Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 38: Hiền phi chi lệ

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 38: Hiền phi chi lệ

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Hiền phi nương nương bất mãn ôm một hài tử khoảng một tuổi trong tay, đứng ở bên ngoài lều trướng, nhìn quân kỳ hắc sắc xa xa đang ào ào đón gió
    phiêu động. Một đám binh sĩ đang đứng bên bờ sông cọ rửa cho chiến mã,
    rồi tự tẩy rửa cho bản thân. Hiền phi ôm hài tử, đi lại trong quân
    doanh, nàng muốn gặp trượng phu của mình, đã lâu rồi nàng không được
    thấy hắn, nàng lo lắng cho an nguy của hắn, Hiền phi nhìn chung quanh
    tìm kiếm bóng dáng hoàng đế.

    Mành quân y trướng xốc lên, một nam
    nhân bước ra, gương mặt cương nghị, tóc tai rối bời, hắn giống như là
    một ngọn núi vững chãi. Trong lòng nam nhân này ôm một nam tử tóc trắng, khuôn mặt xinh đẹp của nam tử tái nhợt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, tiếng ngáy nhỏ nhỏ phát sinh chứng tỏ hắn đang say ngủ. Đoan Mộc Minh đang ôm hoàng hậu hắn yêu thương nhất – Tuyết đi đến lều chính, hắn đi qua bên
    người Hiền phi, Hiền phi quỳ gối hành lễ, “Nô tì tham kiến bệ hạ.”

    “Miễn đi.” Đoan Mộc Minh nói, Đoan Mộc Minh nhìn thoáng qua hài tử trong lòng Hiền phi, cũng không quay đầu lại, tiêu sái đi.

    Tim Hiền phi như bị đao cắt, nhưng biểu hiện ra ngoài dường như không quan
    tâm, làm bộ giống như chỉ là ngẫu ngộ, nàng lo lắng cho trượng phu của
    mình, cố ý tìm đến hắn, không nghĩ tới lại nhìn thấy Đoan Mộc Minh chỉ
    yêu thương Tuyết. Bộ tộc của Tuyết cường đại không gì sánh được, hắn vứt bỏ thân phận thủ lĩnh bộ tộc, ở bên cạnh Đoan Mộc Minh, dùng danh phận
    nữ nhân làm một hoàng hậu, chịu đựng không ít chê cười của người đời.
    Đoan Mộc Minh rất yêu Tuyết, đủ để khiến mọi người ước ao cùng sợ hãi.
    Trong mắt Đoan Mộc Minh chỉ có Tuyết, còn nữ nhân chỉ công cụ sinh con
    cho hắn, phi tử chi là danh hào mà thôi, Hiền cắn môi, u oán căm hận
    chậm rãi sinh sôi trong lòng nàng. Hiền phi ômhài tử tản bộ, nàng muốn
    giải quyết tâm tình phiền muộn của mình.

    Bờ sông gió mát, thoang
    thoảng mùi vị của nước, hương cây cỏ nhè nhẹ thấm nhập vào lòng người,
    Hiền phi ngồi thất thần bên bờ sông. Cách đó không xa, bọn lính vừa cọ
    rửa chiến mã, vừa nói chuyện phiếm.

    “Hoàng thượng ở trong chiến trận, bị đối phương bẻ gãy chiến đao, trong lòng hẳn rất căm tức.” Đội trưởng đội binh sĩ nói.

    “Thiên Hồng kiếm của bọn họ thật lợi hại ni, nghe nói là thần khí trên đời,
    hoàng hậu vì bảo hộ hoàng thượng mà bị thương, lúc đó hoàng thượng giống như phát điên.” Một binh sĩ gầy teo nói.

    “Thiên Hồng kiếm lợi hại như vậy sao, Trảm Nguyệt của hoàng thượng so ra vẫn kém nó.” Một binh sĩ mặt trắng nói.

    “Lời vô ích, Trảm Nguyệt bị Thiên Hồng kiếm chặt đứt.” Một binh sĩ cao lớn nói.

    “Huyết Hồn của Hoàng hậu cũng nứt ra một lỗ hổng.” Một binh sĩ vóc dáng thấp nói.

    “Chúng ta có thể bị Ma Dung bộ tộc đánh bại hay không!” Một binh sĩ trung niên ngừng cọ rửa chiến mã, bắt đầu vì quốc gia mình mà lo lắng.

    “Im
    đi! Tề quốc chúng ta sao có thể thua một Ma Dung bộ tộc nho nhỏ, dù mất
    tính mệnh cũng phải đánh bại bọn chúng.” Binh sĩ cao lớn nói, hắn vỗ vỗ
    mông ngựa, chiến mã thoải mái phát ra tiếng phì phì trong mũi.

    “Nhưng binh khí của bon chúng là lợi hại nhất, Thiên Hồng kiếm là tuyệt thế
    thần khí do kiếm sư của bọn hắn đúc ra.” Binh sĩ gầy teo nói.

    “Lão tử không tin thần khí, lão tử tin tưởng, nhân nhất định thắng thiên.”
    Binh sĩ cao lớn tức giận nhặt lên một khối đá ném vào nước, tạo nên một
    mảnh bọt nước.

    Hiền phi nghe mấy binh sĩ nói chuyện, trong lòng
    bỗng nhiên nảy sinh một ý, nàng ôm lấy hài tử trở về lều của chính mình, giao hài tử cho nhũ mẫu sau đó tìm kiếm thứ gì đó trong lều.

    “Hình như ở trong của hồi môn của ta?” Hiền phi tìm kiếm, nhớ kỹ trong của
    hồi môn có một khối chí bảo huyền thiết, có người nói huyền thiết là
    tặng vật trời ban, cuối cùng Hiền phi cũng tìm được huyền thiết trong
    ngăn tủ của mình. Nàng không biết về huyền thiết cũng không biết sử dụng kiếm, nhưng nàng muốn thử một lần.

    Ngày thứ hai, Hiền phi chuẩn
    bị cho mình một chút hành trang, ôm lấy hài tử đi tới lều trướng của
    Tuyết. Nếu muốn tìm Đoan Mộc Minh rất dễ, lúc nào hắn cũng ở tại lều của hoàng hậu. Lần này Hiền phi cho rằng đến lều trướng của Tuyết cũng sẽ
    nhìn thấy Đoan Mộc Minh, nhưng đi vào lều thì trong lòng nàng thất vọng, Đoan Mộc Minh đang nghị sự.

    “Tham kiến hoàng hậu.” Hiền phi mỉm
    cười hướng hoàng hậu hành lễ, ánh mắt của nàng tràn ngập ước ao, có thể
    có một người thật tâm yêu mình, đây là mộng tưởng cả đời của thiếu nữ.
    Nhưng nàng không chiếm được, mà nam tử tóc trắng trước mắt này chiếm
    được. Trong lồng ngực nàng lướt qua một tia đố kỵ, rất nhanh được kìm
    xuống.

    “Người một nhà không cần đa lễ, ngồi xuống, người đâu,
    thượng trà.” Tuyết ưu nhã mỉm cười, sắc mặt hắn tái nhợt bởi vì thụ
    thương, Tuyết nằm ở trên giường, hơi gượng ngồi dậy, “Hài tử này thật
    đáng yêu, đến đây, ta xem một chút.”

    Hiền phi đi qua, đặt hài tử ở trong lòng Tuyết. Tuyết chưa từng ôm qua hài tử, có vẻ lúng túng, hài
    tử cười hì hì nằm trên người hắn khuấy động.”Hoàng hậu có thích hài tử
    này không?” Hiền phi hỏi.

    “Thích, lớn lên nhất định giống phụ
    thân hắn, giống cả mười phần, ta thấy thích.” Tuyết xoa bóp hai má đô đô của hài tử, thật là thú vị.

    “Huyết Hồn kiếm của hoàng hậu chính là thần kiếm đương đại, có thể để nô tì xem qua được không.” Hiền phi hiếu kỳ hỏi.

    “Chuyện nào có đáng gì, ngươi muốn xem cho ngươi xem.” Tuyết lấy bảo kiếm bên
    người đưa cho Hiền phi, Hiền phi cung kính tiếp nhận bảo kiếm, rút ra
    Huyết Hồn, lưỡi kiếm ửng đỏ, trên chuôi kiếm khảm một viên bảo thạch mỹ
    lệ, thật là danh kiếm đương đại. Chỉ tiếc trên thân kiếm tinh tế có một
    vết rạn.

    Hiền phi thu hồi Huyết Hồn, bỗng nhiên quỳ rạp xuống
    đất, hai tay ôm bảo kiếm, nói rằng: “Nô tì khẩn cầu hoàng hậu thu dưỡng
    nhi tử của ta.”

    “Hiền phi, ngươi xảy ra chuyện gì, đứng lên mà
    nói.” Tuyết không hiểu rõ chuyện gì, sao đột nhiên Hiền phi lại yêu cầu
    ta thu dưỡng hài tử của nàng, có phải nàng mắc bệnh nan y hay không,
    nàng xảy ra chuyện gì?

    “Nô tì muốn sửa chữa Trảm Nguyệt đao cùng
    Huyết Hồn kiếm, đúc lại chúng một lần nữa, nô tì đi chẳng biết sinh tử,
    thỉnh người thu dưỡng hài tử của ta.” Hiền phi quỳ trên mặt đất ôm lấy
    Huyết Hồn, không chịu đứng dậy.

    “Hiền phi, ngươi là một nữ tử,
    sao có thể sửa chữa binh khí, ngươi mau đứng lên.” Tuyết gọi người dìu
    nàng đứng dậy, Hiền phi chết sống không chịu, Tuyết hờn giận nhíu
    mày.”Hiền phi, ngươi không nên náo loạn.”

    “Ta không có hồ đồ,
    biểu huynh của ta là kiếm sư, là kiếm sư nổi danh nhất bộ tộc chúng ta,
    hắn có thể đúc ra thần kiếm tốt nhất.” Hiền phi đẩy người định nâng mình ra, tự đứng lên. Nàng kiên định nói rằng, “Ta muốn đúc thần kiếm tốt
    nhất, còn sắc bén hơn cả Thiên Hồng kiếm của Ma Dung bộ tộc, ta muốn tu
    sửa Trảm Nguyệt và Huyết Hồn!”

    “Ngươi định dùng cái gì rèn kiếm,
    ngươi có nắm chắc sẽ tu sửa được Huyết Hồn cùng Trảm Nguyệt không?”
    Tuyết ôm lấy hài tự bướng bỉnh chẳng hiểu thế sự kia, hỏi mẫu thân của
    hài tử.

    “Ta dùng thần thiết, thỉnh người tin tưởng ta, ta nhất
    định sẽ làm ra thanh kiếm chặt đứt Thiên Hồng kiếm.” Hiền phi ôm lấy
    Huyết Hồn, đặt quyết tâm, không đạt được mục không bỏ qua, “Mong người
    thành toàn nguyện vọng của ta, nếu không hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này.”
    Hiền phi nói xong rút kiếm ra, muốn tự sát, lập tức người hầu vội vàng
    ngăn cản nàng.

    Tuyết mở to mắt nhìn Hiền phi, nữ nhân này bình
    thường rất ít nói, ngày hôm nay lại nói về kiếm, nhìn bộ dáng của nàng
    cũng không giống nói giỡn. Tuyết biết Hiền phi yêu Đoan Mộc Minh, cũng
    biết Hiền phi rất thống khổ. Yêu một người đế vương vốn là thống khổ,
    Tuyết biết Hiền phi được ăn cả ngã về không là muốn Mộc Minh chú ý nàng, ta phải quyết định sao đây.

    “Mang Trảm Nguyệt của hoàng thượng lại đây, giao cho Hiền phi, cùng nhau mang đi. Bách Kỳ, ngươi vào đây.”

    Đứng ở ngoài là binh sĩ cao lớn kia – Bách Kỳ, hắn đi vào lều, hướng Tuyết hành lễ. “Thần tham kiến hoàng hậu.”

    “Ngươi bảo hộ Hiền phi nương nương, giúp nàng sửa kiếm.” Tuyết phân phó.

    “Tuân mệnh.” Bách Kỳ đứng lên, nhếch miệng, cộc lốc nói: “Nương nương, chúng ta đi thôi.”

    “Làm phiền Bách Kỳ tướng quân.” Hiền phi ôm Huyết Hồn cùng Trảm Nguyệt,
    hướng Tuyết hành lễ, nhìn lại khuôn mặt tươi cười khả ái của nhi tử, sau đó xoay người rời đi.

    Hiền phi đi rất nhanh, móng ngựa phi
    dương, bọn họ lướt qua núi non trùng điệp, Hiền phi rất ít nghỉ ngơi
    cũng không oán giận khổ cực, Bách Kỳ thấy vị nữ tử có vẻ nhu nhược này
    lại có ý chí kiên cường như vậy, thập phần kính phục. Hiền phi kiên
    cường sao, nàng tuyệt không kiên cường, nàng ngày đêm chẳng quan tâm cứ
    chạy đi là vì nàng muốn quên hài tử của mình, cốt nhục của mình, sao
    nàng lại không lo lắng, thế nhưng nàng muốn làm một chuyện, đó là chuyện đại sự. Mỗi lần lòng của nàng đau đớn, nàng biết đó là hài tử đang
    khóc, là hài tử của nàng đang nhớ mẫu thân. Kiên cường lên nhi tử của
    ta, mẫu thân cũng rất yêu ngươi.

    Chú Kiếm Sư nằm tại nơi bằng
    phẳng giữa sườn núi, mấy gian nhà cỏ đơn sơ, trong phòng không có gia cụ gì, chỉ có lò lửa cùng kiếm sư đang đánh keng keng, kiếm sư Công Dương
    Mục đang đúc một bảo kiếm, hắn cau mày, trên trán có một vết sẹo thật
    sâu, thân thể tinh tráng xích lõa, tức giận vứt bảo kiếm mình đúc trên
    mặt đất. Lần này lại thất bại, vì sao hắn lại không có khả năng làm ra
    danh kiếm thế gian, Công Dương Mục ôm đầu kêu thảm thiết, thất bại một
    lần nữa đả kích đến tâm linh hắn.

    “Biểu huynh, ngươi sao vậy?”
    Hiền phi đi vào nhà cỏ nhìn thấy cảnh tình bức bách như vậy, một nam
    nhân vò tóc của mình như bị điên, gào khóc kêu thảm thiết. Hiền phi lập
    tức nâng Công Dương Mục dậy, Công Dương Mục nhìn thoáng qua Hiền phi,
    cúi đầu, nhìn bảo kiếm bị hắn vứt bỏ một chút, than thở.

    “Biểu
    muội, ngươi đang làm hoàng phi, chạy đến nơi này của ta làm gì.” Công
    Dương Mục cúi thấp đầu, thu thập công cụ, không muốn làm lại kiếm nữa.

    “Biểu ca có muốn đúc được đại danh kiếm?” Hiền phi hỏi.

    “Nằm mơ sao, ngươi xem, biểu ca thất bại không ít.” Công Dương Mục ủ rũ,
    thất bại quá nhiều khiến long tin gần như mất sạch, nhìn lò lửa hừng hực thiêu đốt, nhiệt tình của Công Dương Mục cũng không sao tăng lên.

    Hiền phi bỏ cái bọc trong tay xuống, một khối huyền thiết hiện ra trước mắt
    Công Dương Mục, Công Dương Mục nhìn thấy huyền thiết, trong nháy mắt,
    hai mắt tỏa ánh sáng, thế gian kỳ bảo, huyền thiết hắn tìm kiếm đã lâu,
    Hiền phi kiếm được ở nơi nào.

    “Đây là lúc ta sinh ra, từ trên
    trời giáng xuống huyền thiết, rơi vào trước cửa nhà ta, cha ta nói khối
    huyền thiết này là hồn của ta. Ta muốn ngươi dùng khối huyền thiết này
    luyện Huyết Hồn kiếm cùngTrảm Nguyệt đao.” Hiền phi nói.

    “Hảo, ta sẽ luyện kiếm một lần nữa.” Công Dương Mục dấy lên lòng tin, hắn cầm
    khối huyền thiết, Hiền phi ôm Huyết Hồn kiếm cùng Trảm Nguyệt đao đi
    theo phía sau hắn, Bách Kỳ cũng đi theo phía sau đến lò luyện kiếm.

    Liên tiếp mấy ngày, trong lò luyện thiêu đốt tỏa ra hắc khí, huyền thiết
    cùng Trảm Nguyệt đao và Huyết Hồn kiếm cũng không dung nhập một chỗ, mà
    hình thành ba loại màu sắc, lấy hắc khí làm trọng. Công Dương Mục nhíu
    mày, điều này không tốt. Xem ra lần này lại thất bại! Hiền phi càng thêm lo lắng, chiến sự khẩn cấp, không thể chờ đợi, nam nhân nàng yêu cùng
    hài tử của nàng bây giờ có khỏe không?

    Đêm khuya, mọi âm thanh
    vắng vẻ, chỉ nghe tiếng ngáy của Bách Kỳ và Công Dương Mục, bọn họ ngủ
    rất say. Hiền phi lo lắng không ngủ được, thần kiếm một ngày không làm
    được, là một ngày tâm nàng không yên. Hiền phi nhớ lời nói của phụ thân
    năm ấy: “Huyền thiết này là linh hồn của ngươi.” Đúng vậy, huyền thiết
    là linh hồn của ta, không có linh hồn nàng sao có thể dung nhập Trảm
    Nguyệt cùng Huyết Hồn. Hiền phi ngồi dậy, mặc y phục, rửa mặt chải đầu
    một phen. Nhìn gương đồng nho nhỏ, chỉnh y phục của mình. Nàng nhớ tới
    ngày xưa, còn là một thiếu nữ mơ mộng, len lén nhìn trượng phu của mình, tình cảm đâm chồi nảy lộc. Bây giờ ngẫm lại cũng là một loại tư vị hạnh phúc, người sống một hồi yêu một hồi, chỉ là người mình yêu không yêu
    mình mà thôi, cũng có thể làm sao, có yêu thì có hận, mặc dù không được
    bao lâu, nhưng cũng là chân thực.

    Hiền phi đi đến lò luyện, nhìn
    ngọn lửa hừng hực, nàng khiếp đảm, nhưng nàng nghĩ, nếu mình đã quyết
    định, thì nên đi, tuy là nữ tử, ta cũng là người lưu danh đời sau. Nhiệt khí bốc lên, vạt áo Hiền phi bay bay, giống như thiên tiên, nàng hướng
    về phía trước cầu khẩn, “Linh hồn của ta nguyện đời đời kiếp thủ vệ Tề
    quốc cùng tử tôn của Đoan Mộc gia, linh hồn của ta nhập Trảm Nguyệt cùng Huyết Hồn, hậu thế muôn đời đừng quên anh linh của tổ tiên.”

    Hiền phi thả người nhảy, lửa cháy hừng hực như nuốt sống mọi u hồn. Hài tử
    của ta, là người khiến ta không yên lòng nhất, sau này ta chết, Tuyết
    nhất định sẽ giúp ngươi trở thành minh vương tiếp theo, ta dùng cái chết đổi lấy nhiều thứ, tương lai của hài tử, lưu danh muôn đời, nhưng không đổi lấy được tình yêu, Đoan Mộc Minh, dù ngươi không thương ta, ta cũng muốn chúc ngươi bình an. Ta mong muốn ngươi vì ta lưu một giọt lệ, ta
    chỉ muốn một giọt lệ, cho dù chết cũng cam lòng.

    Tuyết ôm hài tử
    của Hiền phi đi qua đi lại, Hiền phi đi hai tháng, không có tin tức,
    hiện tại Tuyết đã trở thành người thành thạo nuôi dưỡng tiểu hài tử.
    Cuộc chiến với Ma Dung vẫn chưa kết thúc, bọn họ dùng Thiên Hồng kiếm
    chém giết không ít binh sĩ của chúng ta, Hiền phi, ta mong ngươi có khả
    năng mang về cho ta tin tức tốt nhất.

    “Tuyết, không nên đi đi lại lại, đi như thế tâm càng phiền, ngồi nhiều một chút.” Tâm Đoan Mộc Mình cũng phiền, Tuyết lo lắng cái gì hắn không rõ, nhưng lo lắng cũng có
    thể làm gì. Hài tử này của Hiền phi đúng là tiểu hỗn đản, mỗi ngày đều
    chiếm lấy Tuyết không buông tay, đó là lão bà của ta, ngươi cứ bám lấy
    làm gì, tử tiểu quỷ.

    Ngoài trướng một trận hoảng loạn, hai binh
    sĩ sĩ nâng một người đến, râu mép lông mi dày rậm, một thân bụi bặm,
    nhìn như thổ dân.

    “Hoàng thượng hoàng hậu, Bách Kỳ đã trở về.” Bỗng cái người giống như thổ dân đó quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa nói.

    “Vậy Hiền phi, sao ngươi trở về một mình?” Tuyết kỳ quái hỏi.”Người đâu đưa rượu lại đây.”

    Một người hầu bưng rượu tới, Tuyết giao hài tử cho nhũ mẫu, tự mình rót
    rượu cho Bách Kỳ, Bách Kỳ đón lấy, uống một hơi cạn sạch, hít sâu một
    hơi, nói, “Hoàng thượng, để luyện kiếm, Hiền phi nương nương, là kiếm
    hồn, nhảy vào lò luyện.”

    “Cái gì!” Bình rượu trong tay Tuyết rơi
    trên mặt đất, sao lại như vậy, ta cứ tưởng rằng nữ nhân này vì muốn
    hoàng thượng quan tâm mà muốn luyện kiếm, sao nàng lại làm như vậy! Hai
    vành mắt của Tuyết đều đỏ, thương tiếc rơi nước mắt.

    Đoan Mộc
    Minh vừa nghe tin tức này, cũng sợ ngây người. Hiền phi, nữ nhân mảnh
    mai kia, luôn luôn ôn nhu nhìn mình, muốn mình yêu nàng. Làm bộ lơ đãng
    khi gặp nhau, chỉ dám len lén nhìn, đúng là nữ nhân ngu ngốc mà.

    Bách Kỳ lấy ra Huyết Hồn kiếm và Trảm Nguyệt đao đưa cho Đoan Mộc Minh cùng
    Tuyết. Hai người nhìn binh khí, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn
    lần, đột nhiên lại xuất hiện bi thương. Huyết hồn đỏ như máu, so với
    trước còn đẹp hơn, tinh mỹ như ánh sáng mặt trời, tựa như khuôn mặt kiều diễm của Hiền phi. Tuyết cay cay sống mũi, xoa xoa nước mắt.

    Trảm Nguyệt đao hắc sắc, hoa văn trang nhã trải rộng, tuyệt thế hảo đao.
    Đoan Mộc Minh chưa nói gì, Tuyết đã nói: “Không thể phụ sự kỳ vọng của
    Hiền phi, chúng ta phải đánh bại Ma Dung tộc!”

    “Hảo, ngày hôm nay phải giết một trận thống khoái!”

    Tuyết nhất thời tinh thần tỉnh táo, thay chiến giáp, cầm Huyết Hồn kiếm cùng
    Đoan Mộc Minh thống lĩnh tướng sĩ, khai chiến với Ma Dung tộc.

    Trận chiến ấy Tề quốc đại thắng, Đoan Mộc Minh cùng Tuyết chặt đứt Thiên
    Hồng kiếm của Ma Dung tộc, binh sĩ Ma Dung tộc bị giết chết tám vạn, bại tướng tàn binh còn lại cùng tộc nhân chạy sang bên kia đại mạc, mỗi khi nhắc đền Đại Tề vẫn còn sợ run.

    Tiệc rượu mừng thắng lợi, chúng
    tướng sĩ vui mừng tán thán, Đoan Mộc Minh phong thưởng cho người trong
    tộc của Hiền phi, Hiền phi được xưng là Hiếu Hiền phi. Tiệc rượu, Đoan
    mộc Minh uống rất nhiều, Tuyết hiểu, trong lòng Đoan Mộc Minh cũng khổ
    sở, đành đỡ Đoan Mộc Minh về lều.

    “Minh, ngươi không nên uống nhiều. Trong lòng của ngươi khó chịu, ta biết, nhưng uống rượu cũng không thể giảm bớt.” Tuyết nói.

    “Ai!” Đoan Mộc Minh thở dài một tiếng, “Ta một đời anh danh, lại được một nữ
    nhân bang trợ mà thu được thắng lợi, cái nữ nhân này khiến ta nghĩ mình
    thiếu nợ nàng.”

    “Chúng ta đều thiếu nợ nàng.” Tuyết chủ động ôm
    lấ Đoan Mộc Minh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, muốn hắn an tâm. Đoan Mộc
    Minh tựa đầu trên vai Tuyết, Tuyết cảm thấy đầu vai ẩm ướt.

    Hiền phi, nam nhân này khóc vì ngươi, ngươi biết không?

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc