Home Đam Mỹ Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 26-30

    Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 26-30

    Thuộc truyện: Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

    26.
    Mọi người ra ngoài tìm kiếm tiểu sư muội, Nhạc Diểu nói Tư Mộc ở lại Thiên Sơn nghỉ ngơi.
    Tư Mộc nghiêm túc nghĩ nghĩ, hiển nhiên bên cạnh minh chủ tương đối an toàn.
    Vì thế đoàn người xuống núi.
    Đại sư huynh rời khỏi phái Thiên Sơn trước, đứng ở trước cửa môn nhiều lần dặn dò, chú ý an toàn phòng bị đánh lén nhớ giữ ấm cẩn thận cảm phong hàn !
    Không ai có thể nói chen vào, cuối cùng Ngô sư đệ nghe không nổi nữa, nghĩ mọi biện pháp kéo đại sư huynh lải nhải rời đi.
    Tư Mộc cảm thấy đây không phải là đại sư huynh phái Thiên Sơn nữa.
    Mà là mẹ của toàn bộ phái Thiên Sơn.
    27.
    Trên đường, Nhạc Diểu cùng Tư Mộc sóng vai đi.
    Hôm nay hắn mặc y phục có đai lưng, thời khắc này hiển nhiên có chút khẩn trương.
    Tuy nói trên người Tư Mộc bị nội thương, nhưng nhanh tay lại không có liên quan đến nội lực.
    Tư Mộc nhìn Nhạc Diểu một cái, nói: “Hôm nay không trộm.”
    Nhạc Diểu cũng nhìn hắn, hỏi lại: “Rốt cuộc tại sao ngươi lại trộm đai lưng của ta.”
    Tư Mộc cười ha ha, lừa gạt qua: “Thuận tay.”
    Nhạc Diểu không tin.
    Tư Mộc lại nói: “Đam mê.”
    Nhạc Diểu vẫn như cũ không tin.
    Tư Mộc nhíu mày: “Huyễn kỹ.”
    Nhạc Diểu có chút tin, hỏi: “Chỉ thế thôi?”
    Tư Mộc lại cười cười, vẻ mặt lúng túng, không nói gì thêm.
    28.
    Nhạc Diểu không tiếp tục truy hỏi nữa.
    Tiểu sư muội là bị bắt cóc ở lưng chừng núi, mọi người chia nhau tìm kiếm manh mối xung quanh.
    Người khác phần lớn ba năm người một tổ, Nhạc Diểu võ công cao, vì thế hắn một mình mang theo Tư Mộc, đi về phía bên trái vách núi tìm kiếm.
    Tư Mộc nói: “Ta cảm thấy người phái Thiên Sơn các ngươi rất là khả nghi.”
    Nhạc Diểu: “…”
    Tư Mộc lại nói: “Khi ta đi dạo xung quanh nghe có người nhắc tới Ma Giáo.”
    Nhạc Diểu: “…”
    Tư Mộc nhíu mày lại: “Trong phái Thiên Sơn các ngươi nhất định là có quỷ !”
    Nhạc Diểu hỏi: “Ngươi bị đả thương ở đâu?”
    Tư Mộc cố gắng nhớ lại, nói cho Nhạc Diểu đại khái vị trí lúc ấy của mình.
    Nhạc Diểu nhíu mày: “Đó là phòng đại đệ tử Tứ sư thúc.”
    Nhưng vị sư đệ kia tuyệt đối không có nội lực cao thâm như vậy.
    Hai người trèo lên đoạn nhai.
    Tư Mộc vẫn đang lải nhải: “Thánh giáo chúng ta tuyệt đối không làm ra loại chuyện này !”
    Nhạc Diểu: “Thánh giáo các ngươi?”
    Tư Mộc: “…”
    29.
    Nhạc Diểu rất giật mình.
    Người chính phái gọi là Ma Giáo, người trong Ma Giáo lại tự xưng là Thánh giáo.
    Tư Mộc đúng là người trong Ma Giáo.
    Tư Mộc thấy chân mày Nhạc Diểu hơi nhíu lại, trầm mặc không nói, trong lòng cảm thấy không yên, có chút mất mát.
    Chính phái quả thực coi đệ tử Ma Giáo như lang như hổ.
    Huống chi Nhạc Diểu là minh chủ võ lâm.

    Nhạc Diểu nhíu mày, thập phần nghiêm túc tự hỏi vấn đề thân phận của Tư Mộc.
    Làm sao đây, Võ Lâm minh nhất định sẽ không đồng ý minh chủ cưới đệ tử Ma Giáo!
    A ! Phiền quá !
    30.
    Hai người cùng trèo lên sườn núi, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, trầm mặc không nói.
    Tư Mộc mắt sắc, duỗi cổ nhìn thoáng qua trên vách đá, dưới tàng cây có một mảnh vải rách màu vàng nhạt, giống như là y phục nữ tử.
    Hắn muốn tiến lên, Nhạc Diểu ở phía sau kéo hắn một phen.
    Nhạc Diểu: “Để ta.”
    Tư Mộc nhíu mày, nghĩ, Nhạc Diểu đây là sau khi biết được hắn là đệ tử Ma Giáo thì không tiếp tục tín nhiệm hắn nữa sao?
    Không khỏi có chút khổ sở.
    Nhạc Diểu lại nói: “Trên người ngươi có thương tích, cẩn thận coi chừng té xuống sườn núi.”
    Tư Mộc: “…”
    Hắn nhìn bóng dáng Nhạc Diểu, trong chớp mắt liền cảm thấy có chút cảm xúc.
    Cành cây kia vươn ra ngoài vách núi, Nhạc Diểu cần phải lộ ra hơn nửa người mới có thể miễn cưỡng với tới.
    Tuyết đọng trên đất không qua mắt cá chân, trơn trượt, rất là nguy hiểm.
    Tư Mộc không tình nguyện, mở miệng, nói: “Ngươi cẩn thận một chút.”
    Nhạc Diểu đã đến vách đá, ngoái đầu nhìn hắn cười, trên môi nói câu gì đó, trên nhai gió lạnh buốt thấu xương, một câu kia bị thổi tán loạn trong gió lạnh, rơi xuống bên tai Tư Mộc, chỉ còn lại nửa câu mơ hồ không rõ : “… Đừng lo lắng…”
    Tư Mộc nhướn mày, đang muốn nói chính mình không có lo lắng.
    Dưới chân Nhạc Diểu đột nhiên trượt một cái.

    Thuộc truyện: Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm