Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 78

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 78

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Nguyệt Mịch hoàng hậu cầm lấy khăn tay sát sát nước mắt, Trữ vương vỗ về Nguyệt Mịch hoàng hậu nói: “Hoàng thúc biết ngươi ủy khuất, ngươi
    trở về đi, hoàng thúc chắc chắn cho ngươi một cái công đạo.”

    “Tạ ơn hoàng thúc.” Nguyệt Mịch hoàng hậu thi lễ với Trữ thân vương, trong lòng mừng thầm, ta muốn nhìn xem Tố
    Mạn ngươi sẽ được sủng ái bao lâu.

    —————————————————–

    Không khí trong Lim điện đầy áp lực, khuôn mặt Âu Tuấn Trình vẫn bình tĩnh, vốn là hắn tới nơi này tầm hoan mua vui, cùng Tố mạn mây mưa một
    phen, bỗng nhiên Tố Mạn quỳ trên mặt đất cầu xin hắn xuất binh đánh Tề
    quốc, vì người Ma Dung tộc báo thù. Ma Dung tộc thua tại sườn núi bán
    mặt, hầu như toàn tộc bị diệt, thân là vương tử của Ma Dung tộc hắn có
    thể không muốn vì tộc của mình báo thù sao. Tâm tình thật tốt của Âu
    Tuấn Trình vì lời cầu xin của Tố Mạn mà mất sạch.

    “Ngươi muốn trẫm đánh Tề quốc, hậu cung không thể tham gia triều chính, ngươi quên sao.” Sắc mặt Âu Tuấn Trình trầm xuống.

    “Bệ hạ, thần biết không thể can thiệp triều chính, thế nhưng tộc nhân của thần chết thảm, cầu người xuất binh vì bọn họ báo thù.” Tố Mạn đau
    khổ cầu xin, hắn mong muốn Lương quốc đánh Tề quốc, giết chết người Đoan Mộc gia, bọn họ đều đáng chết!

    “Ngươi nghĩ quá giản đơn, Lương quốc và Tề quốc cách nhau bởi Vệ
    quốc, Lương quốc đánh Tề quốc sẽ phải xuyên qua biên cảnh Vệ quốc, Vệ
    quốc sẽ cho rằng Lương quốc gây bất lợi với mình, hiển nhiên sẽ không
    cho phép quân đội Lương quốc đi qua biên cảnh. Đến lúc đó Lương quốc
    cùng Vệ quốc gây hiểu nhầm, ngươi nói xem nên làm gì.” Âu Tuấn Trình
    hỏi. Muốn trẫm vì ngoại tộc báo thù vô ích, Tố Mạn, có phải ngươi nghĩ
    quá đơn giản rồi hay không.

    “Bệ hạ, người thân của thần đều bị người Tề quốc giết chết tại sườn
    núi bán mặt, Tề quốc phóng hỏa thiêu núi, chết cháy rất nhiều người.
    Người là thiên tử, nên yêu thương chúng sinh, van cầu người vì bọn họ
    báo thù.” Tố Mạn chưa từ bỏ ý định, than thở khóc lóc.

    Âu Tuấn Trình nhíu mày, mọi người đều nói mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ (như giọt nước rơi trên cánh hoa lê), hôm nay thấy Tố Mạn khóc, cảm giác mỹ nhân khóc thực sự là xấu xí, lúc
    đó chẳng phải nước mũi nước mắt một xấp dầy sao. Âu Tuấn Trình mọc lên
    chán ghét, trong lòng so sánh Tố Mạn với Trình Thu Vũ. Trình Thu Vũ yêu
    mình không phải vì cái bên ngoài, hắn vì mình hi sinh thân huynh đệ, lúc nào cũng đặt mình ở vị trí thứ nhất, Tố Mạn có tài cán vì mình mà làm
    gì, Tố Mạn là mong muốn người khác vì hắn làm mọi việc thì có.

    “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố, y bất như tân, nhân bất như cố.” (thỏ trắng cô đơn, đi đông nhìn tây, quần áo mới mới tốt, bạn bè cũ mới tốt)

    Âu Tuấn Trình trầm ngâm một lát, Âu Tuấn Trình không đáp ứng thỉnh
    cầu của Tố Mạn, trái lại trong lòng càng thêm hoài niệm Trình Thu Vũ. Âu Tuấn Trình nói Tố Mạn không có nghe rõ, hắn nhìn ra Âu Tuấn Trình đang
    nghĩ đến ai. Trong lòng Tố Mạn cả kinh, không phải là nghĩ Trình Thu Vũ
    đấy chứ? Hắn nghe nói người được sủng ái nhất trong hậu cung chính là
    Trình Thu Vũ, sau này bởi vì mình tới mà Âu Tuấn Trình trở mặt với Trình Thu Vũ, trong lòng Tố Mạn mừng thầm, người Âu Tuấn Trình thích là mình, hiện tại xem ra không phải như mình tưởng.

    Tố Mạn lập tức hướng Âu Tuấn Trình nhận sai: “Hoàng thượng thần đáng chết, không nên muốn người xuất binh, thần biết sai rồi.”

    “Ngươi đứng lên đi, chuyện này nói sau, trẫm muốn đi thảo luận chính
    sự, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Âu Tuấn Trình thu thập thỏa đáng,
    dặn Tố Mạn mấy câu, liền ly khai Lim điện. Tố Mạn nhìn Âu Tuấn Trình rời đi, trong lòng tự mắng mình, mình đúng là ngu xuẩn, Âu Tuấn Trình sẽ
    không xuất binh vì báo thù cho mình, hành vi của mình trái lại khiến cho hắn không hài lòng, mình thật khờ. Khuôn mặt bất lực xám như tro tàn,
    lệ rơi đầy mặt, cừu hận lúc nào mới báo được.

    Tố Mạn nghĩ tới Trình Thu Vũ, mình chưa gặp qua người kia, bọn họ nói Trình Thu Vũ tuấn mỹ, cùng hoàng thượng lớn lên bên nhau, thanh mai
    trúc mã. Tuy nói Trình Thu Vũ đã ly khai Lương quốc, nhưng Tố Mạn nghĩ
    Trình Thu Vũ vẫn chưa đi, hắn lúc nào cũng khắc khắc uy hiếp bên cạnh
    mình. Về phần hoàng hậu, hiện nay nàng cũng là một uy hiếp. Tố Mạn phân
    tích một chút, quyết định phải nắm được tâm của Âu Tuấn Trình.

    Âu Tuấn Trình đi tới chính sự phòng, ngày hôm nay hắn muốn cùng quần
    thần thương nghị việc xuất binh đánh Vệ quốc, xem quần thần có cao kiến
    gì không. Âu Tuấn Trình đi vào chính sự phòng, chúng thần hành lễ tham
    kiến hoàng thượng. Sau đó mọi người về vị trí, bắt đầu thảo luận triều
    chính, rốt cuộc đối với việc Vệ quốc xuất binh. Thảo luận nói nhao nhao
    ồn ào mỗi người phát biểu một ý kiến. Cuối cùng Trữ vương nói một câu
    khiến Âu Tuấn Trình hạ quyết tâm: “Hoàng thượng từ khi lên ngôi tới nay
    chưa lập được công lao to lớn nào, thần cho rằng nếu hoàng thượng có thể thu hồi thành trì thời tiên hoàng bị Vệ quốc chiếm đóng, hoàng thượng
    sẽ vang danh thiên thu.”

    Âu Tuấn Trình thoả mãn gật đầu, chẳng lẽ hắn không muốn tham dự vào
    chiến tranh với Vệ quốc sao? Hắn đương nhiên phi thường muốn, chỉ là hắn cần một cái cớ, thu hồi lãnh thổ của tiên hoàng, đó là một cái cớ tốt.
    Âu Tuấn Trình khen Trữ vương, “Chính là hoàng thúc cơ trí, sau này trẫm
    phải hướng hoàng thúc thỉnh giáo nhiều, hoàng thúc nghìn vạn lần không
    nên tiếc rẻ trí tuệ của mình a.”

    “Ha hả a, đó là tự nhiên, lão thần chỉ muốn lấy lại lãnh thổ trước
    đây của tiên hoàng, thần chết cũng không tiếc.” Trữ vương nâng cái bụng
    mập mạp, nói.

    “Vương tướng quân, ngươi cùng người khác định ra kế hoạch đánh Vệ
    quốc, tối nay trình lên cho trẫm xem.” Âu Tuấn Trình phân phó xuống phía dưới, các võ tướng đã sớm xoa xoa tay, chờ Âu Tuấn Trình hạ mệnh lệnh.
    Vương Nguyên Võ nghe Âu Tuấn Trình muốn mình lập kế hoạch đánh Vệ quốc,
    vui vô cùng, lập tức triệu tập võ tướng nghị sự.

    Trữ vương vừa thấy các đại thần đi hơn phân nửa, ở lại thảo luận
    chính sự đều là người của chính mình, Trữ vương nghĩ đã tới lúc, nên nói đến chuyện cần nói.

    “Hoàng thượng đã biết hoàng hậu mang thai chưa?” Trữ vương chậm rãi nói.

    “Cái gì, hoàng hậu mang thai!” Âu Tuấn Trình mừng như điên, mình sắp
    làm phụ thân, có huyết mạch, “Ha ha ha ha, trẫm sắp làm phụ thân, thật
    tốt quá!”

    Người vì việc vui tinh thần sảng, xem ai đều thuận mắt. Trữ vương mắt lạnh nhìn Âu Tuấn Trình hoa chân múa tay vui sướng, xem đại thần nào
    cũng đều thuận mắt, không nhanh không chậm còn nói thêm: “Hoàng thượng,
    hoàng thúc có chuyện không biết có nên nói hay không.”

    “Người trong nhà, có việc gì hoàng thúc cứ nói.” Âu Tuấn Trình còn
    đang suy nghĩ ban cho hoàng hậu vật gì thì tốt, mình hẳn là nên đến xem
    hoàng hậu. Nhất định phải rút ra thời gian làm bạn với hoàng hậu, gần
    nhất hoàng hậu có chút tịch mịch.

    “Hoàng hậu nương nương sai người tới Lim điện truyền tin cho hoàng
    thượng, bị người của Lim điện cản lại không cho vào cửa, người ở Lim
    điện nói trong cung thị quân bọn họ được sủng ái nhất, hoàng hậu cũng
    phải nhượng ba phần. Thần không rõ, hoàng thượng thiết lập một thị quân
    có phẩm cấp hơn hẳn hoàng hậu khi nào, hơn nữa chuyện này triều thần
    cũng thương nghị qua. Hiện tại rãnh rỗi, chúng ta có thể thương nghị một chút.” Trữ vương nhìn như không quan tâm đến chuyện này, Âu Tuấn Trình
    vừa nghe xong, là từ đâu truyền ra, phẩm cấp lớn hơn hoàng hậu, là ai
    nói? Thái giám của Lim điện, nô tài chết tiệt, ai cho hắn quyền lực nói
    bừa bãi như thế. Âu Tuấn Trình nghĩ lại mình quá sủng ái Tố Mạn, Trình
    Thu Vũ bởi vì Tố Mạn mà đi, hoàng hậu bởi vì Tố Mạn mà cho rằng trẫm
    muốn phế nàng, triều thần bởi vì Tố Mạn mà sản sinh tâm tình bất mãn, Tố Mạn, chuyện này không phải đều vì ngươi sao, hạ nhân của ngươi đều do
    ngươi quản giáo.

    Âu Tuấn Trình lập tức biện giải, “Hoàng thúc, lời nói từ đâu mà đến,
    trẫm không có định phế hoàng hậu thiết lập cái gì thị quân phẩm cấp hơn
    hẳn hoàng hậu.”

    “Vậy sao hoàng thúc lại nghe Hoàng hậu nương nương khóc lóc kể lể,
    hoàng hậu vốn là công chúa của Tấn quốc, hoàng thượng phải thông cảm
    nàng xa xứ, nội tâm cô đơn tịch mịch, ngài nên bồi nàng nhiều hơn. Nữ
    nhân mang thai, sẽ dễ xúc động, ngài nên an ủi nàng.” Trữ vương chậm rãi nói, “Đế hậu hòa thuận, các đại thần cũng yên tâm làm việc.”

    “Hoàng thúc, trẫm biết ý của ngươi.” Âu Tuấn Trình minh bạch ý tứ của Trữ vương, cũng không có vấn đề gì, trong lòng âm thầm tính toán.

    “Hoàng thượng có muốn hoàng thất mở rộng, tử tôn hưng thịnh, nam nhân nào có thể sinh ra hài tử, hoàng thượng phải đem chuyện kéo dai huyết
    mạch hoàng thất làm trọng.” Trữ vương nói.

    Âu Tuấn Trình cũng rõ ràng, hoàng thất của bọn họ không vượng, nhi tử của Ttrữ vương hay ốm đau bệnh tật, thân là hoàng thúc, Trữ vương mong
    muốn có nhiều nữ nhân sinh con cho mình.

    “Hoàng thúc, trẫm đã hiểu, huyết mạch hoàng thất chắc chắn hưng thịnh.” Âu Tuấn Trình trầm ngâm một hồi, nói rằng.

    “Thế thì tốt, hoàng thúc yên tâm.” Trữ vương nhắm lại đôi mắt nhỏ,
    yên tâm bắt đầu chợp mắt. Tố Mạn, chỉ là một nam nhân, một nam nhân hầu
    hạ đế vương, có thể hơn được nữ nhân sao.

    ——————————————–

    Đêm khuya, Tố Mạn một mình ở Lim điện, ngồi ở phía trước cửa sổ ngắm
    trăng. Mấy ngày hôm trước Âu Tuấn Trình đột nhiên tức giận, đánh chết
    tiểu thái giám coi giữ cửa cung của mình, đồng thời cảnh cáo mình không
    nên vì sủng mà kiêu. Sau đó hắn không còn tới cung thất của mình, nghe
    nói hắn thường xuyên cùng hoàng hậu một chỗ, bởi vì hoàng hậu mang thai. Tố Mạn nghĩ mình vừa bi ai vừa đáng chê cười, hắn lấy cái gì chống lại
    hoàng hậu. Nghe nói hoàng thượng nạp tân sủng, tần phi từ trong cung
    tăng nhanh, hoàng thượng sẽ chậm rãi quên mình. Tố Mạn nghĩ đến tộc nhân đã chết đi của mình, phụ thân và người nhà, ban đêm độc thủ trong cung
    thất trống trải đen kịt, cô độc cùng tịch liêu dâng lên trong lòng. Tố
    Mạn nằm úp sấp trên bàn, lắng nghe tiếng gió thổi ào ào ngoài điện, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp. Trong mộng Tố Mạn thấy được một ốc đảo mỹ lệ,
    sa mạc cát vàng, tự do không bị cản trở, cùng cô nương xướng tình ca…
    Gia hương của ta ở nơi nào? Lúc ta chết, có phải linh hồn ta có thể trở
    lại cố hương.

    —————————————————–

    Một tiểu thái giám của Lim điện bị đánh chết, mấy ngày nay trong lòng Nguyệt Mịch hoàng hậu cảm thấy vui vẻ, hừ, đấu với ta, Tố Mạn, ta sẽ
    khiến ngươi biến mất. Nguyệt Mịch hoàng hậu cầm lấy hai bố ngẫu (búp bê vải), đặt ở trong tay thưởng thức. Ngày hôm nay Âu Tuấn Trình đi đến nơi tần
    phi mới nạp, trong lòng mất hứng cũng phải nhẫn nại, ai bảo ta là hoàng
    hậu ni. Bỗng nhiên Nguyệt Mịch hoàng hậu nói rằng: “Tắt đèn dầu, bản
    cung muốn nghỉ ngơi.”

    Cung nữ tắt đèn dầu, Nguyệt Mịch hoàng hậu nằm ở trên giường, nàng
    ngủ không được, trợn tròn mắt nhìn đỉnh màn, kim tuyến thêu ra chín con
    phượng hoàng nhỏ, Nguyệt Mịch hoàng hậu chậm rãi nhắm mắt lại, trước mắt là Trình Thu Vũ đang mỉm cười với nàng, sau đó xoay người không chút do dự cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn ly khai. Nguyệt Mịch nắm chặt na hai bố ngẫu
    đặt ở trước ngực, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

    ————————————————–

    Trong hoàng cung Vệ quốc, Hạng Thiên Khải đang rầu rỉ làm thế nào để
    khiến Tề quốc và Tấn quốc lui binh, Dực Cánh đã tới Tố Vân cung, tâm hắn đặc biệt phiền, bởi vì hắn nghe nói Kỳ Duyên tham gia chiến tranh lần
    này, trước kia hắn thích Kỳ Duyên như vậy, bởi vì Phi Nhiễm nói một câu, “Kỳ Duyên sẽ khiến bệ hạ vong quốc.” Hắn hung hăng đuổi Kỳ Duyên đi.
    Tình nhân trở thành cừu nhân, trong lòng Hạng Thiên Khải vô cùng khó
    chịu.

    Hạng Thiên Khải ngồi ở long ỷ, mắt lạnh nhìn những triều thần đang
    tranh chấp không ngớt, trong lòng càng phiền muộn, chợt nghe ngoài điện
    có người báo cáo, “Hoàng thượng hoàng thượng, Lương quốc hướng quốc gia
    của ta khai chiến, muốn đoạt lại thành trì bị chúng ta chiếm đóng của
    họ.”

    “Cái gì! Ngươi nói cái gì!” Hạng Thiên Khải cả kinh, ngồi yên tại long ỷ, trời quay lưng với Vệ quốc!

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc