Nhân sinh trong sách – Chương 43

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách

    “Ngươi muốn bị ném ra ngoài!” Tu Diệp Vân tránh thoát cái oa bay về phía mình nói.

    “Hừ!” Tu Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, “Ta thấy cũng chỉ có thứ Lãnh Quân Bạch làm trong mắt ngươi mới là thượng phẩm, người khác làm đều là đồ bỏ đi!”

    “Không phải ngươi nói muốn nghe lời nói thật sao? Ta chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!”

    “Ta mất cả đêm không ngủ chỉ vì nghiên cứu cái thứ Tam Minh Trì này! Không phải là để đến nghe ngươi than mấy chữ ‘Thượng Đế muốn nôn’ này!” Tu Trạch Vũ lớn tiếng nói.

    “Một đêm? Ra thành quả này? Vậy ngươi thực quá kém cỏi.” Tu Diệp Vân gật gật đầu.

    “Tu Diệp Vân ——!” Tu Trạch Vũ tức giận cả người phát run, “Nếu không phải thấy ngươi lần trước cướp Tam Minh Trì ăn, ta mới không thèm làm cho ngươi ăn đâu! Ngươi là cái thứ gì chứ? Còn không bằng cọng hành! Tu Diệp Vân, ngươi thực quá đáng quá đáng! Ngươi quá đáng…” Tu Trạch Vũ hét xong, thanh âm dần dần thấp đi, “Ngươi chính là không muốn tốt với ta.”

    “Uy…”

    “Ngươi chính là không muốn tốt với ta, ngươi chỉ đối tốt với Lãnh Quân Bạch thôi!” Còn đang lửa giận đùng đùng lại khôi phục bình thường, “Hắn là gì của ngươi mà ngươi lại đối tốt với hắn như vậy?”

    “Hắn?” Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, “Hắn và ta… Thật sự là rất khó biểu đạt, có điều… Phỏng chừng rất nhanh sẽ minh xác.”

    Nghe Tu Diệp Vân nói, ánh mắt Tu Trạch Vũ chuyển chuyển, lập tức nhíu mày, “Ta sớm biết hai người các ngươi quan hệ bất thường mà!” Gã bước nhanh đến trước mặt Tu Diệp Vân, “Hai người chúng ta cũng có một chân, ngươi tại sao không thể đối tốt với ta một chút chứ?”

    “Ách…” Tu Diệp Vân lui về phía sau từng bước, giữ khoảng cách với Tu Trạch Vũ, “Lần đó chỉ là…”

    “Ô…”

    “Ngươi đừng bày vẻ đáng thương trước mặt ta nữa được không?” Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ nhíu mày bặm môi trước mắt, không biết nên nói cái gì.

    “Đều là người, sao lại đối xử khác biệt như vậy chứ.”

    Quân Bạch là Tinh Linh… Ngươi là người… Tu Diệp Vân bĩu môi.

    “Ô…”

    Tu Diệp Vân thở dài, “Tu Trạch Vũ, ngươi đừng như vậy.” Hắn lôi kéo Tu Trạch Vũ ngồi vào ghế đẩu, “Ngươi rất kỳ quái, ngươi lại không thích ta, sao nhất định bắt ta phải đối tốt với ngươi chứ? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi là cha ta? Cái này người khác không biết, nhưng ngươi lại rất rõ ràng ta không phải con ngươi a! Vô luận nhìn theo phương diện nào, ngươi đều không có lý do gì mà yêu cầu ta đối tốt với ngươi, có phải không?” Nói xong, Tu Diệp Vân lại bổ sung, “Ngươi xem xem Lãnh Quân Bạch, khi ta mất hứng an ủi ta, lúc ngủ mặc ta ôm, lúc ta khóc không được còn giúp ta khóc, còn…” Đến việc y thích ta cũng không dám nói ra miệng, “Ngươi nói, ta đối tốt với hắn, có cái gì không đúng?”

    “Nghe, hắn tốt hơn với ta.”

    Tu Diệp Vân gật đầu, ý là ngươi hiểu là tốt rồi.

    “Thế nhưng… Ta không ghét ngươi, ngươi hẳn là nên tốt với ta.” Tu Trạch Vũ nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, miệng lại không tự giác hơi hơi đô lên.

    “…” Tu Diệp Vân nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tu Trạch Vũ, đột nhiên cảm giác mấy câu mình vừa nói là tốn hơi thừa lời.

    Thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Tu Trạch Vũ mấp máy miệng, sau đó phảng phất như hạ quyết tâm, “Được rồi…” Gã hít sâu một hơi, “Ta… Ta có… một chút… một chút… một chút… một…”

    “Ngươi trực tiếp nói cho ta biết, sau vô số cái ‘một chút’ kia là từ gì là được rồi.”

    “Thích ngươi.” Tu Trạch Vũ thập phần nghe lời mà nói, mắt mở thật to, hai giây sau gã cúi đầu.

    “Ngươi nói cái gì?” Tu Diệp Vân buột miệng nói ra, hắn cảm giác thời gian ngừng trong chốc lát, thật sự!

    “Có một chút… một chút… một chút…” Tu Trạch Vũ đột nhiên che miệng lại, trong đại não lọc sạch toàn bộ ‘một chút’ còn lại, “Thích ngươi…”

    Tu Diệp Vân nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn Tu Trạch Vũ, da mặt của gã tuy dày thế nhưng một lát, cũng có một chút đỏ, Tu Diệp Vân đem lời Tu Trạch Vũ nói lượn qua đại não một vòng lại một vòng, tiêu hoá một lần lại một lần, cuối cùng, “Không thể tưởng được, thời điểm ngươi thổ lộ cũng sẽ mặt đỏ thẹn thùng a.”

    “Sao ngươi có thể nói như thể không liên quan đến mình như vậy?”

    “Ân?”

    “Ta… những lời này là ta nói với ngươi, ngươi không nghe sao?” Tu Trạch Vũ ngẩng đầu.

    “Đã hiểu, chỉ là… Ngươi không thích Minh Tuyết sao?” Tu Diệp Vân hỏi.

    “Ta… Ta…”

    “Ai… Ta biết mà, ngươi nói mà không nghĩ rõ ràng.” Tu Diệp Vân nói xong, cười cười, “Có một số việc, khi chưa suy nghĩ kỹ càng thì không thể nói ra, nghe không?”

    “Nhưng mà, ta thật sự muốn ngươi đối tốt với ta một chút.” Tu Trạch Vũ dùng ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn Tu Diệp Vân, “Ngươi đối tốt với ta một chút đi…”

    “Hảo, ta sẽ đối tốt với ngươi một chút. Trở về đi, đêm qua ngủ không ngon đi, mau về nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Tu Diệp Vân vỗ vỗ bả vai Tu Trạch Vũ, Tu Trạch Vũ vui sướng hài lòng rời khỏi nhà Lãnh Quân Bạch, ngay cả cái oa cũng quên mang về.

    Tu Diệp Vân ngồi ghế trên không ngừng than thở. Thế nào đang bình thường… lại nói thích mình chứ? Tu Diệp Vân cũng biết, Tu Trạch Vũ chính là một tiểu miêu hoa, biệt nữu trứ ni, trước kia luôn đối nghịch mình cũng là vì thích thú, tuy rằng thường thường sẽ bị lối suy nghĩ kỳ quái của gã làm cho không nói gì hơn, thế nhưng… Không thể không nói, Tu Trạch Vũ ở mức độ nào đó vẫn mang đến cho Tu Diệp Vân một chút niềm vui.

    Lắc lắc đầu, Tu Diệp Vân lại nghĩ tới Lãnh Quân Bạch, giờ mới phát hiện, Lãnh Quân Bạch thật là tốt, tốt hơn nhiều lắm. Tu Diệp Vân càng nghĩ càng cảm thấy mình xui xẻo, thế nào trước kia lại thích đứa nhỏ Minh Tuyết chỉ biết hưởng ôn nhu cơ chứ? Ai…

    “Diệp Vân thiếu gia, chủ nhân tỉnh.”

    “Ách… Có chuyện gì không?” Tu Diệp Vân nhìn Trần bá.

    “Chủ nhân nói muốn gặp ngài.”

    “Hảo.” Nói xong, Tu Diệp Vân hối lỗi nhìn Trứ Trần bá, “Cái kia… Trần bá, phiền ngài quét tước lại chỗ này.”

    “Hảo.” Trần bá khẽ cười nói.

    Trở lại phòng, Tu Diệp Vân trước cởi y phục bên trên dính Tam Minh Trì vô cùng thê thảm. Sau đó Tu Diệp Vân tới bên giường, nhìn Lãnh Quân Bạch, “Làm sao vậy?”

    “Diệp Vân, dạ dày ta đau…” Lãnh Quân Bạch ôm bụng nhìn Tu Diệp Vân.

    “Bị cảm lạnh sao?” Tu Diệp Vân nói , nhìn nhìn mặt Lãnh Quân Bạch đỏ bừng, vươn tay kiểm tra trán y, “Thiên na, ngươi lại còn phát sốt!”

    “Ta còn đang không biết sao lại thấy choáng váng.”

    “Sao ngươi ngốc vậy chứ?” Tu Diệp Vân nói.

    Lãnh Quân Bạch trong nháy mắt. Thẹn thùng… Thủy linh… Đáng yêu… nháy nháy mắt, cuối cùng mới lên tiếng, “Ta ngốc chỗ nào chứ?”

    “Ngươi cái gì cũng không nói chính là ngốc nhất mà!” Tu Diệp Vân nói, “Ta đi làm chút cháo cho ngươi, ăn nhẹ lại làm ấm dạ dày, hẳn là sẽ nuốt trôi.”

    “Diệp Vân, cái gì ta cũng không muốn ăn.” Lãnh Quân Bạch nói, “Ta khó chịu.”

    “Không muốn cũng phải ăn, đợi ở đây.” Nói xong, Tu Diệp Vân chạy tới phòng bếp.

    Lãnh Quân Bạch một mình nằm trên giường, đầu choáng dạ dày lại đau, cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng nghĩ đến Tu Diệp Vân quan tâm để ý mình như vậy, Lãnh Quân Bạch trộm lộ ra một cái mỉm cười, trong lòng ngọt ngào vui vẻ.

    Không lâu sau, Tu Diệp Vân bước vào, trong tay bưng một chén cháo ngồi bên giường. “Dậy dùng cơm.”

    Lãnh Quân Bạch chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào giường, “Ăn không vô.”

    “Ta uy ngươi ăn.” Tu Diệp Vân nói, sau đó múc một thìa, đặt bên miệng thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Lãnh Quân Bạch, ôn nhu nhìn y.

    Lãnh Quân Bạch bị ánh mắt ôn nhu không giống bình thường của Tu Diệp Vân làm giật mình, hé miệng, chậm rãi nuốt cháo.

    “Thực thanh tú.” Tu Diệp Vân cười nói, lại múc một thìa, còn chưa thổi.

    Nghe Tu Diệp Vân nhận xét, Lãnh Quân Bạch trực tiếp hé miệng ngậm thìa cháo, “Khụ khụ… Khụ khụ khụ… Bỏng chết… Ô… Không được…”

    Tu Diệp Vân nhíu mày, “Không nên gấp, ta không phải đã nói sao? Chờ ta thổi bớt nóng đã chứ.”

    Cứ như vậy, Tu Diệp Vân một thìa lại một thìa đút cho Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch lại khôi phục bộ dạng ‘thanh tú’, ăn thật chậm. Tu Diệp Vân biết y không thoải mái, bởi vậy cũng không ngại phiền, chậm rãi chờ y ăn hết một miếng lại một miếng.

    Đợi sau khi cơm nước xong, Tu Diệp Vân nhờ Trần bá cầm bát đi, sau đó sờ sờ cái trán cùng hai má nong nóng của Lãnh Quân Bạch, “Muốn ngủ chút không?”

    “Diệp Vân, ta cảm giác ngươi hôm nay đặc biệt ôn nhu.”

    “Vậy sao?” Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch cười cười.

    Lãnh Quân Bạch khẽ run rẩy, cảm thấy nụ cười kia thập phần quỷ dị. Xê dịch một chút, Lãnh Quân Bạch kỳ quái quan sát Tu Diệp Vân, lúc này Tu Diệp Vân giống như nhặt được bảo vật, thoạt nhìn rất vui vẻ. “Ngươi… Ngươi cùng Minh Tuyết điện hạ nối lại sao?”

    “Không có, làm sao vậy?”

    “Ngươi là lạ.”

    Tu Diệp Vân cười cười, sau đó đi vào phòng tắm, vừa đi còn vừa nói, “Bởi vì đêm qua có người len lén hôn ta, ta đương nhiên vui vẻ.” Nói xong, lắc mình tiến vào phòng tắm, chuẩn bị tắm cái cho thoải mái.

    Lời Tu Diệp Vân nói khiến Lãnh Quân Bạch triệt triệt để để ngây người trong ba giây, đợi đến khi tỉnh táo lại, Lãnh Quân Bạch đã muốn không nói nên lời. Y… Y đêm qua vẫn nghĩ Tu Diệp Vân mơ cái gì đó không lành mạnh, bởi vậy mới hôn mình, bản thân vẫn còn vì chuyện này mà tức giận đây!

    Thế… Thế nhưng hắn đã biết, nói cách khác, Tu Diệp Vân căn bản là không hề ngủ?

    Lãnh Quân Bạch buồn bực nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, mình… Mình còn đáp lại!

    Quả thực là mắc cỡ chết người. Này thì hay rồi, làm sao còn dám đối mặt với Tu Diệp Vân đây? Tuy rằng Tu Diệp Vân thoạt nhìn dị thường vui vẻ, nhưng Lãnh Quân Bạch vẫn không biết nên đối mặt thế nào. Rõ ràng… đã tính giấu diếm cả đời. Đúng rồi! Hay dùng lý do kia!

    Qua một lát, Tu Diệp Vân mặc đồ ngủ bước ra. Leo đến giường, Tu Diệp Vân nằm bên Lãnh Quân Bạch, “Quân Bạch, nghỉ ngơi cho tốt đi, ta bồi ngươi.”

    Lãnh Quân Bạch nháy mắt mấy cái, sau đó nghiêng người, quay mặt về phía Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”

    Tu Diệp Vân cũng nghiêng người, để hai người mặt đối mặt, hắn nhìn vào mắt Lãnh Quân Bạch, “Ngươi muốn ta hỏi, ngươi vì sao lại hôn ta?”

    “Ân.”

    “Vậy… Vì cái gì…”

    “Bởi vì… Bởi vì, bằng… giữa bằng hữu sẽ… muốn thân mật…”

    “Nói chuyện cũng không lưu loát.” Tu Diệp Vân sờ sờ tóc Lãnh Quân Bạch.

    Nghe Tu Diệp Vân nói, Lãnh Quân Bạch không hề nhìn Tu Diệp Vân, tùy ý để Tu Diệp Vân sờ tóc mình.

    “Ngươi thích ta có phải không?” Tu Diệp Vân hỏi.

    Lãnh Quân Bạch hấp hấp cái mũi, mất bình tĩnh. Bĩu môi, thanh âm hơi nghẹn ngào nói ra một chữ, “Phải…” Đương nhiên, cái kia là kích động muốn khóc.

    Tu Diệp Vân cười cười, “Thực xin lỗi, ta…”

    “Ta biết, ngươi chỉ coi ta là bằng hữu, ta vốn định vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng ai biết tên lường gạt nhà ngươi lại giả vờ ngủ? Giả vờ thì giả vờ, ngươi còn hôn ta… Ta… Ta kỳ thật là muốn nói, ngươi không cần nói xin lỗi, cho dù ngươi không thể yêu ta, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu, ngươi xem ngươi xem… Ta rất kiên cường, nếu suy sụp đã sớm suy sụp rồi, chúng ta quan hệ tốt như vậy, vẫn là làm bằng hữu… Ô…” Môi đột nhiên bị người ngăn chặn, Lãnh Quân Bạch mở to hai mắt, trước mắt là hàng mi dày của Tu Diệp Vân.

    Tu Diệp Vân buông Lãnh Quân Bạch ra, “Ngươi không chỉ cắt đứt lời không cho ta nói tiếp, còn nói một tràng cản ta mở miệng nói chen vào, ngươi không muốn nghe một chút xem ta nói tiếp cái gì sao?”

    Lãnh Quân Bạch nhìn nhìn Tu Diệp Vân, “Không quá muốn.”

    Tu Diệp Vân cực kỳ buồn bực liếc Lãnh Quân Bạch một cái, sau đó nói, “Ngươi không muốn nghe, vậy ngủ đi.” Nói xong, Tu Diệp Vân kéo Lãnh Quân Bạch vào ngực, để Quân Bạch gối lên bờ vai mình.

    Lãnh Quân Bạch bị hành động thình lình của Tu Diệp Vân dọa sợ, lập tức liền thư thư phục phục gối lên vai Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch đột nhiên rất muốn nghe điều Tu Diệp Vân muốn nói. Vì thế, y rụt rụt xuống, đến khi đầu mình gối lên ngực mà không phải bả vai Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch cọ xát, “Diệp Vân, ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?”

    “Hừ!” Tu Diệp Vân hừ ‘lạnh’ một tiếng, nhưng vẫn nắm lấy cánh tay Lãnh Quân Bạch thật chặt.

    “Diệp Vân, nói đi…”

    Tu Diệp Vân hắng giọng một cái, “Ân… Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, địa vị Lãnh Quân Bạch từ siêu cấp hảo hữu thăng lên làm siêu cấp lão bà của Tu Diệp Vân… Ân, xong.”

    Lãnh Quân Bạch cứng đờ trong lòng Tu Diệp Vân vẫn không nhúc nhích, chỉ là mặt so với trước càng nóng đỏ hơn.

    “Ngươi choáng váng?” Tu Diệp Vân hỏi.

    “Ngươi thích ta? Nếu không thích, đừng trêu chọc ta…”

    “Tim con người nằm ở bên trái, khó tránh sẽ đi lệch, đều tại ta, trật người nhiều như vậy, hoặc nhiều hoặc ít, lại cứ không lệch đến người ngươi.”

    Lãnh Quân Bạch trầm mặc không nói. Cọ xát đồi ngực Tu Diệp Vân.

    “Ta hiện tại đã lệch hẳn về phía ngươi, ngươi tin hay không?”

    Lãnh Quân Bạch trừng mắt nhìn, y đột nhiên cảm thấy tim Tu Diệp Vân đập rất nhanh. Thật sự, rất nhanh, hắn đang khẩn trương, Lãnh Quân Bạch đột nhiên muốn cười, thật vui vẻ, Diệp Vân… đang khẩn trương.

    “Sao ngươi không nói chuyện?” Tu Diệp Vân hỏi, hay là mình đã ‘đểu’ đến mức tiểu thụ không chịu được nữa? “Ngươi nghe rõ không?”

    Lãnh Quân Bạch đột nhiên đứng lên, nhìn Tu Diệp Vân, lộ ra một cái tươi cười thật lớn, “Diệp Vân, ta vốn tưởng rằng, bị ngươi đã phát hiện tình cảm của mình, chúng ta liền xong rồi.”

    Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch tươi cười, lại cảm thấy thực đau lòng, “Lãnh Quân Bạch, ta vừa nói sai rồi, ta không phải không lệch tới ngươi, mà là ta ngu ngốc mới không phát hiện.” Nói xong, Tu Diệp Vân kéo Lãnh Quân Bạch lại, sau đó xoay một cái đặt Lãnh Quân Bạch dưới thân, “Thực xin lỗi.” Nói xong, hôn nhẹ lên môi Lãnh Quân Bạch, “Ta yêu ngươi.”

    Lãnh Quân Bạch đẩy Tu Diệp Vân ra, một mình ôm chăn lăn lăn trên giường đến té nhào xuống đất.

    “Ngươi làm cái gì vậy!” Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch ngồi dưới đất ngây ngốc cười, lập tức xuống giường đỡ người lên.

    Lãnh Quân Bạch cười cười, “Diệp Vân, ta chỉ là… Rất hưng phấn… Thật sự…”

    Kết quả này, là kết quả khiến người ta không tưởng được, bảo làm sao y có thể không phấn khích? Sao có thể… không kích động? Kết cục trong cuốn《Vĩnh viễn không thể nói》 kia, người kia kết hôn, sinh hài tử, trước khi kết hôn người thầm mến hắn từng thổ lộ với hắn, lại bị cự tuyệt. Cuối cùng, người thầm mến ấy rời khỏi đại lục kia, một mình tới một nơi xa xôi nào đó.

    Lúc ấy Lãnh Quân Bạch đã kẹp một thẻ sách lên đó, trên đó viết, ‘Tu Diệp Vân trước khi kết hôn đã thật hạnh phúc, mà ta… So với người thầm mến kia còn bi thảm hơn, bởi vì ta ngay cả dũng khí thổ lộ cũng không có, chỉ có thể ở sau lưng dõi theo hắn.’

    Mà bây giờ, Lãnh Quân Bạch ôm lấy Tu Diệp Vân, thì ra mình lại thực may mắn, thì ra hạnh phúc có thể đơn giản như vậy…

    “Quân Bạch?”

    “Diệp Vân…” Lãnh Quân Bạch khẽ gọi, thế nào cũng phải dính vào Tu Diệp Vân mới được.

    “Ha ha…” Tu Diệp Vân cười cười, lại một lần nữa hôn lên môi Lãnh Quân Bạch, lúc này đây… Cũng dần dần làm nụ hôn này thêm sâu. Chậm rãi đáp lại Tu Diệp Vân, Lãnh Quân Bạch đột nhiên cảm thấy, nhiệt độ gian phòng đang nâng lên.

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách