Home Đam Mỹ Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch – Chương 53: Phiên ngoại 3

    Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch – Chương 53: Phiên ngoại 3

    Thuộc truyện: Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

    Đinh ——

    Âm thanh chói tai phát ra từ thang máy khiến Chương Trí Đào, người đang rúc trong góc tường, vốn đang buồn ngủ lại giật mình.

    “Ai đó? Anh đang làm gì ở đây?” Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bước ra từ thang máy, cảnh giác nhìn Chương Trí Đào và chiếc vali nằm bên cạnh.

    Chương Trí Đào ngáp dài một cái, ngồi thẳng người dậy, sau đó chỉ chỉ vào cánh cửa phòng trộm đang bị khóa chặt nằm im lìm phía sau, “Vợ tôi đuổi tôi ra ngoài.”

    “Bị đuổi ra ngoài cũng không được ngủ trên hành lang.” Bảo vệ nghiêm túc nói, “Nếu chuyện này bị những nhà khác nhìn thấy, nhiều khi còn nghĩ khu chung cư này của chúng tôi có kẻ khả nghi xâm nhập.”

    “Đại ca, em đây cũng không còn cách nào mà.” Chương Trí Đào đứng dậy, vặn vặn thắt lưng đau nhức, “Em còn chưa ăn cơm tối, đã mười hai giờ đêm rồi mà em ấy cũng không cho em vào nhà.”

    “Tránh ra, để tôi đi nói chuyện giúp anh.” Bảo vệ đẩy vali của Chương Trí Đào sang một bên, gõ cửa nhà Tiền Vô Ưu, “Chủ nhà đâu, cô không được vứt đồ lung tung ở hành lang, mời cô mang đồ của mình vào trong nhà.”

    Chương Trí Đào đứng một bên xem trò vui không chê chuyện lớn, chen miệng vào: “Đúng vậy đúng vậy, tuyệt đối không thể chiếm dụng của công như thế được.”

    Một lúc sau, Tiền Vô Ưu – người đang mặc đồ ngủ lụa đeo bịt mắt ngủ trên trán, mở cửa ra với khuôn mặt khó chịu đằng đằng sát khí: “Ồn ào cái gì?”

    Bảo vệ hơi ngạc nhiên, quay đầu hỏi Chương Trí Đào: “Đây là ai? Vợ anh đâu?”

    Chương Trí Đào không trả lời bảo vệ, nhưng nhìn Tiền Vô Ưu với vẻ mặt cực kỳ đáng thương: “Tiền tổng, anh sai rồi, em cho anh vào nhà đi mà.”

    Tiền Vô Ưu đang định đóng cửa lại. Ấy thế, người bảo vệ tận tụy hết mình với công việc nọ lại nhanh chân để chân mình vào cửa nhà, nói: “Chờ đã, anh biết người này sao?”

    Chương Trí Đào: “Đương nhiên.”

    Tiền Vô Ưu: ” Không biết.”

    Dù sao Tiền Vô Ưu cũng là chủ nhà, thế nên lời nói của cậu có trọng lượng hơn là điều tất nhiên. Vì vậy, bảo vệ thu chân mình lại, nhìn Chương Trí Đào từ trên xuống dưới, cuối cùng rút điện thoại ra: “Tôi đành gọi cảnh sát vậy.”

    “Tiền tổng,” Chương Trí Đào sốt ruột giữ cửa nhà lại, “Có chuyện gì thì em phải nói chứ, anh nhất định phải hiểu được mọi chuyện.”

    Mãi cho đến thời khắc này, Chương Trí Đào vẫn không biết mình làm gì sai với Tiền Vô Ưu.

    Vốn dĩ hai người họ ngày ngày gọi video sex sung sướng vui vẻ, thậm chí Chương Trí Đào còn cố gắng sắp xếp công việc để phù hợp với thời gian của Tiền Vô Ưu. Vậy nhưng mấy ngày nay, cậu lại đột nhiên cho anh ăn bơ toàn tập.

    “Tự mình làm ra mà trong đầu không biết à?” Tiền Vô Ưu cau mày.

    “Anh làm gì sai vậy? Vì anh gọi em là “tiểu bảo bối” ư?” Chương Trí Đào thực sự thấy mình trong sạch vô tội, “Anh sai rồi, anh gọi em là baba cũng không được sao?”

    Ngón tay chuẩn bị chạm xuống màn hình của bảo vệ bỗng khựng lại, mặt mày hiện lên biểu tình phức tạp.

    “Đừng có nói vớ nói vẩn.” Tiền Vô Ưu do dự nhìn về phía bảo vệ, “Anh ở chỗ nào thì phắn về chỗ đó đi, sau này đừng liên lạc với tôi vì bất kỳ thứ gì khác ngoại trừ công việc.”

    “Nếu em không nói rõ anh sẽ không về đâu.” Chương Trí Đào dường như thà ở chết chỗ này chứ nhất định không đi, “Đến đồn cảnh sát muốn nói gì thì nói đó.”

    Tiền Vô Ưu trừng mắt: “Anh dám!”

    Chương Trí Đào vô sỉ đáp: “Em nghĩ anh có dám không?”

    “Thế là,” Bảo vệ ngắt lời, giơ điện thoại mình ra trước mặt hai người, “Các cậu vẫn muốn gọi cảnh sát đúng không?”

    Chương Trí Đào nhún vai, ý muốn ra hiệu đừng hỏi tôi, hỏi em ấy á.

    Tiền Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chương Trí Đào một lúc lâu, cuối cùng mới buông tay khỏi nắm cửa, quay người: “Vào đi.”

    Chương Trí Đào cong môi giơ ngón tay cái ra hiệu với bảo vệ, sau đó tỏ vẻ đáng thương kéo vali vào nhà Tiền Vô Ưu.

    Nhà của Tiền Vô Ưu có tông màu nâu xám chủ đạo, đơn giản chứ không cầu kỳ, cũng giống như chủ căn nhà này vậy.

    Sau khi đóng cửa lại, Chương Trí Đào vội vã cởi giày, đoạn tiến lên vài bước nắm lấy cổ tay Tiền Vô Ưu: “Tiền tổng, em giận anh cái gì hãy nói cho anh biết đi?”

    Tiền Vô Ưu rút tay ra, thiếu kiên nhẫn nói: “Ngủ một đêm nay, sáng mai cút về cho tôi.”

    “Ừm­ —— lăn hay không lăn là chuyện của sáng mai,” Chương Trí Đào tự giác vòng tay qua eo Tiền Vô Ưu, chu mỏ lên, “Đêm nay cứ ngủ trước đã.”

    Tiền Vô Ưu đẩy đầu Chương Trí Đào ra, mặt trở nên tối tăm: “Tôi cho anh ngủ sofa, không phải ngủ với tôi!”

    “Tiền tổng thân ái của anh ơi…” Chương Trí Đào vẫn ôm chặt eo Tiền Vô Ưu trong tay, anh nghiêng đầu, cúi xuống liếm lấy lòng bàn tay người trong lòng mình, “Lúc trước không phải đã nói sau khi gặp sẽ làm một trận tưng bừng khói lửa sao?”

    Mỗi lần trước khi video sex, hai người cũng sẽ nói đủ thứ dâm loạn cho đối phương nghe, sau khi gặp mặt sẽ như nào như nào, thế nào thực tế lúc nào cũng đẹp đẽ hơn so với tưởng tượng, bây giờ chạm còn không cho chạm nữa chứ đừng nói đến chuyện khác.

    “Anh làm chưa đủ nữa à?” Tiền Vô Ưu đẩy mạnh Chương Trí Đào ra, “Bar của anh nhiều nam sinh ưa nhìn như vậy, anh muốn làm gì mà chẳng được.”

    Nghe thế, Chương Trí Đào sững sờ, sau đó nghĩ ngay đến tấm ảnh chụp chung với người khác trong vòng bạn bè của mình, nhanh chóng đuổi theo Tiền Vô Ưu, giải thích: “Anh không cứng nổi với ai hết, anh làm hòa thượng ăn chay đã gần nửa tháng nay rồi.”

    Tiền Vô Ưu hừ lạnh: “Chắc có người tin cái miệng của anh.”

    “Em từ từ đã,” Chương Trí Đào giữ tay Tiền Vô Ưu, “Ảnh trong vòng bạn bè kia là anh chụp đại thôi, anh với người kia thực sự không có gì hết.”

    “Cút ngay.”, Tiền Vô Ưu giãy khỏi tay Chương Trí Đào, đi tiếp vào phòng ngủ, “Tôi muốn đi ngủ.”

    “Tiền tổng, à không, Ưu Ưu.” Chương Trí Đào giữ cửa phòng ngủ lại, không cho Tiền Vô Ưu đóng vào, “Em giận vì anh có bạn giường khác?”

    Thực tế, nếu nghĩ kỹ hơn một chút sẽ không khó để suy đoán được câu nói trên còn nghĩa rằng Chương Trí Đào cũng coi Tiền Vô Ưu là bạn giường, nhưng vì quá giận dữ, Tiền Vô Ưu không nghe ra ý tứ gì khác.

    “Anh có bao nhiêu bạn giường cũng đếch liên quan gì đến tôi.” Tiền Vô Ưu cau mày, “Tôi nói tôi muốn đi ngủ.”

    “Ngủ chung đi.” Sau khi biết được vì sao Tiền Vô Ưu lại tức giận, Chương Trí Đào bỗng cảm thấy tự tin, dùng sức đẩy cửa ra, bế cậu lên rồi ném lên giường, “Cũng không nghĩ lại xem là ai hại anh phải nhịn lâu như vậy.”

    “Họ Chương kia, mẹ nó tôi đồng ý cho anh lên giường chưa? Cút ngay cho ông… A… Đừng động vào ông đây…”

    Vĩ nhân nói chớ có sai, không có gì là không thể giải quyết bằng một nháy, nếu có, thì làm thêm một nháy nữa.

    Chương Trí Đào ở nhà Tiền Vô Ưu một tuần, nhưng ban ngày Tiền Vô Ưu phải đi làm, ban đêm hai người mới được dịp ở cùng nhau.

    Mãi sau, Chương Trí Đào có việc cần giải quyết gấp rút ở H thị mới đành bay về.

    Sau đó, hai người tiếp tục trong trạng thái liên lạc qua video sex. Giới gay H thị đều biết chủ bar Hearbeat không biết đã mê mệt ai, từ một vương tử dạ trường lại biến thành bạn trai ngoan về nhà đúng giờ, nhưng cứ mỗi lần ai hỏi anh ta chuyện này, anh phủ nhận cho bằng hết, khăng khăng mình vẫn còn độc thân.

    Cho đến một ngày kia, có một cậu trai rất đỗi xinh đẹp ghé lại quán bar, hai người chuyện trò qua lại trong chốc lát, mắt đi mày lại thăm dò ve vãn tứ tung, không bao lâu đã dẫn được nhau tới phòng vệ sinh trong bar.

    Thế nhưng, đến lúc hai người thực sự hôn nhau, Chương Trí Đào cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

    Là…

    Mỗi khi hôn Tiền Vô Ưu thường thích câu đầu lưỡi, mắt không nhắm lại hoàn toàn nhưng dùng chính ánh nhìn quyến rũ kia mị hoặc Chương Trí Đào, cảm giác như được uống một hơi cạn sạch ly rượu đầy.

    “Từ từ nào em.” Chương Trí Đào đẩy nam sinh xinh đẹp ra, “Em cắn tôi thử xem.”

    “Dạ.” Nam sinh chủ động mở miệng ra.

    “Không,” Chương Trí Đào giữ lại cánh tay đang lần xuống dưới của nam sinh, “Ý tôi là em cắn lưỡi tôi.”

    “?” Nam sinh hoang mang một hồi, nhưng vẫn làm theo lời của Chương Trí Đào.

    Hai giây sau.

    “Mẹ kiếp, mẹ nó cậu muốn cắn chết tôi à?” Chương Trí Đào đột ngột đẩy nam sinh ra, vẻ mặt đầy khó chịu.

    Nam sinh cũng không nhịn được nữa, giận dữ: “Anh có bệnh đúng không? Tôi sờ anh cả nửa ngày mà vẫn ỉu xìu, rốt cuộc anh có làm được không?”

    “Tôi không được???” Đàn ông chỉ sợ bị nói không được, Chương Trí Đào lập tức bị kích thích muốn hung hăng thu thập người trước mắt này, nhưng anh sớm nhận ra…

    Hình như không được thật.

    Cả một phân cảm giác cũng không có.

    “Cậu quá kém.” Chương Trí Đào mất tự nhiên tìm cớ, đá tung cửa bước ra ngoài, không thèm nhìn lại, “Tôi không có hứng thú.”

    Lần đầu tiên trong sự nghiệp chinh chiến sa trường của mình, Chương Trí Đào bỏ chạy ngay sau khi vừa lâm trận.

    Anh không ở lại bar thêm mà đi thẳng về nhà. Thời gian qua lại với Tiền Vô Ưu vẫn chưa tới, nhưng bản thân lại nôn nóng phát video qua.

    “Sao vậy, hôm nay lên sớm thế?” Tiền Vô Ưu hỏi.

    “Ưu Ưu, mau cho anh thấy tiểu bảo bối của anh nào.” Chương Trí Đào đáng thương đáp, “Anh không chờ được nữa rồi.”

    “Đây vẫn chưa tắm.”

    “Thì cùng đi tắm.”

    Sau khi tắt video, Chương Trí Đào trống rỗng nằm trên giường lớn, mờ mịt nhìn lên trần nhà.

    Trong trận “đơn thương độc mã” kịch liệt vừa rồi, Chương Trí Đào chỉ hận không thể mua ngay vé máy bay phi ngay đến nhà Tiền Vô Ưu, chiến ba trăm hiệp với đại bảo bối nhà mình.

    Mặc dù ý nghĩ này đã biến mất sau thời gian hiền giả, thế nhưng suy nghĩ thật kỹ càng, anh thực sự muốn được gặp Tiền Vô Ưu mỗi ngày, muốn chịu không nổi luôn.

    Chương Trí Đào đã chống cự điều này rất nhiều lần trong tâm trí, kể cả nó có được bày ra như một sự thật hiển nhiên ngay trước mắt, anh vẫn không muốn thừa nhận.

    Nhớ lại lúc tán tỉnh nam sinh vừa rồi, cũng là bởi trong tiềm thức muốn chứng minh mình không nhất thiết phải cần Tiền Vô Ưu.

    Tuy nhiên, sự thật luôn vả vào mặt Chương Trí Đào một cách cay đắng. Chương Trí Đào muốn chứng minh mệnh đề b là một mệnh đề đúng, thế quái nào cuối cùng lại chứng minh ra một mệnh đề q trái ngược hoàn toàn ——

    Quả nhiên, không phải Tiền Vô Ưu thì không thể.

    Kết luận này khiến Chương Trí Đào cảm thấy bối rối cùng cực, tấm chân tình anh từng trao cho kẻ kia đã bị sóng đánh trôi dạt ra xa, không muốn phải trải qua thêm bất kỳ lần nào nữa.

    Ngày hôm sau.

    [ Đại bảo bối: Cuộc gọi video bị hủy ]

    [ Đại bảo bối: Đâu rồi? ]

    Ngày thứ ba.

    [ Đại bảo bối: Chương Trí Đào, anh chết ở đâu rồi? ]

    Ngày thứ tư…

    Ngày thứ năm…

    Ngày thứ sáu…

    [ Đại bảo bối: Nếu anh muốn chia tay thì nói với tôi, không nhắn tin lại là ý gì? ]

    [ Đại bảo bối: Chia tay thì chia tay, mẹ nó sau này đừng có tìm đến ông đây nữa ]

    Chương Trí Đào ngồi trong bar, mắt nhìn chằm chằm hai chữ “chia tay” trên màn hình, khó chịu rót rượu.

    “Rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì vậy?” Văn Giai Hiên không biết từ đâu xuất hiện, giật lấy ly rượu trên tay, “Sao anh không liên lạc với Tiền tổng?”

    ……

    Vài giờ sau.

    “Này, sao anh lại bị đuổi ra ngoài rồi?” Đại ca bảo vệ nhìn Chương Trí Đào đang ngủ trên hành lang, không nói lên lời. Thấy người kia không đáp lại lời mình, bảo vệ lấy chân chọc chọc, “Dậy đi, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.”

    Thực tế Chương Trí Đào vẫn chưa ngủ, sốt ruột nhìn bảo vệ nói: “Anh thì biết cái gì, tôi đang ngẫm nghĩ lại.”

    “Ngẫm nghĩ cái gì?” Bảo vệ cúi xuống hỏi tiếp.

    “Anh nhỏ giọng thôi,” Chương Trí Đào đáp, “Vợ tôi không biết tôi ở đây, đừng quấy rầy em ấy.”

    Bảo vệ vòng hai tay ra sau lưng, đăm chiêu gật gù: “Được.”

    Giây tiếp theo, bảo vệ gõ cửa nhà Tiền Vô Ưu: “Chủ nhà đâu, không được ngủ ngoài hành lang, anh mau đưa người của anh về đi.”

    “Ai, tôi đã nói anh rồi mà sao anh còn làm vậy?” Chương Trí Đào đứng dậy, trên người vẫn nồng nặc mùi rượu, “Tôi sẽ khiếu nại anh, tin không!”

    “Đi, đi khiếu nại đi,” Bảo vệ tiếp tục gõ cửa, “Tôi cảm thấy lãnh đạo sẽ phát hoa hồng cho tôi đấy.”

    “Mẹ nó anh đừng có gõ nữa.” Chương Trí Đào dang rộng người thành hình chữ đại (大), bảo vệ cửa nhà Tiền Vô Ưu, “Anh đánh thức vợ tôi thì sao?”

    Ngay lúc này, âm thanh vang lên, cửa bật mở.

    Toàn thân Chương Trí Đào đang dựa vào cửa, ngay khi cửa mở ra, anh loạng choạng ngã về trước, rơi vào người Tiền Vô Ưu.

    “Vợ, em tỉnh rồi…” Chương Trí Đào thân một mét tám lăm ôm lấy Tiền Vô Ưu một mét bảy tám, “Anh rất nhớ em.” nói xong còn nấc một cái.

    Tiền Vô Ưu nhìn vật nuôi vừa bẩn vừa hôi trên người mình, cau mày: “Anh tới làm gì?”

    “Anh đến nhận sai…” Chương Trí Đào vùi mặt vào cổ Tiền Vô Ưu, lẩm bẩm, “Vợ anh thơm thật.”

    “Chậc chậc chậc.” Bảo vệ nhìn hai người, một lời khó nói hết, “Cái thói đời gì thế này.”

    Mặt Tiền Vô Ưu không đổi sắc, đóng sầm cửa lại.

    Sau khi để Chương Trí Đào tắm xong, Tiền Vô Ưu ngồi trên sofa màu xám, hai tay khoanh trước ngực, hai chân xếp bằng, nhìn Chương Trí Đào từ trên cao xuống, “Vì sao quỳ xuống nói chuyện?”

    “Anh sai rồi, Ưu Ưu.” Chương Trí Đào thành thật quỳ xuống, “Anh không biết đó là lần đầu của em.”

    “Lần đầu gì?” Tiền Vô Ưu vẫn chưa hình dung được tình hình trước mắt.

    “Lần ở khách sạn ấy.” Chương Trí Đào đáp, “Anh không biết anh là người đàn ông duy nhất của em.”

    “…” Mí mắt Tiền Vô Ưu giật giật, cậu kiên nhẫn hít vào một hơi rất sâu, “Anh đang muốn nói cái gì?”

    “Tiểu Giai Hiên hẳn đã nói em biết rồi, mấy hôm trước anh có hôn một nam sinh ở bar…”

    “Anh nói cái gì?” Giọng Tiền Vô Ưu trở nên u ám, “Cậu ấy không có nói cho tôi biết.”

    “… Hả?” Chương Trí Đào sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng nói tiếp, “Cậu ấy không nói cho em thì anh cũng sẽ nói, dù sao… anh cũng không cứng nổi.”

    “Ý anh là gì? Không cứng lên được cho nên không làm?”

    Chương Trí Đào vội vàng gật đầu.

    “Nói cách khác, nếu mà cứng lên được thì cũng đã làm rồi.” Tiền Vô Ưu không thay đổi sắc mặt, chỉ đổi hai chân của mình lại. Chương Trí Đào nhìn khe hở trên áo ngủ kia, đột nhiên hưng phấn khủng khiếp.

    “Sẽ không, đó là một mệnh đề không có thực.” Chương Trí Đào vội gạt phăng đống phế liệu trong đầu, “Ngoại trừ em, anh không thể cứng được với bất kỳ một ai.”

    Đối mặt với hàng loạt mệnh đề, may thay não Chương Trí Đào vẫn chưa logout.

    “Ồ, ra thế.” Tiền Vô Ưu nở nụ cười trào phúng, “Vì anh suy nghĩ bằng nửa thân dưới cho nên biết đường về đây tìm tôi?”

    “Không phải, Ưu Ưu, em nghe anh giải thích.” Chương Trí Đào chống một bên chân, muốn đứng lên, nhưng Tiền Vô Ưu lập tức cau mày: “Quỳ xuống.”

    “… Dạ vợ.” Chương Trí Đào quỳ ngay xuống, “Anh đã luôn cho rằng em chỉ là bạn giường của anh, anh không biết… hóa ra em nói chuyện yêu đương nghiêm túc với anh.”

    Tiền Vô Ưu không đáp, nhưng từ vẻ mặt cũng không khó nhận ra lời vừa rồi là một đòn mạnh mẽ giáng xuống suy nghĩ của cậu.

    “Anh thực sự sai rồi, Ưu Ưu.” Chương Trí Đào thành khẩn, “Anh đã từng bị bạn trai quen bốn năm đội nón xanh. Anh thực sự không dám nói chuyện yêu đương một lần nữa.”

    “Được rồi, tôi đã hiểu. Anh có thể lượn được rồi.” Tiền Vô Ưu nói, đoạn đứng dậy đi về phòng ngủ. Chương Trí Đào vội đứng lên, ôm lấy cậu từ phía sau.

    “Anh không có ý đó, em không giống.” Chương Trí Đào vừa nói vừa tăng thêm lực trên tay, “Anh thực sự thích em, chỉ là anh vẫn không nhận ra.”

    Tiền Vô Ưu nhìn về hướng khác, trầm mặc một lúc, sau mới quay đầu lại nói: “Chương Trí Đào, anh có biết rằng tôi vốn không thiếu người theo đuổi không?”

    “Đó là điều đương nhiên.” Chương Trí Đào vội vàng hót phụ họa, “Em đẹp như thế, điều kiện lại tốt, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi.”

    “Tôi dựa vào cái gì phải cùng ở một chỗ với anh?” Tiền Vô Ưu hỏi, “Anh qua lại với người khác sau lưng tôi, còn vác mặt về đây tìm tôi?”

    “Đều là anh sai, em đừng giận, Ưu Ưu.” Chương Trí Đào đi lên phía trước, hơi quỳ xuống, “Em hãy tin anh, anh là người căm thù bên ngoài có người khác nhất trên đời… Không phải anh cố ý lừa dối em, anh chỉ không biết trong lòng em có anh.”

    “Anh không biết? Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy Chương Trí Đào?”, Tiền Vô Ưu không nhịn được chất vấn, “Nếu tôi không để ý anh thì vì cớ gì lần đầu tiên gặp mặt đã lên giường? Mỗi ngày tôi phải vội vàng làm việc như vậy, bỏ thời gian ra ngày ngày gọi với anh, anh nghĩ tôi với anh chỉ là chơi đùa? Tôi rảnh quá không có gì làm phải không? Mẹ nó tôi chỉ cần ngoắc tay một cái cả một dàn đàn ông muốn lên giường với tôi, tôi ở đây ngày ngày phí công để được anh đội nón xanh cho?”

    Chương Trí Đào bị quát như thế vẫn cứ đứng đực một chỗ, không dám động, anh run rẩy: “Em mắng anh nữa đi Ưu Ưu, anh đáng lắm.”

    Xả giận một trận xong, lòng dạ Tiền Vô Ưu nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cậu điều chỉnh lại tâm trạng, thoải mái nói: “Không mắng nữa, tôi không thiếu bạn trai, anh phắn được rồi đó.”

    “Đừng như vậy mà Ưu Ưu.” Chương Trí Đào nôn nóng hỏi, “Vậy em thiếu cái gì, thiếu bảo mẫu không? Anh ở nhà em làm bảo mẫu nhé?”

    Tiền Vô Ưu cười lạnh, thuận miệng đáp: “Thiếu chó, anh làm không?”

    Chương Trí Đào làm gì còn lựa chọn nào khác, gật gật đầu: “Làm.”

    Cuối cùng còn “gâu gâu” hai phát.

    Tiền Vô Ưu bị chọc cho cười, nhưng cậu thu lại rất nhanh. Tiền Vô Ưu giơ một chân lên, phi dép ra xa, sau đó di bàn chân đến trước mặt Chương Trí Đào, “Chó đúng không, phải thì liếm.”

    Ba tháng sau.

    “Vợ, à không, chủ nhân.” Chương Trí Đào tựa vào sofa, quấn bên eo Tiền Vô Ưu dặt dẹo như người không xương, đáng thương kì kèo: “Kỳ hạn một năm rút lại một chút được không?”

    “Một năm là một năm.” Mặt Tiền Vô Ưu không có biểu cảm gì, nhìn chằm chằm PC, Máy tính bảng trong tay, “Thế nào? Không muốn làm chó của tôi nữa?”

    “Đâu có đâu có.” Chương Trí Đào gặm cổ Tiền Vô Ưu một cái, “Gâu gâu.”

    Nửa năm sau.

    Như mọi khi, Tiền Vô Ưu vẫn bắn sớm hơn Chương Trí Đào. Chương Trí Đào định thay đổi tư thế, chuẩn bị tiếp tục khai hỏa, không ngờ đến lúc này Tiền Vô Ưu lại đạp mình xuống giường.

    “Hôm nay đi làm về mệt, buồn ngủ.”

    “Ơ kìa,” Chương Trí Đào nhìn Tiền Vô Ưu đắp chăn ngay ngắn nằm trên giường, “Anh vẫn chưa giải quyết mà?”

    “Đi ra ngoài, quẹo trái vào phòng tắm.”

    “Chủ nhân…”

    “Anh mà ồn thì ngủ sofa.”

    Chương Trí Đào ngoan ngoãn quay xe, ra ngoài quẹo trái.

    Chín tháng sau.

    Vẫn là cảnh đó, Tiền Vô Ưu đá Chương Trí Đào ra, trùm chăn lên: “Mệt rồi.”

    “Anh muốn đâm đơn kiện em vì tội ngược đãi thú cưng.” Chương Trí Đào bò từ đầu giường xuống cuối giường, nói với vẻ mặt ai oán.

    “Kiện đi.” Tiền Vô Ưu buồn ngủ, bất động.

    Chương Trí Đào lật chăn của Tiên Vô Ưu lên, tiếp tục những gì đang làm dỡ ban nãy: “Chủ nhân như vậy phải bị trừng phạt.”

    “Chó chết! Lá gan anh ngày càng lớn đúng không?”

    Một năm sau.

    Sau khi thắng trận mỹ mãn, Chương Trí Đào hài lòng ôm Tiền Vô Ưu, ghé vào tai cậu: “Chủ nhân, đã qua một năm rồi, anh có đủ tư cách không?”

    Tiền Vô Ưu nhắm mắt, không trả lời, một lúc sau mới dùng giọng mũi đáp: “Ừ.”

    Chương Trí Đào kích động đến mức khó kìm chế được bản thân, rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận kêu ra một cái xưng hô: “Vợ ơi, anh yêu em nhiều lắm.”

    Tiền Vô Ưu nhẹ nhàng cong khóe miệng, vẫn nhắm mắt: “Chồng, em cũng yêu anh.”

    —— Toàn văn kết thúc ——

    Tác giả có lời muốn nói:

    Đã Full một truyện nữa rồi, hài lòng! Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tui, tui xin ghi nhớ hết trong lòng ღ( “・ᴗ・”)

    « Nhật ký đòi lương của tiểu phiên dịch » không được như truyện trước, nhưng tui rất thích câu nói này: Mỗi một áng văn mới đều là một cơ hội mới, thế nên mình sẽ chăm chỉ ở truyện sau (ง •̀_•́)ง

    Truyện mới « 持续高热 ABO » (Sốt cao liên tục ABO) đã bắt đầu, tế ti xăm trổ x giáo sư mỹ nhân, nếu có hứng thú hãy qua xem ~

    Editor cũng có lời muốn nói:

    Vậy là đã thực sự Full “Nhật ký đòi lương của tiểu phiên dịch rồi”, một lần nữa xin cảm ơn các bạn rất nhiềuuuu ~

    Thuộc truyện: Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch