Home Đam Mỹ Nhập Hí – Chương 78

    Nhập Hí – Chương 78

    Thuộc truyện: Nhập Hí

    “Ai da. . . . . .” Trần Chi Mặc chợt cúi đầu, ngón tay bóp huyệt Thái
    Dương một bộ rất phiền não ,”Anh cùng tình nhân cũ đụng mặt,em thế nào
    một chút cũng không thèm để ý a?”

    Trần Mộc Ngôn ha hả cười một
    tiếng, hai con mắt loan thành trăng lưỡi liềm “Đại khái em tương đối
    hiểu rõ con người Trần Chi Mặc đi. Khi hắn không muốn thay lòng ,mười
    Cao Chí Dương ra tay cũng vô dụng.”

    “Nói có lý, không hổ là Tiểu
    Ngôn của anh.”Trần Chi Mặc gật đầu một cái, tùy tiện nói, “Bất quá em có biết trong khoảng thời gian em ở Hàn Quốc ,anh đã tự xử rất không
    thoải mái .”

    Hắn vừa nói như thế,mặt Trần Mộc Ngôn lập tức xanh mét.

    “Anh. . . . . Em cho anh biết ,đây là đoàn phim . . . . .” Trần Mộc Ngôn lui
    về phía sau hai bước, Trần Chi Mặc lại từng bước từng bước áp sát
    cậu,nhân tiện đưa tay đem cửa sổ xe kéo lên .

    “Tiểu Ngôn a, để quần lót dính vào trên người thật không thoải mái đi? Mặc ca giúp em cởi ra có được hay không ?”

    “Không cần!” Trần Mộc Ngôn vừa muốn chạy liền bị đối phương thoáng cái đè xuống,kết cục bi thảm phía sau có thể đoán trước .

    “Hiện tại em cảm thấy anh là ở phía trên hay là phía dưới a?”

    Hoàn hảo phụ tá trường quay tới thông báo Trần Chi Mặc có thể bắt đầu cảnh
    quay,nếu không Trần Mộc Ngôn liền bị ăn ngay cả mảnh vụn đều không còn
    dư lại .

    Thay quần áo,Trần Mộc Ngôn may mắn có thể cùng nhân viên hiện trường quay làm việc cùng nhau thấy Trần Chi Mặc đạo diễn cảnh đầu tiên.

    Trần Chi Mặc ngồi trước màn ảnh,ngồi bên cạnh chính là Cao Chí Dương, mà EVEN đã đứng ở địa điểm sớm định .

    “Tốt EVEN, hôm nay và ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu quay tất cả cảnh
    tĩnh,thừa dịp hai ngày này cậu cũng có thể tiến vào cảm xúc nhân vật .”
    Trần Chi Mặc thanh âm không có khí thế ra lệnh ,mang theo hướng dẫn làm cho suy nghĩ người ta bất giác theo hắn.

    EVEN hít một hơi, vẫn còn có chút khẩn trương.

    Hình ảnh đầu tiên là EVEN cầm một mảnh lá cây rơi xuống. Vẻ mặt của hắn có
    chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm lá cây giống như là trên lá cây
    có con sâu.

    Cao Chí Dương nhìn màn ảnh trực tiếp nhếch môi,”Đây
    chính là người ngươi cùng Sở Cận đề cử ?Bộ dáng khí chất kỹ thuật diễn
    hạng hai đi đâu cũng thấy người đại diện yêu cầu giá rẻ cũng không thèm
    –Amaze cũng không có nhiều tiền như vậy mà nâng đỡ thái tử gia này.”

    Thanh âm của hắn không nhỏ, chẳng những phụ tá một bên trường quay nghe được,EVEN khẳng định cũng nghe .

    EVEN nghiêm mặt nơi đó, không biết như thế nào cho phải. Người đại diện hắn vội vàng tiến lên không phải an ủi EVEN mà là hướng Cao Chí Dương chịu
    tội, dù sao Cao Chí Dương chẳng những là Phó tổng công ty cũng là nhà
    đầu tư,đắc tội ai cũng không thể đắc tội hắn.

    Trần Chi Mặc hướng EVEN vẫy vẫy tay, “Em tới đây một chút.”

    EVEN chậm rãi đi tới trước mặt của hắn, Cao Chí Dương vĩnh viễn là dáng vẻ
    kiêu ngạo làm cho không người nào có thể đến gần, ngược lại là Trần Chi
    Mặc đưa tay đem EVEN túm đến bên cạnh mình, vẻ mặt ôn hoà nói : “Em nghe bài 《 nhất diệp chi gian 》 của Tô Trăn chưa?”

    “Nghe qua.”

    “Ừ, vậy em hiểu ở đây khi một mảnh lá cây rơi xuống đất ,ca khúc biểu đạt cái gì ?”

    “Ưu sầu?”

    “Như vậy tại sao ưu sầu ?”

    EVEN nhíu mày một cái: “Bởi vì nữ nhân vật chính muốn cùng nam nhân khác một chỗ.”

    Trần Chi Mặc mắt hàm chưa thâm ý cười một cái, ngay sau đó làm một dấu
    tay,công việc trường quay liền tạm ngừng , sau đó Trần Chi Mặc mang theo EVEN rời đi đoàn phim,đi tới bên dòng suối nhỏ.

    Hai người ngồi ở khe suối tựa hồ nói chút gì, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.

    Cao Chí Dương không vui treo ở trên mặt, thấy bọn họ hai người ở nơi đó hàn huyên hơn mười phút còn không thấy trở lại mất đi kiên nhẫn, bước nhanh tới. Những nhân viên đoàn phim căn bản không dám ngăn trở hắn, đang lúc hắn rời đoàn phim,Trần Mộc Ngôn tiến lên kéo lại hắn.

    “Làm gì?” Cao Chí Dương vung cánh tay ,hoàn hảo Trần Mộc Ngôn là một nam nhân, nếu là con gái đã sớm ngã xuống đất .

    “Đạo diễn cùng diễn viên trò chuyện là một chuyện rất bình thường ,Cao tiên
    sinh cần gì nóng lòng như thế tiến lên quấy rầy đây?”

    Cao Chí Dương nghiêng mắt nhìn chằm chằm Trần Mộc Ngôn:”Chỉ là một cảnh tĩnh mà thôi, còn cần nói lâu như vậy?”

    Chợt nhớ tới Cao Chí Dương bởi vì nữ nhân vật chính cùng Trần Chi Mặc đi gần một chút sẽ phải đổi diễn viên, hiện tại hay bởi vì Trần Chi Mặc cùng
    EVEN nói chuyện với nhau mà không thoải mái, Trần Mộc Ngôn ha hả nở nụ
    cười, “Cao tiên sinh, nếu như mỗi một người cùng anh ta nói nói chính là muốn cùng hắn phát sinh cái gì ,chị dâu của ta sớm đã có vài đám !”

    Mặt Cao Chí Dương quả nhiên khó coi,lông mày run rẩy, đưa tay đẩy mạnh về phía Trần Mộc Ngôn.

    Trần Mộc Ngôn cũng không phải là kẻ ngu, đứng ở đó để người ta đẩy, hướng
    bên cạnh bước qua.Vừa đúng lúc Trần Chi Mặc mang theo EVEN trở về, nhân
    tiện lôi đi Trần Mộc Ngôn , tư thế ôm ở trong mắt người khác là huynh
    đệ thân mật, ở trong mắt người kia biến thành thân mật.

    Lưu lại Cao Chí Dương ở đó, có mấy phần lúng túng.

    “Chuẩn bị quay !” Trần Chi Mặc vỗ tay một cái, thợ trang điểm trang điểm lại cho EVEN .

    Lần này, EVEN trong tay cứng ngắc cầm phiến lá cây, cúi thấp đầu, tựa hồ
    không biết nên buông tay lúc nào ,trên mặt như cũ là thần sắc khẩn
    trương.

    Cao Chí Dương chậm rãi đi tới, cười nói: “Xem ra các ngươi trò chuyện không có gì hiệu quả a!”

    Nửa phút sau,EVEN chợt nới lỏng tay, cả đoàn phim yên tĩnh lại.

    Tầm mắt EVEN vẽ theo quỹ tích lá cây rơi xuống ,giống như vô số quá khứ,
    những thứ điểm tích kia lưu chuyển trong khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt
    qua. Khi lá cây chạm vào trên mặt đất , EVEN thở ra một hơi, mi tâm hơi
    nhíu rồi lại phút chốc giãn ra.

    “Well done!” Trần Chi Mặc là người thứ nhất vỗ tay .

    EVEN nhìn Trần Chi Mặc toát ra thần sắc mừng rỡ, hắn vẫn bị rất nhiều tạp
    chí bình luận vì diễn kỹ dở đến bất trị, mặc dù loại bình luận có chút
    khoa trương, nhưng đủ để đả kích lòng tự ái của EVEN,từ đó về sau hắn có thể không nhận diễn cũng không nhận. Lần này có thể được ảnh đế Trần
    Chi Mặc tán thưởng, đối với hắn mà nói là khẳng định lớn lao .

    “Hừ, so với ngươi, hắn còn quá tệ.”Cao Chí Dương vĩnh viễn một bộ dùng lỗ
    mũi nói chuyện ,nếu không phải là người dáng dấp không tệ, một bộ sánh
    ngang người mẫu cộng thêm trong nhà nhiều tiền, nếu không hắn sớm đã bị
    người chỉnh hơn trăm lần .

    “Ta không cần Trần Chi Mặc thứ hai .”Trần Chi Mặc vẫy EVEN tới đây chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.

    Trần Mộc Ngôn ở một bên quan sát lần đầu tiên lĩnh hội đặc biệt của Trần Chi Mặc khi cởi ra hào quang ảnh đế ,trong yên ổn nổi lên đợt sóng, đem
    những vỏ ngoài bình thường không có gì lạ đẩy ra,để cho bọn họ nhìn thấy thiên phú của mình.

    Bởi vì Trần Chi Mặc hướng dẫn thích đáng,
    cảnh quay phía sau dị thường thuận lợi. Một vị quay phim đã từng cùng
    EVEN hợp tác cũng kinh ngạc với Nhất Tịch Chi Gian, EVEN thế nào tựa như biến thành một người khác ,kỹ thuật diễn trước kia cứng ngắc trở nên
    tự nhiên hơn.

    Buổi tối, Trần Chi Mặc trở lại đoàn phim an bài một khách sạn vùng ngoại ô.Cơm tối mọi người cùng nhau ăn món ăn nhà
    nông,uống chút bia. Trần Mộc Ngôn nhìn Cao Chí Dương kia thối mặt, người nầy tám phần ăn quán tốt,muốn hắn dùng bát đũa không khử trùng còn hơn
    buộc hắn ăn độc dược. Hoàn hảo công việc của đoàn phim chu đáo, chuẩn bị một chút khăn khử trùng,nhìn Cao Chí Dương lau chiếc đũa .

    Trần
    Chi Mặc buồn cười nhìn về phía Trần Mộc Ngôn:”Tiểu Ngôn a, em học Y,nói
    một chút coi thông qua đồ ăn có thể truyền bá những tật bệnh nào?”

    Trần Mộc Ngôn đang ăn ngon,phản xạ có điều kiện giống như bật thốt lên:
    “Viêm gan A,kiết lỵ,bệnh thương hàn, bệnh lao phổi cùng ngộ độc thức ăn. . . . . .”

    Lúc này, Cao Chí Dương đem chiếc đũa lau rất nhiều lần vỗ lên bàn, đứng lên: “Ta không ăn!”

    Mọi người thấy bóng lưng của hắn hai mặt nhìn nhau không biết như thế nào cho phải.

    “Tốt lắm, mọi người yên tâm ăn đi! Những đồ ăn này người đoàn phim chúng ta
    nhìn chằm chằm ông chủ dùng nước nóng nấu quá một lần .” Trần Chi Mặc
    khóe miệng câu lên,mọi người rối rít ăn.

    Trần Mộc Ngôn trừng hướng Trần Chi Mặc, người nầy tuyệt đối là cố ý mượn mình đem Cao Chí Dương chọc tức đi !”

    Sau buổi cơm tối, Trần Mộc Ngôn cùng Trần Chi Mặc nằm ở cùng gian phòng .

    Trần Mộc Ngôn mới vừa ở trên giường nằm xuống không bao lâu, Trần Chi Mặc
    liền từ phía sau ôm lấy cậu,”Em không hiếu kỳ anh đối với EVEN nói cái
    gì sao?”

    Trần Mộc Ngôn chậc một tiếng, “Đoán chừng anh nhắc tới Sở Cận.”

    “Ừ, anh nói cho hắn biết từ thời điểm cầm phiến lá rụng hết thảy phải có
    liên quan Sở Cận ,nhưng là một khi lá cây rơi xuống đất ,hắn nhất định
    phải không nghĩ tới nữa.”

    “Nhưng là không nghĩ một màn sau, EVEN vẫn diễn vô cùng tốt,hắn tựa hồ bắt được cảm giác !”

    “Tựa như một cái hộp, cần phải có người thay hắn mở ra, đem tài hoa bên
    trong thả ra ngoài. Kỹ thuật diễn của EVEN là trống không , chính là
    bởi vì trống không không có gì cả, cho nên hắn có thể biến thành bất
    luận kẻ nào. . . . . .” Giọng Trần Chi Mặc mang theo ma lực từ tính
    ,quanh quẩn ở bên tai Trần Mộc Ngôn.

    Trần Mộc Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, hướng một bên hoạt động một chút, nhưng là Trần Chi Mặc lại ngay sau đó dính vào.

    Liếc mắt,cậu trực tiếp muốn lật người xuống giường, không nghĩ tới thắt lưng bị người phía sau gắt gao ôm, đáng hận nhất chính là cậu có thể cảm
    giác được cái vật cứng đang nóng lên như có như không chầm chậm trên đùi cậu.

    “Em muốn ngủ!”

    “Anh biết.” Trần Chi Mặc thanh âm mềm mại,tay ôm Trần Mộc Ngôn trượt xuống,lưu luyến ở giữa hai chân, có thể
    nói “Lòng Tư Mã Chiêu người đi đường đều biết” .

    Trần Mộc Ngôn khuỷu tay chọt ngay phía sau,đáng tiếc không có ngay mục tiêu, ngược lại có người gõ cửa phòng bọn họ .

    Trần Chi Mặc như cũ ôm vô cùng chặc, hôn gáy cậu,điều này làm cho Trần Mộc
    Ngôn run bả vai, tiếp xúc qua da thịt bắt đầu nóng lên, Trần Chi Mặc khẽ cười duyện hôn đầu vai cậu .

    “Người nào !”Trần Mộc Ngôn dùng sức kéo ra, kéo ra tay của đối phương , lật người đứng ở mép giường, quay
    đầu lại trừng hướng hắn. Ai biết đối phương chẳng qua là chống đầu,
    trong bóng tối cặp mắt kia ngoài ý muốn sáng ngời.

    “Ta.” Người ngoài cửa mặc dù chỉ nói một chữ, lại để lộ ra cảm giác cao ngạo .

    “Mẹ nó ! Đây là trả lời? Nếu như ta hỏi nữa”Ta là ai” , ngươi không phải là đáp lại “Ta là ta” ?

    Như vậy ,trừ Cao Chí Dương còn có thể là ai?

    Bất quá đây cũng là cơ hội thoát khỏi Trần Chi Mặc rất tốt.

    “Cao tiên sinh ta cho là ngươi đi về rồi.”Trần Mộc Ngôn mở cửa, quả nhiên Cao Chí Dương vẫn như cũ mặt lạnh.

    “Thiết bị gian phòng chỗ này quá tệ đi?”Khẩu khí chất vấn,phảng phất như này là Trần Mộc Ngôn lập ra.

    “Bởi vì nơi này là vùng ngoại thành , hơn nữa cũng không phải là địa điểm du lịch ,chỉ có dân lâu năm ở mà thôi.” Trần Mộc Ngôn buồn cười trả lời.

    Cao Chí Dương ánh mắt xẹt qua cậu nhìn về phía Trần Chi Mặc nằm nghiêng ở trên giường .

    Trần Mộc Ngôn trực tiếp mở miệng nói: “Cao tiên sinh, ngươi cùng anh ta đã
    sớm quen biết, để hắn cùng ngươi trò chuyện có lẽ ngươi sẽ quên đi gian
    phòng này có bao nhiêu tồi,có thể đem chìa khóa ngươi cho ta không?”

    Thuộc truyện: Nhập Hí