Nhân sinh trong sách – Chương 13

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách

    Ai… Nhân sinh a, thường sẽ không được như người ta mong ước, giờ điều Tu Diệp Vân không mong nhất chính là Tu Trạch Vũ, mà đại khái Tu Diệp Vân cũng là điều Tu Trạch Vũ không mong muốn.

    Tu Trạch Vũ nhìn cánh tay Tu Diệp Vân khoát trên vai Minh Tuyết, sau đó ngẩng đầu liếc Tu Diệp Vân một cái. Gã biết chắc Minh Tuyết sẽ chạy đến tìm Tu Diệp Vân, từ ngày hôm đó sau khi trở về, Minh Tuyết luôn miệng nhắc tới Tu Diệp Vân, nói hắn mạnh mẽ thế nào, nói mình nhớ Tu Diệp Vân bao nhiêu… Không chút nào để ý tới gã!

    Thấy Tu Trạch Vũ trong mắt toát ra ánh lửa, Tu Diệp Vân nhíu mi, sau đó nói, “Không biết Trạch Vũ điện hạ có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì xin tránh ra, chúng ta còn có việc.” Tu Diệp Vân lúc nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chúng ta’.

    “Ta tới giám hộ, các ngươi mỗi ngày đều ở đây luyện ma pháp, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao cứu chữa? Tuy rằng Bạch Kim Ngọc đang theo Ti Kha học y thuật, nhưng dù sao cũng là tân sinh?” Tu Trạch Vũ thập phần kiên nhẫn kể ra ‘dụng tâm lương khổ’ của mình.

    “Vậy a, kia thật đúng là cảm tạ hiệu trưởng đại nhân đã bỏ thời gian quý giá của ngài…” Đến giám hộ… Tu Diệp Vân trong lòng khinh bỉ.

    “Không cần cảm tạ…” Tu Trạch Vũ cười nói.

    “Có điều… Ta nghĩ chúng ta không cần.” Tu Diệp Vân nhanh chóng liếc mắt Tu Trạch Vũ, sau đó lợi dụng Thuấn di kéo Minh Tuyết cùng Bạch Kim Ngọc rời đi.

    Nhìn Tu Diệp Vân biến mất trước mắt, Tu Trạch Vũ mỉm cười cong cong ngón giữa, cũng biến mất không thấy gì nữa. Tu Diệp Vân, ngươi cho là chỉ có ngươi biết Thuấn di sao?

    Đi vào phòng học Tu Diệp Vân phát hiện Tu Trạch Vũ cũng theo sát mà tới, nếu dùng giây để hình dung, đại khái không đến một giây đi. Ngẩng đầu, Tu Diệp Vân phát hiện Tu Trạch Vũ đang nhìn mình, sau đó giương giương cằm, giống như đang nói với Tu Diệp Vân nơi này ai mới là chủ.

    Tu Diệp Vân đáp lễ một cái cười khinh thường, “Ta biết ngươi sẽ đuổi theo, ngươi muốn giám liền giám đi!”

    “Ai muốn gian (J) ngươi!” Tu Trạch Vũ đột nhiên nói. (giám và gian là từ đồng âm [jiān])

    “Tai ngươi có vấn đề a… Ta nói giám —— hộ —— hiểu không?” Nói xong, Tu Diệp Vân kéo tay Minh Tuyết vào phòng học, Tu Trạch Vũ, đến lúc đó ta ‘chơi’ cùng Minh Tuyết ngươi cũng đừng xông lên ngăn cản, để xem rốt cuộc ai tức chết ai!

    Vì thế, một phút… Mười phút… Hai mươi phút… Nửa giờ… Trước khi bước qua phút thứ ba mươi mốt, Tu Trạch Vũ rốt cục thì nhịn không được bạo phát.

    “Ngươi làm gì? Cách hắn xa ra một chút!” Lúc này, Tu Trạch Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết đứng trong phòng tương đối thân mật. “Tu Diệp Vân!”

    “Làm sao?” Tu Diệp Vân không kiên nhẫn quay đầu lại, “Kính nhờ, ngươi là người giám hộ, là bảo hộ chúng ta lúc nguy hiểm, chúng ta bây giờ có gặp nguy hiểm sao?”

    “Ngươi gặp nguy hiểm hay không ta mặc kệ, là Minh Tuyết, Minh Tuyết gặp nguy hiểm! Đứng bên kẻ trong lòng có quỷ như ngươi, hắn có thể an toàn sao?” Tu Trạch Vũ lớn tiếng nói, cái gì hình tượng, cái gì khí chất cao quý tao nhã nháy mắt bị vứt bỏ, giống như bát ‘phu’ (bát phụ: người đàn bà chua ngoa) chỉ vào Tu Diệp Vân gào to.

    “Nhìn xem, rốt cục cũng lộ bản chất!” Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ nổi gân xanh đầy mặt nói, “Ta chỉ biết, đối tượng ngươi giám hộ chỉ có một.” Sau khi nói xong trong lòng còn hung hăng thóa mạ Tu Trạch Vũ một chút, là chính ngươi đòi theo tới, rồi tự mình thấy ta cùng Minh Tuyết ‘thân mật’, đâu có liên quan tới ta! “Ta tốt như vậy, sao có thể nguy hiểm chứ?” Nói xong, Tu Diệp Vân lộ ra nụ cười vô cùng buồn bã, còn lộ chút bi thương, “Quên đi, người…” heo “cao cao tại thượng…” siêu cấp ngu ngốc “… như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được ta…”

    Ta không cần hiểu ngươi, ta căn bản liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngươi! Đương nhiên, trải qua hành vi bát ‘phu’, Tu Trạch Vũ cảm thấy mình cần phải giữ gìn một chút hình tượng, bởi vậy, gã cố gắng giữ vững bình tĩnh, những lời đó nhất quyết không thể nói. “Vậy ngươi nói, ngươi vì sao nhất thiết phải đứng bên Minh Tuyết mới luyện tập được?” Chẳng lẽ, ngươi thật sự thích y? Tu Trạch Vũ nghĩ tới đó, ánh mắt lộ ra hung quang.

    Tựa hồ nhìn ra ác ý trong ánh mắt của Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân vờ lộ ra chút sợ hãi, nhưng lời hắn nói căn bản một chút cũng không sợ hãi, “Bởi ta phát hiện, chỉ cần đứng bên Tiểu Tuyết, tinh lực… sẽ vô cùng mạnh mẽ!”

    Tiểu Tuyết… Tiểu Tuyết… Tu Trạch Vũ trong đầu đã tràn ngập hai chữ này, “Ngươi vừa rồi… Lại có thể gọi hắn là Tiểu Tuyết…” Nói xong, tóc Tu Trạch Vũ bắt đầu nhẹ nhàng vũ động, cảm giác tức giận như sắp bùng nổ.

    “Hai người các ngươi đừng làm ồn nữa!” Minh Tuyết chen vào giải vây, y thật sự là nghe không nổi nữa, không rõ vì sao hai người này nói mấy lời không chút dinh dưỡng như vậy mãi mà không thấy chán, quan trọng nhất là, bọn họ mỗi lần nói đều mấy lời tương tự nhau, không biết mệt sao? “Trạch Vũ điện hạ, Diệp Vân nói thật đó, lần trước ta bị công kích, ta chỉ mới cầm tay Diệp Vân, năng lực của hắn lại đột nhiên cường đại lên, ma pháp Hỏa hệ sơ cấp lúc trước không thể luyện thành cũng bạo phát.” Nói xong, Minh Tuyết còn tặng kèm một cái mỉm cười.

    Vừa rồi… Minh Tuyết gọi mình điện hạ, lại gọi thẳng tên Tu Diệp Vân, vừa rồi… Minh Tuyết nói y cầm tay Tu Diệp Vân, ‘dùng hư vô ma pháp làm nổ tung Tu Diệp Vân…’ một tiểu Tu Trạch Vũ hắc sắc ở trong đầu nhảy ra, ‘Không được, phong độ, phải bảo trì phong độ!’ tiểu Tu Trạch Vũ bạch sắc ôn nhu cũng nhảy ra, ‘Không cần lo, có Bạch Kim Ngọc ở đây, hắn sẽ chữa thương…’ tiểu Tu Trạch Vũ hắc sắc bắt đầu đổi đối sách, ‘Cho dù như vậy, ngươi cũng không có thể đả thương người, phong độ a!’ tiểu Tu Trạch Vũ bạch sắc phản bác nói.

    Tu Diệp Vân thấy sắc mặt Tu Trạch Vũ càng ngày càng xanh, càng ngày càng tím, càng ngày càng… Quả thực là đa sắc đa màu. Có điều, hắn không biết, Tu Trạch Vũ hiện tại trong lòng thiện ác đang giao chiến kịch liệt. Tu Diệp Vân lại đi qua, vỗ vỗ bả vai Tu Trạch Vũ, còn ghé vào lỗ tai gã khẽ nói, “Ngươi nếu khó chịu, thì đổi thành ngươi đứng cạnh ta a, cam đoan sẽ thích!” Một câu nói cực kỳ dị thường, nói xong còn nháy mắt với Tu Trạch Vũ.

    Bị Tu Diệp Vân vỗ, Tu Trạch Vũ hồi thần, lại nghe được câu nói mờ ám kia, cùng với nụ cười xấu xa trên mặt Tu Diệp Vân, chớp chớp mắt.

    “Thế nào?” Tu Diệp Vân lại hỏi, kỳ thật hắn cũng chỉ là muốn đùa giỡn Tu Trạch Vũ, ai bảo gã luôn đối trọi với mình? Mặc dù… Từ khi mình tới Linh Vực cũng luôn cố tình hạ bệ gã, không cho gã mặt mũi.

    “Được!” Tu Trạch Vũ nhẹ nhàng đáp, hừ! Tu Diệp Vân, chỉ cần để Minh Tuyết cách xa ngươi thì thế nào cũng được, huống chi đây là chính ngươi nói ra?

    Đồng ý nhanh như vậy? Tu Diệp Vân buồn bực nhìn Tu Trạch Vũ, hắn đành xòe hai bàn tay tới trước mặt Tu Trạch Vũ, “Nhanh lên.”

    “Làm gì?” Tu Trạch Vũ khó hiểu nhìn những ngón tay thon dài trước mắt, thoạt nhìn cũng không hơn kém mình bao nhiêu.

    “Đem năm ngón tay của ngươi đan vào với tay ta.” Nói xong, Tu Diệp Vân cầm lấy tay Tu Trạch Vũ, đột nhiên cảm thấy ‘xoẹt’ một cái như điện giật, khiến Tu Diệp Vân không thể không thầm mắng cái tên nhi tử tiểu thụ si mê phụ thân lại lao ra gây rối.

    “Này… Là có ý gì…” Tu Trạch Vũ nhìn chằm chằm hai bàn tay đan vào nhau.

    “Nó có một cái tên rất dài, là… Mười ngón đan xen tinh thần phấn chấn pháp.” Tu Diệp Vân nói, “Còn là cái tên dễ hiểu và… ngu ngốc, xếp năm ngón…”

    “…” Tu Trạch Vũ không nói gì, khuôn mặt có chút run rẩy, thoáng nhìn cách đó không xa Minh Tuyết cùng Bạch Kim Ngọc đang cười vui vẻ, Tu Trạch Vũ đột nhiên nghĩ, Tu Diệp Vân là đang đùa giỡn mình đi! “Ngươi… Vừa rồi hình như không có làm như vậy với Minh Tuyết?”

    “Chúng ta vẫn luôn nắm mà, ngươi chẳng lẽ không thấy sao?”

    “Không! Thấy!” Nghĩ đến vừa rồi Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết còn có những hành vi thân mật mà mình không thấy, Tu Trạch Vũ ra sức siết tay, như muốn kẹp nát ngón tay của Tu Diệp Vân.

    “Không nên tức giận!” Tu Diệp Vân cười mỉa nói, nhưng lại hạ một câu khiến Tu Trạch Vũ muốn nhảy lầu, nhưng nhảy thế nào cũng không chết được, “Ngươi yêu ta như vậy, trước kia sao không nói?”

    “Tu Diệp Vân!” Quả nhiên bị chơi xỏ! Nghĩ vậy, Tu Trạch Vũ lập tức cần bỏ tay Tu Diệp Vân ra.

    “Không nên không nên!” Tu Diệp Vân nắm chặt bàn tay đang muốn giãy ra, còn chìa tay kia dùng ngón trỏ lắc lắc trước mặt Tu Trạch Vũ, “Bắt đầu luyện tập rồi!” Hỏa thần xinh đẹp a, ngài ở trên trời có linh thiêng, thỉnh ban cho ta năng lực nhỏ bé, “Hỏa quyền giam cầm!”

    Ngay khi Tu Trạch Vũ còn không kịp phản ứng, trên bàn tay nhàn rỗi kia của Tu Diệp Vân liền thoát ra sáu quả cầu lửa, bởi Tu Diệp Vân phát động ma pháp hướng tới mặt tường, nên cầu lửa không thể giam cầm vật gì cả, liền ‘Phanh!’ một tiếng nổ tung.

    “Lại có thể… Hữu dụng?” Buông tay Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Tu Trạch Vũ, “Ngươi chưa truyền năng lực cho ta chứ?”

    “Ta truyền cho ai cũng sẽ không truyền cho ngươi.” Dù việc Tu Diệp Vân đột nhiên phát ra cầu lửa khiến gã kinh ngạc một chút, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi, bởi vì gã còn đang tức giận, Tu Diệp Vân này, dám nói mình thích hắn! Trời có phải muốn sụp rồi không?

    Xem Tu Trạch Vũ như vậy, chẳc không phải đang gạt người, hơn nữa, Tu Diệp Vân cũng nghĩ không ra lý do Tu Trạch Vũ sẽ truyền năng lực cho mình, vì thế… Tự mình luyện thành, hay lại là một lần trùng hợp đây? Vì thế… “Hỏa quyền giam cầm!” Lớn tiếng kêu xong, Tu Diệp Vân phát hiện Tu Trạch Vũ đang cười, quay đầu lại, Bạch Kim Ngọc tên tiểu tử vô lương tâm cũng đang cười, Minh Tuyết, giống như cũng rất muốn cười.

    Kỳ thật, chính hắn cũng rất muốn cười, bởi vì… Lại thất bại.

    “Tu Diệp Vân, tiếng sấm của ngươi không gọi được mưa…ha ha…”Bạch Kim Ngọc cười nói.

    Đúng vậy, người ta nói sấm to mưa nhỏ, tốt xấu còn có chút mưa, mà mình… cũng quá nản đi!

    “Tu Diệp Vân, ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại… Không nghĩ tới… Ai…” Tu Trạch Vũ than thở.

    Cẩn thận lão tử đập ngươi! Tu Diệp Vân nắm tay khua một cái.

    “Diệp Vân, không sao, cách cuộc thi còn nửa tháng nữa, nói không chừng có thể thành công!” Minh Tuyết nói.

    Vẫn là Minh Tuyết đáng yêu nhất! Nhất là khi y nắm tay chu môi cổ vũ mình! Có điều… “Minh Tuyết, ngươi không thấy kỳ quái sao? Lần trước là ngươi cầm tay ta, ta thành công, giờ là ta cầm tay Tu Trạch Vũ, cũng thành công, nhưng mà lúc cùng các ngươi tiếp xúc hoàn toàn khác khi đang luyện ma pháp, chẳng lẽ thật sự ta không hợp với Hỏa hệ?”

    “Hẳn không phải là như vậy.” Minh Tuyết nói, “Thông thường một người học ma pháp không hợp với mình, thì chỉ là không cách nào đạt tới cảnh giới cao như người khác, sẽ không xuất hiện tình huống như ngươi. Huống hồ, ngươi mỗi lần thành công, Hỏa quyền giam cầm đều phát phi thường thành công, ta nghĩ nếu Lãnh phó hiệu trưởng nhìn thấy nhất định sẽ đánh giá ngươi rất cao.”

    “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta mỗi ngày đều luyện tập, lại một chút hữu dùng cũng không có.” Tu Diệp Vân càng ngày càng mê hoặc, thân thể này dù sao cũng là của nhi tử tiểu thụ, hắn không phải là có bệnh gì đó không tiện nói ra mà mình không biết đi!

    “Diệp Vân, không bằng tới ngày thi ta với ngươi cùng lên đài đi!” Minh Tuyết đề nghị, nghiêng đầu trưng cầu ý kiến Tu Diệp Vân.

    “Này…”

    “Không được!” Tu Trạch Vũ phản bác, “Minh Tuyết, đây là hành vi làm càn, thời gian biểu diễn ma pháp đều là từng người vào một, sao ngươi có thể vào cùng hắn?”

    “Nhưng, ta muốn giúp Diệp Vân.” Minh Tuyết đáng thương nhìn Tu Trạch Vũ, sau đó lại chuyển qua Tu Diệp Vân, “Diệp Vân…”

    “Ha ha, không sao, Minh Tuyết không nên gấp.” Tu Diệp Vân an ủi sờ sờ tóc Minh Tuyết, thanh âm kia, ôn nhu chảy nước, có điều điều kiện tiên quyết là, Tu Diệp Vân lúc trước đã bị một tiếng ‘Diệp Vân’ của Minh Tuyết làm cho mềm nhũn.

    Minh Tuyết xoay xoay cổ thoát khỏi tay Tu Diệp Vân, sau đó thấp giọng nói, “Nhưng Trạch Vũ điện hạ là hiệu trưởng mà, mở một cửa sau cũng đâu có sao!”

    “Ngươi thực sự muốn như vậy?” Tu Trạch Vũ nhìn ánh mắt Minh Tuyết hỏi.

    “Đúng vậy! Như vậy Diệp Vân cũng không cần mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, hơn nữa, có thể chơi với ta rồi!”

    Tu Trạch Vũ cau mày, qua một lát, hắn đột nhiên bày ra bộ dạng tươi cười, “Được, Minh Tuyết muốn sao thì làm vậy đi, ta đồng ý.”

    “Thật tốt!” Minh Tuyết hưng phấn ôm lấy Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, chờ thi xong chúng ta đi du lịch đi!”

    “Hảo.” Tu Diệp Vân ngoài miệng đáp, nhưng trong lòng lại bắt đầu hoài nghi với việc Tu Trạch Vũ đột nhiên đổi thái độ. Gã sao có thể đáp ứng chứ? Không có lý do gì a! Theo lý thuyết, không phải là mình càng thảm bao nhiêu gã càng mừng bấy nhiêu sao?

    Tuyệt đối có vấn đề!

    ================== o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o ==================

    Hôm nay là một ngày trước cuộc thi, Tu Diệp Vân không khỏi có điểm khẩn trương, dù sao đây không giống những gì mình biết, mình cũng không có vận khí tốt như các nhân vật chính trong tiểu thuyết, học gì biết nấy, chỉ giống như một rô bốt bắt chước. Hơn nữa cái tên Tu Trạch Vũ kỳ quái, Tu Diệp Vân lại càng cảm thấy ngày mai mình sẽ không yên ổn.

    Buổi tối lúc ngủ, Lãnh Quân Bạch giống mẹ già ngồi bên giường không ngừng lải nhải, so với Tu Diệp Vân còn khẩn trương hơn.

    “Diệp Vân, ngươi phải nhớ kỹ, không cần khẩn trương, trước nay khi thi đều là từng đệ tử bước vào, sau đó ở biểu diễn trước mắt giám khảo. Ngươi cần biểu hiện tốt một chút, như vậy ta sẽ cho ngươi thêm ít điểm.”

    “Được rồi được rồi, ta biết rồi!” Tu Diệp Vân đẩy Lãnh Quân Bạch lên giường, sau đó phủ chăn lên người y, “Quân Bạch ngươi không mệt sao?”

    Lãnh Quân Bạch lắc đầu, “Ta lo lắng, mệt không nổi.”

    “Nhưng ta mệt!” Tu Diệp Vân hét lớn, “Lại nói, ngày mai là ta thi, sẽ không làm ngươi mất mặt, yên tâm!” Nói xong, Tu Diệp Vân xoa xoa tóc Lãnh Quân Bạch.

    Lãnh Quân Bạch khẽ tránh, “Ta cũng không phải hài tử như Minh Tuyết, không cần dùng trò ngây thơ ấy dỗ dành ta!” Nói xong quay lưng hướng Tu Diệp Vân.

    Lãnh Quân Bạch làm sao biết mình thường xuyên sờ đầu Minh Tuyết? Người này, không phải luôn giám thị mình chứ, nghĩ vậy, Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn… lưng Lãnh Quân Bạch, “Uy… Ngươi không phải là…”

    “Ta… Ta… Lúc đi qua nhìn thấy… Chỉ là không tới chào hỏi thôi.” Lãnh Quân Bạch thanh âm ngày càng nhỏ, giống như dưỡng khí không đủ, y cảm thấy mặt mình nóng rát, thật giống như có bí mật gì bị người vạch trần vậy, kỳ thật, y chẳng qua là thường thường đi quan sát Tu Diệp Vân một chút mà thôi, đánh giá một chút mà thôi… “Ai nha! Không nói nữa, Diệp Vân ngươi ngày mai thật sự có thể làm không?” Lãnh Quân Bạch nói sang chuyện khác.

    “Có thể, tin tưởng ta một chút đi.” Chỉ cần có Minh Tuyết bên người, biểu diễn ma pháp tuyệt đối thành công, nhưng, nếu mắc lỗi…

    “Nhanh ngủ đi! Ngươi không biết trước cuộc thi cần phải nghỉ ngơi thật tốt sao?” Nói xong, Tu Diệp Vân bắt đầu lơ mơ ngủ, hay là không muốn để Lãnh Quân Bạch lo lắng thêm, xem bộ dạng khẩn trương của người này, nếu nói cho y biết nếu như không có Minh Tuyết mình sẽ không thể hoàn thành ma pháp, người này không chừng sẽ cả đêm mất ngủ mất? Bởi vậy, ba mươi sáu kế, ngủ là thượng sách!

    Lãnh Quân Bạch chậm rãi xoay người, thấy Tu Diệp Vân không để ý đến mình, cũng không nói thêm gì. Đây là cuộc thi của Diệp Vân, mình có thể giúp được gì? Nếu như mình thật sự làm gì đó, Diệp Vân cũng nhất định sẽ trách mình không tín nhiệm hắn, như thế, chẳng phải là tệ hơn? Hay là không nghĩ nữa, nghĩ vậy, Lãnh Quân Bạch nhắm hai mắt lại, sau đó ở trong chăn thay đổi vị trí xích lại gần Tu Diệp Vân.

    Ai… Diệp Vân, chúc ngươi thành công đi…

    Lúc này, Tu Diệp Vân đã bắt đầu mơ mơ màng màng nằm mơ, hắn mơ thấy cậu nhóc cuối cùng mình cặp trước khi kết giao với Mai Ngạn, cậu nhóc kia là một sinh viên, làn da tốt lắm, hơn nữa mỗi lần ngủ cạnh mình đều giống như cái ấm lô, khiến người ta nhịn không được muốn ôm. Hiện tại, Tu Diệp Vân lại cảm thấy có sinh vật có độ ấm nào đó nhích lại gần mình, hắn dứt khoát duỗi cánh tay, kéo ‘vật đó’ vào lòng.

    Cứ như vậy, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch lại một lần nữa ôm nhau ngủ.

    Tu Diệp Vân đương nhiên là không để ý, chỉ có Lãnh Quân Bạch là đáng thương, mỗi ngày sau khi tỉnh lại đều cảm thấy không thể ly khai lồng ngực ấm áp kia, thế nhưng… Loại ý nghĩ này cũng chỉ có thể ghi lại trong nhật ký.

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách