Nhân ngư ảnh đế – Chương 34-36

    Thuộc truyện: Nhân ngư ảnh đế – Chương 34-36

    Chương 34 quần áo

    Một mặt ngốc manh của mỹ nhân thanh lãnh, tương phản này manh giết một đống fan. Diệp Bạch lại ở trên Weibo phát hỏa một phen, ảnh chụp bị xoay lại chuyển. Hình ảnh thực rõ ràng, các fan đều đang cảm thán, tố nhan của Diệp Bạch cũng tuyệt đối là đẹp mắt, không giống các diễn viên khác trang điểm dày đậm, một gương mặt thuần thiên nhiên, so với vài mỹ nhân đường nét gương mặt như từ một cái khuôn đúc ra thì công nhận đẹp hơn nhiều.

    Có tán thưởng đương nhiên sẽ có hắc, nhóm hắc hắc đem ảnh chụp phóng đại thật nhiều lần, sau đó từng chút chém ra, Diệp Bạch là mắt hai mí, cái mũi không đối xứng cong một chút, môi lại như thế nào như thế nào. Trên ảnh chụp đều bị chê bai đủ kiểu.

    Diệp Bạch ôm đồ chơi teddy bear lớn yêu thích không buông tay, Trọng Kiếm cậu trước kia lúc nào cũng cầm ở trong tay, nhưng là chưa từng ôm món đồ chơi lớn như vậy, sờ lên quả thực xúc cảm so với Tiểu Cáp còn tốt hơn.

    Cùng teddy bear lớn so sánh với, Diệp Bạch quả thực dáng người gầy yếu đến không được, cơ hồ đều bị gấu lớn che mất. Lý Sùng Duyên từ thư phòng trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy một con teddy bear lớn đứng trước gương lớn, chợt nhìn lên hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Bạch, làm Lý lão bản hoảng sợ.

    Diệp Bạch đang ôm gấu đứng ở trước gương cẩn thận nhìn chằm chằm mặt mình, trái nghiêng đầu một chút phải ngiêng đầu một chút, làm cho teddy bear cũng trái vặn một chút phải vặn một chút.

    Diệp Bạch lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là phượng nhãn, sao lại sẽ có mắt hai mí được?”

    Lý Sùng Duyên vừa nghe liền bị cậu làm tức cười, nói: “Tin tức trên mạng lung tung rối loạn bát quái em cũng coi là thật sự. Mau tới đây, lại đây chọn quần áo.”

    “Quần áo gì?” Diệp Bạch từ bỏ nghiên cứu hai mắt của mình, ba ba lắc qua, ngồi ở bên người Lý Sùng Duyên.

    Sau khi Diệp Bạch bị thương đã bị Lý Sùng Duyên mang về biệt thự, nói là muốn tu dưỡng mấy ngày, Phương Cảnh Thường cũng bị Triệu Hoài Phong mang đi. Cho nên mấy ngày nay Diệp Bạch thực thanh nhàn, không có việc gì liền lên mạng nhìn xem tin tức bát quái, quả thực vui vẻ vô cùng.

    Sô pha là cho hai người, sô pha tình lữ vốn dĩ đã không lớn, hiện tại còn muốn nhét thêm teddy bear lớn, thật sự là cảm giác áp bách rất nặng. Lý Sùng Duyên liền cảm thấy trên đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm một mảnh……

    Diệp Bạch tiếp nhận một quyển tập tranh Lý Sùng Duyên truyền tới, nói: “Đây là cái gì?”

    Tập tranh thiết kế đặc biệt lớn, quyển sách đều là bản in bằng giấy đồng, rất dày rất nặng, trên mặt bìa là một đống chữ nước ngoài cậu không quen biết, mở ra nhìn lên, nguyên lai bên trong đều là các mục lục khoản quần áo định chế, có hình thức bộ dáng giống như của người mẫu mặc, lật đến phía sau còn có một ít linh kiện trang sức.

    Lý Sùng Duyên nói: “Thích cái nào, liền gọi điện thoại cho người đem đơn phẩm tới đây thử xem.”

    Diệp Bạch nhìn tập tranh loè loẹt, quần áo bên trên khẳng định đều rất quý, bởi vì chúng nó đều căn bản không viết giá cả. Diệp Bạch kỳ thật cũng không hiểu quần áo hàng hiệu cái gì, này đó lại đều là nhãn hiệu trên thị trường không thấy được, tất cả kiểu dáng đều là khoản định chế đơn phẩm*, giá cả đều vượt qua bảy con số.

    *Khoản định chế đơn phẩm: kiểu dáng chỉ có một cái duy nhất

    “Cái này hình như là áo ngủ.”

    “Cái này trên người em không giống sao?”

    “Di, cái này em hình như đã xem qua ở trên TV, bất quá em cảm thấy không thích hợp để em mặc lắm.”

    Diệp Bạch nhìn hai lần lưỡng lự, chính là cảm thấy đằng sau có một khoản đồng hồ dáng vẻ cũng không tồi, có vẻ rất đại khí. Cuối cùng như là nhớ tới cái gì, nói: “Vì cái gì lại muốn chọn quần áo chứ? Quần áo của em không phải vẫn có rất nhiều sao? Hai ngày trước sư tỷ còn mang tới đây mấy bộ quần áo, nói là lúc tiệc đóng máy thì mặc.”

    “Vậy sao có thể giống nhau được.” Lý Sùng Duyên nói: “Quần áo người đại diện của em mang đến là nhà tài trợ cung cấp, là để mặc khi tham dự hoạt động. Em đã quên đầu tháng sau phải cùng anh đi tiệc đính hôn sao, đến lúc đó dù sao cũng không thể mặc quần áo của nhà tài trợ được, đương nhiên phải có vài món thế này.”

    Diệp Bạch hai ngày này đều đã đem cái gì mà tiệc đính hôn rồi gặp gia trưởng quên béng đi, bị một lần nữa nhắc tới liền sửng sốt, nội tâm thật sự vô cùng rối rắm.

    Diệp Bạch lại lật tập tranh một lần nữa, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Cha mẹ anh thích kiểu dáng gì?”

    Lý Sùng Duyên cười, nói: “Đừng khẩn trương, em đáng yêu như vậy bọn họ đương nhiên sẽ thích, cứ chọn quần áo em thích là được rồi. Anh còn chưa có đưa tặng em cái gì cả, coi như đây là lễ vật anh tặng em đi.”

    “Nga.” Diệp Bạch gật gật đầu, chọn một kiện thoạt nhìn phi thường quy củ. Lý Sùng Duyên gọi điện thoại cho người đi đưa đơn phẩm tới đây, ngoại trừ một kiện Diệp Bạch chọn ra, còn lấy cả cái đồng hồ cậu để ý cùng ba bộ quần áo khác nữa.

    Giữa trưa Diệp Bạch mới vừa chọn xong quần áo, buổi tối Diệp Thất Chỉ liền tới đây bảo cậu chọn kịch bản.

    Diệp Thất Chỉ cầm ba cái kịch bản lại đây, Lý Sùng Duyên để cho bọn họ ở phòng khách trò chuyện, bản thân thì đi thư phòng.

    Diệp Thất Chỉ nói: “Bộ phim hiện tại của em lập tức sắp đóng máy rồi, sau này sẽ cho em tiếp chút thông cáo nhỏ, lại làm tuyên truyền nữa. Nghỉ ngơi chỉnh đốn một đoạn thời gian liền phải bắt đầu đóng phim tiếp theo. Công ty cho em chọn ba cái kịch bản, em nhìn xem em thích cái nào, liền chọn cái đó đi.”

    Công ty cho cậu chọn kịch bản, tuy rằng Diệp Thất Chỉ nói như vậy, bất quá trong lòng cô cũng rõ ràng, ba cái kịch bản này nhưng đều là Lý Sùng Duyên tự mình chọn, tất cả đều là đại chế tác, diễn viên tuy rằng còn chưa định ra, bất quá khẳng định đều sẽ là tác phẩm nổi danh, không thể thiếu tai to mặt lớn. Cho dù là hàng năm một đường diễn viên, có lẽ cũng chưa chắc có cơ hội để chọn kịch bản của ba đại chế tác này đâu.

    Diệp Thất Chỉ lúc ấy bắt được ba cái kịch bản, có chút phản ứng không kịp. Cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ của Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch nói không chừng sẽ không bảo trì được thời gian dài, cũng không phải thật sự đầu nhập vào bao nhiêu cảm tình. Nhưng là hiện tại nhìn lại, xem ra Lý lão bản cũng thật là rất ra sức đây.

    Diệp Bạch nói: “Em còn muốn tiếp tục diễn phim có cảnh võ, phim đô thị khả năng sẽ diễn không tốt.”

    Diệp Thất Chỉ nói: “Em trước xem một chút đi đã, bên trong chỉ có một cái hiện đại, hai cái khác đều là phim cổ trang. Hảo hảo xem kịch bản, hai ngày nữa quyết định rồi lại nói cho chị.”

    Phương Cảnh Thường bị thương cũng không nặng, chỉ là não bị chấn động rất nhỏ, nằm một ngày liền không có gì không khoẻ nữa. Bất quá sau khi anh ta cùng Triệu Hoài Phong ở bên nhau liền quyết định tránh bóng, vừa lúc thừa dịp cơ hội bị thương lần này, mở tiệc chiêu đãi ký giả chính thức báo cho truyền thông.

    Phương Cảnh Thường xem như là một diễn viên mấy năm nay nhân khí khá vượng, có kỹ thuật diễn lại điệu thấp, làm người hòa ái, trong vòng đánh giá đối với anh ta đều rất cao, cho dù có mấy diễn viên có tiếng là khắt nghiệt cũng đều nói Phương Cảnh Thường là người tốt, thù lao đóng phim của anh ta càng là một năm so một năm còn cao hơn. Thời kỳ đỉnh cao tránh bóng, làm rất nhiều fan cùng truyền thông đều không thể lý giải nổi, cảm thấy tiếc nuối vạn phần.

    Lý Sùng Duyên đã sớm cùng Triệu Hoài Phong làm tốt giao dịch, công ty đã phát thông cáo, biểu đạt tiếc hận, nhưng là duy trì ý nguyện của Phương Cảnh Thường, nếu anh ta có một ngày còn nguyện ý trở về thì vẫn rất vui lòng tiếp tục hợp tác.

    Diệp Bạch cũng cảm thấy thực đáng tiếc, ở trên mạng xem video, nói: “Vì cái gì đang hảo hảo lại tránh bóng chứ? Bọn em mới hợp tác có một lần à.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Triệu Hoài Phong cùng Phương Cảnh Thường một lát nữa sẽ lại đây, lại cũng không phải là sẽ không gặp nữa, không có gì đáng tiếc, em thật ra hẳn là phải chúc mừng anh ta đấy. Trong cái vòng này, khó được có mấy người lưu lại thanh danh tốt như vậy, cũng coi như công thành lui thân rồi.”

    Diệp Bạch miễn cưỡng gật gật đầu. Liền lúc này, người hầu đưa lên một đống lớn hộp, nói là quần áo đã đưa đến đây.

    Lý Sùng Duyên đứng lên, nói: “Quần áo tới rồi, em đi thử đi, thích liền lưu lại.”

    Diệp Bạch sửng sốt, trên bàn bày ra vài cái hộp, nói: “Chẳng lẽ quần bỏ một hộp, áo sơmi một hộp, áo khoác một hộp, cà vạt cũng một hộp? Này cũng quá khoa trương rồi.”

    Lý Sùng Duyên cười nói: “Anh lấy thêm cho em mấy bộ đấy.”

    Diệp Bạch phế đi sức lực nửa ngày, tâm nói hàng nước ngoài thật là không giống nhau, hộp cũng kỳ kỳ quái quái, nửa ngày mới mở ra. Sau đó cầm quần áo liền đi thay.

    Dáng người Diệp Bạch rất tốt, bằng không lúc trước Lý Nam Dịch cũng sẽ không mời cậu đi làm lõa thế, quần áo đều là khoản định chế thực vừa người, mặc vào đều làm cho người trước mắt sáng ngời, các có đủ hương vị.

    Lý Sùng Duyên đột nhiên hiểu được vì cái gì con gái đều thích thu thập đủ loại búp bê BJD*, thiết kế kiểu tóc thay quần áo cho chúng rồi. Nguyên lai dưỡng thành là có một loại cảm giác thành tựu đặc thù như vậy.

    *BJD: Ball Joint Doll (BJD), là những con búp bê mô phỏng theo cơ thể người thật được sản xuất đa phần ở ba nước Châu Á, bao gồm Nhật, Hàn và Trung quốc. Những con búp bê này có đủ khớp trên cơ thể, cho phép người chơi tạo hình bất kỳ tư thế nào mình muốn. Những khớp này được tạo bởi những khớp hình cầu, nên được gọi là Ball Joint Doll.

    hhgvnhc

    Diệp Bạch căn bản không biết quần áo có bao nhiêu quý, cậu quay mấy bộ phim cũng đều mua không nổi một kiện, còn tưởng rằng chỉ là giá cả bình thường mà thôi. Lại nói Tàng Kiếm Sơn Trang từ trước đến nay đều thực thổ hào, tiêu tiền như nước. Cho nên thời điểm Lý Sùng Duyên nói mua mấy bộ, cũng không có phản bác.

    So sánh chỗ quần áo này đó, Diệp Bạch càng thích cái đồng hồ được đưa đến đây hơn.

    Triệu Hoài Phong cùng Phương Cảnh Thường buổi chiều tới đây, Triệu Hoài Phong muốn cùng Lý Sùng Duyên nói cái hợp tác, vừa lúc để Phương Cảnh Thường đi gặp Diệp Bạch, sau khi vết thương của anh ta khỏi còn chưa có gặp qua Diệp Bạch.

    Diệp Bạch mặc quần áo mới, trên cổ tay còn mang chiếc đồng hồ kia, Lý Sùng Duyên nói cậu mặc quần áo mới phi thường đẹp, Diệp Bạch liền vô cùng cao hứng không cởi ra nữa.

    Triệu Hoài Phong vừa tiến vào liền cười, nói: “Diệp Bạch mặc một thân này đi ra ngoài, ngày mai là có thể lên đầu đề rồi. Cậu thật đúng là danh tác để đời đấy.”

    Phương Cảnh Thường cũng lắp bắp kinh hãi, bất quá không nói gì thêm.

    Lý Sùng Duyên nói: “Anh nhận được thiếp mời? Quá mấy ngày nữa là tiệc đính hôn, tôi muốn mang Diệp Bạch qua đó, đương nhiên không thể để người nhìn cảm thấy Lý gia quá keo kiệt được.”

    Triệu Hoài Phong cười nhạo một tiếng, nói: “Cái gì là quá keo kiệt, anh đây là ra oai phủ đầu, đừng lừa gạt tôi không hiểu.”

    Diệp Bạch nhìn bọn họ cắn nhau, liền vẫy vẫy tay, mang theo Phương Cảnh Thường cùng nhau lên lầu đi.

    Phương Cảnh Thường nói: “Đoàn phim cũng không có suất diễn của tôi, tôi khả năng sẽ không lại trở về đoàn phim nữa. Đến lúc tuyên truyền tôi vẫn sẽ đi, dù sao cũng phải làm xong việc nên làm. Về sau không thể bồi cậu được nữa, chính cậu phải cẩn thận một chút đi. Bất quá có Lý tiên sinh chăm sóc cậu rồi, cũng không cần người khác nói thêm cái gì. Chuyện lớn thế nào, Lý tiên sinh cũng có thể giải quyết được.”

    Diệp Bạch nói: “Mình tôi cũng có thể mà, không cần anh ấy.”

    Phương Cảnh Thường lại nói: “Cậu tuy rằng là người mới, bất quá học cũng nhanh, quay mấy bộ phim hay tôi luyện cũng không sai biệt lắm. Qua mấy năm nữa khẳng định sẽ cực đỏ. Tuy rằng tôi tránh bóng, bất quá có cái gì cần tôi dạy, tùy thời đều có thể tới tìm tôi.”

    Diệp Bạch nghe anh ta nhắc tới chuyện tránh bóng, khẩu khí mang theo một loại nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, tuy rằng cậu không hiểu vì cái gì bất quá nhìn thấy anh ta thật sự cao hứng, cũng liền gật gật đầu.

    Thời gian Phương Cảnh Thường nhập vòng cũng không ngắn, hắn là thích đóng phim, nhưng áp lực trong vòng rất lớn, càng làm cho anh ta sợ hãi chính là, bản thân là một gay. Trong nước cũng không cởi mở, bán hủ có lẽ còn có thể kiếm được nhân khí, nhưng nếu thật sự là gay thì sẽ không có người thích nữa.

    Phương Cảnh Thường cẩn thận mọi chuyện, nhiều năm như vậy một lần yêu đương cũng chưa từng nói qua, sợ để cho người khác biết. Làm cái gì cũng đều tận lực làm cho hoàn mỹ nhất, đối với bản thân hà khắc đến cực điểm, lại chỉ vì đền bù một chút bất đồng kia của bản thân mà thôi.

    Để lại ấn tượng tốt nhất cho mọi người, thời kỳ đỉnh cao lại tránh bóng, có lẽ là lựa chọn tốt nhất mà anh ta cho rằng.

    Chương 35 kết thúc công việc

    Diệp Bạch chọn xong kịch bản, liền gọi điện thoại nói cho Diệp Thất Chỉ. Diệp Bạch chọn chính là một bộ kịch bản võ hiệp, thoạt nhìn còn rất không tồi. Diệp Thất Chỉ đáp ứng rồi, nói sẽ nói tốt với công ty, sau đó mau chóng an bài những việc sau này.

    Qua hai ngày, Diệp Bạch đã khỏe không sai biệt lắm, chuẩn bị đoàn phim tiếp tục đóng phim.

    Đừng nhìn Đái Khải tuy rằng ngày thường thực nghiêm khắc, bất quá tới thời điểm cuối cùng sắp kết thúc, đối với bọn họ vẫn là rất tốt, là tiêu chuẩn dao nhỏ tâm đậu hủ. Đoàn phim có không ít người mới, ngày kết thúc đó khóc đến rối tinh rối mù.

    Vu Đồng cũng khóc đến sưng cả mắt, nói: “Diệp ca, ngày mai anh phải đi rồi.”

    Diệp Bạch nói: “Đúng vậy, sư tỷ an bài cho anh một cái quảng cáo, nói qua hai ngày nữa sẽ đi chụp. Còn có một cái MV.”

    Vu Đồng nói: “Diệp ca anh là người tốt, là người tốt nhất em từng gặp, về sau không gặp được anh nữa sẽ rất khổ sở.”

    Diệp Bạch phản ứng chậm chạp, chớp mắt nửa ngày, mới nói: “Em là đang thổ lộ với anh sao?”

    Vu Đồng đang khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa bị cậu nói như thế, thiếu chút nữa là sặc, nói: “Em nào dám đoạt người với Lý tiên sinh, Diệp ca anh đừng hại em. Em không nói giỡn đâu.”

    Diệp Bạch khó hiểu, nói: “Vậy thì là ý gì nha?”

    Vu Đồng nói: “Chính là cảm thấy về sau sẽ không được gặp anh nữa, thực thương cảm a.”

    “Vì cái gì nha?” Diệp Bạch nói: “Bộ này diễn xong thì em không làm trợ lý cho anh nữa sao?”

    Vu Đồng sửng sốt, mở to hai mắt nói: “Diệp ca còn để em tiếp tục đi theo sao?”

    Lúc trước Diệp Thất Chỉ tìm ba người trợ lý cho cậu, là tính toán sau khi đoàn phim kết thúc diễn liền bỏ, bất quá mấy tháng này Vu Đồng đi theo cũng rất tận lực, còn chịu không ít kinh hách. Diệp Bạch căn bản là không có tính toán lại thay đổi người.

    Buổi chiều một ngày cuối cùng có phóng viên tới phỏng vấn, là tuyên truyền cho đoàn phim, Lý Sùng Duyên tự mình an bài, đều là báo tạp chí lớn, phóng viên cũng tương đối có tố chất, để Đái Khải mang theo người phối hợp một chút.

    Diệp Bạch còn xem như là phối hợp, bất quá hơi khẩn trương, nhìn thấy phóng viên liền không biết nói chuyện thế nào, cho nên hình tượng công chúng trước màn ảnh vẫn còn thần kỳ duy trì ảo giác mỹ nhân thanh lãnh trích tiên hạ phàm ……

    Phỏng vấn đến một nửa, bên ngoài có chút ồn ào, nghe nói là có người tới thăm ban, hơn nữa còn là một minh tinh thực đỏ. Diệp Bạch tò mò tìm tòi, thiếu chút nữa là quên có phóng viên đang chụp ảnh, trong lòng thật là có vô số con thảo nê mã đang chạy tung tóe bụi bặm.

    Thời Quân Tranh ăn mặc một thân trang phục hưu nhàn, vừa đi tới liền có rất nhiều phóng viên vây quanh. Hắn vẻ mặt thong dong, nói chuyện cũng hài hước, bộ dáng đâu giống mấy ngày hôm trước mặt dày mày dạn đuổi theo Diệp Bạch. Nếu nói có cái gì không thay đổi, thì chính là phần tự tin trên người kia.

    Thời Quân Tranh hiện tại thật sự rất đỏ, chỉ nhìn độ nhiệt tình của phóng viên là biết. Hắn ngắn gọn lại không có vẻ có lệ trả lời vấn đề của phóng viên, sau đó liền đi tới, đi qua bên người Diệp Bạch, nói: “Hôm nay vai chính cũng không phải là tôi, tôi chỉ là tới đây chúc mừng mọi người thuận lợi kết thúc công việc thôi.”

    Diệp Bạch nhìn hắn đứng ở bên cạnh mình, lập tức có một loại xúc động đem người một quyền đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, bất quá phóng viên nhiều như vậy, cậu nếu thật sự đánh người thì phỏng chừng thật có thể lên đầu đề luôn. May mắn Thời Quân Tranh cũng không có làm cái gì, nên cậu nhịn.

    Phóng viên tựa hồ phát hiện tin tức lớn, đèn flash dùng sức lóe sáng, phỏng vấn nói: “Hai vị trước kia có từng hợp tác sao? Thoạt nhìn quan hệ thực không tồi?”

    Diệp Bạch: “…… Không có.”

    Thời Quân Tranh cười nói: “Để tôi ngẫm lại đã, trước kia thật đúng là không có. Bất quá chúng ta xem như là tính cách hợp nhau đi, ở cùng một căn cứ có gặp qua vài lần. Hai ngày trước tôi vừa tiếp kịch bản mới, thực kinh hỉ phát hiện có Diệp Bạch tham dự, lập tức là chúng tôi có thể hợp tác rồi.”

    Đôi mắt Diệp Bạch đều trợn tròn, cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, ầm ầm ầm. Cậu mấy ngày hôm trước thật là có chọn một cái kịch bản, bởi vì các diễn viên khác còn chưa có định xong, cho nên cậu cũng không biết được cụ thể có ai. Nhưng là sao lại có thể trùng hợp như thế chứ, này cũng quá trùng hợp rồi đi? Sao lại sẽ có Thời Quân Tranh được?

    Phóng viên đối với cái đề tài này phi thường cảm thấy hứng thú, nhưng là Thời Quân Tranh lại treo khẩu vị của phóng viên, lời nói ái muội không rõ ràng lắm, nói phim mới rất hay, kịch bản hay, đạo diễn cũng rất lợi hại, nhưng là diễn cái gì thì không hề tiết lộ.

    Diệp Bạch nhịn rồi lại nhịn, cũng may một lát sau các phóng viên liền đi phỏng vấn Đái Khải.

    Vì thế Diệp Bạch không nói hai lời, lập tức rời đi, đi về phía phòng nghỉ, muốn gọi điện thoại cho Diệp Thất Chỉ hỏi rõ ràng. Thời Quân Tranh thoạt nhìn còn lơ đãng đi theo cậu, cùng nhau đi về hướng phòng nghỉ.

    Thời Quân Tranh nói: “Không nghĩ tới cạu cũng sẽ chọn cái kịch bản kia, tôi còn tưởng rằng cậu đối với tôi có thành kiến, sẽ không cùng tôi hợp tác cùng nhau đóng phim chứ.”

    Diệp Bạch nhịn không được quay đầu lại nói: “Tôi cảm thấy có chút hiểu lầm, tôi chính là đối với anh rất có thành kiến.”

    Thời Quân Tranh bị một câu của cậu lấp kín, hắn nghe nói Diệp Bạch muốn hợp tác với mình, còn tưởng rằng cậu tỉnh ngộ, bắt đầu muốn tiếp cận mình, nào nghĩ đến Diệp Bạch vẫn là giống như trước không lưu tình như vậy, nói: “Đừng nói với tôi là một cái hiểu lầm tốt đẹp đấy.”

    “A.” Diệp Bạch cười lạnh một tiếng.

    Thời Quân Tranh héo rũ gục đầu xuống, nói: “Tôi là Alpha ưu tú như vậy, sao lại không so được với một nhân loại chứ?”

    Diệp Bạch lại cười lạnh một tiếng, không nói tiếp.

    Thời Quân Tranh càng như là bị đả kích sâu sắc, nói: “Được rồi, Lý lão bản so với tôi có tiền có thế hơn. Nhưng là tôi so với anh ta anh tuấn tiêu sái soái khí hơn.”

    Diệp Bạch nói: “Anh không phải là dựa vào mặt mà kiếm cơm sao? Nếu lại xấu thì phải làm sao chứ? Lý Sùng Duyên cũng không phải là đi đóng phim.”

    Thời Quân Tranh: “……” Diễn viên đích xác phải dựa vào mặt mà ăn cơm…… Nhưng thật ra cũng không sai.

    Thời Quân Tranh không ngừng cố gắng, nói: “Chẳng lẽ cậu không ngửi được khí vị trên người tôi sao? Không cảm thấy không tự chủ được bị hấp dẫn sao? Đôi khi nhân loại cũng có thể ngửi được hương vị, thuyết minh tôi rất mạnh.”

    Diệp Bạch lập tức trừng lớn đôi mắt, giơ tay che miệng mũi lại, lui ra phía sau vài bước.

    Thời Quân Tranh sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên người tôi không phải là hôi nách! Bọn họ nói với tôi hương vị tin tức tố trên người Alpha giống như rượu vang đỏ, phi thường mê người, là hương vị.”

    Bất quá Diệp Bạch cũng không có phản ứng lại hắn, vào phòng nghỉ, “Phanh” một tiếng đóng cửa, đem Thời Quân Tranh đang liên miên lải nhải nhốt ở bên ngoài.

    Diệp Bạch gọi điện thoại cho Diệp Thất Chỉ, Diệp Thất Chỉ cũng không biết phim mới có người nào, dù sao lúc ấy cũng vẫn chưa chọn xong nhân vật, Diệp Bạch là nam chính được định ra đầu tiên, đoàn phim còn đang trong chuẩn bị.

    Diệp Thất Chỉ nói: “Chị cũng không biết, để lát nữa chị đi hỏi thăm cho em một chút. Ba cái kịch bản này đều là Lý tiên sinh chọn, có vấn đề gì sao?”

    Diệp Bạch vừa nghe là Lý Sùng Duyên chọn, liền có chút do dự, hiện tại lại nói là đổi kịch bản, tựa hồ rất không tốt, đều đã nói xong rồi, liền nói: “Không có chuyện gì, em chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi.”

    Còn không phải chỉ là một Thời Quân Tranh thôi sao? Diệp Bạch tâm nói, Thời Quân Tranh con mèo ba chân kia, bản thân vẫn đối phó nổi. Cùng lắm thì chờ đến khi hắn chọc mình nóng nảy, liền trộm đem người trói đến địa phương không ai biết đánh một trận là được rồi.

    *Editor: Bạo lực quá đấy…

    Thời Quân Tranh đứng ở ngoài cửa, bị nhục mặt, nâng cánh tay lên ngửi ngửi trên người mình, hương vị mê người như vậy, Diệp Bạch sao lại một chút cũng không chịu ảnh hưởng chứ……

    Đoàn phim hoàn toàn kết thúc công việc, Diệp Bạch quay xong bộ phim đầu tiên, cảm giác cũng không tồi. Kết thúc một đoạn công tác này, cậu gặp phải vấn đề lớn nhất chính là tiệc đính hôn hôm thứ Bảy. Diệp Bạch khẩn trương không chịu được, buổi tối thứ sáu hoàn toàn ngủ không yên.

    Lý Sùng Duyên mấy ngày nay tương đối mệt, bọn họ ngủ khá sớm. Bất quá Diệp Bạch nằm ở trên giường lại ngủ không được, vẫn luôn lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, đến nửa đêm vẫn chưa có nhắm mắt.

    Lý Sùng Duyên lại ngủ đến khi trời còn chưa sáng, bên tai có thanh âm xuy xuy xuy, kết quả nhìn lên thì bên người không thấy Diệp Bạch. Trong phòng thay quần áo cửa không đóng chặt, có một cái khe hở, bên trong lộ ra ánh đèn.

    Lý Sùng Duyên xuống giường, đi qua đẩy cửa ra, liền thấy Diệp Bạch ăn mặc chỉnh tề, không khỏi nói: “Buổi tối không đi ngủ, em lại làm gì vậy?” Không phải là mộng du đi?

    Diệp Bạch nói: “Giờ không phải đã sắp đến buổi sáng rồi sao? Anh xem em mặc bộ này đã được chưa? Một lát liền phải đi tiệc rượu rồi.”

    Lý Sùng Duyên tức khắc một cái đầu hai cái đại, nói: “Tiệc đính hôn buổi chiều mới bắt đầu, còn lâu lắm.”

    Diệp Bạch nói: “Áo sơmi hồng nhạt có phải không tốt lắm không? Màu sắc quá sáng? Nhưng là kiện màu tím kia thì quá ngắn, hay vẫn là màu trắng hơn?”

    *Editor: ân, con dâu đi gặp ba mẹ chồng là thế này

    Lý Sùng Duyên bị cậu khiến cho không buồn ngủ nữa, nhìn Diệp Bạch lại đổi quần áo, thật là đau đầu không thôi. Diệp Bạch nhanh nhẹn cởi quần âu phục, chuẩn bị cởi cúc áo sơmi hồng nhạt. Lý Sùng Duyên bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy cậu, không đợi người kịp phản ứng, đã bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, đem người ném lên giường.

    Diệp Bạch nháy mắt liền nhảy dựng lên, nói: “Quần áo có nếp gấp mất.”

    Lý Sùng Duyên đem cậu ấn ở trên giường, nói: “Mấy ngày này anh bận quá, đều không có thời gian. Xem hiện tại em có tinh thần như vậy, không bằng làm chút vận động tiêu hao một chút đi.”

    Diệp Bạch muốn kháng nghị, chỉ là Lý Sùng Duyên không cho cậu cơ hội, cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu, đem người hôn đến mơ mơ màng màng, sau đó nhanh nhẹn lột sạch quần áo. Áo sơmi đáng thương đã bị ném xuống đất.

    *Editor: không sai, ta cũng nghĩ diễn biến sẽ thế này, đúng là anh công đảm đang

    Diệp Bạch bị lăn lộn đến không còn sức lực, cuối cùng cũng ngủ rồi. Lúc này cũng không suy nghĩ loạn nữa, ngủ thật sự trầm, xem ra là thật sự mệt mỏi. Chờ đến khi Diệp Bạch lại xoa xoa đôi mắt tỉnh lại, đồng hồ trên tường thình lình biểu hiện đã là hai giờ chiều.

    Diệp Bạch sợ tới mức nấc cụt một cái, từ trên giường nhảy lên, “Trời ạ, hai giờ rồi.”

    Lý Sùng Duyên uống cà phê, thiếu chút nữa là ném cái chén đi, nói: “Tỉnh rồi? Đừng có gấp, bốn giờ ra cửa là vừa vặn mà.”

    Diệp Bạch không để ý tới anh, nhìn lên chính là bắt đầu giận dỗi, bay nhanh vọt vào trong phòng tắm, phóng nước tắm.

    Lý Sùng Duyên nhìn thái độ của cậu, cũng không thấy sốt ruột. Chờ lát sau tiếng nước ngừng, Diệp Bạch ở bên trong đứng nửa ngày, mới không tình nguyện mở cửa vươn cái đầu ra, nói: “Không lấy quần áo……”

    Lý Sùng Duyên cười, đem quần áo vắt trên tay vịn sô pha đi đến làm cậu nhẹ nhàng thở ra, trước khi giao cho Diệp Bạch còn hôn khóe miệng cậu một chút, nói: “Mặc xong rồi xuống dưới ăn cơm. Miễn cho buổi tối em khẩn trương không ăn cơm rồi lại đói bụng.”

    Diệp Bạch tắm rửa xong, thay xong quần áo, lúc này mới xuống lầu ăn cơm. Trong lòng cậu thấp thỏm, eo đau lưng đau, cũng không ăn vô cái gì. Tới hơn bốn giờ chiều, liền đi theo Lý Sùng Duyên lên xe, đi tham gia tiệc rượu.

    Tiệc đính hôn của thiếu gia Lý gia, mời đến đều là nhân vật có uy tín danh dự. Diệp Bạch không nghĩ tới đến yến tiệc liền nhìn thấy người quen, thì ra Triệu Hoài Phong và Phương Cảnh Thường cũng tới.

    Diệp Bạch ánh mắt sáng lên, muốn đi lên chào hỏi, cậu còn chưa kịp tới lại có người nghênh lại đây, càng thêm hưng phấn chào hỏi với cậu.

    Thời Quân Tranh vừa mừng vừa sợ, nói: “Diệp Bạch, cậu cũng tới à.”

    Chương 36 tiệc đính hôn

    Diệp Bạch trợn tròn mắt, sao lại đến nơi nào cũng đều có thể gặp được Thời Quân Tranh chứ? Đối phương quả thực giống như con ruồi bọ ong ong la hoảng vậy nha. Diệp Bạch không muốn lại bị hắn quấn lấy, liền muốn lôi kéo Lý Sùng Duyên bước nhanh tránh đi, coi như không có nghe được. Bất quá thật không trùng hợp, một nam nhân đang nói chuyện với Lý Sùng Duyên, anh có muốn đi cũng không đi được.

    “Tới sớm như vậy?” Nam nhân nhìn thấy Lý Sùng Duyên liền chào hỏi với anh, “Tôi cho rằng hôm nay cậu sẽ là người đến cuối cùng chứ.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Đã lâu không gặp.”

    Nam nhân chú ý tới Diệp Bạch bên người anh, không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt, cười đến ý vị thâm trường nói: “Chính là cậu ta? Tôi nghe được tin tức, nói là cậu tìm một người bạn, còn là một nam nhân, lúc ấy cậu không biết tôi có bao nhiêu giật mình đâu, thiếu chút nữa liền nghĩ nam nhân kia tên là Đào Mạc Kỳ đấy.”

    Diệp Bạch vãnh tai, cậu đã rất lâu không nghe thấy cái tên Đào Mạc Kỳ rồi, tâm nói Đào Mạc Kỳ quả nhiên cùng Lý Sùng Duyên có một chân, vì thế không nhẹ không nặng hừ một tiếng.

    Lý Sùng Duyên nói: “Không cần nói bậy.”

    Nam nhân cười rộ lên, nói: “Xem ra cậu là nghiêm túc.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Tôi không phải nghiêm túc, sẽ đem người mang tới đây sao?”

    Nam nhân nói: “Nói phải nói phải.”

    Lý Sùng Duyên kéo tay Diệp Bạch một chút, giới thiệu cho cậu nói: “Vị này chính là Thôi Hướng Trung.”

    Thôi Hướng Trung xem như chi thứ của Lý gia, tuổi cùng Lý Sùng Duyên không sai biệt lắm, hai người cũng tính là hợp nhau, trên sinh ý có lui tới tương đối nhiều.

    Diệp Bạch ở bên cạnh cũng không nói nhiều, có vẻ đặc biệt nghe lời, chỉ sợ đột nhiên đụng phải cha mẹ Lý Sùng Duyên, để lại ấn tượng gì không tốt.

    Thôi Hướng Trung nói: “Xem ra tiểu bằng hữu của cậu rất ngoan nhỉ. Không nghĩ tới cậu lại thích loại hình này.”

    Lý Sùng Duyên chỉ là nhìn Diệp Bạch cười cười, người khác cũng không biết Diệp Bạch ngày thường có bao nhiêu có thể lăn lộn đâu, ba ngày hai ngày đã bị cậu dọa nhảy dựng rồi.

    Diệp Bạch nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên chớp chớp mắt, phát hiện Thời Quân Tranh vừa rồi kêu mình sao lại không thấy nữa? Quay đầu nhìn lên, Thời Quân Tranh còn đang ở vị trí vừa rồi, không xa không gần, ánh mắt hai người còn nhìn nhau.

    Thời Quân Tranh vẫy tay chào hỏi với cậu, lại vẫy vẫy, ý bảo Diệp Bạch qua đó. Diệp Bạch cảm thấy có mà mình choáng váng điên rồi mới có thể đi qua, vì thế coi như không thấy được, ánh mắt thực tự nhiên chuyển đi.

    Thời Quân Tranh buồn bực, bưng một ly rượu vang đỏ, nghĩ thầm Diệp Bạch sao lại sẽ nhận thức với người như vậy chứ, hắn đang muốn tới tìm Diệp Bạch, cố tình lại giết ra Trình Giảo Kim, hắn lại không thể đến gần rồi.

    *Editor: Đoán xem đoán xem Tiểu Thời đang kiêng kỵ cái gì nào!!!!

    Ở ác gặp ác, Thời Quân Tranh làm cho Diệp Bạch một cái đầu hai cái đại, thì ra cũng có người có thể phiền toái hơn hắn sao, còn là nhân loại nữa, chính là Thôi Hướng Trung đang nói chuyện cùng Lý Sùng Duyên. Hai người này cũng nói chuyện quá dài rồi.

    Thôi Hướng Trung nói với Diệp Bạch: “Cậu cũng nhận thức Thời Quân Tranh?”

    Diệp Bạch sửng sốt, thiếu chút nữa là lộ ra biểu tình ghét bỏ.

    Thôi Hướng Trung lại nói với Lý Sùng Duyên: “Thiếu chút nữa là quên, tiểu bằng hữu nhà cậu là hỗn trong giới giải trí.”

    Trong óc Diệp Bạch toát ra một cái ý tưởng, chẳng lẽ Thời Quân Tranh là bởi vì Thôi Hướng Trung ở chỗ này cho nên mới không tới đây?

    Thôi Hướng Trung đề nghị nói: “Lý tiên sinh cùng Lý thái thái còn chưa tới. Muốn cùng đi vào bên trong không? Rượu vang đỏ ở nơi này cũng không tồi đâu. Xem ra Tam đệ của cậu cũng rất nhọc lòng đấy.”

    Lý Sùng Duyên còn chưa nói gì, Diệp Bạch đã lập tức lôi kéo tay Lý Sùng Duyên nói: “Em đói bụng rồi, em cũng muốn nếm thử rượu vang đỏ.”

    Lý Sùng Duyên không nhìn ra được tiểu tâm tư của Diệp Bạch, liền mang theo cậu đi qua, bất quá lại nói: “Rượu em không thể uống được, cẩn thận lộ nguyên hình đấy.”

    Anh nói lộ nguyên hình, đương nhiên là biến ra đuôi cá, Diệp Bạch không cho là đúng, nói: “Anh xem em gần đây có biến ra được đâu, em đã nắm giữ phương pháp rồi, sẽ không có việc gì đâu.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Vậy cũng không được.”

    Diệp Bạch: “……”

    Quả nhiên, chỉ cần Thôi Hướng Trung ở bên cạnh, Thời Quân Tranh liền không dám tới. Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là đem chén rượu gặm nát, cái tên Thôi Hướng Trung khiến người chán ghét kia sao cứ lù lù trước mắt thế chứ. Hắn muốn nói chuyện cùng Diệp Bạch, lại không muốn chào hỏi với Thôi Hướng Trung, do dự, cuối cùng vẫn là vẻ mặt rối rắm theo sau, chỉ là đứng ở địa phương không xa không gần.

    Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

    Diệp Bạch tâm tình rất tốt ăn chút đồ, Lý Sùng Duyên bỗng nhiên nói: “Cha mẹ anh tới, chúng ta qua đi.”

    Một khối bánh kem nghẹn ở trong cổ họng Diệp Bạch, nửa vời làm mặt cậu bị nghẹn đến mức đỏ bừng.

    Lý Sùng Duyên đưa tay đặt trên eo cậu, nói: “Đừng khẩn trương, có anh ở đây rồi, bọn họ khẳng định sẽ thích em mà.”

    Diệp Bạch nhanh chóng đem bánh kem nuốt xuống, sau đó sửa sang quần áo lại một chút, mắt trông mong nhìn Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên cười, nói: “Đi thôi.”

    Thôi Hướng Trung ở một bên, nhìn mà cười không ngừng, nói: “Hôm nay chính là tiệc đính hôn, Lý tiên sinh cùng Lý thái thái sẽ không tức giận đâu, dù sao cũng không thể phá hỏng tiệc đính hôn được.”

    Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên lãnh qua đi gặp Lý tiên sinh Lý thái thái, Thôi Hướng Trung chờ bọn họ đi rồi, liền bỗng nhiên xoay người, đi về phía Thời Quân Tranh.

    Thời Quân Tranh vốn dĩ đang vui vẻ, tâm nói Diệp Bạch rốt cuộc cũng phải rời khỏi Thôi Hướng Trung rồi, hắn đang nghĩ ngợi chờ Diệp Bạch đi xa rồi sẽ đuổi theo nói chuyện, nào nghĩ đến Diệp Bạch đi rồi, nhưng là tên đáng ghét lại tới đây. Thời Quân Tranh quả thực là như lâm đại địch, toàn thân cứng đờ, ly rượu đế trong tay đã sắp bị hắn bóp nát rồi.

    Thôi Hướng Trung nói: “Vừa rồi đã nhìn thấy em rồi, bất quá không tới chào hỏi được.”

    Thời Quân Tranh trong lỗ mũi hừ một tiếng, một chút cũng không che dấu chán ghét đối với y, nói: “Ngượng ngùng, tôi có bằng hữu ở bên kia, tôi muốn đi qua.”

    Thôi Hướng Trung duỗi tay cản lại, đem người đẩy xuống dưới, nói: “Lần trước tôi đã để lại ảnh chụp, ở ngay trong di động của tôi, em không muốn sao?”

    Thời Quân Tranh tức khắc liền kinh ngạc, thiếu chút nữa là hô lên, nói: “Anh nói cái gì? Anh sao có thể đê tiện như vậy được.”

    Thôi Hướng Trung nói: “Tôi thuận tay cứu em, em còn nói tôi đê tiện?”

    “Anh!……” Thời Quân Tranh tức khắc không tiếp lời nổi.

    Thôi Hướng Trung tới gần hắn hai bước, hai người cách nhau thật sự gần, y nheo nheo mắt, nói: “Hương vị thật ngọt, cảm giác thực thuần, so với khí vị rượu vang đỏ trong tay em còn ngọt hơn.”

    Thời Quân Tranh nháy mắt lui ra phía sau vài bước, mặt đỏ lên rồi chuyển sang trắng xanh.

    Hơi thở trên người Thời Quân Tranh có thể hấp dẫn Omega, đôi khi thậm chí cả nhân loại cũng có thể ngửi được, hương khí tựa như rượu vang đỏ mà Thôi Hướng Trung nói. Bất quá khí vị của hắn là căn cứ theo tâm tình khác nhau mà sẽ biến hóa, không giống hương vị trên người Diệp Bạch vẫn luôn là mùi vị thơm ngọt.

    Thời Quân Tranh bị y chọc lông, nói: “Anh rốt cuộc là muốn làm sao?”

    Thôi Hướng Trung nói: “Tôi vừa rồi thấy em nhìn chằm chằm vào tiểu bằng hữu nhà Lý Sùng Duyên, em thực thích cậu ta sao?”

    Thời Quân Tranh không trả lời, trong lòng nhưng lại trăm phần khẳng định, Alpha đương nhiên là phải tìm bạn lữ Omega, nhân loại đâu có tốt như Omega.

    *Editor: Ờ, lời khuyên chân thành, Omega bạo lực như Tiểu Bạch thì thà kiếm nhân loại tốt hơn đồng chí ạ, đỡ không nổi đâu

    Thôi Hướng Trung nói: “Nhanh như vậy đã trở lại rồi.”

    Thời Quân Tranh ngẩng đầu nhìn lên, Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch vừa rời đi đã trở lại rồi. Trong lòng hắn cao hứng, liền định đi lên đón, bất quá bị Thôi Hướng Trung bên người bỗng nhiên ôm eo.

    Thôi Hướng Trung cúi đầu, môi dán ở bên vành tai hắn nhẹ nhàng cắn một chút, nói: “Ảnh chụp có còn muốn nữa không? Cùng tôi đến phòng nghỉ lầu hai đi.”

    Thời Quân Tranh giật mình một cái, sợ tới mức tim đập gia tốc, Thôi Hướng Trung cư nhiên lại quang minh chính đại làm loại chuyện này như vậy, cũng may là không có ai nhìn thấy, để hắn nhẹ nhàng thở ra.

    Không đợi hắn trả lời, Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên đã tới đây, Diệp Bạch bị mang đi gặp cha mẹ của Lý Sùng Duyên. Lý tiên sinh và Lý thái thái nhìn qua rất hòa ái, bất quá thái độ có chút xa cách, bọn họ đương nhiên không muốn Lý Sùng Duyên thật sự cùng một nam nhân kết hôn, chỉ là Lý Sùng Duyên cánh chim đã đầy đặn cường ngạnh ép buộc anh khẳng định là không được, cho nên chỉ nói một hai câu với Diệp Bạch mà thôi.

    Diệp Bạch nói: “Anh xem cha mẹ anh không thích em kìa.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Sao có thể chứ. Bọn họ chỉ là hiện tại rất bận thôi, hôm nay là tiệc đính hôn, phải xã giao nhiều.”

    Lý Sùng Duyên biết ăn nói, Diệp Bạch bị anh an ủi hai câu liền lại tinh lực tràn đầy.

    Hai người vừa đi tới, Diệp Bạch liền nhìn thấy Thôi Hướng Trung và Thời Quân Tranh đứng chung một chỗ, cậu sửng sốt, không chờ cậu kinh ngạc, liền ngửi thấy một cổ hương vị gay mũi, lập tức đôi tay che miệng mũi lại.

    “Làm sao vậy?” Lý Sùng Duyên nói.

    Nhân loại tuy rằng cũng có thể ngửi được một ít khí vị của Omega và Alpha, bất quá phải có tiền đề, cần có khí vị dày đặc. Nhưng là Diệp Bạch bất đồng, cậu vốn dĩ chính là Omega, cho nên thực mẫn cảm đối với khí vị của Alpha. Chỉ là cái nhân của khối thân thể này của Diệp Bạch là một nhân loại chính thức, cho nên nói, có thể ngửi được khí vị lại không thể hiểu được cũng là chuyện bình thường……

    Diệp Bạch che mũi lại, rầu rĩ nói: “Sao lại có mùi sầu riêng hôi thúi thế chứ, sặc chết em.”

    Thời Quân Tranh: “……”

    Thời Quân Tranh mặt đen, đen hoàn toàn, Diệp Bạch nói hương vị “Sầu riêng” chính là từ trên người hắn mà ra, bởi vì Thời Quân Tranh vừa rồi bị Thôi Hướng Trung chọc lông, phi thường không cao hứng, cho nên hơi thở có chút khác biệt. Nhưng hắn trước nay đều chưa từng nghĩ tới, một Omega lại nói với hắn là mùi hôi! Còn là mùi hôi sầu riêng!

    Trong lòng Thời Quân Tranh thiên quân vạn mã đang lao nhanh, đem tất cả tự tôn của hắn đều nghiền nát, hết thảy hôi phi yên diệt. Hắn cảm thấy về sau không bao giờ có thể đối mặt với Omega được nữa, hắn đối với Omega đã sinh ra bóng ma tâm lý rùi……

    Thôi Hướng Trung nhìn sắc mặt Thời Quân Tranh kém như vậy, không khỏi cười rộ lên, nói: “Tôi cùng Tiểu Thời có chút việc, đi trước đây.”

    Nói xong gật gật đầu, liền xoay người đi lên lầu hai. Thời Quân Tranh đứng tại chỗ, sắc mặt còn chưa có bình thường lại, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Thôi Hướng Trung, không muốn đi cùng với y, nhưng là kiêng kị có ảnh chụp, chỉ có thể không tình nguyện đuổi kịp.

    Một Alpha lại thua trong tay một nhân loại bình thường, quả thực chính là sỉ nhục.

    Diệp Bạch vẻ mặt có điều ngộ ra nhìn bóng dáng hai người bọn họ, nói: “Hai người kia khẳng định là có vấn đề.”

    “Không nhìn ra đấy, em lại bát quái như vậy.” Lý Sùng Duyên nói.

    *Editor: Ân, như mấy bà thích buôn dưa lê á

    Diệp Bạch nói: “Em đây là muốn tìm được nhược điểm của Thời Quân Tranh, để về sau hắn không làm phiền em nữa.” Bằng không sau này hợp tác ở đoàn phim, không bị hắn phiền chết mới là lạ.

    Lý Sùng Duyên nói: “Nếu là như vậy, thật ra cũng có thể cho người đi tra một chút được mà.”

    Diệp Bạch vừa nghe nháy mắt đôi mắt liền sáng lên.

    Tiệc đính hôn của Lý gia tam thiếu Lý Sùng Nghị, tự nhiên làm rất xa hoa, nói như thế nào cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Lý gia cả. Lý Sùng Nghị từ nhỏ đã biết tính kế, cố tình thủ đoạn lại không quá cao minh, căn bản là không tranh được với Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên sau khi cầm quyền Lý gia, Lý Sùng Nghị vẫn không có thành thật, luôn phi thường không an phận, cho nên quan hệ với Lý Sùng Duyên một chút cũng không tốt.

    Lý thái thái tuy rằng biết quan hệ của mấy thằng con không quá tốt, nhưng đều là bà thân sinh, ngày thường cũng chỉ có thể khuyên vài câu, chứ không thể nói gì khác được. Lúc này Lý Sùng Nghị cùng thiên kim tiểu thư Lưu gia đính hôn, vẫn là Lý thái thái tự mình gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, mới gọi anh tới được, bằng không không chừng sẽ chỉ nhờ nhân viên lấy cớ bận việc qua loa lấy lệ mà bỏ qua thôi.

    Diệp Bạch thoát khỏi con ruồi bọ Thời Quân Tranh, cảm giác cả thế giới đều an tĩnh lại, lại chạy tới ăn chút đồ, bưng một cái dĩa thịt a thức ăn a hoa quả a, chất một đống, mới nhảy nhót chạy về bên người Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nhìn cái dĩa đồ ăn bị chất như một tòa núi nhỏ, nháy mắt có chút đau đầu.

    *Editor: Đây không phải nhân ngư Diệp Bạch, mà là heo Tiểu Bạch

    Diệp Bạch cũng không cảm thấy thẹn thùng, ăn đặc biệt vui vẻ.

    “Cái điểm tâm này hương vị thiệt ngon nha.”

    “Di, cái này là vị cà phê đóa.”

    “Hoa quả này cư nhiên lại có thể ngọt như vậy à.”

    Diệp Bạch ăn cao hứng, chọc một khối hoa quả, giơ lên trước mặt Lý Sùng Duyên, nói: “Ăn đặc biệt ngon đó, anh nếm thử đi.”

    Lý Sùng Duyên ngẩn ra, đối phương hiển nhiên là động tác thân mật vô tâm. Anh liền ăn luôn đồ Diệp Bạch đưa tới, quả nhiên thực ngọt.

    Hôm nay tuy rằng là tiệc đính hôn của Lý gia tam thiếu, nhưng là Lý Sùng Duyên vừa xuất hiện, Thái Tử gia nháy mắt liền đè bẹp tam thiếu xuống dưới, người chung quanh không một ai là không muốn đến gần anh, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hành động của Lý Sùng Duyên. Đột nhiên một thiếu niên thân mật uy Lý Sùng Duyên ăn cái gì, Lý Sùng Duyên lại không có không cao hứng, thật đúng là ăn luôn, mọi người đều bị kinh ngạc khiếp sợ.

    Lý Sùng Duyên thói khiết phích thực nghiêm trọng, đây chính là bí mật mà ai cũng đều biết.

    Lý Sùng Duyên sở dĩ sẽ tham dự tiệc đính hôn lần này, kỳ thật căn bản không phải là muốn hòa hoãn quan hệ cùng lão Tam, chỉ là mang Diệp Bạch tới cho mọi người nhìn một chút, thuận tiện chứng thực một chút quan hệ của anh cùng Diệp Bạch, như vậy trong nhà tuy rằng không muốn, nhưng cũng không có cách nào nữa.

    Lý Sùng Duyên không tính toán chào hỏi với Lý Sùng Nghị, nhưng là Lý Sùng Nghị cùng Lưu tiểu thư lại tới đây.

    “Đại ca, anh cũng tới rồi, em thật vui vẻ quá. Mẹ còn nói anh rất bận cơ đấy.” Lưu tiểu thư kéo cánh tay Lý Sùng Nghị, hai người có vẻ đặc biệt thân mật ân ái. Cô thoạt nhìn thực trẻ tuổi, lớn lên không kém cỏi hơn bất cứ nữ minh tinh nào, chỉ là cẩn thận nhìn lại, khẳng định đã làm không ít chỉnh dung giải phẫu.

    Lý Sùng Duyên gật gật đầu, không nhiệt tình giống như Lưu tiểu thư. Mà Lý Sùng Nghị thì càng thêm lãnh đạm, ngay cả một câu cũng chưa nói, biểu tình phi thường không cao hứng.

    Lưu tiểu thư nhìn lên, có một chút xấu hổ, bất quá thực mau đã cười rộ lên, nói: “Đại ca, anh đừng để ý. Sùng Nghị anh ấy vừa rồi bị người chuốc rượu, uống có chút khó chịu, hiện tại không thoải mái ấy mà.”

    Lưu tiểu thư lại nhiệt tình nói hai câu, sau đó liền cùng Lý Sùng Nghị rời đi.

    Diệp Bạch ăn uống no đủ, cảm thấy có chút buòn ngủ, xoa xoa đôi mắt. Lý Sùng Duyên thấy vậy liền nói: “Mệt nhọc à?”

    Diệp Bạch gật gật đầu, nói: “Muốn ngủ.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Cho em đêm qua không ngủ, cứ luôn làm ầm ĩ đi.”

    Diệp Bạch liếc mắt nhìn anh một cái, đêm qua cậu khẩn trương ngủ không được, kết quả còn bị Lý Sùng Duyên lăn lộn tới sáng sớm, giữa trưa chỉ ngủ trong chốc lát như vậy, hoàn toàn không đủ để khôi phục thể lực.

    Lý Sùng Duyên nói: “Lầu hai đều là phòng nghỉ, em có thể đi lên ngủ một lát, đợi chút có thể đi về thì anh sẽ đi tìm em.”

    Diệp Bạch gật gật đầu, nói: “Vậy em đi đây.”

    Lý Sùng Duyên nói: “Nhớ rõ khóa cửa, đừng ngủ đến mơ hồ đấy.”

    Diệp Bạch một mình lên lầu hai, quả nhiên có rất nhiều phòng nghỉ, trên cơ bản đều là trống không, tất cả mọi người đều đang ở lầu một nói chuyện phiếm, loại tiệc rượu hiếm có này, tất cả đều là nhân sĩ thượng lưu, là cơ hội tốt để nói chuyện hợp tác xúc tiến tình cảm, không có ai nguyện ý lên trên lầu nghỉ ngơi cả.

    Diệp Bạch đi vào trong, đẩy cửa một gian phòng ra, trong phòng thực trống trải, một cái bàn trà mấy cái sô pha lớn, có chút điểm tâm nước trà đặt ở trên bàn trà. Phòng còn có một cái ban công rất lớn, cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy bên ngoài ánh đèn huy hoàng.

    Diệp Bạch đẩy cửa pha lê ra, đi đến ban công, trong một góc ở nơi này cũng có đặt một cái ghế sô pha lớn, xem ra là để ngắm cảnh. Cậu ngồi xuống, tới gần sô pha, vừa lúc ngửa đầu có thể nhìn thấy sao trời. Thật sự là quá buồn ngủ, lại ăn uống no đủ, chưa đến vài phút Diệp Bạch liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

    “Cùm cụp” một tiếng.

    Diệp Bạch đang ngủ ngon lành, còn tưởng là nằm mơ. Cửa phòng bị đẩy ra, có hai người đi đến.

    Thanh âm một nữ nhân nói: “Sao anh lại thế hả? Thành tâm cho tôi chút mặt mũi không được sao?”

    Nam nhân lập tức cười lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc là ai không cho ai mặt mũi trước?”

    Thanh âm của nữ nhân cất cao, nói: “Tôi làm gì anh hả?”

    Diệp Bạch mở to mắt, cảm thấy mí mắt thực nặng, nhớ tới mình tựa hồ là quên khóa cửa rồi? Sao lại có người cãi nhau tới tận bên này chứ, thật là buồn bực. Hơn nữa hai người đang cãi nhau kia, cảm giác hình như đã nghe thấy thanh âm ở đâu đó rồi thì phải. Còn không phải là người anh em kia của Lý Sùng Duyên, còn có vị hôn thê của gã sao. Tiệc đính hôn lại cãi nhau à.

    Lý Sùng Nghị nói: “Hừ hừ, cô cho tôi là người mù hay là coi tất cả mọi người đều là người mù, cô tự xem lại cái ánh mắt cô nhìn Lý Sùng Duyên kia đi, chỉ kém bổ nhào vào trong lòng anh ta thôi.”

    Lưu tiểu thư cười khanh khách hơn nửa ngày, mới nói: “Như thế nào? Anh ghen à? Hay là cảm thấy không có mặt mũi. Anh cũng không tự nhìn lại mình đi, Lý Sùng Duyên so với anh tốt hơn bao nhiêu lần, so với anh có tiền có thế hơn, bộ dạng dáng người đều so với anh mạnh hơn, còn so với anh biết săn sóc hơn. Tôi nói cho anh biết, tôi chính là thích Lý Sùng Duyên đấy, thế nào?”

    Diệp Bạch cảm thấy mình khẳng định là ngủ mơ hồ rồi, bằng không sẽ không thể như vậy đâu, hai người này không phải là hôm nay đính hôn sao, tại sao nhà gái lại có thể đỉnh đạc nói thích Lý Sùng Duyên như vậy được. Cư nhiên lại muốn đoạt người với mình? Diệp Bạch nỗ lực mở to mắt, vãnh tai nghe bọn họ nói chuyện.

    Hai người kia cãi nhau lợi hại, căn bản là không phát hiện được trên ban công có người.

    Lý Sùng Nghị nói: “Được được được lắm, cô cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ này.”

    “Tôi sao lại không biết xấu hổ chứ.” Lưu tiểu thư trừng mắt, nói: “Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau khi kết hôn ai cũng mặc kệ ai, anh dám nói anh là vì thích tôi mới cùng tôi kết hôn không? Chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, anh cho rằng anh cao thượng anh si tình sao?”

    Lý Sùng Nghị nói: “Đúng đúng, nhưng là cô cho rằng Lý Sùng Duyên sẽ coi trọng nữ nhân không biết kiềm chế như cô sao? Cho dù cô có cởi hết quần áo dán lên, Lý Sùng Duyên cũng chê cô ghê tởm thôi.”

    “Anh……” Lưu tiểu thư tức giận đến nói không ra lời.

    Diệp Bạch nghe được mà sửng sốt, nghe đến quá mê mẩn, không cẩn thận xê dịch vị trí, sô pha phát ra một chút thanh âm nhỏ.

    Bên trong hai người vừa rồi còn cãi nhau đến đỏ mắt cổ khô nháy mắt liền an tĩnh lại. Lưu tiểu thư nói: “Có người ở đó!”

    Diệp Bạch thầm nghĩ không tốt, chuyển thân mở cửa sổ ban công ra, nhảy cái chui ra ngoài. Thời điểm hai người kia theo tiếng động đi tới, ở ban công là ngay cả cái bóng cũng không có, Diệp Bạch đã sớm nhảy đến ban công cách vách.

    Lưu tiểu thư nhìn cửa sổ mở ra, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thì ra là gió thổi.”

    Diệp Bạch nhìn thấy cửa sổ ban công cách vách mở ra, liền nhẹ nhàng nhảy qua đó. Cậu từ cửa sổ tiến vào, cửa phòng trong ban công không có khóa, bên trong tối đen như mực không bật đèn, có chút nhìn không rõ ràng lắm.

    Diệp Bạch muốn nhanh chóng xuống lầu, nói cho Lý Sùng Duyên biết có người nhìn trộm anh đã lâu, cư nhiên lại thèm muốn người của cậu, thật là quá xấu rồi. Diệp Bạch tức giận đi vào bên trong, mới vừa tiến vào, liền nghe được có thanh âm hô hấp.

    Diệp Bạch nhanh chóng dừng bước chân lại, thì ra phòng nghỉ này có người. Cậu có chút xấu hổ, nghĩ nên lặng lẽ chuồn ra, hay là lại từ cửa sổ nhảy xuống đây?

    Ngay tại thời điểm cậu đang suy tư, bỗng nhiên có người nói chuyện.

    “Thì ra là Diệp Bạch à, sao lại từ cửa sổ tiến vào vậy?”

    Thanh âm người nọ nói chuyện thực nhẹ, tựa hồ là sợ cao giọng sẽ quấy rầy đến ai. Diệp Bạch mở to hai mắt, quay đầu nhìn lên, người nói chuyện chính là Thôi Hướng Trung không sai. Thôi Hướng Trung nửa nằm trên sô pha cũng đang nhìn cậu.

    Diệp Bạch cảm thấy mình không nên quay đầu lại cẩn thận nhìn, không nhìn còn tốt nhìn lên liền trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn ước chừng đến nửa phút.

    Người kia……

    Người bị Thôi Hướng Trung ôm trong ngực, nằm ở trên sô pha kia là Thời Quân Tranh? Tuy rằng chỉ là sườn mặt, bất quá khẳng định sẽ không sai đâu nha. Thời Quân Tranh hình như ngủ rồi? Quan trọng là Thời Quân Tranh hình như không có mặc quần áo đóa, dù sao □ nửa người trên cái gì cũng không mặc nhá.

    Ánh mắt Diệp Bạch ngầm lướt qua, quả nhiên không có mặc á, quần áo đều ném xuống đất hết trơn à, ngay trước chân mình lun……

    Giờ này khắc này, Diệp Bạch đã chóng mặt nhức đầu, tự động não bổ hai người bọn họ đã phát sinh những gì.

    *Editor: Há há, có chồng rồi còn thèm Omega à, chồng cưng đè chết cưng

    Thôi Hướng Trung một chút cũng không có ngượng ngùng, duỗi tay làm một cái động tác “Hư”, nhẹ giọng nói: “Em ấy ngủ rồi, cậu đừng đánh thức em ấy, bằng không lại làm ầm ĩ lên.”

    Diệp Bạch nhanh chóng gật đầu, sau đó có chút lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi ra ngoài……”

    “Tùy ý, nhớ rõ khóa trái cửa lại đấy.” Thôi Hướng Trung gật gật đầu, sau đó lại nằm trở về nhắm mắt dưỡng thần.

    Diệp Bạch đóng cửa xong, chạy nhanh xuống lầu. Lý Sùng Duyên đang nói chuyện cùng Triệu Hoài Phong, bất quá Phương Cảnh Thường lại không ở bên cạnh.

    Lý Sùng Duyên vừa nhấc đầu, thấy Diệp Bạch xuống dưới, liền vẫy vẫy tay với cậu, nói: “Sao lại trở lại rồi?”

    Diệp Bạch gác trên vai anh, kề tai nhỏ giọng nói nhỏ, nói: “Em vừa rồi nghe được Tam đệ của anh cùng Lưu tiểu thư nói chuyện, nữ nhân kia đối với anh không có ý tốt đâu.”

    Lý Sùng Duyên không nghĩ nhiều, anh cùng Lý Sùng Nghị quan hệ không tốt, Lý Sùng Nghị đính hôn, tìm nữ nhân đương nhiên là cùng một chiến hào với gã.

    Diệp Bạch nhìn bộ dáng anh không để bụng, phi thường không cao hứng, nói: “Hừ, anh chính là người của em, dám leo tường liền phế anh luôn.”

    Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, duỗi tay đáp trên eo cậu, nhẹ nhàng nhéo một phen, nói: “Mới vừa nghỉ ngơi một lát mà đã tinh lực dư thừa như vậy rồi à? Trở về sẽ hảo hảo tính sổ với em sau.”

    Triệu Hoài Phong nói: “Hai người các anh tốt xấu cũng thu liễm một chút đi, tôi vẫn đứng ở bên cạnh đó.”

    Diệp Bạch hỏi: “Phương Cảnh Thường đâu?”

    Triệu Hoài Phong nói: “Em ấy không thích địa phương ồn ào như vậy, tôi để tài xế đưa em ấy đi về trước rồi.”

    Diệp Bạch có chút mất mát, còn chưa có chào hỏi đâu.

    Triệu Hoài Phong hỏi Lý Sùng Duyên: “Nhìn thấy Thôi Hướng Trung không? Nghe nói y có tới, y thiếu đồ tôi còn chưa trả, hôm nay tôi tới chủ yếu là muốn đòi nợ đây.”

    Y vừa nói, sắc mặt Diệp Bạch lập tức xoát xoát xoát thay đổi, nói: “Ở trên lầu.”

    “Vậy tôi đi tìm y, lát nữa tôi cũng trở về luôn.” Triệu Hoài Phong nói.

    Diệp Bạch nói: “Tôi cảm thấy anh có thể qua nửa giờ nữa rồi hẵng đi thì hơn.”

    Triệu Hoài Phong vẻ mặt kỳ quái, nhìn cậu thêm vài lần, tựa hồ phản ứng lại cái gì, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười rất có thâm ý.

    Lý Sùng Duyên nhướng mày, cũng lĩnh ngộ được cái gì.

    Lý lão bản ăn dấm chính là không thể khinh thường được, Thời Quân Tranh vẫn luôn quấn lấy Diệp Bạch, làm anh rất là không cao hứng, lúc này nhặt được cơ hội, nhìn như vô tình nói: “Y không phải là mới vừa cùng tên diễn viên tên Thời Quân Tranh kia lên sao?” Nói xong liền đưa Diệp Bạch rời đi.

    *Editor: Dài quá đi mất! Những hơn 10 trang word! Quyết định chương sau mà hơn 10 trang là đăng 1 chương 1 tuần thôi hén!

    Thuộc truyện: Nhân ngư ảnh đế – Chương 34-36