Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 59

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 59

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Trầm Thanh Dung nghe nói nhi tử cùng Hoa đào Vương gia chạy trốn, Hoa đào Vương gia cướp dâu trên đường, toàn bộ mặt mũi của Trầm Thanh Dung
    đều mất hết, hắn vội vã tiến cung, hỏi hoàng thượng chuyện này là thế
    nào, dù sao hắn cũng muốn tìm biện pháp giải quyết. Đoan Mộc Thanh Lam
    cầm trong tay thư Đoan Mộc Tuyết lưu lại, trong thư viết, hắn coi trọng
    Trầm Luyện, hắn muốn cùng Trầm Luyện cùng một chỗ, cuối cùng nói chúng
    ta bỏ trốn. . . Đoan Mộc Thanh Lam tức giận đi qua đi lại tại Trữ thái
    điện, lần này thật mất mặt, nhi tử của mình cướp tân lang, nghe thật
    hoang đường. Mọi người đều là cướp tân nương, Đoan Mộc Tuyết lại cướp
    tân lang, cướp chính oan gia đối đầu của mình, vốn dĩ hai người bọn họ
    là đối thủ một mất một còn cơ mà?

    “Phụ hoàng, người cứ đi tới đi lui không
    bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lo lắng cũng vô dụng.” Đoan Mộc Dĩnh khuyên giải Đoan Mộc Thanh Lam, vốn dĩ từ trước đến nay Ngũ ca đều là
    muốn làm gì thì làm như thế này, “Như vậy đi, không bằng ngươi đem nữ
    nhi đó gả cho một người có chức tước , bồi thường cho gia đình nàng tốt
    nhất. Thánh chỉ của ngươi ai dám bất tuân!”

    “Cũng chỉ có như vậy, lão ngũ làm việc chưa bao giờ xem xét hậu quả,
    còn để phụ thân thu thập cục diện rối rắm cho hắn, đúng là đứa con bất
    hiếu!” Đoan Mộc Thanh Lam thật không muốn sinh đứa con này ra, từ nhỏ
    đến lớn, hắn gây chuyện biết bao nhiêu lần rồi a!

    Trầm Thanh Dung vào trong cung cáo trạng, Đoan Mộc Thanh Lam thoải
    mái khuyên nhủ Trầm Thanh Dung, đồng thời hứa hẹn chờ Đoan Mộc Tuyết trở về, bắt hai hài tử đó nhận lỗi với hắn. Đoan Mộc Thanh Lam thuận tiện
    oán giận mặt mũi của mình đều bị tiểu tử này làm mất hết, Đoan Mộc Thanh Lam nói rất nhiều, kể ra Đoan Mộc Tuyết đã làm biết bao nhiêu việc
    khiến hắn tức giận. Trầm Thanh Dung bỗng nhiên đồng tình với Đoan Mộc
    Thanh Lam, phải nuôi dưỡng một tuyệt thế kỳ tài chuyên gây rắc rối, gây chuyện mất mặt xấu hổ, nghĩ thầm Đoan Mộc Thanh Lam so với mình còn
    thảm hơn, từ lúc Đoan Mộc Tuyết không chịu chăm chỉ học hành, mỗi ngày
    sống phóng túng, mặt mũi của Đoan Mộc Thanh Lam đã không còn một chút.
    May mà danh tiếng của nhi tử ta không có mục nát như hắn, vẫn là nhi tử
    của ta tốt nhất. Trầm Thanh Dung liền quên chuyện bình thường hai tiểu
    tử này luôn gây rắc rối đánh nhau, trong lòng hắn không còn cảm thấy bất hạnh mà là thoải mái.

    Đoan Mộc Tuyết cưỡi ngựa đưa Trầm Luyện đi, một đường vội vã, Đoan
    Mộc Tuyết không phân biệt phương hướng, đi tới một con đường nhỏ vắng
    vẻ, yên tĩnh hầu như không một bóng người.

    “Hoa đào Vương gia, ngươi đi đúng đường không?” Trầm Luyện phát hiện
    bọn họ càng chạy càng lệch khỏi quỹ đạo, Đoan Mộc Tuyết luôn làm việc
    không thể khiến người khác yên tâm.

    “Luyện, chúng ta đi đường lớn khả năng bị bắt lại là rất lớn, đi
    đường nhỏ an toàn hơn.” Đoan Mộc Tuyết nói, không biết Đoan Mộc Thanh
    Lam có bắt bọn họ trở lại không. Đoan Mộc Tuyết suy nghĩ một chút, vị
    hoàng đế kia âm tình bất định, cũng có thể thả bọn họ, những vẫn có thể
    sẽ sai người bắt bọn họ về. Cẩn thận một chút là hơn!

    Trầm Luyện sờ sờ trên người một chút, bọn họ đến biên quan nhưng
    không có ngân lượng thì phải làm sao? Trầm Luyện quay đầu lại hỏi Đoan
    Mộc Tuyết: “Hoa đào, ngươi có mang bạc không?”

    “Bạc, có. . .” Đoan Mộc Tuyết cười ha hả, Trầm Luyện ngươi đừng cho
    ta là người ngu ngốc không đáng tin cậy, “Ta mang theo vàng.”

    “Nhìn không ra a, hoa đào ngươi cũng biết tính toán.” Trầm Luyện cười nói.

    “Không nên gọi hoa đào, gọi là Tuyết, kêu một tiếng Tuyết a.” Đoan
    Mộc Tuyết dụ dỗ Trầm Luyện, Trầm Luyện xấu hổ nửa ngày, nhưng vẫn gọi
    không được, quá buồn nôn! Hai người chưa từng thân cận như thế, thói
    quen luôn đánh nhau, trong nháy mắt nào dễ chuyển biến như vậy, Trầm
    Luyện nghĩ chính còn cần thời gian thích ứng.

    “Kêu một tiếng Tuyết ca ca nghe xem.” Đoan Mộc Tuyết bày ra tư thế
    lưu manh đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, Trầm Luyện vốn định kêu một tiếng
    Tuyết cho hắn nghe, vừa thấy hắn có sắc mặt lưu manh, rất không nể tình
    ha ha ha cười rộ lên.

    Đoan Mộc Tuyết phát hiện Trầm Luyện cười rộ lên rất động nhân, nhất
    là lúc hắn phát hiện mình yêu thương người kia, dáng tươi cười không
    khác gì xuân dược, Đoan Mộc Tuyết vốn không phải là thánh nhân, hắn cũng không che giấu tình cảm của mình, Đoan Mộc Tuyết ôm chặt Trầm Luyện, kề sát mặt, hôn lên môi Trầm Luyện “Luyện, ngươi thật đẹp. Hỉ phục của
    ngươi là chuẩn bị dành cho chúng ta.”

    Trầm Luyện đáp lại Đoan Mộc Tuyết, trong lòng hạnh phúc giống như nằm mơ, Trầm Luyện hy vọng giả như đây là nằm mơ, vậy vĩnh viễn không nên
    tỉnh.

    Đoan Mộc Tuyết hôn qua cổ của Trầm Luyện, bàn tay to vói vào trong y
    bào đối phương, ngón tay thô ráp vuốt ve da thịt, Trầm Luyện hít sâu một hơi, bắt lại cánh tay đang xoa nắn nhũ tiêm của mình, Trầm Luyện nắm
    được một tay, nhưng một tay khác bất tri bất giác giải khai đai lưng của hắn, tham tiến hạ thân, cầm dục vọng của Trầm Luyện xoa nắn. Trầm Luyện chỉ cảm thấy hạ thân của mình mọc lên một cỗ liệt hỏa, hắn vô ý thức ôm lấy Đoan Mộc Tuyết, bất an vặn vẹo, hắn muốn càng nhiều.

    Bàn tay thâm nhập Trầm thăm dò hậu huyệt của Luyện, Trầm Luyện hơi
    đau đớn, Đoan Mộc Tuyết cố nén dục vọng của mình, lần đầu tiên của bọn
    hắn, không thể làm Trầm Luyện bị thương, hắn phải đợi Trầm Luyện thích
    ứng. Trầm Luyện tận lực thả lỏng thân thể của chính mình, tên đã lên
    dây, phải phát, Trầm Luyện thích ứng ngón tay khuếch trương, không hề
    khó chịu bài xích. Đoan Mộc Tuyết cũng cảm giác tiểu cúc huyệt không còn buộc chặt như trước, thân thể không cự tuyệt sự thăm dò của mình, liền
    rút ra ngón tay đem dục vọng đã đứng thẳng từ lâu xâm nhập thật sâu
    trong cơ thể Trầm Luyện.

    Trầm Luyện cảm thấy thân thể một trận đau đớn, hắn kêu lên một tiếng, Đoan Mộc Tuyết không động ngay lập tức, con ngựa bọn họ cưỡi chậm rãi
    đi về phía trước, Trầm Luyện cảm giác hung khí thô to trong cơ thể theo
    ngựa bước mà xóc nảy, ma sát, nội bích cũng tùy theo mà co rút lại, đạt
    càng nhiều khoái cảm. Đoan Mộc Tuyết rốt cục nhịn không được, chậm rãi
    trừu sáp, theo ngựa bước tiến nhanh hơn, tần suất trừu sáp của hắn càng
    lúc càng nhanh.

    “Ngô…” Đoan Mộc Tuyết chạy nước rút hung hãn ra vào, Trầm Luyện nhịn không được thở gấp, thuận theo động tác của Đoan Mộc Tuyết.

    Thân thể Đoan Mộc Tuyết nghiêng về phía trước, mị huyệt phía sau của
    Trầm Luyện lại bị đột tiến vài phần, Trầm Luyện kinh kêu một tiếng, thân thể tự nhiên tiếp nhận tham tiến của Đoan Mộc Tuyết trong thân thể hắn.

    “Thoải mái sao?” Đoan Mộc Tuyết thở phì phò, hắn hôn nhẹ lên đôi môi
    kiều diễm đỏ mọng, bị tình dục cực nóng thiêu đốt khiếnTrầm Luyện càng
    tươi đẹp động nhân, động tác của Đoan Mộc Tuyết càng lớn mật hơn. Nơi
    này là vùng hoang vu dã ngoại, hiển nhiên, hắn để Trầm Luyện ngồi trong
    lòng, tiến nhập mị huyệt của Trầm Luyện, xoa dịu lửa nóng.

    Ôm Trầm Luyện trong lòng, Đoan Mộc Tuyết thầm nghĩ hung hăng dùng lửa nóng của hắn xuyên thấu hoa huy*t kia, nhìn mị huyệt vì hắn mà mở rộng
    đến cực hạn, nhìn Trầm Luyện bởi vì hắn mà ý loạn tình mê.

    Lần thứ hai hắn hữu lực thẳng tiến, Trầm Luyện hét lên một tiếng, kỳ
    thực Đoan Mộc Tuyết cũng không có dùng nhiều lực, bọn hắn đang cưỡi
    ngựa, nên lực tiến công của Đoan Mộc Tuyết mới thêm mạnh như vậy. Trước
    ngực Trầm Luyện, bị Đoan Mộc Tuyết chà xát không thương tiếc, dưới thân
    bị dục vọng nóng bỏng xuyên qua, cảm giác vừa nóng vừa đau lại khoái
    cảm, làm hắn kìm lòng không được mà trầm mê, càng muốn Đoan Mộc Tuyết
    tiến sâu trong cơ thể, càng cảm thấy điên cuồng.

    Xen vào rồi rút ra, lại xen rồi ma xát, Trầm Luyện rơi nước mắt,
    nhưng đây là nước mắt hạnh phúc. Để khiến cho Đoan Mộc Tuyết chú ý mình, bình thường luôn khiêu khích hắn, cũng không dám nói ta thích ngươi.
    Hiện tại giờ khắc này Đoan Mộc Tuyết đã thuộc về hắn, mỗi một lần tiến
    đến đều là cuồng liệt như vậy, như là muốn đem mình nuốt vào; ánh mắt
    cũng cuồng nhiệt nhìn chăm chú vào mình; đôi tay rắn chắc kia cũng tràn
    đầy tình cảm mãnh liệt mà ôm lấy che chở cho mình.

    “A a, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. . . .” Trầm Luyện tràn
    ngập tình cảm mãnh liệt, giãy dụa thân thể, một loại khoái cảm tản ra
    trong cơ thể hắn.

    “Luyện, chúng ta vĩnh viễn như vậy có được hay không?” Đoan Mộc Tuyết ôn nhu hỏi. Ý Đoan Mộc Tuyết nói chính là vĩnh viễn Đoan Mộc Tuyết ở
    mặt trên, Trầm Luyện ở mặt dưới.

    “Ân. .” Chìm đắm trong biển sâu dục vọng khiến Trầm Luyện căn bản
    không có nghe rõ ý tứ trong lời nói của Đoan Mộc Tuyết, chỉ là vô ý thức đáp ứng.

    Gió thổi bên tai càng ngày càng cuồng liệt, Trầm Luyện biết Đoan Mộc
    Tuyết đang đi với tốc độ nhanh hơn, tuấn mã phi như bay, mỗi một lần
    đong đưa liền khiến kẻ khác tiêu hồn tận xương tủy.

    “A a. . . .” Trầm Luyện đạt được đỉnh khoái cảm, trong gió ấm áp nhẹ
    nhàng khoan khoái, tinh dịch phun ra mãnh liệt, Đoan Mộc Tuyết cũng
    phóng thích ở trong hắn, trong cơ thể hắn không ngừng mà phun bắn như
    bằng chứng của yêu thương. Bị tinh dịch lãnh lẽo tràn ngập toàn bộ thân
    thể, mặc dù hơi khó chịu, nhưng lại càng cảm nhận nhiều vui sướng hơn,
    một loại cảm giác hạnh phúc khi được yêu.

    ———————————————————

    Tiêu Thanh Phong cùng Đoan Mộc Thanh Lam thương lượng, nội dung chính là muốn Đoan Mộc Thanh Lam bang trợ hắn trở lại Tấn quốc. Đoan Mộc
    Thanh Lam đang có ý này, khiến Tấn quốc nợ ân tình bọn họ, sau này có
    thể lợi dụng. Đoan Mộc Dư bị Đoan Mộc Thanh Lam phái đi giúp Tiêu Thanh
    Phong về nước đoạt lại ngôi vị hoàng đế, nên sắp sửa lên đường đến Tấn
    quốc.

    Đoan Mộc Dư vẫn có thói quen thu thập vật phẩm cho hai người, hắn vẫn chăm sóc cẩn thận giống như lúc Tiêu Thanh Phong chưa tỉnh táo. Tiêu
    Thanh Phong ngồi ở ghế, mỉm cười nhìn Đoan Mộc Dư thu thập hành lý, hắn
    cảm giác giống như là đang nhìn thê tử chuẩn bị hành lý cùng trượng phu
    ra ngoài, xem thê tử của mình mang thứ gì đi. Tiêu Thanh Phong quyết
    định lúc tới Tấn quốc, sẽ nói với Đoan Mộc Dư rằng ta yêu ngươi, không
    muốn Đoan Mộc Dư coi hắn như đệ đệ mà chăm sóc. Ta muốn Đoan Mộc Dư lưu
    lại, tâm linh hắn thuần khiết như tuyết trắng, thiện lương hơn Mạch Mộc
    gấp bội. Mạch Mộc. . . Tiêu Thanh Phong nhớ tới hắn trong lòng lại thống khổ, Mạch Mộc cười với ta ôn nhu như nước, ta thật tình yêu hắn, nhưng
    tâm địa của hắn lại như rắn rết giấu sau vẻ bề ngoài mỹ lệ kia.

    “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Đoan Mộc Dư quơ quơ trước mắt Tiêu
    Thanh Phong, biểu tình của Tiêu Thanh Phong thật dữ tợn đáng sợ, hắn
    nhớ tới chuyện gì không thoải mái sao.

    “Không có gì, ta đang suy nghĩ xem chuyến đi này có thuận lợi hay
    không. Ta đã liên hệ với thủ hạ của ta, báo cho bọn họ biết hoàng đế
    trong hoàng cung là giả mạo, muốn bọn họ chuẩn bị thật tốt.” Tiêu Thanh
    Phong nói, “Ta mong rằng sẽ thuận lợi đoạt được vương vị.”

    “Chắc chặn sẽ thuận lợi, những người đó đều nghĩ ngươi đã chết không
    phải sao, hiện tại ngươi chỉ cần giả ngốc như trước, sẽ không có người
    hoài nghi ngươi. Đi trên đường ngươi cứ giả ngu là được, còn có Tiêu
    quốc chủ, lần đầu tiên ta phát hiện quốc chủ cũng thích ăn mứt quả.”
    Đoan Mộc Dư nói một câu chế nhạo Tiêu Thanh Phong, Tiêu Thanh Phong
    nghẹn họng, mình thích ăn mứt quả bị hắn biết được, mấy ngày nay mình
    thanh tỉnh, Đoan Mộc Dư thường lấy ra để chê cười.

    “Quốc chủ cũng là người a, là người thì có điểm ham mê, ta thích mứt
    quả cũng là lúc không tỉnh táo. Kỳ thực ta thích nhất thư pháp tranh
    chữ, trong phòng ta có rất nhiều tranh chữ, Mạch Mộc thích nhất thư
    pháp, ta vì hắn mà sưu tầm thư pháp bút tích của nhiều danh gia, khi đó
    mỗi ngày chúng ta đều cùng một chỗ bình luận tranh chữ. Ai, thế sự khó
    liệu, ta không nghĩ tới hắn lại hại ta.” Tiêu Thanh Phong trầm tĩnh lại, Đoan Mộc Dư biết hắn quên không được tình nhân cũ, nhưng đó là chuyện
    không quan hệ với mình, cứ mặc kệ hắn được rồi.

    Ngày hôm nay, ban đêm, Đoan Mộc Dư ngủ rất không an ổn, hắn cảm giác
    có người khinh bạc hắn. Đoan Mộc Dư vung tay cho người kia một cái tát,
    một tiếng kêu rất thanh thúy, nửa khuôn mặt Tiêu Thanh Phong xuất hiện
    năm dấu ngón tay. Đoan Mộc Dư tỉnh táo lại, nhìn năm dấu ngón tay đỏ
    tươi, có chút hả hê, trong lòng hừ lạnh, muốn chiếm tiện nghi ta, cũng
    phải xem ta là ai.

    “Cái kia, có một con ruồi đậu trên mặt của ngươi, ta giúp ngươi đuổi, ngươi hiểu lầm, ta tuyệt đối không có chiếm tiện nghi của ngươi.” Tiêu
    Thanh Phong giấu đuôi chó sói, trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt biểu
    tình rất vô tội.

    “Con ruồi. . .” Đoan Mộc Dư quan sát Tiêu Thanh Phong trên dưới, càng ngày càng ôn hòa nói rằng, “Bây giờ ta mới biết được, nguyên lai con
    ruồi cũng đắp chăn ngủ.”

    “Đúng vậy, con ruồi ngủ cũng đắp chăn, đúng vậy, đúng vậy.” Tiêu Thanh Phong cười mỉa cái chăn, sau đó nằm xuống ngủ.

    “Ngươi hiện tại không ngốc còn muốn giả dạng làm kẻ ngu si cùng ta
    ngủ, ngươi nên nhớ một điều, ta không giống như Mạch Mộc của ngươi.”
    Đoan Mộc Dư cảnh cáo.

    “Trước đây ngươi không đối xử với ta như thế.” Tiêu Thanh Phong oán giận nói.

    “Ngươi trước đây cũng không giống như bây giờ.” Đoan Mộc Dư ngáp một
    cái, mơ mơ màng màng nói. “Sỏa Căn là một kẻ ngu si, trong lòng hắn chỉ
    có ca ca, Tiêu Thanh Phong là một quốc chủ, trong lòng hắn không chỉ có
    một mình Đoan Mộc Dư, sau này ít trêu chọc ta.”

    “Lòng ta chỉ có ngươi.” Tiêu Thanh Phong nhỏ giọng lầm bầm.

    “Đi mà lừa Mạch Mộc của ngươi a, có thể nói đơn giản như thế, ta
    không tin.” Đoan Mộc Dư nghiêng người nằm ngủ, không để ý tới Tiêu Thanh Phong.

    Tiêu Thanh Phong sờ sờ cái tát trên mặt mình, hắn nhớ tới Bạch phát
    ma y bị Đoan Mộc Dư quản nghiêm như vậy, Đoan Mộc Dư càng cười ôn hòa
    càng chứng tỏ có người không may, có phải mình quá tự tin không?

    ———————————————

    Đoan Mộc Dư ngồi trên xe ngựa, bên người là Tiêu Thanh Phong giả ngu, công phu giả ngu của Tiêu Thanh Phong đúng là số một, ngây ngô cười,
    kéo góc áo Đoan Mộc Dư, “Ca ca, ta muốn ăn mứt quả.”

    Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy buồn cười,
    Tiêu quốc chủ này không lên sân khấu diễn kịch quả là lãng phí tài năng
    trời cho. Quý quý phi rất khách khí đưa một ít thức ăn, từ ái dặn bọn họ đi đường cẩn thận, ăn, mặc, ở, đi lại phải chú ý, chờ một chút chờ. . . Tiêu Thanh Phong lần đầu tiên lĩnh giáo nữ nhân lải nhải nhiều thế nào, nàng là nương của Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư rất có kiên trì nghe mẫu
    thân mình lải nhải, sau nửa canh giờ Quý quý phi căn dặn xong, Tiêu
    Thanh Phong bị công lực của nàng làm kinh hách đến nghẹn họng nhìn trân
    trối, Đoan Mộc Dư nói mẫu thân hắn là nữ nhân tốt đẹp nhất trên đời, đây là nữ nhân tốt đẹp nhất. . . . .

    Đoan Mộc Dư muốn cùng Tiêu Thanh Phong nói một số chuyện, vừa quay
    đầu lại, thấy Tiêu Thanh Phong còn chưa bình tĩnh, đang lầm bầm cảm thán nói: “Mẫu thân của ngươi thực sự là rất biết nói chuyện, rất biết nói
    chuyện, dặn ngươi có một chút mà nói nửa canh giờ, ngươi vẫn chịu được.
    Ngươi còn nói, mẫu thân của ta là nữ nhân tốt đẹp nhất trên đời?”

    “Đúng vậy, mẫu thân ta thích lải nhải không được sao?” Đoan Mộc Dư
    không hề cao hứng, “Nữ nhân tốt đẹp nhất cũng là người, là người thì có
    ham mê, mẫu thân ta thích lải nhải, mà lải nhải là không dứt, chúng ta
    thân là nam nhân sẽ chịu được.”

    Lời này sao vậy nghe quen tai như thế, ta đã nghe qua ở đâu? Tiêu
    Thanh Phong nhớ tới đến chính mình tựa hồ từng nói như vậy, trách không
    được rất quen tai. Bạch phát ma y ôm thực hạp Quý quý phi đưa cho, một
    thực hạp lớn, bên trong đều là điểm tâm ngon nhất. Những điểm tâm này
    hương vị ngọt ngào, kiểu dáng hồng hồng lục lục phối hợp thật là đẹp
    mắt. Bạch phát ma y nhìn thực hạp, thực sự là không nỡ ăn.

    “Đồ đệ, tay nghề mẫu thân của ngươi thực sự rất tốt, ta ta ta ta ta
    sư phụ. . . Ta ăn trước.” Bạch phát ma y cầm lấy một khối điểm tâm, cắn
    một miếng, ân. . . Vị đạo thực sự là quá ngon.

    “Sư phụ, những điểm tâm này đều là mẫu thân ta tự tay làm, ăn ngon không?” Đoan Mộc Dư cười hỏi.

    “Ừ ân. . .” Bạch phát ma y một mồm đầy điểm tâm, nói một tiếng lớn: “Hảo!”

    Một tiếng hảo, điểm tâm và nước bọt văng lên mặt Tiêu Thanh Phong.
    Bạch phát ma y vừa thấy mình thất lễ, liền nói: “Xin lỗi xin lỗi, ăn quá ngon, thực sự, không tin nếm thử xem.” Bạch phát ma y mang điểm tâm đưa cho Tiêu Thanh Phong, Tiêu Thanh Phong lau mặt, nhìn nước bọt của Bạch
    phát ma y bắn trên điểm tâm, bộ mặt co quắp nói rằng: “Lão nhân gia
    ngươi cứ dùng, ta không thích ăn đồ ngọt.”

    “Sỏa Căn, không phải ngươi thích ăn mứt quả sao, sao lại nói không
    thích ăn đồ ngọt ni, không nên khách khí, cái này là của mẫu thân đồ đệ
    ta làm, ăn ngon cực kỳ.” Bạch phát ma y sấn lại gần Tiêu Thanh Phong,
    nhét điểm tâm vào trong miệng hắn.

    Tiêu Thanh Phong không dám nuốt điểm tâm trong miệng xuống, nghĩ nuốt xuống lại ngại bẩn, nuốt xuống hay nhổ ra ni, đó là một vấn đề khó có
    thể giải quyết.

    “Không nên lãng phí, lúc ta làm chất tử tại Vệ quốc, ngay cả con
    chuột ta cũng ăn, ngươi ghét bỏ điểm tâm ấy không sạch sẽ sao?” Đoan Mộc Dư quay đầu lại mỉm cười hỏi.

    “Ta ăn. . .” Tiêu Thanh Phong nuốt xuống khối điểm tâm, hắn biết
    trước đây Đoan Mộc Dư đã phải trải qua những gì, Vệ quốc, ta đoạt lại
    hoàng quyền ,chuyện đầu tiên ta làm là tiêu diệt Vệ quốc cùng những tiên tri đó!

    Mã xa bắt đầu chuyển động, mang theo một sắc lang, một con điêu và
    một con chuột bạch đang gặm điểm tâm, một đường hướng Tấn quốc chạy như
    bay.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc