Home Đam Mỹ Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 96-100

    Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm – Chương 96-100

    Thuộc truyện: Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

    96.
    Ngày hôm sau, mọi người động thân đến trước Võ Lâm minh.
    Lúc này theo bọn họ đến trước Võ Lâm minh đa phần là tâm phúc của đại sư huynh, trước đó đại sư huynh dặn dò qua, Tư Mộc chỉ là bị điểm huyệt phong võ công, trên cổ tay có thêm một bộ còng bằng sắt.
    Trước khi đi, đại sư huynh dẫn người ra cửa núi đưa tiễn.
    Nhạc Diểu thừa dịp không ai chú ý, sắc mặt âm trầm trả lại hộp gấm kia cho đại sư huynh.
    Đại sư huynh giả bộ mờ mịt, hỏi: “Nhạc sư đệ, ngươi làm gì vậy.”
    Nhạc Diểu nói: “Đại sư huynh, ngươi vẫn là nhận đi.”
    Đại sư huynh thầm nghĩ, ngữ nặng tâm sâu: “Nhạc sư đệ, sư huynh là nhìn ngươi lớn lên .”
    Nhạc Diểu: “…”
    Đại sư huynh: “Khi còn bé ngươi không có nơi nương tựa, sư phụ mang ngươi lên núi, sinh hoạt hằng ngày, sư phụ cũng không chiếu cố nhiều hơn ta.”
    Nhạc Diểu: “Ta…”
    Đại sư huynh: “Huynh trưởng như cha, có một số việc, sư phụ không thể dạy ngươi, thì sư huynh chỉ có thể làm giúp.”
    Nhạc Diểu: “Sư huynh ngươi hiểu lầm…”
    Đại sư huynh: “Nhạc sư đệ, không nên giấu bệnh sợ thầy a !”
    Nhạc Diểu: “Ta không…”
    Đại sư huynh vỗ vỗ vai Nhạc Diểu: “Dược này ngươi vẫn là nhận đi, ngày thường nhớ lấy dưỡng thân thể cho tốt.”
    Nhạc Diểu: “…”
    97.
    Tư Mộc hiếu kỳ ngó sang, nghe được vài câu, có vài phần thân thiết, chờ đến khi Nhạc Diểu bị đại sư huynh nói liên miên cằn nhằn dong dài đến chịu không nổi tránh ra, liền tới gần hỏi: “Ngươi bị bệnh hả?”
    Nhạc Diểu: “…”
    Tư Mộc hỏi: “Cảm mạo ?”
    Nhạc Diểu: “…”
    Tư Mộc hỏi: “Hay bị thương chỗ nào?”
    Nhạc Diểu: “…”
    Nhạc Diểu cảm thấy tâm rất mệt, không muốn nói nữa.
    Tư Mộc quấn hắn hỏi một hồi, không hỏi ra được nguyên cớ gì, vì thế lại nghĩ đến: vừa nãy đại sư huynh nhét hộp gấm vào trong lòng Nhạc Diểu.
    Tuy hắn bị còng sắt khóa tay, lại bị phong võ công, nhưng trộm đồ chỉ là chuyện nhỏ, thừa dịp Nhạc Diểu không chú ý, hắn vẫn là có thể trộm vật lại đây .
    Đêm đó đoàn người đóng quân nghỉ ngơi ở bìa rừng.
    Nhạc Diểu cầm lương khô, thấy Tư Mộc cử động không tiện, dứt khoát xé nhỏ lương khô tự tay đút hắn.
    Đệ tử Thiên Sơn đều là tâm phúc của đại sư huynh, ở Thiên Sơn đã được nhắc nhở qua, chỉ xem như cái gì cũng không nhìn thấy.
    Cử chỉ hai người thân mật, Tư Mộc xem xét cơ hội tốt, nhẹ nhàng nhanh nhẹn chộp hộp gấm kia lại đây, thừa dịp khi Nhạc Diểu nhắm mắt nghỉ ngơi, vụng trộm mở hộp gấm kia ra.
    Tư Mộc: “…”
    Không nghĩ đến ngươi là minh chủ võ lâm như vậy.
    98.
    Nhạc Diểu cảm thấy hôm nay Tư Mộc có chút kỳ quái.
    Hôm qua Tư Mộc còn thân thiết cười nói với hắn, sao hôm nay liền ghét bỏ hắn, tránh như tránh tà, giống như trên người hắn có cái mùi kỳ quái gì đó… Nhạc Diểu cẩn thận kiểm tra y phục mình, xác định không mặc sai y phục trên người cũng không có mùi lạ, cơ hồ chọn không ra một tia tật xấu, mà khi hắn tính toán tiến lên nói vài câu với Tư Mộc —
    Tư Mộc liếc xéo hắn một cái, mắng: “Biến thái.”
    Nhạc Diểu: “…”
    Tối hôm qua rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?
    Lúc hoàng hôn mọi người vẫn đóng quân nghỉ ngơi ở trong rừng, Nhạc Diểu tìm lý do, thừa dịp không ai chú ý, liền tiến lên hỏi Tư Mộc Tả Hữu hộ pháp có bắt kịp không.
    Tư Mộc vẫn dùng loại ánh mắt cổ quái này nhìn hắn, ngữ điệu có chút không được tự nhiên: “Bọn họ đang ở gần…”
    Bốn phía đột nhiên rối loạn, xa xa vài tên đệ tử Thiên Sơn kinh hoảng hô to: “Minh chủ ! Ma Giáo đánh đến đây!”
    Tư Mộc: “… đây.”
    Nhạc Diểu: “…”
    99.
    Mặt trời tà tà ngã về Tây, bọn họ còn chưa đốt lửa, hoàng hôn đã tràn ra, bốn phía một mảnh mơ hồ không rõ.
    Hai người chỉ thấy bóng dáng thong thả hình người từ phía xa chậm rãi kề cận.
    Tư Mộc thấp giọng nói với hắn: “Cũng không phải người của Tả hộ pháp.”
    Nhạc Diểu gật gật đầu, dặn dò vài tên đệ tử Thiên Sơn gần đó đốt đuốc lên, đệ tử còn lại cũng dựa gần về phía bên này, rút kiếm ra, bày sẵn trận đón địch.
    Đi với hắn đều là đệ tử tâm phúc của đại sư huynh, kiếm pháp tất nhiên không tệ, Nhạc Diểu không quá lo lắng, vì thế ở trong lòng vừa nghĩ, Tư Mộc nói bọn họ không phải người Tả hộ pháp, vậy đây rốt cuộc là người của ai? Tới làm cái gì ?
    Những người đó tới gần, mới nhìn rõ trên người bọn họ mặc y phục thống nhất của đệ tử Ma Giáo, mọi người Thiên Sơn đứng vây quanh cách đó không xa. Còn mấy người khác, nâng nhuyễn kiệu, dưới chân thi triển khinh công phi thân đến trước mặt mọi người Ma Giáo, có một người cao giọng nói: “Dừng !” Mấy người kia mới dừng lại bước chân, chậm rãi đặt nhuyễn kiệu xuống đất.
    Nhạc Diểu nhìn cổ quái, thấp giọng hỏi Tư Mộc: “Đây chính là người trong Ma Giáo các ngươi?”
    Tư Mộc chần chừ nói: “… Hẳn không phải.”
    Bên kia, rèm kiệu bị nội lực phất mở, từ trong kiệu phảng phất ra một mùi hương kì lạ, một tên nam tử từ trong kiệu phi thân ra.
    Dưới ánh lửa tối mờ, chỉ thấy y phục trên người nam tử kia là màu đen đậm, lấy kim tuyến thêu viền, vô cùng rườm rà, trên mặt che hắc sa, nhìn không rõ dung mạo.
    Tư Mộc nghĩ, mặc như vậy, phỏng chừng là đánh nhau không được, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng có chút khó khăn, trong giáo hình như cũng không ai mặc y phục kiểu như vậy, nhưng nhìn kỹ lại… y phục trên người hắn, cũng thật đúng là hơi quen mắt.
    Nhưng là gặp qua ở đâu rồi nhỉ…
    Tư Mộc thật sự là nhớ không ra .
    Nam tử nhanh nhẹn phóng đến trước mặt giáo chúng trong Ma Giáo, một người hô lớn: “Giáo chủ Thánh giáo đến !”
    Đám người còn lại lập tức quỳ xuống, thập phần đều nhịp, trong miệng hô to: “Giáo chủ thiên địa hợp đức, nhật nguyệt tề quang(*) !”
    Tư Mộc: “…”
    (*) Phẩm chất tốt đẹp của giáo chủ được trời đất tạo thành, được soi sáng dưới mặt trời và mặt trăng.
    100.
    Các đệ tử Thiên Sơn đại kinh thất sắc.
    Cái gì? Giáo chủ Ma Giáo tự mình dẫn người đánh tới!
    Nhạc Diểu ngưng một lát, quay đầu nhìn Tư Mộc.
    Tư Mộc vẻ mặt phức tạp, hít sâu một hơi, nhìn Nhạc Diểu nói: “Khẳng định không phải người trong giáo ta.”
    Hắn nghĩ đến bộ y phục kia vì sao quen mắt như thế.
    Khi kế nhiệm vị trí giáo chủ, hình như hắn đã mặc qua bộ cùng loại.
    Chẳng qua sau này hắn cảm thấy y phục này vừa nặng lại vừa rườm rà, mà hắn lại ít ở lại trong giáo, sớm đã bị ném vào thùng, rốt cuộc không lấy ra nữa.

    Đối diện có người nhìn về phía bên này kêu: “Dám hỏi Nhạc minh chủ ở nơi nào !”
    Nhạc Diểu nhíu mày, muốn tự đi thẳng đến phía trước, mặc kệ đối diện là người phương nào, cũng không đến mức phải trốn trốn tránh tránh, liền tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Tại hạ là…”
    Đối diện có người kêu hoảng: “Có người đánh lén !” Còn chưa dứt lời, đội ngũ phía cuối liền ngã hai người.
    Nhạc Diểu: “… Là.”
    Nhạc Diểu: “…”

    Thuộc truyện: Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm