Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 46

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 46

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Âu Tuấn Trình gọi những đại thần đáng tin cậy nhất, thảo luận sự tình phát sinh gần đây. Từ khi những sứ thần của ngoại quốc đến Vọng thành, Vọng
    thành xảy ra không ít đại sự, Âu Tuấn Trình cảm giác những việc này có
    liên hệ với nhau, là có người bày trò, phải bắt được kẻ đứng sau, đại
    hôn sắp tới, không thể phạm bất cứ sai lầm gì.

    Tại ngự thư phòng, các đại thần ngồi hai bên tả hữu, Âu Tuấn Trình ngồi phía sau ngự án
    thư. Các đại thần liếc mắt nhìn Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình cắn chặt
    môi, khuôn mặt căng thẳng, các đại thần liếc nhau, hỏi lý do hoàng
    thượng không thoải mái. Chỉ có trong lòng Vương Nguyên Võ sáng tỏ lý do
    Âu Tuấn Trình không thoải mái, hoàng thượng đang giận dữ vụ thích khách
    và vụ Bác Vọng hầu, bất hạnh nhất là Lưu Đình phải chịu đả kích, bây giờ còn nằm ở trên giường dưỡng thương, suốt ngày u buồn. Thân vương Tề
    quốc lại cáo trạng, trong lòng Âu Tuấn Trình nghi hoặc, cũng không hoàn
    toàn tin tưởng Đoan Mộc Dĩnh, thế nhưng sự kiện thích khách quả thật xảy ra, Ngự sử tuần thành nha môn lập hồ sơ, đây là đại sự ảnh hưởng đến
    quan hệ hai nước, đến nay không tra ra manh mối, trong lòng Âu Tuấn
    Trình sao có thể thống khoái.

    “Án của Bác Vọng hầu xử lý ra sao.” Âu Tuấn Trình mở miệng hỏi.

    “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thẩm tra mấy ngày, tra ra Bác Vọng hầu ăn hối
    lộ, đánh chết bảy người vô tội, cường nam phách nữ khoảng ba mươi người, trong đó phu nhân của Tang thị bộ tộc bị kỳ cưỡng hiếp, Tang phu nhân
    tính tình cương liệt nên đã tự sát. Mọi người e ngại hắn là người thân
    cận của bệ hạ, nên không giải quyết. Bác Vọng hầu ở trong ngục khiếu
    nại, hắn nói là mang một người giống quốc sư từ thanh lâu trở về, ngôn
    ngữ cử chỉ cũng như nhau, hắn nói không biết người mình mang về là quốc
    sư đại nhân.” Thừa tướng mở miệng nói đầu tiên, hắn suy nghĩ một chút,
    vuốt vuốt râu mép nói, “Thần cho rằng chuyện này rất kỳ lạ, tra xét
    thanh lâu nơi Bác Vọng hầu nói, nhưng không thấy tú bà cùng những người
    Bác Vọng hầu nhắc đến, không tra được bất cứ cái gì.”

    “Hoàng
    thượng, Bác Vọng hầu đã gây ra nhiều án như vậy, đã sớm bị người người
    oán trách, nói không chừng chuyện này là do Tang thị làm. Hiện tại không tra được gì, Bác Vọng hầu cũng không có chứng cứ chứng tỏ chuyện này
    không phải do hắn sắp xếp.” Trữ vương trát trát đôi con ngươi nhỏ, đưa
    tay đặt ở cái bụng phì phì, nói “Bách tính kinh thành đang nhìn xem
    hoàng thượng có xử lý chuyện này theo lẽ công bằng hay không, mỗi ngày
    đều có người ở ngoài thiên lao nghe ngóng tin tức, bệ hạ làm sao để xử
    lý hợp tình ni.”

    “Sự kiện thích khách điều tra đến đâu rồi?” Âu
    Tuấn Trình nhíu chặt lông mày, trong lòng hung hắng mắng Bác Vọng hầu,
    dựa là cậu của ta mà vô pháp vô thiên, hiện tại ta cũng không giúp được
    ngươi, ngươi để bách tích phẫn nộ nên phải chết. Ân, thực sự là không để lại mặt mũi cho trẫm!

    “Thần đã tra lại, phát hiện được cái này
    trên người những thích khách đó.” Vương Nguyên Võ xuất ra một bố bao,
    bên trong là trâm hoa nữ tử Vệ quốc thích dùng nhất, “Nghe đồn nam nữ Vệ quốc đích ước, nam tử thường tặng trâm hoa cho nữ tử, có lẽ một thích
    khách trong số đó có ý trung nhân, chuẩn bị hướng ý trung nhân biểu đạt ý nghĩ yêu thương.”

    Thái giám lấy trâm hoa trình lên trước mặt Âu
    Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình cầm lấy trâm hoa, trâm hoa của Vệ quốc không
    giống như Lương quốc, trâm hoa của bọn họ thích khảm ngọc trai, cuối
    cùng Âu Tuấn Trình cũng nhận định thích khách là người Vệ quốc. Thế
    nhưng những thích khách này là tiên tri sao, trang phục thêu cửu phẩm
    liên hoa không thể hoàn toàn chứng minh thân phận của bọn họ, còn phải
    kiểm chứng.

    “Thần đã phái người dám sát chặt chẽ người của Ma
    Dung bộ tộc, dịch quán của sứ thần Tề quốc cũng phái người giám sát, vị
    thân vương Tề quốc cùng thị vệ của hắn có quan hệ mờ ám, chắc chắn là
    tình nhân, thân vương của Tề quốc cũng rất vui vẻ, đi dạo phố mua cái
    này cái cái kia, bao lớn bao nhỏ đưa về Tề quốc.” Ngự Sử Từ Thế Thành
    nhớ tới vị thân vương xinh đẹp này, vui vẻ cười nói.

    Âu Tuấn Trình cũng nghĩ tới hài tử xinh đẹp không thể tả kia, bây giờ hắn vẫn không thể quên sự mỹ lệ đó.

    “Nghe nói hắn rất được sủng ái, hoàng hậu của Tề quốc mất, mẫu thân của hắn
    được phong làm Quý phi, là nữ nhân có quyền lực nhất trong cung, Tề quốc quốc chủ đối với thân vương này vạn phần sủng ái, hài tử này rất được
    nuông chiều.”

    “Đâu chỉ được nuông chiều, ngày đó trong lúc thần
    vô ý gặp phải hắn. . . .” Từ Thế Thanh nhớ tới ngày ngẫu ngộ đó lại bắt
    đầu cười rộ lên.

    Nói ngày đó, Đoan Mộc Dĩnh đi dạo phố, tử y vệ
    theo sát phía sau, trên tay tử y vệ đều là bao lớn bao nhỏ, cuối cùng
    mua quá nhiều, không thể làm gì khác là phải đặt trên mặt đất, Đoan Mộc
    Thanh Lam thực sự đi không nổi, liền ngồi ở trên tảng đá nói với Đoan
    Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi mua quá nhiều, mệt chết ta.”

    “Vậy phụ hoàng
    nghỉ ngơi một chút, Dĩnh nhi mua thêm một ít, người giúp chúng ta nhìn
    mấy thứ này là được.” Đoan Mộc Dĩnh bảo tử y vệ đặt mọi thứ trước mặt
    Đoan Mộc Thanh Lam, xếp thành một toà núi nhỏ. Đoan Mộc Thanh Lam há
    miệng, Dĩnh nhi sao có thể mua nhiều như thế?

    “Thật sự là quá
    nhiều, đừng mua nữa a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói không ra lời, đều nói nữ
    nhân mới hay mua nhiều thứ, Dĩnh nhi còn khinh khủng hơn bọn họ.

    “Không được, còn chưa mua đầy đủ mà.” Đoan Mộc Dĩnh móc ra một danh sách, nhìn nhìn, rồi giao cho Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhìn danh sách, thiếu chút nữa ngất xỉu, tất cả đều là đồ nữ nhân thích!

    “Đây là các cung nương nương nhờ Dĩnh nhi mua giúp bọn họ, ở đây Dĩnh nhi
    còn danh sách những thứ các thị quân thích, phụ hoàng muốn xem không.”

    Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ủ rũ trên tảng đá, hắn thật muốn đuổi những nương
    nương thị quân đáng ghét này ra khỏi cung. Nhìn xa xa lại thấy mấy vị tử y vệ ủ rũ, biểu tình tựa như ăn phải con ruồi. Trước mắt hắn là đống đồ lớn không thể tin nổi. Từ Thế Thanh hiếu kỳ, đi qua hỏi, “Không phải là thủ lĩnh tử y vệ sao, đại nhân ngồi ở chỗ này thở dài làm gì, những thứ trước mặt ngài là ai mua?”

    Đoan Mộc Thanh Lam cũng không có khí
    lực giải thích, chỉ là nhìn Từ Thế Thanh tức giận một chút, sau đó đưa
    danh sách cho hắn xem, Từ Thế Thanh liền hiểu vì cái gì mà vị thủ lĩnh
    tử y vệ này lại than ngắn thở dài với trời xanh. Nữ nhân hậu cung mua
    sắm thật kinh khủng a.

    Hôm nay Từ Thế Thanh đưa chuyện hôm đó nói cho Âu Tuấn Trình nghe, lại đưa danh sách cho hắn xem, Âu Tuấn Trình
    cũng nhịn không được cười rộ lên, bất đắc dĩ than thở, “Cũng làm khó cho tử y vệ này, thiếu niên Vương gia cũng rất khổ cực. Ân. . .” Âu Tuấn
    Trình trầm ngâm một chút, nói, “Truyền ý chỉ của trẫm, xử trảm Bác Vọng
    hầu, tịch thu tài sản. Chuyện thích khách, tạm thời xác định là do người Vệ quốc làm.”

    “Thần nghe nói người Ma Dung tộc có tặng lễ vật
    cho quan viên, muốn bọn họ chiếu cố thị quân, sứ thần Vệ quốc cũng bắt
    đầu hoạt động, bệ hạ có muốn biết danh sách những người nhận hối lộ
    không.” Trữ thân vương giương mắt, trong tay hắn nắm giữ một ít chứng
    cứ, chỉ cần một câu nói của Âu tuấn Trình hắn sẽ giương lưới bắt hết một mẻ.

    “Đầu tiên cứ giữ lại bọn họ, chờ sau đại hôn của trẫm, sẽ xử trí từng người một. Ăn bổng lộc của trẫm, trong lòng lại nghĩ chuyện
    nước khác, trẫm hận nhất chân ngoài dài hơn chân trong!” Sắc mặt Âu Tuấn Trình trầm xuống, phải dọn dẹp những đại thần này một chút. Có những
    người là tiên hoàng lưu lại, hắn đăng cơ không lâu, không muốn khai đao, hiện tại càng ngày càng lộng hành. Hừ, các ngươi thu nhiều thứ tốt đều
    phải nhổ ra cho ta!

    ——— —————— ————

    Vùng quê rộng lớn,
    thôn trang phân bố tốp năm tốp ba, một đội mã xa thông qua quan đạo đi
    đến Vọng thành, hai bên mã xa là thủ vệ, phong cách mã xa hoa lệ cao nhã chứng tỏ thân phận cao quý của chủ nhân nó, có một thiếu nữ thường nhìn ra mã xa xem phong cảnh hai bên đường. Nguyệt Mịch công chúa của Tấn
    quốc mang tâm hồn thanh xuân của thời thiếu nữ, đối với quốc gia của
    trượng phu tương lại đầy lòng hiếu kỳ. Nguyệt Mịch công chúa hiếu kỳ hỏi nhũ mẫu Việt Mai của mình, “Nhũ mẫu, nhũ mẫu, người nói xem Âu Tuấn
    Trình có tuấn mỹ như mọi người nói không?”

    “Công chúa, ngươi hỏi
    nhũ mẫu bao nhiêu lần rồi, hắn rất tuấn mỹ, vóc dáng lại cao lớn cường
    tráng. Không phải người đã xem qua bức họa của hắn sao, thanh niên tài
    tuấn, cùng công chúa xinh đẹp như nguyệt của chúng ta là trời sinh một
    đôi. Tiên tri cũng nói, các ngươi là nhân duyên tiền định, ngươi sẽ là
    nữ chủ nhân của Lương quốc.” Việt Mai mỉm cười, công chúa rất nôn nóng
    muốn gặp hoàng đế trẻ tuổi đó, Việt Mai từ ái sờ đầu công chúa, nàng
    mong muốn hài tử này hạnh phúc.

    “Nhũ mẫu, ta muốn ra ngoài xem,
    sau khi tiến cung sẽ không có cơ hội nhìn, ta đi xem, có được hay không, nhũ mẫu, cầu ngươi.” Nguyệt Mịch công chúa làm nũng năn nỉ Việt Mai.

    Việt Mai nói: “Công chúa, ở đây là Lương quốc, công chúa lại sắp trở thành
    quốc mẫu của Lương quốc, nghìn vạn lần phải cẩn thận tỉ mỉ, nơi chốn
    phải biểu hiện phong phạm của công chúa Tấn quốc, không thể đơn giản
    xuất đầu lộ diện.”

    “Không thể đơn giản xuất đầu lộ diện, nhũ mẫu
    đã nói một nghìn lần. Nhũ mẫu, dù sao ta cũng phải gả cho hoàng thượng,
    ta muốn ra xem, xem một lần, một lần cuối cùng có được hay không.”
    Nguyệt Mịch công chúa bắt đầu lay lay cánh tay Việt Mai, khiến thân thể
    Việt Mai lắc lư.

    “Công chúa, người muốn cánh tay nô tì rời ra
    từng mảnh sao.” Việt Mai thật vất vả rút cánh tay ra, vị công chúa này
    một điểm cũng không có phong thái của hoàng hậu, lúc nào cũng muốn chơi
    đùa, ai! Sau này vào hoàng cung phải sống thế nào.”

    “Vậy là ngươi đáp ứng rồi, da!” Nguyệt Mịch vui vẻ hô một tiếng, mang cung nữ bên
    người nhảy xuống xe ngựa, Nguyệt Mịch công chúa nhảy xuống xe ngựa, thị
    vệ lại bắt đầu căng thẳng, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

    Hiện tại không ngoạn, hiện tại không ngắm phong cảnh, vào nơi lao tù mất tự
    do kia thì còn gì đáng nói. Nguyệt Mịch nhớ tới cuộc sống của mẫu thân
    trong cung, suốt ngày đợi quân chủ lâm hạnh, cô đơn tịch mịch sống qua
    năm tháng. Sau này một mình ta phải đối mặt với cung đình đầy dối trá,
    phòng bị đao quang kiếm ảnh, còn những người muốn diệt trừ ta. Bây giờ
    chưa tiến cung, ta muốn xem phong cảnh tươi mát điền viên này.

    ——— —————— —————–

    Thương thế của Đoan Mộc Ngọc Hàn đã khôi phục, Trình Thu Vũ cảm thấy rất vui
    mừng, ngươi mình cứu đã khôi phục khí lực tốt như vậy, cũng không uổng
    phí tâm ý của mình. Võ công của Đoan Mộc Ngọc Hàn rất cao, Trình Thu Vũ
    không khỏi có chút ước ao. Võ công của Trình Thu Vũ cũng không kém,
    nhưng nếu cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn so sánh, tất nhiên là không bằng hắn.
    Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn luận bàn kiếm pháp, chỉ một canh giờ đã bại, Trình Thu Vũ lau mồ hôi, kính phục nói: “Võ công của Ngọc Hàn
    cao cường, sư phụ của Ngọc Hàn là ai?”

    “Là phụ thân dạy, sau đó
    ra ngoài giang hồ học hỏi thêm.” Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng sát sát mồ hôi
    trên mặt, hắn cho rằng Trình Thu Vũ là một quan văn sẽ không có võ công, không nghĩ tới võ công của Trình Thu Vũ cũng đạt đến mức thượng thừa.

    “Võ công của Ngọc Hàn đạt thành tựu, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ vui vẻ.” Trình Thu Vũ uống một ngụm trà nói.

    “Còn thua xa phụ thân, võ công của phụ thân ta cực kỳ cao, ở trước mặt hắn
    ta chỉ là múa rừu qua mắt thợ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn chà lau bảo kiếm, thật cẩn thận, động tác này rất giống phụ thân của hắn.

    Trình Thu Vũ
    đối với phụ thân của Đoan Mộc Ngọc Hàn sản sinh lòng hiếu kỳ, phụ thân
    của Đoan Mộc Ngọc Hàn là người thế nào, có thể dạy dỗ một thiếu niên có
    võ công xuất chúng như vậy, chắc hẳn là cao nhân. “Thật muốn trông thấy
    phụ thân của Ngọc Hàn, phụ thân của Ngọc Hàn chắc chắn là một vị cao
    nhân.”

    “Cao nhân. . .” Đoan Mộc Ngọc Hàn đánh giá một chút về phụ thân của mình, hắn là một vị hoàng đế thích phát động chiến tranh, là
    một người hiếu chiến. Đoan Mộc Ngọc Hàn suy nghĩ một chút, mời Trình Thu Vũ khứ Tề quốc ngoạn, nhìn hắn gần đây tâm tình u buồn, đến nơi nào đó
    giải sầu, có thể sẽ thoải mái. “Trình huynh, Ngọc Hàn muốn mời ngươi đến nhà ta vui chơi giải sầu, ý của ngươi thế nào?”

    “Đến Tề quốc,
    cũng tốt. Ta chưa từng ra quá xa nhà, lần này đến Tề quốc nhìn, cũng mở
    rộng kiến thức.” Trình Thu Vũ nghĩ, Tề quốc cũng là một đất nước rộng
    lớn, tìm hiểu một chút về phong mạo phong tục tập quán của Tề quốc cũng
    tốt, mọi người đều nói Tề quốc là một dân tộc dã man, người Lương quốc
    rất coi thường người Tề người. Không bằng ta đi nhìn một cái, để xem có
    giống lời đồn hay không.

    “Cha ta nhất định sẽ hoan nghênh ngươi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa nghe Trình Thu Vũ đồng ý cùng mình đến Tề quốc,
    trong lòng vui mừng. Mỗi ngày cùng Trình Thu Vũ một chỗ, cảm thấy thực
    thoải mái. Tiểu Vũ tốt như thế, mọi người nhất định phi thường thích
    hắn. (Ó.ò)

    Nói đi là đi, Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn
    chuẩn bị hành trang thu thập thỏa đáng. Trước tiên Trình Thu Vũ muốn
    tới từ đường hướng tổ tiên nói lời chia tay, dặn dò Quý Tử trông coi từ đường, cho Quý Tử một ít ngân lượng để hắn tìm vợ chiếu cố mẫu thân,
    Trình Thu Vũ cưỡi ngựa cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn lên đường về Tề quốc.

    Nguyệt Mịch công chúa rời khỏi mã xa, sôi nổi nhìn xung quanh, Dục Nhi sợ công chúa có sơ xuất, gắt gao canh giữ ở bên người, nàng cùng chúa công chúa chạy lên phía trước vui chơi. Nhũ mẫu Việt Mai đành thở dài, mấy ngày
    nay càng ngày càng không có bộ dáng công chúa, thật là, nhất định phải
    khuyên bảo nàng một chút. Việt Mai dặn dò thị vệ canh chừng lễ vật, sau
    đó xuồng xe đến gần công chúa bướng bỉnh kia.

    “Công chúa không
    thể bướng bỉnh như vậy mãi, người sắp làm tân nương sao có thể xuất đầu
    lộ diện thế này.” Việt Mai lại bắt đầu lải nhải. Vào bên trái lỗ tai
    Nguyệt Minh lại chui ra bên phải, căn bản là nàng không có nghe.

    “Nhũ mẫu, không có việc gì đâu! Chúng ta đang đi trên quan đạo, lại gần trạm dịch, có thể xảy ra đại sự gì.” Nguyệt Mịch công chúa bướng bỉnh nói.

    Nàng vừa dứt lời, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa, một đoàn mã tặc xuất
    hiện trên quan đạo. Mã tặc toàn thân bố y hắc sắc, miếng vải đen che nửa khuôn mặt, trong tay mỗi người là một bả đao, vây quanh các nàng. Thị
    vệ lập tức ứng chiến, Việt Mai ôm Nguyệt Mịch công chúa vào trong lòng,
    Dục Nhi cũng khẩn trương phòng thủ. ( cầu được ước thấy)

    Mã tặc
    dẫn đầu nhìn thấy Nguyệt Mịch công chúa da trắng nõn xinh đẹp, cười dâm
    đãng: “Ha ha ha, ngày hôm nay gia gặp được một mỹ nhân, vừa lúc gia đang thiếu một áp trại phu nhân, lưu lại tiểu mỹ nhân. Những người còn lại
    giết sạch!”

    “Ha ha ha, hôm nay lão đại gặp may mắn, dê béo a.”
    Một người mã tặc cười thúc mã hướng về thị vệ của công chúa, bọn thị vệ
    cũng không phải ngồi không, cũng những mã tặc này giao chiến. Việt Mai
    đưa công chúa vào trong mã xa, Nguyệt Mịch công chúa sợ đến không dám
    động, trốn ở trong lòng nhũ mẫu.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc