Nhân sinh trong sách – Chương 71

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách

    “Diệp Vân, ngươi… sao… ?” Diệp Hoài Quân gặp Tu Diệp Vân vẻ mặt khiếp sợ rồi lại không nói gì, không khỏi có chút lo lắng.

    Tu Diệp Vân nhìn về phía Diệp Hoài Quân, trong mắt hàm chứa đều là lệ. Người này… Người này thật sự chính là Lãnh Quân Bạch đi… Quân Bạch… Thật là ngươi.

    “Diệp Vân?”

    Nhìn khuôn mặt người trước mắt, tình cảm tích tụ đã lâu, rốt cuộc nhịn không được lập tức liền bạo phát, “Quân Bạch, ta… yêu… ngươi… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi… Thực xin lỗi… Ta rất nhớ ngươi…”

    Nhìn nam tử đang khóc trước mắt, tâm Diệp Hoài Quân tâm như bị nhéo đau, mặc dù, mỗi câu của nam nhân đều là nói cho ‘Quân Bạch’ nghe, thế nhưng y lại cảm thấy, nam nhân đem cảm tình toàn bộ chuyển đạt cho mình.

    Vì sao… trong lòng là có một hình tượng Tu Diệp Vân như vậy? Vì sao, từ một ngày hôm đó, thường xuyên mơ thấy tuấn mỹ nam tử ngân phát mắt lam? Vì sao, y liền nhận định rằng, người kia, là Tu Diệp Vân?

    Mới trước đây, chữ đầu tiên y nhận biết, đó là ‘diệp’, nguyên bản tên điện này định đặt là diệp điện, nhưng phụ hoàng nói Diệp là quốc họ, lại đồng âm với diệp, bởi vậy, điện này mới kêu là Diệp điện. (Từ đầu tiên QB biết là Diệp ‘烨’trong Tu Diệp Vân, còn quốc họ Diệp quốc là ‘晔’)

    Sau đó, Tu Diệp Vân xuất hiện , hết thảy phát sinh, đều làm cho y cảm thấy khó hiểu.

    Tiếp đó, một ngày nằm mộng, Diệp Hoài Quân lại kinh ngạc phát hiện, tâm tình của mình càng ngày càng nhiều, thẳng đến một ngày đột nhiên có thể y cất tiếng nói chuyện.

    Sau, cảnh trong mơ có điểm biến hóa, hình ảnh trừ bỏ nam tử lúc trước, còn có một người bộ dáng giống hệt mình. Tuy rằng màu tóc khác biệt, nhưng mặt lại giống tới mười phần.

    Y mộng thấy bọn họ hiểu nhau, yêu nhau, y mộng ngân phát nam tử đã làm hết thảy khi hồng phát nam tử trúng độc, y mộng hồng phát nam tử kia khắc sâu cảm tình, đến cuối cùng, hồng phát nam tử lại vì cứu ngân phát nam tử mà chết. Hai người như vậy, lại luôn vì đối phương mà trả giá hết thảy.

    Đôi mắt bi ai, tình cảm nồng đậm, làm cho mình mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại, đều trào ra nước mắt.

    Rất kỳ quái, không phải người bừng tỉnh khỏi ác mộng, mà là, làm cho mình bi thương rơi lệ. Đây là kiếp trước sao? Diệp Hoài Quân nghĩ như vậy.

    “Quân Bạch… Quân Bạch…” Tu Diệp Vân gọi một tiếng, khổ sở bi thương tựa như ngày ấy đứng trước mộ địa của Lãnh Quân Bạch, “Ta rốt cục… lại một lần nữa gặp được ngươi… Quân Bạch của ta…”

    Một câu ‘Quân Bạch của ta’ làm cho tâm Diệp Hoài Quân đột nhiên đập nhanh, mà cùng lúc này, thân thể y bắt đầu xảy ra biến hóa. Mái tóc đen dài chậm rãi biến thành lửa đỏ chói mắt, Diệp Hoài Quân kinh ngạc nhìn sợi tóc rơi trước ngực mình, ngày càng khẳng định ý nghĩ của chính mình.

    “Ngươi thật là Quân Bạch!” Tu Diệp Vân kích động nhìn Diệp Hoài Quân, khẳng định nói.

    “Ta…” Diệp Hoài Quân mới nói một chữ, đầu liền bắt đầu đau đớn kịch liệt, y đầu, thống khổ rên rỉ, “Đau…”

    “Quân Bạch… Quân Bạch ngươi sao rồi?” Tu Diệp Vân lo lắng hỏi, thế nhưng hắn lại không thể làm bất cứ chuyện gì, mỗi khi muốn chạm tới Lãnh Quân Bạch, tay đều xuyên qua thân thể y.

    Lãnh Quân Bạch ôm đầu, không ngừng hổn hển, dần dần, suyễn thanh suy yếu dần, trở nên bình ổn, thoạt nhìn cũng không phải thống khổ. Y ngẩng đầu, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

    “Quân Bạch…”

    “Diệp Vân…” Diệp Hoài Quân nhìn về phía Tu Diệp Vân, ánh mắt đã có bất đồng, y thật sâu nhìn Tu Diệp Vân, sau đó liền hôn mê.

    May mắn, đúng lúc này, Đông Mai tới, thấy chủ tử ngất đi, lập tức gọi thái y, căn bản đến kịp suy nghĩ vì sao tóc chủ tử biến thành màu đỏ.

    Thấy có người đến hỗ trợ, Tu Diệp Vân cũng một đường đi theo Lãnh Quân Bạch cùng Đông Mai đi vào phòng.

    Theo thái y nói, Lãnh Quân Bạch chỉ là có chút mệt nhọc quá độ thôi, cũng không có trở ngại. Tu Diệp Vân lúc này mới yên tâm. Thái y đi rồi, Đông Mai đi làm cho Lãnh Quân Bạch chút gì đó bổ thân, mà Tu Diệp Vân, vẫn đứng lại trong phòng nhìn Lãnh Quân Bạch.

    Sáng sớm hôm sau, Lãnh Quân Bạch tự nhiên tỉnh lại. Thấy Tu Diệp Vân đứng trong phòng mình, trong mắt là nồng đậm tưởng niệm. Hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu dời mắt.

    “Vương gia, ngài tỉnh sao?” Đông Mai gõ cửa.

    Hai người lấy lại tinh thần, Lãnh Quân Bạch mất tự nhiên đỏ mặt, sau đó đáp lại Đông Mai.

    Đông Mai đẩy cửa tiến vào, chuẩn bị hầu hạ Lãnh Quân Bạch mặc y phục. Lãnh Quân Bạch mắt nhìn Tu Diệp Vân phiêu phiêu, ho khan hai tiếng, cự tuyệt Đông Mai, “Tự ta làm.”

    “Vương gia…” Đông Mai có chút kinh ngạc, bất quá hiển nhiên không phải vì Lãnh Quân Bạch cự tuyệt nàng, “Vương gia, ngài… Ngài nói chuyện liền mạch!” Đông Mai thần sắc vui mừng.

    Đông Mai vừa nói như thế, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch mới phát hiện, Lãnh Quân Bạch mới vừa nói, liền nói tự nhiên như người thường. Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn ba chữ.

    Lãnh Quân Bạch cười cười, sau đó ở trong chăn giật giật chân, cảm thấy chân có tri giác. Xốc chăn lên, tự nhiên mặc y phục, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất, ngóc ngóc đầu, giống như muốn nói với Tu Diệp Vân, ‘Xem, ta có thể đứng!’

    Lãnh Quân Bạch vừa đứng lên, đã làm tiểu cô nương Đông Mai giàn dụa nước mắt. Đông Mai một bên lau nước mắt, một bên nói, “Thật tốt quá… Vương gia, ngài rốt cục có thể đứng lên.”

    “Nha đầu ngốc.” Lãnh Quân Bạch ôn nhu an ủi, sau đó ngẩng đầu, thấy Tu Diệp Vân đen mặt nhìn mình. Lãnh Quân Bạch hướng Tu Diệp Vân cười cười, ‘thẹn thùng’ mười phần.

    Tu Diệp Vân bị y cười như vậy, một chút ghen tuông toàn bộ không còn. Hắn làm gì phải ghen tỵ với tiểu cung nữ trung tâm này? Lãnh Quân Bạch là của mình, còn gì phải hoài nghi sao?

    “Vương gia, Đông Mai có thể hỏi ngài một việc không?”

    “Ngươi hỏi.”

    “Vương gia, vì sao…” Đông Mai cắn môi, vẫn quyết hỏi ra nghi vấn của mình, “Vì sao tóc ngài biến thành màu đỏ?”

    Lãnh Quân Bạch cười, y nhìn về phía Tu Diệp Vân nói, “Bởi vì chú định nhân của ta đã tới tìm ta.”

    Đông Mai gật gật đầu, sau đó lại nói, “Vương gia, ngài đang nhìn cái gì?” Đông Mai theo hướng ánh mắt Lãnh Quân Bạch nhìn qua, lại chẳng thấy được cái gì.

    “Không có gì.” Lãnh Quân Bạch cười nói, “Ngươi lui xuống trước đi.”

    “Dạ.” Đông Mai lui ra ngoài, hỉ sắc trên mặt vẫn không thể thu lại được.

    “Nha đầu kia, phỏng chừng muốn hồi báo cho hoàng huynh.” Lãnh Quân Bạch bất đắc dĩ nói, “Đúng rồi, Diệp Vân.”

    “Sao?” Tu Diệp Vân bay tới đứng trước Lãnh Quân Bạch, tiện cùng nói chuyện.

    “Bộ dạng của ngươi… vì sao…”

    Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó đột nhiên nói, “Ta nói, ngươi không phải sợ ta giả mạo chứ?”

    “Không sợ.” Lãnh Quân Bạch tự tin nói, “Ngôn hành cử chỉ của ngươi sớm khắc sâu trong đầu ta, cho dù thay đổi xác thịt, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được.”

    Tu Diệp Vân cảm động , “Ta cũng vậy.”

    “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Lãnh Quân Bạch đáng thương hề hề nhìn Tu Diệp Vân.

    “Này… Thật đúng là rất dài dòng.” Vì thế, hắn đành phải kể từ chuyện mình xuyên qua đến cơ thể Tiểu Môi, nói tới bản thân vì Thiên đao hình lại một lần nữa xuyên qua đến Tiên Diệp quốc mới thôi. Sau khi nói xong, hắn liền thấy Lãnh Quân Bạch cúi đầu trầm mặc, “Làm sao vậy, Quân Bạch?”

    Lãnh Quân Bạch không dám ngẩng đầu. Y căn bản không ngại linh hồn trong Tiểu Môi là một người nam nhân khác, dù sao, mình yêu chính là Tu Diệp Vân không phải Tiểu Môi. Y để ý chính là, sau khi mình mất, Tu Diệp Vân lại gặp nhiều việc tàn khốc như vậy. Đồng thời… Cũng thật sâu cảm động vì Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ.

    Y sợ vừa nhấc đầu, sẽ rơi lệ.

    “Quân Bạch, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Tu Diệp Vân lo lắng hỏi.

    Lãnh Quân Bạch xoay người, đưa lưng về phía Tu Diệp Vân, sau đó lắc đầu, “Không, không có.” Lúc này, nước mắt bỗng rơi xuống, Lãnh Quân Bạch chật vật lấy tay gạt đi nước mắt.

    “Quân Bạch ngươi đừng khóc a.” Tu Diệp Vân không bay tới trước mặt Lãnh Quân Bạch, chỉ là nhìn bóng lưng Lãnh Quân Bạch, còn có thanh âm run nhè nhẹ, hắn liền biết, Lãnh Quân Bạch nhất định đang khóc.

    Không tới trước mặt y, là tôn trọng y. Bởi vì Lãnh Quân Bạch nhất định không muốn mình thấy y khóc, bằng không, y cũng sẽ không xoay người .

    Qua một lát, Lãnh Quân Bạch quay lại, tựa hồ đã điều chỉnh tốt cảm xúc.”Diệp Vân, không quan hệ, cho dù ngươi là quỷ, ta cũng yêu ngươi.”

    Tu Diệp Vân ôn nhu cười cười, “Đứa ngốc, ta cũng không phải không khôi phục được, đợi cho ngọc đế tiêu khí, bằng hữu của ta sẽ tới giúp ta khôi phục .”

    Nghe Tu Diệp Vân nói như vậy, Lãnh Quân Bạch mới lộ ra tươi cười. Bởi vì quen Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân vẫn cùng Lãnh Quân Bạch sống bên nhau, cho dù không nói lời nào, cũng sẽ không cảm thấy buồn chán. Ngược lại, càng ngày càng vui vẻ.

    Qua vài ngày, Diệp Hoài Hâm đến đây. Tu Diệp Vân nghĩ, nhất định là nhận được tin từ Đông Mai, sau đó sắp xếp thời gian đến xem Quân Bạch.

    “Tam đệ.”

    “Hoàng huynh.” Lãnh Quân Bạch cười đi đến trước mặt Diệp Hoài Hâm, “Hoàng huynh, ta khôi phục.”

    Diệp Hoài Hâm hiển nhiên có chút kích động, dù sao, người nọ là đệ đệ mình, “Nói vậy, Tam đệ nhất định là tìm thấy chú định nhân rồi. Mau cho trẫm gặp mặt, để trẫm hảo hảo cảm tạ hắn.” Vừa nói chuyện, đồng thời trong lòng Diệp Hoài Hâm lại có chút khẩn trương, sẽ không thật sự là con quỷ kia đi? Dù sao, hắn cũng đã vài ngày chưa xuất hiện.

    Lãnh Quân Bạch ngượng ngùng cười cười, sau đó nói, “Hoàng huynh, người nọ… Là một con quỷ.” Nói xong, y chỉ chỉ Tu Diệp Vân.

    “Cái gì?” Diệp Hoài Hâm ngẩn người, sau đó trầm mặc, quả nhiên… là hắn. “Không thể.” Vừa mở miệng, Diệp Hoài Hâm liền ngây dại, không rõ vì sao đột nhiên ngăn cản, chỉ là, còn không kịp tự hỏi cái gì, lời đã thoát ra khỏi miệng.

    Lãnh Quân Bạch có chút kinh ngạc. Trong trí nhớ, Diệp Hoài Hâm vẫn là một vị nam tử trầm tĩnh như nước. Chưa bao giờ đại hỉ đại bi, luôn một bộ mộc đầu nhân. Nhưng vừa rồi… Lãnh Quân Bạch nhíu mày, có lẽ người khác không cảm thấy gì, nhưng y sinh sống cùng Diệp Hoài Hâm đã mấy trăm năm, lại có thể dễ dàng nhìn ra cảm xúc của Diệp Hoài Hâm đã xảy ra biến hóa.

    Diệp Hoài Hâm vừa rồi, tựa hồ có chút tức giận. Dù y cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng bàn tay đang siết chặt kia lại bán đứng y. Dù y ngay một giây sau đã buông ra, nhưng lại có thể nào thoát được ánh mắt Lãnh Quân Bạch?

    Kinh ngạc, khó hiểu. Hoàng huynh vốn là kẻ khai sáng (đầu óc tiến bộ), hơn nữa một thế hệ bọn họ từ nhỏ đã có thể nói chuyện cùng thần quỷ, vẫn chưa từng thấy y không vui. Vậy mà hiện tại, tại sao lại sinh khí? Tu Diệp Vân thoạt nhìn anh tuấn đẹp trai, cũng sẽ không khiến hoàng huynh cảm thấy thiếu thẩm mỹ a…

    Hay là… Lãnh Quân Bạch đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không khỏi có chút kinh ngạc.

    Đang lúc y kinh ngạc, lại nghe thấy Tu Diệp Vân mở miệng, ngữ khí, tự nhiên cũng có chút không tốt.

    “Hoàng Thượng, ta không chỉ là chú định nhân của Tam đệ ngươi, còn là ái nhân kiếp trước của hắn.” Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Hâm ngăn cản, có chút khó chịu, “Hiện giờ ta xuất hiện làm cho hắn hoàn toàn khang phục, vì sao không thể?”

    “Trẫm đã từng nói, ngươi là con quỷ vô sỉ.” Diệp Hoài Hâm khôi phục bình tĩnh.

    “Diệp Hoài Hâm!”

    “Cấm ngươi quấn quít lấy Hoài Quân.” Diệp Hoài Hâm lại nói.

    “Ngươi không cần quá phận!”

    “Ta sẽ không để cho Hoài Quân cùng ngươi bên nhau.”

    “Ta có thể làm cho hắn hạnh phúc tuyệt đối!”

    “Nhưng ngươi chung quy chỉ là một con quỷ!” Diệp Hoài Hâm đột nhiên giơ tay lên, “Trẫm liền cho ngươi đầu thai đi! Thời gian qua, xem ra đã quá mức dung túng ngươi!”

    “Hoàng huynh! Hoàng huynh bớt giận!” Lãnh Quân Bạch đột nhiên quỳ xuống, “Không cần… Hoài Quân cầu ngươi.”

    Diệp Hoài Hâm dừng lại động tác, nhìn Tam đệ nhà mình. Ngữ khi gần như khẩn cầu làm cho y nhìn đau lòng, Tam đệ của mình, từ nhỏ đã được mọi người cưng chìu, khi nào… chịu cảnh như vậy? Ngẩng đầu, lại nhìn Tu Diệp Vân, con quỷ kia chính là lộ vẻ sủng nịch nhìn Diệp Hoài Quân, sau đó chuyển thành lo lắng cùng tự trách, chống lại ánh mắt mình, Tu Diệp Vân thế nhưng cũng ẩn ẩn thỉnh cầu. Lúc này đây, Diệp Hoài Hâm bất giác đau lòng, cũng cảm thấy tâm như bị siết lại.

    Ngẩn người, dường như phát hiện cái gì. Diệp Hoài Hâm trầm mặc.

    “Hoàng huynh.” Lãnh Quân Bạch bình tĩnh nói, “Không có người này, ta đã sớm chết . Hiện giờ người này còn tồn tại một tia hồn phách, đó là lý do duy nhất khiến ta sống sót.” Lãnh Quân Bạch cắn răng, trong ánh mắt lộ ra một cỗ kiên định.

    “Quân Bạch…” Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, đầy ngập cảm kích.

    Diệp Hoài Hâm lấy lại bình tĩnh, sau đó đỡ Tam đệ lên .”Thôi, ta tùy ý ngươi là được.” Nói xong, lấy cớ còn có sự vụ, ly khai Diệp điện.

    Tu Diệp Vân nhìn bóng dáng tiểu mặt than, nhíu mày. Mà vừa vặn lại nghe Lãnh Quân Bạch nói, “Ta sao lại cảm thấy, hoàng huynh nện bước có chút hỗn loạn?” Mà hỗn loạn này, tựa hồ xác định ý tưởng của y vừa rồi.

    Tu Diệp Vân theo bản năng gật gật đầu, bởi vì hắn cũng cảm thấy như vậy. Người nọ, thiếu đi trọng ổn so với ngày thường. Trở nên có chút vội vàng xao động.

    “Nga? Diệp Vân ngươi cũng phát hiện sao?” Lãnh Quân Bạch cười cười, sau đó ngồi xuống giường, “Diệp Vân quả nhiên là ái nhân của ta, trước kia trêu chọc nhiều người như vậy, hiện giờ thay đổi khuôn mặt, nhưng mỹ lệ lại không hạ thấp chút nào.”

    Tu Diệp Vân bị câu này làm phục hồi tinh thần, hắn xấu hổ nhìn Lãnh Quân Bạch, “Quân Bạch, ta cùng hắn…” ‘không phải như ngươi nghĩ’ những lời này Tu Diệp Vân thế nào cũng nói không nên lời.

    Lãnh Quân Bạch gặp Tu Diệp Vân gấp gáp giải thích, cười cười. “Ta thừa nhận, ta vừa rồi ăn giấm.” Thanh âm Lãnh Quân Bạch có chút rầu rĩ, “Nhưng, ngươi không thể để cho ta ngay cả quyền ghen đều không có.”

    “Ngươi ăn… Ngươi ăn…” Tu Diệp Vân lập tức lấy lòng, hắn thực không hy vọng Lãnh Quân Bạch sinh khí. Người này thật sự là quá trọng yếu.

    “Có điều, ta cũng hiểu được. Cho dù không có hoàng huynh, hiện giờ trong lòng ngươi, cũng sẽ không chỉ yêu mình ta.” Lãnh Quân Bạch trừng mắt nhìn Tu Diệp Vân, trách cứ Tu Diệp Vân miệng lưỡi trơn tru, “Minh Tuyết điện hạ, Trạch Vũ điện hạ, ngươi có thể quên sao?” Không đợi Tu Diệp Vân trả lời, Lãnh Quân Bạch đã lắc lắc đầu, “Không có khả năng, cũng như, vì ngươi chết đi, khiến ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ta.”

    “Quân Bạch ngươi sai rồi, ta quên không được ngươi, cũng không phải vì ngươi vì ta mà chết, mà bởi vì ta yêu ngươi.” Tu Diệp Vân không phải biện giải, đây là sự thật.

    “Thế nhưng, trọng điểm là ngươi xác thực không thể quên bọn họ, không phải sao?”

    “Nếu ngươi muốn…”

    “Ta không muốn!” Lãnh Quân Bạch đánh gãy lời Tu Diệp Vân, “Ta chỉ cần ngươi hảo hảo là được, ta chỉ hy vọng lúc này đây, chúng ta sẽ không cần tách ra nữa. Ngươi cho là, thật vất vả mới có thể lại nhìn thấy ngươi, ta còn có thể đi tính toán bên cạnh ngươi có bao nhiêu người sao? Những người làm ta rối rắm, cũng lại là người ta muốn cảm tạ. Bởi vì khi không có ta, là bọn hắn làm bạn bên ngươi.” Lãnh Quân Bạch đột nhiên bất đắc dĩ cười cười, “Ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi. Ta sao nỡ khiến ngươi khó xử.”

    “Quân Bạch… Ngươi… Ngươi luôn suy nghĩ hết thảy vì ta.” Tu Diệp Vân thập phần áy náy, “Ta rõ ràng, hẳn là chỉ yêu một mình ngươi, nhưng mà… Thực xin lỗi…”

    “Không sao, ta có thể hiểu được.”

    Nghe được lời này Tu Diệp Vân lại cảm động, mới vừa muốn nói gì, đã thấy Lãnh Quân Bạch thẹn thùng nhìn mình, Tu Diệp Vân có dự cảm không tốt, không biết người này sẽ nói ra cái gì.

    “Ta là hiền thê.” Lãnh Quân Bạch hai tay che mặt, mắt chớp chớp, một bộ thẹn thùng, “Tự nhiên nên vì phu quân ngài suy nghĩ.” Nói xong, còn ‘thanh thúy’ cười vài tiếng.

    Tu Diệp Vân nổi một tầng da gà, hắn giống như có thể thấy một đám trái tim hồng nhạt từ bàn tay Lãnh Quân Bạch bay ra… Có điều… Tu Diệp Vân cũng nhẹ nhàng thở ra, Lãnh Quân Bạch làm bộ kiểu này, liền chứng minh, y thật sự không ngại. Chỉ là như thế này, áy náy trong lòng lại càng sâu a…

    Quân Bạch ngươi nói… Ta nên làm thế nào để trả lại ngươi phần tình này đây?

    “Đương nhiên là hảo hảo yêu ta.” Lãnh Quân Bạch nhìn Tu Diệp Vân vẻ mặt kinh ngạc, lại nói, “Người ta là hiền thê, tự nhiên là hiểu phu quân ngài suy nghĩ cái gì.” Nói xong, lại là tiếng cười ‘thanh thúy’.

    Lúc này đây, Tu Diệp Vân run rẩy.

    Thuộc truyện: Nhân sinh trong sách