Home Đam Mỹ Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 12: Ta là, con người

    Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 12: Ta là, con người

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    “Hắn đang… Khiêu khích ta.”

    Giang Dĩ Lâm liếm liếm môi.

    Trong tiềm thức, Giang Dĩ Lâm như có một cảm giác rằng, mình có thể bóc trần tấm mặt nạ kia ngay lập tức…

    _Đằng sau bức màn mù sương dày đặc ấy… Chính là mặt nạ ẩn thân của tên sát nhân!

    Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại, nhìn xuống chú hề đang trưng ra điệu bộ tủi thân.

    _Đây là món quà đến từ Vincent… Nhưng thật ra cũng không hẳn là quà, mà là một thông báo, một lời nhắc, hoặc một gợi ý.

    Chú hề trong tay đang ôm cái hộp nhạc, tiếng cười của trẻ con liên tục phát ra từ bên trong.

    Những tiếng cười này và chú bé bong bóng kia mang âm điệu vô cùng giống – có khả năng rất cao, đó chính là tiếng cười của những nạn nhân đã vào tiệm ăn Freddy.

    Đúng vào lúc này, Giang Dĩ Lâm đưa tay ra, vươn ngón chạm vào cái hộp nhạc.

    Chàng trai tóc đen chầm chậm nhắm lại mắt. 

    Xung quanh là những tiếng cười của bọn trẻ ấy… Hắn bắt đầu thả tâm trí mình xuống đáy bể…

    Thay chính bản thân mình vào vị trí… Dưới góc nhìn của tên kia!

    _Rốt cuộc ngươi là ai? Mượn bóng tối để ẩn mình… Hệt như một ác linh âm hồn bất tán… Mà chơi đùa với mọi thứ như một trò chơi…

    _Ta phải tìm ngươi bằng được… Ta nhất định phải tìm được ngươi!

    Giang Dĩ Lâm từ trong bóng tối, mở mắt ra.

    Đó là một dãy hành lang thật dài – giống như phòng ăn Freddy, nó liên thông với phòng quản lí.

    Giang Dĩ Lâm đặt tay lên tường mà thăm dò.

    Vào ban ngày bức tường này bong tróc loang lổ, Giang Dĩ Lâm phát hiện, bây giờ nó trông rất mới, thậm chí còn mùi sơn – giống như chỉ vừa mới được sơn lên đây thôi.

    Hắn chậm rãi chuyển mắt lên đèn treo phía trên.

    Như chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn bước nhanh đến một nơi.

    Bên cạnh quầy thu ngân nằm ngay phía cửa ra vào của tiệm ăn Freddy, có một thứ có vẻ như là lịch tấm treo trên tường.

    Đúng như dự đoán, Giang Dĩ Lâm nhìn thấy có những ngày được khoanh bút đỏ.

    _Nét bút trông mới nhất, đánh dấu đúng vào cái ngày đó vào năm năm trước… Cái ngày xảy ra vụ án mất tích trẻ em tại tiệm ăn Freddy.

    Hắn cũng đã nắm được sơ lược, hiện tại là cục diện như thế nào.

    Nhờ có chú rối hề này đây, bằng một con đường hơi bị kỳ lạ, mà quay trở về thời gian năm năm về trước chứng kiện sự việc đã xảy ra như thế nào.

    Nói cách khác, vào thời điểm xảy ra vụ án, chú hề đồ chơi này đã có mặt tại đó, những hình ảnh máu me này ghi hết lại vào mắt.

    Giang Dĩ Lâm đột ngột dừng bước, sau đó nín thở.

    Bởi vì hắn nghe thấy, những tiếng cười quen thuộc và đầy hân hoan ấy, trên nền nhạc khô cứng… Phát ra to dần từ phía mặt đất!

    “Ha ha ha ha ha ha…”

    “Ha ha ha ha ha ha…”

    Giang Dĩ Lâm lần mò, cuối cùng thì tìm được một cánh cửa dẫn xuống đường hầm dưới lòng đất.

    Đôi giày da vừa đáp đế xuống bậc thang đầu tiên, một cảm giác âm ẩm dinh dính như bùn chưa khô hết truyền lên…

    _Cây cầu thang này có vẻ chỉ mới được xây không lâu, nó vẫn còn gồ ghề nghiêng ngả lắm.Hắn đi xuống sâu hơn chừng vài bậc, thì nghe được một giọng nói hưng phấn đến mức mắc nghẹn.

    Có một sức mạnh vô hình nào đó, như đang ngăn cản hắn lại, Giang Dĩ Lâm chỉ đành đứng lại ở một khoảng cách không quá xa đó.

    “Các bé cưng yêu dấu của ta ơi… Ta biết các bé ở trong nhà mãi, cứ như thế cũng không tốt đâu nhé.”

    Giọng nói của một ai đó truyền đến từ không xa, có vẻ đã được bóp méo bằng máy đổi giọng, nghe vào tai cực kỳ quỷ quái, không phân nam nữ.

    Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu lên. Hắn thấy đó chính là một người mang mặt nạ và đội mũ đen rộng vành.

    Người đó cầm một ngọn nến trong tay, dưới ánh sàng tù mờ phía trên đầu kèm theo tiếng nhỏ “Tí táccch…” bên dưới…

    Y nói với một giọng độc địa, không nhanh không chậm nói từng chữ với đứa trẻ bị trói ở phía trước mặt mình rằng –

    “Ồ…

    Bé đang sợ kìa,

    Bé sợ ư…

    Tại sao thế?

    Đây không phải gấu bông mà bé thích nhất sao?

    …Miller à.”

    Giang Dĩ Lâm nhìn gã đàn ông đội mũ rộng vành, đẩy con gấu bông to sụ ấy, đến trước mặt đứa trẻ đang run lẩy bẩy.

    Chú gấu bông bị vẽ một cách kỳ dị cho đầy mặt, trông vô cùng hãi hùng.

    Đứa nhỏ bất lực nức nở lên, nhưng em cũng không dám phát ra tiếng thút thít quá lớn.

    Người đó hơi nghiêng đầu, như ngơ như ngác, rằng tại sao em lại biểu hiện sợ hãi đến vậy.

    “Ồ… Là do ánh sáng ư? Ta cũng biết bọn nhỏ bây giờ thích nhất là ban đêm – thật khiến ta nhớ những lễ Halloween hồi bé của ta đấy.”

    Người nọ cười một cách hưng phấn, lập tức gạt công tắc điện, đèn trần phụt tắt, chỉ để lại nguồn sáng yếu ớt duy nhất, đến từ ngọn nến bập bùng cháy trong tay y.

    “Bóng đêm thật quyến rũ làm sao… Chỉ có ở trong bóng tối thế này, ta mới có thể tĩnh tâm  làm điều mình muốn, ta mới có thể có được niềm sung sướng khi được tự do.”

    Bên dưới ngọn đèn tối hãi người, ngoại trừ tiếng nói không nhanh không chậm của y, thì chỉ còn tiếng cười phát ra lúc có lúc không từ chiếc hộp nhạc, cùng với cả tiếng thút thít cố nén.

    “Tại sao bé lại sợ? Miller bé bỏng ơi, bé nghe xem nào… Trước đây bé cười vui lắm kia mà.”

    “Tại nơi quán ăn này, những nụ cười kia thật khiến ta như đã được gặp thiên thần vậy.”

    Y liên tục dí chú rối hề đến sát mặt cậu bé, tiếng cười quen thuộc lại tiếp tục phát ra, khiến cậu bé Miller càng sợ hãi tợn, em lắc đầu nguầy nguậy, khóe mắt ngấn nước một cách bất lực…

    “Miller bé bỏng ơi, bé cũng biết rằng ta rất nhân từ mà.”

    “Chúng ta hãy chơi một trò chơi nào, bé phải đoán xem khi nào ngọn nến này cháy hết nhé? Đoán đúng rồi ấy, ta sẽ cho bé về nhà, bé thấy có được không nào?”

    Gã đàn ông nói, vừa nói vừa cố tình ngưng lại trong 3 giây, bầu không khí có phần dịu đi.

    Cậu bé Miller mắt hơi trừng to, bên trong đôi mắt trong suốt ấy, nó ánh lên ánh sáng hi vọng;

    Em như thoáng thấy… Hình ảnh em được trở về ngôi nhà của mẹ và em…

    Mẹ em sức khỏe không được tốt… Mắt mẹ nhìn đâu cũng thấy mờ hết… Nếu không có em ở với mẹ, mẹ sẽ khóc, mà không có ai lau hộ nước mắt cho mẹ, không có ai dỗ dành mẹ, không có ai sẽ trò chuyện cùng mẹ những ngày mưa… Như thế thì mẹ sẽ cô đơn lắm đó.

    Đôi ngươi màu hổ phách của Miller, chúng nhìn thẳng ngọn nến bập bùng mà không chớp mắt…

    _ Chỉ cần em đoán đúng thời gian cây nến này cháy hết thôi… Miễn là em đoán được đúng thời điểm nó cháy hết…

    Thế nhưng…

    Ngay lúc này,

    Gã đàn ông trùm kín đầu và đeo mặt nạ kia, y cười.

    Y bất ngờ thổi tắt cây nến…

    Hơn nữa còn bóp vỡ cây nến!

    “Ấy chết,

    Xin lỗi nhé,

    Cây nến, tắt mất rồi.”

    “Hình như ta chưa nghe được câu trả lời của bé đó – Miller bé bỏng ạ.”

    Y ra chiều tiếc nuối lắm mà gạt gạt lớp sáp dính trên người đi, sau đó nhún vai một cái rồi nói:

    “…Trò chơi kết thúc.”


    Giang Dĩ Lâm bất chợt thoát ra khỏi ảo cảnh.

    Sắc mặt hắn trông vẫn không có gì khác thường, nếu như bỏ qua vùng ngực nhè nhẹ phập phồng của hắn.

    Giang Dĩ Lâm vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là chú rối hề kia đang dí sát vào, ra chiều lo lắng đưa cánh tay bé xíu của mình lên má hắn, còn lấy bộ mặt vẽ lung tung ấy sát lại hắn, mà dụi dụi.

    Như đang nhìn cho kỹ… Chàng trai này đang yên đang lành, vì sao lại nhắm chặt mắt lại.

    Trên gương mặt được nhân hóa của chú rối hề ấy, hiện lên biểu cảm lo lắng.

    Cầu mắt của nó trợn tròn, giống như đang cẩn thận quan sát Giang Dĩ Lâm có bị bệnh gì không.

    Giang Dĩ Lâm thở đứt quãng vài hơi, những giọt mồ hôi chảy đầm đìa, nhỏ thành hột chạy dài trên gò má trắng nõn, lấp lánh vô cùng quyến rũ.

    Hắn bắt lấy cái tay của chú hề, gạt ra khỏi mặt mình, sau đó siết nhẹ.

    “I a a…”

    Nương theo hành động của Giang Dĩ Lâm, nó ngoan ngoãn nhét cái tay còn lại vào lòng bàn tay Giang Dĩ Lâm luôn thể.

    Cái tay be bé của nó, ước chừng chỉ lớn cỡ đầu ngón tay cái của Giang Dĩ Lâm, cái tay ấy mềm mềm, có vẻ như là bằng chất liệu cao su mà thành.

    “… Thật không ngờ mi lại được sử dụng theo cách đó.”

    Giang Dĩ Lâm nhìn chú hề đồ chơi, nó vẫn còn mang vẻ mặt ngơ ngác, như chẳng hiểu Giang Dĩ Lâm đang nói cái gì hết, thật không biết những tiếng cười trong chiếc hộp nhạc của nó là như thế nào đây…

    _Đó là một sự tàn nhẫn và hành hạ không nương tay.

    Một bên là, đứa trẻ nức nở dưới lưỡi dao của tên tội phạm, thuần khiết như một chú dê con.

    Bên kia là những tiếng cười như chuông bạc… Phát ra liên tục…

    Hai loại âm thanh cộng hưởng với nhau,

    Với một tay tội phạm… Một khi cất cao lên, đó chính là bản “Kinh thánh” thuộc về y!

    「Ngài Giang… Tình trạng hiện tại của ngài đang không được tốt lắm.」

    Giọng nói của hệ thống trong đầu Giang Dĩ Lâm, từ tốn vang lên.

    “Ta rất ổn… Vô cùng ổn mà.”

    Giang Dĩ Lâm đáp một tiếng, hắn chuyển tầm mắt về chiếc hộp nhạc trên tay chú hề đồ chơi.

    「Ngài chắc chứ…? Ta có thể cảm nhận được cảm xúc của ngài hiện tại theo một cách trực quan nhất… Ngài đang không được tốt lắm đâu.」

    Giang Dĩ Lâm không trả lời hệ thống, hắn chỉ vuốt ve cái đầu của chú hề đồ chơi, nhẹ nhàng xoa.

    「Trên thực tế, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, tất cả mọi chuyện bên trong, chúng đều không phải là sự thật -」

    「Ngài đáng lẽ ra nên tham gia vào trò chơi này với một tư thái bàng quan đứng xem thôi, mà không phải đặt mình vào sâu đến như vậy.」

    「Ngài biết không? Trong cảm nhận của ta, ngài luôn luôn là một người có thái độ lãnh đạm đến thờ ơ… Ngài như vậy mới là cuốn hút nhất.」

    「Chứ không phải như bây giờ, cảm xúc ngài bất chợt sinh ra dao động lớn đến thế – ngài đáng lẽ ra phải dửng dưng… Giống như một vị thần vậy.」

    Giang Dĩ Lâm không đáp lại hệ thống ngay, hắn chỉ nhắm lại hai mắt, cố gắng khôi phục hô hấp của mình.

    Hắn có thể cảm giác được, dù cho không còn ký ức, nhưng những thói quen của mình vẫn không thay đổi – quả thật ở nhiều phương diện mình là một người bình tĩnh lý trí.

    Hắn sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà vui mừng quá rõ ràng, cũng sẽ không vì bất cứ lý do gì mà hoảng hốt hay sợ sệt, hắn sẽ luôn luôn lấy một thái độ hời hợt mà hành động.

    “Nhưng mà, hệ thống à, mi có biết?”

    “Dù cho ta có lãnh đạm như thế nào đi nữa – thứ nhất, ta là con người.”

    Hắn hơi hé mắt ra, ánh mắt sáng trong như núi rừng được gột rửa sau cơn mưa, ấy nhưng lại mang theo cái rét lạnh, một vẻ đẹp đầy tính xâm lược.

    Giang Dĩ Lâm nở một nụ cười chậm rãi.

    “Là con người,

    Thì không tài nào khi thấy hạng súc sinh…

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi