Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang – Chương 7-9

    Thuộc truyện: Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

    |7|

    Giang Thiên cùng Giang Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn nhau. Tiểu Dương này từ khi bị bắt được tới nay chưa từng tự tin đến thế. Rốt cuộc cậu có vũ khí bí mật gì sao, lẽ nào là chính những gì cậu sắp nói?

    Giang Thiên mỉm cười nói: “Tốt, vừa vặn có thể giải sầu. Chẳng biết Tiểu Dương ngươi muốn nói cái gì?”

    Lương Dịch không khỏi ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Không xong, nên làm thế nào đây? Trọng tâm câu chuyện tương đối dài dòng a. Hình như những câu của Sấu Ngọc nói đều rất rất dài, nhưng hắn rốt cuộc đã nói cái gì nhỉ? Di, sao nghĩ mãi mà không ra?” Cậu một hồi nhìn trời, một hồi ngắm đất, vẫn không nghĩ ra những lời dài dòng lằng nhằng của Độc Cô Sấu Ngọc. Kỳ thực ngẫm lại cũng là điều đương nhiên, lúc đó cậu đối với công phu mồm mép của Độc Cô Sấu Ngọc sợ phát khiếp, đâu còn tâm tư chăm chú nghe hắn nói. Cho dù có nghe thì cũng vội vàng coi nó là cơn ác mộng nhanh chóng quên đi. Hôm nay có hối hận cũng không còn kịp nữa a.

    Giang Thiên cùng Giang Sơn nhìn không rời mắt Lương Dịch đang lắc lư đầu trái phải trên dưới, mắt thấy Tiểu Dương đang liều mạng suy nghĩ điều gì đó, trong miệng còn không ngừng thì thào lẩm bẩm: “Ai nha, rốt cuộc là cái gì a? Sao lại đã quên rồi? Thật là, sớm biết vậy thì lúc đó đã chăm chú nghe một chút. Ai nha, sao một chút cũng không nghĩ ra?”

    Giang Sơn thực sự nhịn không được nữa, vươn tay giữ chặt cái đầu đang lắc lắc lung tung liên tục của Lương Dịch, buồn bực hỏi: “Tiểu Dương, ngươi rốt cuộc muốn nhớ cái gì? Không phải nói muốn nói chuyện với chúng ta sao? Lẽ nào còn phải dùng kí ức đặc biệt sao? Tùy tiện tìm một chủ đề là được.”

    Lương Dịch ngơ ngác nhìn hắn, thầm nghĩ: đành phải như vậy thôi. Nỗ lực nhớ lại nội dung chính trong những câu chuyện bình thường dài dòng của Độc Cô Sấu Ngọc. Cậu suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, suy nghĩ lại suy nghĩ tiếp, bỗng nhiên nhớ ra được một câu chuyện, lập tức lên tinh thần, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ân, nói sao nhỉ? Các ngươi luôn luôn gọi ta là dương này dương nọ. Quá khó nghe, không bằng ta và các ngươi về dương một chút a, cũng tiện thể cho các ngươi biết ta và dương bản chất hoàn toàn khác nhau.”

    Giang Thiên cùng Giang Sơn liếc mắt nhìn nhau, không hẹn nhau mà cùng cười nói: “Cái này có vẻ thú vị. Vậy ngươi đã nói thử xem, chúng ta xin kính cẩn lắng nghe.”

    Lương Dịch đắc ý nói: “Dương kỳ thực được phân ra thành rất nhiều chủng loại. Chúng ta thông thường chăn nuôi sơn dương và miên dương (cừu,)còn hoang dã thì có linh dương, hoàng dương, vân vân và vân vân..” Ân, không sai đâu nhỉ, Sấu Ngọc mỗi lần dài dòng đều phân ra rất nhiều nhánh ý, sau đó xung quanh mỗi ý sẽ chậm rãi giải thích, cho đến khi khiến mọi người “hai tai không còn nghe được gì nữa” . Đương nhiên, hai lỗ tai đều ông ông tác hưởng, còn có thể nghe được cái gì nữa chứ?

