Home Đam Mỹ Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! – Chương 238: Phiên ngoại 8: Đổ thạch

    Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi! – Chương 238: Phiên ngoại 8: Đổ thạch

    Thuộc truyện: Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

    Editor: Gia Nghi.

    Beta: Gia Nghi.

    __________

    Mục tiêu chính của Tiêu Tiễn là tắm suối nước nóng, hưởng thụ khung cảnh lãng mạn cánh hoa bay xuống Ôn Tuyền.

    Blake cùng Reid lại như hai hài tử tranh món đồ chơi, nhìn nhau nở nụ cười, vươn vai một cái, khiêu chiến nhìn đối phương, sau đó hít một hơi thật sâu lặn xuống nước.

    “Bọn họ đang làm gì? Chơi lặn dưới nước sao?” Tiêu Tiễn một bên xoa cánh hoa trong lòng bàn tay, một bên tinh tế ngửi mùi hương thoang thoảng.

    White cũng nở nụ cười, không cam lòng yếu thế cũng lặn xuống…

    Liền như vậy, ba người chim đều thần thần bí bí lặn xuống làm mấy chuyện hèn mọn gì đó, chỉ có Tiêu Tiễn ở trên nhìn ba đôi cánh trắng, đỏ, đen di chuyển trên mặt nước…

    Tiêu Tiễn buồn cười vỗ tay, vui vẻ đếm: “Ngỗng, ngỗng, ngỗng…”

    Xác thực quá phù hợp tình cảnh này, ba đôi cánh ở trên mặt nước run run, tựa hồ đang cười, nhưng ai cũng không chịu thua, còn lặn ở trong nước…

    Tiêu Tiễn cho rằng, ba người bọn hắn thực sự thi xem ai ở dưới nước lâu hơn, bỗng nhiên hèn mọn nói: “Này, coi chừng ta nhận đầu mấy anh xuống thêm đó! Chớ có trách ta không thông báo trước nha…”

    “Bị đuối nước đó, mấy anh hiểu mà… Chính là kiểu huyết áp tăng rồi coi chừng ngất bây giờ!” Tiêu Tiễn nhớ tới White lúc trước giải thích cho y mấy từ khoa học, lập tức đem ra dùng.

    “A, đừng…” White chui ra mặt nước trước tiên, mặt đều nhịn đến đỏ, nhưng trong tay là một tảng đá có những văn văn ở trên, ảo não, mặt ngoài bóng loáng, không nhìn ra chỗ đặc biệt gì.

    “Anh làm gì đấy? Thi mò đá cuội à?” Tiêu Tiễn nhìn tảng đá kia, xác thực không nhìn ra tảng đá kia có gì đặc biệt.

    Không bao lâu, Blake cùng Reid cũng lần lượt ngẩng đầu lên, dùng sức thở một hơi lớn, trong tay mỗi người ôm một tảng đá xám lớn, một mặt hả hê.

    “Thua rồi!” White phiền muộn đặt tảng đá trên bờ, ảo não xoa đầu.

    “Chưa biết thắng thua mà, cắt ra nhìn mới biết!” Reid cười đem tảng đá của mình cũng đặt bên cạnh tảng đá White.

    Liền như vậy, ba khối đá nhỏ, vừa, lớn đặt ở cạnh nhau, Blake khí lực lớn nhất, lặn đến sâu nhất, nhặt được tảng đá lớn nhất. Ba huynh đệ như trở về tuổi ấu thơ, một mặt hưng phấn nhìn ba khối đá kia, quả thực như muốn nhìn xem trong bọn chúng chứa gì.

    “Đến, đặt cược đê! Tiêu Tiễn, mau lấy tiền em cất ra đây, em cược tảng đá nào có thứ quý nhất?”

    Tiêu Tiễn quầy buông tay: “Vật gì tốt? Mấy anh đang làm gì thế?” Y hoàn toàn không hiểu ba người bọn họ đang chơi trò gì.

    “Đổ thạch.” Blake giải thích, hắn hiểm khi được ung dung nhàn nhã như vậy, cả người có vẻ tương đối thả lỏng.

    “Đổ thạch là gì?” Tiêu Tiễn vẫn không hiểu.

    “Đây kỳ thực là một loại hành vi của nhân loại, trước khi cắt nguyên ngọc thạch, quán nguyên thạch sẽ tiến hành đấu giá! Em lại không biết?” Chuyên gia nhân loại học White đây rất giật mình mà nhìn chằm chằm Tiêu Tiễn.

    Tiêu Tiễn lúc này mới phản ứng lại, lúc trước y thật có nghe phụ thân đã nói chuyện này. Y chu du nhiều nước, kiến thức rất rộng.

    “Vì thế, ba khối này tất cả đều là nguyên ngọc thạch?” Tiêu Tiễn giật mình vuốt ve ba khối đá đến, bên ngoài thô ráp, xác thực không nhìn ra có chỗ gì hơn người.

    Gian thương Reid giải thích: “Không sai! Nơi này và lam điền thuộc cùng một mạch, chuyên ra ôn ngọc. Hơn nữa trải qua Ôn Tuyền xâm rót mấy ngàn năm, những ngọc kia công dụng tương đối thần kỳ, bên ngoài không có khai phá nơi này để buôn bán, là bởi vì Ngọc Thạch kia xác thực là bảo vật vô giá, ta chỉ muốn dùng riêng, không muốn chia sẻ với người khác!”

    Hiện tại, bọn họ mang Tiêu Tiễn tới đây, tự nhiên là muốn đem bảo tàng này chân chính giao hết trong tay y.

    Lấy cách làm của tên tham lam Tiêu Tiễn này, chỉ cần y nhìn thấy, tất nhiên muốn ồn ào đòi cho bằng được, ba trượng phu sủng y cực kỳ này, tự nhiên đối với y hữu cầu tất ứng.

    Quả nhiên, một giây sau, Tiêu Tiễn cười híp mắt, quyến rũ nói: “Nơi này rất tốt, ta muốn!”

    “… Cho em hết…” Vốn là dẫn y đến, chính là muốn tặng cho y mà!

    “Nhanh đặt cược đi, em đoán xem, tảng đá nào tốt nhất trước!” Blake như trẻ con hiếu thắng, không thể chờ đợi được nữa mà chuẩn bị thu hoạch thắng lợi.

    Reid liếc mắt nhìn Tiêu Tiễn một chút nói: “Nhớ kỹ, thứ đáng giá nhất đến không nhất định là to nhất, có thể đại ca khối này cắt ra chính là bạch bản… Ta cùng đại ca đánh cuộc mười năm, là đánh hoà nhau, mỗi người đều thắng năm lần, vì thế lần này, em phải nghĩ kỹ!”

    “Năm nay ta cũng có tham gia mà!” White không cam lòng yếu thế nói.

    “Khối của ngươi nhỏ như thế, đừng làm loạn!”

    Tiêu Tiễn bị ba người bọn hắn nói tới toàn không có chủ ý, cuối cùng bỗng nhiên nghĩ nghĩ, lại đặt niềm tin vào gian thương Reid, lấy toàn bộ gia sản đặt cho khối của Reid!

    “Chứng kiến thời khắc kỳ tích nha!” Reid lấy ra công cụ, bắt đầu cắt đá. Hắn cắt đá của đại ca trước xem sao, hừ hừ!

    “Không phải đá cuội bình thường! Có chút xanh!” Tiêu Tiễn xoa xoa mắt.”

    “Thế nhưng chất liệu cũng không phải thượng hạng, chỉ có thể tính là trung thượng!” Reid không phục ồn ào.

    “Thế nhưng thể tích rất lớn, cũng coi như đáng giá!” Blake nói bổ sung, hiện tại cắt ra hoàn toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm, khí định thần nhàn.

    “Ta đến cắt của ta!” Reid luống cuống tay chân cắt ra.

    Tất cả mọi người há hốc mồm, cắt ra không khác bên ngoài, là đá cuội bình thường!

    “Ha ha, gian thương ngươi lần này nhìn nhầm đi!”

    “Tiền tiêu vặt của ta đó chời! Đáng chết…” Tiêu Tiễn đi qua bấm cổ Reid, muốn cùng hắn tính sổ.

    Blake cầm công cụ, đi cắt tảng đá của tiểu đệ.

    Khi hoàn tất, hai người đều không nói lời nào.

    White nhảy lên một cái, cười nói: “Không nên nhìn ta nhỏ mà khinh nha, ngọc của ta tốt nhất!”

    Tiêu Tiễn quay đầu nhìn lại, ở trong đó có một khối ngọc cực ôn hòa, trắng tinh tế, hơi hiện ra màu xanh lục, óng ánh long lanh, mỹ lệ vô cùng.

    “Ngọc này thuộc về ta!” Tiêu Tiễn kết luận.

    “Tất nhiên thuộc về em!” Ba người tà ác nở nụ cười…

    Thuộc truyện: Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!