Home Đam Mỹ Nguyên Nhược Ngữ – Chương 70

    Nguyên Nhược Ngữ – Chương 70

    Thuộc truyện: Nguyên Nhược Ngữ

    “….” Nam Cung Li chắn trước mặt Nguyên Nhược Ngữ, nhưng không nói gì. Nguyên Nhược Ngữ nhịn xuống đau đớn trên mu bàn tay, định cứ như vậy rời đi. Sải một bước tiến lên trước, kết quả Nam Cung Li giống như muốn vươn tay kéo Nguyên Nhược Ngữ, Nguyên Nhược Ngữ nghiêng người né bàn tay vươn ra của Nam Cung Li, cũng không để ý sắc mặt của hắn, không để ý nữ nhân đáng ghét phía sau.

    Nguyên Nhược Ngữ liền tiêu sái như vậy rời đi.

    Lẽ nào phải đợi hắn mắng mình ‘đẩy’ phu nhân của hắn sao? Hay là để đám nữ nhân kia tiếp tục xem trò cười? Dựa vào cái gì….Tất cả những cái này, đều không phải thứ ta muốn.

    Chờ Nguyên Nhược Ngữ trở lại gian phòng, thở một hơi ngồi lên trường kỉ, tháo dây buộc tóc ra, phát hiện thuốc của Thất Dạ có tác dụng, đã ngăn không cho độc lan ra, nhưng chỗ sưng tấy lại dần dần biến thành màu tím nhạt. Cái này thực là phiền phức một chút. Nguyên Nhược Ngữ dùng trâm cài tóc đâm vỡ bọc sưng, nước mủ chảy ra, chờ đến lúc chảy gần hết, lại dùng dây cột lại. Không biết như vậy có bị nhiễm… Quên đi.

    Nguyên Nhược Ngữ choáng váng muốn ngủ, liền gục lên trường kỉ ngủ.

    Chờ lúc tỉnh lại, trên mu bàn tay cảm giác mát lạnh, rất thoải mái. Chầm chậm mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường Nam Cung Li, hơn nữa bàn tay bị thương đang được hắn đặt trên đùi, phía trên bôi một tầng dược cao trong suốt. Nam Cung Li đang ở đó giúp Nguyên Nhược Ngữ băng bó lại vết thương.

    Lúc Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy Nam Cung Li khẽ hoảng sợ, định ngồi dậy, phát hiện không thể động đậy người, có cảm giác tê liệt…. Hắn mở to mắt nhìn Nam Cung Li, “Là ngươi….”

    “…” Nam Cung Li biết Nguyên Nhược Ngữ đang nghĩ gì, những không có trà lời hắn, chỉ tiếp tục dùng vải băng lại tay Nguyên Nhược Ngữ, sau đó thắt nút, coi như Full. Nguyên Nhược Ngữ không hiểu hắn muốn làm gì, cảnh giác nhìn khuôn mặt ngày một gần của Nam Cung Li.

    “Ngươi rất sợ ta?”

    “….” Nguyên Nhược Ngữ tự trách mình lòng dạ rối loạn, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cượt. Vì sao phải sợ ngươi?

    “Ngươi không sợ ta sao? Như vậy… Thế này đi?” Nam Cung Li buồn cười dựa gần vào người Nguyên Nhược Ngữ, môi đặt lên cổ Nguyên Nhược Ngữ. Da thịt nơi đó thực trơn nhẵn trắng nõn, Nam Cung Li ám muội vươn đầu lưỡi liếm liếm.

    “Buồn nôn.” Nguyên Nhược Ngữ mắt không biểu tình cảm thụ cảm giác Nam Cung Li ôm thật chặt. Người Nam Cung Li lúc nghe thấy lời Nguyên Nhược Ngữ khẽ đơ ra, chầm chậm rời khỏi cổ Nguyên Nhược Ngữ, nhẹ nhàng nói, “Giữa chúng ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi ghét ta đến mức đó?”

    “… Ngươi không cần phải biết.” Nguyên Nhược Ngữ lạnh lùng nói, không tiếp tục nhìn vẻ mặt như thụ thương đau khổ của Nam Cung Li. Mình, lẽ nào sẽ bị hắn lừa lần thứ hai sao? Mình sao lại ngốc như vậy… 

    “Vậy sao?” Nam Cung Li nhìn Nguyên Nhược Ngữ một cái, sau đó đứng dậy, nói, “Hôm nay ngươi ngủ ở đây đi.”

    Kỳ thực bản thân dường như không kể ngủ ở đâu, lúc mở mắt đều là nằm trên giường. Nguyên Nhược Ngữ cười khổ.

    “Còn nữa, thứ độc kia sẽ khiến ngươi toàn thân vô lực, chờ một chút là ổn.”

    …. Hóa ra không phải hắn sao? Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên đỏ mặt, chỉ là Nam Cung Li quay lưng lại về phía hắn không nhìn thấy. Thế nhưng… hắn sao lại phát hiện ra mình trúng độc vậy? Hắn không phải nên đến trách mình làm bị thương phu nhân hắn thương yêu nhất sao?

    Giống như biết nghi vấn của Nguyên Nhược Ngữ ở sau lưng, Nam Cung Li không chút xao động nói, “Kỳ thực sớm đã phát hiện, nữ nhân kia cũng tốt, tiểu Điêp cũng tốt… Nữ nhân kia ta sẽ trách phạt. Tiểu Điệp thì… thôi đi.”

    Thôi đi, hắn thực sự thích tiểu Điệp kia sao? Nghe nói sau khi hắn thu tiểu Điệp không tiếp tục nạp thiếp nữa, nghe nói mặc kệ tiểu Điệp phu nhân kia làm cái gì, hắn cũng không thể giết. Cho dù là cấm địa Ma giáo, ai xông vào đều là xương cốt không còn, duy nhất một ngoại lệ, cũng là tiểu Điệp kia… Kỳ thực, tiểu Điệp không phải là vật thay thế cho mình, mà mình là vật thay thế cho tiểu Điệp đi? Rõ ràng là chuyện không liên quan tới mình. Vì sao… trong lòng lại cảm thấy tức giận? Nhớ tới không lâu trước đó lúc Nam Cung Li vẫn còn cười với mình, lúc vô lại ôm lấy mình, lúc ôn nhu gọi tên mình….

    Không đúng! Hắn muốn giết mình! Minh sao có thể… Hắn muốn giết Tiêu Nam… muốn giết Phi Lăng… còn muốn giết mình… Lý do, chỉ là một cuốn bí tịch….. Ta sao có thể… có thể….

    Nguyên Nhược Nhữ cảm giác trong đầu mình hỗn loạn. Lý trí mạnh mẽ muốn áp chế thứ tình cảm sai lầm trong lòng kia….

    “Biết vì sao ta không muốn tiểu Điệp chết không? Cho dù nàng phạm lỗi lớn tới mức nào? Cho dù nàng đổ tội cho ngươi?” Nam Cung Li lúc bước ra khỏi cửa đột nhiên nói. Vì sao? Bản thân một chút cũng không muốn biết, cùng mình có quan hệ gì?!

    Cho dù Nguyên Nhược Ngữ giãy dụa thể nào, cường liệt không cho mình để ý lời hắn nói, nhưng giọng Nam Cung Li vẫn là mỗi từ mỗi chữ rõ ràng truyền vào trong tai.

    “Từ ngày gặp được ngươi, ta mới biết… Ta biết, ngươi vĩnh viễn sẽ không thuộc về ta. Ngươi sẽ rời đi, một ngày nào đó… Mà tiểu Điệp lại có thể luôn ở bên cạnh ta. Đó chính là lý do.”

    “…”

    “Ngày mai, ngươi có thể cùng ta tới một chỗ không?” Nam Cung Li có chút căng thẳng nói, giọng khẽ run rẩy.

    “….Làm cái gì?” Nguyên Nhược Ngữ không muốn để ý, nhưng vẫn hỏi. Bản thân bị làm sao vậy a!

    “Ngày mai…. là ngày giỗ của mẹ ta.”

    “….”

    Ngay lúc Nam Cung Li buông thõng vai, thất vọng chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy Nguyên Nhược Ngữ nhỏ giọng nói một tiếng, “Được…”

    Hắn kinh ngạc xoay người, phát hiện Nguyên Nhược Ngữ nằm trên giường cũng kinh ngạc không dám tin vào lời mình nói. Nhưng hắn vẫn là đáp ứng rồi… Nam Cung Li lộ ra một nụ cười, rất tự nhiên, rất hồn nhiên….

    Nụ cười đó, đã bao lâu rồi không nhìn thấy nhỉ? Hay là nói, kỳ thực, hắn vẫn đang diễn kịch? Nhưng, vì sao, nhìn thấy nụ cười của hắn, lại cảm thấy trong lòng rất thoải mái… Tất cả, đều giống như thật…

    …. Lúc Nam Cung Li thực sự chuẩn bị rời đi, Nguyên Nhược Ngữ vẫn là đem nghi vấn cho tới nay hỏi, “Mấy hôm nay, có phải có chuyện gì không?”

    Cho dù mấy người bên cạnh nhìn qua không có chuyện gì, nhưng Nguyên Nhược Ngữ vẫn có thể cảm thấy được, bóng dáng vội vàng của Nam Cung Li, cả bầu không khí khẩn trương tràn ngập Ma giáo. Rất nhiều người đều rục rịch, khắp nơi là bất an. Cho dù bọn họ muốn giả bộ, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác của Nguyên Nhược Ngữ.

    “….” Nam Cung Li ánh mắt thâm trầm nhìn Nguyên Nhược Ngữ một cái, vẫn là quay người lại, trầm mặc một chút, vẫn quyết định nói ra, “Các đại môn giáo đã tụ tập bên ngoài Ma giáo rồi, đã rất nhiều ngày rồi.”

    Các đại môn giáo? Bao vây Ma giáo? Cái gì, là sắp xảy ra chiến sự sao?

    “Dẫn đầu là Thần Long giáo, còn có quân đội của Triều đình từ nơi khác vây đổ. Lần này, thật là đội hình cường đại.” Nam Cung Li có chút khinh thường nói. Nguyên Nhược Ngữ khẽ chấn kinh. Triều đinh? Là Lý Nhứ Ca sao? Hay Tiêu Nam?….

    “Ngươi vì sao không lo lắng?” Nguyên Nhược Ngữ có chút hiếu kỳ nhìn bộ dạng thờ ơ như không của Nam Cung Li.

    Nam Cung Li cười cười, “Vì sao ta phải căng thẳng. Bọn người đó, mãi mãi không thể vào được.”

    “Là vì mấy trận pháp vĩ đại đó sao?” Nguyên Nhược Ngữ nhanh nhẩu nói ra, mới phát hiện mình phạm phải lỗi lới. Nhìn trong mắt Nam Cung Li hiện lên tia kinh ngạc, sau đó là suy nghĩ sâu xa, con mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyên Nhược Ngữ không rời. Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng. Mình sao lại ngu tới mức nói ra chứ?!

    “Ngươi…” Nguyên Nhược Ngữ thậm chí nhìn thấy cả sát ý trong ánh mắt Nam Cung Li, nhưng lập tức biến mất. Nam Cung Li vẫn là rời đi, không để ý tới Nguyên Nhược Ngữ, chỉ nói một câu, “Không cần quan tâm nhiều như vậy.” Rồi thực sự biến mất.

    Nguyên Nhược Ngữ thở phào một tiếng. Mình sao có lại không cẩn thận như vậy…

    ….

    Lại đi thăm Phi Lăng. Phát hiện tình hình của hắn tốt hơn rất nhiều. Tuy vẫn không nói gì, nhưng dường như thần trí đã thanh tinh. Từ sự kinh ngạc từ lần đầu nhìn thấy Nguyên Nhược Ngữ, đến sau đó mỗi lần đều nhìn chằm chằm Nguyên Nhược Ngữ. Hôm này, đã có thể vươn tay kéo Nguyên Nhược Ngữ. Chỉ là, kéo lấy rồi không buông ra, cho dù Nguyên Nhược Ngữ nói như thế nào, Phi Lăng cứ nắm chặt như vậy. Dần dần, thần trí hắn lại bắt đầu hỗn loạn, sau đó mới thả tay Nguyên Nhược Ngữ ra.

    Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy đau đầu…. Hắn không ngừng nói với Phi Lăng, không ngừng nói, mình sẽ không rời đi…. mình sẽ không chết. Tất cả đều không phải lỗi của hắn… Không ngừng nói… Không ngừng nói.

    …..

    Hôm nay, bầu không khí trở nên càng thêm kỳ quái. Mọi người trên eo đều đeo vũ khí, xem ra, một hồi đại chiến là không thể thiếu rồi. Nhưng, mấy trận pháp này, đám người Tiêu Nam có thể phá giải sao? Còn nữa, hôm qua mạc danh kỳ diệu đáp ứng Nam Cung Li đi viếng mộ mẫu thân hắn. Thực sự muốn đi sao?

    Đi hay không đi đây? Cách thời gian đáp ứng càng ngày càng gần….

    Có nên đi tìm hắn hay không? Hay là hắn đã quên chuyện này rồi…

    Cũng không phải vì Nam Cung Li, mà là mẫu thân hắn a…. Nhưng mẫu thân hắn có liên quan gì tới mình a?….

    Mình sao lại đáp ứng vậy?…

    … Nguyên Nhược Ngữ không ngừng nghĩ, không ngừng đi, nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Nam Cung Li. Không biết có còn kịp không a…. Mà… hiện tại, đây là đâu??

    Nguyên Nhược Ngữ bất đắc dĩ phát hiện, mình lạc đường rồi…..

    Hơn nữa cảnh vật trước mặt rất quen thuộc, không có một ai… Giống như nơi lần trước lạc đường gặp phải tráng hán!!

    Lần nay, không có ai có thể lại đến đưa mình ra đi?

    …..

    Lúc Nguyên Nhược Ngữ hết đường xoay xở, vẫn là có người xuất hiện rồi! Không phải tráng hán, không phải Lưu Tô!

    Mà là tiểu Điệp một thân đầy máu tươi!!

    Thuộc truyện: Nguyên Nhược Ngữ