Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 44

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 44

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    “Hẹn hò?” Đoan Mộc Dĩnh không rõ mình hẹn hò với ai, hắn phái người giám thị ta. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh không thoải mái, hắn rất muốn hỏi, ta
    không đáng để ngươi tin tưởng sao.

    “Cùng Dạ Dương nói chuyện
    phiếm, ăn bánh bao, đề danh cho bánh bao, rất tiêu sái làm một hồi văn
    nhân mặc khách, Dĩnh nhi của trẫm, trẫm chờ ngươi giải thích, ngươi giải thích những chuyện này ra sao, ngươi cùng Trữ Tiểu Bạch còn chưa xong
    tình, trong lòng ngươi trẫm là cái gì, hiện tại lại ra một Dạ Dương, xem ra trong lòng ngươi trẫm không có một góc!” Đoan Mộc Thanh Lam trong
    cơn giận dữ, không khống chế được quăng ngã ly trà trên tay, nổi giận đi đến trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, nhìn xuống, trên người bao trùm sát khí.

    “Trong lòng nhi thần phụ hoàng có vị trí thế nào sao? Phụ hoàng nói nguyện
    cùng nhi thần cộng sinh tử, nhi thần cho rằng phụ hoàng làm không được,
    nhi thần muốn chừa chút đường lui cho mình không được sao. Phụ hoàng tức giận, xoay người mang tử y vệ rời đi, nhi thần một mình du đãng trên
    đường, trong lòng nhi thần đang suy nghĩ, nguyên lai nhi thần không có
    bất cứ cái gì, thủy chung đều là cô độc. Người hỏi trong lòng nhi thần
    người có vị trí gì, nhi thần nói cho người, người đối với nhi thần rất
    quan trọng, thế nhưng nhi thần nghĩ nhi thần đối người mà nói không hề
    quan trọng.” Đoan Mộc Dĩnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, đôi mắt tử sắc sâu
    thẳm lóe sáng, mơ hồ hàm chứa thủy quang.

    Lần đầu tiên Đoan Mộc
    Thanh Lam thấy Đoan Mộc Dĩnh như vậy, Đoan Mộc Dĩnh trước đây chính là
    Đoan Mộc Dĩnh sao, là hài tử sở hữu linh hồn người khác sao, hắn nói với ta nỗi lòng của mình, ta đối với hắn rất trọng yếu, đồng dạng hắn với
    ta mà nói cũng rất trọng yếu.

    “Lẽ nào trẫm biểu hiện không tốt, khiến ngươi nghĩ không an toàn sao?”

    “Phụ hoàng, ở bên cạnh người, nhi thần có cảm giác phụ thuộc. Nhất cử nhất
    động của người, mỗi tiếng nói cử động, thậm chí một câu nói cũng có thể
    quyết định sinh tử của nhi thần, nhi thần sợ, tuy rằng nhi thần không
    biểu hiện ra ngoài, nhưng mỗi ngày nhi thần đều cảm thấy sợ hãi.” Đoan
    Mộc Dĩnh nói ra tiếng lòng, chỉ là càng nói càng ủy khuất, có điểm cay
    cay mũi, “Nhi thần đều phải dựa vào hỉ nộ ái ố của người, nhi thần làm
    sao vui sướng.”

    “Sao ngươi lại nói như vậy, ngươi là người phụ
    hoàng yêu nhất, phụ hoàng sẽ không giết ngươi. Lúc ngươi liều mình cứu
    phụ hoàng, khi đó trong lòng phụ hoàng đã nghĩ, trẫm muốn ngươi vô tư ở
    bên cạnh trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam thật không ngờ Đoan Mộc Dĩnh lại nghĩ như vậy, không có cảm giác an toàn, lẽ nào ta khiến hắn có cảm giác lúc nào cũng có thể bị giết sao? Vị đế vương đã ý thức được hài tử này
    không có bất luận cái gì, tất cả mọi thứ đều là hắn cấp, điều đó khó có
    thể chịu được, vì thế hắn đối với mình là muốn gần lại muốn xa. Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh vào trong lòng, hắn phải thật quý trọng hài
    tử này.

    “Cùng đế vương yêu nhau, đều không có kết cục tốt, nhi
    thần muốn vì chính mình lưu một con đường. Đến nỗi Trữ Tiểu Bạch, nhi
    thần đã không hận hắn nữa, kiếp trước yêu hắn, nhi thần cho rằng nhi
    thần sẽ phi thường hận hắn, nhưng bây giờ nhi thần nhìn thấy hắn chỉ
    thấy hắn rất đáng thương. Nhi thần ngăn cản người, không cho người giết
    hắn, nhi thần cho rằng không cần phải … làm như vậy. Càng hận hắn càng
    chứng minh không quên được hắn, không yêu không hận, đạm nhiên chẳng
    phải rất tốt sao.” Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên minh bạch, hóa ra mình không còn hận, không còn yêu sao còn hận. Đoan Mộc Dĩnh đẩy Đoan Mộc Thanh
    Lam ra, hắn không cần người kia ôm. Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy tức
    giận, sắc mặt lại một lần nữa đen lại.

    Đoan Mộc Dĩnh biết hành vi của mình chọc giận Đoan Mộc Thanh Lam, ánh mắt hắn bi thiết nhìn Đoan
    Mộc Thanh Lam, nói: “Nhi thần nắm tay phụ hoàng, phụ hoàng bỏ tay nhi
    thần ra, nhi thần cô đơn, một mình đi trên đường. Nhi thần đẩy phụ hoàng ra, trong lòng phụ hoàng lại tức giận, nhi thần cũng không muốn chịu tư vị thương tổn, bây giờ chắc phụ hoàng cũng biết khi người bỏ tay nhi
    thần ra, trong lòng nhi thần là tư vị gì rồi chứ.”

    Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ mũi, lúc đó bởi vì tức giận nên không quan tâm cảm thụ của
    hắn, nhưng mình cũng thực khó chịu. Cho tới bây giờ Đoan Mộc Thanh Lam
    chưa từng hướng người khác nhận sai chịu thua, có lẽ hôm nay, không thể
    để Dĩnh nhi khổ sở, nhưng làm sao để khiến người khác hài lòng, Đoan Mộc Thanh Lam chưa từng lấy lòng ai, trong cung đều là người khác nhân
    nhượng hắn. Đoan Mộc Thanh Lam trực tiếp ôm Đoan Mộc Dĩnh vào trong
    lòng, nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh: “Nếu ngươi lại đẩy trẫm ra, Dĩnh nhi là kẻ bất hiếu với phụ thân. Nhi tử hiếu thuận phải nghe phụ thân nói,
    Dĩnh nhi phải để phụ thân ôm.” (ó.ò ~ ca nói thế ta cũng chịu thua luôn)

    “. . .” Ngươi với ta có quan hệ gì mà đòi ta hiếu thuận. Đoan Mộc Dĩnh
    nghe hắn nói một câu không biết phải oán giận thế nào, ai, Đoan Mộc Dĩnh bất đắc dĩ thở dài.

    “Dĩnh nhi, kỳ thực lúc người muốn phụ hoàng
    thả Trữ Tiểu Bạch, trong lòng phụ hoàng tức giận tới cực điểm, phụ hoàng nghĩ các ngươi tình cũ chưa xong. Phụ hoàng ghen tị. Đây là lần đầu
    tiên phụ hoàng ghen tị như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm a.” Đoan Mộc Thanh Lam cười giảo hoạt, tròng mắt đổi tới đổi lui, sờ sờ, ngửi ngửi,
    trên người Đoan Mộc Dĩnh có mùi rượu.

    “Dĩnh nhi đi tắm rửa, trên người ngươi có vị đạo, trẫm không thích.”

    “Phụ hoàng định nhân lúc tắm rửa làm cái gì a.” Chả lẽ Đoan Mộc Dĩnh nhìn
    không ra tâm tư của lão sắc quỷ, trên người có vị đạo đều là mượn cớ.

    “Dĩnh nhi thật là tri âm của trẫm, cùng đi tắm.” Nhắc tới tắm, tâm tình của
    Đoan Mộc Thanh Lam lại vui vẻ, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của
    Đoan Mộc Dĩnh, hôn lên mặt Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh cười cười, cúi
    đầu, ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lam.

    “Phụ hoàng, Dĩnh nhi muốn Dạ Dương sang Tề quốc làm việc.” Đoan Mộc Dĩnh tựa trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam nói.

    “Muốn Dạ Dương sang Tề quốc, trẫm không nghĩ sẽ dẫn sói vào nhà. Kiếp trước
    hắn là sư phụ của người, ngươi quý hắn như vậy, sao trẫm có thể yên
    tâm.” Đoan Mộc Thanh Lam sao có thể thanh thản mà đưa tình địch đến bên
    người, tuy rằng đây là tình địch giả tưởng.

    “Dạ Dương rất có tài năng, kỳ thực phụ hoàng đã sớm phái người đi thăm dò hắn a.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

    Đoan Mộc Thanh Lam suy nghĩ một chút, kẻ kia là lão bà của Long Uyên, giả
    như Dạ Dương cùng Long Uyên ở tại Tề quốc, ta sẽ thu được nhiều ít lợi
    ích, có Long thị bộ tộc giúp đỡ, Tề quốc có thể có thêm không ít tiền
    tài. Cuối cùng nói, “Được rồi, Dĩnh nhi là một hài tử có tình nghĩa, phụ hoàng thành toàn tâm ý của ngươi.”

    “Cảm tạ phụ hoàng.” Đoan Mộc
    Dĩnh chủ động hôn lên môi Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam rất
    thích ý, làm nụ hôn thêm sâu sắc, trong lòng vị đế vương này vô cùng vui mừng khi nghe những lời Đoan Mộc Dĩnh nói vừa nãy, Dĩnh nhi nói trong
    lòng hắn ta rất quan trọng, lời này ta thích nghe.

    Thân thể thiếu niên mềm mại nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, nhũ tiêm đứng thẳng bị
    bàn tay thô ráp âu yếm, run rẩy, vô lực trốn thoát.

    Nếu trốn
    không thoát, thì tận lực hưởng thụ. Thiếu niên không hiểu vì sao hôm
    nay Đoan Mộc Thanh Lam lại không khống chế được như vậy, hắn nhiệt tình
    nuốt sống lý trí của thiếu niên.

    Đoan Mộc Dĩnh giãy dụa rút cánh tay ra, lại bị áp chế trong bờ ngực rộng của nam nhân, Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy uể oải.

    “Không loạn, Dĩnh nhi của ta.” Thở dài trầm thấp, ôn nhu mà cường ngạnh. Trong nháy mắt cái cổ đau xót, dấu hôn tinh tế xuất hiện. Đoan Mộc Dĩnh rụt
    lui thân thể, nhưng vẫn bị ôm chặt như trước, đặt dưới thân thể cao to
    của nam nhân.

    Đoan Mộc Thanh Lam tỉ mỉ liếm dấu hôn mình vừa tạo
    ra, hơi thở càng ngày càng nặng. Căn cứ vào kinh nghiệm, Đoan Mộc Dĩnh
    bình trụ hô hấp, nhưng trong nháy mắt bị dục vọng mãnh mẽ của nam nhân
    làm kêu lên một tiếng sợ hãi. Tình dục bị khơi mào như điện lưu kích
    thích cảm quan của thiếu niên, thiếu niên rơi lệ, lại bị Đoan Mộc Thanh
    Lam xoa đi. Dục vọng nơi hạ thân cũng cuồng bạo đứng lên.

    Đoan
    Mộc Dĩnh cảm nhận dục vọng mãnh liệt của nam nhân, phát sinh một tiếng
    than nhẹ. Mặc dù bọn họ là phụ tử nhưng lại ở trong hoàn cảnh này? Một
    nam nhân không coi trọng đạo đức luân thường, lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, sao mình lại yêu hắn ni?

    “Ân. . .” Đoan Mộc Thanh Lam thô
    bạo làm đau hắn, lông mày thiếu niên nhíu chặt, nghiêng đầu sang một
    bên. Nam nhân dừng lại thế tiến công, thuận thế hàm trụ hai điểm hồng
    anh, chiếc lưỡi nóng hổi ma xát.

    “A!” Thiếu niên rên rỉ ra.

    “Dĩnh nhi mẫn cảm như thế, thật đáng yêu.” Đoan Mộc Thanh Lam cười khẽ, lại
    mạnh mẽ ma sát “Vì phụ thân mà ngươi có biểu cảm đẹp nhất, bảo bối của
    ta.”

    Đoan Mộc Dĩnh động hai tay, lại bị Đoan Mộc Thanh Lam áp chế trên đỉnh đầu. Đoan Mộc Thanh Lam bỏ qua hai điểm đã đỏ lên, liếm dưới nách mềm mại.

    “A, a. . . . Ngô, ân.” Đó là nới mẫn cảm nhất của
    Đoan Mộc Dĩnh. Thiếu niên cố gắng giãy dụa. Nhũ châu trước ngực đã sớm
    bị Đoan Mộc Thanh Lam làm đỏ ửng, dưới sự dằn vặt của Đoan Mộc Thanh Lam càng cảm thụ được kích thích cường liệt. Khát vọng bao phủ đôi mắt,
    Đoan Mộc Dĩnh không khỏi cúi đầu khóc nức nở.

    Tiểu huyệt của
    thiếu niên hấp dẫn mê người, bao chặt phân thân cực nóng của nam nhân,
    giống như muốn làm nó tan chảy trong cơ thể của mình.

    “A.” Đoan
    Mộc Thanh Lam hưởng thụ cảm giác tuyệt vời, phát ra thanh âm thỏa mãn
    thật dài. “Thân thể của Dĩnh nhi thực sự là tuyệt không thể tả, phụ
    hoàng rất yêu ngươi, yêu thân thể này, yêu linh hồn này.”

    Đoan
    Mộc Thanh Lam cúi xuống, thân thể của thiếu niên đã nhiễm hồng, cúi đầu
    cắn nhẹ lên đôi môi Đoan Mộc Dĩnh: “Dĩnh nhi, nói ngươi muốn trẫm động,
    nói ngươi muốn phụ hoàng.”

    Đoan Mộc Dĩnh quật cường im miệng, lệ cùng mồ hôi đổ càng nhiều, nhưng hắn không mở miệng nói một tiếng.

    “Không được trái, nghe lời.” Đoan Mộc Thanh Lam vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi
    của thiếu niên, một bên giống như trưởng bối giáo dục lại dụ dỗ, một bên xấu xa giật giật phân thân trong cơ thể thiếu niên, thoả mãn nhìn thấy
    thân thể thiếu niên nhảy dựng lên. “Là ở đây sao, phản ứng của Dĩnh nhi
    rất thành thực, đáng giá được thưởng.”

    Đoan Mộc Thanh Lam tà mị
    cười, phân thân không còn loạn động, giống như đang đùa sủng vật khả ái: “Nói ngươi muốn phụ hoàng, phụ hoàng sẽ cho ngươi.”

    Cái tên bại
    hoại này, Đoan Mộc Dĩnh sẽ không để hắn hài lòng, hắn đùa mình ác ý như
    thế, Đoan Mộc Dĩnh cắn môi đỏ mọng, không nói lời nào.

    “Dĩnh nhi
    thật quật cường, phụ hoàng thích sự quật cường của ngươi.” Đoan Mộc
    Thanh Lam nắm lấy thắt lưng của thiếu niên, di chuyển xuống dưới, một
    tay chà sát ngọc hành của thiếu niên, “Ở đây của ngươi sẽ chịu thua
    trẫm, thuận theo trẫm, nói ngươi yêu phụ hoàng.”

    “A a. . . A a. . . .” Ngọc hành bị kỹ xảo của nam nhân thao lộng hạ, kịch liệt đứng lên, Đoan Mộc Dĩnh bị khoái cảm kích thích không khống chế được, hắn ngửa
    đầu ra sau, phát sinh tiếng rên ngắn ngủi, “Ân, a a.”

    “Nói ngươi yêu phụ hoàng.” Đoan Mộc Thanh Lam mệnh lệnh nói, bàn tay thô ráp gia tốc phủ lộng.

    “Ân, yêu phụ hoàng. . .” Khoái cảm cường liệt khiến thiếu niên cảm thấy
    trước mắt trắng xoá một mảnh, vặn vẹo vòng eo, nỗ lực thoát khỏi khống
    chế. Thế nhưng, trong nháy mắt, một đôi tay giữ lại thắt lưng hắn.

    “A, buông tay, buông ra.” Đoan Mộc Dĩnh biểu tình thống khổ cầu xin.

    Đoan Mộc Thanh Lam vẫn giữ chặt, không giải tỏa kích thích cho thiếu niên.
    “Muốn, đi. . .” Khoái cảm càng ngày càng mạnh, nhưng không cách nào sơ
    giải. Đoan Mộc Thanh Lam ác ma mỉm cười nhìn thiếu niên quật cường giãy
    dụa, ưu nhã dụ dỗ nói: “Dĩnh nhi, nói ngươi yêu phụ hoàng.”

    “Ô ô. . .” Thiếu niên khóc nức nở cũng không có giành được đồng tình của đại
    phôi đản. Hắn cố chấp nhìn vật nhỏ đang run run, chân thật đáng tin nói: “Nói ngươi yêu phụ hoàng, phụ hoàng sẽ cho ngươi.”

    “Hừ, a, Dĩnh
    nhi yêu phụ hoàng, yêu phụ hoàng nhất.” Đoan Mộc Dĩnh mang theo giọng
    mũi nồng đậm nói, như con mèo nhỏ đang làm nũng.

    Đoan Mộc Thanh
    Lam lộ ra tươi cười cuồng mị điên đảo chúng sinh, buông lỏng tay ra,
    niên thiếu hét lên một tiếng, toàn thân run run được Đoan Mộc Thanh Lam
    ôm ấp.

    Đoan Mộc Thanh Lam luật động như trước, nghe được thiếu
    niên nói yêu hắn, hắn hưng phấn không gì sánh được, thừa dịp thiếu niên
    phóng nhuyễn thân thể, hai chân thiếu niên đấu đá lung tung: “Dĩnh nhi,
    chí bảo của phụ hoàng, mỗi khắc người đều phải nghĩ tới phụ hoàng.”

    Đúng vậy, có thể không nghĩ đến ngươi sao, ta vừa đi là ngươi bắt đầu sử
    dụng thủ đoạn, ngươi, đồ bại hoại. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh mắng.

    Thiếu niên không nói, nhưng khóe miệng thoáng câu lên. Đối với Đoan Mộc Thanh Lam, nụ cười này còn quan trọng hơn giang sơn xã tắc. Hắn trở mình xoay thân thể phía dưới, hung hăng ma sát xau lưng. Cái cằm ác ý cọ cọ sau
    lưng thiếu niên ửng đỏ một mảnh, thiếu niên bị hắn cường chế ôm lấy, hắn lại tiếp tục liếm lộng, khiến những vết ửng đỏ này càng thêm kiều diễm.

    Thân thể thiếu niên đã hoàn toàn vì hắn mà mở rộng, rời bỏ luân thường, mặc
    kệ người trong thiên hạ khinh thường, nhưng có đôi khi lý trí cùng dục
    vọng của thiếu niên bồi hồi bất định, lúc này, Đoan Mộc Thanh Lam biết
    phải trắc trở mới có được viên mãn.

    Tay hắn hướng đến bụng của
    thiếu niên, tinh tế xoa bóp, một tay chậm rãi vuốt ve tấm lưng mềm nhẵn
    nhẵn nhụi, trên mặt thiếu niên hàm lệ, lúc này lại giống như mèo con,
    hưởng thụ sự vuốt ve của nam nhân. Hài tử khả ái, chỉ có lúc này mới
    thành thực nhất. Mỗi một tấc da tấc thịt của thiếu niên, đều nằm trong
    tay ác ma, run rẩy, giống như đóa hoa kiều diễm đang nở rộ.

    Thiếu niên lâm vào mê man, Đoan Mộc Thanh Lam giúp thiếu niên rửa sạch thân
    thể, mặc áo ngủ kéo thêm chăn giúp thiếu niên đi vào giấc ngủ. Vừa nhắm
    mắt lại, chợt nghe ngoài cửa sổ có thanh âm, một hắc y nhân đứng ở ngoài cửa sổ.

    Đoan Mộc Thanh Lam đứng dậy bước xuống giường, xuất ra
    một phong thư giao cho hắc y nhân, hắc y nhân cung kính tiếp nhận tín
    hàm, Đoan Mộc Thanh Lam dặn dò: “Cẩn thận làm.”

    “Thần tuân chỉ.” Hắc y nhân hành lễ rời đi.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc