Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 50

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 50

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười, như hoa nở rộ, Đoan Mộc Thanh Lam mê say trong đó,
    “Ngươi là quỳnh hoa của ta, Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam cúi người hôn lên đôi môi hồng nhuận của thiếu niên, thiếu niên vươn đầu lưỡi hồng
    nhạt chủ động mời Đoan Mộc Thanh Lam quấn quýt. Nhiệt khí lan tràn,
    thiếu niên giãy dụa thân thể gần kề Đoan Mộc Thanh Lam, vành tai và tóc
    mai chạm vào nhau, chân Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi ma sát giữa hai chân thiếu niên, một tay ôm cái cổ của nam hài, tay kia tham nhập trong vạt
    áo, thiếu niên đón ý, một tay nhỏ bé vòng qua cổ Đoan Mộc Thanh Lam, một tay theo lưng đi xuống.

    “Dĩnh nhi, ở đây là Thanh Tâm điện của Lương quốc, ngươi còn xuống phía dưới như vậy, phụ hoàng sẽ nhịn không được.”

    Nói đến đây, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không thể nhẫn nại được dục vọng của
    mình nữa, khẽ cắn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, “Tiểu tinh linh mê ngươi, phụ
    hoàng hảo hảo thương yêu ngươi, chớ sốt ruột.”

    Thiếu niên bướng
    bỉnh nghiêng đầu một bên, lại bị Đoan Mộc Thanh Lam xoay lại, chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn, giảo lộng mọi ngóc ngách trong khoang miệng, đầu
    lưỡi thiếu niên phối hợp với động tác của đối phương, sau đó hoàn toàn
    xụi lơ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, hoàn toàn hưởng thụ mê say phụ
    thân mang đến cho mình.

    Thấy thiếu niên đã trầm mê, Đoan Mộc
    Thanh Lam cởi vạt áo thiếu niên ra, bàn tay to vói vào bộ vị giữa hai
    chân thiếu niên. Tuy rằng cùng Đoan Mộc Thanh Lam đã làm rất nhiều lần,
    Đoan Mộc Dĩnh vẫn theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhưng lại bị hai chân của Đoan Mộc Thanh Lam tách ra, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhấc mông né tránh, nhưng đâu địch nổi bàn tay to phủ lộng chà xát của
    đối phương.

    Thiếu niên chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, Đoan Mộc
    Thanh Lam kéo quần Đoan Mộc Dĩnh xuống, liền có vật thô ngạnh cùng với
    thuốc mỡ tiến nhập tiểu huyệt của thiếu niên, đầu tiên là một ngón tay,
    sau khi vừa một ngón tay, lại là một ngón tay. Cuối cùng là ba ngón tay
    tiến tiến xuất xuất, niết nhẹ nhàng. . . Xấu hổ sớm bị tình cảm mãnh
    liệt cực nóng đốt đi.

    Đoan Mộc Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh đã có cảm giác, thân thể trắng nõn mê người dưới lớp quần áo đã phiếm hồng,
    xuất hiện run run nho nhỏ, cổ họng tràn thanh âm rên rỉ ma mị, như cổ
    vũ Đoan Mộc Thanh Lam nhiệt tình cướp đoạt chính mình.

    Thiếu niên bị kỹ xảo của Đoan Mộc Thanh Lam thiêu đốt, nhanh chóng khuếch tán tới
    toàn thân, khát vọng đã khiến thần trí hắn trống rỗng, hắn muốn Đoan Mộc Thanh Lam thỏa mãn hắn. Cái loại khát vọng này chậm rãi rót vào ăn mòn
    sự tỉnh táo cuối cùng.

    Đoan Mộc Thanh Lam thấy tiểu ngọc trụ của
    thiếu niên chảy ra một chút dịch thể bạch sắc, cỗ dục nhất thời bạo
    phát, liền cởi quần lấy ra dục vọng thô to, tiến đến bên miệng của thiếu niên, “Muốn sao, Dĩnh nhi muốn ta thỏa mãn sao.”

    Thân thể Đoan
    Mộc Dĩnh hư nhuyễn, thở dốc, hai má ửng đỏ, hai mắt mê ly, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mở ra. Vươn đầu lưỡi liếm khởi, chậm rãi hàm nhập nó vào
    trong đôi môi anh đào, cảm giác khoang miệng ấm áp bao khỏa. Tâm trạng
    Đoan Mộc Thanh Lam vui sướng, ôm lấy đầu thiếu niên bắt đầu mãnh liệt
    trừu sáp. Bỗng nhiên Đoan Mộc Thanh Lam rút dục vọng ra, giúp thiếu niên trở mình, nhấc eo nhỏ của thiếu niên lên, đem dục vọng đi vào tiểu
    huyệt, thiếu niên hơi có chút đau nhức, hừ nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Thanh Lam xoa nắn cái mông sáng bóng của thiếu niên, cái mông nửa kín nửa hở
    lộ ra sau áo càng tăng thêm quyến rũ, còn có đôi chân trắng nón, nhẵn
    nhụi, những ngón chân nhỏ nhắn. Thân thủ vuốt ve trước ngực thiếu niên,
    khiến hai điểm hồng anh đứng thẳng, thiếu niên thả lỏng thân thể của
    chính mình, hơi rên rỉ: “Phụ hoàng thật xấu, mỗi lần đều như vậy. . . A. . .”

    Đoan Mộc Thanh Lam đánh lên cái mông tròn của thiếu niên,
    phát sinh tiếng vang dội rất lớn. Đoan Mộc Thanh Lam biết thiếu niên đã
    suyễn tức. Bên trong truyền ra thanh âm giao triền, tốc độ cũng nhanh
    hơn.

    Đoan Mộc Thanh Lam rút ra dục vọng, giúp thiếu niên lật
    người lại, tách hai chân xa nhau, sau đó rất nhanh cúi xuống, hôn lên
    đôi môi sưng đỏ , thiếu niên cũng từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển, hai
    cánh tay ôm chặt lấy cổ đối phương. Hai tiểu nhũ hồng hồng trên ngực bị
    xoa nắn đè ép, đứng thẳng. Đoan Mộc Thanh Lam cọ cọ vài cái tại tiểu
    huyệt phấn nộn của thiếu niên, sau đó liền đi vào.

    Thiếu niên cảm thấy dục vọng quen thuộc của Đoan Mộc Thanh Lam tiến vào, hắn phát sinh tiếng kêu vui sướng. Hai chân Đoan Mộc Dĩnh cuốn chặt lấy thắt lưng của Đoan Mộc Thanh Lam, hạ thân phối hợp với luật động của phụ thân, hưởng
    thụ khoái cảm hắn gây ra cho mình…

    ——— —————————–

    Âu Tuấn
    Trình mượn cơ hội ly khai tiệc rượu, muốn âu yếm với mỹ nhân bé nhỏ. Hắn khẩn cấp bước nhanh tới Thanh Tâm điện, chợt nghe bên trong có âm hưởng khác thường. Âu Tuấn Trình cũng không kinh hách quá, hắn lập tức nói
    với thái giám thị vệ bên người: “Thủ ở bên ngoài, không được tiến đến.”
    Lập tức Âu Tuấn Trình cất bước đi vào Thanh Tâm điện, đi qua bình phong, phía nhuyễn tháp có hai bóng dáng dây dưa cùng một chỗ, Đoan Mộc Thanh
    Lam ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Tuấn Trình, dùng áo choàng rộng thùng
    thình bao lấy thân thể Đoan Mộc Dĩnh, thiếu niên thần trí đã không rõ,
    đang ngủ trong lòng phụ thân. Đoan Mộc Thanh Lam chỉnh lý một chút y
    phục của mình, thực mất hứng, hiếm khi Dĩnh nhi chủ động như ngày hôm
    nay, lại có một người rắp tâm bất lương tới quấy rối.

    “Ngươi đang làm cái gì, một thị vệ nho nhỏ, dám bất kính với thân vương!” Âu Tuấn
    Trình quát lên như kẻ điên, mỹ nhân bị người khác nhanh chân đến trước,
    trong lòng sao không tức giận.

    “Bệ hạ tức giận cái gì, quan hệ
    của thần cùng Hiếu thân vương được hoàng thượng Tề quốc tán thành, thần
    và Hiếu thân vương là tình nhân, cùng hắn hoan hảo có gì không đúng.”
    Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh, vén mái tóc trên mặt ái tử, trải
    qua tình dục khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm kiều mị động nhân, thiếu niên khó chịu, cọ đi cọ lại trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, tìm một vị
    trí thoải mái, ngủ say.

    “Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Hiện tại Âu Tuấn Trình muốn mượn một cái cớ giết người này, thái độ người này khiến cho hắn phẫn nộ. Trong giọng
    nói bao gồm khí thế vương giả, hắn đối với mình vô cùng bất kính, những
    cái này không phải là trọng yếu, trọng yếu chính là hắn có được người Âu Tuấn Trình muốn.

    “Bệ hạ, thần không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tất cả tử y vệ đều biết chúng ta yêu nhau, ngươi có thể gọi
    bọn hắn đến hỏi.” Đoan Mộc Thanh Lam không thèm để ý. Hắn tỉ mỉ quan sát Âu Tuấn Trình, tiểu tử này lớn lên cũng rất tuấn mỹ, đáng tiếc là quá
    háo sắc nên thiếu lịch lãm.

    Trong lòng Âu Tuấn Trình không thoải
    mái, hắn không có quyền tùy tiện chém giết sứ thần ngoại quốc. Tưởng
    rằng sẽ chiếm tiện nghi nhưng lại mở cơ hội cho người khác, thực sự là
    trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

    “Hoàng thượng không ở cùng hoàng hậu, sao lại đến đây làm gì.” Đoan Mộc Thanh Lam giả giả không biết, cố ý hỏi.

    “Trẫm đến xem Hiếu thân vương đã tỉnh rượu chưa, quan tâm một chút mà thôi.”
    Âu Tuấn Trình nói. Âu Tuấn Trình thầm nghĩ, chết cũng không thể nói ta
    là vì chiếm tiện nghi tới.

    “Đa tạ bệ hạ quan tâm, Dĩnh nhi không
    có việc gì.” Đoan Mộc Thanh Lam thiêu mi, khóe miệng giương lên, nhẹ
    nhàng đặt Đoan Mộc Dĩnh ở tháp thượng, đắp chăn lên, xoay người đối với
    Âu Tuấn Trình vừa cười vừa nói: “Bệ hạ, lần này thần tới Lương quốc,
    thần có sứ mệnh khác, thần mang theo quốc thư của hoàng thượng nước thần tới, chuyện này Hiếu thân vương không biết.”

    “Quốc thư, quốc thư gì?” Âu Tuấn Trình trầm giọng hỏi. Âu Tuấn Trình cũng đánh giá cẩn thận Đoan Mộc Thanh Lam, tên đội trưởng thị vệ này, xem ra lai lịch không
    nhỏ, không kể đến dung mạo, chỉ nhìn khí chất của hắn thì tuyệt không
    thể là một thị vệ nho nhỏ. Hắn đến tột cùng là người phương nào!

    “Bệ hạ, thỉnh ra bên ngoài nói chuyện.” Đoan Mộc Thanh Lam vẻ mặt ôn hoà
    mời Âu Tuấn Trình, biểu tình có chút khiêm tốn, trong lòng Âu Tuấn Trình rất buồn bực, không rõ người kia muốn nói chuyện gì, vì vậy hắn cùng đi tới bên ngoài bình phong, an vị bên cạnh bàn gỗ.

    “Ngươi có chuyện gì mau mau nói đi, trẫm không thích giả vờ thần bí.” Âu Tuấn Trình có chút tức giận hỏi.

    Đoan Mộc Thanh Lam lấy ra quốc thư, cung kính đưa cho Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình tiếp nhận quốc thư, nhìn kỹ, xác thực là quốc thư tự tay hoàng đế Tề quốc viết, trên mặt có dấu ngọc tỷ sẽ không sai. Nội dung quốc thư
    là muốn liên minh với Lương quốc thảo phạt Vệ quốc, bởi vì nhị hoàng tử
    của Tề quốc ở tại Vệ quốc làm chất tử, bị người Vệ hại chết, hơn nữa
    tiên tri Phi Nhiễm nói hoàng thượng Vệ quốc mới là thiên tử đích thực
    nhất thống thiên hạ bởi vậy dã tâm của hoàng đế kia thật không nhỏ.

    Tiên tri Lưu Đình đã nói Âu Tuấn Trình là người nhất thống thiên hạ, mà hắn
    cũng nghĩ rằng mình mới là người có khả năng nhất thống thiên hạ.

    “Việc binh đao không thể tùy tiện động, để trẫm ngẫm lại.” Âu Tuấn Trình trầm ngâm một chút.

    “Bệ hạ, tận dụng thời cơ. Quốc gia của bệ hạ ta vì hoàng tử báo thù, đây là thời cơ tốt để triệt để đối thủ của ngài.” Đoan Mộc Thanh Lam khuyên,
    Âu Tuấn Trình không nhúc nhích thanh sắc, Đoan Mộc Thanh Lam minh bạch
    Âu Tuấn Trình muốn cùng các đại thần thương nghị việc này, hôm nay cũng
    không thể nói xong.

    “Như vậy đi, trẫm cùng chúng thần thương nghị một chút, sau đó cho quốc chủ Tề quốc một câu trả lời thuyết phục, được không.” Âu Tuấn Trình thu hồi quốc thư, nói.

    “Cũng được, thần không vội vàng, sau khi bệ hạ quyết định, phái người báo cho chúng ta biết một chút?” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

    “Cũng tốt.” Âu Tuấn Trình đứng lên, nhìn mỹ nhân đã ngủ say sau bình phong,
    thật không cam lòng cũng phải đi a. Ai, chung quy mình cùng mỹ nhân hữu
    duyên vô phận. Nghĩ đi nghĩ lại, tối nay là ngày đại hỉ của mình, trẫm
    còn có hoàng hậu làm bạn, đi thôi.

    Âu Tuấn Trình đột nhiên nghĩ
    một chút, gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, hắn muốn an tĩnh suy nghĩ. Cùng Tề quốc liên minh đánh Vệ quốc là đại sự, tiêu diệt Vệ quốc đối
    với quốc gia của mình mà nói là chuyện tốt, mở rộng bản đồ Lương quốc là mộng tưởng của Âu Tuấn Trình. Nhưng chiến tranh tiêu hao quân và của
    cải, đó cũng không phải là chuyện nhỏ. Âu Tuấn Trình vừa đi vừa nghĩ,
    bất tri bất giác đi tới một tòa cung điện phi thường quen thuộc.

    Đẩy cửa cung ra, Âu Tuấn Trình đi vào trong, nhìn xung quanh, lúc hắn là
    thái tử, hắn ở trong tòa cung điện này, từ nhỏ đã cùng Trình Thu Vũ trải qua thời gian tốt đẹp, sau đó nơi này trở thành nơi ở của Trình Thu Vũ. Đẩy ra cửa phòng, bởi vì không người ở, trên bàn xuất hiện một tầng bụi bặm. Âu Tuấn Trình đi một vòng trong phòng, nhìn đông nhìn tây, toàn bộ gian phòng đơn giản thanh lịch, không thể sánh với Lim điện xa xỉ,
    phòng ốc ở đây sơ sài. Hắn đã ở nơi này nhiều năm, Âu Tuấn Trình ngồi ở
    trên ghế, trước mắt thoảng qua dáng tươi cười của Trình Thu Vũ. Nếu như
    Trình Thu Vũ ở chỗ này, thì sẽ nói với hắn thế nào, sẽ cười với hắn ra
    sao, sẽ nói hôm nay ngươi đại hôn, đến chỗ hoàng hậu đi a. Lúc ta rời
    đi, dáng tươi cười của hắn sẽ bị nước mắt bao phủ, vì sao trong ấn tượng ta không có hình dáng hắn lúc rơi lệ, hắn chưa bao giờ khóc trước mặt
    ta. Chỉ có ở chỗ này tĩnh tọa, tâm tình mới có thể bình tĩnh, Âu Tuấn
    Trình thừa nhận mình đã phạm sai lầm, trong lòng hắn muốn Trình Thu Vũ
    trở về nhưng không còn mặt mũi nào, hơn nữa Trình Thu Vũ sẽ trở về sao.

    Nguyệt Mịch công chúa nhìn ngọn đèn dầu, nàng chờ trượng phu của nàng, trong
    tay nàng nắm một tiểu hà bao, trong tiểu hà bao là một bùa bình an, nàng nhớ tới lần đầu tiên nàng tặng lễ vật cho nam nhân nàng yêu, suốt đời
    cũng khó quên. Nam nhân kia cười rộ lên thật ấm áp, Nguyệt Mịch công
    chúa tuy rằng chưa thấy qua nhiều công tử, nhưng đối với nam nhân đó
    nhất đó là kiến chung tình, Âu Tuấn Trình có thể nào so sánh với hắn,
    một người quân chủ hảo nam sắc, cũng giống như hoàng huynh mình nạp nam
    sủng, đêm tân hôn, hắn đi nơi nào.

    Đoan Mộc Thanh Lam giúp Đoan
    Mộc Dĩnh tắm rửa sạch sẽ thân thể, giúp hắn mặc y phục, ôm người vẫn
    chưa tỉnh rượu rời khỏi hoàng cung. Ngoại quốc sứ thần ở tại hoàng cung
    qua đêm không phải là quy củ.

    Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh đi ra đại môn hoàng cung, Đoan Mộc Thanh Lam quay đầu lại nhìn tòa cung điện này, lướt qua cung tường cao chót vót, truyền đến những trận âm
    thanh ồn ào, mọi người còn đang ăn mừng đại hôn, Đoan Mộc Thanh Lam nhớ
    tới lần đầu tiên mình thành hôn, Cơ thị ngượng ngùng mỉm cười, không có
    ái tình, chỉ có lợi ích. Đoan Mộc Thanh Lam ai thán một tiếng cho cái
    chết của Cơ thị, chỉ mong tòa cung điện này sẽ không làm mất đi tình cảm mơ mộng thiếu nữ của Nguyệt Mịch công chúa, trong hoàng cung một thiếu
    nữ rực rỡ như Cơ thị chậm rãi trở nên bén nhọn âm hiểm, Nguyệt Mịch công chúa sẽ biến thành cái dạng gì? Chỉ có Dĩnh nhi của ta là tốt, chỉ biểu lộ tâm tính trước mặt ta, ta thích Dĩnh nhi như vậy.

    ——— —————— ————-

    Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam kết thúc hành trình tại Lương quốc,
    lên xe ngựa trở về Tề quốc. Đi nửa ngày, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc
    Thanh Lam có chút mệt nhọc, liền dừng lại nghỉ ngơi. Tử y vệ dừng mã xa ở bên bờ sông, bọn họ cũng giúp ngựa tắm rửa, Đoan Mộc Dĩnh xuống xe,
    hoạt động thân thể của chính mình, ngồi mã xa lung lay lắc lắc thực khó
    chịu, thân thể muốn rời ra từng mảnh. Đoan Mộc Thanh Lam cũng xuống xe
    đi một chút, hoạt động tứ chi, hoạt động lại hoạt động, sau đó tựa vào
    người Đoan Mộc Dĩnh nằm bất động.

    “Phụ hoàng, ngươi rất nặng.” Đoan Mộc Dĩnh oán giận, “Nhi thần vốn thấp bé, lại đè lên nhi thần, nhi thần sao có thể cao lên.”

    Tiểu quỷ, thật đáng yêu. Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, tử y
    vệ thấy nhưng không thể tránh, đành làm bộ không thấy. “Ngươi như vậy là hay nhất, Dĩnh nhi không cần cao cũng không cần cường tráng, Dĩnh nhi
    nhỏ nhắn xinh xắn ôm thật là thoải mái.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

    “Không được, nếu như không cao, nhi thần thế nào phản công ni.” Đoan Mộc Dĩnh
    luôn mơ mộng mình cao bằng Đoan Mộc Thanh Lam, nói vậy có một ngày sẽ có thể phản công thành công, ta phải nỗ lực cao lên.

    “. . . .” Còn đang suy nghĩ chuyện này, trời ơi, vẻ mặt Đoan Mộc Thanh Lam đầy hắc tuyến.

    Thời khắc tốt đẹp hết lần này tới lần khác luôn có người làm rối, lần này là một đám thích khách, thích khách lần này chất lượng hiển nhiên không
    bằng lần trước. Tử y vệ đối phó bọn họ dư dả. Đoan Mộc Dĩnh vỗ vỗ ống
    tay áo của Đoan Mộc Thanh Lam, nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng, thích khách
    lần này lại là ngươi an bài sao?”

    “Thủ đoạn giống nhau, sử dụng
    nhiều sẽ không linh, sao trẫm thế lại dùng nữa. Lần này thích khách đích thực là Tố Vân cung phái tới, Phi Nhiễm muốn chúng ta chết ở chỗ này.”
    Đoan Mộc Thanh Lam nắm chặt Huyết Hồn kiếm trong tay, hắn phải bảo vệ ái tử của mình, tuy rằng hài tử này không cần hắn bảo hộ, hắn cũng muốn
    chắn phía trươc.

    “Ai nha, thật có duyên, thiên, còn nhớ bằng hữu
    ăn bánh bao không.” Dạ Dương kỵ mã xuất hiện trước mặt bọn họ, theo sau
    là Long Uyên cùng mấy người thị vệ. Dạ Dương mỉm cười nhàn nhã chào hỏi
    Đoan Mộc Dĩnh, “Thiếu niên, ngươi đắc tội với người nào, mà bị những
    thích khách này hạ thủ, võ công hình như là người của Tố Vân cung phái
    tới, xem ra ngươi đắc tội với tiên tri a.”

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc