Home Đam Mỹ Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! – Chương 160: Tiểu bạch có chân

    Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! – Chương 160: Tiểu bạch có chân

    Thuộc truyện: Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

    “Nó hiện tại sống sót, biết bơi lội, có ý thức, thậm chí ngay cả bảo mẫu đều yêu nó như trân như bảo. Tên của nó là Tiểu Bạch, con trai của ta lấy.” Blake ý tứ sâu xa – nhắc nhở.

    Con cá trên màn ảnh kia, xác thực cực được sủng ái, được ba ma ma xem như bảo bối mà che chở, có lúc còn có thể cùng cáo nhỏ đùa giỡn, cắn ngón tay San Đạo cùng nhóc bán manh… Nó rất vui vẻ.

    “Quá tự đại, các ngươi quá không nên!” Công chúa khiển trách nói.

    “Công chúa, nói những lời này đã không có tác dụng, then chốt là —— sau này làm sao bây giờ!”

    “Cũng là các ngươi gây ra họa, không nên kéo ta xuống bùn!” Công chúa cỡ nào cơ linh, sao không hiểu thủ đoạn của bọn họ.

    “A4 thật giống còn không biết thân phận thực sự của công chúa đi!” Blake mặt không hề cảm xúc địa đạo.

    “Điểm này không uy hiếp được ta!” Nàng nói, “Quá mức ta cùng hắn thẳng thắn.”

    “Trì đến thẳng thắn nếu như hữu dụng, ta cũng có thể đem con cá này đến trước mặt Hải Hoàng thẳng thắn, xin lỗi, lỡ trộm tôn tử ông, tha thứ ta đi!” Blake lục mắt lấp lóe.

    “Vô liêm sỉ!” Công chúa trong lòng thầm mắng.

    Bọn họ nói cho nàng bí mật này, có điều bởi vì bọn họ cũng biết bí mật nàng là công chúa thật này. Kiềm chế lẫn nhau, vì lẽ đó an toàn.

    “Hiện tại đem đứa nhỏ này đưa đến đệ đệ ta, là một bi kịch!” Nàng đang điện thoại trong két nước nhỏ lo lắng – cầm quyền, “Lại nếu như lúc đó bên trong quả trứng kia chui ra hai đứa bé, ngươi lại chỉ có thể lưu một, tự tay bóp chết một đứa khác… Tuy rằng ngươi là cha của nó, nhưng phải làm ra một quyết định khiến người ta tan vỡ thống khổ! Chọn một trong hai! Quá tàn nhẫn!”

    “Vì lẽ đó vì an toàn của đứa nhỏ này, ta không chuẩn bị công khai bí mật này, càng sẽ không đem nó đưa đến trong tay hải tộc. Nó tương lai sẽ ở trên hộ tịch ngươi cùng A4, trở thành công dân Dực quốc hợp pháp, không phải nô tịch XP gia, không phải đồ chơi của con trai ta, càng không cùng hải tộc có bất cứ quan hệ gì. Ngươi đồng ý không? Cô cô Tiểu Bạch?”

    Công chúa còn có thể không đáp ứng sao? Mặc nàng làm sao thông minh, cũng không thể mắt thấy con cá nhỏ kia cùng mình có liên hệ máu mủ liền như thế đưa đến hải tộc bị người thân xử tử!

    Nhìn thấy công chúa thỏa hiệp, Blake cùng White thở phào nhẹ nhõm. Này có thể so với bọn họ đi đánh một trượng, nghiên cứu hạng mục mới còn khó hơn. Thằng con vua hố gặp phải tai họa, cần phí bao nhiêu thời gian mới có thể giúp nó thu thập xong tàn cục a!

    Bọn họ hiện tại có thể cùng Tiêu Tiễn báo cáo kết quả, liền nói Tiểu Bạch không tìm được cha mẹ, vì lẽ đó để phu thê A Châu Thiện lương nhận nuôi. Dù sao nhà A4 có một cái ao to lớn, cho A Châu sinh hoạt, sau này Tiểu Bạch ở cùng cô cô, nên cũng cùng ở bên cha mẹ không kém bao nhiêu đâu! Ít nhất đỡ hơn so với ở cùng một con hồ ly cùng một con cún gian tế.

    Chuyện này sau khi quyết định, A4 đương nhiên trăm phần trăm mà ủng hộ, lão bà thích là tốt rồi, có một con cá nhỏ bồi nàng, nàng ở nhà hẳn là sẽ không cô quạnh. Trong nhà cái ao to lớn đi nữa cũng không bằng biển rộng, hắn biết nàng một mình ở nhà nhất định buồn hỏng rồi!

    Tiêu Tiễn cũng cảm thấy cái này sắp xếp không tệ, phóng thích nô lệ, để nó có gia đình như bao đứa trẻ khác! Sau đó nó có thể khỏe mạnh trưởng thành. Để khen thưởng, nhiều đêm y đặc biệt nhiệt tình, khao thưởng cho Blake cùng White thông tình đạt lý của mình. Reid một tuần lễ bị ghẻ lạnh, chỉ có thể đi bồi San Đạo ngủ…

    Hai phụ tử lẫn nhau oán giận cả một đêm… Reid oán giận bởi vì giúp nhi tử, cuối cùng dẫn đến chính mình không tính phúc, nhi tử oán giận tiểu thụ bị để cho chạy, tương lai mình không tính phúc…

    Một tuần tiếp theo, San Đạo dị thường phiền muộn. Bởi vì Tiểu Bạch liền bị đưa đến nhà A4.

    Tuy rằng nhà A4 ở gần XP gia, lái phi thuyền cũng chỉ mười phút, nhưng ới con nít chỉ có thể vò mà nói, là xa xôi bao nhiêu a! Hơn nữa tương lai đến thăm Tiểu Bạch còn phải có chút nguyên cớ “Thăm viếng”, tương đối đau “bi” a!

    Khoảng thời gian ít ỏi cuối cùng, San Đạo mỗi ngày ở bên cạnh vại cá, ôm Tiểu Bạch nói thật nhiều tri kỷ, hoàn toàn mặc kệ nó có thể nghe hiểu hay không. Những câu nói này tổng kết lại sắp biến thành một quyển “Thư tình đại toàn” khiến người rơi lệ, làm cho con cá lười kia cảm giác cũng không ngủ, mắt cá sáng lấp lánh thẳng sững sờ – theo dõi nhóc. Hồ ly phiền muộn đến nằm nhoài bên trong ổ, một bộ dáng vẻ tâm tình không tốt, ăn sai.

    Mặc kệ San Đạo cỡ nào không nỡ lòng bỏ, vì nó chảy ít nhiều nước mũi ít nhiều nước mắt, đi kiếm hết thảy ba ba khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Tiểu Bạch rốt cục vẫn là bị A4 tiếp đi rồi, thả về đến trong ao càng to lớn hơn, càng thoải mái, cùng A Châu sinh hoạt chung một chỗ.

    Trong tương lai, ở đây, nó sẽ cùng cô cô đồng tộc của mình sống chung một chỗ, học tập đến hết thảy văn hóa hải tộc cùng bản năng sinh tồn. Bọn họ hàng năm sẽ trở lại trong biển rộng mấy tháng, hoặc tham gia tụ hội, hoặc ở bên trong đại dương rèn luyện.

    Bởi “Lão sư” không giống, nó tương lai trí tuệ cùng bản lĩnh so với người thừa kế chính tông kia càng hơn một bậc. Đệ đệ nhóc, là từ tiểu vương tử thuần lương ngốc manh tự mình giáo dưỡng…

    Không thể không nói hết thảy trí tuệ Hải Hoàng đều cho con gái, mà nhi tử nhiều nhất chỉ là kế thừa tính cách rộng lượng của ông.

    Sau chút uổng công, San Đạo mỗi ngày ngủ ở phòng trẻ con, nhìn chằm chằm vại cá trống trơn liền khóc một hồi, khóc ngủ, Tiểu Ly liền bò qua đi, ở bên người San Đạo tìm chỗ ấm áp ôm nhóc ngủ. Hai cái móng vuốt ôm lấy cổ của nhóc, đuôi xoã tung cuốn eo nhóc, như là một cái chăn nhỏ đỏ rực.

    Màn đêm thăm thẳm, khắp nơi không hề có một tiếng động. Kinh đô nghiêm cẩn có thứ tự, dân chúng cũng đã an giấc.

    A Châu cũng là bồi trượng phu thân ái, làm vợ chồng, chỉ có thể một ngủ ở bên cạnh ao, một đem đầu gối lên cùng nơi trượng phu, đuôi vẫn như cũ đặt ở trong nước biển. Vẩy cá không ở trong nước quá lâu sẽ khô khốc, sẽ đau.

    Tiểu Bạch có theo thói quen lật lên cái bụng ngủ, lại đột nhiên mở cặp mắt linh lợi, rón rén – bơi ra mặt nước. Ánh trăng như nước, nó từ trong nước nhảy lên một cái, như luyện không, như ngân đao. Nó ở trên mặt nước tìm nơi hoàn mỹ, sau đó yên lặng rơi trên mặt đất, dùng hai cái chân của nó… Cái kia xác thực là chân, hơn nữa rơi xuống đất không hề có một tiếng động, có đệm thịt của mèo.

    Nó ở đáy nước là cá, mà ra mặt nước, lại biến thành — — — nhân miêu màu trắng?

    Xem ra nó chỉ có hai tuổi, như tử tiểu hài nhi nhân loại mới vừa đi vững bước, đang ở giai đoạn manh nhất, khuôn mặt nhỏ thịt vô cùng, đôi mắt lam như màu đại dương, cái mũi nhỏ vểnh cao, môi nhỏ dễ thương. Nó như là vừa tắm xong, để trần tiểu thân thể, toàn thân ướt nhẹp.

    Sở dĩ nói nó là nhân miêu, là bởi vì tay chân của nó rất giống miêu trảo, tuy rằng bộ phận thân người càng giống nhân loại. Nó còn có tai cùng đuôi mèo, nó nhảy lên cực kỳ linh hoạt, thân thể nho nhỏ căn bản không giống hài tử một hai tuổi, mà như một con mèo con sinh ra liền cực kỳ linh hoạt.

    Toàn thân trắng như tuyết, tóc ngắn màu trắng, thân thể trắng như tuyết, tai và đuôi mèo cũng đều là trắng toát, thậm chí ngay cả lông mày cùng lông mi cũng đều là màu trắng. Cặp mắt màu xanh lam óng ánh kia, như là hai viên ngọc thạch giá trị liên thành trong tuyết.

    Gió đêm mùa hạ thổi đi những giọt nước trên người nó, lúc nhảy lên chạy trốn, nó từ con mèo ướt nhẹp đã biến thành tiểu manh hài xoã tung đáng yêu. Lỗ tai đuôi lông xù, xoã tung, trán nhu phát của nó ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng.

    Nó có thính giác nhạy bén của họ nhà mèo. Có một cái phòng, có mùi cá chính nó lưu lại, mùi con xú hồ ly kia, còn có mùi của San Đạo đáng yêu, thậm chí còn có mùi son phấn.ba ma ma dùng

    Nó vững vàng mà rơi xuống trên cửa sổ, dùng móng vuốt linh hoạt đẩy ra cửa sổ, nước chảy mây trôi – chạy tới địa phương nó nhớ nhung.

    Vại cá của nó còn giữ đây. Trên mặt bánh bao manh manh kia còn có nước mắt, đang ngủ ở bên vại cá. Con xú hồ ly kia chướng mắt – treo ở trên người nhóc, nhìn thấy, nó liền không lý do – một trận hỏa!

    Nhóc nghiêng người tiến lên, đem một người một ly mạnh mẽ tách ra.

    Hồ ly tỉnh rồi! Hồ ly cỡ nào khôn khéo! Nó đã sớm nghe một luồng mùi cá quen thuộc…

    Nó biết là con cá chết kia sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới tên kia là trở về như thế —— dùng chân đi trở về! Còn là từ ngoài cửa sổ đi vào!

    Hồ ly nheo lại mắt, trộm nhìn một chút —— khá lắm, lại chơi biến thân? Tuy rằng hiện tại nhân miêu dáng dấp cùng nó thật giống là cùng nước, nhưng ý vị trên người tên kia một chút cũng không thay đổi! Muốn lừa nó? Đời sau đi!

    Nhóc hung mãnh – vung lên miệng, dùng răng nhọn cắn tới, thẳng kích cổ họng của Tiểu Bạch!

    Đi thì đi đi, còn muốn trở về cùng nó tranh sủng? Không có cửa đâu!

    Tiểu Bạch cũng không phải ngồi không, ở quanh năm suốt tháng đấu trí so dũng khí, sớm biết hàng này thích đánh lén, hơn nữa nhất định ra chiêu này! Móng vuốt hồ ly còn chưa cứng, chỉ có hàm răng tối có lực công kích.

    Hai đứa đều nhào tới, liên tục lăn lộn – đại chiến đến mấy chục hiệp, hoàn toàn không có kết cấu, lại như tiểu hài tử bình thường lăn ở bên trong bùn xám đập tới nhào tới. Cuối cùng hai đứa bé lanh lợi toàn mệt co quắp trên mặt đất, rốt cục đình chiến.

    Trên người hai người đều lộn xộn, có điều không thương tới chỗ yếu, đành phải ngoan ngoãn dừng tay, hai bên trái phải – nằm bên cạnh San Đạo đang ngủ say. Cách người bọn nó để ý nhất, bộ này là khẳng định không có cách nào đánh, đại gia có thể từng người an tâm nghỉ ngơi một lúc.

    Tiểu Ly ôm San Đạo càng chặt hơn chút, đuôi to cuốn lấy eo San Đạo, tuyên bố chủ quyền của mình.

    Tiểu Bạch cũng không cam lòng yếu thế, dùng đuôi nhỏ thật dài ôm lấy cái cổ San Đạo, lại trên mặt ở thịt đô đô của nhóc bẹp một cái, hạ xuống hôn ngủ ngon.

    Ở thời khắc cuối cùng trước mặt trời mọc, Tiểu Bạch lén lút đứng dậy, nhảy lên trên nóc nhà, leo lên, tài cao mật lớn như thế.

    Nhóc trở lại trong ao, A Châu bọn họ vừa tỉnh lại, A4 chuẩn bị đi làm.

    San Đạo xoa xoa mắt, cảm giác trong lồng ngực mình vẫn như cũ ấm áp, Tiểu Ly thật là nằm ở phía sau nhóc, có chút kỳ quái.

    Nhóc xoa xoa cái bụng Tiểu Ly nói: “Tiểu Ly Tiểu Ly, ta có giấc mộng, mơ thấy Tiểu Bạch mọc ra chân, trở về thăm ta. Ha ha, mộng thật thần kỳ! Tiểu Bạch là cá, làm sao có khả năng có chân đây? Ta làm sao sẽ mơ ngốc như vậy a!”

    Nhóc lắc đầu một cái, khó chịu – nhắm mắt lại. Tiểu thiên tài lần thứ nhất trải qua mất đi, tổng sẽ đặc biệt cảm khái.

    Tiểu Bạch, ngươi phải đợi ta lớn lên, đến lúc đó ta sẽ lần thứ hai đem ngươi cướp về bên cạnh ta, làm tiểu thụ của ta! Hừ hừ, nhất định sẽ!

    Thuộc truyện: Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!