Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang – Chương 12-13

    Thuộc truyện: Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

    |12|

    Khi Lương Dịch tỉnh lại dưới ánh nến sáng rực, cậu phát hiện mình được đặt trong một một gian phòng hết sức hoa lệ. Nhưng, đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là: …cậu phát hiện mình bị… bị trói trên chiếc giường mềm mại lớn khoa trương vô cùng.

    “Đây… Đây rốt cục là cái gì?” Cậu liều mạng giãy hai tay bị trói ở đầu giường nhưng vô ích. Sau đó cậu nhớ ra mình liều lĩnh nhảy khỏi xe, rồi nhớ hai tên sài lang kia ra sức đuổi theo, cuối cùng là nhớ tới cảnh cậu vô cùng hăm hở phản kích, thử nghiệm thủ đao Ninja Nhật Bản gì đó mà cậu học được từ Tiết Bân trên cổ sài lang số 2, hơn nữa dường như đã sử dụng toàn lực.

    Xong rồi. Trong nháy mắt sắc mặt Lương Dịch trở nên tái nhợt, lại nhìn cơ thể bị trói lại của mình chỉ phủ một lớp trung y mỏng. Nghĩ cũng biết, mình liều lĩnh đào tẩu khiến hai con lang kia cảnh giác, để phòng ngừa việc này này xảy ra lần nữa, bọn họ chuẩn bị sớm sớm ăn mình.

    “Kỳ thực điều này có thể lý giải. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ loại bỏ hết đường lui trước khi địch nhân đào tẩu thành công.” Lương Dịch ai oán lẩm bẩm: “Lão thiên gia, ta sẽ không quên những ‘chiếu cố’ của ngươi ở kiếp này của ta. Đợi đến khi ta chuyển thế đầu thai, ta nhất định sẽ làm hồ ly phá hoại trên núi, không để ngươi khống chế ta nữa, và tốt nhất ta sẽ tu luyện thành cửu vĩ yêu hồ gì gì đó…”

    “Ha ha, không ngờ Tiểu Dương của chúng ta lại có chí hướng lớn lao đến thế.” Đang tùy tiện nói, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Giang Thiên và Giang Sơn vẻ mặt tươi cười bước vào. Mấy thái giám phía sau mỗi người bưng một chiếc hộp rất lớn, sau khi đặt lên bàn liền ly khai, không quên đóng cánh cửa lại.

    Bên trong hẳn là mấy con dao mà bọn họ nói, Lương Dịch trừng mắt nhìn mấy cái hộp. Sinh mệnh đẹp đẽ của cậu, theo cách mà Sấu Ngọc nói, sắp bị chấm dứt ở nơi này. Nghĩ tới đây liền cảm thấy bi ai.

    “Tiểu Dương, ngươi không nên bày ra biểu tình thấy chết không sờn như vậy. Ta thừa nhận, ban đầu có hơi đau một chút, bất quá sau đó sẽ không. Ngươi chỉ cần nhẫn nại một chút là được.” Giang Thiên vỗ vỗ vai Lương Dịch, liền thấy cậu oán hận trừng mắt nhìn mình nói: “Nói vô ích, đã chết rồi thì còn cảm thấy gì nữa. Ngươi tưởng ta không biết chắc. Chỉ có ngươi thoải mái thôi.”

    Giang Sơn sờ sờ cổ mình, cười u ám nói: “Nếu Tiểu Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đây bắt đầu nha.”

    “Chờ chút.” Ánh mắt Lương Dịch bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Ta rất nhanh sẽ bị các ngươi ăn mất, nhưng các ngươi cũng không thể luôn miệng gọi ta là Tiểu Dương. Tên ta vô cùng nổi danh, ta chính là Lương Dịch. Các ngươi gọi một nam nhân là dương như vậy, đối với tôn nghiêm nam nhân thực sự rất xúc phạm a.”

    “Hảo hảo hảo.” Giang Sơn muốn nhanh chóng bắt đầu, Lương Dịch nói cái gì, hắn một câu cũng không nghe vào tai, chậm rãi mở một trong số các hộp.

    Giang Thiên tiến đến cắt kiện trung y duy nhất trên người Lương Dịch, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt. Lương Dịch mặc dù tập võ quanh năm, nhưng bởi vì cơ thể gầy yếu nên không giống với cơ thể của những nam nhân tập võ khác. Cơ thể da thịt trắng nõn, hai hạt hồng quả bởi vì đột nhiên bị lạnh mà dựng thẳng lên, vô cùng xinh đẹp, tựa như hai hạt mâm xôi hồng tuyết, thật sự là một mỹ cảnh dụ nhân cực kì.

    “Uy uy, trước khi ta chết, ngươi không thể đổ dầu trơn lên người ta, ta luôn yêu thích sạch sẽ a. Các ngươi nếu không đáp ứng nguyện vọng này của ta, ta làm lệ quỷ cũng không buông tha các ngươi.” Lương Dịch tuyệt vọng yêu cầu.

    “Yên tâm yên tâm, chúng ta sẽ chỉ bôi vào nơi đặc biệt thôi, mà chung quy cũng vì nghĩ cho ngươi a.” Giang Thiên hòa nhã cười, nhếch mép, một chuỗi nước bọt tích lại trên ngực Lương Dịch.

    “Đại ca, đừng có lề mề nữa, nhanh cởi quần hắn xuống. Ta đã chọn được rồi, trước hết dùng cái bằng gỗ mềm a. Đi vào sẽ dễ một ít.” Giang Sơn nhịn không được thúc giục, lại nghe Lương Dịch kinh hoảng oa oa kêu to: “Không được, đừng cởi quần ta, van cầu các ngươi. Chờ đến lúc ta chết rồi hẵng cởi, nếu không rất xấu hổ a. Oa oa oa.” Trời ạ, sài lang chết tiệt, cư nhiên không chịu thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của mình. Chẳng lẽ bởi vì cậu nhìn lén Đường chủ cùng Sấu Ngọc động phòng mà gặp phải báo ứng sao? Thiên lý ở đâu a, cậu hoàn toàn không nhìn thấy Đường chủ cùng Sấu Ngọc rốt cục làm cái gì. Tấm màn được thả xuống, sau đó cậu bị tiếng kêu của Sấu Ngọc làm cho chấn động mà hôn mê. Cậu… cậu rõ ràng cái gì cũng không thấy được mà. Ô ô ô. Lẽ nào cứ như vậy mà gặp báo ứng?

    Giang Thiên không chút lưu tình xé chiếc quần cuối cùng che cơ thể Lương Dịch xuống, dọa cậu vội vàng kẹp chặt hai chân. Giang Thiên liền nắn bóp cặp đùi trắng như tuyết một trận, cười nói: “Đều là nam nhân cả, có gì xấu hổ chứ.”

    Giang Sơn cũng vội vàng tiến đến, quét mắt nhìn toàn thân cậu một lần, một chuỗi nước bọt liền chảy xuống, gảy gảy hai hạt nhũ châu diễm hồng, nhịn không được tán thưởng: “Tuy rằng tướng mạo có chút bình thường, nhưng cơ thể này tuyệt đối là cực phẩm của cực phẩm.”

    Những lời ái muội cùng động tác này khiến Lương Dịch hơi bị chán nản. Nhớ Độc Cô Sấu Ngọc trước đây từng nói với cậu, cậu không khỏi tức giận hét lớn: “Các ngươi muốn ăn thì ăn đi, đừng có quấy rối tình dục.”

    Hoàn đệ thập nhị chương.

    |13|

    “Quấy rối tình dục? Đó là cái gì?” Giang Thiên cùng Giang Sơn ngạc nhiên nhìn nhau. Mặc kệ a, hiện tại không phải là thời gian để ham học hỏi. Giang Sơn lấy ra nam hình bằng gỗ mềm lớn nhất, thúc giục nói: “Đại ca, mở chân hắn ra, ta thật sự không đợi được nữa.”

    “Oa oa oa, đó là cái quái gì vậy a?” Lương Dịch kinh hoàng nhìn nam hình trong tay Giang Sơn. Vì sao, vì sao thứ này thoạt nhìn quen mắt đến thế? Có thể là do cậu suy nghĩ quá nhiều, nhưng cậu… Cậu thực sự nghĩ cái thứ này rất giống tiểu đệ đệ của mình. Len lén đưa mắt nhìn xuống dưới. Không sai, hiện tại càng nhìn càng thấy giống, chỉ là thứ này trông có vẻ còn cường tráng hơn tiểu đệ đệ của cậu rất nhiều a.

    “Các ngươi… Các ngươi đừng nói với ta rằng đây là dao con của Thương Chi quốc đấy nhé?” Lương Dịch hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng mơ hồ đoán ra hai tên sài lang này muốn làm gì với mình, nhưng cậu thà tin rằng cái thứ này là dao làm bếp của Thương Chi quốc còn hơn.

    “Dao con? Ha ha ha ha…” Giang Sơn thực sự nhịn không được nữa: “Tiểu Dương, a, không phải, là Tiểu Dịch. Tiểu Dịch a, ngươi đến bây giờ cư nhiên vẫn còn nghĩ rằng chúng ta thực sự muốn dùng dao cắt thịt ngươi ra ăn sao? Xem ra ngươi thật sự thuần khiết đặc biệt a. Nào, ca ca hiện tại sẽ nói cho ngươi biết chúng ta rốt cuộc muốn làm gì a.”

    “Không cần.” Lương Dịch kinh hoàng kêu to, sau đó cười nói: “Ta nghĩ… Ta nghĩ ta không biết vẫn tốt hơn.”

    Giang Thiên vốn không nói gì bỗng nhiên vỗ nhẹ vài cái lên cánh mông non mềm của cậu, làm bộ khiển trách: “Sao có thể không chịu học hỏi như vậy được? Hiện tại các ca ca muốn dạy ngươi ý nghĩa khác của từ ‘ăn’, ngươi cần phải khiêm tốn nghe giảng a.”

    “Ta… Ta khiêm tốn cái đầu các ngươi a.” Lương Dịch cuối cùng bị chọc đến nóng nảy: “Các ngươi… Các ngươi thật quá đê tiện, rõ ràng không phải muốn ăn ta mà lại gạt ta chọn dao, hiện tại các ngươi lại không giữ chữ tín, lấy cái thứ này ra để… để… để…” Cậu thực sự không nói được “để” làm gì, trong đầu không nén nổi cân nhắc: cái thứ quỷ quái này rốt cuộc để làm gì nhỉ?

    “Để làm cái gì a?” Giang Sơn nhịn không được cười nhạo cậu, nhìn Tiểu Dương xấu hổ quẫn bách khiến mặt đỏ bừng, hắn nghĩ như vậy càng thêm khả ái: “Tiểu Dương, ngươi cần phải rõ ràng a. Lúc đầu là tự ngươi lựa chọn, hơn nữa chúng ta từ đầu chí cuối chưa từng nhắc đến loại dao con lớn nhất a. Ngươi nghe không rõ lại đi chọn lung tung, không thể trách chúng ta được. Hôm nay ta muốn nói cho ngươi biết công dụng thật sự của nó. Ân, chính là dùng để mở rộng nơi nào đó của ngươi, khiến nơi đó vừa xốp vừa mềm, có thể nuốt được đại điểu[1] của các ca ca. Hiện tại, ngươi hiểu rõ chưa?”

    Sắc mặt Lương Dịch thoáng cái trở nên trắng bệch. Thì ra… Thì ra là thế. Vậy mà mình còn giúp bọn họ chọn cái lớn nhất. Ngu đến như vậy, không bằng đâm đầu chết luôn đi.

    “Các ngươi… Các ngươi cũng biết ta là nam nhân mà?” Cậu nắm lấy tia hi vọng cuối cùng, định giảng đạo lý cho hai sài lang này: “Nam nhân… Trên người nam nhân căn bản không có nơi nào có thể làm việc này. Các ngươi nếu dục cầu bất mãn, có thể tùy tiện chọn một cung nữ tạm giải tỏa a. Đã đến nước này, yêu cầu cao như vậy để làm gì nữa?”

    “Sai, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm chuyện đó giống như nam nhân cùng nữ nhân nga.” Giang Sơn thần bí cười: “Nào, phía dưới để ca ca ta phụ trách giáo dục ngươi.” Hắn gật đầu với Giang Thiên một cái, cúi người mở rộng hai chân thon dài giơ lên, hắn liền dùng ngón trỏ điểm điểm lên cúc hoa phấn nộn, tà ác cười nói: “Chính là ở đây.”

    “Ở… ở đâu?” Lương Dịch liều mạng giãy dụa. Ô ô ô, hiện tại mới biết được, nhìn lén không thành công lại đem đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Vốn ban đầu vì không rõ hai nam nhân làm với nhau như thế nào nên mới đi nhìn lén, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy. Nếu như cậu biết sớm việc này thì sẽ sớm phát hiện động cơ của hai sài lang này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi thàm như hôm nay.

    “Không được… Nơi đó không được.” Thân là nam nhân, lòng tự trọng đã triệt để kích thích tiềm lực của Lương Dịch, khiến cậu giống như cá trạch điên cuồng giãy dụa.

    “Uy uy, ngươi nhanh lên một chút a, ta sắp không khống chế nổi hắn rồi. Tiểu Dương lúc này khí lực lớn lạ thường.” Giang Thiên liều mạng áp lấy hai chân không ngừng giãy đạp, nhịn không được thúc giục.

    “Vậy thì người áp chặt một chút nữa a, hắn cứ vặn vẹo như vậy, ta căn bản không thể bôi trơn được.” Giang Sơn cũng lo lắng, trên ngón tay hắn bôi lớp thuốc cao dày, lại không thể bôi vào được.

    “Ngu ngốc, ta đã hết sức rồi, dùng thêm sức nữa sẽ làm thương hắn.” Giang Thiên quát lớn, rồi cảnh cáo Lương Dịch: “Ngươi còn động nữa sẽ không bôi trơn cho ngươi, đến lúc đó ngươi bị thương chúng ta cũng mặc kệ.”

    Lương Dịch thở dốc không ngừng giãy dụa, thỉnh thoảng nói: “Ta… Ta nghe… các ngươi… Hanh… Ta nếu như… nghe các ngươi… Ta sẽ trở thành thằng ngu nhất trên trời dưới đất này.”

    “Ngươi không nghe chúng ta thì cũng sẽ là thằng ngu nhất trên trời dưới đất này.” Giang Thiên hổn hển nói, một bên liều mạng kiềm chế Lương Dịch, mà thuốc cao trên ngón tay Giang Sơn đã bôi nhầm mấy lần lên chân vào cánh mông của cậu, nhưng không sao bôi vào đúng mục tiêu.

    Bọn thái giám hầu hạ ngoài cửa nghe không rõ nội dung cụ thể bên trong, chỉ có thể thấy tiếng hô to gọi nhỏ, đều nhịn không được cười nói: “Vương cùng vương tử cũng gấp gáp quá, chỉ quan tâm đến khoái hoạt bản thân mà không quản người ta chết sống.” Chợt nghe Giang Thiên ôi chao một tiếng hét thảm, một người trong đó đám nói: “Xem, chắc là vương chờ không được, bị kẹp chặt đến đau đớn.” Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Giang Thiên giận dữ hét: “Ngươi… Ngươi dám đá ta ở đây, thực sự là phản rồi… Ôi.”

    Hoàn đệ thập tam chương.

    [1] Đại điểu: cái đó đó :”>

    Thuộc truyện: Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang