Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 25

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 25

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Cảnh ảo biến mất, Đoan Mộc Dĩnh mơ màng mở mắt, cảm giác có một ánh mắt cực
    nóng đang nhìn hắn, giương mắt nhìn, thấy Đoan Mộc Thanh Lam đang ngồi
    bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn. Mặt Đoan Mộc Dĩnh liền đỏ lên, nhớ tới lời
    nói của mình, xấu hổ cúi đầu, không biết nhìn chỗ nào mới tốt. Đoan Mộc
    Thanh Lam thấy vậy, liền dùng tay nâng đầu hắn lên, nhìn sắc mắt ửng đỏ
    của Đoan Mộc Dĩnh, dùng khẩu khí cường thế của đế vương, cố chấp mà kiên định hứa hẹn với hắn, “Trẫm sẽ làm cho ngươi mỗi ngày đều nhớ đến trẫm, tâm tâm niệm niệm đều là trẫm, trong lòng không nghĩ đến bất cứ ai,
    không đi, không đổi, không rời.”

    Bên tai truyền đến lời nói kiên
    định, Đoan Mộc Dĩnh ngạc nhiên nhìn đối phương, lời này xuất phát từ
    miệng của Đoan Mộc Thanh Lam, hắn đã từng nghĩ không có khả năng, một
    người phụ thân lại hướng nhi tử của mình biểu lộ ái tình.

    Đoan
    Mộc Dĩnh vươn tay đặt ở trong lòng bàn tay Đoan Mộc Thanh Lam, dùng
    giọng điệu kiên định như vậy mở miệng, “Nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, phụ hoàng không được vi phạm lời hứa.”

    “Ngươi là người duy nhất
    khiến trẫm động tâm, trẫm cũng muốn ngươi vì trẫm mà tâm động.” Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại, lời lẽ tương giao, truyền đến nồng đậm yêu thương, vây trụ thắt lưng tế, tay từ từ lẻn vào vạt áo, tùy ý thăm dò. Đối mặt với nhiệt tình như vậy, Đoan Mộc Dĩnh
    tựa vào lồng ngực đối phương, sau đó vươn hai cánh tay ôm lấy tấm lưng
    vững chãi. Cơ thể xa lạ mà quen thuộc, đôi môi dây dưa cùng một chỗ,
    luân lý đạo đức là cái gì, kiếp trước kiếp này thì có sao, tất cả đều bị hiện tại phá vỡ.

    “Phụ hoàng.”

    “Dĩnh nhi. .” Đoan Mộc
    Thanh Lam rời khỏi đôi môi thiếu niên, bốn mắt nhìn nhau, “Phụ hoàng,
    Dĩnh nhi quyết định cho phụ hoàng một cơ hội, cũng cấp cơ hội duy nhất.” Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười, ánh mắt thể hiện sự kiên quyết, hai tay ôm chặt lấy Đoan Mộc Thanh Lam, “Nếu như ngươi quyết định cùng nhi thần suốt
    đời bầu bạn, nhi thần có chết cũng sẽ cuốn lấy người, người nên chuẩn bị sẵn sàng.”

    “Ngươi nói thật sao!” Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy
    mình đang bay lơ lửng, mừng như điên, mạnh bạo hôn lên đôi môi của Đoan
    Mộc Dĩnh, bàn tay càng lần mò tìm kiếm sâu hơn.

    “Phụ hoàng. . .”
    Trong miệng ôn nhu gọi đối phương, Đoan Mộc Thanh Lam đưa bàn tay hơi
    lạnh vuốt ve làn da thiếu niên, chà sát lên da thịt non mềm, cảm giác kì diệu này khiến thân thể thiếu niên nóng lên.

    “Dĩnh nhi đẹp quá,
    sự mỹ lệ của Dĩnh nhi chỉ thuộc về phụ hoàng, đáp ứng phụ hoàng, đừng
    cho bất luận kẻ nào chạm vào ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt lấy thân thể thiếu niên, lực đạo to lớn khiến thiếu niên cảm thụ được quyết tâm
    của đối phương.

    “Ân. . .” Thiếu niên nhẹ giọng đáp ứng, Đoan Mộc
    Thanh Lam chậm rãi cắn lên hai nhũ châu trước ngực thiếu niên, tay di
    động theo thắt lưng mảnh khảnh xuống hạ khố, “Dĩnh nhi, lần trước trẫm
    tiến nhập ngươi, nơi đó của ngươi bao vây lấy trẫm, cái loại cảm giác
    này thập phần tuyệt vời a, hơn nữa… Dĩnh nhi cũng rất hưởng thụ, không
    phải sao?” Đoan Mộc Thanh Lam chẳng cảm thấy xấu hổ, tà mị nói bên tại
    thiếu niên, khiến gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ ửng.

    Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy thiếu niên đặt trên đùi mình, quần áo đã bị cởi
    bỏ, đôi môi mang theo khí tức nóng bỏng liên tục trượt trên thân thể
    thiếu niên, “A…ha…” lúc Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy phân thân của thiếu
    niên, một cỗ khoái cảm không thể ức chế sôi trào trong cơ thể khiến
    thiếu niên rên rỉ, thấy hắn đã động tình, Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi
    đặt hắn xuống giường.

    “Phụ hoàng, không…” Một tay của Đoan Mộc
    Thanh Lam khéo léo đi động trên thân thể thiếu niên, một tay kia bắt đầu dò xét tiến vào hậu huyệt, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa huyệt khẩu,
    tận lực giúp hắn thả lỏng, giúp hắn quên đi đau đớn đạt được đỉnh dục
    vọng. Đoan Mộc Thanh Lam lấy ra một bình nhỏ trơn cao trên đầu giường,
    mở nút lọ, dính thuốc mỡ vào ngón tay, đầu ngón tay to bắt đầu tiến vào
    hậu huyệt, thong thả động đậy để đối phương thích ứng.

    “Muốn ta
    tiến vào sao?” Bị tình dục chi phối, thanh âm của Đoan Mộc Thanh Lam trở nên khàn khàn, đầu lưỡi ướt át liếm trên người thiếu niên.

    Khoái cảm khiến thiếu niên mơ hồ, sương mù bao phủ hai mắt, theo bản năng mà gật đầu.

    “Ân…” Đoan Mộc Thanh Lam mở rộng hai chân thiếu niên, ngón tay chậm rãi xâm
    nhập trong cơ thể đối phương. Khi tiến nhập đủ sâu, hắn nhẹ nhàng rút
    ra, cứ như vậy nhiều lần, một ngón tay rồi hai ngón tay. Ngón tay tăng
    thêm, tốc độ trừu sáp cũng càng lúc càng nhanh. Đoan Mộc Dĩnh liên tục
    thở hổn hển, toàn thân khô nóng.

    “Không… Ân…” Đoan Mộc Dĩnh ngửa
    đầu, tựa trên vai Đoan Mộc Thanh Lam. Ngón tay của Đoan Mộc Thanh Lam
    trong cơ thể thiếu niên, còn có bàn tay đang loạn động phân thân của
    hắn, trừu sáp, kích thích cường liệt khiến thiếu niên mất đi tâm trí.

    “A! !” Thiếu niên phóng ra dục vọng bạch sắc trong tay Đoan Mộc Thanh Lam.

    “Dĩnh nhi của trẫm, ngươi thật không tốt, chỉ lo vui vẻ, phụ hoàng làm sao
    bây giờ a?” Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên môi thiếu niên, liếm lấy dịch thể tràn ra từ khóe miệng, sau đó tàn sát mọi ngóc ngách trong miệng thiếu
    niên, khiến thiếu niên bị khơi mào dục vọng lần thứ hai.

    “A…”
    Đoan Mộc Thanh Lam đặt hai chân của thiếu niên trên vai, nâng cái mông
    của thiếu niên lên, đưa phân thân đã bị khơi mào từ lâu vào cơ thể hắn.

    “Trẫm muốn ngươi không ly khai trẫm, vô luận là thân thể hay là tâm linh.”
    Nương theo luật động kịch liệt, Đoan Mộc Thanh Lam nói nhỏ bên tai thiếu niên. Thân trí của thiếu niên đã bắt đầu mê loạn, cảm giác khô nóng
    trong cơ thể không cách nào ức chế. Phảng phất thống khổ, lại phảng phất vui thích khoái lạc.

    “Dĩnh nhi thực sự là bảo bối của phụ hoàng, ” Nam nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, “Phía dưới của ngươi quấn chặt trẫm như thế chặt.”

    “Ngô. . . Không có. . . Nhi thần không có. . .” Đoan Mộc Dĩnh nói loạn.

    Đoan Mộc Thanh Lam cười xấu xa, càng gia tăng luật động, thiếu chút nữa khiến Đoan Mộc Dĩnh ngất đi.

    “Ô ——” Áp lực cùng khoái cảm khiến thiếu niên rơi lệ, thiếu niên phát giác mình khóc, liền cảm thấy giận, cắn lên vai đế vương một cái.

    “Tê ——” Cam giác đau nhức khiến Đoan Mộc Thanh Lam hô lên một tiếng, Dĩnh nhi thật đúng là không ngoan mà.

    Luật động trong cơ thể thiếu niên càng nhanh, hung mãnh đi vào, một chút lại một chút, kịch liệt trừu sáp không thể chống cự, khiến thiếu có camr
    giác lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị chọc thủng.

    “Ô. . . Ân. . . A. . .”

    Bị Đoan Mộc Thanh Lam nắm chặt thắt lưng khiến Đoan Mộc Dĩnh vô pháp giãy, chỉ có thể chịu đựng, rõ ràng muốn rời ra nhưng rồi lại luyến tiếc, tự
    động đong đưa thắt lưng theo trừu sáp của nam nhân, cơ thể trắng nõn vì
    nhiễm tình dục mà ửng đỏ, Đoan Mộc Dĩnh bắt đầu cảm thấy mờ mịt, sau đó
    ngất đi….

    ——— —————— ———-

    Đoan Mộc Dĩnh cảm giác thân thể
    của mình phập phồng, ấm áp giống như được mẫu thân ôm ấp, Đoan Mộc Dĩnh
    mở mắt, Đoan Mộc Thanh Lam đang ôm hắn tắm rửa tại ôn tuyền, Đoan Mộc
    Thanh Lam ôn nhu như nước, nhẹ giọng nói bên tai hắn, “Ngươi vừa ngất
    đi, trẫm giúp ngươi rửa sạch thân thể.”

    Đoan Mộc Dĩnh hơi mặt đỏ, thân thể hắn vô lực, đau nhức không ngớt, hắn lười động tay, thế nhưng
    hắn đầu óc vẫn còn tỉnh táo: “Phụ hoàng có biết tiên tri trong thiên hạ
    bắt nguồn từ đâu không?”

    “Tiên trì bắt nguồn từ Tố Vân cung ở
    Tiên Minh sơn của Vệ quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam nhớ rất rõ Tố Vân cung,
    đây là nơi hắn muốn hủy diệt nhất, đại tiên tri Phi Nhiễm ở nơi này, tự
    cho mình là rất giỏi, có thể bao trùm thiên hạ, hừ, ta sẽ cho khiến
    những tiên tri như các ngươi hủy diệt trong tay ta.

    “Tiên tri Dực Cánh của Vệ quốc là nhi tử của Phi Nhiễm.” Đoan Mộc Dĩnh ngồi trong
    lòng Đoan Mộc Thanh Lam, nheo lại con mắt giống như mèo nhỏ đang hưởng
    thụ.”Nhi thần phi thường căm hận tiên tri, nhi thần muốn hủy Tố Vân
    cung, khiến cho những kẻ tự cho mình là đúng, khiến cho tiên đoán của
    bọn họ đều bị hủy diệt.

    Đoan Mộc Thanh Lam sủng nịch nhéo cái mũi của Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này không giống với Phi Oánh thái hậu, dung
    mạo tương tự nhưng tính cách bất đồng, lúc ban đầu bị cái này hài tử hấp dẫn chính là đôi mắt sâu thẳm phảng phất sự không cảm lòng cùng giãy
    dụa thống khổ, khi đó nghĩ hắn đã gặp chuyện gì, tuổi còn nhỏ, mà trầm
    tĩnh như vậy, tâm sự của hắn đều dấu sau hình dáng nhỏ bé này, khiến
    mình có hứng thú tìm hiểu, vốn tưởng rằng sẽ là một trò chơi nhất thời,
    qua thời gian, đã không thể buông tay.

    “Hủy diệt bọn họ làm gì,
    trẫm muốn bọn họ từ từ mà chết, trên đời này không cần tiên tri, trẫm
    tin tưởng chính mình.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, ra khỏi
    ôn tuyền, cầm lấy trường bào tơ lụa mà Thập Lục đã chuẩn bị phủ lên
    người Đoan Mộc Dĩnh, chính mình cũng phủ thêm trường bào, lấy khăn nhẹ
    nhàng lau khô tóc Đoan Mộc Dĩnh, dùng lược chải mái tóc dài mềm mượt của thiếu niên.

    Đoan Mộc Dĩnh hưởng thụ sự chăm sóc của đế vương,
    trong lòng tràn đầy tư vị hạnh phúc, hạnh phúc sẽ được bao lâu hắn không biết. Nhưng hắn phải nắm chặt lúc này.

    Hai người đã sạch sẽ,
    Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam ôm về tẩm cung. Đoan Mộc Dĩnh nằm
    xuống liền tiến nhập mộng đẹp, xem ra thực sự là mệt muốn chết rồi.

    Đoan Mộc Thanh Lam không ngủ, hắn đang suy nghĩ kiếp trước của Dĩnh nhi là
    Trình Thu Bình, hắn hàm oan mà chết, tất nhiên muốn báo thù. Trình Thu
    Bình không bỏ xuống được kiếp trước, ta sẽ giúp ngươi báo thù.

    Đoan Mộc Thanh Lam đi tới cửa vung tay lên, bóng người chợt lóe, một người
    hắc y nhân quỳ trên mặt đất, Đoan Mộc Thanh Lam phân phó nói, “Đi Lương
    quốc điều tra cái chết của tướng quân Trình Thu Bình, hắn có bao nhiêu
    kẻ thù.”

    “Tuân chỉ.” Hắc y nhân vừa dứt lời bóng người đã tiêu thất, giống như là chưa từng xuất hiện.

    Đoan Mộc Thanh Lam trở về giường, ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ.

    ——— —————— ———————

    Trận tuyết lớn nương theo gió bắn báo hiệu mùa đông bắt đầu, trên mặt đất
    trắng xoá, tuyết rơi một ngày một đêm không ngừng, tuyết đọng rất dày.
    Đoan Mộc Dĩnh mặc áo ấm áp, áo khoác da cừu, hắn mở cây dù, hắn muốn sau khi tuyết ngừng sẽ ra ngoài chơi. Đoan Mộc Dĩnh đi về phía phụ thân
    cùng mẫu thân của mình nói một tiếng, hắn muốn đi ra ngoài ngoạn. Quý
    quý phi chỉ dặn hắn phải cẩn thận, cho dù là hoàng tử cũng phải mang
    ngọc bài mới có thể ra vào hoàng cung, cho dù muốn cũng không ngăn được
    hắn. Hắn hướng phụ thân nói một tiếng muốn ra ngoài, Đoan Mộc Thanh Lam
    lập đẩy tấu chương sang cho thái tử, nói một câu: “Giúp trẫm phê duyệt,
    không hiểu thì ở một bên, khi trở về trẫm sẽ xem.”

    Thái tử Đoan
    Mộc Phi biết phụ thân đối xử với đệ đệ này không giống các hoàng tử
    khác, quan hệ của bọn họ, tong lòng tất cả mọi người đều hiểu nhưng
    không thể nói. Nhưng mà nhiều tấu chương như thế, phải mất bao lâu mới
    phê duyệt xong. Đoan Mộc Phi đối mặt với một bàn đầy tấu chương, mặt hơi co quắp, phụ hoàng càng ngày càng tùy hứng. (Tội nghịp Phi ca quá ~)

    Phủ thêm áo choàng, Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh rời đi, bước chầm chậm trên đường Cẩm Vân thành. Đoan Mộc Dĩnh phát hiện Cẩm Vân thành
    phồn hoa náo nhiệt hơn lúc trước, trên đường có rất nhiều ngoại tộc, có
    thư sinh võ sĩ thương nhân, đủ loại người xuất hiện tại Cẩm Vân thành,
    đông như trẩy hội.

    “Cha, đây là do người chiêu mộ tài năng nên
    những người này mới tìm đến đây, thật thông cảm cho Trầm Luyện cùng ngũ
    ca, những người này hỗn tạp như vậy, bọn họ chủ quản an bình của Cẩm Vân thành, không biết hoàng thúc phân công công việc cho họ thế nào.” Đoan
    Mộc Dĩnh vừa nói, vừa nghĩ lại ngày hôm qua Đoan Mộc Tuyết về nhà, đôi
    mắt oán giận, nói muốn làm một Vương gia nhàn tản, không bao giờ quản
    việc gì nữa, mệt chết. Có thể thấy được thời gian này hắn phải gánh vác
    nhiều trọng trách.

    “Trầm tướng quân cũng nói cho cha, con hắn về
    nhà oán giận cha cho bọn hắn quá nhiều phiền toái, chiêu mộ nhân tài
    khiến nhiều người tới đưa tới, có đủ mọi loại người, bọn họ luôn luôn
    phải phòng bị những người này.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói, nhớ tới
    biểu tình của Trầm Thanh Dung, trong lòng cảm thấy thực buồn cười. Lúc
    bé Lão ngũ cùng Trầm Luyện rất thân nhau, không biết vì sao bọn họ lại
    bắt đầu đối lập, cái gì cũng tranh giành với nhau, khiến cho cha mẹ cũng đau đầu.”Ngũ ca ngươi có tâm tính của tiểu hài tử, thích tác quái.”

    “Ngũ ca rất có tài năng, chỉ là trời sinh tính lười biếng, phụ hoàng phải
    rèn đúc hắn thật tốt.” Nhãn tình của Đoan Mộc Dĩnh trát trát ý xấu, lão
    ngũ ở trong cung rùng mình hắt xì một cái.

    Đoan Mộc Thanh Lam cười to sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, ngươi là phôi hài tử.

    “Ngũ ca ngươi mà biết ngươi nói như vậy, còn không tức giận đến hộc máu.”
    Hai người vừa đi vừa nói cười, thưởng thức cảnh tuyết xung quanh.

    Khuôn mặt tươi cười của Đoan Mộc Dĩnh vì rét lạnh mà đỏ bừng, hắn muốn tìm
    một chỗ nghỉ ngơi một hồi. Đoan Mộc Thanh Lam nhỏ giọng hỏi Đoan Mộc
    Dĩnh, “Dĩnh nhi đã từng đi qua Phương Viên Kỳ Uyển.”

    “Chưa từng đi qua.” Đoan Mộc Dĩnh đáp.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc