Home Đam Mỹ Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 14: Anh là ai?

    Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi – Chương 14: Anh là ai?

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

    *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Cái đầu gấu một người trưởng thành có thể đội vừa, khi được đặt trong tay của con gấu vàng kim ấy lại chỉ như một món đồ chơi nho nhỏ, hệt như một quả bóng da bình thường vậy… Nó nhấc lên nhẹ hẫng.

    Chú gấu Freedy màu vàng kim từ từ nghiêng đầu, nhìn Giang Dĩ Lâm.

    Nó nhìn chàng trai tóc đen trước mắt này không hề giống nó tí nào, rõ ràng là một nhân loại, mà chần chừ đưa bàn tay trái lên.

    Lớp vỏ bên ngoài của cánh tay trái đã bị hỏng tróc ra gần hết, phần kim loại bên trong lộ ra bên ngoài, trông vô cùng nguy hiểm và cực kỳ có tính uy hiếp.

    Chú gấu Freedy màu vàng kim với những ngón tay lạnh trơ như băng ấy, nó nhẹ nhàng đưa lên chạm vào bên má trái của Giang Dĩ Lâm.

    Giang Dĩ Lâm có thể cảm nhận được cái lạnh trơ của kim loại ấy trên gương mặt mình, nó dần dần di chuyển khỏi vùng tai mình, rồi nấn ná tại hàng mi phe phẩy, hệt như đang trêu đùa mà cuốn lấy những sợi đen mảnh cong cong ấy, sau đó lại dời đến… Rất sát với môi, nhẹ nhàng chọt chọt.

    Giang Dĩ Lâm giữ cho tinh thần mình thật ổn định, hắn không tránh né theo phản xạ, mà vẫn cứ đứng yên tại đấy, để mặc con gấu lần sờ trên mặt hắn.

    Dựa trên thường thức mà phán đoán thì, nếu như vào lúc này mà làm ra hành động gì quá khích lại phản tác dụng, chỉ khiến chủng sinh vật chưa biết tên này càng nổi điên hơn nữa mà tấn công mình.

    Mỗi cử động của chú gấu Freedy màu vàng kim rất chậm, không giống như nhóm đồ chơi trước đó Giang Dĩ Lâm gặp phải, mỗi hành động đều mang theo nét tò mò con trẻ, ở nó, có một sự thành thục lão luyện hơn nhiều.

    Từ bên trong cái hốc đen ngòm ấy, không rõ vì sao, Giang Dĩ Lâm lại có thể đọc được cảm xúc đùa trêu.

    Trong nháy mắt ấy, một loại trực giác mách bảo Giang Dĩ Lâm – rằng… Con gấu màu vàng kim không rõ lai lịch này, cũng sẽ không làm thương tổn hắn.

    「…Hàng vạn, hàng ngàn lần, đừng để những món đồ chơi mang linh hồn của bọn trẻ phát hiện ra thân phận con người của ngài…」

    Trong đầu Giang Dĩ Lâm lập tức hiện ra cảnh báo của hệ thống.

    Hắn bất chợt có một cảm giác kỳ lạ, rành rành hành động của con gấu Freedy màu vàng kim này, và lời hệ thống nói, chúng trái ngược nhau.

    “Mi là ai?”

    Giang Dĩ Lâm lên tiếng hỏi, hắn nhìn con gấu Freedy màu vàng kim này, đột nhiên nảy ra một suy đoán.

    Chú gấu màu vàng kim lui về sau một bước.

    Rõ ràng là nó không có cầu mắt, nhưng cái đầu to lớn ấy chậm rãi nâng lên rồi hạ xuống, hốc mắt đen ngòm nhìn thẳng vào chàng trai trẻ trước mặt.

    _Lạnh băng mà lại nóng bỏng… Xen lẫn một thứ cảm xúc mâu thuẫn bên trong.Con gấu Freedy màu vàng kim đưa ngón tay lên, chỉ vào con rối hề ở bên phải ngực Giang Dĩ Lâm.

    Chú rối hề vốn đang cuộn mình trong túi áo bên phải đồng phục Giang Dĩ Lâm, nó chầm chậm mở mắt, từ thái độ không khó để nhận ra nó rõ ràng biết món đồ chơi mới xuất hiện này, nó đánh cái ngáp, rề rà nghiêng ngả mình, leo lên đầu Giang Dĩ Lâm.

    Đến lúc này, gấu Freedy màu vàng kim mới tiến lên trước một bước.

    Cánh tay máy ấy bất ngờ túm lấy vạt áo bên trái Giang Dĩ Lâm một cách bạo lực.

    Giang Dĩ Lâm vẫn không nhúc nhích, mà chỉ mắt lạnh nhìn hành động của gấu Freedy màu vàng kim.

    Thực tế thì, so với tin tưởng hệ thống, hắn sẽ lựa chọn tin ở trực giác lẫn suy đoán của bản thân mình hơn.

    “XOẸT…”

    Con gấu cũng không làm gì thương tổn hắn, chẳng qua, nó xé toang bộ đồng phục trực đêm của Giang Dĩ Lâm, chiếc áo sơ mi bên trong lộ ra vừa toát lên vẻ cấm dục, vừa được ánh đèn hắt xuống mà càng thêm quyến rũ.

    Sau khi làm ra hành động ấy, con gấu Freedy màu vàng kim cũng không sỗ sàng mà làm chuyện gì bất bình thường với Giang Dĩ Lâm, cứ như là nó xé bộ đồng phục trực đêm thành vải vụn cho hả giận vậy thôi, nó vò thành một cục, rồi quẳng sang một bên.

    _Sức lực kinh thật… Giả như mà những hành động vừa rồi là nhắm vào cánh tay của ta, nó cũng có thể bẻ gãy một cách dễ dàng như vậy…

    Giang Dĩ Lâm dựa trên những hành động trước giờ của con gấu mà thầm phân tích.

    Đúng lúc này, con gấu Freedy màu vàng kim lại nâng cánh tay máy của nó lên, chỉ chỉ Giang Dĩ Lâm, rồi chầm chậm xoay người chỉ về phía trước, cái thân hình cồng kềnh nặng trịch bước lên, ẩn đi một nửa thân mình vào hành lang tăm tối, ra hiệu với chàng thanh niên bằng một cái ngoắc.

    Cánh cửa ấy đen ngòm, hệt như một vòng xoáy sâu vô tận vậy.

    Giang Dĩ Lâm ngây ra.

    _Nó muốn ta đi theo ư…?

    Trên thực tế, áo khoác ngoài của bộ đồng phục trực đêm trên người hắn đã bị con gấu xé nát bươm từng mảnh rồi – đây cũng chính là một chỉ thị mang tính tượng trưng khác, rằng hắn không cần phải đóng vai một tay bảo vệ trực đêm và ngồi cắm chốt ở phòng quản lý này nữa.

    _Phạm vi hoạt động của ta đã mở rộng hơn rồi… Từ bây giờ chính là toàn bộ tiệm ăn Freedy!

    Tuy Giang Dĩ Lâm đã có một suy đoán, cũng đã biết sơ sơ rằng… Tại sao mà con gấu Freedy màu vàng kim này lại không giống với những món đồ chơi kia, tại sao nó không tấn công hắn.

    Nhưng Giang Dĩ Lâm cũng băn khoăn, nếu như hắn theo lời con gấu Freedy màu vàng kim mà ra khỏi phòng quản lý, cũng đồng nghĩa với việc tiếp bước vào khu vực nguy hiểm của trò chơi này – mỗi món đồ chơi bên trong mỗi căn phòng, chúng đều có thể tấn công mà không cần phải tuân theo con đường trước đó…  Vồ lấy hắn, xé toạt hắn!

    Chàng trai tóc đen hãy còn đang phân tích phương án tốt nhất trong tình hình hiện tại, cái đầu gấu kia còn chưa đòi lại nữa, thì đã bất ngờ thấy vẻ bất mãn ra mặt cực kỳ nhân hóa của con gấu Freedy màu vàng kim kia.

    Nó nhặt cái đầu giả bị ném sang một bên kia lên, rồi, từng bước từng bước đi đến trước mặt Giang Dĩ Lâm.

    Ngay vào lúc Giang Dĩ Lâm cho rằng nó sẽ vì mất kiên nhẫn mà có những hành động mang tính uy hiếp…

    Cái thân cồng kềnh, cao quá khổ người của con gấu này,

    Nó khom mình xuống,

    Cánh tay máy bên trái ấy…

    Vòng qua bên hông Giang Dĩ Lâm, một cách không cho phép cự tuyệt.

    Chàng trai tóc đen có vóc dáng rất đẹp, vòng hông gầy mà cực kỳ cứng cáp.

    Còn Giang Dĩ Lâm được ôm lấy, hắn thậm chí còn cảm nhận được cái lạnh lẽo của kim loại thấu qua tấm áo sơ mi phong phanh trên người, kể cả sức lực đặt vào nơi đó.

    _Nó muốn làm gì…?

    Hắn còn chưa kịp nghĩ xem con gấu Freedy màu vàng kim này có mục đích gì, cái con gấu to tướng này đã bắt đầu làm ra hành động mới.

    Con gấu Freedy màu vàng kim như phiền cái sự chậm chạp của Giang Dĩ Lâm, vừa tới đã thêm một cánh tay phải móc qua phía sau đầu gối hắn.

    _Bằng một tư thế ôm công chúa… Nó nhấc bổng Giang Dĩ Lâm lên!

    Tầm mắt bất chợt hơi đảo lộn… Từ góc nhìn này, Giang Dĩ Lâm chỉ có thể thấy được bên trong cái đầu gấu ấy là khuôn cằm đã mất, không còn gì ở đó nữa.

    “I a a…”

    Chú rối hề vốn đang ngồi trên đầu Giang Dĩ Lâm hơi lảo đảo một chút.

    Cái tay bé xíu của nó nhẹ nắm lấy lọn tóc Giang Dĩ Lâm, tiếng rừ rừ phát từ cổ họng biểu đạt sự kháng nghị, nó muốn nhe răng nhếch miệng tỏ vẻ hung dữ với Freedy màu vàng kim, nhưng lại bị nụ cười âm trầm của Freedy màu vàng kim dọa sợ nảy mình.

    Chú rối hề sợ đến mức đưa cánh tay bé xíu kia ra, vòng qua cổ Giang Dĩ Lâm, co rúm lại và gục mặt vào vùng xương đòn của Giang Dĩ Lâm.

    Con gấu Freedy màu vàng kim sau khi đã đứng vững rồi, nó xoa xoa tóc Giang Dĩ Lâm ra chiều trấn an, sau đó như cảm thấy rất thích, rồi lại xoa, giống như đang dỗ dành hắn, đừng sợ nó.

    Sau đó thì…

    Một bước lại một bước ra khỏi đây,

    Tiếng bước chân nặng nề lại lặng lẽ vang lên.

    Hai bóng hình chồng lên nhau, từ không gian có ánh sáng nơi phòng quản lý, cùng nhau bước vào bóng tối ngoài kia….

    Thuộc truyện: Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi