Home Đam Mỹ Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 97: Vĩ thanh

    Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 97: Vĩ thanh

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

    Đoan Mộc Thanh Lam một lần nữa cùng Tiêu Thanh Phong và Âu Tuấn Trình thương lượng chuyện Tố Vân cung, hắn muốn mượn lực lượng tiên tri của
    hai nước đánh Tố Vân cung. Tiêu Thanh Phong bởi có cừu oán với Phi
    Nhiễm, nên oán hận cả Dực Cánh, vì vậy hắn lập tức đồng ý triệu tập tiên tri đánh Tố Vân cung. Âu Tuấn Trình trầm ngâm một lát, hắn cân nhắc lợi hại, bỗng nhiên Lưu Đình đứng ra, hành lễ với ba vị quốc chủ, sau đó
    nêu ý kiến: “Tề quốc quốc chủ đưa ra ý kiến đánh Tố Vân cung, thần cho
    rằng không thích hợp.”

    Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe Lưu Đình đứng ra nói, nhướng mày, thực sự là đa sự, “Tiên tri Lưu Đình, ngươi có ý
    kiến gì thì nói nghe một chút.”

    “Tố Vân cung là căn cơ của tiên tri trong thiên hạ, tiên tri đều xuất từ Tố Vân cung, đại học sĩ Kỳ Duyên bên cạnh ngài cũng là xuất phát từ
    Tố Vân cung. Bệ hạ muốn tiên tri chúng ta đánh Tố Vân cung, không phải
    chính chúng ta tự chặt đứt căn cơ sao, thần cho rằng ngài làm như vậy là muốn đồng môn sư huynh đệ chúng ta tự giết lẫn nhau.” Lưu Đình cẩn thận dùng ngôn từ.

    “Đầu tiên, Kỳ Duyên là đại học sĩ, không phải tiên tri. Trẫm thấy Kỳ
    Duyên học thức uyên bác, muốn hắn làm đại học sĩ, trẫm muốn hắn dạy
    hoàng tử của trẫm đọc sách, trong cung đình của trẫm không có tiên tri.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, hắn khởi mi, tay chống cằm hỏi: “Ngươi nói xem
    tiên tri là cái gì?”

    “Tiên tri là sứ giả của thần, chúng ta nhắn nhủ ý chỉ của thần, chúng ta đoán được tương lại, chúng ta có thể cho hoàng thượng kiến nghị tốt
    nhất, có thể nói tiên tri là thần sử.” Ánh mắt Lưu Đình sâu thẳm, phảng
    phất trong thiên địa lúc này chỉ có một mình hắn tồn tại, thần ngay
    trước mặt hắn, hắn chỉ nghe thần giáo huấn, hắn thánh khiết không gì
    sánh được.

    Đoan Mộc Thanh Lam ghét nhất là nghe nói như vậy, hắn nói rằng: “Tiên tri tiên đoán trẫm là một ác ma, không thể làm hoàng đế, bằng không Tề
    quốc sẽ diệt vong. Hiện tại trẫm êm đẹp làm quốc chủ, Tề quốc trong tay
    trẫm lớn mạnh, Tề quốc không có diệt vong. Trên đời không có cái gì là
    tuyệt đối, các ngươi có thể thấy tương lai đều là biểu hiện giả dối gạt
    người, toàn bộ là huyễn tưởng trong lòng các ngươi. Quốc chủ không thể
    nhìn thấy tương lai, nên phải nghe lời các ngươi nói sao, các ngươi nghĩ mình là ai, vậy quốc chủ và các đại thần làm cái gì, toàn bộ vương
    triều có tiên tri các ngươi như vậy là đủ rồi phải không?”

    “Thần không có ý tứ này.”

    “Vậy những lời ngươi nói có dụng ý gì. Đế vương là thiên tử , thần
    còn dùng tiên tri các ngươi nhắn nhủ ý chỉ làm gì, tiên tri các ngươi là thiên tử sao.”

    “Không phải.” Lưu Đình nghĩ ý tứ của mình càng ngày càng không rõ,
    Đoan Mộc Thanh Lam xuyên tạc ý tứ của mình, hắn có dụng ý gì? “Tiên tri
    là đại thần, là thần tử của đế vương, sao có thể không an phận muốn làm
    thiên tử. Quốc chủ, có phải ngài hiểu lầm cái gì hay không.”

    “Hạng Thiên Khải ngu ngốc, hắn là kẻ nhu nhược chỉ nghe theo tiên
    tri, trẫm không thể như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói, “Trẫm cùng tiên tri Vệ quốc có cừu oán, trẫm muốn tất cả tiên tri ở Tố Vân
    cung đều chết. Bởi vậy, ngươi vô pháp ngăn cản trẫm. Ngươi đã biết mình
    là thần tử, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của thần tử, vâng theo đế
    vương quyết định, quân muốn thần tử chết, thần tử phải chết, Lưu Đình,
    ngươi hảo hảo biểu hiện trung thành một chút, đừng bênh vực thay Tố Vân
    cung.”

    Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở bên người Đoan Mộc Thanh Lam, hắn ôm tay xem náo nhiệt, mỉm cười nhìn Lưu Đình đang kinh ngạc, lập tức Đoan Mộc Dĩnh
    song song châm ngòi nổ với Đoan Mộc Thanh Lam, “Nhớ kỹ tiên tri Lưu Đình tiên đoán Trình Thu Bình sẽ trở ngại Lương quốc quân chủ, khi đó Trình
    Thu Bình chỉ là một hài đồng, trẻ người non dạ. Một hài đồng trẻ người
    non dạ làm sao có thể trở ngại Lương quốc quân chủ, nhưng hắn đã bị
    người giết chết. Có thể thấy được tiên tri điều không phải thần sử,
    cũng không phải đại thần, tiên tri có thể quyết định sinh tử của người
    khác, bọn họ muốn làm quân chủ.”

    Tiên tri có thể quyết định sinh tử của người khác, tiên tri muốn làm
    quân chủ! Tiêu Thanh Phong cùng Âu Tuấn Trình biến sắc, trong ánh mắt
    sát ý hiển hiện, nhất là Tiêu Thanh Phong, đã từng bị tiên tri hãm hại
    qua, cửu tử nhất sinh, cừu hận trong lòng không thể ít hơn so với Đoan
    Mộc Thanh Lam. Hắn liếc mắt nhìn Mạch Mộc, Mạch Mộc lo sợ bất an quỳ
    trên mặt đất, mặt trắng bệch, cúi đầu cắn môi lo lắng. Toàn bộ tiên tri
    phía sau hắn cũng quỳ trên mặt đất. Tiêu Thanh Phong không muốn giết
    Mạch Mộc, hắn có thể hiểu Mạch Mộc, Mạch Mộc vốn không phải là người có
    dã tâm. Tiêu Thanh Phong nói rằng: “Tiên tri đã muốn trung với trẫm, nên nghe theo ý chỉ trẫm, trẫm quyết định cùng Tề quốc đánh Tố Vân cung,
    các ngươi có gì dị nghị.”

    “Thần sống chết thuần phục hoàng thượng.” Tiên tri Tấn quốc lập tức
    biểu đạt trung thành, Tiêu Thanh Phong phi thường thoả mãn nở nụ cười.

    “Chúng ái khanh thuần phục trẫm, trẫm tất nhiên là sẽ không bạc đãi
    trung thần, hãy bình thân.” Tiêu Thanh Phong nói xong, tiên tri đều đứng lên, Tiêu Thanh Phong nhìn Âu Tuấn Trình, liếc mắt, muội phu, sao ngươi không có động tĩnh gì vậy?

    Âu Tuấn Trình bị Đoan Mộc Thanh Lam và Tiêu Thanh Phong nhìn chằm
    chằm, nghe được đối thoại của Lưu Đình với Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan
    Mộc Dĩnh, trong lòng đối với tiên tri tồn bất mãn. Nhất thời không nể
    mặt, nhìn lướt qua tiên tri của mình, những tiên tri này đều nhìn phía
    Lưu Đình. Hừ! Âu Tuấn Trình trầm giọng nói: “Lưu Đình, các ngươi trung
    thành phải không, trẫm muốn xem các ngươi là trung với trẫm chứ không
    phải trung với Tố Vân cung.”

    Tiên tri phía sau Lưu Đình đều cấp tốc quỳ xuống, cùng kêu lên: “Thần thề sống chết thuần phục hoàng thượng.”

    Lưu Đình không quỳ trên mặt đất biểu thị trung thành, Âu Tuấn Trình
    ninh mi. Lưu Đình nhìn đám ngươi quỳ xuống, có vẻ thập phần bất ngờ, rất có chi thế hạc giữa bầy gà. Âu Tuấn Trình vừa thấy Lưu Đình ngơ ngác
    đứng ở bên trong đoàn người tiên tri, vẫn không nhúc nhích, tức giận
    hỏi, “Thế nào, tiên tri Lưu Đình, ngươi muốn đối trẫm bất trung sao.”

    Lưu Đình vừa nghe ngữ khí của Âu Tuấn Trình không tốt, lập tức quỳ
    trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, “Thần tận tâm với hoàng thượng,
    tuyệt không hai lòng.”

    “Hừ.” Đoan Mộc Dĩnh hừ lạnh một tiếng, phiêu liếc mắt nhìn Lưu Đình, lại im lặng không nói .

    “Hiếu thân vương, vì sao ngươi hừ lạnh chứ?” Âu Tuấn Trình nói.

    “Ta nghe nói qua một cố sự, trong một hộ nhân gia có một quản gia,
    tại hộ nhân gia nắm giữ quyền cao, hắn dự đoán được chủ nhân tài phú.
    Chủ nhân có một nhi tử, hắn đã đem nữ nhi gả cho nhi tử của chủ nhân,
    cùng chủ nhân trở thành thân thích. Sau này nữ nhi của hắn sinh một nam
    hài tử, hắn lại phái người bắt cóc nhi tử của chủ nhân, hại chết. Tại lễ tang, quản gia này giả vờ là người thương tâm nhất. Sau hậu sự, quản
    gia quỳ gối trước mặt chủ nhân, nói ta là người trung thành nhất với
    ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập ác độc bắn
    về phía tiên tri Lưu Đình, Lưu Đình ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Dĩnh, trong
    lòng một trận rét run, chính mình đắc tội với người Đoan Mộc gia khi
    nào, hắn lại hãm hại mình như vậy.

    Lưu Đình vừa sợ vừa giận, toàn thân run run chỉ trích: “Hiếu thân
    vương, đây là ý tứ gì, chẳng lẽ ví thần là quản gia kia sao, thần luôn
    luôn trung thành với hoàng thượng, trong lòng hoàng thượng đều rõ ràng
    hơn bất cứ ai!”

    Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên lại cười với Lưu Đình, có vẻ rất vô tội,
    giống như hắn chưa từng làm chuyện xấu. Hắn lập tức ủy khuất nói: “Nhi
    thần chưa nói cái gì, phụ hoàng, nhi thần chỉ nói về một cố sự, tiên tri Lưu Đình hiểu lầm nhi thần, phụ hoàng nên vì nhi thần làm chủ a.”

    “Dĩnh nhi, không nên quấy rối.” Đoan Mộc Thanh Lam hơi trách cứ hành
    vi ‘chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” của Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh quệt
    quệt mũi, bất mãn bầm hai tiếng, một lần nữa ác độc nhìn Lưu Đình.

    “Phụ hoàng, thảo luận như vậy nhi thần nghĩ không có ý nghĩa, nhi
    thần muốn đi tìm Ngũ ca ngoạn, nhi thần cáo lui trước. Hai vị quốc chủ,
    Dĩnh nhi muốn đi tìm Ngũ ca ngoạn, cáo lui trước.” Đoan Mộc Dĩnh thu hồi một thân ngoan khí, trở lại bộ dáng thiếu niên khả ái bướng bỉnh, biến
    hóa cũng quá nhanh đi.

    Đoan Mộc Thanh Lam đã thích ứng với biến hóa cấp tốc của hài tử, từ
    ái nói: “Đi đi, ngươi một khắc cũng không chịu ngồi yên, các ngươi cẩn
    thận một chút.”

    “Đã biết!” Đoan Mộc Dĩnh xoay người vui vẻ chạy ra ngoài chơi, trước
    khi đi còn âm ngoan nhìn Lưu Đình. Trong lòng Lưu Đình không rõ, mình đã làm gì đắc tội hắn, vì sao nhãn thần của hắn nhìn mình không chút nào
    che giấu sự thâm độc?

    Âu Tuấn Trình nhíu mày, tuyên bố: “Tất cả tiên tri đều phải hiệp trợ
    đại quân Tề quốc tiến công Tố Vân cung, Tố Vân cung hủy thì đã sao, chỉ
    cần ái khanh trung thành với trẫm, muốn tu kiến Tố Vân cung đều không là vấn đề. Chỉ cần trẫm nguyện ý, có thể tu kiến vô số Tố Vân cung, có vô
    số cung chủ.”

    Con mắt của các tiên tri bừng sáng, bọn họ chỉ cần thu được tín nhiệm của hoàng thượng, bọn họ cũng có thể trở thành đại nhân vật như Phi
    Nhiễm, bọn họ phải trung thành, vì vậy các tiên tri lại một lần nữa biểu đạt trung thành của mình. “Chúng ta thề sống chết thuần phục hoàng
    thượng, bảo vệ quốc gia.”

    Quốc chủ nở nụ cười, trong lòng Âu Tuấn Trình không hài lòng bởi một
    người. Biểu hiện của Lưu Đình hắn rất không hài lòng. Cố sự của Đoan Mộc Dĩnh phảng phất giống như quan hệ của hắn với Lưu Đình, hừ, hắn là chủ
    nhân, Lưu Đình là quản gia trong cố sự đó, hẳn là mình nên diệt trừ Lưu
    Đình.

    Âu Tuấn Trình âm thầm chiêu một tiên tri tới, nhỏ giọng nói với hắn:
    “Lúc các ngươi đánh Tố Vân cung, lặng lẽ diệt trừ Lưu Đình cho trẫm,
    người này đối với trẫm hai lòng, trở về ngươi là đại tiên tri, biết
    không.”

    Tiên tri vừa nghe, trong lòng âm thầm vui mừng, lập tức nói: “Thần tuân chỉ.”

    Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam thống lĩnh người của chính
    mình, phía sau là tiên tri của Tấn quốc và Lương quốc, bọn họ thẳng
    hướng Tố Vân cung. Tố Vân cung được xây dựng trên núi cao, mây mù mờ ảo, cung điện to lớn như ẩn như hiện, ánh dương quang hạ xuống ngói lưu ly
    càng thêm chói mắt, có vẻ xanh vàng rực rỡ, phảng phất giống tiên cung.
    Đoan Mộc Thanh Lam phái trọng binh vây quanh sơn cốc, hạ lệnh một tiên
    tri cũng không được để cho chạy, nếu ai để cho tiên tri Tố Vân cung
    chạy, lấy đầu tới gặp. Sau đó hắn dẫn theo đa số nhân mã hướng Tố Vân
    cung, dọc theo đường đi sơn đạo bằng phẳng, đi lên cũng không uổng nhiều khí lực.

    Đoan Mộc Dĩnh cùngĐoan Mộc Thanh Lam sánh vai mà đi, hắn nhìn Lưu
    Đình, nói rằng: “Đệ tử đắc ý nhất của đại tiên tri Phi Nhiễm, nhất định
    biết rõ Tố Vân cung, đại tiên tri dẫn đường được không?”

    Đoan Mộc Dĩnh nói một câu, ánh mắt mọi người tập trung trên người Lưu Đình, Lưu Đình thập phần bất đắc dĩ, hắn không tình nguyện đi phía
    trước. Lưu Đình đối với Tố Vân cung và Phi Nhiễm có tình cảm thâm hậu,
    hắn cảm động sự dưỡng dục của Phi Nhiễm đối với hắn, năm đó nếu Phi
    Nhiễm không đuổi Kỳ Duyên đi, hắn đâu có cơ hội cùng tiên hoàng Lương
    quốc ở một chỗ. Tuy rằng mộng đẹp của hắn chỉ là một hồi âm mưu của tiên hoàng Lương quốc, thế nhưng hắn rất thỏa mãn, hắn cho rằng cuộc đời này không uổng. Lưu Đình không muốn thấy Tố Vân cung bị hủy diệt, hắn càng
    không muốn thấy Phi Nhiễm chết đi. Hiện tại nếu như Dực Cánh đứng ở
    trước mặt hắn, hắn hoài nghi chính mình có thể hạ thủ giết người hay
    không.

    Đoan Mộc Thanh Lam phái một đội tử y vệ canh giữ bên người Đoan Mộc
    Dĩnh, hài tử này đòi đi cùng đánh Tố Vân cung, Đoan Mộc Thanh Lam không
    lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Đoan Mộc Thanh Lam ra lệnh một tiếng, tử y vệ tiến sát bảo hộ Đoan Mộc Dĩnh. Kỳ Duyên
    cùng Hạ Pháp mang theo Bạc Nhân đi phía sau bọn họ, ảo thuật của Kỳ
    Duyên cao siêu, ảo thuật của Đoan Mộc Thanh Lam cũng không kém hơn hắn,
    hơn nữa còn có nhiều tiên tri theo cùng, bọn họ chắc thắng.

    Còn chưa tới đại môn của Tố Vân cung, bọn họ hốt hoảng đi vào trong
    đám sương mù hồng sắc dày đặc, mọi người đều rõ ràng đây là ảo thuật của tiên tri, bọn hắn muốn khai chiến. Sương mù dày đặc tán đi, bọn họ cúi
    đầu vừa nhìn, dưới chân không có đất, bọn họ treo ở giữa không trung,
    dưới chân là vực sâu vạn trượng. Mọi người đều thất kinh rơi xuống.
    “Nhắm mắt lại!” Đoan Mộc Thanh Lam quát, bọn lính lập tức nhắm mắt. Lúc
    Đoan Mộc Dĩnh rơi xuống phía dưới, lặng lẽ thả ra một mầm cây, dưới vực
    sâu cấp tốc sinh ra đại thụ thật lớn, tán cây khổng lồ cành lá sum xuê,
    đại thụ đỡ lấy mọi người, sau đó nâng lên, tới núi đỉnh. Trong vách núi
    tràn ngập tán cây thật lớn liền biến thành đất bằng phẳng, mọi người chỉ là bị ngã một chút mà thôi. Lưu Đình bị ảo thuật của Đoan Mộc Dĩnh làm
    cho sợ ngây người, hắn đơn giản hóa giải ảo thuật như vậy, nghe nói Phi
    Nhiễm đều bại dưới tay hắn, có thể thấy được bản lĩnh của hắn không nhỏ. Hắn có chút hiểu rõ vì sao Kỳ Duyên lại thu Đoan Mộc Dĩnh làm đệ tử,
    người với người tư chất quả thực bất đồng.

    Lúc này chín tiên tri xuất hiện tại trước mặt bọn họ, trong tay những người này cầm vũ khí, nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên chín tiên tri
    bay lên trời tạo một trận hình, quang mang hồng sắc (màu đỏ) chợt lóe,
    bọn họ cùng nhau quát: “Xà chín đầu tới đây!”

    Chợt nghe đại địa ầm ầm rung động, bỗng nhiên băng thạch trên mặt đất nứt ra, một trận gió thổi qua cuồn cuộn nổi lên bụi mù, một quái vật
    thoát ra, thân thể màu nâu có hoa văn màu đỏ, quái vật lớn có chín đầu. Chín đầu cùng nhau hướng quân đội Tề quốc phun ra độc khí hắc sắc. Kỳ
    Duyên xuất ra một chén thủy tinh, vẽ mấy hoa văn lên chén, hắn thả cái
    chén trên mặt đất, quang mang ngọc lưu ly lóng lánh, mọi người đều được
    bao phủ bên trong, độc khí không vào được. Xà chín đầu phóng độc vô
    hiệu, cái đuôi thật lớn cố sức đánh vào chém ngọc lưu ly, một tiếng nổ,
    trong lòng binh sĩ đều sợ hãi.

    “Chúng ta lên, không để Tề quốc lấy hết danh tiếng.” Mạch Mộc hét lớn một tiếng, tiến phía trước. Tiên tri phía sau nhìn thấy cơ hội, nếu bọn hắn thắng lợi, sẽ một lần nữa thu được tín nhiệm của Tiêu Thanh Phong,
    đến lúc đó bọn họ có thể lập Tố Vân cung tại Tấn quốc.

    Mạch Mộc thống lĩnh tiên tri xuất ra binh khí bày trận hình, Mạch Mộc lấy bạch lăng ra, cố sức ném vào không trung. Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một xiềng xích, xiềng xích bay về phía xà chín đầu, vây khốn
    lấy nó. Tiên tri phía sau hắn vừa nhìn thấy cơ hội, liền tạo trận, chỉ
    thấy giữa không trung trong xuất hiện cương đao chín lưỡi, cửu đầu xà
    chưa kịp khóc thét, đã bị tước rớt đầu.

    Đoan Mộc Dĩnh tiến đến bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, ghé vào lỗ tai
    hắn nhẹ giọng nói: “Xem tiên tri tự giết lẫn nhau mới thú vị.”

    “Hậu quả bọn họ từ nhận lấy, không cần đồng tình.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, hắn xoay đầu, ghé vào tai Đoan Mộc Dĩnh nói rằng: “Dĩnh nhi nhìn
    có chút hả hê, phải giấu đi, đừng làm cho người khác nhìn ra.”

    “Ha hả a, phụ hoàng, lẽ nào người không thấy mình cũng có chút hả hê
    sao?” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói. Đoan Mộc Thanh Lam điểm lên trán
    Đoan Mộc Dĩnh một chút, ngươi thật bướng bỉnh. Đoan Mộc Dĩnh giương khóe môi, tốt.

    Giết chết những tiên tri ngăn cản, bọn họ tiếp tục đi, đại môn Tố Vân cung xuất hiện, đại môn ám hồng sắc (màu đỏ), trước cửa không có kẻ nào canh gác. Đoan Mộc Dĩnh thầm nghĩ, trong đại môn khẳng định giấu bộ
    phận then chốt. Lưu Đình đẩy đại môn ra, mọi người lấy làm kinh hãi,
    trong đại môn chỉ có một con đường, giữa đường phủ đầy đao kiếm. Hai bên có hai yêu quái mặt xanh nanh vàng. Yêu quái thấy bọn họ, ha ha ha cười quái dị: “Đang lo đói, các ngươi tự dâng mạng, đã lâu chúng ta không ăn người.”

    Kỳ Duyên xuất ra hai bố ngẫu ném đi, bố ngẫu biến mất, chỉ thấy hai
    thiên thần xuất hiện trước mặt hai yêu quái kia, Kỳ Duyên chỉ hướng nói
    to: “Giết bọn họ.”

    Thiên thần cầm trong tay trường thương, yêu tinh cầm trong tay cương
    đao, đánh vào một chỗ, yêu tinh không phải là đối thủ của thiên thần,
    rất nhanh đã bị thiên thần diệt. Thế nhưng đao kiếm trước mặt làm sao
    qua? Đoan Mộc Thanh Lam giơ tay lên, nắm chặt nắm tay, rồi mở, hỏa diễm
    kim sắc trong tay hắn bay ra, hỏa diễm cấp tốc lan tràn, toàn bộ không
    gian bốc cháy, thế nhưng mọi người không cảm thấy nhiệt khí đập vào mặt, kim sắc hỏa diễm hòa tan mọi lưỡi dao sắc bén, hóa thành bụi bặm. Bỗng
    nhiên bọn họ thấy có người giãy dụa trong hỏa diễm, những người đó là
    tiên tri thi triển pháp thuật, bọn họ bị chết cháy, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng hàng lang.

    “Hừ, chút tài mọn cũng muốn khoe khoang trước mặt trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam trào phúng nói.

    Sau khi mấy người tiên tri bị thiêu cháy, ảo cảnh tan biến, bọn họ đi đến hành lang thông với khách phòng, Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Chúng ta
    tiến tới khách phòng, phân công nhau hành động, mọi người cẩn thận a.”

    “Tuân mệnh.” Tiên tri thi lễ, tiên tri các nước thống lĩnh người của
    chính mình đi phía trước, bọn họ tự tin tràn đầy, diệt được Tố Vân cung
    bọn họ sẽ là anh hùng, bọn họ sẽ được quân vương ưu ái. Mạch Mộc cũng
    không có chọn lựa khác, hắn thuận theo ý của Tiêu Thanh Phong giết chết
    sư huynh đệ, hắn thực không muốn làm như vậy, nhưng hắn đã phản bội Tiêu Thanh Phong một lần, lần này nếu không hảo hảo biểu hiện, Tiêu Thanh
    Phong sẽ hoài nghi sự trung thành của hắn.

    Đoan Mộc Thanh Lam mang theo Đoan Mộc Dĩnh và Kỳ Duyên, tất nhiên là
    không e ngại những tiên tri này, mục đích của bọn họ là tài phú, Kỳ
    Duyên biết rõ Tố Vân cung. Bọn họ theo Kỳ Duyên, xuyên qua hành lang hoa mỹ, đi tới trước cửa một gian phòng, Kỳ Duyên xoay bộ phận then chốt bí mật, cửa phòng tự động mở, hoàng kim rực rỡ hiện ra trước mặt mọi
    người.

    “Xem ra lần này làm cường đạo cũng quá lời a.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.

    Dực Cánh đứng ở chỗ cao nhất của Tố Vân cung, hắn thấy phía dưới Tố
    Vân cung mỗi người một vẻ, đồng môn tàn sát lẫn nhau, dùng hết thủ đoạn, giống như lưỡi dao sắc bén tự đâm vào chính mình… Hình ảnh vô cùng thê thảm khiến cho hắn tan nát cõi lòng. Hắn nhớ kỹ phụ thân nói qua: “Thế
    giới này không có mấy người có tình có ý thực sự, đa phần là giả nhân
    giả nghĩa giống nhau. Bằng hữu cũng lợi dụng lẫn nhau, hình thành lợi
    ích. Một ngày lợi ích bị phá đi, bọn họ sẽ trở mặt thành thù, ngươi chỉ
    tin chính ngươi là được rồi.”

    Thế giới này còn ai có thể tin tưởng chứ? Dực Cánh nhìn bầu trời, hắn nhắm mắt hồi tưởng cuộc đời, thuận buồm xuôi gió vô ưu vô lự, cho dù
    thế nào, phụ thân vẫn bảo hộ hắn. Hắn thích Hạng Thiên Khải, phụ thân
    giúp hắn có được Hạng Thiên Khải. Hắn chán ghét Kỳ Duyên, phụ thân đuổi
    Kỳ Duyên đi. Hạng Thiên Khải, nam nhân hắn yêu suốt đời, cuối cùng ngự
    giá thân chinh chỉ vì muốn gặp Kỳ Duyên một lần, cho dù có thể phải chết bên ngoài, rốt cục trong lòng Hạng Thiên Khải yêu ai? Dực Cánh rơi lệ,
    tình cảm chân thành suốt đời lại có kết cục này, bỗng nhiên Dực Cánh
    cười ha hả, cười rồi lại khóc rống lên.

    Lần đầu tiên Lưu Đình vi phạm lời của Âu Tuấn Trình, hắn đơn độc
    thoát ly đội ngũ chỉ vì muốn tìm Dực Cánh, hắn muốn nói Dực Cánh chạy
    đi. Hắn biết Dực Cánh thích ngắm phong cảnh Tố Vân cung tại nơi cao
    nhất, hắn đi đến đài cao, đã nghe tiếng cuồng tiếu của Dực Cánh, lại lập vừa thương xót khóc rống. “Dực Cánh, ngươi…” Lưu Đình nhìn phía sau
    không có người khác, hắn lôi kéo Dực Cánh rời đi.

    “Ngươi làm cái gì, Lưu Đình sư huynh, ngươi muốn đưa ta cho quân chủ
    làm lễ vật để thăng quan phát tài phải không.” Dực Cánh phẫn nộ quát,
    “Hôm nay không có một người tốt, đều là hỗn đản, phiến tử, ngụy quân
    tử!”

    “Dực Cánh, ta không phải tới bắt ngươi, ngươi mau nhanh đào tẩu đi.
    Ta lén lút thoát ly đội ngũ chính là vì giúp ngươi đào tẩu, đi theo ta
    nhanh lên một chút.” Lưu Đình cố sức túm Dực Cánh đi về phía trước, vừa
    đi vừa nói.

    “Sư huynh, ngươi không phải tới bắt ta sao?” Dực Cánh có chút giật
    mình, những tiên tri đánh vào Tố Vân cung không phải vì muốn giết hắn để thăng quan phát tài sao.

    “Sư phụ dưỡng dục ta, dạy ta bản lĩnh, đại ân đại đức suốt đời khó
    quên, hiện tại hắn đã mất, sao ta có thể bán đứng sư đệ cầu vinh, đi
    nhanh lên một chút.” Lưu Đình kéo Dực Cánh liều mạng chạy ra ngoài,
    nhưng Dực Cánh chết sống không chịu đi, hắn dùng lực thoát khỏi tay Lưu
    Đình, lui lại mấy bước.

    “Sao sư đệ không tin ta, ta thực sự không có ý tứ hại ngươi, chúng ta đi nhanh đi, người Tề quốc đang tìm ngươi, hiện tại bọn họ sắp tìm được ngươi, nhanh lên một chút cùng ta đi.” Lưu Đình còn muốn bắt Dực Cánh
    đào tẩu, thì bỗng nhiên Dực Cánh khóc.

    “Cảm tạ ngươi, sư huynh, ta vẫn cho rằng thế giới này không có người
    tốt, không nghĩ tới sư huynh là một người trọng tình nghĩa. Cảm tạ sư
    huynh tới cứu ta.” Dực Cánh hít sâu một hơi, sát sát nước mắt, nói tiếp: “Ta đi, hiện tại ta có thể đi nơi nào, Đoan Mộc bộ tộc đã thề diệt ta,
    không bỏ qua cho ta, nếu ta đào tẩu, sẽ liên lụy ngươi.”

    “Không có việc gì, ta không phải người Tề quốc, bọn họ không làm gì
    được ta, nhanh lên một chút, đi thôi.” Lưu Đình xa xa nghe được tiếng
    bước chân của tử y vệ Tề quốc đang lục soát, hắn càng thêm sốt ruột, bắt đầu muốn dẫn Dực Cánh đào tẩu.

    Dực Cánh lại lùi về phía sau, đứng ở lan can nói rằng. “Không nên, sư huynh, hảo ý của ngươi lòng ta lĩnh, ta Dực Cánh không thể liên lụy
    người vô tội, cảm tạ sư huynh lúc nguy cấp còn nhớ tới đồng môn huynh
    đệ, ân tình của ngươi kiếp sau Dực Cánh báo đáp.” Dực Cánh thả người,
    nhảy xuống đài cao, trong nháy mắt theo gió bay xuống, Dực Cánh thấy phụ thân bay lượn giữa không trung, hắn vươn tay cầm tay mình, ôm mình
    trong ngực. Dực Cánh khóc trong lòng phụ thân, hắn gặp được thân nhân
    duy nhất của mình, cỡ nào vui mừng a.

    Dực Cánh chuẩn bị cùng phụ thân bay đi, lúc xoay người thì có một
    người kéo hắb lại. Nhãn thần của Hạng Thiên Khải tràn ngập khát vọng,
    cầu hắn tha thứ, cầu hắn lưu lại.

    Dực Cánh mỉm cười, trên gương mặt trắng noãn mang theo từng giọt nước mắt, hắn ôm lấy Hạng Thiên Khải, hôn môi người mình yêu nhất, Hạng
    Thiên Khải ôm lấy hắn, lúc Hạng Thiên Khải cho rằng Dực Cánh sẽ bồi hắn
    suốt đời, Dực Cánh đẩy hắn ra, bay trở về bên người phụ thân, cùng phụ
    thân tiêu thất trong bầu trời…

    Lưu Đình ngốc lăng lăng nhìn Dực Cánh nhảy xuống, cửu phẩm liên hoa
    nhiễm một mảnh hồng sắc (màu đỏ), đó là tiên huyết của hắn hóa ra huyễn
    tưởng cuối cùng. Lưu Đình xoay người rời đi, đồng môn sư huynh đệ vẫn
    như cừu nhân tiếp tục chém giết, “Các ngươi không nên đánh, các ngươi là sư huynh đệ a!” Lưu Đình khóc vừa đi vừa nói, như là thì thào tự nói,
    ngăn cản người khác, nhưng chỉ có dùng tiên huyết mới chứng minh mình
    cường đại, không ai để ý tới Lưu Đình. Lưu Đình đi qua hành lang hoa mỹ, khách phòng loang lổ vết máu. Lưu Đình nhìn thấy tiểu sư đệ ngã trong
    vũng máu, bọn họ vô tội a. Bọn họ trợn tròn mắt, bộ dáng không thê tin
    nổi, bọn họ không nghĩ tới chính mình sẽ chết trong tay sư huynh đệ. Lưu Đình cúi xuống, thân thủ khẽ vuốt hai mắt tiểu sư đệ, “Sư huynh tiễn
    các ngươi đoạn đường cuối cùng, các ngươi đi hảo.” Lưu Đình đứng dậy,
    như cái xác không hồn đi đến phía trước, bỗng nhiên cảm thấy phía sau
    lưng tê rần, một thanh trường kiếm xuyên qua ngực hắn. Hắn nhìn lại, là
    sư đệ theo bên người ta nhiều năm, hắn bị chính người mình đề bạt làm
    tiên tri Lương quốc giết chết.

    “Sư huynh, xin lỗi, hoàng thượng muốn ta giết ngươi, ta không thể trái lệnh của hoàng thượng, ta là bất đắc dĩ.” Sư đệ nói.

    Lưu Đình dùng tia khí lực cuối cùng, một chưởng đả qua, đánh giữa
    ngực hắn, người kia bay xa, nặng nề ngã trên mặt đất, “Vô sỉ, tiểu nhân, ngươi cũng muốn ám toán ta thăng quan phát tài.”

    Lưu Đình đau lòng chết lặng, trên ngực hắn cắm một bảo kiếm, hắn cố
    gắng đi về phía trước, thấy người của hắn đều bị hắn làm sợ hãi,
    hắn cũng không để ý. Hắn đi tới trù phòng của Tố Vân cung, lật úp bình
    đựng dầu, chịu đựng đau nhức, châm lửa, khí lực dùng hết khiến hắn té
    trên mặt đất không nhúc nhích. Lửa lan tràn rất nhanh, Lưu Đình không hề thấy nóng, cảnh tượng hỏa diễm thật mỹ lệ, giống như cành hoa đào bay
    lượn, hắn cùng các sư huynh đệ tu hành, tập võ, đây đó vui cười đuổi
    bắt. Hắn thấy chính mình bướng bỉnh không chịu học, bị Phi Nhiễm sư phụ
    trách phạt, Dực Cánh thay hắn cầu tình. Hắn thấy Dực Cánh đứng ở trên
    đài ngắm cảnh, tự do như con chim nhỏ, hắn cũng rất muốn bay lượn…

    Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam thắng lợi trở về, tài bảo trong Tố Vân cung cũng bị bọn hắn mang đi. Kỳ Duyên chê cười bọn họ là cường
    đạo. Đoan Mộc Dĩnh chẳng hề để ý nói rằng: “Trên đời có cường đạo phi
    thường thông minh như chúng ta sao?”

    Lời vừa nói ra, đã bị Đoan Mộc Thanh Lam vỗ một cái trên đầu, “Chú ý hình tượng, ngươi là Vương gia.”

    Không cho nói thì thôi, đánh người làm chi. Đoan Mộc Dĩnh sờ sờ trên
    đầu, trong lòng nói thầm, tối nay không cho ngươi lên giường của ta, hừ! Biểu tình rơi vào trong mắt Đoan Mộc Thanh Lam, hắn nghĩ biểu tình này
    muốn bao nhiêu khả ái thì có bấy nhiêu. Thực sự là yêu tinh mà.

    Trong Tố Vân cung dấy lên đại hỏa, một mảnh mĩ lệ hóa thành tro tàn.
    Những nơi bị đốt truyền đến từng đợt thanh âm bi bi thiết thiết, thiêu
    trụi tất cả, yêu và được yêu, trung thành và phản bội.

    Âu Tuấn Trình mang theo Hạng Ngự Phong trở về Vọng thành, Tiêu Thanh
    Phong mang theo Mạch Mộc trở về hoàng cung của mình, người của Đoan Mộc
    bộ tộc cũng trở lại Cẩm Vân thành. Đoan Mộc Thanh Lam có thể nói là đại
    thắng trở về, lúc tướng sĩ tham chiến đang luận công phong thưởng, Đoan
    Mộc Thanh Lam gọi Đoan Mộc Phi vào Trữ thái điện.

    Đoan Mộc Phi đối với phụ thân mình tâm tồn kính nể, có thể nói công
    tích của Đoan Mộc Thanh Lam hơn hẳn tiên hoàng. Sự kính phục khiến hắn
    quên đi phụ thân hắn từng gián tiếp giết mẫu thân, hắn ngưỡng vọng cường giả. “Phụ hoàng, ngươi gọi nhi thần có gì phân phó?” Đoan Mộc Phi phi
    thường cung kính hỏi.

    “Phụ hoàng muốn ngươi đăng cơ trở thành tân hoàng, phụ hoàng muốn thoái vị.” Đoan Mộc Thanh Lam trịnh trọng nói.

    “Vì sao phụ hoàng phải thoái vị, phụ hoàng đang còn trẻ, hiện tại
    vương triều đang từ từ hưng thịnh, sao người lại muốn thoái vị.” Đoan
    Mộc Phi không hiểu phụ thân định làm gì, bỗng nhiên hắn thấy được Đoan
    Mộc Tuyết đang đấu với Đoan Mộc Dĩnh trong đình viện, “Chẳng lẽ phụ
    hoàng vì lục đệ.”

    “Cũng không hoàn toàn là vì hắn, phụ hoàng không có vĩ đại như vậy.”
    Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói. “Đi với phụ hoàng một chút, chúng
    ta hảo hảo tâm sự.”

    Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Phi chậm rãi đi ra Trữ thái điện,
    bọn họ nhìn hình ảnh trong đình viện, trong lòng thư sướng không gì sánh được. “Ngươi xem hai tiểu tử này ai cũng không chịu nhường ai, càng
    muốn đấu đá, Dĩnh nhi không phải là đối thủ của lão ngũ, lại không chịu
    thua, một thân vết thương xanh tím, hắn vẫn không phục.”

    “Hai người bọn họ a, tựa như hài tử không lớn.” Đoan Mộc Phi cười chỉ vào Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Tuyết, đang chăm chú đánh nhau. Thái giám cung nữ bên người bọn họ đều hò hét trợ uy!

    “Tề quốc trong tay trẫm mở rộng không ít, thổ địa nhiều hơn, quản lý
    quốc gia phải càng thêm tận tâm. Trẫm là một người tùy hứng, bởi vậy,
    trẫm không thể quan tâm bách tính nhiều hơn được. Ngươi bất đồng, trẫm
    tin tưởng ngươi làm tốt hơn trẫm. Tranh đấu thiên hạ dễ dàng, giữ gìn
    giang sơn mới khó.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. “Trẫm ngồi trên ngôi vị
    hoàng đế là trải qua không ít sóng gió, trẫm giết không ít huynh đệ,
    trẫm mong muốn ngươi có thể cùng huynh đệ hòa thuận ở chung.”

    “Nhi thần biết gian khổ của phụ hoàng, nhi thần sẽ hảo hảo bảo vệ cơ
    nghiệp của tổ tiên, phụ hoàng yên tâm đi.” Đoan Mộc Phi tràn ngập tự
    tin, vừa cười vừa nói.

    Đoan Mộc Dĩnh thở phì phì đi tới, nhào vào trong lòng Đoan Mộc Thanh
    Lam: “Phụ hoàng, Ngũ ca khi dễ nhi thần, nói nhường nhi thần, kết quả,
    ngươi xem, nhi thần bị đánh rất đau.”

    “Đã bảo không nên cùng ngũ ca ngươi đánh nhau, nhưng ngươi vẫn không
    vâng lời, ngươi xem có hại chưa.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.
    “Ngươi chuẩn bị một chút, trẫm chuẩn bị thoái vị giao cho thái tử ca ca
    của ngươi, sau đó mang ngươi vân du.”

    Đoan Mộc Dĩnh vừa nghe Đoan Mộc Thanh Lam thực sự làm như vậy, lúc đó là nói thật. Đoan Mộc Dĩnh từ khiếp sợ chuyển thành mừng như điên, hắn ôm lấy Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam cũng ôm lấy hắn, Đoan Mộc Dĩnh ôm chặt cổ Đoan Mộc Thanh Lam, hôn trên mặt hắn một cái, nhỏ giọng nói một câu: “Ta yêu ngươi, thật tình yêu ngươi.”

    “Ta biết.” Đoan Mộc Thanh Lam cười ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, chớp mắt với thái tử, ngươi cần phải đi.

    Thái tử thức thời, cười ha hả xin cáo lui. Hắn đi ra cửa cung, đi qua Cẩm viện, ngẩng đầu nhìn, trên đại thụ của Cẩm viện có hai cát tường
    điểu y ôi cùng nhau, Đoan Mộc Phi không đành lòng quấy rối bọn nó, cước
    bộ tiêu sái nhẹ nhàng.

    Chính văn hoàn.

    Thuộc truyện: Niết Bàn Chi Khuynh Phúc