    Cậu nói xong, trộm liếc mắt nhìn sắc mặc hai sài lang trước mắt. Di, sao ngược lại trông có vẻ rất hứng thú a. Lương Dịch trong lòng cả kinh, vội vàng tự an ủi bản thân: “Không sợ không sợ. Vừa rồi chỉ là mới bắt đầu mà thôi, cho nên bọn họ đương nhiên vẫn chưa nhận ra uy lực vô địch của sự dài dòng. Tiếp tục nói một lúc nữa, nhất định sẽ thành công.”

    “Ân, tính tình của miên dương ngoan dịu, sơn dương thì ngược lại hung dữ hơn một chút. Ta khi còn bé có một lần bởi vì chọc phải chúng mà bị chúng truy đuổi, sau đó chạy gần chết mới thoát được. Bất quá từ đó về sau, khinh công của ta cũng tiến bộ hơn rất nhiều.” Lương Dịch trong đầu nỗ lực suy nghĩ nên đem câu chuyện này kể lể đến mức tối đa như thế nào. Lại nghe Giang Thiên cười nói: “Ta lại không biết còn có loại phương pháp luyện khinh công tốt như vậy, hôm nay rốt cuộc được mở khai nhãn giới. Rất thú vị, Tiểu Dương ngươi tiếp tục kể đi.”

    “Nga, ngươi… Ngươi còn muốn nghe nữa sao?” Lương Dịch kinh hồn mở to hai mắt. Cậu… Là cậu nghe lầm phải không? Tên nam nhân còn muốn nghe nữa, nghe cái câu chuyện khô khan nhạt nhẽo dài dong này? Vì sao lại thế? Là cậu kể thiếu dài dòng sao? Thế nhưng… Thế nhưng cậu rõ ràng đã nỗ lực hết sức bắt chước Sấu Ngọc a.

    Nếu không được, dứt khoát phải dài dòng hơn nữa. Lương Dịch căm giận bất bình nghĩ, tiếp theo lại nói: “Cái kia… lông của miên dương phi thường có giá trị, có thể bán, sau đó dệt thành sợi, làm như vậy sẽ ra được y phục phi thường ấm áp, còn có một loại nhung, so với lông dê giá trị còn cao hơn, còn nhẹ và ấm hơn nữa…”

    “Tiểu Dương ngươi chờ một chút.” Giang Thiên cùng Giang Sơn trong mắt đồng thời lộ ra tinh quang lấp lánh, khiến Lương Dịch trong lòng lập tức vui mừng quá đỗi: Thành công rồi thành công rồi. Thật tốt quá, công phu không phụ lòng người. Cậu cuối cùng cũng đã thành công. Liều mạng nhẫn nại dáng cười đắc ý, cậu một lần nữa phảng phất thấy được một mảng tiền đồ quang minh: Đường chủ, Sấu Ngọc, các ngươi phải chờ ta a, ta lập tức có thể trở về. Hai ngày vừa rồi nhất định khiến các ngươi lo lắng. Bất quá không sao cả, rất nhanh các ngươi có thể thấy ta.

    “Tiểu Dương, ngươi vừa nói lông dê giá trị rất cao, có thể kéo thành sợi, còn nói có một loại lông dương giá trị càng cao hơn phải không?” Giang Thiên dườn như có chút suy nghĩ hỏi.

    “Đúng vậy đúng vậy.” Lương Dịch thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng, hưng phấn trả lời. Lại nghe Giang Thiên tiếp tục hỏi: “Thế nhưng theo ta được biết, lông dê chỉ khi đi cùng với da mới có tác dụng chống lạnh, tỷ như áo trấn thủ da dê a. Như vậy kỹ thuật dệt lông dê mà ngươi nói rốt cục như thế nào? Ở đâu có thế bán với giá cao nhất?”

    “A… A a…” Lương Dịch ngẩn tò te ngồi im bất động. Thất vọng lập tức thay thế cho vui mừng, chính yếu chính là: Giang Thiên đích vấn đề hắn căn bản quay về đáp không được.

    Hoàn đệ thất chương.

    |8|

    “Dệt..dệt lông dê như thế nào ư? Lông dê kia bán được bao nhiêu? Đúng vậy…Ta có nói đến nơi đó sao?” Lương Dịch lắp bắp giải thích. Đáng tiếc Giang Thiên làm sao tin tưởng. “Vậy sao vừa rồi ngươi nói như vậy? Lại còn rất bài bản.”

    “Ta… Ta nói vậy sao? Phải, ta là nói. Ân, việc này rốt cục là thế nào nhỉ?” Lương Dịch dùng sức nghĩ a nghĩ a, không kìm được bắt đầu cắn ngón tay. Đây là thói xấu của cậu, mỗi khi dùng não quá độ, sẽ vô ý thức bắt đầu làm tiểu động tác ngây thơ này.

    “A, đúng rồi.” Lương Dịch sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, chỉ vì cậu rốt cục cũng nghĩ ra. Lông dê và nhung dê mà Sấu Ngọc nói cho cậu đều là những sản vật hai nghìn năm sau mới có. Trời ạ!!! Khiếp đảm nhìn hai cặp mắt đang ngó cậu chằm chằm như hổ đói trước mắt, trong lòng cậu thầm rên rỉ.

    “Ngươi nghĩ ra chưa? Tiểu Dương đáng yêu.” Giang Sơn nguy hiểm cười, hiển nhiên đã nhìn ra biểu tình giấu đầu hở đuôi trên mặt Tiểu Dương.

    “Cái kia… Cái kia… Cái kia chỉ là ta nói bậy thôi. Hắc hắc, chỉ là tưởng tượng của ta mà thôi.” Không biết lời giải thích này có thể lừa gạt được người ta không, nhưng cậu chỉ có thể nói được thế mà thôi. Ít nhất lí do này nghe còn đáng tin hơn so với chuyện hoang đường một người từ hai nghìn năm sau bị rơi xuống cổ đại.

    “Phải không a?” Giang Sơn nhìn Giang Thiên một cái: “Đại ca, con dương ngu ngốc này có thể tưởng tượng ra được những thứ vĩ đại như vậy, ngươi có tin nổi không?”

    Xong rồi. Xem ra bọn họ không thỏa mãn với lời giải thích của mình. Ánh mắt đặc biệt nguy hiểm của bọn họ thật sự khiến cậu mềm nhũn cả chân. Lương Dịch càng hoảng hốt, liên tục xua tay nói: “Cái kia… Cái kia chờ ta nghĩ lại đã, không chừng có thể nhớ ra điều gì đó.” Chết tiệt, rốt cuộc lúc đó Sấu Ngọc đã nói cái gì nhỉ. Ô ô ô, nếu lúc đó chịu khó nghe hắn nói, bây giờ cậu đã có thể bịa ra được lí do thoát thân rồi. Giờ thì Sấu Ngọc không còn hăm hở như trước nữa. Ai có thể ngờ rằng công phu dài dòng mà cậu luôn liều mạng tránh như tránh tà kia giờ lại trở thành thứ có thể cứu mạng cậu trong tình huống nước sôi lửa bỏng này chứ. Sớm biết sẽ như vậy thì lúc đó đã không bịt tai lại, hảo hảo tiếp thu công phu lắm mồm của Sấu Ngọc.

    “Tiểu Dương, ngươi nên hảo hảo nghĩ kĩ đi. Nếu thực sự không nghĩ ra, huynh đệ hai người chúng ta rất sẵn lòng giúp ngươi tìm lại trí nhớ của mình.” Giang Thiên cười không có hảo ý. Lương Dịch phảng phất thấy từ trong miệng của y mọc ra hai răng nanh sắc bén.

    “Ta… Ta sẽ nỗ lực nhớ lại.” Cậu lắp bắp nói, trong lòng liều mạng chuẩn bị được ăn cả ngã về không[1]. Dù có nghĩ nát óc thì cũng chẳng ra được cái gì, không bằng mạo hiểm chạy trốn. Ô ô ô, vì cái gì chứ? Vì sao Sấu Ngọc có thể dùng ngôn ngữ khiến địch nhân chạy trối chết, còn bản thân thì rơi vào kết cục đáng thương như vậy. Lão thiên gia có kỳ thị ta thì cũng hơi quá đáng rồi đó.

    Giang Thiên và Giang Sơn nhìn cậu không chuyển mắt. Thực sự là thu hoạch ngoài dự liệu. Ai có thể ngờ rằng một con cừu nhỏ bé như cậu lại có loại bản lĩnh như vậy. Nếu như cậu thật sự có thể nói ra phương pháp dệt lông dê đó, không thể nghi ngờ gì nữa nó nhất định sẽ đem lại một khoản lời không lồ khiến kẻ khác đỏ mắt ghen tị. Phía Bắc Thương Chi quốc sở hữu khu chăn nuôi khổng lồ, cho nên phương pháp dệt đó sẽ cung cấp nguồn vật liệu không ngừng.

    Lương Dịch liều mạng suy nghĩ, nghĩ làm thế nào có thể trốn được. Nhất thời có thể nghe được tiếng kim rơi trong xe. Qua khoảng một khắc (15phút), Giang Sơn đột nhiên hỏi: “Tiểu Dương, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

    “Nghĩ nên nhảy khỏi xe như thế nào” Lương Dịch không thèm suy nghĩ gì cả mà hồn nhiên nói, nói được một nửa mới giật mình kinh hoàng che miệng lại, ý thức được bản thân đã làm một việc vô cùng ngu ngốc.

    Không ngoài dự đoán, đôi mắt của hai sài lang lập tức trở nên thâm trầm: “Nên nhảy khỏi xe như thế nào sao? Nói tiếp đi. Chúng ta có lẽ sẽ giúp được ngươi.” Ngữ khí bình tĩnh lại như khúc dạo đầu của cơn thịnh nộ đáng sợ.

    “Hắc hắc… Không có gì đâu, ta chỉ là nghĩ… Chỉ là nghĩ rằng nếu ta nhảy khỏi xe… biết đâu đột nhiên nhớ ra cũng không chừng.” Lương Dịch bất động thanh sắc lùi về phía sau trốn, chỉ tiếc thùng xe không rộng lắm, vô luận cậu nỗ lực ra sao, hai sài lang vẫn dễ dàng tới gần.

    “A” Lương Dịch kinh hô một tiếng, sau một khắc, cậu rơi vào vòng tay ấm áp của Giang Thiên, bên tai vang lên tiếng cười gian khiến người ta sởn gai ốc: “Xem con dương ngốc nhà người a, nhảy khỏi xe mà không vỡ đầu đã là may mắn lắm rồi, lại còn muốn tìm lại trí nhớ a. Ta thấy, không bằng để chính ta giúp ngươi nhớ lại.” Nói xong y liền xé mở vạt áo của Lương Dịch. Từ trong cổ áo, bộ ngực tuyết trắng gầy yếu lập tức hiển lộ ra.

    “A a a a a a a…” Lương Dịch phát ra tiếng hét khủng bố, mắt thấy Giang Sơn cũng đang lại gần, nhìn chằm chằm bộ ngực của mình… Thịt, bên khóe miệng bất tri bất giác chảy ra nước bọt. Lương Dịch sợ hãi lần thứ hai liều mạng giãy dụa.

    “Không nên… Không nên ăn ta a. Ta… Đầu khớp xương ta rất nhiều, sẽ… sẽ làm hỏng răng các ngươi. Cùng lắm thì… Cùng lắm thì ta cố gắng nghĩ tiếp là được. Các ngươi… Các ngươi không nên ăn ta.”

    “Hanh hanh, ngươi cũng biết tự giác nhỉ, biết chúng ta muốn ăn ngươi. Nói cho ngươi nghe, nếu còn không nghĩ ra, chúng ta sẽ không khách khí mữa. Nói cho cùng, mỹ vị như thế ở ngay trước mắt mà phải khổ sở nhẫn nại, tư vị đó cũng không dễ chịu a.” Giang Thiên nghiêm túc nói, ánh mắt phát ra ngọn lửa không sao diễn ta được.

    Hoàn đệ bát chương.

    [1] Được ăn cả ngã về không: mạo hiểm tất cả những gì mình có để có cơ hội thắng lớn.

    |9|

    “Ta sẽ nghĩ… Ta nhất định sẽ cố gắng nghĩ ra.” Lương Dịch liều mạng gật đầu, trong bụng không ngừng hô hoán: Sấu Ngọc, ngươi ở nơi nào, mau tới cứu Lương đại ca của ngươi a.

    “Sấu Ngọc?” Trong đầu Lương Dịch chợt lóe lên sáng kiến. Đúng vậy, tại sao cứ nhất định phải đổ trách nhiệm lên người mình nhỉ? Dù sao Sấu Ngọc cũng không có ở đây, mà cho dù có ở đây, với bản lĩnh của hắn cũng đủ để tự bảo vệ mình. Nghĩ tới đây, cậu vội vã bày ra vẻ mặt rất khó xử, lắp bắp nói: “Các ngươi… Các ngươi nhất định phải biết à?”

    “Chẳng lẽ thành ý của chúng ta khiến Tiểu Dương hoài nghi sao?” Giang Sơn nhướn mày: “Có muốn chúng ta tiếp tục thể hiện thành ý của mình hay không?” Nói xong hắn bổ nhào đến, cố gắng hết sức ôm lấy thân thể thon gầy của Lương Dịch.

    “Oa oa oa oa, ta nói.” Lương Dịch một lần nữa thét chói tai, trong lòng yên lặng rơi lệ nói: “Sấu Ngọc, Lương đại ca rất xin lỗi ngươi, xin ngươi hãy tha thứ cho Lương đại ca a. Dù sao ngươi cũng không rơi vào tay bọn họ, cho nên dù ta bán đứng ngươi thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, ngươi tuyệt đối sẽ không vô dụng giống như Lương đại ca, chịu khuất phục dưới dâm uy của hai sài lang này.

    “Kỳ thực phương pháp này không phải là do ta tự nghĩ ra mà là một bằng hữu của ta nói cho ta biết. Hắn sợ ta tranh giành sinh ý với hắn, cho nên chỉ nói cho ta bấy nhiêu thôi. Ta… Ta thực sự không biết phương pháp. Nếu ta biết, hiện tại đối mặt nguy cơ bị ăn tươi, sao ta dám không nói cho các ngươi biết?”

    Giang Thiên nhìn cậu chăm chú, Lương Dịch dùng “ánh mắt vô cùng thành thật ” nhìn lại y. Một lúc sau, Giang Thiên mới nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy thì quên đi. Bất quá ngươi phải nói cho chúng ta biết là ai đã nghĩ phương pháp này. Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn biết phương pháp ấy mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương bằng hữu của ngươi.”

    Lương Dịch thầm nghĩ: “Ngươi muốn thương tổn hắn? Ngươi có bản lĩnh ấy sao?” Cho dù Sấu Ngọc thực sự bị bắt được, bằng ám khí dài dòng vô cùng lợi hại của hắn, hắn nhất định có thể tự mình thoát khỏi miệng sói. Nghĩ tới đây, trong phút chốc cậu tinh thần vô cùng phấn chấn, hắc hắc cười nói: “Các ngươi cần chỗ ở của hắn để bắt hắn sao? Ta có thể cho các ngươi biết.”

    Giang Sơn phất tay nói: “Cái này cứ từ từ nói sau.” Sau đó quay sang nói với Giang Thiên: “Đại ca, chúng ta cũng nên để Tiểu Dương chịu một chút huấn luyện a, bằng không khi bị ăn, đáng lẽ phải là tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, không chừng biến thành tiếng kêu thảm thiết giống như giết lợn. Như vậy chẳng phải đại sát phong cảnh sao?”

    Giang Thiên gật đầu nói: “Nói có lý, đêm nay đại khái sẽ ở lại ‘Hà Ảnh hành cung’, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu.”

    Lương Dịch sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ: “Các ngươi… Các ngươi muốn ăn ta, ăn một kẻ thiện lương khả ái, cả người gầy còm chỉ có xương xẩu như ta sao? Tại sao chứ? Ta đã nói với các ngươi là ta không thể ăn được a.”

    Giang Thiên cùng Giang Sơn vô cùng hứng thú nhìn ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ của cậu, chỉ cảm thấy Tiểu Dương như vậy càng chọc người ta yêu thương.

    Lương Dịch ủ rũ ngồi một bên, thầm nghĩ: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a. Ta đã nhân nhượng một bước, bọn họ thế nhưng lại một tấc tiến tới, hiện giờ lại còn muốn ăn tươi ta. Hừ, chó gấp còn sẽ nhảy tường, huống hồ ta đây tốt xấu cũng là một con dương a. Sai, sai a, … Ta là người, là cao thủ võ lâm đường đường chính chính. Khiến ta nôn nóng, cùng lắm thì… cùng lắm thì ta lại chạy trốn một lần nữa. Ta không tin vận khí ta lại xấu như vậy, lão thiên gia cũng có lúc không mở mắt a.

    Cậu ngẩng đầu liếc mắt, chỉ thấy Giang Thiên và Giang Sơn cùng nhau thương lượng điều gì đó, loáng thoáng chỉ nghe thấy: “Dùng lớn hay là dùng nhỏ đây. Dùng lớn thì anh em chúng ta sẽ có lợi, dùng nhỏ thì hắn sẽ có thời gian thích ứng một chút giảm bớt thống khổ, chỉ là chúng ta cần phải đợi hơi lâu một lúc…” vân vân và vân vân.

    Trong lòng Lương Dịch càng thêm tức giận, thầm nghĩ: Được lắm, các ngươi ngay cả hung khí cũng đã chuẩn bị tốt. Cái gì mà lớn với chả nhỏ, rõ ràng là đang thương lượng dùng dao lớn hay dao nhỏ chặt ta ra. Dao lớn giết ta thì bọn hắn sẽ sớm có thịt vào miệng, dao nhỏ chém ta thì thời gian chờ đợi dài hơn một ít. Hừ hừ, lại còn giả mù sa mưa, cái gì mà dùng dao nhỏ sẽ giúp ta giảm chút thống khổ. Ta phi, một nhát lại một nhát mà có thể giảm đau đớn à? Không bằng dùng dao lớn một nhát khiến ta toi mạng còn thống khoái hơn.

    “Các ngươi không cần khổ công suy nghĩ. Dù sao ta sẽ là người bị hại, vậy dùng hung khí nào để tự ta chọn.” Lương Dịch nổi giận đùng đùng gào lên. Huynh đệ hai tên kia nhất thời bị dọa nhảy dựng lên, sau đó lộ ra tiếu dung hứng thú. Giang Sơn nói: “Tiểu Dương muốn tự chọn hung khí a? Ân, nghĩ lại, thứ này đích xác có thể gọi là hung khí. Không biết Tiểu Dương ngươi muốn chọn cái nào? Lớn hay là nhỏ?”

    “Hừ hừ, nếu để ta chọn, ta tự nhiên sẽ chọn cái lớn. Đến lúc đó các ngươi không được giở trò vô lại.” Lương Dịch thấy chết không sờn ngang nhiên nói, một bên rất tự hào tưởng tượng mình là Kinh Kha trong Dịch thủy tống biệt.[1]

    “Cái lớn a?” Giang Thiên cùng Giang Sơn cùng lúc kêu lên, gương mặt song song lộ ra sắc mặt vui mừng, hắc hắc gian tà cười nói: “Tiểu Dương nhi, chúng ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi muốn cái lớn phải không? Yên tâm yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không lật lọng, chỉ là ngươi đến lúc đó cũng không thể lại khuất nợ a. chúng ta lúc này một lời đã định.” Thương cảm cho Lương Dịch lúc này đây bước vào con đường càng thêm bi thảm, hơn nữa con đường này lại do chính cậu lựa chọn.

    Hoàn đệ cửu chương.

    [1] Câu này nguyên văn là一边很自豪的把自己想象为易水河畔上的荆轲。QT dịch là nhất biên ngận tự hào đích bả tự kỷ tưởng tượng vi dịch thủy hà bạn thượng đích kinh kha. Mình không chắc lắm đoạn Kinh Kha, chỉ biết là trong Dịch thủy tống biệt có nhắc đến nhân vật Kinh Kha nên chém bừa.

    Thuộc truyện: Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang