Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 89

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 89

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Trình Thu Vũ lo sợ bất an, nghe được tiếng động lớn xôn xao bên ngoài đại trướng, trống trận rung trời, Vệ quốc đang giao chiến với Tề quốc.
    Đoan Mộc Dĩnh cùng Phi Nhiễm đánh nhau, sức cùng lực kiệt mà mê man.
    Trình Thu Vũ mò mẫm đến ngồi bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, tay thăm dò mọi
    nơi, rốt cục mò được Trảm Nguyệt đao bên giường, Trình Thu Vũ nghĩ, vạn
    nhất địch nhân vọt đến, hắn còn có một binh khí phòng thân, mắt mình mù, không thể bảo hộ đệ đệ, chí ít không để mang thêm phiền phức, nếu bị
    địch nhân khống chế thì tự mình kết thúc. Trình Thu Vũ chặt cầm chặt
    Trảm Nguyệt đao, khẩn trương bất an chờ đợi.

    Đoan Mộc Thanh Lam thống lĩnh đại quân mai phục tại Hoành Sơn chuẩn
    bị cùng Hạng Thiên Khải giao tranh, hắn chưa kịp bày bố thật tốt thì xa
    xa thấy một con khoái mã chạy vội mà đến, người trên ngựa vẫn chưa vận
    khôi giáp, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ, là Bạch Yến.

    “Hoàng thượng, tiên tri Vệ quốc biết được kế hoạch mai phục của chúng ta, hắn dẫn theo đại lượng nhân mã đánh lén đại doanh.” Bạch Yến thở
    hổn hển nhảy xuống ngựa, thanh âm khàn khàn.

    “Cái gì, vậy Dĩnh nhi không có việc gì chứ.” Đoan Mộc Thanh Lam lo lắng cho an nguy của Đoan Mộc Dĩnh.

    “Thần đi ra viện binh, không biết tình trạng hiện tại.” Bạch Yến nói.

    Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn nóng nảy, một người là lo
    lắng Đoan Mộc Dĩnh, một người là lo lắng Trình Thu Vũ. “Ngọc Hàn lập tức thống lĩnh tam vạn kỵ binh đánh lén phía sau Phi Nhiễm, trợ giúp đại
    doanh. Bất luận là ai diệt trừ Phi Nhiễm, trẫm đều thăng quan cho hắn.”

    Đoan Mộc Ngọc Hàn truyền lệnh xuống phía dưới, hắn thống lĩnh tám vạn kỵ binh quay đầu ngựa lại, hướng đại doanh Tề quốc chạy vội đi. Đoan
    Mộc Ngọc Hàn lo lắng, Phi Nhiễm nghìn vạn lần không được phá đại doanh,
    Trình Thu Vũ nghìn vạn lần không được gặp chuyện không may. Ảo thuật của Phi Nhiễm cao siêu, Dĩnh nhi có thể là đối thủ của hắn sao, vạn nhất
    thất bại… Đoan Mộc Ngọc Hàn không khỏi vì lão bà và đệ đệ của mình mà lo lắng.

    Vết thương của Phi Nhiễm không sâu, quân y băng bó trị liệu cho hắn,
    hắn cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, thở dài một hơi, ngồi xuống nghỉ
    ngơi. Phi Nhiễm xem các tướng quân chỉ huy binh sĩ Vệ quốc, hướng hắc
    sắc pháo đài điên cuồng tiến công. Binh sĩ Tề quốc canh phòng nghiêm
    ngặt tử thủ, binh sĩ Vệ quốc chết trận không ít. Thi thể nằm vương vãi
    trên mặt đất, có những binh sĩ Vệ quốc còn không dám lao ra, nhưng bị
    tướng quân cưỡng bức xung phong lên trước, Phi Nhiễm không khỏi nhíu
    mày.

    “Chờ ta nghỉ ngơi một chút, sau đó hướng bọn họ khiêu chiến, giết bọn hắn một phiến giáp không để lại.” Phi Nhiễm nói. Lập tức hắn nhớ tới
    Đoan Mộc Dĩnh, không khỏi có chút kiêng kỵ, chẳng lẽ thiếu niên này là
    khắc tinh của mình, chuyên môn đối phó với mình. Rõ ràng là đồ tôn, hết
    lần này tới lần khác ảo thuật cao hơn, mình thua dưới tay của hắn, nói
    ra thật quá khó nghe. Phi Nhiễm nghĩ nên làm sao để hòa nhau một ván.

    Dạ Dương cùng Long Uyên thật có thể nói là đẫm máu hăng hái chiến
    đấu, đánh lùi từng địch nhân tiến công,, hai người tử thủ phòng tuyến
    đợi cứu binh. Nếu như người đối với thần sản sinh tín niệm thực sự, bọn
    họ sẽ liều lĩnh vì thần hiến thân. Binh sĩ Tề quốc chính là xuất phát từ vì thần hiến thân mà liều mạng, bọn họ không sợ chết, bọn họ dũng cảm
    đối diện địch nhân, tín niệm khiến cho bọn họ kiên định. Dạ Dương nhìn
    những chiến sĩ không sợ chết này, trong lòng nhất thời minh bạch dụng ý
    của Đoan Mộc Dĩnh, hắn dùng ảo thuật khích lệ những chiến sĩ này, canh
    phòng nghiêm ngặt tử thủ đợi cứu viện.

    “Người Vệ quốc điên cuồng, chúng ta so với bọn hắn càng điên cuồng
    hơn. Đánh bại bọn họ, biểu hiện chúng ta hậu duệ của chiến thần.” Dạ
    Dương cao giọng hô. “Vì thần mà chiến!”

    Sức mạnh tinh thần có thể cản trở tất cả, binh sĩ Tề quốc dựa vào
    tinh lực của thần, bọn họ dùng tảng đá ném, dùng đao chém giết, con mắt
    trừng rất lớn, đầy tơ máu, tử thủ đến cùng, “Vì thần mà chiến, chúng ta
    là hậu duệ của chiến thần.” Bọn họ không còn lý trí, tinh thần thác
    loạn.

    Phi Nhiễm thấy sắp thua, hắn muốn dùng ảo thuật, thế nhưng thể lực
    chống đỡ hết nổi, tinh thần lực thiếu, vô pháp sử dụng, hắn cầm lấy một
    bảo kiếm, muốn nêu gương cho binh sĩ, thống lĩnh nhân mã xung phong.
    Bỗng phía sau bọn hắn một trận đại loạn, có người đánh lén bọn họ.

    “Phi Nhiễm đại nhân, không tốt, kỵ binh Tề quốc đánh lén phía sau
    chúng ta.” Một sĩ tốt thất kinh hướng hắn báo cáo. Phi Nhiễm vừa nghe,
    lập tức lên ngựa thống lĩnh một nhóm người chạy về phía sau nghênh địch.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn cấp thiết muốn gặp Trình Thu Vũ, muốn thấy hắn bình an vô sự. Đoan Mộc Ngọc Hàn xông vào trước, hắn muốn lập tức giết Phi
    Nhiễm, tiêu diệt địch nhân ở đây. Trường mâu trong tay Đoan Mộc Ngọc Hàn như biến thành bùa đòi mạng, gặp một người giết một người, nơi nào đi
    qua, trên mặt đất tất cả đều là thi thể của binh sĩ Vệ quốc.

    Phi Nhiễm đứng trong đám binh sĩ hỗn loạn, y bào bạch sắc phi thường
    nổi bật. Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Đoan Mộc Ngọc Hàn,
    liền cố ý thả chậm cước bộ, muốn các tướng quân Vệ quốc vượt lên trước
    hắn nghênh chiến Đoan Mộc Ngọc Hàn, hắn muốn tiếp cận lén hạ thủ lúc
    Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng tướng lĩnh Vệ quốc giao chiến.

    Phi Nhiễm vừa định âm thầm bắn tên, một đạo thân ảnh xẹt qua nhanh
    chóng, lưỡi kiếm sắc bén xoẹt qua người hắn. Phi Nhiễm không kịp né
    tránh, chỉ cảm thấy tê rần, cánh tay của mình bị mất một đoạn. Phi Nhiễm đau đớn ôm tay lăn lộn trên đất. Bạch Yến cầm trong tay đoản kiếm, một
    cước đá trụ Phi Nhiễm, “Muốn đánh lén Vương gia nhà ta, ta cũng cho
    ngươi biết thế nào là trộm đạo đâm sau lưng, người như ngươi cũng làm
    tiên tri, ngày hôm nay ta sẽ đưa ngươi đến đoàn tụ với thần của ngươi.”

    “Ngươi lớn mật, ta là sứ giả của thần, ngươi giết ta thần sẽ nghiêm
    phạt ngươi.” Phi Nhiễm liều mạng giãy dụa, Bạch Yến mặc kệ cái gì là
    nghiêm phạt với không nghiêm phạt, nàng muốn tưởng thưởng. Bạch Yến chém một kiếm xuống phía, cắt lấy đầu Phi Nhiễm. Dùng vải bao lại cái đầu
    đang chạy máu đầm đìa, Bạch yến vui vẻ treo nó bên hông, phi thân đi. (^o^ nữ hiệp)

    Mười vạn nhân mã Vệ quốc bị hai mặt công kích, thảm bại mà hốt hoảng
    đào tẩu, thi thể Phi Nhiễm được khiêng đi. Hắc sắc pháo đài phát sinh
    trận trận tiếng hoan hô, đại môn quân doanh Tề quốc mở rộng. Kỵ binh của Đoan Mộc Ngọc Hàn trở lại pháo đài, tất cả mọi người nhảy nhót chúc
    mừng bọn họ thắng lợi, binh sĩ trấn thủ pháo đài đều nói với các kỵ
    binh: “Người Tề quốc là hậu duệ của chiến thần, ngày hôm nay chúng ta
    nhìn thấy nữ thần chiến tranh, nàng phù hộ chúng ta thu được thắng lợi.” Sau đó những kỵ binh này phi thường ước ao, cảm thán vì sao chúng ta
    không được nhìn thấy nữ thần.

    Dạ Dương cùng Long Uyên nghe binh sĩ đích đồn đãi, cũng mặc kệ, tùy bọn hắn truyền lan tin tức.

    Trình Thu Vũ nắm Trảm Nguyệt đao nghe được bên ngoài hành quân lặng
    lẽ, chẳng bao lâu truyền đến tiếng hoan hô, chẳng lẽ chúng ta thắng lợi. Trình Thu Vũ lộ vẻ vui mừng, hắn bỏ Trảm Nguyệt ra, nghe được binh sĩ
    bên ngoài náo nhiệt, hô lớn bọn họ gặp được nữ thần chiến tranh, Trình
    Thu Vũ nghĩ thật đáng tiếc, nếu như con mắt không mù, hắn nhất định nhìn thấy nữ thần chiến tranh. Nghe cước bộ vội vã, hình như là tiếng bước
    chân của Đoan Mộc Ngọc Hàn, không phải hắn theo hoàng thượng cùng nhau
    đi sao, thế nào đã trở về. Trình Thu Vũ nhẹ giọng hỏi: “Là Ngọc Hàn đã
    trở về sao?”

    “Là ta. Ta lo lắng ngươi, phụ hoàng nhìn ra ta lo lắng ngươi, muốn ta mang binh trở về công kích binh sĩ Vệ quốc đánh lén đại doanh.” Đoan
    Mộc Ngọc Hàn đi tới trước mặt Trình Thu Vũ, thở dài một hơi, người mình
    thích không việc gì hắn cảm thấy trong lòng thả lỏng. Đoan Mộc Ngọc Hàn
    cầm tay Trình Thu Vũ, dìu hắn đứng lên, đến ngồi bên cạnh bàn. Đoan Mộc
    Ngọc Hàn nhìn thoáng qua Đoan Mộc Dĩnh nằm mê man trên giường, kỳ quái
    hỏi: “Lục đệ làm sao vậy, sao hắn lại mê man bất tỉnh?”

    “Hắn cùng Phi Nhiễm đấu ảo thuật, đánh bại Phi Nhiễm, nhưng chính
    mình lại rơi vào tình trạng kiệt sức nên hôn mê. Bạch phát ma y đã xem
    cho hắn, không có trở ngại.” Trình Thu Vũ nói.

    Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa cười vừa nói, “Không nghĩ tới ảo thuật của lục
    đệ lợi hại như vậy, ta xem Tề quốc không cần có đại tiên tri, có lục đệ
    là đủ rồi.”

    “Ta cũng không ngờ tới hắn lợi hại như vậy.” Trình Thu Vũ vừa cười
    vừa nói. “Ngọc Hàn ngươi không thụ thương chứ, ta rất lo lắng cho ngươi, mắt ta mù không thể làm gì, ta cứ như vậy thấp thỏm bất an, sợ ngươi
    xảy ra sự.”

    Lo lắng ta là quan tâm ta, quan tâm ta là yêu ta. Đoan Mộc Ngọc Hàn
    nghĩ tới đây liền ôm Trình Thu Vũ vào trong lòng, hôn vẫn lên môi hắn,
    “Ta thích ngươi lo lắng ta, ngươi lo lắng ta nhiều một chút ta sẽ càng
    hài lòng.”

    “Ngươi thật là.” Trình Thu Vũ có chút xấu hổ, thuận theo tựa trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn, hưởng thụ ôm ấp yêu thương.

    ————————————–

    Hạng Thiên Khải nhận được tin Phi Nhiễm chiến bại, thấy thi thể Phi
    Nhiễm bị người khác cắt đầu mang đi, thở dài, trời muốn ta vong! Hạng
    Thiên Khải sai người hảo hảo an táng Phi Nhiễm, hiện tại hắn muốn trông
    thấy Kỳ Duyên, dù cho Kỳ Duyên dẫn hắn đi vào bẫy hắn cũng không để ý.

    “Ngày mai cùng Tề quốc quyết một trận tử chiến, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Hạng Thiên Khải thì thào lẩm bẩm.

    “Bệ hạ, ta cho rằng tiên đoán của tiên tri Phi Nhiễm không thật.” Một vị tướng quân nói.

    “Nói một chút chủ ý của ngươi.” Hạng Thiên Khải hỏi.

    “Hắn nói đại doanh Tề quốc trống rỗng, hắn dẫn theo mười vạn nhân mã
    đánh lén, thế nhưng mười vạn nhân mã toàn bộ hủy ở bên ngoài đại doanh
    Tề quốc. Là Tề quốc sớm có chuẩn bị, đại doanh của bọn họ cũng không
    trống rỗng.” Vị tướng quân này giương mắt nhìn dáng dấp trầm tư của Hạng Thiên Khải, tựa hồ tin tưởng phán đoán của mình, vì vậy hắn nói tiếp:
    “Thần nghĩ bọn họ chia làm hai đường bao vây tiêu diệt chúng ta là thật, nhưng chủ lực của bọn họ ở lại đại doanh, muốn chúng ta đánh lén đại
    doanh, tiêu diệt nhân mã của chúng ta.”

    “Có chút đạo lý.” Hạng Thiên Khải gật đầu, “Dựa theo ý tứ của ái
    khanh, binh lực của bọn họ lưu ở bên ngoài không phải là chủ lực, chúng
    ta nên động thủ.”

    “Hoàng thượng anh minh, thần kính phục.” Vị tướng quân này không quên khen tặng Hạng Thiên Khải một chút, trong lòng ai cũng sáng tỏ, lần này ba nước liên kết công kích Vệ quốc, quyết tâm yếu chiếm đoạt thổ địa Vệ quốc, thế nhưng làm thần tử, có ai muốn thấy nước mất nhà tan, bọn họ
    muốn hợp lại liều mạng.

    “Hảo, cùng trẫm thống lĩnh đại quân tiêu diệt Tề quốc.” Hạng Thiên
    Khải lại dấy lên mong muốn, hai mắt ảm đạm vô thần của hắn một lần nữa
    lòe sáng.

    “Thần tuân chỉ.” Tướng quân quỳ một gối xuống đất, bái tạ tín nhiệm của Hạng Thiên Khải.

    Võ tướng sôi trào, bọn họ ghé tai nhỏ giọng nói nhỏ, bọn họ thấy
    hoàng thượng đặt quyết tâm tin tưởng, binh tướng giao phó bọn họ, trong
    lòng âm thầm vui vẻ, nhịn không được tương hỗ ăn mừng. Hạng Thiên Khải
    thấy võ tướng ủng hộ quyết định của hắn, mọc lên lòng tin, có thể còn có hi vọng.

    Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên thống lĩnh binh mã đứng ở ngoài đại doanh Vệ
    quốc, bọn họ quan sát cách bố trí, so với đại doanh Tề quốc mà nói thực
    không thể nào kiên cố bằng. Đại doanh của Vệ quốc là do gỗ tạo thành,
    dùng lửa sẽ thiêu trụi. Binh sĩ phòng thủ tuần tra cũng không nghiêm
    ngặt, lời nói và việc làm thư giãn, cũng không phải là có sĩ khí của
    binh sĩ sắp ra trận.

    “Hạng Thiên Khải muốn chết, còn muốn mang nhiều người như vậy theo
    cùng, thực không phúc hậu.” Hạ Pháp thiêu mi, rất không tiết chế nói.
    Hạng Thiên Khải không xứng làm đối thủ của hắn, hắn nghĩ Hạng Thiên Khải giống như sơn dương đợi làm thịt, chờ hắn ăn.

    “Bọn họ còn có thể thắng sao.” Kỳ Duyên nói.”Trước kia bởi vì ta tiên đoán Vệ quốc sẽ bị hủy ở trong tay Hạng Thiên Khải, Hạng Thiên Khải
    giận dữ trục xuất ta. Bây giờ quốc gia của hắn sắp diệt vong, cuộc chiến này chỉ là sự giãy dụa cuối cùng.”

    “Vậy vũ điệu hủy diệt cuối cùng là do ta dẫn dắt a.” Hạ Pháp ngửa mặt lên trời cười một tiếng, cố ý phát sinh thanh âm bén nhọn, khiến binh
    sĩ bắt đầu trào phúng người Vệ quốc vô năng. Nhân mã Tề quốc tiếp cận
    đại doanh của bọn họ, binh sĩ cũng đã cấp báo cho Hạng Thiên Khải, tiếng cười khiêu khích của Hạ Pháp không dứt bên tai, trong lòng binh lính Vệ quốc nghẹn một cỗ hỏa.

    Đại môn quân doanh Vệ quốc chậm rãi mở, Hạng Thiên Khải cùng các
    tướng quân mang binh ra ứng chiến. Hạng Thiên Khải chẳng có quy tắc hành quân chiến tranh, con mắt mở lớn nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, người hắn
    muốn gặp nhất rốt cục đã xuất hiện trước mắt, buồn cười chính là hiện
    tại bọn họ song phương đối địch. Kỳ Duyên vẫn đẹp như vậy, một thân xiêm y Đại tế ti của Bạc Nhân tộc, đôi mắt lam sắc như bầu trời, mái tóc
    hoàng sắc theo gió lay động, năm tháng không để lại dấu tích trên dung
    nhan của hắn.

    “Kỳ Duyên, Kỳ Duyên!” Hạng Thiên Khải thúc mã về phía trước vài bước, hắn lập tức ý thức được đây là chiến trường, hắn thu liễm một chút,
    bình tĩnh nói.

    “Vệ quốc quốc chủ vẫn luôn luôn khỏe, Kỳ Duyên có lễ.” Kỳ Duyên phi
    thường ôn hòa hành một lễ, hắn quan sát Hạng Thiên Khải, Hạng Thiên Khải không hề hăng hái, còn có chút tư thái mệt mỏi.

    Đoan Mộc Thanh Lam thu được thắng lợi, Kỳ Duyên cũng thương cảm cho Hạng Thiên Khải.

    “Kỳ Duyên, mấy năm nay ngươi thế nào, trẫm rất lo lắng ngươi.” Hạng
    Thiên Khải rốt cục nói ra ý niệm của bản thân, trong lòng thống khoái
    rất nhiều.

    “Kỳ Duyên vẫn khỏe, đa tạ quốc chủ lo lắng.” Kỳ Duyên khách khí nói.

    Hạng Thiên Khải nghe được ngữ khí khách khí của Kỳ Duyên, hiểu rõ
    chính mình đã trở thành người xa lạ. Hạng Thiên Khải cũng không nói cái
    gì nữa, từ lâu bọn họ đã không còn là những thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê
    yêu mến nhau, bây giờ bọn họ là nợ nước thù nhà. Hạng Thiên Khải suy
    nghĩ một chút, không biết làm sao mở miệng nói với Kỳ Duyên.

    “Năm đó đánh đuổi ngươi không phải ý tứ của trẫm, Phi Nhiễm và Dực
    Cánh còn có các tiên tri bức bách trẫm hạ quyết định, trẫm rất bất đắc
    dĩ.” Hạng Thiên Khải áy náy nói. (^o^ vua kiểu gì)

    “Quốc chủ không cần hướng Kỳ Duyên xin lỗi, Kỳ Duyên hiểu rõ, nhiều
    năm trước quốc chủ của Vệ quốc đã là Phi Nhiễm chứ không phải người, Kỳ Duyên rất thông cảm cho người.” Kỳ Duyên nhìn như ôn hòa, nhưng nói ra
    thập phần chua ngoa. (^o^ nói thế này còn hơn cho một đao a)

    “Ngươi đang nói trẫm nhu nhược sao?” Hạng Thiên Khải bị Kỳ Duyên châm chọc, trong lòng rất khó chịu, có thể nói là có chút tức giận.

    “Trước đây Kỳ Duyên tiên đoán Vệ quốc sẽ bị hủy trong tay bệ hạ, ngài giận tím mặt, đuổi Kỳ Duyên đi, người xem mấy năm nay người đã làm cái
    gì, người đã minh bạch vì sao Vệ quốc bị ba nước công kích rồi chứ.” Kỳ
    Duyên ôn hòa nói.

    “Phụ thân, ít nói với phế vật này lời vô ích, hiện tại người là đại
    thần Tề quốc, phụ thân của Tướng quân, người đâu cần phí lời với kẻ đầu
    óc ngu ngốc không rõ.” Hạ Pháp cố ý nói, khiêu khích nhìn Hạng Thiên
    Khải.

    Phụ thân! Chẳng lẽ người này là con nuôi của Kỳ Duyên? Nghe nói con
    hắn là tướng quân, ngày hôm nay vừa thấy quả thực rất có khí thế, còn
    nói những câu đáng ghét. Sắc mặt Hạng Thiên Khải trầm xuống, hắn muốn
    giết người dám nhục mạ mình!

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc