Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 62

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 62

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Tiêu Thanh Phong đi xử lý triều chính, chuyện Mạch Mộc giao cho Đoan
    Mộc Dư chiếu cố. Đoan Mộc Dư vốn không muốn làm tiếp, Bạch phát ma y nói nếu Tiêu Thanh Phong dùng đại cẩu hùng kia đổi lại, bọn họ sẽ ở chỗ này chiếu cố Mạch Mộc, Tiêu Thanh Phong đáp ứng, nghĩ tới đại lực sĩ cẩu
    hùng kia, tay nghề nấu ăn có thể thỏa mãn ăn uống của Bạch phát ma y.

    Đoan Mộc Dư là một người cẩn thận tỉ mỉ,
    mỗi ngày hắn đều giúp Mạch Mộc đang hôn mê bất tỉnh chà lau thân thể,
    đúng hạn uy dược uy cháo, tiếc rằng Mạch Mộc vẫn không chịu tỉnh lại,
    Đoan Mộc Dư cũng không có cách nào. Đoan Mộc Dư ngồi ở bên giường, dùng
    khăn lau mặt cho Mạch Mộc.

    “Mạch Mộc, ngươi tỉnh lại nhanh lên a, nếu ngươi không tỉnh lại, Tiêu Thanh Phong nhất định phát rồ, ngươi tỉnh lại nhanh lên một chút, để
    chúng ta còn quay về Tề quốc.”

    “Đồ đệ, hắn đang bất tỉnh mà.” Bạch phát ma y đã nhiều ngày không có
    bài bạc, suốt ngày vò đầu bứt tai, khó chịu, hắn hận không thể lập tức
    trở lại Tề quốc tùy tiện bài bạc. “Chúng ta đi thôi, ở tại cái nơi quỷ
    quái này, lão nhân gia ta sớm muộn gì cũng sẽ chết.”

    “Sư phụ, ta đi nói với Tiêu Thanh Phong là chúng ta về nước, độc của
    Mạch Mộc đã giải xong, là do hắn không muốn thanh tỉnh, chúng ta cũng
    không có cách nào.” Đoan Mộc Dư không thích ở đây, Tiêu Thanh Phong lợi
    dụng bọn họ tựa hồ thành thói quen, thường bảo bọn họ làm cái này cái
    kia, trong lòng Đoan Mộc Dư rất khó chịu. Đối mặt một người không biết
    cảm ơn, tâm Đoan Mộc Dư trở nên dị thường băng lãnh. “Ta cũng không chịu nổi cái nơi quỷ quái này nữa rồi.”

    Tiêu Thanh Phong bãi triều liền đến xem Mạch Mộc, nhưng Mạch Mộc vẫn
    không có khởi sắc chút nào, sắc mặt Tiêu Thanh Phong càng ngày càng kém, Đoan Mộc Dư không thích xem sắc mặt người khác mà làm việc, nhất là sắc mặt Tiêu Thanh Phong.

    Sau khi Tiêu Thanh Phong bải triều, sắc mặt xấu xí. Địa chấn phát
    sinh ở Tấn quốc, tử thương vô số, lúc hắn không ở đây, quốc sự đại loạn, xử lý việc này khiến hắn sứt đầu mẻ trán, quốc sự làm Tiêu Thanh Phong
    không thở nổi, sắc mặt giống như hắc thạch.

    “Sao Mạch Mộc còn chưa thanh tỉnh?” Tiêu Thanh Phong lại tới thăm
    Mạch Mộc, bệnh của Mạch Mộc không khởi sắc, hắn không khỏi lo lắng.

    “Cái này ta cũng không có biện pháp, ta đã tận lực, vì sao hắn không
    tỉnh, ta cũng không rõ lắm.” Đoan Mộc Dư lau mặt cho Mạch Mộc, rồi đưa
    khăn mặt giao cho cung nữ.

    “Sao ngươi lại không rõ ràng lắm, ngươi là không có tận lực cứu!”
    Tiêu Thanh Phong cuối cùng nhịn không được phát tiết lửa giận trong
    lòng, “Ngươi hận hắn, bởi vì Mạch Mộc là người Vệ quốc, ngươi căm hận
    người Vệ quốc, ngươi không tận lực cứu hắn.”

    “Ta không tận lực cứu hắn?” Sắc mặt Đoan Mộc Dư âm trầm, âm điệu cũng nâng lên.

    “Đúng vậy, trẫm nghĩ ngươi lừa trẫm, ngươi không có tận lực cứu hắn.
    Lúc trẫm trúng độc ra bộ dạng đó ngươi còn cứu sống được, sao ngươi
    không thể cứu được Mạch Mộc.” Tiêu Thanh Phong chỉ trích Đoan Mộc Dư.

    “Tiêu quốc chủ, Bản vương là Thân vương của Tề quốc, không phải là
    thần tử của ngươi, ngươi rống bản vương làm cái gì!” Đoan Mộc Dư cũng
    sinh khí, triệt để trở mình với Tiêu Thanh Phong.

    Những lời này khiến Tiêu Thanh Phong thanh tỉnh, Tiêu Thanh Phong hít sâu một hơi, “Trẫm quá lo lắng, triều chính đại loạn, phía nam phát
    sinh địa chấn, trong lòng trẫm quá phiền muộn.”

    “Hừ, bản vương không phải là nơi để quốc chủ trút giận, thứ không thể phụng bồi.” Đoan Mộc Dư mặc kệ, Bạch Phát ma y nhìn thấy Đoan Mộc Dư
    trở mặt với Tiêu Thanh Phong, sớm nên như thế a, trong lòng Bạch phát ma y vô cùng vui vẻ.

    Đoan Mộc Dư lười phản ứng với Tiêu Thanh Phong, nói tiếp: “Bản vương
    nên trở về, mẫu thân và phụ hoàng rất lo lắng cho ta, ta đi đã lâu, độc
    của Mạch Mộc cũng đã giải, vì sao hắn không tỉnh lai, bản vương cũng
    không rõ ràng lắm. Ngươi đi mà hỏi Mạch Mộc, đừng hỏi ta.”

    Đoan Mộc Dư phải về! Tiêu Thanh Phong lo lắng, kéo tay Đoan Mộc Dư,
    “Sao ngươi lại đi, ở đây không tốt sao, trẫm biết có chút chậm trễ
    ngươi, trẫm không chiếu cố ngươi, ngươi oán hận trẫm thì nói thẳng ra,
    trẫm thích ngươi, ngươi không được đi.”

    Đoan Mộc Dư nhìn Tiêu Thanh Phong kéo tay hắn, chán ghét đến cực điểm, “Ngươi thích ta.”

    “Đúng, trẫm thích ngươi.” Tiêu Thanh Phong sợ vạn nhất Mạch Mộc vẫn
    chưa tỉnh lại, hắn lại mất đi Đoan Mộc Dư, hắn sẽ thực sự hai bàn tay
    trắng.

    “Người ngươi thích không phải ta, trong lòng ngươi rõ ràng ngươi
    thích ai nhất.” Đoan Mộc Dư cố sức thu hồi tay, tiếc rằng Tiêu Thanh
    Phong gắt gao không buông, mặt Đoan Mộc Dư âm trầm, dùng nhãn thần băng
    lãnh giống như phụ thân hắn nhìn Tiêu Thanh Phong.

    “Trẫm thích ngươi, không có lừa ngươi.” Tiêu Thanh Phong nói.

    “Ngươi thích Mạch Mộc, mỗi ngày ngươi theo ta đều nói về cuộc sống
    của ngươi với Mạch Mộc, trong lúc ngủ mơ ngươi lại gọi tên của hắn, sau khi trở lại ngươi cũng đơn giản tha thứ hành vi Mạch Mộc hại chết
    ngươi, muốn ta cứu sống Mạch Mộc, chính là bản thân Mạch Mộc không muốn
    tỉnh lại, ngươi lại phát giận với ta, ngươi nói ngươi thích ai. Ta hận
    nhất người khác lừa dối ta, Tiêu quốc chủ, cái này không phải vui đùa.”
    Ngữ khí Đoan Mộc Dư lạnh như băng.

    “Trẫm không có lừa dối ngươi, trẫm thích ngươi, không giống Mạch
    Mộc.” Tiêu Thanh Phong cấp thiết nói, hắn cũng không biết làm thế nào để giữ lại Đoan Mộc Dư.

    “Hừ, ngươi buông tay!” Đoan Mộc Dư cố sức kéo tay khỏi Tiêu Thanh
    Phong, Đoan Mộc Dư nhìn cổ tay đỏ ửng của mình, “Bản vương không có hứng thú làm vật thay thế, ngươi đi tìm người khác a.” Đoan Mộc Dư cười
    nhạt, xoay người rời đi.

    “Dư, không được đi.” Tiêu Thanh Phong đuổi theo, “Trẫm có gì không
    tốt, sau này trẫm chậm rãi sửa đổi lai, ” Tiêu Thanh Phong tiếp tục đuổi theo, nhưng Đoan Mộc Dư không hề dừng cước bộ, hắn không muốn cùng
    người kia dây dưa không rõ.

    “Sửa làm gì, Tiêu quốc chủ không có sai lầm, có cái gì cần phải sửa.” Đoan Mộc Dư nói.

    “Ngươi nói trẫm sai cái gì, chỉ cần ngươi nói, trẫm lập tức sửa.” Tiêu Thanh Phong nói.

    “Muốn ta lưu lại, đuổi Mạch Mộc đi, ta sẽ lưu lại.” Đoan Mộc Dư nói.

    “Không được, ngươi muốn trẫm làm gì trẫm đều làm, duy độc chuyện này trẫm không thể đáp ứng.”

    “Vậy không cần phải nói nữa.”

    “Mạch Mộc sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của trẫm đối với ngươi.”

    “Thật sao.” Đoan Mộc Dư liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Phong, “Một tay
    không thể bắt hai con cá, ngươi quá tham lam. Ta chỉ muốn một người
    trong lòng chỉ có ta, ngươi vĩnh viễn không làm được. Phụ hoàng ta mong
    muốn ta có thể có một Vương phi, đồng thời hắn đã sắp xếp chuyện này, ta sẽ không vi phạm mệnh lệnh của cha ta, Tiêu quốc chủ cũng chỉ ngoài
    miệng nói thích ta, lời nói gió bay, không để lại vết tích.”

    “Dư, vì sao phải nói như vậy, lúc trẫm là Sỏa Căn, Dư chưa từng có
    ghét bỏ Sỏa Căn là một kẻ ngu si.” Tiêu Thanh Phong đoán không ra cách
    nghĩ của Đoan Mộc Dư, sau khi hắn tỉnh táo thái độ lại khác thường,
    không giống như trước đây.

    “Sỏa Căn là một kẻ ngu si, trong lòng hắn chỉ có ta, Tiêu Thanh Phong là quốc chủ, trong lòng hắn không có ta.” Đoan Mộc Dư nói, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Thanh Phong, mấy ngày nay cũng coi như làm khó
    hắn, nhưng ta không thể cùng hắn có một chút quan hệ.

    Đoan Mộc Dư kiên định, không có một tia lưu luyến, chân tay Tiêu
    Thanh Phong luống cuống muốn giữ Đoan Mộc Dư, trong nháy mắt hắn muốn
    gọi người bắt Đoan Mộc Dư lại, nhưng hắn không muốn phát động chiến
    tranh với Tề quốc, hắn nghĩ đến trước đó không lâu Tề quốc tiêu diệt
    mười vạn nhân mã ngoại tộc, chỉ một hồi huyết chiến, đệ đệ của Đoan Mộc
    Dư khinh khủng như ác ma, hơn nữa phụ thân của hắn hạ lệnh tuyệt sát
    lệnh khiến kẻ khác sợ đến cực điểm. Cuối cùng Tiêu Thanh Phong không thể đuổi theo Đoan Mộc Dư, hắn cô độc đứng ở trong gió, trước mắt hắn đều
    là dáng tươi cười xinh đẹp của Đoan Mộc Dư, luôn chiếu cố Sỏa Căn, lúc
    mình thụ thương bị bệnh, Đoan Mộc Dư luôn luôn ôn nhu giúp mình ăn cơm,
    còn giúp mình uống dược, bảo hộ mình. Tâm Tiêu Thanh Phong co rút đau
    đớn, nếu như mình vĩnh viễn không tỉnh táo, vĩnh viễn là kẻ ngu si, Đoan Mộc Dư sẽ chiếu cố mình cả đời.

    “Ca ca, ta muốn ăn mứt quả.” Sỏa Căn kéo kéo ống tay áo của Đoan Mộc Dư.

    “Được rồi, lát nữa ca ca sẽ mua cho
    ngươi.” Đoan Mộc Dư ôn hòa cười, lau mặt cho Sỏa Căn, kéo tay Sỏa Căn
    cùng nhau đi về phía trước.

    Tham luyến ôn nhu của Đoan Mộc Dư, tham luyến yêu thương vô tư Đoan
    Mộc Dư dành cho, ta quả nhiên quá tham lam, ta đã quên mất thân phận cao quý và cá tính của Đoan Mộc Dư, sao hắn có thể ở bên cạnh ta. Tiêu
    Thanh Phong nghĩ lại thái độ của mình với đãi Đoan Mộc Dư, trong lòng
    hắn không có chân chính đặt Đoan Mộc Dư ở vị trí ngang bằng với Mạch
    Mộc, có đúng là ta quá ích kỷ hay không? (Càng đọc ta càng ghét tên Tiêu Thanh Phong này quá)

    —————————————————————-

    Cả Đoan Mộc Dư và Bạch phát ma y tâm tình đều rất tốt, lần này điều
    khiển mã xa là đại lực sĩ cẩu hùng kia, Đoan Mộc Dư thoải mái nằm trên
    xe ngựa, hỏi cẩu hùng, “Ngươi tên là gì, ta không thể gọi ngươi là cẩu
    hùng mãi được.”

    “Tiểu nhân tên là Hùng Ngưu.” Hùng Ngưu nói.

    “. . . .” Tên như vậy, thảo nào lực lớn không gì sánh được. Đoan Mộc
    Dư cùng Bạch phát ma y cảm thấy buồn cười, bọn họ thực sự là nhặt được
    bảo bối, a ha ha ha ha.

    “Chúng ta đi tìm hoàng thúc a, hắn cùng son phấn Vương gia của Tấn
    quốc đánh nhau ngươi chết ta sống, thân là cháu trai sao có thể khoanh
    tay đứng nhìn.” Đoan Mộc Dư cười nói, kỳ thực hắn là muốn đi xem náo
    nhiệt, có người nói lão ngũ cùng Trầm Luyện đến đó, cái cô dâu mà lão
    ngũ cướp, Trầm Luyện kia không biết có bộ dáng gì.

    “Tốt, quân doanh là hay nhất, có nhiều nam tử khí khái.” Bạch phát ma y mừng thầm, quân doanh là nơi tốt nhất để bài bạc.

    ————————————————————

    Hoa nở vô số, vương trên người Đoan Mộc Du. Đoan Mộc Du đang thống
    lĩnh đại đội vượt qua khe sâu Hắc Thủy, đóng quân ở gần đó, đối diện hắn là quân đội của son phấn Vương gia, Đoan Mộc Du hùng tâm bừng bừng muốn đánh bại son phấn Vương gia. Dạ Dương cùng Long Uyên nhắc tới son phấn
    Vương gia kia, đến bây giờ còn sợ hãi. Khôi giáp bạc, áo choàng đỏ, mặt
    bôi son, yểu điệu thướt tha, thực sự vô pháp khen tặng.

    Sau khí xây dựng cơ sở tạm thời, Đoan Mộc Du tự mình cùng Dạ Dương đi quan sát địa hình, bọn họ leo lên tối cao chỗ, quan sát đại doanh của
    son phấn Vương gia. Tinh kỳ phấp phới, quân doanh đông nghịt, xem ra Tấn quốc quyết tâm tiêu diệt bọn họ.

    Đoan Mộc Du đối mặt với cường địch tuyệt không thư giãn, tại lều lớn
    cùng Dạ Dương chờ người bố trí chiến cuộc. Chọn dùng trận hình, làm sao
    đả kích địch nhân. Đang nói đến chỗ then chốt chợt nghe bên ngoài một
    trận đại loạn, mọi người cho rằng địch nhân đánh lén, vội vã chạy ra,
    vừa nhìn, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện ngồi ở trên ngựa, Đoan Mộc
    Tuyết chăm chú ôm lấy Trầm Luyện, Trầm Luyện xấu hổ vỗ vỗ Đoan Mộc Tuyết một chút, nhưng Đoan Mộc Tuyết không có buông tay.

    “Lão ngũ, sao ngươi tới đây.” Đoan Mộc Du kỳ quái hỏi.

    “Chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ người ngoại tộc, chúng ta ở đây hỗ trợ hoàng thúc.” Đoan Mộc Tuyết nói.

    “Ngươi tới giúp chỉ khiến hoàng thúc thêm phiền, tiểu tử ngươi tới
    nhất định không có chuyện tốt, còn có Trầm Luyện, các ngươi định hủy nơi này của ta sao?” Đoan Mộc Du tuyệt đối tin tưởng lực phá hoại của hai
    người kia, hắn đã nghiêm khắc thế mà còn không thể sửa chữa được bọn họ
    một chút.

    “Chúng ta đã hòa hảo, chúng ta tuyệt đối không đánh nhau. Luyện bị
    thương, không có khả năng ra chiến trường, lần này chỉ mình ta ra trận.” Đoan Mộc Tuyết nói. Đúng là thụ thương, thế nhưng cái nơi thụ thương,
    bí mật. Trầm Luyện liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tuyết, Đoan Mộc Tuyết xuống
    ngựa, ôm lấy Trầm Luyện cười tủm tỉm hỏi, “Hoàng thúc, Trầm Luyện bị
    thương rất nặng, lúc nào khỏi sẽ cùng chất nhi ra chiến trường đền đáp
    quốc gia, cái kia, cho chúng ta một gian doanh trướng a?”

    “Như vậy a, được rồi, Lâm tướng quân, cho bọn hắn một doanh trướng
    nghỉ ngơi.” Đoan Mộc Du không suy nghĩ nhiều, sẽ có Lâm tướng quân an
    bài doanh trướng cho hắn.

    Đoan Mộc Tuyết là thân phận Vương gia, hiển nhiên sẽ được doanh
    trướng rộng rãi. Đoan Mộc Tuyết ôm Trầm Luyện đi vào trong doanh trướng, đặt Trầm Luyện trên giường, Trầm Luyện tức khí mắng: “Đều là ngày hôm
    qua ngươi quá phận, làm hại ta ngày hôm nay mất mặt như thế, ngươi là
    tên gia khỏa đầu óc toàn dâm trùng.”

    “Hắc hắc hắc, Luyện, sao có thể nói ta như vậy. Ngày hôm qua ngươi
    như thế ta đâu nhẫn được, ta giúp ngươi nhìn vết thương xem sao?” Đoan
    Mộc Tuyết cười tủm tỉm, tuyệt đối không có hảo ý.

    “Không được, không cho ngươi xem.” Trầm Luyện không thể cho hắn xem vết thương, đối với hắn phải đề phòng.

    “Luyện, nhân gia phi thường phi thường yêu thương ngươi, sao ngươi
    lại hoài nghi ta ni.” Đoan Mộc Tuyết nói xong, thừa dịp Trầm Luyện không đề phòng mà vươn tay tới, Trầm Luyện nhạy bén tránh ra, khiến tay hắn
    bắt vào khoảng không.

    “Thân thủ của Luyện nhanh nhẹn như vậy, xem ra ta phải hạ công phu,
    ha hả a.” Đoan Mộc Tuyết xuất chiêu, Trầm Luyện phản kháng, trở tay
    chống lại, hai người ẩu đả tại quân doanh.

    Đoan Mộc Du nhận được báo cáo của Lâm tướng quân, nói Đoan Mộc Tuyết
    và Trầm Luyện đánh nhau, tiểu tử thối, ta biết các ngươi không yên được
    một lúc mà! Đoan Mộc Du phát hỏa, thở phì phì đi đến doanh trướng của
    Đoan Mộc Tuyết, chợt nghe bên trong không có động tĩnh, Đoan Mộc Du xốc
    lên bố liêm liền nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết hôn Trầm Luyện… Không thích
    hợp. Đoan Mộc Du lập tức buông bố liêm, trong lòng thóa mọa Đoan Mộc
    Tuyết, tiểu tử thối không biết loại chuyện này chỉ có thể buổi tối tố
    sao, ngày hôm nay ta phải giáo huấn hắn một chút, ban ngày ban mặt còn
    phong hoá.

    —————————————————

    Đại doanh của Tấn quốc, son phấn Vương gia – Tiêu Tuấn Lương ngồi
    trên ghế da hổ, hỏi thám tử: “Hoàng thượng Tề quốc phái vị tướng quân
    nào đến đây nghênh chiến?”

    “Thành thân vương còn có Dạ Dương – Dạ tướng quân, Long Uyên – Long tướng quân.” Thám tử nói.

    Son phấn Vương gia vừa nghe liền nở nụ cười, Tề quốc thực sự là nới
    có nhiều mỹ nam tử, tướng quân của bọn họ đều dễ nhìn a. Son phấn Vương
    gia bắt đầu tính toán, làm sao để bắt sống Đoan Mộc Du, Dạ Dương và Long Uyên. Sở hữu cả ba thật tốt, hay nhất là một lưới bắt hết hoàng thất Tề quốc! , Đoan Mộc Thanh Lam là người tuấn mỹ nhất, nhi tử của hắn chắc
    chắn cũng đặc sắc, vóc người tướng mạo đều nhất đẳng, son phấn Vương gia bắt đầu huyễn tưởng mỹ nam tử quay chung quanh mình, người này bóp chân cho hắn, người kia uy nho cho hắn, phía sau là Đoan Mộc Thanh Lam bóp
    vai cho hắn, thật là một cuộc sống thần tiên. Bỗng nhiên hắn lại tưởng
    tượng ra tiểu tử thối Đoan Mộc Dĩnh vừa khóc vừa làm nũng: “Phụ hoàng,
    ta muốn người ôm một cái.”

    “Dĩnh nhi chớ khóc phụ hoàng tới.” Đoan Mộc Thanh Lam bỏ lại son phấn Vương gia, chạy tới ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, kiên trì dỗ dành hài tử.

    Son phấn Vương gia bị bỏ qua, rống lên một tiếng: “Không được, tiểu tử đáng chết tránh qua một bên cho ta!”

    “Vương gia, ngài xảy ra chuyện gì?” Thám tử không giải thích được hỏi.

    “Không có gì, không có gì. Xuống phía dưới đi!” Son phấn Vương gia
    bảo thám tử lui ra, ngồi suy nghĩ, trước đó vài ngày tiên tri nói ta
    hồng loan tinh động, có nhân duyên chờ ta, là tình duyên lâu dài, ta
    thực sự quá may mắn!

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc