật trong tay y: “Bảo giới tính bình đẳng mà nhỉ?”

    Tư Nam không hề có chướng ngại tâm lý, lưng đeo túi chiến thuật dắt khẩu tiểu liên, miệng ngậm đèn pin lăn người nhanh gọn lẹ trong đường hầm, động tác y đúc Chu Nhung, cúi xuống nhìn xuống chân mình.

    Một giây tiếp theo, hắn ngẩng phắt đầu, mọi người chỉ thấy ánh đèn pin trong miệng hắn theo động tác nhanh chóng xoay trái lắc phải, tần số cực nhanh đến bất thường. Ngay sau đó hắn tháo khẩu tiểu liên xuống bắn pằng pằng pằng pằng tiêu diệt toàn bộ!

    Tất cả mọi người cùng: “Á á á á──”.

    Trong không gian nhỏ hẹp đạn bay tung tóe, vỏ đạn rơi lung tung, tia lửa trên mặt đất lóe ra tia sáng mạnh. Mấy giây sau tiếng súng như cơn mưa rào cuối cùng chấm dứt, mùi thuốc súng nồng nặc trộn cùng mùi tanh hôi gay mũi làm người ta khó thở, chung quanh liên tục vang lên tiếng buồn nôn.

    Sắc mặt Tư Nam tái nhợt quay đầu nói: “Đám sâu bọ dưới đất trông có vẻ to…..”

    Chu Nhung quát: “Đừng nói nữa.”

    .

    .

    .

    Trong lòng thế giới không thấy mặt trời, cửa đường hầm mục nát lâu ngày, đầy rẫy rác rưởi, nấm mốc, tích thành lớp bùn dày trong không gian, môi trường đã hình thành nên một hệ sinh thái vô cùng đáng sợ.

    Ba phút sau, mọi người vượt qua khỏi đường hầm, bắt đầu đi về vùng trung tâm giao thông then chốt.

    “Anh chỉ chưa chuẩn bị sẵn tâm lý mà thôi…..”

    “Nhung ca đừng nói nữa, thiệt không sao đâu mà.”

    Chu Nhung mặt mày xanh trắng dẫn đường, Xuân Thảo đi theo sau đôi khi an ủi y hai câu. Trương Anh Kiệt đi sau cười nói: “Nhung ca có chứng sợ hãi đặc biệt với đám côn trùng sâu bọ, đây là bóng ma tâm lý do nhiệm vụ hồi xưa để lại đấy. Mặc dù hầu hết thời gian đều có thể vượt qua, nhưng đôi khi đụng phải cũng có hơi, há há há──”

    Tư Nam lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết cái gì mà ‘tất cả giới tính ngoài Omega đều bình đẳng với nhau’, tôi đoán đổi là một Omega cũng không có hành động giống Chu Nhung như vừa rồi đâu. Đúng rồi, mọi người có thể cho tôi thêm băng đạn nữa không?……”

    Một hàng bảy người thuận lợi đi qua trạm gác, men theo đường ray nửa tiếng đồng hồ, phía trước con đường dần dần sáng rõ hơn.

    Hầm trú ẩn cỡ lớn này được thiết kế sao cho kể cả khu tránh nạn bị thất thủ, nguồn điện chủ bị cắt đứt, nguồn điện dự bị cũng đủ để duy trì đường thông gió cơ bản và các khu vực cần để chiếu sáng.

    Không gian đằng trước giống như một ga tàu điện ngầm, phía bên trái lóe ra ánh sáng trắng, tiếng bước chân zombie lắc lư đi lại cùng cả tiếng gào loáng thoáng truyền đến; bên phải là một đường ray kéo dài về một nơi âm u, Chu Nhung ngoảnh đầu nhìn, ra hiệu với Nhan Hào đi ở cuối hàng ngũ.

    Đường ray chạy thẳng để phía Nam khu C, kho quân giới.

    Mà đội nhỏ của Chu Nhung phải trèo lên sân ga ở ngay chỗ này, tiến về mé phía Tây khu B, tìm kiếm nơi đặt vệ tinh liên lạc.

    ── Đã đến lúc bọn họ phải tách ra mỗi người một ngả để hành động.

    Nhan Hào khẽ gật đầu, dẫn Đinh Thực và Quách Vĩ Tường sải bước lên đường ray, giơ đèn pin soi về phía đường hầm tối tăm.

    Chu Nhung đứng yên tại chỗ, ngoắc tay ra hiệu cho Xuân Thảo, Tư Nam và Trương Anh Kiệt tụ tập lại, đang định lên tiếng giải thích công việc, đột nhiên trông thấy Nhan Hào đi cách đó không xa vòng trở về, tiến thẳng đến chỗ Tư Nam.

    “………….?”

    Tư Năm nhíu chặt mày, nhưng vẫn chưa kịp hỏi, Nhan Hào đột nhiên vươn tay tặng cho hắn một cái ôm nóng rực và vững chắc.

    Trước sự chứng kiến của bao người, thời gian của cái ôm này như dài vô tận, thậm chí khiến Tư Nam phải giật mình.

    Không có ai lên tiếng hay động đậy, Chu Nhung lẳng lặng rũ mi.

    Ước chừng qua hơn mười giây, Nhan Hào mới buông tay, lùi về sau nửa bước, nhìn Tư Nam khẽ cười nhẹ.

    Nụ cười ấy có chút thương cảm, thế nhưng vẻ mặt của Nhan Hào vẫn ôn hòa, đôi mắt sáng ngời, bờ môi ấm nhuận, tựa như anh chàng hàng xóm hiền hòa vô cùng tri kỷ được nuôi dạy rất tốt vậy.

    Sau đó, cậu ta vẫy tay, giơ chiếc đèn pin, xoay người đi sâu vào trong đường hầm tăm tối.

    Thuộc truyện: Người Bất Tử