Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 39

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 39

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Tố Mạn lui ra sau một chút, hắn đã biết đây là Trảm Nguyệt đao, trong lòng không khỏi kiêng kỵ, đây chính là binh khí giết người không chớp mắt.
    Ma Dung tộc suy tàn cũng bởi vì Thiên Hồng kiếm bị Trảm Nguyệt đao cùng
    Huyết Hồn kiếm đánh nát bấy, trận chiến ấy Ma Dung tộc hầu như bị diệt
    hết. Bọn họ phải lui đến đại mạc, cho đến bây giờ vẫn chưa gượng dậy
    nổi. Tố Mạn từng cho rằng đó chỉ là lời kể lại, đao kiếm sắc bén như
    thần khí không thể nào tồn tại. Hôm nay nhìn thấy Trảm Nguyệt đao chân
    chính, Tố Mạn không khỏi sợ hãi, vốn định tiêu diệt uy phong của thân
    vương này, không ngờ hắn lại có Trảm Nguyệt đao!

    “Ngày hôm nay là một ngày vui vẻ, không thích hợp động đao kiếm, thị quân không nên dùng binh khí.” Đoan Mộc Dĩnh nói một câu đổ mọi trách nhiệm sang cho Tố
    Mạn, Tố Mạn tức giận đến hai má đều đỏ, nhưng nghe những lời này Tố Mạn
    cũng không thể tiếp tục gây chuyện. Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ bội kiếm
    trong tay mình, Huyết Hồn kiếm bừng bừng sát khí, hắn không có hảo ý tà
    tà nhếch khóe miệng, liếc mắt nhìn Tố Mạn. Các đại thần vừa nhìn thấy
    hai thiếu niên đánh nhau, đều nhìn phía Âu Tuấn Trình.

    Âu Tuấn
    Trình vừa nhìn cũng biết Tố Mạn là người không hiểu chuyển, hắn nghĩ,
    văn hóa của người ngoại tộc không giống văn hóa của Trung Nguyên, chậm
    rãi giáo dục hắn vậy. Trong lòng Âu Tuấn Trình không hờn giận, phân phó
    người bên cạnh, “Đưa thị quân xuống dưới, giúp thị quân làm quen Lim
    điện môt chút.” Tiểu thái giám thập phần hiểu ý, lập tức truyền chỉ, đưa Tố Mạn đi xem Lim điện nơi hắn sẽ ở lại. Tố Mạn không cam lòng tàn bạo
    nhìn Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhìn hắn, chắp tay, mỉm cười.

    Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy đao, mỉm cười, nhìn xem lễ vật các sứ thần đưa tới, đại điện chứa đầy kỳ trân dị bảo, có lẽ chỉ là một phần trong bảo khố to
    lớn kia. Đoan Mộc Dĩnh thường thường quay đầu lại cùng Đoan Mộc Thanh
    Lam thảo luận về trân bảo mà sứ thần biệt quốc đưa tới, Âu Tuấn Trình
    chăm chú quan sát, hắn phi thường thích thiếu niên Vương gia này, vẻ mặt của hắn thật đáng yêu, có đôi khi hài lòng cười, có đôi khi trầm tư một chút, giống một tiểu đại nhân, có đôi khi lại bày ra bộ dáng quỷ quyệt, tính tình nháo loạn, sóng mắt lưu chuyển, mặt mày ẩn tình. Trưởng thị
    vệ bên người hắn lại thập phần chướng mắt, không khí giữa hai người bọn
    họ rất nờ ám, phương diện này có chuyện, xem ra đã có người nhanh chân
    đến trước chiếm lĩnh tâm của mỹ nhân. Âu Tuấn Trình không cam lòng, hừ,
    một ngày nào đó thân vương mỹ lệ này sẽ là của ta.

    Trình Thu Vũ
    có cảm giác một ánh mắt đang nhìn hắn, mà ánh mắt này lại chứa đầy sát
    ý, ngày hôm nay mình đau lòng nên sinh ảo giác sao?

    Đoan Mộc Dĩnh lơ đãng nhìn Trình Thu Vũ, ánh mắt lại xuất hiện tia căm giận, liền bị
    Đoan Mộc Thanh Lam lạp lạp bàn tay nhỏ bé, cảnh cáo vài thứ. Đoan Mộc
    Dĩnh đè xuống trong lòng hận ý, tận lực chú ý trân bảo trên mặt đất.

    “Dù hận cũng không thể biểu lộ ra ngoài, nơi này là triều đình của Lương quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam nhỏ giọng nhắc nhở.

    “Biết.” Oán hận sẽ khiến con người giống như ác ma, Đoan Mộc Dĩnh đè xuống tâm
    tình, hắn muốn duy trì một hình tượng tốt đẹp, cho đến khi Âu Tuấn Trình nói khoản đãi các vị sứ thần tại điện Duyên Khánh, mọi người mới tán
    đi, Âu Tuấn Trình cũng vội vã rời đi, trong lòng hắn nhớ thương Tố Mạn,
    sao còn có thể ngồi đây.

    Tố Mạn được đưa tới bể, tắm rửa thay y
    phục, trước khi hắn tới Lương quốc, đã được huấn luyện cách lấy lòng nam tử, ngày hôm nay hắn đã là một người ở trong thâm cung, cùng một nam
    nhân khác sinh hoạt. Khẩn trương, hưng phấn, song song cũng tràn ngập
    sầu lo cho tương lại. Lau khô bọt nước trên người, tiểu thái giám hầu hạ hắn thẳng thắn khích lệ, “Da của thị quân thật là trắng.”

    “Ha
    hả, da trắng, da của người Ma Dung tộc chúng ta đều rất trắng.” Tố Mạn
    thay áo ngủ bằng Băng tàm ti, cảm xúng mềm mại, trơ nhẵn khiến hắn yêu
    thích không buông tay.

    “Y phục này làm bằng gì?” Tố Mạn hỏi tiểu
    thái giám bên cạnh, y phục này có vẻ rất trân quý, Âu Tuấn Trình cũng
    thật tâm quan tâm mình. Lương quốc giàu có và đông đúc, tại sa mạc, nước mới là trân quý nhất. Trong hoàng cung, bể nước khổng lồ cũng để biết
    bao nhiêu người uống, cuộc sống của Ma Dung tộc thật quá nghèo khổ.

    “Thị quân, đây chính là băng tàm ti, thiên hạ chí bảo, hoàng thượng ban cho ngài.” Tiểu thái giám nói.

    “Hoàng thượng đối với ta thật tốt.” Trong lòng Tố Mạn nổi lên một trận ngọt
    ngào, Âu Tuấn Trình đối hắn thực tốt, sau này nếu như mỗi ngày đều đối
    với hắn tốt như thế, cũng không uổng cả đời này Tố Mạn ở trong cung
    đình.

    Âu Tuấn Trình bước nhanh đi vào Lim điện, lúc ở trên điện
    hắn đã tưởng tượng hình dạng Tố Mạn khi cởi trang phục, từ hôm nay trở
    đi mỹ nhân Tố Mạn này đã là của hắn. Cũng chỉ có mỹ nhân như vậy hắn mới dùng vàng ngọc trang trí Lim điện, thật có cảm giác Kim ốc tàng kiều,
    Âu Tuấn Trình vì quyết định của chính mình mà âm thầm vui mừng. Đi qua
    bình phong khổng tước xòe đuôi, Tố Mạn kiều mị nằm nghiêng tại tháp
    thượng, tư thái ưu mỹ, ti bào băng tàm ti làm nổi bật khuôn mặt hoa đào, Âu Tuấn Trình nở nụ cười. Tố Mạn thực sự là một mỹ nhân mê người.

    “Tố Mạn đã quen với Lim điện chưa.” Âu Tuấn Trình ngồi vào bên giường, bàn
    tay vãn khời mái tóc của Tố Mạn, đưa lên mũi, hít sâu hương khí của mỹ
    nhân mới tắm rửa.

    “Đã quen, hoàng cung so với nơi của ta tốt hơn, ở rất thoải mái, ta thích ở đây.” Tố Mạn nói. Tố Mạn cười quyến rũ,
    giống con mèo cọ cọ vào người Âu Tuấn Trình, hắn muốn chiếm lĩnh toàn bộ Âu Tuấn Trình, hắn muốn Âu Tuấn Trình không ly khai hắn. Âu Tuấn Trình
    là chủ nhân của cung điện này, mọi người đều thương hắn, Tố Mạn muốn Âu
    Tuấn Trình yêu mình, hắn muốn giữ lấy tâm của Âu Tuấn Trình. Tố Mạn như
    vô ý mà cố ý cọ cọ hạ thân của Âu Tuấn Trình, trong lòng rõ ràng là muốn Âu Tuấn Trình lưu lại.

    “Ngươi quyến rũ trẫm, ngươi đúng là tiểu
    bại hoại.” Thịt đưa đến bên miệng có ai lại không ăn, Tố Mạn cười quyến
    rũ, cởi vạt áo ra, ti bào thuận theo thân thể Tố Mạn chảy xuống, thân
    thể mỹ miều ngây ngô của thiếu niên hiện ra trước mắt Âu Tuấn Trình.

    Ngây ngô, trong lòng Âu Tuấn Trình cười châm chọc, thủ pháp thuần thục như
    vậy sao còn có thể là thiếu niên ngây ngô, ha ha ha. Âu Tuấn Trình rất
    thích ý nhìn Tố Mạn phục vụ hắn, Tố Mạn chủ động cởi y phục của Âu Tuấn
    Trình ra, ngón tay như ngọc lướt trên thân thể nam tính. Đôi môi đỏ mọng hôn lên môi Âu Tuấn Trình, vươn đầu lưỡi mời Âu Tuấn Trình triền miên.
    Tố Mạn cúi người đẩy y phục Âu Tuấn Trình, dục vọng thô to hiện ra, Tố
    Mạn vươn đầu lưỡi liếm lộng, hàm trong miệng. Thân thể Âu Tuấn Trình
    càng ngày càng nóng, trong ánh mắt tràn ngập tình dục. Tay hắn giữ lấy
    đầu Tố Mạn, đong đưa lưng áo, ra vào trong miệng Tố Mạn. Âu Tuấn Trình
    bỗng nhiên rút ra dục vọng, kéo lấy thân thể Tố Mạn, đưa hắn đặt trên
    giường, trong lòng Tố Mạn hiểu rõ hắn sắp đối mặt với cái gì, nam nhân
    bị khơi mào dục vọng đang muốn nhanh chóng chiếm hữu mình, Tố Mạn nở nụ
    cười, rất đau! Âu Tuấn Trình tiến nhập thân thể phía dưới, không lưu
    tình chút nào, cũng không thương tiếc. Nghĩ rằng đau đớn mà nam nhân lưu lại cho hắn là lễ vật, Tố Mạn nhịn xuống đau đớn, đón lấy cứ động của
    nam nhân, bàn tay vuốt ve thân thể đối phương, hắn cũng muốn được vui
    sướng, thân thể kết hợp không phải là hình phạt, hắn cũng muốn có cảm
    giác dục tiên dục tử.

    “Hoàng thượng, cố sức. A. . . .” Trong miệng Tố Mạn tràn ngập thanh âm rên rỉ, mời Âu Tuấn Trình thoả thích chiếm đoạt hắn.

    Nhãn thần Âu Tuấn Trình sâu thẳm, nhưng không hàm chứa tất cả tình dục, Âu
    Tuấn Trình khéo vuốt ve hai điểm trước ngực Tố Mạn, tay kia vỗ nhẹ sau
    cái mông kiều đĩnh, “Ngươi là một tiểu tử dâm đãng, trẫm sẽ thỏa mãn
    ngươi.” . . . . .

    Tiệc tối sắp sửa bắt đầu, Âu Tuấn Trình buông
    Tố Mạn đã hôn mê từ lâu ra, cầm lấy áo ngủ băng tàm ti phủ trên người
    hắn. Phân phó tiểu thái giám, “Tắm rửa thay y phục.”

    Ngâm mình ở
    bể, Âu Tuấn Trình nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi tiểu thái giám, “Hôm
    Trình Thu Vũ đến Lim điện sắp xếp mọi thứ, trẫm hỏi ngươi, đã xảy ra
    chuyện gì?”

    “Bẩm hoàng thượng, không có chuyện gì, ngày đó Trình đại nhân rất khỏe mạnh.” Tiểu thái giám nói.

    “Sai, hắn rời khỏi Lim điện thì bỏ về nhà, hắn cũng không trở lại hoàng cung, nhất định đã có chuyện, ngươi nói thật cho trẫm.” Âu Tuấn Trình lớn
    tiếng quát.

    Tiểu thái giám sợ đến quỳ trên mặt đất, tỉ mỉ kể lại
    chuyện ngày đó, “Bẩm hoàng thượng, ngày đó có một người cung nữ làm rơi
    áo ngủ băng tàm ti trên mặt đất, nô tài nói cung nữ vài câu, Trình đại
    nhân nhặt lên áo ngủ giao cho cung nữ, nói cung nữ cẩn thận một chút.”

    Chuyện là như thế, Âu Tuấn Trình lập tức nghĩ đến áo ngủ băng tàm ti, Trình
    Thu Vũ đã muốn có nó rất lâu, nhưng mình không có cho hắn, hắn cho rằng
    trẫm mang bảo vật ban tặng tân sủng, hắn thất sủng sao. Âu Tuấn Trình tỉ mỉ nghĩ, Trình Thu Vũ ở với mình nhiều năm, hầu như không có yêu cầu
    cái gì, cũng không vì có sủng mà kiêu. Hắn thích áo ngủ băng tàm ti, đây là thứ duy nhất hắn yêu cầu, lúc đó không cho hắn, hôm nay cho tân
    sủng. Âu Tuấn Trình đoán ra lý do Trình Thu Vũ ly khai hoàng cung, là ta khiến hắn rời đi, Âu Tuấn Trình thở dài một hơi.

    Đoan Mộc Dĩnh
    không uống được rựou, kiếp trước còn làTrình Thu Bình tửu lượng rất lớn, thân là Đoan Mộc Dĩnh, thân thể thiếu niên khiến tửu lượng giảm đi
    không ít. Uống rượu một lúc, hắn cảm giác đầu óc choáng váng, trên mặt
    đỏ hồng, Đoan Mộc Thanh Lam rất hích vẻ mặt say rượu của Đoan Mộc Dĩnh.
    Âu Tuấn Trình lén nhìn Đoan Mộc Dĩnh, càng nhìn thiếu niên này càng mê
    luyến vẻ mỹ lệ của hắn. Vốn tưởng rằng Tề quốc là nơi lạnh khủng khiếp,
    man di chi bang, có thể có mỹ nhân gì, hôm nay được thấy quả là mở rộng
    nhãn giới.

    “Bệ hạ, Vương gia nhà của ta uống say, thỉnh cầu bệ hạ cho phép tiểu thần dẫn hắn trở về.” Đoan Mộc Thanh Lam hướng Âu Tuấn
    Trình hành lễ thỉnh cầu.

    Âu Tuấn Trình suy nghĩ một chút, lưu hắn ở lại hoàng cung không hợp cấp bậc lễ nghĩa, coi như hết, mỹ nhân sao
    mà nhiều, mình ham muốn càng nhiều sao. Đành nói rằng: “Nếu thân vương
    say rượu, ngươi mang về đi.”

    Đoan Mộc Dĩnh say lắc lư, đứng dậy
    không vững. Trong miệng còn nói, ta không có say, ta không có say. Dáng
    điệu thơ ngây khả ái, khúc khích cười, khiến mọi người một trận cười to, thực sự là một hài tử. Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, Đoan
    Mộc Dĩnh ha ha cười, ôm sát Đoan Mộc Thanh Lam, bẹp, hôn một cái lên
    mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Mọi người lại bắt đầu cười rộ lên, say rồi làm
    loạn, còn nói không có say, thực sự là hài tử.

    Đoan Mộc Dĩnh quét mắt nhìn Âu Tuấn Trình cùng Trình Thu Vũ, Đoan Mộc Thanh Lam sợ hắn làm ra sai lầm, ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh lập tức cùng tử y vệ ly khai. Ngoài
    điện truyền tới tiếng ca trong trẻo của thiếu niên, thanh thoát hơn với
    tiếng đàn, bay vào đại điện:

    “Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu.

    Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư.

    Ngôn ngã triêu vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân.

    Tâm khiểm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân. . . . . .” (1)

    “Chẳng biết người xướng là người phương nào”. Mỹ nhân trong cung than nhẹ.

    Mọi người si mê nghe, đều nhìn Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ bị tiếng ca ai
    oán của thiếu niên làm đau đớn, hắn xướng đúng hoàn cảnh hôm nay của
    Trình Thu Vũ, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc. Trình
    Thu Vũ cắn chặt răng, rót cho mình một ly rượu, người say vẫn phong lưu.

    “Trình đại nhân, hạ quan kính ngươi một ly rượu.”

    “Hảo, đồng ẩm một chén.”

    Trình Thu Vũ không cự tuyệt các đại thần chúc rượu, quả thật không sai, rượu
    là thứ tốt, bọn họ nói uống rượu có thể quên đi phiền lòng thương tâm,
    có thể quên mất tất cả, quên đi, quên đi sẽ không ưu thương. Trình Thu
    Vũ uống từng chén từng chén thoải mái, lần đầu tiên hắn uống nhiều như
    vậy. Uống nhiều như thế mà vẫn chưa say, lúc cần say lại không say, lúc
    không nên say thì hết làn này tới lần khác đều say.

    Trong mắt Âu
    Tuấn Trình tràn ngập biểu tình thống khổ của Trình Thu Vũ, trong lòng
    không còn tư vị, hắn muốn xin lỗi Trình Thu Vũ, không phải chỉ là một
    kiện y phục sao, vì sao lại luyến tiếc. Luyến tiếc để rồi mất đi tâm của một người, bây giờ không còn kịp nữa sao.

    Trình Thu Vũ được tiểu thái giám dìu đi, trong tay là một bầu rượu nhỏ, cước bộ bất ổn, giống
    như dẫm nát đám mây, vừa đi vừa xướng:

    “Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu.

    Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư.

    Ngôn ngã triêu vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân.

    Tâm khiểm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân.

    Y dư chí chi mạn ngu hề, hoài trinh xác chi hoàn tâm.

    Nguyện tứ vấn nhi tự tiến hề, đắcthượng quân chi ngọc âm.

    Phụng hư ngôn nhi vọng thành hề, kỳ Thành Nam chi ly cung.

    Tu bạc cụ nhi tự thiết hề, quân tằng bất khẳng hồ hạnh lâm.

    Khuếch độc tiềm nhi chuyên tinh hề, thiên phiêu phiêu nhi tật phong…” (2)

    Đây là lời ca Đoan Mộc Dĩnh vừa mới xướng, đây là quả bào của việc hại chết đệ đệ mình, Trình Thu Vũ, ngươi bán đứng huynh đệ, Trình Thu Vũ, ngươi là kẻ ngu si, bị người đùa giỡn, bị người lừa, thay người ta kiếm tiền.

    Tiểu thái giám phụng mệnh Âu Tuấn Trình, mang Trình Thu Vũ đến tẩm cung của
    hoàng thượng, Âu Tuấn Trình quyết định giảng hòa với Trình Thu Vũ.

    Trình Thu Vũ mơ mơ màng màng đi vào tẩm cung của Âu Tuấn Trình, nơi này là
    chỗ nào, nhìn quen mắt như vậy. Trình Thu Vũ nhìn thấy Âu Tuấn Trình mỉm cười, ảo giác sao?

    “Đây là ảo giác, là giả, hoàng thượng chắc
    hẳn đang ở Lim điện, sao có thể ở trước mặt thần, ảo giác.” Trình Thu Vũ ngồi ở trên ghế, cười ngây ngốc, tay nắm lấy y phục Âu Tuấn Trình, điều này không phải là sự thực.

    “Tiểu Vũ, ngươi say thành như vậy,
    còn không mau uống dược giải rựou.” Âu Tuấn Trình mặc kệ Trình Thu Vũ
    náo loạn, một con ma men say khướt như vậy sao có thể nói chuyện yêu
    đương. Âu Tuấn Trình hống Trình Thu Vũ, “Tiểu Vũ, sao ngươi lại uống
    nhiều rượu như vậy, có tâm sự gì không thể nói với trẫm chứ.”

    “Hoàng thượng, người muốn ta nói cái gì, người muốn nghe cái gì.” Trong lòng
    Trình Thu Vũ rõ ràng hơn bất cứ ai, lúc nãy Âu Tuấn Trình đi làm cái gì, hắn tận lực nói với mình, coi như hết, nếu đã quyết định xa nhau, thì
    coi hắn như quá khứ là được rồi. Lời tuy là như vậy, nhưng khi đối mặt
    với Âu Tuấn Trình, hắn thấy khó quá.

    “Trẫm muốn nghe ngươi nói
    với trẫm mọi việc, trẫm muốn đối tốt với ngươi, không nghĩ tới trẫm lại thương tổn ngươi.” Âu Tuấn Trình nắm lấy tay Trình Thu Vũ, đặt ở bên
    môi, nhẹ nhàng hôn lên hai tay, “Ngày hôm nay trẫm tặng cho ngươi một
    kiện lễ vật, ngươi rất muốn có nó phải không.” Âu Tuấn Trình ý bảo thái
    giám bên người, thái giám bưng tới một cái khay, trong khay là áo ngủ
    băng tàm ti.

    Lễ vật thật chói mắt, hoàng thượng, người đang cười
    nhạo ta sao, hiện tại ta đã không cần cái y phục này. Trình Thu Vũ liếc
    mắt nhìn áo ngủ, không vui mừng như Âu Tuấn Trình dự đoán, chỉ là nhàn
    nhạt nói: “Cảm tạ bệ hạ, băng tàm ti là chí bảo, người cứ giữ lại được
    rồi, lấy ra lỡ kẻ cắp nhìn thấy, đánh mất thì làm sao.”

    “Đây là
    lễ vật trẫm tặng cho ngươi, ngươi không vui sao.” Âu Tuấn Trình tỉ mỉ
    quan sát biểu tình của Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ diện vô biểu tình,
    không nhìn ra bất cứ ưu thương nào trong mắt.

    “Lễ vật quá quý trọng, thần không đức không tài, không xứng nhận Lương quốc quốc bảo.” Trình Thu Vũ tự giễu.

    “Ngươi xứng, trẫm nói ngươi xứng, ngươi sẽ xứng.” Âu Tuấn Trình bỏ áo ngủ băng tàm ti vào trong lòng Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ cảm nhận chất vải mềm
    nhẵn, trong lòng nổi lên tư vị chua xót.

    “Trẫm muốn tặng cho ngươi, muốn bồi thường ngươi, Tiểu Vũ nhận lấy a.” Âu Tuấn Trình nói tiếp.

    Trình Thu Vũ cúi đầu, thanh âm trầm thấp yếu ớt nói, “Bệ hạ không có phụ
    thần, chính là thần nguyện ý, hiện tại không cần phải nói ai phụ ai, cảm tình không thể dùng bất cứ cái gì bồi thường, bệ hạ, ý tốt của người
    thần xin nhận, nhưng thần không xứng với quốc bảo, ngươi cứ giữ lại cho
    người khác.”

    Âu Tuấn Trình còn muốn nói, bỗng một người tiểu thái giám ở ngoài điện nói, “Bệ hạ, thị quân phát nhiệt, người mau đi xem
    một chút a.”

    Âu Tuấn Trình vừa nghe, thầm nghĩ không tốt, có phải hôm nay mới lần đầu nên Tố Mạn mới có thể phát nhiệt. Âu Tuấn Trình nói với Trình Thu Vũ, “Tiểu vũ ở chỗ này chờ trẫm, trẫm đi một chút sẽ trở
    lại.” Âu Tuấn Trình hôn lên mặt Trình Thu Vũ một chút, lập tức cùng tiểu thái giám kia ly khai.

    Trình Thu Vũ cúi đầu lắng nghe Âu Tuấn
    Trình cùng thái giám người ly khai, hắn cầm ti bào đặt ở trên bàn, lảo
    đảo đứng lên, đầu có điểm choáng, đành ngồi xuống chờ tỉnh rượu. Trong
    lòng Trình Thu Vũ hiểu rõ Âu Tuấn Trình sẽ không trở lại, hắn lẳng lặng
    ngồi một hồi, sau đó đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lầm bầm:

    “Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu.

    Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư.

    Ngôn ngã triêu vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân.

    Tâm khiểm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân.

    Y dư chí chi mạn ngu hề, hoài trinh xác chi hoàn tâm.

    Nguyện tứ vấn nhi tự tiến hề, đắcthượng quân chi ngọc âm.

    Phụng hư ngôn nhi vọng thành hề, kỳ Thành Nam chi ly cung.

    Tu bạc cụ nhi tự thiết hề, quân tằng bất khẳng hồ hạnh lâm.

    Khuếch độc tiềm nhi chuyên tinh hề, thiên phiêu phiêu nhi tật phong.

    Đăng lan đài nhi dao vọng hề, thần hoảng hoảng nhi ngoại dâm…” (3)

    P.s: Dịch thơ, (1) và (2) là đoạn nhỏ của (3)

    Có một nàng giai nhân, bồi hồi đi lại mãi thôi.

    Hồn vảng vất mà không về, vóc hình khô héo đơn côi.

    Từng hứa sớm đi mà tối lại, vui yến tiệc mà quên nhau.

    Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài, cùng ai hợp ý tâm đầu.

    Thiếp nhớ nhung mà âu sầu, vẫn giữ một mối thành tâm.

    Chờ chiếu cố mà tiếp kiến, được lời ngọc mà chịu vâng.

    Nghe tiếng hư mà tưởng thực, ở ly cung tại Thành Nam.

    Bữa đạm bạc mà tự soạn, nhưng người từng chẳng hứa giá lâm.

    Chỉ một mình mà trầm tư , trời nổi gió mà ầm ầm.

    Lên đài lan mà trông xa, chỉ thất vọng mà bần thần.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc