Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 12

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 12

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Cửa võ trường được mở, Trầm Luyện cùng một đám thị vệ chạy ào vào, bọn họ
    chỉnh tề quỳ trên mặt đất, “Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn
    lần.”

    “Có người muốn trẫm chết. Các ngươi đứng lên đi, Trầm
    Luyện, trẫm muốn ngươi trong vòng mười ngày tìm ra kẻ muốn ám sát trẫm,
    bằng không ngươi tự chịu phạt!” Đoan Mộc Thanh Lam thật muốn phạt bổng
    lộc của hắn, một đám người ăn không ngồi rồi, đến thời điểm mấu chốt
    cũng không có một người bảo hộ hoàng đế.

    “Thần tuân chỉ.” Trầm Luyện lĩnh thánh chỉ, chỉ huy thủ hạ vận chuyển thi thể, xử lý hiện trường.

    Đoan Mộc Dĩnh xoay người đi tới trước mặt Hạ Pháp, quan sát Hạ Pháp, từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Pháp hơn nữa ngày, chưa từng có
    người xem Hạ Pháp kỹ như vậy, trong lòng có điểm bất an. Hạ Pháp hành
    một lễ với Đoan Mộc Dĩnh: “Hoàng tử điện hạ, trên mặt thần có gì khác lạ sao.”

    “Ngươi không phải là người Tề quốc, ngươi là ngoại tộc.”
    Đoan Mộc Dĩnh nhìn loan đao của Hạ Pháp, hắn có hứng thú với binh khí
    này, có hứng thú với thủ pháp giết người hoa mỹ của Hạ Pháp.

    “Thần là Bạc Nhân, đến Tề quốc mưu sinh, thúc thúc của thần giúp thần tiến cung làm thị vệ.” Hạ Pháp giải thích.

    “Thúc thúc của vị dũng sị này là người phương nào, trẫm sẽ ban thưởng cho
    ngươi, ngươi tên là gì.” Đoan Mộc Thanh Lam tán thưởng tài nghệ giết
    người của Hạ Pháp, hắn đối với Bạc Nhân cũng có một chút hứng thú.

    “Thần tên là Hạ Pháp, phụ thân của thần cùng tướng quân Trầm Thanh Dung là huynh đệ.” Hạ Pháp nói.

    “Trách không được võ công của ngươi cao như vậy, nguyên lai là người của Trầm
    tướng quân. Hảo, ngày hôm nay phong ngươi là thị vệ hàng tứ phẩm, ngươi
    phải bảo vệ tốt lục hoàng tử của trẫm.”

    “Tạ ơn hoàng thượng.” Hạ
    Pháp quỳ trên mặt đất tạ ân. Đây là cơ hội tiếp cận hoàng tử tốt nhất,
    ta muốn tìm ra người có khả năng mang lại hạnh phúc cho Bạc Nhân tộc.

    Lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Hạ Pháp, một thái giám đứng phía sau Đoan Mộc Thanh Lam rút ra một cây đao, đâm hướng Đoan Mộc Thanh
    Lam, Đoan Mộc Dĩnh chỉ thấy chủy thủ phản xạ ánh dương quang, hắn vô
    thức đẩy Đoan Mộc Thanh Lam ra, chủ thủy của thái giám kia liền đâm
    trúng sau lưng hắn. Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy phía sau đau đớn khó chịu,
    thích khách chết tiệt! Đoan Mộc Dĩnh liền té xỉu trong lòng Đoan Mộc
    Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, một chưởng đánh bay
    thái giám kia.

    Thập Lục cùng Lý Phúc sợ hãi, Lý Phúc lập tức kêu la, “Đi tìm ngự y, nhanh lên!”

    “Bắt lấy thích khách!” Trầm Luyện tay mắt lanh lẹ, chặn lại thái giám kia, chặn lại cằm hắn, để tránh hắn tự sát.

    Đoan Mộc Thanh Lam nổi giận, sắc mặt xanh đen, hắn ôm Đoan Mộc Dĩnh hướng
    Phi Oánh cung chạy vội đi. Mọi người đều kinh hoảng không ngớt, toàn bộ
    hoàng cung lần thứ hai rơi vào khủng hoảng . Lần trước ám sát không
    thành công, lần này cũng thế. Hai lần đều là Đoan Mộc Dĩnh cứu Đoan Mộc
    Thanh Lam, Quý thục phi canh giữ ở Phi Oánh trong cung, trắng đêm chăm
    sóc nhi tử.

    “Nương nương, người nghỉ ngơi một chút, nô tài sẽ
    chăm sóc tốt cho hoàng tử.” Lý Hoài An khuyên bảo Quý thục phi, “Ngự y
    nói hoàng tử không có việc gì, chỉ mất quá nhiều máu cần tĩnh dưỡng, nô
    tài sẽ chăm sóc tốt cho hoàng tử.”

    “Cũng được, hài tử này thực sự là gặp nhiều nguy hiểm, hắn cũng là vì hoàng thượng. Ta đi nghỉ ngơi
    một chút, ở đây giao cho ngươi.” Quý thục phi uể oải đứng lên, hai mắt
    nàng đều sưng đỏ, đầu choáng váng, cung nữ dìu nàng ra ngoài cửa. Quý
    thục phi vừa đi vừa ai thán, “Đứa con này, mẫu thân không cần hoàng
    thượng ban thưởng, mẫu thân cần tính mệnh của ngươi, sao ngươi không
    hiểu ni.”

    Đoan Mộc Thanh Lam không có tâm tình phê duyệt tấu
    chương, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Phi ở một bên giúp hắn xử lý
    chính sự, Đoan Mộc Phi cũng có chút thấp thỏm, hắn có phải đang lo lắng
    cho đệ đệ không. Trầm Luyện trình lên lời khai của thích khách, quỳ trên mặt đất chờ hoàng thượng định đoạt.

    “Phi nhi, ngươi nghĩ sao về việc ám sát lần này.” Đoan Mộc Thanh Lam muốn nghe ý kiến của nhi tử mình.

    “Phụ hoàng, tuy rằng thích khách khai họ là người của tiên hoàng, bởi vì bất mãn phụ hoàng cung biến đạt được ngôi vị hoàng đế, thế nhưng nhi thần
    nghĩ không đơn giản như thế. Một thích khách nếu như không có nội ứng,
    sao có thể tính toán hoàn hảo như vậy.” Đoan Mộc Phi ngừng bút, tỉ mỉ
    suy nghĩ một chút, chủ mưu là ai, phải điều tra rõ ràng.

    “Ý của Phi nhi là. . .” Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam hiểu rõ ai rất muốn giết hắn.

    “Hiện tại chúng ta không có chứng cứ đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng sớm muộn gì cũng có.” Đoan Mộc Phi không nhanh không chậm nói.

    “Dĩnh nhi lại cứu trẫm một lần nữa, trẫm nghĩ Dĩnh nhi là thái hậu chuyển
    thế, ở trong hắn che chở trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ tới đây, tâm
    tình cũng phiền muộn.”Trẫm đi xem Quý thục phi, khẳng định nàng lại lo
    lắng cho Dĩnh nhi mà không ăn không ngủ.”

    “Mẫu hậu đã đến thăn
    Thục phi nương nương, mẫu hậu cũng lo lắng cho lục đệ.” Đoan Mộc Phi
    nghĩ đến nhãn thần u buồn của Thục phi, tâm của hắn cũng đau khổ. Nếu
    nữ nhân này không phải nữ nhân của phụ hoàng, cho dù nàng là nữ nhân
    bình thường, ta nhất định sẽ lập nàng làm hoàng hậu.

    “Việc ở đây
    giao cho ngươi xử lý, trẫm đến Cẩm viện thăm Quý thục phi.” Đoan Mộc
    Thanh Lam nói xong xoay người đi, Lý Phúc lập tức dẫn người theo phía
    sau.

    Trong Cẩm viện, chỉ có sự im lặng bao trùm, Quý thục phi tâm tình bất hảo, ai cũng không dám nói lung tung. Đoan Mộc Tuyết thoải mái khuyên nhủ Quý thục phi.

    “Mẫu thân, không nên lo lắng quá, ngự y nói vết thương của hắn không nặng, đệ đệ sẽ tốt lên.” Đoan Mộc Tuyết
    ngồi chồm hỗm trước mặt Quý thục phí, cầm lấy tay nàng vỗ về.

    “Ngươi không biết a, hài tử vĩnh viễn không hiểu được lòng của mẫu thân. Mẫu
    thân không cầu gì, chỉ cầu các ngươi bình an. Nhị ca ngươi đi Vệ quốc đã nhiều năm sinh tử chưa biết, mẫu thân mỗi ngày đều lo lắng cho hắn. Lục đệ ngươi lại như thế này, gặp chuyện tình nguy hiểm như vậy. Mẫu thân
    có thể không lo lắng sao, lão ngũ, mẫu thân đã mất đi một hài tử, hiện
    rất sợ mất thêm một hài tử nữa, ngươi phải cẩn thận.” Quý thục phi khẽ
    vuốt khuôn mặt hài tử, đều là hài tử do mình nuôi lớn, làm sao không
    quan tâm được ni.

    “Mẫu thân, nhi tử sẽ không để người phải bận
    tâm, ngươi nghỉ ngơi một hồi nga.” Đoan Mộc Tuyết đứng lên dìu Quý thục
    phi, đi vào phòng ngủ, Quý thục phi thập phần mệt mỏi rã rời nằm ở trên
    giường, Đoan Mộc Tuyết đắp chăn cho mẫu thân, dặn cung nữ phải cẩn thận
    hầu hạ.

    Đoan Mộc Tuyết ngồi trên một cái ghế canh giữ ngoài cửa
    phòng, hắn không muốn bất cứ cái gì quẫy nhiễu Quý thục phi. Tuy rằng
    hắn không phải là nhi tử do Quý thục phi sinh ra, thế nhưng hắn được Quý thục phi nuôi lớn. Quý thục phi xem hắn như nhi tử của mình, Đoan Mộc
    Tuyết không dám nói Quý thục phi là một nữ nhân phi thường thiện lương.
    Những người có thể sống sót trong cung, không có ai còn trong sáng thuần lương. Quý thục phi là mẫu thân hắn, dưỡng dục hắn bảo hộ hắn, không để hắn chịu ủy khuất, trong lòng hắn Quý thục phi là nữ nhân tốt, là mẫu
    thân hắn kính yêu nhất.

    Đoan Mộc Thanh Lam đi vào Cẩm viện, liền thấy Đoan Mộc Tuyết ngồi trước cửa. Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy phụ hoàng lập tức hành lễ.

    “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”

    “Đứng lên đi, mẫu thân ngươi đâu?” Đoan Mộc Thanh Lam quan tâm hỏi.

    “Bẩm phụ hoàng, mẫu thân mệt mỏi nên đã đi nghỉ.” Đoan Mộc Tuyết nói.

    “Đừng để ai quấy rầy, hai ngày nay nàng không có hảo hảo nghỉ ngơi. Mẫu thân
    ngươi có nói gì không?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, hắn đang nghĩ hắn sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của Quý thục phi, bồi thường cho mẫu tử bọn họ.

    “Mấy ngày hôm nay mẫu thân luôn tưởng niệm nhị ca.” Đoan Mộc Tuyết lễ phép đáp.

    “Mẫu thân ngươi nhớ nhị ca ngươi, trẫm đã biết.” Đoan Mộc Thanh Lam nghe
    vậy, yêu cầu này của Quý thục phi hắn không thể thỏa mãn nàng, đây là sỉ nhục lớn nhất trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam khi phải đưa nhi tử của
    mình đến Vệ quốc làm chất tử, không biết cuộc sống thế nào! Đoan Mộc
    Thanh Lam không thể tưởng tượng bây giờ hài tử kia có bộ dáng gì, hắn mơ hồ nghe nhị hoàng tử của mình mất tích, kỳ thực là đã chết.

    Mấy
    năm trước Tề quốc cùng Vệ quốc xảy ra chiến tranh, Tề quốc thất bại,
    Đoan Mộc Thanh Lam vẫn không rõ vì sao hắn lại thất bại, địch nhân giống như đều biết rõ kế hoạch của hắn, biết hắn tiến lui thế nào, hắn tổn
    thất không riêng gì lãnh thổ, mà hắn còn mất cả nhi tử! Đây là sỉ nhục
    cả đời này của hắn, hắn sẽ đòi lại. Nhị hoàng tử của hắn, lớn lên tuấn
    mỹ như vậy, hài tử này vừa hiếu thuận với phụ mẫu lại am hiểu lòng
    người, cũng không khiến hắn tức giận. Hài tử của ta đã chết, ta không
    dám nói cho mẫu thân của hắn, làm một người nam nhân và là một trượng
    phu, ta không thể nói. Đoan Mộc Thanh Lam nắm chặt tay, thở dài một
    tiếng. Quý thục phi không đòi hỏi quyền lợi gì, như vậy cũng tốt.

    “Hảo hảo chiếu cố mẫu thân ngươi, khi khác ta đến thăm nàng.” Đoan Mộc Thanh Lam phi thường hiền lành, đây là lần đầu tiên hắn nhẹ nhàng nói với
    Đoan Mộc Tuyết, khiến Đoan Mộc Tuyết bất ngờ không kịp phản ứng.

    “Nhi thần sẽ hảo hảo chiếu cố mẫu thân, phụ hoàng yên tâm đi.” Đoan Mộc Tuyết biểu hiện khuôn mặt tươi cười, xán lạn trong sáng.

    Đoan Mộc Thanh Lam cũng cười, hắn xoay người đi đến Phi Oánh cung, hiện tại hắn muốn gặp hài tử kia, hài tử hắn yêu nhất.

    Phi oánh cung phi thường yên lặng, đã đến lúc lên đèn, bóng cây cối mập mờ, đong đưa theo gió, một cái bóng lay động. Đoan Mộc Thanh Lam cũng cảm
    thấy lòng hắn đang động, một loại cảm giác xáo động kì lạ khi nghĩ tới
    người đang mê man kia.

    Đoan Mộc Thanh Lam đi vào Phi Oánh cung,
    đây là nơi mẫu thân hắn từng ở, hắn rất yêu thương mẫu thân của mình,
    thế nhưng mẫu thân hắn không thể là ái nhân của hắn, tâm của hắn cũng
    hàn băng từ lâu. Đoan Mộc Thanh Lam đi tới phòng ngủ của Đoan Mộc Dĩnh,
    hắn cũng nằm ở trên giường, ôm hài tử này vào trong ngực, thân thể thật
    là ấm áp. Sắc mặt Đoan Mộc Dĩnh tái nhợt, mất quá nhiều máu khiến bờ môi hắn khô khan.

    Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới lần đầu tiên quan tâm
    đến hài tử này, cũng là lúc hắn thụ thương. Khi đó nghĩ hài tử này hảo
    ngoạn, tâm lý muốn tiếp cận hắn, sau đó lại muốn có tâm của hắn, hoàn
    toàn không để ý đạo đức luân thường, hoàn toàn không xem hắn là nhi tử
    của mình. Hài tử này đối với ta rất phòng bị, bởi vì Mặc Triền, ta
    thương tổn hắn, khi đó ta cũng không thèm để ý hắn, hắn chỉ là một đối
    tượng để vui đùa mà thôi. Thế nhưng hiện tại, vì sao lần này hắn bảo vệ
    ta mà bị thương, ta lại không muốn như thế. Lòng không muốn tức là tâm
    động! Lòng ta động, ta đối với nhi tử của mình thực sự động tâm sao?
    Đoan Mộc Thanh Lam bình phục một chút tâm tình, ôm Đoan Mộc Dĩnh tiến
    nhập cảnh trong mơ.

    ——— —————————–

    Trong mơ, một mảnh ngân quang bao phủ biển rộng, trong biển không phải là đá ngầm, mà là một
    tiểu đảo, nở đầy kỳ hoa dị thảo. Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở trên cỏ, thập phần thích ý. Yên lặng hòa cùng khoảng không! Bỗng nhiên Đoan Mộc Dĩnh đứng
    lên, sự an nhàn liền biến mất, ta sao có thể quên mục đích sống lại của
    ta, ta muốn báo thù, ta muốn phá tan tiên đoán, ta muốn tất cả tiên tri
    đều chết. Ta sao không thể quên những lời tiên đoán kia khiến ta cực
    khổ, còn có những người bán đứng sinh mệnh ta để đổi lấy vinh hoa, hiên
    tại chắc cuộc sống của các ngươi an nhàn lắm, nhưng cũng chỉ là hiện
    tại! Thân ảnh Đoan Mộc Dĩnh dưới ánh trăng chậm rãi tiêu thất, Đoan Mộc
    Dĩnh lại đứng dưới giàn hoa tử đằng, cánh hoa tử đằng theo gió thổi tới
    trên mặt hắn, tay Đoan Mộc Dĩnh nắm lấy những cánh hoa, bỏ vào miệng ăn. Vị của nó thật khó nuốt.

    “Hài tử này, sao lại ăn cánh hoa, trong lòng đau khổ sao, cánh hoa này không mang vị ngọt ngào đâu.” Kỳ Duyên
    một thân bạch y xuất hiện phía sau Đoan Mộc Dĩnh, mái tóc vàng bay bay
    theo gió, ngón tay trắng nõn của Kỳ Duyên chạm vào những đóa hoa. Cây
    hoa tử đằng nghiêng mình như nghênh tiếp Kỳ Duyên đến.

    “ Vì sao
    ngươi thở dài, ngươi vĩnh viễn không quên được tiểu viện nở rộ hoa tử
    đằng đó sao, chính những cây hoa tử đằng này đang quấn lấy ngươi.” Kỳ
    Duyên đi tới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, cúi đầu mỉm cười nhìn Đoan Mộc
    Dĩnh.

    Đoan Mộc Dĩnh thấy khuôn mặt Kỳ Duyên phóng đại trước mặt
    mình, Đoan Mộc Dĩnh lui ra sau, người này thật là, hình như ta cùng hắn
    không quen nhau a.

    “Kỳ Duyên, sao ngươi lại đi vào trong mộng của ta, ta có khả năng đi vào trong mộng người khác sao?” Đoan Mộc Dĩnh
    hiếu kỳ hỏi Kỳ Duyên.

    “Ngày đó không phải ngươi đi vào trong mộng Lý Hoài An và mẫu thân của ngươi sao, ngươi thấy bọn họ khi còn trẻ.
    Khi ngươi ngộ ra chân lý thì năng lực của ngươi sẽ tăng lên.” Kỳ Duyên
    nói, Kỳ Duyên ngồi dưới giàn hoa tử đằng, rất thản nhiên hưởng thụ gió
    mát.

    “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao ta có khả năng như vậy?”
    Đoan Mộc Dĩnh hỏi, Kỳ Duyên hẳn là biết vì sao, hắn sẽ nói cho ta biết
    đáp án.

    “Ngươi tu luyện một loại võ công tâm pháp phải không.” Kỳ Duyên hỏi.

    “Đúng vậy, đó là võ công tâm pháp phụ hoàng ta đưa.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

    “Loại này võ công tâm pháp gọi là Tam thập tam thiên, đây là một loại tâm
    pháp tu hành, không phải đơn thuần là đề cao võ công cá nhân mà khơi dậy tiềm năng của mỗi người, người có cơ duyên mới có thể học, tiến nhập
    đến cảnh giới thần tiên. Vì sao phụ thân của ngươi không có lấy một vết
    nhăn, mà lại còn trẻ như vậy, ngươi không biết vì cái gì sao?” Kỳ Duyên
    rất nghiêm túc hỏi, đã không còn biểu tình nhu hòa như trước.

    “Không biết.” Đoan Mộc Dĩnh cũng rất muốn biết đáp án, chỉ có người này có thể nói cho hắn.

    “Chúng ta đều tu luyện loại võ công tâm pháp này, như vậy chúng ta sẽ không
    già yếu. Tiên tri có khả năng tiên đoán tương lai, cũng bởi vì bọn họ tu luyện Tam thập tam thiên. Có lẽ bọn họ chỉ tu luyện được đến tầng thứ
    bảy hay tầng thứ chín, tu hành thành công Tam thập tam thiên không có
    mấy người. Phụ thân ngươi tu hành phi thường lợi hại. Ta nghĩ ngươi có
    khả năng vượt hắn!” Kỳ Duyên nói.

    “Ta có thể vượt qua phụ thân
    ta?” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình không có khả năng, Đoan Mộc Thanh Lam võ
    công trác tuyệt, sư phụ Dạ Dương của hắn còn không đáng nhắc tới. Đây là chênh lệch!

    Kỳ Duyên sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, hắn giống như một
    nhà học giả, đôi mắt sáng sủa tràn ngập trí tuệ, “Bởi vì ngươi khổ hơn
    phụ thân ngươi, cực khổ khiến người giác ngộ, người giác ngộ cực khổ
    chia thành phá vô danh, phá vô minh, chứng bồ đề.”

    “Ta hiểu được, cảm tạ ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh rất thành khẩn cảm tạ Kỳ Duyên chỉ dạy,
    hắn muốn trở nên cường đại, Đoan Mộc Thanh Lam không có lừa hắn, tu
    luyện Tam thập tam thiên sẽ giúp hắn thành công.

    “Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này!”

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc