Nhất thưởng tham hoan – Chương 34-36

    Thuộc truyện: Nhất thưởng tham hoan

    Chương 34

    Nghẹn khuất! Rất nghẹn khuất, chưa từng nghẹn khuất qua như vậy nha!! Không thể trừng không thể mắng không thể đánh, hoàn toàn chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng, liền bởi vì y là hoàng đế! Gặp quỷ phong kiến lễ giáo! Lâm Hoài càng nghĩ càng hờn giận, hơn nữa hiện tại cư nhiên ở gần Kiền Minh Điện lại tìm không thấy tung tích Tiểu Lan bọn họ, tức chết người ta mà!! Một cước đạp cánh cửa, đại môn không chịu nổi lắc lư hai ba cái, sau khi nó mở ra Lâm Hoài nhìn thấy người đứng bên trong mà sửng sốt.

    …… Lại…… Lại là tần phi đến tìm phiền toái? Chết chắc rồi…… Lâm Hoài ngây ngô cười khổ, vừa mới chuẩn bị bỏ của chạy lấy người đã bị kêu lại.

    “Thập nhất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nữ nhân vẻ mặt quyến rũ mang ôn hoà lại bất đắc dĩ cười, chậm rãi quỳ gối xuống.

    Này xướng chính là ở đâu ra? Lâm Hoài há hốc mồm, không đến tìm phiền toái ngược lại vừa thấy mình đã vội hành lễ, này…… Này là có ý gì?

    ” Thập nhất hoàng đệ.” Lâm Thân từ phía sau cửa chui ra, cũng là vẻ mặt – nghiêm túc.

    Uống lộn thuốc? Không giống nha. Lâm Hoài biết chạy không thoát, đành phải miễn cưỡng đi vào điện, vì đề phòng gặp chuyện không may còn có đường chạy trốn, nên không dám đóng cửa.

    Lâm Thân hơi nghiêng thân, hít sâu một hơi: “Lâm Thân đến xin tạ tội.”

    A?! Lâm Hoài khoa trương mở lớn miệng, tuy rằng người này xác thực là rất đáng ghét, bất quá giống như chưa từng đắc tội qua với mình a! Làm cái gì vậy, loạn thất bát tao. Hơn nữa nữ nhân này hẳn là Linh Mẫn chiêu nghi đi, nàng là một chiêu nghi sao lại hướng hắn chỉ là hoàng tử mà hành lễ a?

    Linh chiêu nghi thấy hắn không hiểu ra sao, dịu dàng cười nói: “Thập nhất điện hạ từng bị người cường bạo qua?”

    Thoắt cái sắc mặt liền xám xịt, Lâm Hoài vừa nhớ đến sự kiện kia là muốn nôn rồi, mẹ nó tử luyến đồng…… Dám cỡi lên đại gia ta……

    “Ai. Thân nhi không hiểu chuyện, hôm nay ta đem hắn đến nơi này, muốn mắng muốn đánh, toàn bộ do thập nhất điện hạ làm chủ.”

    Đã nói nàng là một chiêu nghi sao có thể đối hắn hành lễ chứ, thì ra là có ý đồ, con của nàng không hiểu………… Ngô? Cái gì?!!!!!! Lông tóc Lâm Hoài đều dựng ngược, cái tên luyến đồng biến thái kia là Lâm Thân!!!?

    “Sưu sưu” mau lui vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hoài biến xanh, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Thân, một câu đều nói không ra.

    “Ai. Thỉnh điện hạ nể mặt bản cung vất vả dưỡng dục…… mà tha cho Thân nhi.”

    Linh chiêu nghi này tính toán không tồi, trước yếu thế, làm cho đối phương nổi lên đồng tình lại cảm giác như mắc nợ một ân tình, áp chế chuyện này. Nếu chuyện này làm lớn, Lâm Thân thất sủng là tất nhiên, liền ngay cả bọn họ cũng bị liên luỵ. Hoàng tử cường bạo cung nhân không có gì đáng nói, nhưng cường bạo hoàng đệ chính mình là không hợp lễ giáo, sẽ chịu nghìn người chỉ trích, huống chi hoàng tử bị cường bạo lại là thập nhất điện hạ tối được sủng ái.

    Ngươi vừa nói như vậy, ta có thể trừng phạt sao?! Lâm Hoài tức giận nghĩ, nhưng hắn như thế nào cũng không hiểu được, chuyện này các nàng không nói sẽ không người nào biết, chạy tới nơi này nói rõ là vì cái gì? Lẽ nào có người áp chế?

    Hắn thật đúng là nghĩ gần đúng rồi!

    Sau khi Lâm Hoài trúng độc hôn mê, không biết Lâm Lam Đế là tức giận hay là vì cái gì, trực tiếp đến trước mặt Linh chiêu nghi nói: “Ngươi này Chiêu nghi là ngại ngồi lâu quá đi?!” Linh chiêu nghi lúc ấy còn chưa biết phát sinh chuyện gì, chọc Lâm Lam Đế đem lửa giận trút lên trên người nàng, hỏi ra mới biết được, người cường bạo Lâm Hoài lại là con trai của nàng, Lâm Thân! Nàng vốn là có được đứa con bảo bối mới có thể lên làm chiêu nghi, so với tần phi vô con nối dòng đã có địa vị hơn người, thân phận chỉ thấp hơn một chút so với tứ đại quý phi, nếu Lâm Thân có cái gì tốt xấu, tại nơi hậu cung này, bỏ đá xuống giếng, nàng cũng chỉ có thể lưu lạc đến lãnh cung mà qua cả đời.

    …… Cho dù ngươi nói như vậy ta cũng không thể quên chuyện lần trước. Lâm Hoài uỷ khuất bĩu môi, nhìn xem cánh tay nhỏ bé cùng hai chân bé nhỏ của hắn này, nhìn nhìn lại Lâm Thân tứ chi thon dài có phong cách võ giả…… Hoàn toàn không phải một cấp bậc!

    ” Yên tâm, ta không để bụng, trừng phạt và gì gì đó, hay là thôi đi.” Hắn thật sự nghĩ không ra biện pháp gì làm khó dễ, hắn cũng đoán không ra điểm mấu chốt của Lâm Lam Đế, chỉ tại chính mình không hay ho, phạt người hay là muốn kết thêm thù oán, còn không bằng không phạt thì hơn. Dù sao hắn cũng không mất mác cái gì, bị thượng thì cũng bị rồi, có lẽ thời gian sẽ làm phai mờ hết thảy?

    Linh chiêu nghi có chút giật mình ngẩn ra, dễ dàng như vậy? Nghe đồn thập nhất điện hạ mặc dù mãnh liệt vô lễ nhưng tựa hồ cũng tốt lắm a.

    “Đa tạ điện hạ.” Linh chiêu nghi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mang theo Lâm Thân rời khỏi.

    Âm thầm nhìn một hồi lâu, Lâm Lam Đế đi tới, hỏi: “Không phạt bọn họ?”

    Ngươi đi tìm chết cho ta!!!! Lâm Hoài đem tất cả các mảnh giấy vo thành nắm, liền dùng sức nhắm ngay mặt Lâm Lam Đế ném qua. Đáng tiếc lực đạo không lớn, đại bộ phận đều rớt xuống đất.

    “Có cần tức giận lớn như vậy không, vì sao không hướng bọn họ phát?” Cũng không thấy Lâm Lam Đế có động tác né tránh, vươn tay liền đem Lâm Hoài giam cầm vào trong ngực.

    “Là ngươi đi tìm bọn họ?” Bằng không bọn họ sẽ không thành thật như vậy.

    “Không tồi.”

    “Ngươi đã sớm biết là bọn họ, lần này bất quá mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi!!?” Nghiến răng nghiến lợi, đây mới là chuyện Lâm Hoài không thể nhận, rõ ràng đã biết là bọn hắn, cũng không sớm thu thập, không nên hiện tại làm cho hắn cùng họ mặt đối mặt!!

    “Không cần nhìn lực lượng trong tay bọn họ, làm cho bọn họ thiếu ngươi một cái nhân tình không tốt?”

    “Hảo! Đương nhiên hảo.” Lâm Hoài không phải ngu ngốc, một chút đã nghĩ đến Lâm Lam Đế là muốn bảo hộ hắn. Ở hậu cung, cho dù có hoàng đế bảo hộ sủng ái cũng là không đủ, tứ cố vô thân hoàn toàn không thể trốn tránh mưu ma chước quỷ. Bất quá…… Vẫn là rất không cam lòng, cũng rất tức giận.

    “Nếu ngươi không thích ta, ngươi còn có thể làm như vậy?” Vừa bật thốt lên Lâm Hoài liền mắng chính mình ngốc, nếu Lâm Lam Đế không đối chính mình cảm thấy hứng thú, không có yêu thích chính mình, như vậy về chuyện hoàng tử bị cường bạo sẽ vĩnh viễn vùi ở trong bụng y, ngay cả nẩy mầm đều không cơ hội!

    Lâm Lam Đế mỉm cười, nhẹ nhàng véo vào cổ Lâm Hoài, “Không nên hỏi những lời ngu xuẩn. Không có nếu.”

    Ngươi mới xuẩn! Tuy rằng là sự thật, bất quá Lâm Hoài vẫn là nổi bão, trực tiếp đẩy ra Lâm Lam Đế, quơ nắm tay đánh vào ngực y, về phần vì sao không đấm lên mặt…… Một là tay không đến, hai là luyến tiếc…… Nhưng mà lý do thứ hai Lâm Hoài theo bản năng không muốn thừa nhận mà thôi.

    Chương 35

    Vào đông bầu trời trong xanh quang đãng, trận đại tuyết suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng dừng. Trời đất nhuộm một màu trắng, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác thuần khiết vô tận.

    “Hô, lạnh quá lạnh quá.” Lâm Hoài ra sức nắm chặt cái áo lông cừu, đứng bên ngoài điện giờ đã bị tuyết phủ, do dự không biết nên hay không nên chạm vào lớp tuyết lạnh băng.

    Sau khi Lâm Hoài biết chính mình có thể nói chuyện trở lại liền liều mạng luyện nói, lúc đầu hắn còn mơ hồ không nói được rõ ràng, nhưng hắn lại muốn nhanh nói được, vậy mà kết quả một chút cũng không có mà còn làm cho yết hầu bị thương, sau khi bị Lâm Lam Đế cảnh cáo y mới chịu nói từ từ từng chữ để tâm hồn và thân thể hòa nhập. Hiện tại, chỉ cần không phải câu quá khó, Lâm Hoài đã có thể nói rõ ràng, đầy đủ; bất quá vẫn còn rất chậm, cho dù vậy hắn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

    Một ngày hắn không thể nói quá nhiều, vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến yết hầu non nớt của hắn, điều này làm cho Lâm Hoài có chút luyến tiếc.

    Lâm Hoài ở Kiền Minh Điện dưỡng thương hai tháng, sau khi ăn điểm tâm ngọt thì uống thuốc bổ cũng ngọt nốt, có lẽ thái y là sợ hắn nhiễm phong hàn. Cho hắn đứng ngây ngốc giữa trời tuyết lạnh suốt hai canh giờ đã là cực hạn của Lâm Lam Đế.

    Cạnh hắn là Thanh Phong cả người căng thằng, chỉ cần thấy hắn chuẩn bị sờ tuyết thì trong nháy mắt xông lên trước mặt ngăn cản.

    “Thanh Phong, hắn còn chưa có tới sao?” chậm rì rì nói, nhiều năm không lên tiếng, thanh âm của Lâm Hoài lại mang theo mị hoặc trầm thấp.

    Nếu không sai biệt thì khoảng chừng giờ này Lâm Lam Đế đã đến Kiền Minh Điện, nhưng bất quá đến giờ này Lâm Lam Đế còn chưa có giá lâm.

    “Bệ hạ vẫn còn đang lâm triều!”

    “…giờ này?” Lâm Hoài nghi ngờ nhìn chằm chằm Thanh Phong, cơ hồ đem mặt Thanh Phong trừng cho thủng một lỗ. (tội quá)

    “Đúng vậy đúng vậy, sau khi điện hạ bị trúng độc, việc đàm phán hòa bình của tứ quốc cũng không ai lo liệu, hiện tại bệ hạ là đang ở…Ôi! Tiểu Lan ngươi làm gì! Ôi… Ôi!”

    Thanh Phong bị Tiểu Lan đuổi theo đánh, trái cây đỏ tươi lăn đầy trên mặt đất, nhìn rất giống…Máu tươi, hết sức chói mắt.

    “Điện hạ?” Thanh Ngôn nhìn sắc mặt Lâm Hoài bỗng chốc tái nhợt, tâm thoáng chốc liền thu về.

    “Thanh Ngôn đã từng xuất cung chưa?” Lắc đầu đem mớ suy nghĩ vớ vẩn quăng ra, Lâm Hoài từ trong lòng dâng lên phiền muộn. Cả đời bị tù đầy ở Kiền Minh Điện, cái gì cũng không thể thấy được…

    “…bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thanh Ngôn chưa kịp trả lời, ngược lại còn hướng sau lưng Lâm Hoài quỳ xuống.

    Lâm Lam Đế phất tay cho hắn lui xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hoài nói: “Thế nào rồi?” đã nhiều năm rồi, hắn chưa bao giờ bận tâm đến cảm thụ của người khác, bất quá Lâm Hoài thì khác, cho nên khi lần đầu thấy Lâm Hoài lộ ra thần sắc bi thương, trong lòng hắn cư nhiên cũng cảm thấy bi thương. Những tưởng luôn trói buộc hắn ở bên người là tốt, là có thể luôn luôn khoái hoạt…dường như…ý nghĩ như vậy là một sai lầm.

    Thấy Lâm Hoài bi thương, hắn cũng cảm thấy đau. Tâm bỗng run rẩy, sợ hãi nếu lần này không thể làm cho Lâm Hoài cảm thấy khoái hoạt thì vĩnh viễn không thể làm cho hắn khoái hoạt.

    “Ta muốn xuất cung” Không cần dài dòng, chính là vào thẳng vấn đề.

    “Hôm nay?”

    “Ân, ta muốn xuất cung chơi vài ngày.”

    Lâm Lam Đế chợt nhớ đã từng đáp ứng hắn, sau khi đàm phán kết thúc sẽ cho hắn ra ngoài chơi hai tháng, bất quá bởi vì hắn trúng độc nên đành tạm hoãn lại.

    “Hai tháng, nhiều nhất hai tháng.” Lâm Lam Đế bổ sung, “Trước kia đã nói qua.”

    Lâm Hoài sửng sốt, hắn chỉ nghĩ tối đa là hai, ba ngày, nguyên lai đối phương vẫn còn nhớ rõ. Trong lòng một trận ngọt ngào, chủ động hôn Lâm Lam Đế, sau đó nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng liền nhảy xuống, chạy mau về phía trước vài bước bỗng quay đầu lại, cười rực rỡ như ánh sáng. Không biết là tuyết trắng chiếu sáng nụ cười hay là nụ cười làm cho tuyết trắng bừng sáng.

    Lâm Lam Đế nhớ lại một số ít thứ có thể so sánh với nụ cười rực rỡ ánh sáng ngày đó, nghĩ thật may mắn vì lúc đó đã đáp ứng Lâm Hoài. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, vật nhỏ dám hôn lén hắn, tránh khỏi vòng tay hắn, chạy được vài bước bỗng quay đầu lại, mái tóc như tơ tung bay, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nụ cười như hoa, mặt trời làm cho tiểu nhân nhi như phủ một vầng sáng màu vàng mỏng manh mà lấp lánh.

    [Chương ngày hôm nay mang theo một chút bi thương, bất quá, yêu không phải chỉ cố giữ lấy nhau mà quan trọng hơn yêu còn mang lại đau khổ cho nhau, tin ta đi, Lâm Lam Đế không hề ích kỷ, chính là tình yêu hắn dành cho Lâm Hoài ngập trời đến không có đường lui a. Tiết lộ một chút: Tiểu Lâm Hoài muốn xuất cung!! Nhưng…các người cũng đi theo làm gì? Đội ngũ hoành tráng như vậy đi ra ngoài không bị để ý mới là lạ đó?!!]

    Chương 36

    Trước mắt Lâm Hoài “Oạch” một tiếng đứng cả hàng người, vô lực cảm thấy chuyến đi này sẽ thật rất rất “khoái trá”. Ba người Tiểu Lan không vứt đi được là tất nhiên, mà ám vệ bảo hộ hắn do Lâm Lam Đế quang minh chính đại phái tới cũng không thể cự tuyệt được. Nhưng, nhưng…Vì cái gì mà Lâm Diễn cũng có mặt a?! Cư nhiên còn dẫn theo rất nhiều người! Bộ ngại bọn hắn đi ra đường không có người chú ý sao?!

    “Ta cũng muốn xuất cung, vừa lúc cùng đường với các ngươi.”

    Có ngốc mới tin lời ngươi, Lâm Hoài hướng Lâm Diễn tươi cười vô hại, cố gắng khống chế nắm tay để không đấm vào mặt hắn.

    Ba huynh đệ các người thay nhau đến để khi dễ ta a? Lần trước là Lâm Khiêm, lần trước nữa là Lâm Thân…ách…Lâm Thân…

    Lâm Diễn thấy sắc mặt của hắn cứ đổi tới đổi lui, cuối cùng đem vẻ mặt quỷ dị nhìn y hỏi một câu.

    “Ngươi và Lâm Thân là loại quan hệ gì?” Sau khi thấy an toàn, liền hỏi một câu như vậy. Bát Quái thì Bát Quái, con mẹ nó bất cứ giá nào cũng phải biết!

    Lâm Diễn ngẩn người, tự nhiên hỏi một câu không liên quan làm hắn trở tay không kịp, một mặt trong lòng thầm than Lâm Hoài đang nghĩ gì, một mặt thận trọng trả lời: “Huynh đệ”

    …Ngươi, ngoan độc, Lâm Hoài cơ hồ nghẹn họng, chẳng lẽ hắn phải hỏi thẳng là hai người đã ngủ với nhau chưa sao? Lâm Hoài thầm tự hỏi bản thân.

    Từ hoàng cung ra khỏi Thiên Môn đi về hướng bắc, chính là đến hoàng thành phồn hoa nhất nước.

    Bốn bề khoáng đạt, cả một ngã tư đường rộng lớn đều do đá xanh trải thành, kéo dài như vô tận. Hai bên đường là các loại cửa hàng san sát nhau. Nhìn hoa văn phía trước mỗi cửa hiệu sẽ biết được ở đây không chỉ có cửa hiện của Lâm Quốc.

    Ánh mắt Lâm Diễn bỗng trở nên dị thường nóng bỏng, nhìn Lâm Hoài nói: “Đó là cửa hiệu của An Quốc, ở hoàng thành cũng rất có tiếng tăm.” Cửa hiệu của An Quốc nhìn rất khác, rất có phong cách, nhận thức rất tốt.

    An Quốc không thạo về nông nghiệp, nên không có nông sản gì để bán. Bất quá bọn họ sản xuất hương liệu cùng những đồ trang sức tinh xảo lại được giới quý tộc dị thường yêu thích, có thể nói là đổ xô đi tìm mua, khiến cho các cửa hàng An Quốc ở các quốc gia khác rất được xem trọng.

    “Oa…! Ta muốn cái này! Cái này cũng muốn! Còn cái này!! Cái này nữa!! Lâm Hoài đang cảm thán chợt nghe tiếng Tiểu Lan hô. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Lan đứng ở cửa hàng An Quốc đằng kia, dùng hết sức kêu la, rất là khí thế, cái gì quy cũ đều quăng qua một bên. Ngược lại Thanh Ngôn bên cạnh nàng, đồ đạc trên tay ngày càng gia tăng. (anh làm culi a~)

    Lâm Hoài xấu hổ, tựa hồ bản tính tiềm tàng của các nàng chính là tín đồ mua sắm a. Thật là đáng sợ.

    Trước đây cũng đã nói qua, nếu lộ trình không bị trễ thì cứ để cho hạ nhân thoải mái một chút.

    “Của ta!!”

    “Là ta nhìn thấy trước!!”

    “Ta là người mua trước kia mà, thứ ngươi nhìn qua đều là cùa ngươi vậy chẳng lẽ toàn bộ chỗ này đều là của ngươi sao?!” Thanh Phong cười đến xuân phong đắc ý.

    Cố gắng làm lơ Thanh Phong ngày càng lớn giọng kia, Lâm Hoài run rẩy tiến lên nói chuyện với Lâm Diễn: “Đã bắt đầu buôn bán rồi sao?” Thiếu niên đang tranh giành đồ với Thanh Phong chính là thư đồng Nghiễn Đài mà Lâm Diễn mang theo.

    Lâm Diễn biết hắn xấu hổ, cười nói: “Mặc kệ họ đi, từ nhỏ đến lớn không bước chân ra khỏi cung, bị bức đến phát hoảng rồi.”

    Chê cười, Lâm Hoài cũng không tìm lời để nói lại nữa.

    “Sau khi ngươi tỉnh liền bắt đầu buôn bán trở lại.” Lâm Diễn tiếp tục nói, “Phụ hoàng lần này thật rất tức giận.” Trong giọng nói có chút vui sướng khi thấy người gặp nạn.

    …Phải…Phải không vậy? Lâm Hoài một phen lau mồ hôi lạnh, hắn chưa từng đi xa như vậy, bắt đầu có chút mệt mỏi, ánh mắt của người đi đường càng làm hắn thêm luống cuống. Kiếp trước hắn cũng rất hay bận rộn, chưa từng nghĩ, lần đầu xuất cung lại làm phách như vậy.

    Lâm Diễn anh tuấn vốn thu hút rất nhiều ánh mắt, cả Tiểu Lan đang điên cuồng cũng khiến không ít người ngạc nhiên, Lâm Hoài bộ dạng nhu nhược cũng câu dẫn không ít linh hồn của thanh thiếu niên, mà Thanh Phong cùng Nghiễn Đài náo loạn cũng không ít, không thể nghi ngờ bọn họ là đang hòa mình vào đường phố Lí Hải.

    “Phía trước có khách điếm kìa, nghỉ ngơi một chút thôi.” Đề nghị rất có lý nhưng lại không được cho phép, Lâm Diễn liếc mắt ngăn không cho Thanh Phong và Nghiễn Đài nói tiếp.

    Thuộc truyện: Nhất thưởng tham hoan