Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 37

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 37

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Ánh trăng như tơ bạc, lan tỏa khắp không gian. Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở
    trước cửa, đón gió lạnh hiu quạnh, vạt áo phiêu động. Một hắc y nhân quỳ gối trước mặt hắn, Đoan Mộc Thanh Lam giao cho hắc y nhân một phong
    thư, “Theo đây chấp hành nhiệm vụ.”

    “Tuân chỉ.” Hắc y nhân tiếp nhận thư tín bỏ vào trong lòng, lặng yên xoay người, không một tiếng động, phiêu nhiên rời đi.

    “Vọng thành quả là một nơi kì dị, mỹ lệ phồn hoa, ta mong rằng bắt đầu từ
    ngày mai nó càng náo nhiệt hơn trước.” Đoan Mộc Thanh Lam tà mị cười,
    vung tay lên, một đạo kình phong lướt qua, một người lén lút ngồi trên
    cây đại thụ ngã xuống, những người giấu mặt len lén đứng sau cây đại thụ theo dõi hắn, chưa kịp trở tay, đã bị cắt đứt yết hầu.

    “Thật to gan, dám theo dõi ta, hừ!”

    Đoan Mộc Thanh Lam đi vào trong nhà, đóng cửa phòng, xốc chăn lên, ôm lấy
    Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này ngủ thực say, Đoan Mộc Thanh Lam lẩm bẩm nói:
    “Ngươi, hài tử này, một điểm cảnh giác cũng không có, phụ thân vừa giết
    chết một người xấu, ngươi vẫn ngủ say.”

    “Sao phụ hoàng có thể cho phép nguy hiểm tới gần người Dĩnh nhi, ngủ a.” Đoan Mộc Dĩnh nhắm con
    mắt, nhỏ giọng lầm bầm vài câu, cọ cọ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam vài
    cái, lần này phi thường an tâm ngủ say.

    Đoan Mộc Thanh Lam không
    biết nên làm cái gì mới tốt, ngươi tin tưởng ta như thế. Cũng tốt, như
    vậy khẳng định là ngươi đã chậm rãi yêu thương ta, tín nhiệm tình yêu
    của ta. Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, hôn lên cái trán của thiếu niên
    đang ngủ say, hắn mong muốn Vọng thành càng hỗn loạn càng tốt, những
    người Lương quốc chết tiệt. Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho các ngươi biết
    được ta có bao nhiêu nguy hiểm, quân đội của Tề quốc sẽ san bằng mỗi một tấc đất của Lương quốc các ngươi. Tài phúc của các ngươi còn có văn
    minh lâu đời của các ngươi, sẽ trở thành một bộ phận của Tề quốc. Đoan
    Mộc Thanh Lam nằm xuống suy nghĩ một hồi, bất tri bất giác cũng đi vào
    giấc ngủ.

    ——— —————— ——————-

    Sáng sớm, Trình Thu Vũ tỉnh
    dậy, chuẩn bị một chút, xoay người đi đến sương phòng, kiểm tra vết
    thương cho Đoan Mộc Ngọc Hàn một chút, hỏi han một vài câu. Đoan Mộc
    Ngọc Hàn rất có hảo cảm với Trình Thu Vũ, không chỉ có bộ dạng tuấn tú,
    trên người hắn còn có một loại khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, mặc triều phục trên người lại tạo thêm cảm giác trang nghiêm. Đoan Mộc Ngọc Hàn
    cho rằng Trình Thu Vũ mặc triều phục đẹp hơn mặc y phục thường ngày.

    “Trình tiên sinh mặc quan phục rất đẹp.” Đoan Mộc Ngọc Hàn chưa từng ca ngợi người khác, suy nghĩ nửa ngày mới nói được một câu.

    “Mặc quan phục thì có gì mà đẹp, chỉ là một bộ y phục, trở về là thay ra.”
    Trình Thu Vũ nói. Triều phục này là do Âu Tuấn Trình lựa chọn vải tốt
    nhất may cho hắn, hắn rất ít mặc, bởi vì quý trọng mà không nỡ mặc. Thế
    nhưng bây giờ, tuy không thể nói là không quý trọng, nhưng mỗi ngày đều
    sẽ mặc nó, không nên lãng phí tiền bạc.

    Đôi mắt lam sắc của Đoan
    Mộc Ngọc Hàn gợn nhè nhẹ nước, Trình Thu Vũ lại một lần nữa bị đôi mắt
    này hấp dẫn, trầm mê trong đó. Đoan Mộc Ngọc Hàn kêu một tiếng: “Trình
    tiên sinh, Trình tiên sinh, sao ngươi lại đờ ra.” Trình Thu Vũ tựa hồ
    không nghe, Đoan Mộc Ngọc Hàn vỗ vỗ tay hắn, hắn mới có phản ứng.

    Trình Thu Vũ tỉnh táo lại, có chút xấu hổ, “Xin lỗi, ta đang suy nghĩ một
    chút.” Trình Thu Vũ không dám nói mình bị con mắt của Đoan Mộc Ngọc Hàn
    mê hoặc, hành vi này quá thất lễ. Trình Thu Vũ nghĩ đến mình còn phải đi vào triều, ngày hôm nay sứ thần ngoại quốc cống tiến mỹ nhân và dâng lễ vật. Từ bây giờ hậu cũng của Lương quốc đã không còn Trình Thu Vũ.

    “Ngọc Hàn hảo hảo nghỉ ngơi, ngày hôm nay ta sẽ về muộn một chút, ta đã phân
    phó quản gia, ngươi có chuyện gì thì cứ bảo hắn làm.” Trình Thu Vũ nói.

    “Trình tiên sinh cứ đi, Ngọc Hàn hiểu rõ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn gật đầu, người
    này cứu mạng mình, lại chăm sóc mình cẩn thận, xem ra hắn là người tốt,
    may mắn mà mình gặp được người tốt, trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn cảm
    thấy may mắn vạn phần.

    ——— —————— ———–

    Hôm nay Đoan Mộc
    Dĩnh cũng mặc y phục đẹp đẽ quý giá nhất, trường bào được tơ vàng dệt
    thành, đeo lên những vật phẩm trang sức mà hắn không thích đeo nhất,
    ngọc bội mã não hoàng kim, nhìn hắn giống như từ ở trong bảo khố bước
    ra. Thế nhưng đây là chế định của tổ tiên Tề quốc, trong những trường
    hợp quan trọng Vương gia phải mặc quần áo lộng lẫy và đeo vật phẩm trang sức, hắn cũng không còn cách nào, đành phải đội lên đầu kim quan tử
    sắc, trên kim quan còn khảm một viên minh châu thật to. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Đoan Mộc Dĩnh nhìn thẳng vào gương mà nhếch miệng, nếu như
    mỗi ngày đều mặc như vậy, thật là khó chịu.

    Trong lòng Đoan Mộc
    Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh không thích trang phục như vậy, nhưng mà
    bây giờ biểu tình của hắn thật giống như là ăn phải con ruồi, hảo thú
    vị. Đoan Mộc Thanh Lam âm thầm cười. Đoan Mộc Dĩnh đi vài bước trước
    gương, sao lại khó chịu như vậy, những vật phẩm trang sức va chạm kêu
    đinh đinh đang đang, tựa như con cẩu được treo chuông trên cổ, Đoan Mộc
    Dĩnh không hiểu vì sao nữ nhân lại thích đeo những thứ này, có thêm nó
    trên người liền cảm thấy không thoải mái, phục sức của Tề quốc cũng
    không giống các quốc gia, đều lưu lại truyền thống của tổ tiên, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ, tổ tiên cũng thật là, sao lại thích đeo vật phẩm trang sức
    vàng bạc biểu hiện phú quý như thế chứ, chỉ có nhà giàu mới nổi mới hay
    làm như vậy.

    “Dĩnh nhi không thích tập quán này, nhưng không thể
    không đeo nó. Hơn nữa Dĩnh nhi mặc lễ phục, thực sự là phi thường khả
    ái.” Đoan Mộc Thanh Lam nhịn không được ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, hôn nhẹ
    hai bên má, quá khả ái! Dĩnh nhi giống như kim đồng, phi thường xinh
    đẹp. Thật không muốn hắn mặc cho người khác xem, tránh cho bọn họ nhớ
    thương.

    “Phụ hoàng không có cạo râu, râu mép đâm.” Đoan Mộc Dĩnh
    nghĩ, sao râu mép của phụ thân lại cứng như vậy chứ. Gần đây hắn không
    cạo râu, lại cọ cọ mặt mình, hành vi thật ác độc mà.

    Đoan Mộc
    Thanh Lam buông Đoan Mộc Dĩnh ra, lập tức đi chuẩn bị một chút, dù sao
    mình cũng giả làm thị vệ, thống lĩnh tử y vệ. Cũng phải mặc lễ phục để
    đi gặp quân vương. Cứ như vậy, Đoan Mộc Dĩnh trang phục chỉnh tề, dọc
    theo đường đi đinh đương đinh đương rung động, Đoan Mộc Thanh Lam đỡ tay hắn, giúp lên xe ngựa, mang lễ vật đi gặp vị quân vương Lương quốc kia.

    ——— —————————–

    Hôm nay Âu Tuấn Trình cũng cố ý mặc lễ phục, hắn muốn trước mặt sứ thần
    nước khác biểu hiện phong độ cùng khí phách của mình, tất nhiên phải chú ý trang phục bề ngoài, hiếm khi Âu Tuấn mặc lễ phục hoa mỹ như vậy, đội long quan quý giá, thượng khảm minh châu, nhưng kim quan cũng rất nặng
    khiến cổ Âu Tuấn Trình khó chịu.

    Âu Tuấn Trình đi vào triều, ngồi ở long ỷ uy nghiêm, nhãn thần sắc bén quét xuống phía dưới, đảo qua,
    hôm nay văn võ bá quan cũng mặc lễ phục chính thức, chuẩn bị rất chu
    đáo. Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Trình Thu Vũ, từ ngày Trình
    Thu Vũ trở lại phủ, hắn không gặp qua Trình Thu Vũ, Âu Tuấn Trình mơ hồ
    biết trong lòng Trình Thu Vũ khó chịu, hắn nghĩ mấy ngày sau rồi gọi,
    Trình Thu Vũ chắc chắn sẽ trở lại hậu cung. Âu Tuấn Trình tiếp thu lễ
    của văn võ bá quan, làm một người đế vương, trong thời khắc này, cho dù
    trong lòng khoái trá cũng không thể biểu hiện trên mặt, Âu Tuấn Trình
    tận lực nhịn xuống tâm tình tốt của mình, diện vô biểu tình cho các đại
    thần bình thân.

    Trình Thu Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Âu Tuấn
    Trình, dung mạo đã nhìn mười năm, mười năm sau khi nhìn lại, cũng chỉ
    giống như một địa phương đặc thù, chẳng lẽ là đã nhìn nhiều quá, hay là
    tâm tình không giống trước. Trình Thu Vũ nghĩ, nếu như không có tình,
    chỉ có quân thần chi lễ, chúng ta còn có thể hảo hảo ở chung không. Dù
    sao trong hậu cung, bất cứ lúc nào cũng có người mới thay thế người cũ,
    người cũ chỉ có thể tự mình thương cảm. Nhớ lại quá khứ một chút, cái gì buông được thì nên buông. Hắn khuyên giải an ủi chính mình như vậy,
    không có người kia cũng có thể sống tốt mà.

    Sứ thần các quốc gia
    được tuyên tiến cung điện, bọn họ dẫn theo đủ loại trân phẩm, hôm nay
    các triều thần được mở rộng nhãn giới, kinh ngạc than không ngớt.

    “Ma Dung bộ tộc dâng tặng lễ vật.” Tiếng một thái giám lanh lảnh vang lên
    bên ngoài đại điện, thanh âm và điệu bộ giống như lên sân khấu diễn
    kịch. Sứ thần của Ma Dung bộ tộc cùng một thiếu niên bước lên thảm đỏ đi vào đại điện, thiếu niên này quả nhiên xinh đẹp như hoa, có mái tóc
    vàng hiếm thấy và một đôi mắt thu thủy lam sắc. Âu Tuấn Trình nhớ tới
    lúc mình còn nhỏ, khi đó hắn ngưỡng mộ Kỳ Duyên, Kỳ Duyên cũng có tóc
    vàng mắt xanh, con ngươi giống như ngọc bích, cực kỳ trong vắt bao trùm
    thảo nguyên, nhưng thiếu niên này lại không mỹ lệ như Kỳ Duyên. Sự xuất
    hiện của thiếu niên khiến triều thần phát ra sợ hãi, thiếu niên này đẹp
    như một bức tượng được điêu khắc. Hoàng thượng xây cho hắn một tòa cung
    thất, quả thực xứng đáng. Có người hả hê liếc mắt nhìn Trình Thu Vũ,
    nhưng thấy Trình Thu Vũ nhìn thiếu niên kia lại không biểu hiện luống
    cuống, cũng không biểu hiện đố kỵ. Chả lẽ Trình Thu Vũ thực sự hòa cắt
    đứt với hoàng thượng?

    Lại thấy con ngươi màu xanh, đôi mắt lam
    sắc không có đẹp như Mộc Ngọc Hàn. Trước mắt Trình Thu Vũ hiện cặp mắt
    xanh thẳm như biển rộng kia, bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu,
    nếu thương thế của Mộc Ngọc Hàn vĩnh viễn không khỏi, ta có thể lưu hắn
    lại, mỗi ngày có thể được nhìn đôi mắt kia.

    Âu Tuấn Trình bất mãn liếc nhìn Trình Thu Vũ, hắn đang đờ ra vì chuyện gì, biểu tình tựa hồ
    có điểm si mê. Thế nhưng hắn không giống các đại thần nhìn thiếu niên
    ngoại tộc mà thèm nhỏ dãi, hắn đang suy nghĩ tới người khác! Trong lòng
    Âu Tuấn Trình dấy lên một tia lửa giận, có người phản bội tình cảm của
    hắn. Từ nhỏ bọn hắn đã luôn bên nhau, hắn không thể buông Trình Thu Vũ
    ra như vậy, Âu Tuấn Trình nghĩ đi nghĩ lại, mình sắp có hoàng hậu, vì
    tân sủng ngoại tộc tiến cống mà kiến tạo một tòa cung thất, có phải vì
    thế mà Trình Thu Vũ nghĩ ta không thương hắn, chủ động tìm kiếm đường
    lui, Trình Thu Vũ là loại người có mới nới cũ sao. Âu Tuấn Trình nhắc
    tới câu có mới nới cũ, có điểm lo lắng bất an, tựa hồ chính mình là
    người có mới nới cũ. Trình Thu Vũ đối với mình trung thành, Trình thị
    luôn ủng hộ mình, tính mạng đệ đệ Trình Thu Vũ cũng giao cho mình, trẫm
    phát thệ sẽ đối tốt với hắn, sau này sẽ bồi thường hắn.Nghĩ tới đây,
    trong lòng Âu Tuấn Trình bình ổn. Muốn thành đại sự không nên câu nệ
    tiểu tiết, sau này còn nhiều thời gian.

    “Phong Tố Mạn làm thị quân, ban thưởng Lim điện.” Thái giám tuyên bố thánh chỉ đã được viết từ lâu.

    Tố Mạn mỉm cười, tiếp nhận thánh chỉ, hắn liếc mắt nhìn bốn phía, khuôn
    mặt xinh đẹp của hắn đã mê hoặc những đại thần này, hoàng đế đối với hắn cũng là mong nhớ ngày đêm, hắn kiều mị động nhân nói : “Thần Tố Mạn tạ
    ơn hoàng thượng.”

    “Tề quốc sứ thần yết kiến hoàng thượng.” Thái
    giám ngoài điện hô lên. Âm hưởng chấn động, một thiếu niên hoa phục
    phiêu nhiên tới, triều thần cùng Âu Tuấn Trình đều kinh ngạc kêu lên một tiếng, lần đầu tiên thấy đôi mắt mắt màu tử sắc, còn có mái tóc dài tử
    sắc pha lẫn hắc sắc. Dung mạo của hắn đâu chỉ là mỹ lệ, trong mắt lóng
    lánh linh động, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, giống như đang làm nũng với ai, khả ái đến mức muốn hôn một cái. Một thân trân bảo hoàn bội, trường bào thân vương được dệt bằng tơ vàng, mặc ở trên người hắn có chút dài
    rộng, nhưng như vậy lại càng xinh đẹp. Đoan Mộc Dĩnh có vẻ hờn giận,
    liếc Đoan Mộc Thanh Lam một cái, dùng nhãn thần nói, đang ở trên đại
    điện, ngươi không cần dìu ta, ta sẽ bước đi. Đoan Mộc Thanh Lam giả dạng làm thị vệ nhưng cũng không quan tâm, chính là không buông tay. Giờ
    khắc này Tố Mạn cũng buồn bã thất sắc, nhãn thần Âu Tuấn Trình sâu thẳm, nguyên lai người xứng với Lim điện chỉ có vị thân vương điện hạ nho nhỏ này.

    Đoan Mộc Dĩnh hướng Âu Tuấn Trình hành một lễ, tử y vệ phía sau đưa lễ vật đặt trên mặt đất. Đoan Mộc Dĩnh bắt đầu giới thiệu lễ
    vật cho Âu Tuấn Trình, thanh âm của thiếu niên thanh thúy khiến người
    say sưa, trong lòng Trình Thu Vũ thầm nghĩ, nếu Âu Tuấn Trình coi trọng
    Hiếu thân vương này, hắn có thể dùng vũ lực cướp giật hay không?

    Đoan Mộc Dĩnh thường thường nhìn Âu Tuấn Trình, ngươi vẫn sống tốt a, đường
    làm quan rộng mở, Âu Tuấn Trình, một người nhu nhược như ngươi, ta sẽ
    không cho ngươi sống khá giả, ta sẽ đảo loạn Vọng thành của ngươi, hậu
    cung của ngươi, còn có lòng của ngươi…

    Đoan Mộc Dĩnh nhìn thoáng
    qua Trình Thu Vũ, đau thương cùng hận ý đang tuôn ra, trong nháy mắt
    thay đổi sắc mặt. Đoan Mộc Thanh Lam sợ hắn luống cuống, lập tức kéo tay hắn, cho hắn một ánh mắt nhắc nhở. Đoan Mộc Dĩnh lấy lại bình tĩnh, sắc mặt khôi phục như lúc ban đầu. Đoan Mộc Thanh Lam cười giải thích: “
    Vương gia nhà ta thân thể không tốt lắm, có điểm khó chịu, vừa rồi luống cuống.”

    “Nghe nói Hiếu thân vương ba lần cứu phụ hoàng của mình, thân thể thụ thương quá nặng, nếu Hiếu thân vương thân thể không khỏe,
    người đâu, ban thưởng ngồi.” Âu Tuấn Trình nghĩ hài tử này thể nhược, là bởi vì trước đây thụ thương, thế là ban một cái ghế cho Đoan Mộc Dĩnh.
    Âu Tuấn Trình nghĩ chính mình chủ động đối tốt, Đoan Mộc Dĩnh hẳn sẽ đối với mình có điểm hảo cảm.

    Các đại thần cùng sứ thần các nước đàm luận một ít sự tình, bầu không khí hòa hợp, Âu Tuấn Trình thoả mãn lộ
    ra vẻ tươi cười. Tố Mạn bị Đoan Mộc Dĩnh đoạt đi danh tiếng, trong lòng
    bất mãn. Hắn là nhi tử của thủ lĩnh Ma Dung bộ tộc, thuở nhỏ cũng đã
    được sủng ái, chưa từng bị ngươi khác đoạt đi danh tiếng.

    “Hiếu thân vương đã từng đi qua thảo nguyên chưa?” Tố Mạn đi tới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh khiêu khích hỏi.

    “Đi qua, tổ tiên của chúng ta hay ở thảo nguyên chém giết bộ tộc, mẫu thân của ta Quý quý phi, tổ tiên là Phong Lê thị tộc, đã từng ngang dọc thảo nguyên, sau đó quy thuận Tề quốc, sửa họ Quý, mẫu thân của ta thường
    nhắc cho chúng ta về tổ tiên. Hoàng tử của Tề quốc đều giỏi cưỡi ngựa
    bắn cung.” Đoan Mộc Dĩnh chẳng thèm liếc mắt nhìn Tố Mạn. Hoàng thất Tề
    quốc quy định, phàm là hoàng tử, vương gia của hoàng tộc đều phải văn
    võ song toàn, ngươi muốn khiêu chiến với ta sao.

    “Vậy ngươi cũng
    biết binh khí của Ma Dung bộ tộc thiên hạ vô song, bằng những binh khí
    sắc bén này, người Ma Dung chúng ta ngang dọc tại đại mạc phương Bắc đã
    lâu.” Tố Mạn xuất ra một bả đoản kiếm, võ kiếm được khảm bảo thạch, rút
    ra đoản kiếm, ngân quang chợt lóe, vài sợi tóc của Đoan Mộc Dĩnh rơi
    xuống trước ngực.

    Đoan Mộc Dĩnh không hề kinh hoảng, đám tử y vệ
    bên người trợn mắt nhìn, phàm là người gây bất lợi cho Hiếu thân vương,
    phải chết! Đoan Mộc Thanh Lam nhíu mày, Ma Dung bộ tộc, các ngươi muốn
    chết ta sẽ thanh toàn các ngươi!

    “Bảo kiếm của ngươi cũng coi như sắc bén. Người đâu, mang đao lại cho bản vương.” Đoan Mộc Dĩnh khinh
    miệt trào phúng nói: “Thị quân là muốn cùng bản vương tỷ thí đao kiếm,
    bản vương sẽ cho ngươi xem binh khí của bản vương.”

    Tử y vệ cung
    kính dâng lên một cây đại đao, cái chuôi đao này rất nặng, vỏ đao không
    hề hoa mỹ, chỉ đen kịt một màu. Chuôi đao đã lộ ra nhiều vết tích, hiển
    nhiên là bảo đao lâu năm.

    “Đây là di vật của tổ tiên ta, phụ hoàng ban tặng ta, đoản kiếm của ngươi có dám cùng binh khí của ta tương giao.”

    “Có gì không dám.” Tố Mạn luôn tự tin với đoản kiếm của mình, Ma Dung bọn
    hắn nổi danh nhất trong việc chế tạo đoản kiếm, truyền lưu vài thế hệ,
    sắc bén không gì sánh được, chém sắt như chém bùn, đại đao rỉ nát của
    ngươi sao có thể so sánh.

    “Hảo.” Đoan Mộc Dĩnh rút đao ra, mọi
    người vừa nhìn cái chuôi này đã cũ, đen thui, sao có thể là binh khí sắc bén. Đoan Mộc Dĩnh vung tay lên, đại đao phát ra ánh sáng quang mang,
    chỉ mới đụng vào đoản kiếm, đoản kiếm trong nháy mắt bị bẻ gẫy, đoạn
    kiếm rơi xuống đá cẩm thạch tạo ra thanh âm leng keng. Tố Mạn nhìn đoạn
    kiếm còn lại trong tay, sợ ngây người. Không riêng gì hắn, mọi người đều sợ ngây người, cái chuôi đao này quả là thần khí thế gian.

    Đoan
    Mộc Dĩnh cười lạnh một tiếng thu hồi đao, nắm trong tay, khẽ vuốt vỏ
    đao, “Cái chuôi đao này là bản vương dùng chém giết những kẻ dám phản
    bội phụ hoàng, ngươi có tin, linh hồn Hiếu hiền hoàng hậu của Tề quốc
    dung nhập vào thân đao, nên nó mới có thể sắc bén không gì sánh được,
    hoàng hậu sẽ phù hộ cho tử tôn của Đoan Mộc gia chúng ta.”

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc