Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 48

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 48

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Nguyệt Mịch công chúa phi thường thích Trình Thu Vũ, nàng dính Trình Thu Vũ
    như con ong tìm được mật hoa, muốn tìm công chúa rất đơn giản, chỉ cần
    thấy Trình Thu Vũ, sẽ thấy công chúa. Trình Thu Vũ đau đầu muốn chết,
    hắn chưa từng nói nặng lời với nữ tử, thế nhưng công chúa này cũng quá
    là phiền phức.

    . . Nàng mượn cớ kéo dài hành trình vài ngày để
    tiếp cận Trình Thu Vũ, mà Trình Thu Vũ mỗi ngày đều oán giận với Đoan
    Mộc Ngọc Hàn.

    “Ngọc Hàn, ngươi nói vị công chúa này không có chút rụt rè nào, mẫu thân của nàng giáo dục của nàng thế nào a.” Trình Thu
    Vũ thực sự không thể tránh được vị công chúa này, thời gian tới nàng sẽ
    làm hoàng hậu, lại cứ quấn quýt lấy mình, nếu truyền tới tai hoàng đế
    hậu quả thật khó lường.

    “Nghe nói hậu cung Tấn quốc chỉ có hai vị công chúa, mà trong đó Nguyệt Mịch công chúa là do thái hậu sinh, nàng
    rất được nuông chiều.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nhẹ giọng nói, đồng tình nhìn
    hắn, lại có chút hả hê, “Ngươi cứ nhận đi, giúp nàng Full mộng
    tưởng thiếu nữ, tạo nên một đoạn ngẫu ngộ giai thoại.” (ngẫu ngộ = tình
    cờ gặp)

    “Tới địa ngục đi, Mộc Ngọc Hàn chết tiệt, ngươi thật
    giỏi, ngươi còn ở đó chê cười ta, cũng không giúp ta. Không phải ngươi
    thích ta sao, thấy ta bị nữ nhân dây dưa sao ngươi tuyệt không tức giận, có thể thấy được ngươi chỉ nói suông mà thôi.” Trình Thu Vũ liếc mắt
    nhìn Đoan Mộc Ngọc Hàn, cái tên này nhìn có chút hả hê, lời hắn tuyệt
    không phải sự thực, là ta ngu ngốc nghĩ ngươi đáng tin.

    “Nữ nhân
    này sớm muộn sẽ trở thành hoàng hậu, ta lo lắng cái gì, hơn nữa lòng của ngươi sẽ không có chỗ cho nàng.” Đoan Mộc Ngọc Hàn không muốn nhúng tay vào chuyện này, huống chi cái công chúa này cũng không làm cho người
    khác ghét được, nàng rất khả ái, nhìn nàng hắn lại nhớ đến tiểu đệ đệ
    của mình. Nhất là lúc nàng khiến Trình Thu Vũ đau đầu, cực kỳ giống.

    Đoàn người của Tấn quốc công chúa đến một nơi gọi là Hoa Mai trấn, ở đây hầu như chỉ có khách điếm bình dân. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn còn chưa kịp nghỉ ngơi, Nguyệt Mịch công chúa tựa như chẳng mệt mỏi xuất
    hiện trong phòng bọn họ. Tùy tiện đi vào phòng của hai nam nhân, hành
    động của công chúa cũng thật lớn mật a.

    “Đi nào, Trình đại ca,
    Mộc đại ca, cùng ta đi ăn chút gì đó, tối ngày hôm nay có hội chùa, rất
    náo nhiệt. Ta đã sớm hỏi thăm tiểu nhị, có một món ăn nổi danh ở Hoa Mai trấn, được bán từ đầu đường tới cuối đường, mỗi cửa hàng lại có khẩu vị khác nhau, cùng ta đi xem, có được hay không.” Nguyệt Mịch công chúa
    làm nũng, thủ pháp càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng nổi cả da
    gà. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn bưng đầu lui về phía sau, vô lực ngã trên giường, vừa đi dạo phố, còn muốn đi dạo tới khi nào. Ngày hôm
    trước ở trên trấn kia cũng đi dạo với công chúa tới hai chân đều nhuyễn, ngày hôm nay lại nữa rồi.

    Nguyệt Mịch công chúa quệt nước mắt,
    có vẻ mất hứng, đi tới kéo tay hai người bọn họ, cố sức túm, “Đứng lên,
    không được giả chết, cũng không được giả sinh bệnh, bồi ta đi dạo phố,
    ta muốn ăn thử, nhanh lên một chút———- “

    “Hảo hảo hảo, chúng ta
    đi theo ngươi.” Trình Thu Vũ thực sự chịu không nổi sự làm nũng của
    nàng, để cái lỗ tai không bị tàn phá, hắn quyết định đầu hàng! Trình Thu Vũ kéo Đoan Mộc Ngọc Hàn, ôm vai Đoan Mộc Ngọc Hàn, nhỏ giọng nói:
    “Ngươi đừng nghĩ chạy trốn, theo ta cùng đi.”

    “Không thành vấn
    đề, ta muốn xem các ngươi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn diện vô biểu tình nói, kỳ
    thực trong lòng hắn vụng trộm cười, biểu tình của Trình Thu Vũ mỗi lần
    nhìn thấy Nguyệt Mịch công chúa vô cùng thú vị, tựa như ăn ruồi chết,
    thực thú vị, ha ha.

    Hoa Mai trấn không lớn, nhưng phồn hoa, bởi
    vì hội chùa mà càng náo nhiệt. Nguyệt Mịch công chúa nhìn cái gì cũng
    thấy mới mẻ, vấn đề gì cũng mới mẻ, có những câu nàng hỏi khiến người
    khác chẳng thể nào trả lời. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đi bên
    cạnh nàng, nhũ mẫu Việt Mai cùng Dục Nhi đi sau bọn họ, cứ như vậy bọn
    họ bắt đầu ăn vặt, ăn đến nổi khiến kẻ khác phải kinh ngạc. Nguyệt Mịch
    công chúa thì không còn gì để nói, có cái gì ngon đều động thủ, nhũ mẫu
    Việt Mai thì liên tục lải nhải: “Công chúa, hình tượng hình tượng, ăn
    cũng phải có hình tượng, quy củ quy củ quy củ. . . .”

    “Nhũ mẫu,
    ta quy củ rất nhiều năm, ngày hôm nay ta không muốn quy củ như vậy, hiện tại ta không phải công chúa, hiện tại ta chỉ là một bách tính đi dạo
    phố, người đừng xem ta như công chúa.”

    Nguyệt Mịch công chúa cầm lên một chiếc bánh chẻo, hoàn toàn không cần dùng đũa bỏ vào trong miệng.

    “Công chúa, cẩn thận nóng. . .” Trình Thu Vũ hảo tâm nhắc nhở, kết quả là
    nghe Nguyệt Mịch công chúa kêu một tiếng, nóng quá. Nguyệt Mịch công
    chúa không rõ, vì sao bên ngoài chẳng nóng, bên trong lại nóng như thế,
    bánh chẻo này thật lạ, ta phải ăn cho thỏa thích.

    “Hảo ăn no.”
    Nguyệt Mịch công chúa không hề có hình tượng, sờ sờ cái bụng, cái bụng
    rất lớn, lần đầu tiên Nguyệt Mịch công chúa vứt bỏ hình tượng ăn thỏa
    thích như thế, cảm giác thật tốt. Việt Mai không thể nói được gì nữa,
    nói nữa công chúa cũng không nghe, đành mặc kệ nàng. Trình Thu Vũ cùng
    Đoan Mộc Ngọc Hàn cảm thấy bi ai cho Âu Tuấn Trình, tin tưởng lúc hậu
    cung Lương quốc có thêm Nguyệt Mịch, cuộc sống của Âu Tuấn Trình hẳn là
    đa màu đa vẻ.

    Nguyệt Mịch công chúa chen vào trong đám người đi
    lễ chùa, Việt Mai nắm chặt tay Nguyệt Mịch, lỡ như công chúa đi lạc,
    nàng biết ăn nói ra sao. Nguyệt Mịch công chúa chen vào đám người đông
    đúc, muốn lấy được bùa bình an.

    Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn ghét nhất nơi đông đúc thế này, nhưng thấy công chúa đi vào giữa đám
    người, gấp đến độ xoay tròn thật buồn cười. Trình Thu Vũ di chuyển thân
    hình, khinh công của hắn rất tốt, lướt qua đoàn người, lấy một bùa bình
    an, quay đầu trở về bỏ vào tay Nguyệt Mịch công chúa.

    Trình Thu Vũ vừa cười vừa nói, “Lần này công chúa không cần sốt ruột như một tiểu hầu tử nhảy loạn.”

    Nguyệt Mịch công chúa bị dáng tươi cười của Trình Thu Vũ đầu độc, mất hồn ngơ
    ngác sững sờ. Trong mắt nàng Trình Thu Vũ là một nam nhân uy vũ lại ôn
    nhu, giờ khắc này lòng của nàng chỉ có một người. Việt Mai thấy công
    chúa luống cuống, lập tức lay lay công chúa, Nguyệt Mịch phục hồi tinh
    thần lại, hơi mặt đỏ, cúi đầu e thẹn, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ.”

    “Ai nha nha, vừa nãy khí độ giống như nữ hiệp, sao bây giờ lại nói như con muỗi kêu thế này.” Trình Thu Vũ trêu ghẹo.

    Câu nói khiến Nguyệt Mịch công chúa càng xấu hổ, thẹn quá thành giận,
    “Không được chê cười ta!Ai là con muỗi chứ, ta đường đường là công chúa, hừ!”

    Đoan Mộc Ngọc Hàn nhìn thấy công chúa không chú ý, kéo
    Trình Thu Bình đi tới một nơi yên lặng, hắn nhỏ giọng nói: “Buổi tối có
    pháo hoa, ta muốn cùng ngươi xem.”

    “Ngươi, xem pháo hoa mới nhớ tới ta, đối phó với công chúa kia cũng không thấy ngươi hỗ trợ.” Trình Thu Vũ bất mãn nói.

    “Ta không muốn đối phó với nữ nhân.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

    “Vậy ta thì muốn sao, ngươi chỉ mượn cớ.” Trình Thu Vũ mặc kệ hắn, người này luôn luôn đứng bên cạnh nhìn rồi chê cười.

    “Ngươi xem, pháo hoa!” Đoan Mộc Ngọc Hàn ngẩng đầu nhìn trời đêm, Trình Thu Vũ cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa mỹ lệ, rực sáng, khắc sâu trong mắt Trình
    Thu Vũ. Đoan Mộc Ngọc Hàn liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Mịch công chúa cầm
    một hà bao cao hứng đi tới, khóe miệng Đoan Mộc Ngọc Hàn cong lên, bỗng
    nhiên hắn ôm lấy thắt lưng Trình Thu Vũ, hôn triền miên lên môi đối
    phương, đầu lưỡi tham nhập dò hỏi rồi giảo lộng, Trình Thu Vũ bị cuồng
    nhiệt bất thình lình như thế, đầu óc không rõ, trước mắt tất cả đều là
    pháo hoa mỹ lệ và đôi mắt lam sắc kia, tay hắn vòng qua cổ Đoan Mộc Ngọc Hàn, trầm mê trong đó.

    Nguyệt Mịch công chúa cẩn cẩn dực dực
    đang cầm hà bao, nàng muốn tặng cho Trình Thu Vũ làm quà, nàng thấy
    Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đang ở nơi này xem pháo hoa, liền
    vui vẻ hướng đến chỗ bọn họ, bỗng nhiên Đoan Mộc Ngọc Hàn hôn lên môi
    Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ cũng không có phản kháng, trái lại phối hợp
    với Đoan Mộc Ngọc Hàn. Hành vi của hai người dọa Nguyệt Mịch đến thất
    thần, nàng nắm chặt hà bao, đôi mắt rơi lệ không cam lòng.

    Đoan
    Mộc Ngọc Hàn đặt cằm trên vai Trình Thu Vũ, tà mị cười, mang theo chút
    khiêu khích cùng trào phúng. Nguyệt Mịch công chúa vẫn nắm chặt hà bào,
    hấp hấp mũi, lau đi nước mắt, kiên định đi tới chỗ bọn họ. Đoan Mộc Ngọc Hàn hờn giận nhíu mày, không rõ là tư vị gì.

    Nguyệt Mịch công
    chúa bá đạo tách hai người ra, sau đó đưa hà bao đặt trong tay Trình Thu Vũ, cổ lấy dũng khí nói: “Trình đại ca, Nguyệt Mịch thích ngươi.”

    Trình Thu Vũ giật mình mở to hai mắt, chợt khôi phục bình tĩnh, được nữ tử
    thổ lộ Trình Thu Vũ cũng cảm thấy vui mừng, thế nhưng Nguyệt Mịch công
    chúa không phải người hắn thích. “Cảm tạ tình cảm của công chúa, nhưng
    ta. . . .”

    “Không được nói cự tuyệt, cứ để ta mơ mộng đi, nghìn
    vạn lần không được nói cho ta biết ngươi thích người khác, cứ gạt ta,
    nói ngươi thích ta a. Qua Hoa Mai trấn, là Vọng thành, ta không bao giờ
    được ở cùng các ngươi nữa, ta phải quay trở lại quy củ của một công
    chúa, cho ta lưu lại giấc mộng đẹp nhất này, tại nơi cung đình cô độc
    đó, trong lòng ta còn có nó để an ủi.” Nguyệt Mịch công chúa không nén
    được lại rơi nước mắt, đây là lần duy nhất nàng phóng túng tình cảm của
    mình, thiếu nữ mơ mộng cũng phải tỉnh táo lại, nàng chỉ muốn làm một nữ
    tử bình thường, muốn cùng người mình thích ngắm pháo hoa. Hai mắt Nguyệt Mịch công chúa đẫm lệ, khóc thật thương cảm. Trình Thu Vũ muốn lau đi
    nước mắt cho nàng, nhưng lại sợ trêu chọc đến công chúa, sợ công chúa
    cho rằng hắn đối với công chúa cũng có tình ý, nên Trình Thu Vũ không hề động.

    Nguyệt Mịch công chúa xoay người rời đi, nhìn pháo hoa mỹ
    lệ trên bầu trời, tình yêu say đắm của nàng cũng thoáng qua như thế.
    Nàng cất kỹ bùa bình an, sát sát nước mắt, ngoài miệng mắng mấy câu,
    mắng xong mới nhìn thấy nhũ mẫu và Dục Nhi đã đến rất gần, có lẽ họ
    không nghe mình mắng chửi, nếu không đã lải nhải đến chết.

    Nguyệt Mịch công chúa trở lại khách điếm, tâm tình không vui nên nàng đuổi nhũ mẫu và Dục Nhi ra ngoài, nói mình muốn yên lặng một chút. Nàng ngồi ở
    trên ghế, nhìn mảnh ngọc bội trong tay. Nàng nhớ lúc còn bé, mỗi ngày
    mẫu hẫu đều nhìn mảnh ngọc bội của người, nhìn đến thất thần, hai hàng
    lông mày nhíu chặt lại, chỉ khi phụ hoàng tới mẫu hậu mới cười. Cho đến
    khi phụ hoàng mất, mẫu hậu vẫn luôn nhìn mảnh ngọc bội đó, nàng từng hỏi mẫu hậu, “Ngọc bội này là ai tặng mẫu hậu vậy, mẫu hậu trân ái như
    thế.”

    Trong đôi mắt tịch mịch của mẫu hậu liền tràn ngập tình tự
    như thiếu nữ, nàng đang nhớ lại lúc trước, dùng một loại giọng điệu khó
    có thể nói lên lời nói rằng: “Đây là biểu huynh của mẫu hậu tặng cho mẫu hậu, linh hồn của hắn vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu hậu.”

    “Biểu huynh của mẫu hậu sao.” Nguyệt Mịch công chúa lại hỏi.

    “Hắn ở chỗ này, linh hồn của hắn ở trong mảnh ngọc bội này, mỗi ngày cùng
    mẫu hậu.” Mẫu hậu đối đãi với một mảnh ngọc bội như tình nhân, dùng tơ
    lụa chà lau, si ngốc cười. “Biểu huynh đã chết, linh hồn của hắn ở trong mảnh ngọc bội này, mỗi ngày cùng mẫu hậu nói chuyện.” Ngày đó Nguyệt
    Mịch công chúa sợ tới mức chạy ra khỏi cung thái hậu, từ đó về sau rất
    ít bước vào tòa cung điện này.

    Nguyệt Mịch sợ, nàng thương cảm
    cho số phận của mẫu hậu, giữ mảnh ngọc bội đó cho đến lúc chết, cuộc
    sống của mẫu hậu quá bi thảm. Nàng không muốn giống mẫu hậu, nàng không
    muốn! Nguyệt Mịch công chúa phẫn nộ vứt mọi thứ trên bàn, úp mặt xuống
    bàn khóc lớn lên.

    ——— —————— —————

    Cửa bị đẩy ra, một búp
    bê vải giống nữ tử vận hồng y ngó vào phòng, Trình Thu Vũ giả giọng nói: “Ta năm nay mười lăm, gia cảnh bần hàn nên phải bán hoa mà sống.” (bán
    hoa này là bán bông hoa a, đừng nhầm ~ hắc hắc)

    Lại có một búp bê khác ngó vào, là một thư sinh cưỡi một con ngựa, là thanh âm của Đoan
    Mộc Ngọc Hàn ở ngoài cửa nói: “Bản công tử hiếm khi ra ngoài, vận khí
    rất tốt, gặp được giai nhân mỹ lệ, không khỏi đi tới đùa giỡn một phen.”

    “Vị công tử này, vì sao ngăn cản lối đi tiểu nữ.” Trình Thu Vũ giả giọng nữ nói tiếp. Nguyệt Mịch công chúa vì thanh âm kỳ quái mà nín khóc mỉm
    cười.

    “Nói gì vậy, bản công tử không có ngăn cản lối đi của
    ngươi, là ngươi ngăn cản lối đi của ta.” Khẩu khí của Đoan Mộc Ngọc Hàn
    giống như một ác bá lưu manh, giọng điệu lại đùa giỡn nói, “Dung mạo của ngươi như hoa như ngọc, ngựa của ta nhìn thấy ngươi mỹ lệ, nên nó không muốn đi lên phía trước, sao ngươi lại nói là ta ngăn cản lối đi của
    ngươi.” Ngoài cửa Đoan Mộc Ngọc Hàn nói xong thật muốn buồn nôn, mĩ nhãn nhìn Trình Thu Vũ, hôn lên môi Trình Thu Vũ chiếm chút tiện nghi.

    Tránh qua một bên! Trình Thu Vũ đẩy hắn một chút.

    Nguyệt Mịch công chúa nghe được bọn họ ở bên ngoài nhẫn nhịn khổ cực, đi tới
    trước cửa, nắm hai con búp bê, vừa cười vừa nói: “Trình đại ca, Mộc đại
    ca, các ngươi vào đi.”

    Bị Nguyệt Mịch công chúa nắm tay, hai
    người cười hì hì tiêu sái vào phòng, Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đưa hai con búp bê cho Nguyệt Mịch, xuất ra khăn tay sát sát hai bên má cho nàng, Đoan Mộc Ngọc Hàn mở miệng nói: “Nguyệt Mịch công chúa sắp
    sửa trở thành hoàng hậu, tương lai ngươi sẽ ở thâm cung rất lâu, chúng
    ta tặng ngươi búp bê này làm bạn, ngươi sẽ không tịch mịch.”

    Nguyệt Mịch cầm hai búp bê, nhìn cái này nhìn cái kia, trên búp bê có chữ thêu bằng chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, búp bê nữ tử vận hồng y thêu hai chữ Thu
    Vũ, thư sinh kỵ mã thêu hai chữ Ngọc Hàn. Nguyệt Mịch công chúa hỏi: “Là ai thêu vậy?”

    “Là Ngọc Hàn, hắn thêu chữ.” Trình Thu Vũ lập tức nói, Đoan Mộc Ngọc Hàn liếc mắt nhìn, có chút xấu hổ.

    “Nhìn không ra Mộc đại ca là một nam nhân khéo léo vậy.” Nguyệt Mịch công
    chúa nở nụ cười, bỗng nhiên nàng giang tay ôm lấy hai nam tử, “Cảm tạ
    các ngươi theo ta những ngày này, ta đã gây cho các ngươi thiêm nhiều
    phức. Đây là thời gian tốt đẹp nhất của ta, suốt đời ta sẽ không quên.”

    Trình Thu Vũ và Đoan Mộc ngọc nhìn nhau nở nụ cười, hai người không nhúc
    nhích, mặc kệ Nguyệt Mịch công chúa ở trong lòng bọn họ rơi lệ, khóc
    được như vậy cũng tốt, sau này muốn khóc cũng không được, bây giờ cứ để
    nàng thoải mái biểu hiện tình cảm của mình.

    Sáng sớm hôm sau,
    trời còn chưa sáng rõ, Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ lén lút thu
    dọn hành lý rời đi, đi tới trước chuồng ngựa, nắm được ngựa lặng lẽ tiêu sái ra ngoài cửa, hoàn hảo không ai phát hiện, rốt cục hai người cũng
    yên tâm. Hai người đi tới cửa thôn trấn cũng không ai theo, thở dài một
    hơi, vừa muốn lên ngựa, chợt nghe có người nói, “Sớm đoán được hai vị
    đại ca muốn len lén trốn, Nguyệt Mịch đợi đã lâu.”

    “Công chúa,
    ngươi thức dậy thực sớm.” Trình Thu Vũ chỉ có thể nói lời này, hắn cũng
    không biết nói cái gì cho phải. Đoan Mộc Ngọc Hàn đen mặt lại, cái nữ
    nhân này thật làm hắn chán ghét. Thực sự là âm hồn không tiêu tan mà!
    Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn ai thán.

    “Các ngươi không
    phải sợ đến như vậy, ta là đến tiễn các ngươi. Hai vị ca ca, lại đây một chút, Nguyệt Mịch có chuyện muốn nói với các ngươi.” Nguyệt Mịch thần
    thần bí bí nói.

    Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đi tới trước
    mặt Nguyệt Mịch, Nguyệt Mịch nói “Các ngươi cúi đầu, ta nói nhỏ cho các
    ngươi biết.” Hai người thuận theo cúi đầu, Nguyệt Mịch bẹp bẹp hôn một
    cái trên mặt từng người, nói một câu: “Ta vẫn thích Trình đại ca nhất.”
    Nhân lúc hai người còn đờ ra, vui cười quay đầu chạy đi, để lại một
    tiếng cười thanh thúy.

    Trình Thu Vũ ở trước mặt mình bị hôn trộm, Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng không làm quân tử nữa, tức giận giơ chân, chỉ
    vào Nguyệt Mịch mắng, “Nữ nhân chết tiệt, đừng để ta gặp lại ngươi!”

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc