Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 7

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 7

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Lưu Đình chảy mồ hôi lạnh, dần dần mồ hôi ướt nhẹp sau lưng, Âu Tuấn Trình
    không biết vì sao Lưu Đình lại khẩn trương như vậy, vì sao hắn đổ mồ hôi lạnh. Trước đó không lâu, tiên tri Lưu Đình đã nói công chúa của Tấn
    quốc thông tình đạt lý, có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ, lòng dạ rộng lượng. Vì tiên đoán này, Âu Tuấn Trình mới cùng công chúa của Tấn
    quốc đính hôn. Thế nhưng hiện tại vì sao tiên tri lại khẩn trương còn ra mồ hôi lạnh, rốt cuộc hắn thấy cái gì.

    “Tiên tri, vì sao ngươi
    khẩn trương như vậy, rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì.” Âu Tuấn Trình
    trầm thanh hỏi, hắn nghĩ tiên tri có thể lừa hắn hay không, hoàng thượng không có năng lực biết trước mọi việc, hiện tại nếu như tiên tri lừa
    dối, thì hắn cũng không biết được mình bị lừa dối. Âu Tuấn Trình đối với lời tiên tri nói cũng có chút nghi ngờ, sắc mặt của tiên tri Lưu Đình
    tái nhợt, có phải hắn thấy cái gì kinh khủng hay không.

    “Không
    có, thần không phát hiện cái gì cả.” Lưu Đình chậm rãi mở mắt, thanh âm
    hơi run. Thật khinh khủng, nữ nhân kia khiến hoàng cung máu chảy thành
    sông, hắn thấy nữ nhân kia xé bao tử của một cung nữ mang thai ra, lấy
    ra một đứa trẻ con chưa thành hình, bỏ trong nồi đun sôi ăn tươi. Nữ
    nhân này không phải là một hoàng hậu, mà là một ma quỷ!

    “Sai,
    ngươi thấy, hơn nữa là tình cảnh phi thường đáng sợ, nói thật cho trẫm,
    công chúa kia có dạng gì, tương lai sẽ mang lại cho trẫm điều gì.” Âu
    Tuấn Trình không tin Lưu Đình, Lưu Đình, ngươi muốn lừa dối ta, vì cái
    gì, nhất định là có cái gì đó!

    “Hoàng thượng, nữ nhân kia sẽ làm
    hoàng cung máu chảy thành sông, thần thấy nàng đem hài tử đun sôi ăn
    tươi.” Lưu Đình cúi đầu, lúc đầu nói vị công chúa này xứng đáng là mẫu
    nghi thiên hạ cũng là hắn, hiện tại nói vị công chúa này là ma quỷ cũng
    là hắn, tiên đoán mâu thuẫn, quân vương nhất định sẽ tức giận, cho rằng
    mình bị lừa.

    Âu Tuấn Trình vừa nghe lời này lập tức phẫn nộ, trên cao nhìn xuống khiến Lưu Đình có một loại cảm giác áp bách, Lưu Đình sợ hãi, quân vương tức giận hậu quả là mất tính mệnh, tiên tri bởi vì tiên đoán không chính xác bị giết chết không ít, lẽ nào đã đến lúc mình phải chết?

    “Lúc trước ngươi nói công chúa của Tấn quốc xứng đáng là
    mẫu nghi thiên hạ, hiện tại nói nàng là ma quỷ, câu nào là thật, ngươi
    giải thích tốt cho trẫm một chút.” Âu Tuấn Trình cần Lưu Đình cho hắn
    một lời giải thích, tiên đoán trước mâu thuẫn với tiên đoán sau, có phải đang lừa dối hắn hay không.

    “Thần không thể giải thích vì sao
    thần thấy kết quả như vậy, thần không có lừa dối quân vương, thế nhưng
    cư nhiên lại có hai loại kết quả, vì sao như vậy, thần cũng không có gặp qua, dù là sư phụ của thần cũng không thể giải thích. Thần đoán lúc đầu công chúa là một nữ nhân mỹ lệ, sau này bởi vì xảy ra sự tình gì đó nên biến thành như vậy, con đường nhân sinh, cũng không thể biết trước gặp
    phải chuyện xấu nào.” Lưu Đình không dám dừng lại, nhãn thần của Âu Tuấn Trình rất đáng sợ, chỉ có lúc hắn muốn giết người hắn mới có thể toát
    ra loại nhãn thần này, Âu Tuấn Trình muốn giết hắn.

    “Nếu thời
    gian tới tồn tại biến cố, vậy tiên tri các ngươi có tác dụng gì. Ngươi
    nói tiên tri Kỳ Duyên là một tên nói dối, lời nói của hắn toàn bộ là nói dối. Tiên đoán hiện tại và trước kia của ngươi mâu thuẫn nhau, lời tiên đoán của ngươi cùng tiên đoán của Kỳ Duyên bất đồng, ngươi đã nói Kỳ
    Duyên nói láo, ngày hôm nay lời tiên đoán của ngươi cùng trước đây bất
    đồng, vậy hôm nay ngươi nói thật sao, nhiều chuyện ngươi nói trước đây
    cũng là nói thật mà, ngươi đến tột cùng là có nói thật hay không!”

    “Mỗi một câu nói của thần đều là nói thật, thần không có lừa gạt bất luận kẻ nào.” Lưu Đình quỳ trên mặt đất, vì chính mình biện giải, hắn mong muốn Âu Tuấn Trình có thể tin tưởng hắn nói.

    “Tiên hoàng nói qua
    ngươi đã lừa gạt hắn, tiên hoàng nói ngươi vì người nên mới làm vậy,
    cũng không muốn tính toán với ngươi. Nhưng trẫm không phải là tiên
    hoàng, sẽ không chịu được người khác lừa dối mình, đánh đuổi người mình
    yêu thương. Tiên tri Lưu Đình, trẫm nghĩ ngươi cần nghỉ ngơi.” Âu Tuấn
    Trình lạnh lùng nói.

    “Hoàng thượng, người nói cái gì, người nói
    người tiên hoàng yêu là Kỳ Duyên! Điều đó không có khả năng, người tiên
    hoàng yêu là thần, chính miệng tiên hoàng nói cho thần, thần vì hắn làm
    nhiều việc như vậy, tại sao hắn lại không cảm động mà thương thần.” Lưu
    Đình vừa nghe Âu Tuấn Trình nói, có chút choáng váng, trong lòng tràn
    ngập bi ai, chẳng lẽ ta không phải là người tiên hoàng yêu nhất, tiên
    hoàng gạt ta sao. Lưu Đình ngồi dưới đất, ngơ ngác cùng sững sờ, sẽ
    không phải, không phải như thế!

    “Tiên hoàng nói cho trẫm, tiên
    hoàng nói người hắn yêu nhất là Kỳ Duyên, người hắn có lỗi nhất là
    ngươi. Ngươi vì hắn đã làm rất nhiều, hắn cảm kích ngươi, nhưng cảm kích không phải là ái tình. Ngươi liên hợp tiên tri Dực Cánh lừa dối tiên
    hoàng, khiến tiên hoàng đuổi Kỳ Duyên đi. Tiên hoàng đã biết, tiên hoàng nói Lưu Đình lừa trẫm một lần, trẫm sẽ lừa hắn suốt đời. Sở dĩ tiên
    hoàng nói với ngươi, ngươi là người tiên hoàng yêu nhất, kỳ thực tiên
    hoàng đang dối gạt ngươi.” Lời Âu Tuấn Trình nói tựa như dao nhỏ, từng
    mảnh từng mảnh cắt vào trái tim Lưu Đình, bị chính tiên hoàng lừa dối
    lâu như thế, tiên hoàng một mực đùa giỡn chính mình, mình lại vì hắn
    liều mạng làm việc, trong lòng nhất định cười nhạo mình là một kẻ ngu
    si. Lưu Đình che mặt mình, hắn muốn khóc, phi thường muốn khóc. Nước mắt theo khe hở của tay chảy ra, đã biết bi kịch khi còn sống, lại giống
    như một vở hài kịch bị chê cười.

    Âu Tuấn Trình sinh thương hại,
    khi còn bé hắn không thích Lưu Đình, hắn thân thiết hơn với Kỳ Duyên.
    Lưu Đình là một kẻ yêu điên cuồng, nhưng cái này không gọi là yêu, cái
    này gọi là chiếm đoạt. Kỳ Duyên không giống hắn, Kỳ Duyên giống như là
    gió mát ngày hè, Lưu Đình giống như liệt hỏa, Âu Tuấn Trình biết phụ
    thân hắn thích ngày hè gió mát, Âu Tuấn Trình cũng thích gió mát nhẹ
    nhàng khoan khoái này. Hắn nhớ kỹ lúc mình còn nhỏ, thường đứng xa xa
    nhìn mái tóc vàng, hâm mộ dung mạo của người đó, một người luôn am hiểu
    lại ôn hòa thiện lương. Tiên hoàng mỗi khi nhắc tới hắn, đều là vẻ mặt
    mê luyến. Lưu Đình lại là một nam nhân phi thường cố chấp, hắn không mỹ
    lệ như Kỳ Duyên, thế nhưng hắn dùng toàn bộ tâm tư để yêu một người,
    điều này không phải ai cũng làm được, hắn là một người đáng tôn kính.

    “Tiên tri, ngươi đừng khóc , trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi là người mà tiên hoàng lưu lại, trẫm không làm trái di ngôn của tiên hoàng. Trẫm nghe
    nói tiên tri Kỳ Duyên không chết, có thương nhân đã gặp qua hắn. Mặc kệ
    công chúa của Tấn quốc là dạng người gì, trẫm vẫn lấy nàng. Còn việc của nàng ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ không để hậu cung máu chảy thành
    sông.” Âu Tuấn Trình âm thầm quyết định, nếu như cả một nữ nhân còn
    không đối phó được, sao có thể thống lĩnh thiên hạ, sao có thể thu phục
    quần thần. Công chúa của Tấn quốc, một mình ở hoàng cung Lương quốc, có
    thể làm ra được điều gì chứ!

    Âu Tuấn Trình cúi xuống nâng Lưu
    Đình dậy, giống như tôn kính với bậc cha chú , giúp Lưu Đình chỉnh lý y
    phục, “Tiên tri a, trẫm đã nói như thế, ngươi khẩn trương cái gì a. Thả
    lỏng một chút. Người đâu, giúp tiên tri đại nhân đi tắm thay y phục, hầu hạ cẩn thận.”

    Âu Tuấn Trình ra lệnh một tiếng, một đám cung nữ
    thái giám tiến đến, những người này đỡ tiên tri Lưu Đình đi tắm, Lưu
    Đình ngơ ngác để người ta đưa đi, như cái xác không hồn vô tri vô giác.

    “Thật không có ý nghĩa, trẫm đi tìm Tiểu Vũ giải buồn.” Trong lòng Âu nảy lên nghi ngờ, tiên tri nói Trình Thu Bình sẽ khiến hắn không thể nhất thống thiên hạ, có phải cũng là tiên đoán sai lầm hay không. Tiên tri Lưu
    Đình nói chưa chắc có thể tin a, nhưng giết nhầm còn hơn bỏ sót, Trình
    Thu Bình, ngươi muốn trách thì tự trách mình mệnh bất hảo, không nên oán trẫm.

    ——— —————— —————————

    Ngoài cửa sổ mưa bay lất phất, nước mưa thuận theo mái hiên rơi trên mặt đất, Đoan Mộc Dĩnh lấy ra võ
    công tâm pháp Đoan Mộc Thanh Lam đưa cho hắn, theo chữ viết trên mặt
    khăn tu luyện. Đoan Mộc Dĩnh ngồi ngay ngắn trên giường, đêm khuya, tất
    cả cung nữ thái giám đều đi nghỉ ngơi, toàn bộ cung điện yên tĩnh đáng
    sợ, Đoan Mộc Dĩnh chỉ nghe tiếng mưa bên ngoài cùng mình luyện công.
    Phải mạnh lên, so với trước đây còn mạnh hơn, Đoan Mộc Dĩnh cần sức
    mạnh, hắn đã ở đan điền vận hành khí hải yếu ớt, khiến chúng nó chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, hình thành luồng khí mạnh mẽ. Chậm rãi phân tán
    lực lượng ra khắp nơi trên cơ thể, rót vào trong kinh mạch, hắn cảm giác được lực lượng phân toán của mình đang dữ dội hội tụ.

    Đoan Mộc
    Dĩnh một mình tiến vào một địa phương xa lạ, nơi này tràn ngập hoa bạch
    sắc, như là bỉ ngạn hoa nơi âm ti địa phủ, âm u mà kiều diễm, đứng nơi
    bụi hoa là một nam nhân hắn không bao giờ muốn gặp lại. Nam nhân này
    thấy Đoan Mộc Dĩnh liền đi tới, hai mắt rưng rưng, môi mỉm cười, nam
    nhân kích động không ngớt chạy tới ôm cổ Đoan Mộc Dĩnh, giống như muốn
    đem Đoan Mộc Dĩnh tiến vào máu thịt mình.

    “Thu Bình, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi, ngươi tới gặp ta phải không.”

    “Buông tay, Trữ Tiểu Bạch!” Đoan Mộc Dĩnh khôi phục thành bộ dáng Trình Thu
    Bình, hắn dùng lực đẩy Trữ Tiểu Bạch ra. Tao nhã khiêm tốn, sư phụ nói
    người này tao nhã, cái người là hung thủ hại chết ta, từng là người ta
    thích nhất. Ngươi còn mặt mũi gặp lại ta sao! Cái tên lừa dối, hại chết
    ta, ngươi còn giả vờ tình nghĩa!

    “Ta không có lừa ngươi, nghe ta
    giải thích a, ta đối với ngươi là thật tâm, thế nhưng hoàng thượng hạ tử lệnh cho ta, cấm ta mở cửa thành để ngươi vào. Thánh mệnh không thể
    trái, ta không thể mở cửa thành. Xin lỗi xin lỗi, Thu Bình, ta không
    muốn hại chết ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta không đau lòng sao, nhìn ngươi
    bị địch nhân giết chết, ta hận không thể chạy xuống thành lâu thay ngươi mà chết, thế nhưng thánh mệnh không thể trái.” Trữ Tiểu Bạch thống khổ, ánh mắt khẩn cầu nhìn Trình Thu Bình, “Tha thứ ta, van cầu ngươi tha
    thứ cho ta.” (hãn~ đấm đấm…đá đá..đạp đạp~)

    “Ngụy quân tử, thánh mệnh không thể trái, vậy sao ngươi không cùng ta đồng sinh cộng tử.
    Trước kia ngươi nói với ta, muốn cùng ta đồng sinh cộng tử, đến lúc
    chúng ta già yếu chết đi cũng chôn cùng một quan tài. Tới thời khắc mấu
    chốt, sao không cùng ta chết, trái lại bởi vì ta chết mang đến cho ngươi tiền đồ tốt, ngươi chắc là người đầu tiên muốn giết ta.” Trình Thu Bình bi phẫn đau thương, hận đến độ nghiến răng, ngươi giải thích làm gì, có giải thích cũng vô dụng! Phản bội là phản bội!

    “Hại chết ngươi
    không phải là chủ ý của ta, là chủ ý của tiên tri cùng ca ca của ngươi
    còn có hoàng thượng, muốn trách thì trách mạng của ngươi bất hảo, ta
    không muốn hại chết ngươi, ta cũng không có cách nào a.” Trữ Tiểu Bạch
    như cũ chưa từ bỏ ý định vì mình biện giải, hắn mong Trình Thu Bình tha
    thứ cho hắn, để hắn có thể an tâm.

    Trình Thu Bình trào phúng
    cười, cúi xuống ngắt một đóa hoa vứt vào tay Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu
    Bạch cho rằng Trình Thu Bình tha thứ cho mình, mừng rỡ tiếp nhận hoa,
    Trình Thu Bình âm trầm nói: “Ngươi biết đây là đâu không, đây là hoa gì
    không.”

    Trữ Tiểu Bạch lắc đầu, không giải thích được. Trình Thu
    Bình nói rằng: “Nơi này là địa phủ âm u, những … đóa hoa này là bỉ ngạn
    hoa, ngươi nhìn xem, dưới những đóa hoa này mai táng rất nhiều hài cốt,
    bỉ ngạn hoa mang huyết nhục cùng linh hồn của bọn họ nên nở ra những
    bông hoa vô cùng kiều diễm. Mỗi một đóa hoa đều có một linh hồn đang
    khóc, không tin ngươi lắng nghe một chút.”

    Trữ Tiểu Bạch nghe
    tiếng người khóc, thanh âm không phải giữa không trung mà ngay tại bên
    người. Bỉ ngạn hoa biến thành đầu một người chết, lưu huyết lệ, khóc
    thét. Trữ Tiểu Bạch sợ đến hất đầu người đi.

    “Ngươi sợ cái gì,
    những oan hồn này đều là chiến hữu của ta, những chiến hữu này bị chính
    các ngươi hại chết, bọn họ chết không nhắm mắt, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Trình Thu Bình cảm giác hắn phi thường muốn giết người, muốn giết chết người trước mặt. Trữ Tiểu Bạch sợ đến thối lui vài bước, hoa trên mặt đất biến thành những cánh tay xương khô, bọn họ muốn giữ
    lấy Trữ Tiểu Bạch. Trình Thu Bình nhặt đầu của chiến hữu lên, trên tay
    nhuộm đầy máu. Hắn nói với cái đầu kia: “Huynh đệ, ngươi có muốn ta báo
    thù cho các ngươi không?”

    Cái đầu người chết trong tay trừng mắt nói: “Chúng ta muốn ăn tươi tim của hắn.”

    “Hảo.” Trình Thu Bình phi thân nhảy lên, động tác nhanh nhẹn bắt lấy Trữ Tiểu
    Bạch, Trữ Tiểu Bạch muốn nhảy lên thì trái tim đã nằm trong tay Trình
    Thu Bình, Trữ Tiểu Bạch cảm thấy kinh khủng vạn phần, nhìn Trình Thu
    Bình đang cầm trái tim của mình, trừng mắt té ngã trên mặt đất, giống
    như thân thể đã mất đi hồn phách. Trình Thu Bình cầm trái tim kia, đưa
    tới trước mặt đầu người chết, cái đầu kia hé miệng, hung hăng ăn trái
    tim.

    “Dĩnh nhi, ngươi làm gì ở đây.” Thanh âm Đoan Mộc Thanh Lam
    bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn khắp không gian trống trải, Trình Thu
    Bình lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm, nguy rồi, hắn thấy ta không phải Đoan Mộc Dĩnh sẽ giết ta. Không muốn xoay người thế nhưng không thể không
    đối mặt, Trình Thu Bình phải xoay người, Đoan Mộc Thanh Lam phủ minh bào đứng trước mặt hắn, Đoan Mộc Thanh Lam nhăn nhăn lông mày, nhìn cái đầu người cùng trái tim trong tay Trình Thu Bình rơi xuống mặt đất.

    Trình Thu Bình cúi đầu, hắn sợ Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy sẽ giết mình,
    Trình Thu Bình không mang dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh, dung mạo của hắn
    chỉ thanh tú mà thôi. Đoan Mộc Thanh Lam cầm khăn lau đi vết máu tên tay Trình Thu Bình, “Dĩnh nhi sao bất cẩn như vậy, để người bẩn thế này,
    sao ngươi cứ cúi đầu vậy, ngẩng đầu lên cho phụ hoàng nhìn.”

    Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng nâng mặt Trình Thu Bình lên, tỉ mỉ quan sát
    dung mạo đoan trang của Trình Thu Bình. Khuôn mặt không phải xuất chúng, nhưng có một đôi mắt thâm thúy sáng sủa kiều mị động nhân, nhìn thẳng
    vào ánh mắt, linh hồn cũng sẽ bị thu vào trong đó.

    “Cái này mới
    là khuôn mặt của Dĩnh nhi, cho dù dung mạo của ngươi biến hóa, nhưng đôi mắt của ngươi sẽ không thay đổi, thực sự là mê người.” Đoan Mộc Thanh
    Lam cúi đầu hôn lên đôi mắt, đầu lưỡi xoát qua hàng lông mi dài, Trình
    Thu Bình run rẩy, tại sao hắn lại có cảm giác chờ mong a, hắn chờ mong
    Đoan Mộc Thanh Lam sẽ tiếp thu hắn, xem hắn là hài tử của mình.

    “Ngươi không cần sợ, phụ hoàng sẽ không giết ngươi, ngươi là hài tử phụ hoàng
    yêu nhất, phụ hoàng sao bỏ ngươi được.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm Trình Thu
    Bình, giống như đang ôm một hài tử, Trình Thu Bình cũng không biết nói
    gì. Lúc này tâm tình Trình Thu Bình bình tĩnh như nước, hắn giống như
    một đứa trẻ mới được sinh ra, được mẫu thân ôm ấp thương yêu, Trình Thu
    Bình tiến nhập mộng đẹp.

    Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh do
    Trình Thu Bình biến thành, mở cửa không gian hướng ra ngoài “Sao dễ dàng ngủ như thế này, thực sự là một hài tử.”

    ——— —————— ———–

    “Hốt hoảng, mờ mịt rõ ràng, như có như không, khoảng cách tạo thành. . . .”
    Một thanh âm nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh hiểu không được
    bao nhiêu, hắn cảm thấy rất ấm áp, hình như đang ngủ. . . Chờ một chút.
    Mình đang luyện công mà, sao lại ngủ? Đoan Mộc Dĩnh mở con mắt, trước
    mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Đoan Mộc Thanh Lam. Không phải hắn
    đến chỗ tân sủng sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này.

    Đoan Mộc Dĩnh
    giật giật thân thể, hắn muốn đứng lên một chút. Đoan Mộc Thanh Lam biết
    Đoan Mộc Dĩnh tỉnh lại, hắn cũng mở mắt, tay trái chống đầu, tay phải ôm thắt lưng Đoan Mộc Dĩnh.

    “Dĩnh nhi, ngươi muốn làm gì, cùng phụ hoàng ngủ một lúc cho khỏe.” Đoan Mộc Thanh Lam dùng thanh âm trầm thấp nói.

    “Phụ hoàng, chờ nhi thần giải quyết xong đã. ” Đoan Mộc Dĩnh tỏ ra rất hợp thời nói.

    “. . . Ngươi cái này hài tử, muốn chạy trốn phụ hoàng sao, phụ hoàng còn
    có nhiều thời gian chơi với ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn người nhảy
    xuống giường, chạy trối chết, mỉm cười tự tin.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc